l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 36 – Mối quan hệ xui xẻo từ cuộc sống trước #7
**
Park Jung-bae đã làm tốt hơn những gì Tae-hyuk đã nghĩ.
Mục đích của Tae-hyuk không chỉ đơn giản là thắng một số lượng lớn thông qua đánh bạc. Kể cả nếu cậu thắng bây giờ, mối đê dọa còn một kẻ săn mồi sẽ không biến mất chừng nào SY còn tồn tại. SY có thể sẽ trả đũa và lấy đi thứ gì đó khác quý giá.
Cuối cùng, cậu phải thắng cuộc chiến, và không chỉ trận đấu. Để loại bỏ kẻ săn mồi, cần phải nhổ răng và móng vuốt của nó để làm suy yếu nó. Trong trường hợp của SY, tiền của họ đại diện cho răng và vuốt.
‘Phá hủy hệ thống sòng bạc bất hợp pháp.’
Dựa trên thông tin của Big Mama, hầu hết quỹ hoạt động của SY đều nhờ vào sòng bạc này. Nếu nó biến mất, thì tổ chức sẽ tự nhiên mà chết. Đây là cách tốt nhất để loại bỏ con ma từ cuộc sống trước.
Để mà làm được điều đó, sự hợp tác từ Park Jung-bae là cốt lõi. Tae-hyuk đã hứa sẽ chia 50% số tiền từ vụ ngày hôm nay.
Han Sang-won lẩm bẩm với giọng run rẩy.
“C-Chuyện gì đang diễn ra thế…?”
Như thể là để trả lời câu hỏi của anh ta, cánh cửa phòng quản lí mở ra. Một người trong bộ suit nhảy vào và hét lên bằng giọng khẩn thiết.
“S-S-Sang-won hyung-nim. Chuyện nghiêm trọng rồi!”
“Tôi đã nói với cậu gọi tôi là sếp! Tên khốn Park Jung-bae đang ở đâu?”
“Đ-Điều đó…”
“Sao?”
“Hyung-nim nên chạy ngay đi! Cảnh sát đang ở ngoài kia!”
Khuôn mặt của Han Sang-won méo mó trong tích tắc.
“Thằng khốn khiếp! Tao đã trả hắn bao nhiêu tiền cho tới giờ rồi…?!”
Tae-hyuk bắt đầu hốt chồng tiền trên bàn trong khi Han Sang-won đang sao nhãng bởi sự xuất hiện đột ngột của cảnh sát.
Tổng số tiền là 300 triệu. Thật may là trước đó cậu đã kiếm được 50 triệu won. Nếu không, cậu sẽ phải huy động túi 007 để di chuyển nó.
Cậu bắt đầu với 30 triệu won, và nó thực sự đã tăng gấp 10 lần số lượng ban đầu của nó.
‘Tên đánh bạc chuyên nghiệp đã chạy rồi, và có lẽ hắn đã bị bắt bởi những viên cảnh sát đang trực ở lối thoát.’
Kim Shin-hyeong không còn thấy ở đây nữa. Bằng chứng của hắn ta quá rõ rằng, vì hắn đã đánh bạc để kiếm sống.
“Seo, Tae, Hyuk!”
Han Sang-won nhìn chằm vào Tae-hyuk.
Tae-hyuk đáp lại với một khuôn mặt đột nhiên hối hận.
“Ah, sếp. Chẳng phải Noona vẫn nợ anh 250 triệu won?”
Tae-hyuk đưa số tiền cho Han Sang-won. Một khi cảnh sát tới, số tiền đó sẽ không khác nào giấy vệ sinh. Cậu hành động như thế trong khi biết sự thật đó.
“Kuock! T-Thằng khốn!”
Han Sang-won không thể giữ được cơn giận và rút ra một con dao.
“Chẳng phải anh phải chạy ngay sao? Kim Shin-hyeong đã tẩu thoát rồi. Trong lúc đó, vòng bao vây của cảnh sát ngày càng thu hẹp.”
Phòng quản lí có 1 cảnh cửa sau. Tae-hyuk nghĩ rằng đó là cách tốt nhất để Han Sang-won chạy thoát khỏi đây.
Park Jung-bae, người đã được vũ trang, sẽ sớm đến đây để nhận số tiền gọi là lợi ích từ vụ này. Trước khi chuyện đó xảy ra, điều đó sẽ dễ hơn nếu Han Sang-wo biến mất.
Tuy nhiên, hơn 3 phút đã trôi qua.
‘Tên điều tra viên tệ hại này…! Hắn hoàn toàn muộn rồi!’
Vì thế, Tae-hyuk phải tự mình xử lí Han Sang-wo.
“Chó chết. Tao sẽ giết mày ngay bây giờ, kể cả điều đó có nghĩa là tao sẽ bị bắt!”
Tae-hyuk cảm thấy mồ hôi chảy từ sau lưng cậu.
‘C-Chẳng phải đây là một tình huống nguy hiểm sao…?’
Có tiếng ồn lớn đến từ bên ngoài cánh cửa. Những người khách tới sòng bạc đã dính vào mớ hỗn độn này.
Vào lúc đó, thứ gì đó không ngờ đã xảy ra.
[Kĩ năng tội phạm: Violence(Bạo lực) đã được học.]
-Có thể sử dụng ống nước sắt.
Tae-hyuk nhìn chằm vào Quỷ Gương Tiết Lộ với một vẻ mặt vô lí.
‘Thật tốt là mình nhận được kĩ năng. Cái gì? Có thể sử dụng ống nước sắt?’
Nó chỉ có thế.
‘Nếu mình đã có kĩ năng Violence, thế thì mình có lẽ đã có thể thắng được trận đấu 17:1? Nhưng thứ gì thế này?!’
Mặc kệ cậu có cảm thấy thế nào, Tae-hyuk cố gắng sử dụng kĩ năng. Sau đó, như thế nó vốn đã ở đó, một ống nước sắt xuất hiện từ không khí. Cậu bắt lấy nó, khi mà đó là khả năng mới của cậu.
‘Cảm giác lạnh có thể thấy được trong lòng bàn tay của mình. Mình chỉ có thể sử dụng nó ở mức nhất định thôi. Điều này thực sự là kết thúc của mình!’
Không giống như vẻ ngoài tệ hại, Tae-hyuk là một ‘học sinh gương mẫu’ người chưa bao giờ đánh nhau trước đó. Kể cả nếu cậu có một ống nước sắt, cậu không thể thắng được Han Sang-won, 1 tên xã hội đen.
‘Ah, Mình không biết nữa! Méo mó còn hơn không!’
Tên Han Sang-won bị kích động nhanh chóng lao vào cậu và vung con dao của hắn hướng vào tay của Tae-hyuk và cố cắt động mạch cổ tay cậu. Tae-hyuk dùng ống nước sắt nhắm vào đầu của Han Sang-won.
Kang!
Có một tiếng uỵch lớn và cơ thể của đối phương rung động.
‘Uh, chẳng phải thứ này tốt hơn mình nghĩ à?’
Tae-hyuk chưa từng đánh nhau với những tên tội phạm. Tất cả những gì cậu có thể nhớ là từ những bộ phim nơi mà nhân vật chính tấn công kẻ thù.
Kể cả thế, cậu đã có thể gây ra một đòn mạnh vào đầu của Han Sang-won. Cái ống nước sắt, được triệu hồi bởi kĩ năng Violence, chuyển động như một phần cơ thể cậu.
[Với tác động của stamina của bạn, bạn có thể gây ra những đòn mạnh hơn.]
[Agility sẽ cho phép bạn di chuyển nhanh hơn.]
‘Wah, chỉ số của mình có ảnh hưởng!’
Tae-hyuk được lấp đầy bởi sự ngưỡng mộ. Violence là một kĩ năng đơn giản cho phép cậu triệu hồi một ống nước sắt. Nhưng khi cậu giữ nó trong tay, chỉ số stamina và agility của cậu được thể hiện với nó, và cậu có thể làm những chuyển động nhanh và mạnh hơn.
Trong khi Han Sang-wo là bậc thầy của trận đánh đường phố, Tae-hyuk không giống như sẽ thua kèo này.
“Thằng chó chết!”
Sau khi bị đánh bởi ống nước sắt, Han Sang-won tích cực lao vào Tae-hyuk.
Bam!
“Kuaaaak!”
Han Sang-won hét lên và làm rơi con dao mà hắn đang giữ. Tae-hyuk xác nhận điều đó với Quỷ Gương Tiết Lộ. Với đòn trước đó, cậu đã hoàn toàn học được kĩ năng tội phạm. Đây là lần đầu tiên cậu nhận được 2 kĩ năng từ 1 sự kiện.
“C, h, ế, t, đ, i! Thằng khốn!”
Han Sang-won hét lên và chạy tới cái bàn nằm góc phòng quản lí. Hắn rút ra một khẩu súng lục từ ngăn kéo, nhắm thứ đó vào Tae-hyuk.
‘Thật điên rồ, đây đâu có phải là Mẽo đâu mà súng cứ thích là lòi ra đâu trời?’
Tae-hyuk chuyển thêm sức mạnh vào ống nước sắt trong tay. Làm sao cậu có thể chiến đấu với một kẻ sử dụng súng thay vì dao?
Vào lúc đó, quân tiếp viện mà cậu đang chờ đã tới.
“Sếp Han. Anh cứ cư xử bần cùng như thế cho tới phút cuối. Anh thua rồi.”
Clink.
Park Jung-bae tiến vào phòng, rút ra 1 khẩu súng và nhắm vào đầu của Han Sang-won.
“Điều tra viên, Park! Thằng khốn dám phản bội tao!”
“Điều này… Đừng có hiểu nhầm tôi, vì ngay từ đầu cùng ta không hề cùng phe rồi.”
“Mày đã quên mất ai đừng đầu sau tổ chức này rồi sao?”
Park Jung-bae cười.
“Tao biết. Người đó là chính trị gia Park Seong-ho, thêm nữa, hắn đã bị bắt vì vụ bê bối tháng trước và giờ đang bị tạm giam trong nhà nghỉ của tù nhân rồi.”
“Kuock!”
Han Sang-won nghiến răng.
Park Jung-bae đã biết tất cả mọi thứ, vậy nên trò bịp của anh ta không có hiệu quả. SY là một tổ chức phát triển nhờ vào sự chống lưng của một chính trị gia, đó là tại sao cảnh sát không thể xử lí được họ. Họ đã giả vờ không thấy nhiều hành động tội ác, nhưng giờ đã khác.
“Có vẻ như anh đã tiết kiệm tiền để kết nối với những chính trị gia khác. Tuy nhiên, đó là nước đi sai rồi. Vài ngày trước, cái tên SY đã đi ra từ miệng của Park Seong-ho. Giờ mày là một quả bom biết đi mà thôi.”
“…..”
“Sẽ không ai mang quả bom đó cả. Đây là kết thúc của SY rồi.”
Han Sang-won mất tinh thần và ngồi sụp xuống.
Tae-hyuk, người đang xem đoạn đối thoại giữa 2 người, mở miệng.
“Điều tra viên Park, anh hoàn toàn muộn rồi.”
Park Jung-bae nói trong khi còng tay Han Sang-won.
“Tôi quên nói quyền Miranda bởi vì tôi quá bận nói chuyện. Sếp Han, nghe đại khái này.”
“……”
Nước bọt nổi lên từ miệng của Han Sang-won.
“Mọi thứ đã trở thành một mớ hỗn độn.”
Park Jung-bae đặt Han Sang-won vào một góc và chuyển sự chú ý của anh ta sang Tae-hyuk. Anh ta đã đến đây một mình vì thứ mà anh muốn.
“Dù sao thì, tại sao hắn ta là chỉ súng vào cậu? Kể nếu hắn là một tên tội phạm, chẳng phải nó là quá mức cần thiết à?”
“Liệu một cảnh sát bẩn có quan tâm đến điều đó?”
“Ahaha…”
“Thế thì, hãy chia phần đi.”
Tae-hyuk cho Park Jung-bae xem những hộp vitamin chứa tiền. Có 4 hộp với 50 triệu won mỗi hộp.
“Tốt thôi, đó là 200 triệu, và sẽ chia 5:5 như thỏa thuận. 100 triệu mỗi người.”
Park Jung-bae nhận 2 hộp vitamin từ Tae-hyuk. Anh ta kiểm tra nó và làm một vẻ mặt thỏa mãn.
Anh đã hoàn toàn quét sạch bọn xấu và còn nhận thưởng thêm vì làm như vậy. Quả là một ngày đẹp trời.
“Thật bất ngờ khi Mama lại biết tới người như cậu. Thú thật là tôi có điều tra 1 chút, khi mà đó lời đề nghị từ một thằng nhóc.”
“Vậy sao. Tốt thôi, điều đó chẳng quan trọng.”
“Cậu là người đã phát hiện ra tội ác của con trai Park Seong-ho. Thêm nữa, vào cùng này, việc sai trái của Park Seong-ho cũng bị phát hiện. Cậu có nghĩ đó là sự trùng hợp kì lạ không?”
Tae-hyuk cười.
Park Jung-bae có tai hơn là cậu nghĩ. Tuy nhiên, anh ta sẽ không khám phá ra sự thật của vụ này.
“Tốt thôi, có lẽ chúng ta từng có mối quan hệ từ kiếp trước.”
“Một mối quan hệ?”
“Có lẽ là một cái khá xui xẻo.”
“Haha! Một mối quan hệ xui xẻo từ kiếp trước. Dù sao thì, nếu cậu việc gì giống như lần này, thì hãy lại liên lạc với tôi. Tôi sẽ đợi.”
Sau đó có một tiến hiệu từ bộ đàm của Park Jung-bae.
-Điều tra viên Park. Vụ này đang kết thúc rồi.
“Phải. Tôi tới ngay ngay.”
Park Jung-bae chỉ vào cánh cửa sau cảu phòng quản lí.
“Đi đường đó. Tôi sẽ bảo họ mở vòng bao vây 1 lát.”
“Cảm ơn. Thế thì…”
Cảnh sát bẩn Park Jung-bae.
Tae-hyuk rồi sòng bạc, Park Jung-bae nhìm chằm vào sau cậu.
**
Tae-hyuk thở dài an tâm trong khi ngồi lên giường của cậu.
Một ngày dài đã kết thúc,
“Điều tra viên Park. Tôi xin lỗi, nhưng liệu anh có biết về điều này?”
Tae-hyuk cởi áo cậu ra, tiết lộ những cọc tiền cột ở trong. Hôm nay, cậu đã kiếm được tổng số tiền 100 triệu từ SY Capital.
“Nó là một khoản đầu tư lớn chỉ để lấy được 1 nửa.”
Ha-ran đã bị lấy mất 50 triệu. Cậu đã dùng gần 20 triệu để lấy thông tin. Thêm nữa, 30 triệu để làm vốn cho cái 300 triệu này. Dù cậu có nghĩ thế nào, kiếm được 100 triệu vẫn là lỗ.
‘Nó vẫn là câu trả lời đúng khi mà giống tiền trước.’
Trong tình huống nơi mà những họng súng chỉ vào nhau, chỉ một sai làm có thể đáng giá cả mạng sống của 1 người. Ở giữa mớ đó, Tae-hyuk đã che giấu số tiền.
“Cuối cùng, mình nhận được 200 triệu?”
Tae-hyuk cười.
Không lâu trước đó, cậu đã làm một người giao hàng ở một nhà hàng Trung Quốc vì 10,000 won. Ngay bây giờ, cậu vừa kiếm được 200 triệu won trong 1 tối.
Nó cảm giác thật lạ.
Tuy nhiên, cậu đã hứa rằng sẽ trả lại gấp 10 lần số tiền cậu đã mất. Nó vẫn còn hơi thiếu.
“Vẫn còn những món quà khác nữa. Lần này, làm ơn hãy thỏa mãn đi.”
Tae-hyuk thì thầm vào tai của Ha-ran, người đã ngủ quên vì đợi cậu.
(Trans: Cho bạn nào không hiểu thì nó đưa thằng kia 100 triệu và chôm 200 triệu rồi nhưng tính vốn từ đầu thì nó vẫn chỉ lãi 100 triệu mà thôi)