l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Trans:
-Sorry vì gần 2 tháng ko ra truyện, mình vừa đi quân sự về thì bà chị hú đi phụ tiệc tất niên liên tục thêm 2 tuần nên máy còn méo được đụng vào :<. Về tới nhà mệt bà nội rồi sau đó toàn ngủ với chơi game.
-Dù sao mình có nói là mình sẽ bom trước tết nên dù muộn nhưng mình sẽ cố để giữ lời. Marathon tới 12h giao thừa lun được bao nhiu thì được :D.
-Chúc tất cả 1 năm mới an lành và quan trọng nhất là chúc mấy ông sẽ có bạn gái về ra mắt năm mới bố mẹ năm sau :v
##
Chapter 37 – Giúp đỡ
**
“Anh thực sự xin lỗi… anh lẽ ra nên chú ý hơn.”
Cho Kang-suk cúi đầu khi đang đứng ở nơi mà anh đã ngồi trên cái bàn bếp, một biểu hiện hối hận thật lòng trên khuôn mặt anh ta. Măc dù Kang-suk có khuôn mặt của một hyung hàng xóm thân thiện, anh ấy thật ra là một điều tra viên chuyên điều tra những vụ giết người.
Anh ấy đã trở nên quá bận rộn trong suốt 3 tuần qua. Anh chỉ có một vụ, và anh vẫn chưa bắt được thủ phạm.
Tae-hyuk đặt dụng cụ nấu ăn xuống trước mặt Kang-suk và nói.
“Hyung không cần phải xin lỗi, bởi vì em biết là anh đang bận với công việc.”
“Dù thế! Hu… Không. Anh không thể nhận được cuộc gọi nào đàng hoàng chỉ bởi vì anh phải tham gia cuộc họp hằng ngày. Anh sẽ giết hắn.”
Kang-suk đã biết tới những vụ việc xảy ra với Tae-hyuk và Ha-ran sau khi mọi thứ đã được giải quyết. Anh ấy thực sự không yên lòng bởi vì cái sự thật rằng anh ấy không giúp được gì. Kang-suk quay lại và nhìn vào tấm lưng của Ha-ran, người đang nấu ăn trong bếp.
“… Ha-ran nói rằng cô ấy muốn trở lại đại học.”
“Phải.”
“Nếu anh biết được điều này, thì anh đã không quyên góp hết số tiền thưởng rồi.”
Tae-hyuk cười.
Cậu cảm thấy như cậu đang nhìn vào một con cún đang muốn giúp chủ của nó.
“Sao anh chưa tỏ tình nhỉ? Em sẽ giúp anh.”
“Đ-Điều đó là sao chứ?! Làm sao anh có thể nói với Ha-ran được!”
“Hyung thích Noona, điều đó hiện rõ trên mặt anh đấy.”
Mặt Kang-suk hóa đỏ như cờ Đảng. Cảm giác nặng nề dễ dàng biến mất.
“Không phải thế! Anh quyết định là trước hết trở thành bạn bè đã!”
“B-Bạn á? Hyung đang làm cái khỉ gì thế?!”
Điều đó quá dễ đối với Tae-hyuk, người còn chả có tẹo kinh nghiệm hẹn hò, để biết được rằng cách Kang-suk tiếp cận Ha-ran sai vl.
“Dù sao thì, dạo này em học hành sao rồi?”
“Wow, đánh trống lảng hay đấy!”
Tae-hyuk nhận ra điều gì đó sau vụ tên trộm chuỗi tràng hạt và biến cố SY Capital. Cậu không thể tự mình bảo vệ Ha-ran và Tae-min.
‘Thêm nữa, mình sẽ phải bắt đầu nghiêm túc chiến đấu với những tên trong danh sách đen.’
Kang-suk là một người bảo vệ, cậu không thể yều cầu giúp đỡ khi mọi thứ trở nên nguy hiểm.
Tae-hyuk tin rằng như thế là đủ, nhưng hóa ra thế vẫn không ổn.
Vì thế, Tae-hyuk chuẩn bị một kế hoạch lớn để thay đổ tương lai, đó là rút ngắn khoảng cách giữa Kang-suk và Ha-ran. Ít nhất, anh ấy là người đổ từng giọt máu của mình để không làm một người phụ nữ phải khóc.
‘Bên cạnh đó, anh ấy thích Noona.’
Kể cả Tae-hyuk có thể nói được rằng chị cậu tốt bụng và xinh đẹp, vậy nên Kang-suk không đổ chị cậu mới là lạ ấy.
‘Hum hum. Liệu anh ấy có thực sự trở thành hyung(anh rể) của mình?’
Dựa trên kí ức của Tae-hyuk, Kang-suk là một tên FA trong độ tuổi 40. Kang-suk không phải là loại người nổi tiếng với phụ nữ. Thêm nữa, anh dành hết thanh xuân của mình để bắt tội phạm. Cuối cùng thì anh lại kiếm người mai mối để kiếm vợ, tuy nhiên, đối phương sẽ chạy ngay lập tức sau khi thấy Kang-suk. Một con gấu trong một bộ suit. Đó là một cảnh tượng khá gây sốc. Kang-suk bắt đầu nói rằng anh ấy đã kết hôn với tội ác. Rốt cuộc, anh ấy bỏ vụ hẹn hò luôn. ‘Hyung rất điển trai khi anh ấy cười…’
Tae-hyuk hạ thấp giọng để tránh Ha-ran nghe được và nói.
“Kang-suk hyung. Đây là một món quà.”
Tae-hyk đưa cho anh một phong bì và cười mỉm.
“Eh? Chẳng phải đây là vé vào cung thiên văn sao?”
“Đi với Noona khi mà anh rảnh vào cuối tuần, chị ấy thích ngắm những ngôi sao. Nói rằng đi với tư cách là bạn bè. Anh có thể đi chơi vui vẻ với thứ đó được không?”
Kang-suk ho lớn một cách không cần thiết.
“Cough(ho). Anh trân trọng điều đó. Anh phải làm việc vào cuối tuần này nên…”
“Thế thì đi vào tuần sau ấy! Mấy cái vé này còn hạn tận 1 tháng lận.”
“Anh xin lỗi, nhưng cuối tuần của anh sẽ không thể rảnh được cho tới khi vụ này xong! Sob(khóc)… anh cũng thích những ngôi sao.”
Kang-suk hạ thấp đầu.
Tae-hyuk cảm thấy một cảm giác muốn bảo vệ kì lạ sục sôi trong cậu khi cậu nhìn con gấu to xác với một vẻ mặt chán nản.
‘Trong khi Hyung đang chăm sóc Noona… Mình cảm thấy một bản năng người mẹ kì lạ!’
Tae-hyuk biết sự thật về hai người.
Ha-ran sẽ vô kí túc xá của trường luyện thi vào tháng sau. Trước lúc đó, Tae-hyuk muốn chị ấy ít nhất đi 2,3 buổi hẹn với Kang-suk.
‘Để điều đó xảy ra, mình cần phải xử lí vụ giết người của Hyung.’
Kang-suk đã làm việc 24/7 suốt cả tuần này. Kể cả nếu anh ấy có muốn gần gũi với Ha-ran hơn thì cũng chả có thời gian đâu.
Tae-hyuk hỏi bằng một nhỏ.
“Dù sao thì, Hyung. Vụ hiện tại là gì vậy?”
“Ờm, anh xin lỗi là anh không nói được. Hiện tại giới truyền thông đang đánh hơi được nó, mệnh lệnh đặc biệt đã được đưa ra.”
“Mệnh lệnh đặc biệt?”
Kang-suk mấp máy mấp máy miệng.
Tae-hyuk hiểu được vài điều từ những lời của Kang-suk.
Trước hết, có ít nhất 2 vụ là có khả năng cần phải giữ bí mật.
Giới truyền thông rất thích chém gió về một vụ giết người hàng loạt. Hoặc, nếu họ không muốn truyền thông biết tới, thì có thể đó là một vụ tấn công bởi khủng bố và nó sẽ gây tổn thất lớn đến nền kinh tế.
Hiển nhiên, Kang-suk chịu trách nhiệm cho 1 trong 2 thứ đó.
Cho Kang-suk nói.
“Dù sao, hãy ăn đã.”
Trước mặt 2 người là những con cá thu mùi đầy hấp dẫn.
**
“Mình phải làm điều này cho Kang-suk.”
Tae-hyuk cằn nhằn trong khi cậu sử dụng kĩ năng ‘Violence’(Skill tạo ống nước ấy) trên nốc một ngôi nhà.
Để mà Kang-suk và Ha-ran có thể đi hẹn hò, vụ án giết người hàng loạt của Kang-suk cần phải được giải quyết. Anh ấy sẽ không có thời gian rảnh trước khi nó chấm dứt. Tae-hyuk sẽ sử dụng kĩ năng tội phạm của cậu để giúp Kang-suk.
Cuối cùng, công việc của Kang-suk sẽ là chăm sóc cho Ha-ran.
“Trước hết, hãy kiểm tra độ hữu dụng của kĩ năng này.”
Những tên tội phạm cậu đã gặp từ trước giờ vẫn chưa tới mức quá nguy hiểm. Cậu phải tìm ra chính xác cậu có thể làm được điều gì. Cho Kang-suk, một điều tra viên sát nhân, đã phải đấu tranh trong vài tuần qua, vậy nên hiển nhiên kẻ đó không phải là một tên tội phạm tầm thường.
“Có lẽ là một trong những kẻ thuộc danh sách đen.”
Tae-hyuk sắp xếp lại danh sách tội phạm mà cậu đã viết. Cậu đã ghi nhớ tên những tên phạm nguy hiểm, điều mà chúng đã làm, và cách chúng bị bắt.
Tất cả điều đó đều ghi trong danh sách đen.
“Hrmm... Cho tới giờ, mình đã gặp được 5?”
Nhưng tới một ngày nào đó, cậu dụng hết tất cả bọn chúng. Tae-hyuk chắc chắn điều đó.
Cậu đã gặp Yoo Cheol-ho vào ngày cậu nhận được kí ức từ tương lai. Tae-hyuk đã giúp cho hắn vào tù. Chưa tới 3 tuần sau đó, cậu bị dính vào biến cố của tên con trai Park Jung-hwan, Park Sung-kwang.
Không lâu sau đó, cậu gặp được tên trộm Moonlight Flower và Big Mama.
Chúng đều là những tên tội phạm mà Tae-hyuk nhớ được. Chẳng phải như thế có hơi quá để mà gọi là tình cờ? Cứ như chúng đang kéo cậu vào.
“Dù thế này, tên tội phạm này cũng không đùa được. Kẻ đó là ai thế?”
Công tố viên sẽ không tuyệt vọng che dấu nó nếu như hắn không phải là một kẻ tàn nhẫn.
Dù sao thì, Tae-hyuk cảm thấy tự tin khoe cá tính khi mà giờ cậu đã có được kĩ năng Violence. Không giống như xưa, giờ khả năng vật lí của cậu có thể áp đảo đối phương. Nó cho cậu một cảm giác tự tin kì lạ. Tae-hyuk lắm lấy ống nước sắt tạo ra bởi kĩ năng Violence. Nó cho phép cậu sử dụng chỉ số strenge và agility của mình.
Tae-hyuk vung ống nước sắt trên mái nhà để kiểm tra cậu khỏe tới đâu.
“Rõ ràng, cơ thể mình duy chuyển tốt, nhưng mình không nghĩ thế này là đủ để 17:1.”
Tae-hyuk bị ám ảnh với con số 17:1. Trong những chỉ số hiện tại, chỉ số thấp nhất là agility với 24 điểm.
Vì thế, chuyển động của ống nước không được như ý cậu. Nếu cậu có thể tấn công nhanh hơn 1 chút.
“Dù sao đi nữa, mình có thể triệu hồi một ống nước sắt bắt lúc nào mình muốn. Chẳng phải thứ này hữu dụng đến bất ngờ à?”
Ông nước bị móp, và có một dấu tay trên đó. Ban đầu, cậu đã lo rằng nếu cậu sử dụng nó không đúng cách sẽ làm nó bị cong. Tuy nhiên, kiểm tra vài lần thì thấy nó rất cứng. Nó thậm chí còn không có một vết sước, kể cả khi cậu dồn hết lực của mình vào nó. Cậu có thể dùng nó như hàng dự phòng cho trường hợp khẩn cấp.
Tae-hyuk đặt ống nước sắt trên vài và lấy smartphone của mình ra. Đó là một chiếc điện thoại cậu vừa mới mua sau biến cố vừa rồi.
“Thời gian nghỉ sắp hết rồi.”
Cậu kiểm tra đồng hồ và vẫn còn vài phút.
Chiếc smartphone của Kang-suk chứa hầu hết dữ liệu trên server của họ. Nếu cậu có ID và mật khẩu thì cậu có thể tải nó vô điện thoải cậu. Cậu có thể nhìn thấy tất cả từ những mối liên hệ cho tới những tin nhắn Kang-suk đã gửi.
Tae-hyuk đã nhờ Kang-suk giúp cậu mua điện thoại mới.
Trong lúc đó, cậu đã sử dụng chiếc điện thoại gập của Ha-ran. Nói cách khác, nó chẳng khác nào di tích cổ đại khi mà so sánh với công nghệ “hại điện” của smartphone.
Kang-suk đã làm khuôn mặt mừng thấy rõ như khi U23 VN thắng được Jordan, và bắt đầu chỉ cậu. Trong lúc đó, Tae-hyuk vớ lấy điện thoại của Kang-suk và lấy ID lẫn mật khẩu. Lấy được thông tin cá nhân của Kang-suk dễ như lấy kẹo từ con nít vậy.
“Mình rất vui lòng xem những thông tin về cuộc điều tra. Làm ơn đừng có ‘tình cờ’ ra ảnh thằng cao to đen hôi mặc sịp american nào đó.”
Trước hết, cậu quyết định thỏa mãn với nhiêu đây. Sau khi mất một lúc, việc phục hồi lại điện thoại đã hoàn thành một cách hoàn hảo. Một chiếc smartphone với thông tin tương tự của Kang-suk đã được sinh ra.
“Thế mình có nên kiểm tra tin nhắn của anh ấy?”
Tae-hyuk khéo léo điều hướng từ màn hình cảm ứng tới hộp thư để xem tin nhắn.
“Wah. Mình cảm thấy lo vì không có cái ứng dụng nào. Dù sao thì, anh ấy vẫn chưa liên kết tài khoản mail của mình sao? Anh ấy dùng smartphone như cái di tích kia vậy.”
Tae-hyuk tặc lưỡi. Kang-suk cư xử như người nguyên thủy vậy(thời đồ đá). Nhưng thực ra anh ấy giống người thượng cổ hơn(sống trong hang).
Kang-suk chỉ sử dụng 3 thứ trên điên thoại mình.
Gọi điện, nhắn tin, và coi bản đồ.
Dù sao thì, cậu đã có thể lấy được đầu mối về vụ này. Sau đó cậu lẩm bẩm với một vẻ mặt ngơ ngác.
“Đợi chút đã. Vụ của Hyung là tên khốn này á?”
Hắn ta là một trong 5 tên tội phạm tồi tệ nhất trong danh sách đen.
Tên hà mã tưới nước(watering hippo). Đó là biệt danh của hắn.
Tae-hyuk nhìn chằm vào một nhà tắm công cộng từ khoảng cách xa. Một anh áo xanh đang đứng gác ở đó.
‘Có lẽ đó là nơi mà vụ án xảy ra.’
Tae-hyuk đã tham khảo danh sách đen trong khi đuổi theo dấu vết của tên hà mã. Nhưng có một điều kì lạ.
Vụ tên hà mã mà cậu nhớ không bắt đầu ở hiện tại, mà là 3 tháng nữa. Thế thì tại sao giờ đã có nạn nhân rồi? Nhưng nhìn vào cách thức và tần số xảy ra, tên tội phạm đó rõ ràng là tên hà mã.
‘Đã có 2 nạn nhân rồi.’
Có một điểm chung về ngày mà tên hà mã thực hiện tội ác.
Đó là ngày trăng tròn. Hắn giết người sau mỗi 29 ngày.
Tae-hyuk nhìn lên bầu trời.
Có vết khuất nhỏ ở góc mặt trăng. Chỉ còn 3 ngày nữa là tới ngày trăng tròn.
Trước khi điều đó xảy ra, cậu phải tìm ra dấu vết của tên hà mã.
“Hãy gọi 1 cú nào.”
Tae-hyuk lấy điện thoại của cậu ra và gọi cho người sĩ quan đang đứng gác.
(Trans: Nội tại ẩn đấy :v)