God of Crime

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1291

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 06 - Tất cả là nhờ vào người hàng xóm tốt bụng #2

l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l

##

Chapter 6 – Tất cả là nhờ vào người hàng xóm tốt bụng #2

**

“Anh đến vì tiền thưởng à?”

“Phải. Tôi là người đã bắt Yoo Cheol-ho, và cậu này là người đã đưa ra chỉ dẫn quan trọng.

Một người đàn ông mặc áo thun Aloha và một người mặc mặc đồng phục học sinh tiến tới, thừa nhận rằng họ là người đã bắt Yoo Cheol-ho.

Người tiếp tân làm một khuôn mặt kì lạ.

“Tôi chưa từng nghe bất kì điều gì như vậy…”

“Cough (Tiếng ho). Phải vậy không?”

Trong khi Kang-suk làm một vẻ mặt rắc rối, Tae-hyuk xen vào.

“Giám đốc Cho Hun-il của Phòng quản lí nhân sự…. Ý tôi là, Chủ tịch bộ phận Cho Hun-il. Có lẽ ông ấy sẽ biết. Ông ta là người liên quan trực tiếp tới vụ tiền thưởng.

“Chủ tịch bộ phận Cho Hun-il…? Ah, Đúng rồi! Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ kiểm tra ngay lập tức.”

Ngay khi tên của người phụ trách được đề cập tới, người tiếp tân đã bị bất ngờ và nhanh chóng gọi điện.

Đôi mắt của Kang-suk mở to khi anh nhìn thấy điều đó.

“Wah. Sao cậu biết điều đó?”

“Anh không được nghe lại là em làm nhân viên vận chuyển cho một nhà hàng Trung Quốc à?”

“Có.”

“Em nghe về điều đó trong quá trình làm.”

“Ở đây cũng có khách hàng à?”

“Phải. Nó là một nhà hàng khá nổi tiếng.”

“Anh hiểu rồi!”

Đôi mắt của Kang-suk sáng lên.

Món ăn mà ngay cả tập đoàn lớn yêu cầu thì nó sẽ ngon đến mức nào?

Một điều tra viên và jajangmyeon của anh ta đã sợi dây liên kết không thể cắt đứt. Anh thề rằng một ngày nào đó anh sẽ yêu cầu gọi món từ nhà hàng đó.

“Xin lỗi vì bắt 2 người chờ đợi!”

Thái độ của của người tiếp tân xoay 180 độ. Họ cúi đầu đầy tôn trọng và dẫn 2 người tới một phòng VIP.

Bất ngờ thay, đó không phải là Chủ tịch bộ phận Cho Hun-il đang đợi ở đó.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, đẹp tới nỗi sẽ không lạ gì nếu đã từng thấy cô ấy trên TV và người đó đang ngồi trên một chiếc ghế.

“Xin chào.”

Người phụ nữ trên ghế cúi đầu.

Cô có một mái tóc dài ngang vai và được cắt gọn gàng.

“Tôi xin lỗi vì phải chào 2 người trong khi đang ngồi.”

Cô ấy chỉ vào cái xe lăn ngay bên cạnh cái ghế.

‘Chân của cô ấy bị khuyết tật.’

Cô không thể đi được, vậy nên đó là điều bình thường với cô ấy khi cô chào họ trong khi vẫn đang ngồi.

‘Tôi là Jung Yuri. Tôi đã nghe lại rằng cả 2 người đã bắt tên Yoo Cheol-ho.”

Kang-suk quá lo lắng khi đứng trước mặt người đẹp với làn da trắng sứ này đến mức không nói lên lời.

Sau đó Tae-hyuk nhấn mạnh vào hông của anh ta và anh kêu lên.

“Ah! Thằng học sinh này… Seo Tae-hyuk đã đưa ra chỉ dẫn quan trọng để phục kích hắn. Tôi là Cho Kang-suk thuộc đội 2 của trạm cảnh sát Kang-dong.”

Kang-suk lấy ra danh thiếp của mình từ chiếc ví.

Người phụ nữ nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc. Kể cả những động tác nhỏ đấy cũng làm cô trông xinh đẹp.

“Tôi tưởng điều tra viên thường sẽ thẳng thắn hơn chứ.”

“Haha! Tôi có hơi đặc biệt.”

‘Anh ta hoàn toàn đổ cô ấy rùi. Tuy nhiên, Hyung mà đổ cô ta thì cũng coi như một loại phạm pháp.’

Nhìn qua thì khả năng cao cô ta là một sinh viên đại học. Khoảng cách tuổi tác giữa cô ấy và Kang-suk ít nhất là ngang 1 chu kì con giáp.

‘Nhân tiện, Cô ấy là ai thế?’

Đây là phòng VIP của Sungjin Group, tập đoàn lớn nhất Hàn Quốc. Cô ta chắc chắn không phải là một người phụ nữ tầm thường.

Thư kí chủ tịch?...Mình không nghĩ vậy.

Cô ta tỏa ra một cảm giác sang trọng kì lạ.

Yuri cúi đầu.

“Yoo Cheol-ho…. Cảm ơn vì đã bắt hắn. Tôi muốn hắn bị trừng trị bởi luật pháp.”

Kang-suk làm một nụ cười dễ chịu khi anh ta nghe cô ấy nói tới ‘bị trừng trị bởi luật pháp.’

Trong khi cô ấy vẫn đang bình tĩnh nói, Bên trong đôi mắt của Yuri có những loại cảm xúc kì lạ.

Phẫn nộ. Căm ghét.

Cậu thấy khó hiểu là tại sao cố ấy lại có những cảm xúc như vậy.

Mặc dù cô ấy vừa được gửi đến đây, Tae-hyuk đã làm bảo vệ ở đây trong vòng 2 năm. Đây là lần đầu cậu nghe thấy đến người có tên là Jung Yuri, Tuy nhiên.

Cô ta có thể là một người không liên quan tới tập đoàn, hoặc là một siêu VIP mà Tae-hyuk không bao giờ có thể chạm tới được.

Tae-hyuk nghĩ vì danh tính của người phụ nữ.

Cậu có thể sẽ tìm thấy một liên kết nào đó.

‘Nếu tiền thưởng được đưa ra, có nghĩa là hắn ta chắc hẳn đã làm lộ bí mật của tập đoàn. Hoặc là hắn đã làm hại một VIP. Tuy nhiên, Yoo Cheol-ho không phải là kẻ sẽ có bất kì thông tin nào để mà phát tán.

Nghĩa là một trong những nạn nhân của hắn liên quan tới Sungjin Group.

Thông thường, danh tính của nạn nhân không được công khai trên truyền thông, đặc biệt nếu người đó là một doanh nhân cỡ bự.

Tuy nhiên, Tae-hyuk đã từng là hàng xóm của Yoo Cheol-ho.

“Phải rồi. Hắn từng khoe khoang về việc giết được con gái của một kẻ rất quan trọng. Tên là…’

Vào lúc đó, cái tên đó đột nhiên nảy lên trong đầu của Tae-hyuk.

Hiện tại, ông ta là chủ tịch giám sát một bộ phận của Sungjin Group, và là người sẽ leo lên chức phó chủ tịch tập đoàn trong tương lai.

‘Phó chủ tịch Jung Gwan-mok!’

Điều đó làm cậu nhớ lại, Jung Yuri có cùng tên họ.

Có lẽ nào..

“Có phải cô là con gái của chủ tịch Jung Kwan-mok?”

Đôi mắt Jung Yuri mở to khi nghe những lời của Tae-hyuk.

“L-Làm sao cậu biết?”

“Tôi làm việc tại một nhà hàng Trung Quốc. Đôi khi ông ta tới để ăn jajangmyeon. Ông ta là một khách quen trong 20 năm. Tôi làm tôi nhớ đến ông ấy.”

“Cha của tôi và jajangmyeon…Dù sao thì, tôi cũng không cố giấu nó. Tôi sẽ chào lại cậu. Tôi là Jung Yuri, giám đốc nhóm 2 của bộ phận hỗ trợ quan hệ công chúng.”

Con gái chủ tịch của một tập đoàn lớn. Miệng của Kang-suk há hốc trong khi đang nhìn bên cạnh, khi đó Tae-hyuk gật đầu như thể cậu vốn đã đoán trước được điều đó.

‘Well, bởi vì cô ta có được vị trí đó ở độ tuổi trẻ như thế, nhiều người sẽ nghĩ rằng cô ấy dựa hơi vào sự thành công của cha cô ấy. Đó là lí do tại sao cô ta giấu nó.’

“Nếu Noona liên quan tới thì chắc hẳn cô có quan hệ với một trong những nạn nhân của Yoo Cheol-ho….”

Jung Yuri cười khi được gọi là ‘noona’.

Rồi sau đó khuôn mặt cô trở nên lạnh lẽo và cứng ngắc khi nghe tới cái tên Yoo Cheol-ho.

“….Phải. Unni của tôi. Làm ơn đừng nói điều này với báo chí. Dĩ nhiên, tôi sẽ ngăn cản cậu nếu cậu cố làm thử.”

Khuôn mặt của Yuri nhìn hệt như quản lí của một tập đoàn lớn.

Tae-hyuk gật đầu.

“Được rồi. Tôi sẽ cẩn thận.”

“Thế thì ngồi xuống và thư giãn đi. Tôi sẽ vào vấn đề.”

Tae-hyuk và Kang-suk ngồi xuống và một bộ trà xuất hiện. Ở đó cũng có kẹo được chuẩn bị trước.

“Hãy ăn đi.”

Kang-suk ngay lập tức bỏ kẹo vào mồm và nuốt không mà không thèm nhai.

“Những viên kẹo ngon quá.”

“Ahaha. Tôi tự làm chúng đấy. Vậy nên hãy ăn thêm đi.”

“Ah, được thôi!”

“Giờ thì, về vụ tiền thưởng. Seo Tae-hyuk, người đóng vai trò quan trong trong việc bắt giữ hắn, sẽ nhận được 100 triệu won. Dĩ nhiên, cậu sẽ không phải trả bất kì phần thuế nào bởi vì nó là một phần thưởng.

Một trăm triệu won!

Đủ để có một ngôi nhà đang hoàng trong khu vực này.

Tae-hyuk là người nhận được tiền thưởng, nhưng Kang-suk lại là người xồn hết cả lên.

“Wah Tae-hyuk! Thật tuyệt vời. 100 triệu won! Xem nào, với số tiền đó… Cậu có thể có một căn nhà 3LDK!”

Tae-hyuk cúi mình với lòng biết ơn và mở miệng nói.

Nó vẫn chưa đủ.

“Jung Yuri noona. Tôi đang nói chuyện với giám đốc bộ phận hỗ trợ quan hệ công chúng, chứ không phải là thành viên gia đình của nạn nhân.”

“H-Huh?”

“Tiền thưởng lẽ ra nên là 200 triệu, chứ không phải 100 triệu.”

“không, nó rõ ràng là 100 triệu trên một người…”

Jung Yuri nói lắp trong khi đang bối rối. Cô đã nghĩ cậu như một người em trai dễ thương, và không bao giờ ngờ rằng cậu sẽ năn nỉ việc gấp đôi số tiền thế này.

“100 triệu trên một người là đúng rồi đấy. Nhưng rõ rằng, “bọn tôi” là 2 người. Chẳng phải không có bất kì hạn chế nào khi điều tra viên được nhận phần thưởng? Rõ ràng không có ai nói thế?

“Đ-Điều đó là đúng nhưng…”

Thông thường, điều tra viên không được nhận phần thưởng cho việc bắt tội phạm.

“Dĩ nhiên, tên tội phạm có thể bị bắt là nhờ vào chỉ dẫn của tôi. Tuy nhiên, hắn có thể sẽ không bị bắt nếu đó không phải là Kang-suk hyung. Anh ấy tin vào báo cái của một học sinh trung học và tới đó để điều tra. Kang-suk hyung đồng thời còn ném cả thân mình vào tên tội phạm khi hắn đang chạy. Thế, có phải tôi tự mình bắt hắn?”

“Chắc chắn là….”

“Ah. Tôi tưởng tôi đang nói chuyện với một giám đốc của một tập đoàn lớn. Thế hãy nhìn theo quan điểm của Sungjin Group. Chẳng phải Sungjin Group vừa cho ra mắt một chi nhánh doanh nghiệp ngăn ngừa tội phạm? Theo khái niệm của công lí, chẳng phải cô nên tặng thưởng cho người đã bắt những tên tội phạm sao.”

“Cậu thực sự biết nhiều đấy.”

“Tôi tình cờ nghe được ngài chủ tịch nói chuyện.”

“Ah, Cha.”

“Dù sao thì, tôi không nghĩ công ty cô sẽ thiệt hại bởi việc hỗ trợ một điều tra viên đã bắt một tên tội phạm. Kang-suk hyung thậm chí còn xuất hiện trên bản tin buổi tối với vai trò là điều tra viên đã bắt tên tội phạm. Cô nghĩ sao?”

Tae-hyuk dừng lại 1 lúc.

Jung Yuri đang nhìn Tae-hyuk với đôi mắt mở to. Kang-suk vốn đã nửa sụp đổ.

“Công lí mà bạn đã tạo ra. Chúng tôi sẽ bảo vệ nó bằng tất cả sức mạnh.”

Người điều tra viên đã bắt tên tội phạm đang nổi tiếng khắp cả nước. Điều này cũng sẽ bao gồm cả công ty đã hỗ trợ anh ấy.

Đó là một cơ hội để thay đổi hoàn toàn hình ảnh tiêu cực về tập đoàn Sungjin Group.

Số tiền dùng để xây dựng hình ảnh tiêu tốn 10 tỉ won mỗi năm.

Khi nhìn vào sự thật đó, 100 triệu không phải là một số tiền quá lớn.

Những lời của Tae-hyuk đột nhiên có sức thuyết phục.

“Cậu có thể đợi một lát được không? Tôi muốn liên lạc với cha.”

Đôi tay của Jung Yuri đang run rẩy.

Cô nhấc chiếc điện thoại bàn lên và gọi ai đó.

“Ah, thưa cha. Yuri đây ạ. Về món tiền thưởng hôm nay? Bởi vì….”

Yuri giải thích gần 10 phút.

“Phải, Con hiểu rồi. Dĩ nhiên. Con sẽ hoàn thành báo cáo. Phải. Một học sinh trung học….Đúng rồi ạ. Con đảm bảo.”

Sau khi kết thúc cuộc hội thoại, Jung Yuri chậm rãi hít sâu vài hơi.

Rồi sau đó cô cười một cách tươi tỉnh và làm dấu hiệu chiến thắng.

“Hooray!”

Kang-suk nhìn như thể sắp khóc tới nơi.

Tae-hyuk đang cười với sự thỏa mãn bên trong.

Dù sao, cậu đã kiếm được số tiền thưởng 100 triệu. Cậu sẽ tận dụng tối đa nó, giờ thì Kang-suk sẽ hoàn toàn trở thành người bảo vệ của cậu.

Cậu đã có được một người đáng tin cậy bằng tiền của người khác.

‘Tất cả là nhờ vào Phó chủ tịch-nim.’

Những lời cậu nói về Jung Kwan-mod chỉ đúng một nửa.

Dĩ nhiên, Tae-hyuk không được nhìn thấy ông ta trong khi đang làm bảo vệ ở đây.

Hơn nữa, không phải hiện tại mà 20 năm trước ông ta đã từng tới ăn jajangmyeon. Người đầu bếp vẫn khoe khoang về việc đã được phục vụ cho một chủ tịch bộ phận của một tập đoàn lớn.

Cách cậu biết tới doanh nghiệp mới đấy là nói dối, bởi vì thực ra do cậu có kí ức của tương lai.

Jung Yuri trông không giống như sẽ có đủ cản đảm để mà moi móc sai lầm của cha cô ấy.

Ngay từ đầu, danh hiệu của cô ấy được phóng đại thái quá.

Cho cô ấy có lẽ đã giao vị trí này cho cô để bảo vệ cô.

Bằng chứng là Tae-hyuk, người đã làm ở đây suốt 2 năm, chưa từng thấy cô.

Warak!

“Tae-hyuk!”

Kang-suk ôm thật chặt lấy Tae-hyuk đến nổi như thể xương cậu chuẩn bị gãy.

“Hyung. Em không thở được…”

“Thằng nhóc này. Cảm động quá. Thực sự, cảm ơn cậu. 100 triệu, 100 triệu đấy. Anh nghĩ anh có thể cưới vợ được rồi nếu anh có nhiều tiền thế này!”

Anh cần phải tìm một người trước.

Tae-hyuk nhìm chằm vào Kang-suk nhưng không nói điều đó.

“Em sẽ liên lạc với anh trực tiếp thông qua trạm cảnh sát Gang-dong. Ah. Anh có thể sẽ được phỏng vấn hoặc chụp ảnh quảng cáo cho tập đoàn.

“Tôi sẽ phải hỏi cảnh sát trưởng trước, nhưng có lẽ nó sẽ là một câu trả lời tích cực.”

“Dù sao thì, chúc mừng Điều tra viên-nim. Anh đã nhận được 100 triệu won.”

“Tất cả là nhờ thằng đệ của mình. Haha. Tae-huk!”

Kang-suk ôm lấy Tae-huk, đồng thời lần này còn vỗ vào lưng cậu.

[Robbery đã được sử dụng]

-Bạn đã thành công trong việc cướp lấy vật phẩm đối phương!

“K-Không!”

Tae-hyuk không thể chịu được nữa và khóc.

“….C-Cậu không thích nó à?”

‘không phải thế! Cái kĩ năng tội phạm bị kích hoạt rồi!’

Thêm nữa, lần này nó thành công với không một thất bại.

Tae-hyuk tìm trong túi cậu.

Cậu chạm vào mảnh quần áo gì đấy ẩm ướt.

Cậu cẩn thận kiểm tra nó trong khi cố không để Kang-suk và Yuri chú ý.

‘Điên rồ. Là quần lót!’

Kang-suk bắt đầu nhảy nhót mà không nhận ra rằng quần lót của anh ta đã biến mất.

Đó là niềm vui của việc trúng xổ số.

Thực ra Tae-hyuk cũng tương tự vậy.

‘100 triệu won, một jackpot! Phải. Mình nên mua một căn nhà để có thể làm Noona bất ngờ.

Hiển nhiên, nó sẽ giúp được cho cả Kang-suk nữa.

(Trans: chênh 12 tuổi mà đã là phạm pháp á? Hàn cấm mấy thanh niên ăn mặn à :v) (Trans: Lại cắm flag linh tinh rùi) (Trans: *nhạc Thu cuối nổi lên* :v) (Trans: có vẻ bọn Hàn nó gọi nhau mà ko quan tâm máu mủ hay quá thân thiết mới gọi như bọn Nhật nhỉ) (Trans: Cạn mẹ lời với ông này…) (Trans: LDK là để ám chỉ một căn nhà đầy đủ phòng khách, phòng ăn và nhà bếp còn con số đằng trước ám chỉ số lượng phòng ngủ) (Trans: Các bợn tưởng tượng được cảnh này gái rụt rè nó kute cỡ nào ko *ực ực*) (Trans: Vãi lồng :O ) (Trans: Công nhận miệng chú dẻo thật đấy) (Trans: Em có bị tống tiền rùi rape đầu mà run thế :v) (Trans: *ọc ọc*, C---Cấ--p c-ứuuuu , *eeeeeeeee* Trans.exe had stoped working) (Trans: Quào, dân trong tù chục năm có khác) (Trans: Eow, tởm theo nhiều góc độ) (Trans: oh shit!) (Trans: Eowwwwww)