l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 4 – Tôi không nghĩ nó là một giấc mơ #4
‘Có vẻ như mình không thể học được những kĩ năng chỉ bằng cách chạm vào cơ thể người khác.’
Tae-hyuk đã cố ý chạm vào tay Yoo Cheol-ho khi cậu đưa tiền cho hắn.
Tuy nhiên, không hề có phản ứng từ chiếc gương.
‘Thế điều kiện là gì?’
Chắn chắn không chỉ đơn giản là do kĩ năng Robbery?
Có quà nhiều thứ mà cậu không biết.
‘Hãy nghĩ về Yoo Cheol-ho trước.’
Nó là bất khả thi cho cậu để mà bắt được tên sát nhân một cách trực diện. Cậu còn không biết rõ tỉ lệ thành công của Robbery, vậy nên chẳng khác nào tự sát khi bắt hắn bằng niềm tin.
Thế chỉ còn một lựa chọn cuối.
Công tố viên đảm bảo rằng họ sẽ bắt Yoo Cheol-ho vào ngày mai. Tuy nhiên, dựa trên giấc mơ Tae-hyuk, Yoo Cheol-ho sẽ bắt đầu chạy trốn trên khắp đất nước trong hơn một tháng.
Trong khoảng thời gian đó, 3 nạn nhân nữa sẽ bị giết.
Điều quan trong nhất đối với Tae-hyuk là phải chệch hướng khỏi cái ngày định mệnh đấy.
Nếu tên Yoo Cheol-ho bị bắt ngày hôm này…. Thì 3 nạn nhân lẽ ra sẽ phải chết sẽ được cứu.
Cậu hi vọng rằng cậu có thể thay đổi tương lai.
Tae-hyuk nhanh chóng hành động.
‘Phải. Mình sẽ gọi cho một điều tra đáng tin.’
Tae-hyuk nghĩ về người để liên lạc trong khi mò đồ trong túi cậu.
Rồi cậu móc điện thoại ra và gọi.
‘…..Hết cụ nó pin rùi.’
Đây là một chiếc điện thoại gập đời cũ mà cậu nhận được từ chị cậu. Kể cả nếu cậu sạc nó mỗi ngày, thì nó vẫn chỉ ra một thứ phế thải sẽ nhanh chóng cạn sạch pin.
Tae-hyuk tơi một cửa hàng tiện lợi gần đấy và sạc điện thoại. Vài phút sẽ đủ để gọi một cước.
Chiếc TV trong cửa hàng đang chiếu tin tức về Yoo Cheol-ho.
-Cuối cùng, có một phần thưởng trị giá 50 triệu won(khoảng 1 tỉ vnd). Tuy nhiên, vị trí của hắn vẫn chưa rõ.
‘Tiền thưởng!’
Tae-hyuk suýt nữa té ghế khi nhìn vào những từ đó.
‘Sao mình không nghĩ về nó trước đây? Hắn là một tên tù nhân vượt ngục, nên hiển nhiên là hắn sẽ bị treo thưởng!’
Nhớ lại thì, em trai cậu đã nói điều gì đó tương tự sáng nay.
Ban đầu, đây chỉ đơn giản là kiểm tra xem cậu có đang mơ hay không.
Rôi cậu đột nhiên học được kĩ năng tội phạm kì lạ - nhưng điều đó không quá quan trọng.
’50 triệu won….’
Nó là một số tiền lớn đủ lớn không chỉ cho cậu mua quần áo mới mà còn cho người chị làm việc cật lực của cậu, đồng thời còn giúp họ thoát khoải cái căn phòng bán tầng hầm cho thuê đấy.
Người mà cậu sẽ gọi xẽ nhận được công trạng rất lớn. Vì thế, cậu muốn đưa nó cho người mà cậu biết.
‘Phải rồi. Mình sẽ gọi cho Cho Kang-suk hyung.’
Anh ấy là một điều tra viên tội phạm và là người đã thẩm vấn Tae-hyuk vài lần trong quá khứ. Anh là một số ít người xem Tae-hyuk như một con người thay vì một tên tử tù.
May mắn trong việc thăng tiến của anh ấy khá là tệ, mặc dù có tinh thần công lí mãnh liệt, vậy nên anh ta vẫn phải làm công việc tay chân mặc dù đã ngoài 40.
‘Anh ta chắc giờ đang ở độ trên dưới 30.’
Sau khi xác nhận rằng lượng pin đã sạc đến một mức độ chắc chắn, Tae-hyuk nhấn số.
-Đây là trạm cảnh sát Gang-dong.
“Cho tôi xin gặp điều tra Cho Kang-suk.”
-Vâng, tôi hiểu.
Đầu kia yên lặng một lúc cho tới khi cậu nghe được giọng của Cho Kang-suk.
-Được rồi, đầu dây đã được chuyển hướng. Tôi là Cho Kang-suk thuộc đội 2 của trạm cảnh sát Gang-dong đây.
“Liệu tôi sẽ nhận được một phần thưởng nếu tôi bắt Yoo Cheol-ho chứ?”
Tae-hyuk hỏi trực tiếp.
-Hắn phải trực tiếp bị bắt. Hoặc có thể đưa ra chỉ dẫn quan trọng để bắt hắn….Hey, cậu có phải là một học sinh trung học? Cậu tính chơi khăm nhau đấy ak? Tôi sẽ bắt được cậu thì!
Đó là phản ứng mà cậu trông đợi từ Cho Kang-suk.
Anh ta giống một hyung hàng xóm hơn là một điều tra viên.
“Nó là thật. Nhưng nó có trả bằng tiền mặt không? Trừ thuế bao nhiều phần trăm thế?”
-Hyung đang bận nên tắt máy đây.
“Đó chắc chắn là Yoo Cheol-ho. Đây không phải tình huống mà anh phải tìm từng hạt gạo do Yoo Cheol-ho làm rớt khi đang ăn? không tin thì cứ kiểm trả thử coi?”
-Tôi sẽ làm. Tôi hi vọng rằng nó là thật nếu không tôi sẽ đấm cậu mạnh đến mức rụng 3 cái răng đấy.
“Vâng.”
-Làm sao cậu tìm ra hắn ta.
“Tôi đã giao đồ ăn cho hắn.”
-Kể cả một tên vượt ngục cũng phải ăn.
Tae-hyuk cười l
Mặc dù kiểu nói thô lỗ của cậu, Cho Kang-suk là một điều tra viên tận tâm. Anh ta sẽ kiểm tra trực tiếp bất kì đầu mối nhỏ bé nào.
*****
“Fuck. Là thật. Để mà nghĩ rằng hắn đang trốn ở nơi như thế này. Thằng khốn.”
Anh sử dụng bộ đàm và yêu cầu thêm tiếp viện từ trụ sở điều tra.
“Tôi đã tìm thấy nơi mà hắn đang trốn. Vị trí là….”
Kang-suk vỗ đầu Tae-hyuk.
“Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu.”
“không thành vấn đề. Làm ơn hãy chắc rằng bắt được hắn.”
“Thế thì. Xem anh mày bắt hắn này.”
Tae-hyuk liếm cây kem mà Kang-suk mua cho cậu và xem chiến dịch vây bắt.
Phần còn lại diễn ra nhanh chóng.
Đội điều tra đã gặp rắc rối vì không có đầu mối về vị trí của hắn. Nhưng giờ họ đã biết chính xác nơi hắn đang trốn.
Cho Kang-suk nhanh chóng hành động.
Sau khi liên lạc với trụ sở điều tra đặc biệt, hàng chục xe cảnh sát đã tới.
Tae-hyuk cảm thấy hứng thú khi xem họ phá cửa tòa nhà.
Yoo Cheol-ho tháo bỏ quần áo mà hắn đang mặc và bắt đầu chạy một cách nhanh chóng.
Cho Kang-suk lao thân đến Yoo Cheol-ho, như một con chim ưng săn mồi.
Yoo Cheol-ho đã bị còng tay và bắt đầu la hét.
“D*t m*! Thằng khốn nào biết tao ở đây? Nói cho tao! Tao sẽ gặm từng miếng thịt trên xương của nó!”
Yoo Cheol-ho bị áp giải bởi 5 cảnh sát trong khi vẫn vùng vẫy mãnh liệt.
Tae-hyuk chỉ quan sát trong khi cắn miếng cuối cùng của que kem zô miệng.
“Ah, lạnh!”
Nó rất ngọt và ngon.
Sau khi Yoo Cheol-ho bị lôi đi, cảnh sát tiến vào nhà thờ để tìm bất kì bằng chứng nào còn sót lại.
Cho Kang-suk tiếp tục đi xung quanh với một bộ đàm để kiếm tra xem còn bất kì mối đe dọa nào cho Tae-hyuk – nhân chứng – hay không.
Tae-hyuk nghĩ rằng thật tốt khi đưa chỉ dẫn cho anh ta.
‘Ah, Điều tra viên-nim. Anh trẻ lại rồi. Anh không còn cái bụng phệ đấy nữa.’
Anh ta thật khác so với Cho Kang-suk mà cậu nhớ nên Tae-hyuk không thể không cười. Chỉ có đôi mắt vẫn bừng cháy ngọn lửa công lý đấy vẫn không đổi.
“Điều tra viên Cho Kang-suk. Anh nên được đặc cách thăng chức.”
“Thằng nhóc này. Nếu cậu gặp bắt kì rắc rối nào, hãy gọi Hyung… nhưng cậu không giống loại người dễ bị bắt nạt. Ah. Cậu ăn trưa chưa? Hyung sẽ bao cậu 1 tô jajangmyeon.”
“Wah. Em cho anh một công trạng lớn từ việc bắt tên tội phạm và anh chỉ mua cho em một tô jajangmyeon?”
“Tốt thôi. Cậu muốn thêm tangsuyuk nữa ak?
“Nope. Thực ra em ăn rồi. Thay vào đó, có vài thứ mà em cần anh giúp. Giúp em nhận phần tiền thưởng vì đây là lần đầu của em.”
Cho Kang-suk cười khúc khích. Trông anh có vẻ như thích thú với anh chàng Tae-hyuk táo báo này.
“Haha. Chẳng phải nghe như cậu tính lại làm điều này nữa ak?
“……”
“Puhaha. Cái khuôn mặt gì thế? Dù sao thì. Cậu có phải là Tae-hyuk? Thực sự, cảm ơn cậu. Yoo Cheol-ho, tên khốn đó, là một gã thực sự nguy hiểm. Nếu hắn trốn thoát thì anh mày chắc chắn sẽ lại giết người. Bọn anh đã bắt hắn mà không bị dính thương tích gì, cảm ơn vì đã báo cáo.”
Tae-hyuk cảm thấy có gì đấy sục sôi trong con tim của cậu.
Cậu không nhận ra bởi vì cậu đang tập trung vào phần thưởng.
Tae-hyuk đã cứu lấy 3 nạn nhân bị giết trong tương lai.
Bi kịch của tương lai đã bị thay đổi.
Vào lúc đó.
Chiếc gương rung lên.
‘Eh, mình đâu có đụng phải bất kì ai.’
Kĩ năng tội phạm Robbery có vẻ như kích hoạt bất kể ý muốn của Tae-hyuk.
Tuy nhiên, có điều kiện cần thiết để kích hoạt là cần phải chạm vào người khác.
Cậu lấy cái gương ra và kiểm tra nội dung.
[Bạn vừa nhận được điểm cộng.]
[Bạn có thể sử dụng điểm cộng để cường hóa kĩ năng tội phạm hoặc kích hoạt những đặc tính ẩn.]
“Cái gì thế này?”
**
Mọi người cứ góp ý thoải mái tại vì bản thân mình cũng không thể nào soát hết lỗi câu cú được.
(Trans: T nghĩ là có đấy :D) (Trans: Rồi mày sẽ phải hối hận. Mark my words!!)