l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 2 - Tôi không nghĩ rằng nó là một giấc mơ #2
Hành động của Yoo Cheol-ho sau khi bị bắt rất đơn giản. Nó tương tự như đi săn cáo, nếu hang cáo bị đốt, thì nó sẽ trở thành con mồi cho nhưng tên thợ săn đang đợi bên ngoài.
Nếu có một nơi để ẩn náu, thì tốt hơn hết là cứ trốn trong đó.
‘Nơi mà Yoo Cheol-ho ở cách đây khoảng 20 trạm dừng xe buýt.’
Một tên giết người hàng loạt đủ để làm khuấy động cả quốc gia lại ở gần đến thế.
Tae-hyuk lấy ra chiếc ví từ túi và kiểm tra bên trong nó.
‘Um. Có tổng cộng khoảng 3,000 won’
Người ta nói rằng một người đàn ông nên luôn có 3,000 won trong túi. Cậu cũng cạn lời khi điều đó thành sự thật.
Nó chỉ đủ cho một chuyến xe buýt cả đi lẫn về. Hơn nữa, nếu cậu dùng hết nó thì cậu sẽ phải nhịn bữa trưa.
‘Nếu biết thế thì minh đã ăn nhiều hơn vào bữa sáng rồi.’
Cậu còn chưa ăn hết nửa bát thịt hầm bởi vì suy nghĩ về Yoo Cheol-ho.
Nó giống như trong quân đội hoặc trong tù. Có một luật bất thành văn rằng nếu ai để lại thức ăn thừa thì sẽ sớm thấy hối hận.
‘Chết tiệt. Điều này giống như một tội phạm thực sự vậy.’
Nó nằm ở khoảng cách có thể đi bộ được nhưng Tae-hyuk quyết định đón xe buýt. Điều đó sẽ gây chú ý nếu một học sinh mặc đồng phục đi lang thang giữa đường trong giờ học. Bởi vì vẻ ngoài lưu manh của cậu, cậu thường bị cảnh sát đi tuần bắt lại và khiển trách.(Trans: Xấu cũng là cái tội :’( )
Mỗi lần Ha-ran bị liên lạc, cậu sẽ phải thấy cảnh chị mình khóc.
“Thực vậy, mình nên đón xe buýt.’
Cậu muốn làm sau khi gặp Yoo Cheol-ho?
Suy nghĩ của Tae-hyuk trở nên phức tạp.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Yoo Cheol-ho thực sự ở nơi mà cậu đang hướng tới? Thế thì đó sẽ là bằng chứng cho thấy giấc của cậu không phải là giấc mơ.
Vậy thì….
Liệu cậu sẽ vào tù sau 5 năm nữa sau khi bị vu khống?
Kết cục sau những sự kiến đó, chị gái cậu Seo Ha-ran và em trai cậu Seo Tae-min sẽ bị hủy hoại.
‘DM. Chẳng khác nào được bảo rằng mình có một căn bệnh nan y.’
Tuy nhiên, bây giờ đã tốt hơn vì cậu đã biết trước và chuẩn bị trước còn hơn là không biết gì.
Tae-hyuk lên xe buýt hướng thẳng tới nơi đến của mình.
Tae-hyuk kéo mũ lưỡi trái xuống sâu hơn để che mặt, chỉ để phòng cậu đụng phải người quen.
‘Um. Đã qua quãng thời gian mọi người đến chỗ làm nên trên xe buýt không còn nhiều người.’
Chỉ có một người phụ nữ già và một người đàn ông đội mũ lưỡi trai giống Tae-hyuk.
Cậu đã đụng phải người đàn ông khi bước lên xe buýt.
Nhưng có điều gì đấy đáng ngờ về hắn ta.
‘Nơi này thực sự rất nhiều chỗ, thế tại sao hắn lại chọn ngồi gần một ai đó?’
Tae-hyuk, người đang ngồi trên một ghế trống, quay lại và quan sát 2 người họ.
Vào khoảng khắc đó.
Brr!
Có rung động dưới đáy túi quần cậu.
‘Fuck… Nếu ai đó nhìn thấy chắc chắn rằng họ sẽ nghĩ mình là 1 tên biến thái.’
Có gì đó trong cái túi ở đồng phục cậu đang rung.
‘Uh, có phải là 1 cái gương? Sao nó lại ở trong túi đồng phục mình?’
Nó là cái gương cậu đã xử dụng để nhìn bản thân mình sáng nay. Con quỷ khắc bên ngoài viền vẫn trông rất đáng ngại.
Tae-hyuk nheo mắt nhìn vào cái gương…
Khuôn mặt cậu phản chiếu nhưng vẫn còn không chữ cái kì lạ được viết lên.
[Kĩ năng tội phạm(Crime Skill): Robbery(Cướp đoạt) đã đạt được.
-Bạn có thể lấy được một vật phẩm ngẫu nhiên khi đụng vào người khác.
-Tỉ lệ thành công phụ thuộc vào chỉ số dexterity(khéo tay).
Những chữ cái đấy xuất hiện rồi biến mất.
Miệng của Tae-hyuk run rẩy.
“Gì thế này…?’
Cùng lúc đó, những chữ cái mới nổi lên trên đầu cậu.
[Seo Tae-hyuk]
-Danh hiệu: Vị thần của Tội ác
-Xếp loại: Thường dân ( Thiếu điều kiện để nâng cấp)
-Những kĩ năng sỡ hữu: Robbery(Lv 1)
‘Mình vừa mới học được kĩ năng Robbery đấy ak? Tại sao? TẠI SAO CHỨ?!’
Tae-hyuk vừa nhận ra chiếc gương quỷ đấy không phải là một vật phẩm bình thường.
Ngay từ đầu, cậu rõ ràng đã để nó lại trên bàn của Tae-min, thế mà bằng cách nào đó nó lại trong túi cậu.
Cậu thực sự nghĩ con quỷ đó nhìn giống như một thằng c*x. Một thứ thực sự giống c*x.
Dù sao thtì, Nếu những lời trên cái gương quỷ là thật, thì cậu vừa học được một kĩ năng tội phạm.
Tae-hyuk nhìn xung quanh.
Nó thực sự rất khó để tìm ra nguyên do.
‘Nếu có khói thì chắc chắn phải có lửa.’
Sau khi Tae-hyuk lên xe buýt, người phụ nữ già bắt đầu ngáy khi đang ngủ gật.
Người đàn ông ngồi bên cạnh bà ta liền tiết lộ bản chất thật của mình.
‘Một tên móc túi!’
Người đàn ông cẩn thận sử dụng kĩ thuật dùng tay của mình để ngăn không cho người phụ nữ già thức dậy. Hắn dễ dàng mở cái túi xác tay bằng cách sử dụng một cái dao cạo, và tất cả những gì hắn lấy được là một cái ví.
Nếu Tae-hyuk không biết trước được có thứ gì đấy sắp xảy ra, thì cậu đã nghĩ rằng cơ thể người đàn ông chuyển động là do xe buýt xóc.
Kĩ năng của người đàn ông đó hoàn hảo đến thế đấy.
Tae-hyuk sẽ không chú ý nếu cậu không để ý từ “cướp đoạt” trên cái gương quỷ.
‘Cái gương này là thứ quái gì thế?’
Tae-hyuk gặm môi mình.
Có phải đó thực sự là một chiếc gương có một con quỷ ngự bện trong nó?
Tên móc túi cố gắng ra khỏi xe buýt trước khi Tae-hyuk có thể hạ nhiệt được suy nghĩ đang hoang mang của mình.
Duk!
Tên móc túi chạy như thể hắn cảm nhận được ánh mặt nhìn về phía mình.
Rồi sau đó cơ thể của Tae-hyuk bị chạm nhẹ vào.
Một lần nữa, cái gương quỷ lại rung.
Brr!
Tae-hyuk làm một vẻ mặt điên rồ và nhìn vào cái gương.
[Robbery đã được sử dụng.]
-Bạn đã cướp lấy thành công vật phẩm của đối thủ!
“….”
Tên móc túi đã thoát khỏi xe buýt.
‘Robbery?’
Thông qua thông điệp trên cái gương, cậu đã cướp được gì đó từ tên móc túi.
Tae-hyuk cắn môi mình.
‘Trước tiên mình nên kiểm tra thứ mà mình đã cướp.’
Tae-hyuk tìm kiếm trong túi mình và thấy một cái ví dài mà cậu chưa từng thấy.
‘Lạy chúa tôi!’
Đúng như những gì cậu nghĩ. Tên móc túi đã cướp lấy chiếc vị của người phụ nữ già và rồi nó lại bị cướp một lần nữa.
Trong tình huống này, kẻ bị coi là tội phạm sẽ là cậu.
Tae-hyuk nhanh chóng rời khỏi xe buýt.
Người phụ nữ già kêu lên từ trong bên trong xe buýt.
“Omo! Ví tôi bị mất rồi!”
Đôi mắt của Tae-hyuk rung lên.
Hiện không có thời gian. Tae-hyuk nhanh chóng chạy xuyên qua những con hẻm.
‘Điên rồ..’
Một tên móc tui trộm ví của một người phụ nữ già.
Và tên móc túi có chiếc ví nhưng lại bị Tae-hyuk cướp mất.
Nếu Tae-hyuk ở lại lâu hơn 1 chút thì có thể cậu đã bị bắt bởi mấy anh áo xanh.
‘Gì cơ? Vị thần của Tội ác? Cố làm một người tốt trở thành một tên tội phạm đấy ak?!’
Tae-hyuk giận giữ ném chiếc gương quỷ bằng tất cả sức mạnh của mình xuống mặt đất.
Jjeok!
‘Wah..’
Thay vì chiếc gương mỏng manh bị vỡ thì nền xi măng mới là thứ bị nứt ra.
Lần này cậu giẫm lên nó.
“Uaack!”
Nó đau như thể rằng cậu đang đá vào một cái cột đá. Tae-hyuk chửi thề và ném chiếc gương quỷ vào sọt rác.
Cậu quay người đi và rời khỏi nơi đó.
*******
Tae-hyuk lo lắng về chiếc ví của người phụ nữ già.
Có vẻ như cậu đã trở thành một tên tội phạm ngoài ý muốn.
‘Giống như những kẻ đó.’
Trong giấc mơ của cậu. Tae-hyuk đã bị bỏ tù 10 năm trời. Trừ khi cậu bị biệt giam thì không thể nào không gặp những người tù nhân khác.
Có những tên tội phạm bị kết tội vì những hành vi độc ác.
Yoo Cheol-ho là một trong những kẻ đó.
Chúng là những con quái vật đội lốt người.
Giờ thì, cậu không chắc rằng đó chỉ là một giấc mơ. Dù thế nào, cậu đã từng là một tên tử tù bị vu khống trong giấc mơ của mình.
Trong 10 năm, cậu đã phải đấu tranh để thoát ra khỏi nơi đó. Nó thực sự là một quãng thời gian dài và đau đớn.
Liệu mọi thứ có dễ dàng hơn nếu cậu biết trước án tử hình của mình bị hoãn lại 10 năm?
Vậy nếu cậu thực sự trở thành 1 tên tội phạm ngay tại đây, nó giống phủ nhận chính sự tồn tại của cậu vậy.
‘Mình cần tìm người chủ của nó.’
Nhưng làm cách nào?
Cậu có thể đến trạm cảnh sát và đưa họ cái ví.
Họ sẽ cảm ơn cậu vì đã đầu thú, và sau đó còng tay cậu.
‘Well. Tốt nhất là cứ nhét nó vào hộp thư.’
Bên trong chiếc ví là 20 sổ séc mỗi cái trị giá 100,000 won và 10 tờ 50,000 won. Tổng cộng là 2.5 triệu won.
Đồng thời có cả CMND. Cậu chắc chắc sẽ để nó trong hộp thư của người chủ.
‘Bà ấy giàu hơn mình nghĩ.’
Trái tim cậu rúng động khi nhìn vào sấp tiền. Nó đủ để mua vài bộ quần áo mới cho người chị gái rắc rối của cậu.
‘….Seo Tae-hyuk. Mày đang nghĩ gì thế? Tao không nghĩ Noona sẽ thích như thế.’
Tae-hyuk rút ra 1 tờ 50,000 won trong ví.
Đây là tài sản bị mất cắp, nên để mà nói rằng. Nếu cậu trả nó lại cho người chủ thì 10% sẽ là của cậu.
‘Mình có thể mua samgyeosal và nướng nó với Noona.
Cậu nghĩ thế trong khi nhét tiền vào túi mình.
Cậu đứng hình vì sốc.
Đó là chiếc gương quỷ mà cậu chắc chắn và vứt nó vào sọt rác.
(Trans: Chuẩn như Lê Duẩn) (Trans: Xấu cũng là cái tội :’( ) (Trans: Đoán xem :D) (Trans: magik đấy) (Trans: Hmmmmm……) (Trans: May thế gương éo phải hàng made in china :v) (Trans: Thấy cái nền xi măng còn thế rồi mà mày nghĩ chân mày ngon hơn ak) (Trans: Hơn 50tr đồng)