Dịch: Earlpanda - Biên tập: Bút Lông
Con tàu dừng lại ở giữa cầu Dongho.
“Ôi trời...”
Những người may mắn sống sót đứng dậy nhìn ra bên ngoài – cảnh tượng một Seoul đổ nát và những tòa nhà sập. Những con quái vật nom như những con trăn khổng lồ đang giành nhau ngấu nghiến những mảnh xác còn lại của một chiếc chiến đấu cơ đã rơi xuống sông Hán.
“C-Cái quái gì thế này...!”
Tôi nhận ra chúng ngay. Là ngư long. Hay còn có tên gọi khác là “thằn lằn cá”. Trong “Bí kíp sinh tồn”, chúng được xếp vào hạng quái vật cấp 7. Bỗng, một con ngư long quay đầu sang nhìn về hướng này.
“Ối! Aaaa! Nó đang tới đây!”
Tất cả mọi người hoảng sợ hét ầm lên. Nhưng tôi chỉ bình thản nhìn con ngư long đang bơi lại gần. Bọn chúng không phải mối đe dọa lúc này.
Krécccc!
Sau tiếng kêu, con ngư long cuộn mình lại dưới cầu Dongho rồi biến mất trong đám bọt nước. Trong thế giới của “Bí kíp sinh tồn”, “kịch bản” là sự tồn tại trước nhất. Chẳng việc gì phải lo lắng về lũ quái vật này, miễn là chúng tôi vẫn đang trong vòng bảo vệ của “kịch bản”. Ít nhất là trong thời điểm này.
[Có lỗi xảy ra. Tạm hoãn tổng kết phần thưởng để rà soát kịch bản. Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Đáng nhẽ bây giờ là lúc để tổng kết phần thưởng, nhưng lúc này lại chỉ có một thông báo lỗi lơ lửng trên không trung. Vụ này chắc là do tôi. Tôi nhìn xuống cái xác không đầu của Kim Namwoon dưới đất. Trong nguyên tác, Kim Namwoon đã thảm sát gần như toàn bộ người trên toa tàu này và tiến vào kịch bản tiếp theo.
Nhưng tôi đã ngăn điều đó xảy ra. Nếu tôi đoán đúng, hẳn là những kẻ nổi giận trước cái chết bất ngờ của Kim Namwoon sẽ xuất hiện. Ở đây chăng? Không. Bọn họ ở trên trời.
[Hai tinh tọa hơi có thái độ thù địch với bạn do cái chết của nhân vật “Kim Namwoon”.]
Tinh tọa. Đó là những nhân vật bí ẩn nhất trong “Bí kíp sinh tồn”. Họ ngồi ở những tinh vân xa xôi, theo dõi tất cả những tấn bi kịch này. Khi thấy kí hiệu “yêu – ghét” của các tinh tọa hiện lên, tôi cảm nhận được, tất cả đã thực sự bắt đầu.
Thật nực cười. Chỉ mới ngày hôm qua, tôi là người quan sát họ. Vậy mà bây giờ vị trí đã hoàn toàn bị đảo ngược.
[Một vài tinh tọa hơi khâm phục kịch bản vừa rồi của bạn.]
[Các tinh tọa đã tài trợ 500 xu.]
Nếu đã có kẻ không ưa tôi, thì thế nào cũng sẽ có kẻ thích tôi. Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng chẳng thấy thoải mái gì, nhưng biết làm sao được? Bây giờ, đến lượt tôi trở thành tên hề diễn trò cho người khác xem. Tôi nhặt con dao quân đội của Kim Namwoon bị rơi dưới đất lên, ngẫm nghĩ. Cứ xem thỏa thích đi, khi còn có thể. Rồi cũng sẽ đến lúc bọn chúng phải trả phí bằng chính mạng sống của mình.
“...Anh Dokja? Anh có sao không?”
Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp khuôn mặt của Yoo Sangah. Bả vai cô ấy bị trật khớp, chiếc áo sơ-mi trắng ướt đẫm máu, và đôi tất dài bị rách toạc. Yoo Sangah mà tôi biết đã không còn tồn tại nữa. Tôi níu lấy tay Yoo Sangah để đứng lên rồi nói:
“Xin lỗi. Tôi không cứu được bà cụ ấy.”
Tôi cúi xuống nhìn cái xác không đầu của bà lão. Tôi còn không biết tên bà ấy. Về sau, sẽ còn nhiều người nữa cũng chết theo cách này. Yoo Sangah nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
“Sao anh Dokja lại...”
“Vâng?”
“À, không có gì đâu. Chỉ là... cảm ơn anh.”
“Ý cô là gì?”
“Thì, vừa nãy...”
Tôi mới nhớ lại những gì vừa xảy ra trước đó. Yoo Sangah đã đứng ở ngay hướng mà tôi ném cái lưới côn trùng. Tôi biết cô ấy nghĩ gì, bèn nói: “Chỉ là trùng hợp thôi. Sẽ không có lần thứ hai đâu.”
“Vâng.”
Yoo Sangah gật đầu mà không nói thêm lời nào nữa. Cô ấy không biết sự thực, nhưng cô ấy đủ thông minh để hiểu tôi có ý gì. Vì sự lựa chọn của tôi, có những người sống sót, nhưng cũng có những người phải chết. Bất kể là ai sống sót, thì tôi cũng không xứng đáng được nhận lời cảm ơn này.
“Ái chà chà, thật là tuyệt vời!”
Con dokkaebi lại xuất hiện giữa không trung.
“Chuyện gì vừa xảy ra ở đây thế nào? Trong lúc ta còn đang mải quan sát những toa khác...”
Khuôn mặt con dokkaebi đầy hân hoan xen lẫn kinh ngạc. Vài ngôi sao lấp lánh xuất hiện, xoay mòng mòng trên đầu con dokkaebi. Tôi bèn đếm. Một, hai, ba... hai mươi, hai mươi mốt. Hai mươi mốt ngôi sao tất cả. Chắc nó vui lắm.
“Những hai mươi mốt người kết nối với kênh của ta... Haha! Một khởi đầu khá đấy chứ! Ôi trời ơi, xin cảm ơn sự ủng hộ của các ngài, thưa các tinh tọa. Ha ha! Xin chào các vị! Thế nào, đã chứng minh được giá trị của bản thân chưa?”
Số lượng ngôi sao thể hiện số lượng những tinh tọa kết nối vào kênh. Hai mươi mốt không phải là một con số lớn, nhưng là một con số đáng kinh ngạc đối với một dokkaebi tập sự.
“Số lượng người sống sót cao đấy chứ nhỉ? Chẳng bù anh bạn ở toa bên cạnh thì cứ như thằng điên... Hôm nay có vẻ là một ngày thú vị đây!” Con dokkaebi hí hoáy cái gì đó trong không khí. Một lúc sau, một danh sách những người còn sống sót hiện lên.
[Số người sống sót trên chuyến tàu đến Bulgwang số 3434 toa 3807: Kim Dokja, Lee Hyunsung, Yoo Sangah, Han Myungoh, và Lee Gilyoung. Tổng cộng có năm người.]
Năm người. Nhiều hơn tôi tưởng. Tôi nhìn từng người một.
Lee Hyunsung có thể chất tốt và khả năng vận động xuất chúng, nên anh ta sống sót cũng không có gì lạ. Thậm chí ở một mức nào đó, tôi cũng mong Yoo Sangah sống sót. Ngoài ra, có Lee Gilyoung. Nếu tôi đoán không lầm, “Lee Gilyoung” là tên cậu bé đang đứng cạnh tôi. Chất nhầy từ con châu chấu bị bóp nát vẫn dính nhớp trên tay thằng bé. Nó đã bóp chết con châu chấu mà tôi đưa cho.
Cậu bé vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái xác không đầu của mẹ mình. Mẹ nó đã bỏ mặc nó để tham gia cùng nhóm người định giết chết bà lão. Đứa trẻ này đã chứng kiến từ đầu đến cuối.
Tôi hơi lưỡng lự một chút trước khi đặt tay lên vai thằng bé. Không phải là vì sự đồng cảm ngu ngốc. Nói thẳng ra, đây là...
Phải. Đạo đức giả.
“Này nhóc.”
Cậu bé từ từ quay đầu lại. Tôi có thể thấy rõ trong đôi mắt nó là nỗi khiếp sợ trước cái chết mà nó phải trải nghiệm lần đầu tiên trong đời. Bản năng con người mà, không tránh được. Thằng bé không đau khổ trước cái chết của mẹ nó, mà là đang lo sợ bản thân mình sẽ chết. Đó là điều bình thường. Vì nó cũng chỉ là con người. “Nhóc có muốn sống không?”
Đôi mắt nó run lên đầy lo lắng. Cơ thể nó cũng vậy, run lên bần bật từng hồi không thể kiềm chế được. Nó dè dặt gật đầu.
“Vậy hãy đi cùng nhau.”
Lee Gilyoung từ từ lại gần bên chân tôi. Yoo Sangah nhìn tôi với vẻ xúc động. Hình như tôi lại vô tình khiến cô ấy hiểu lầm một lần nữa. Thực ra tôi chỉ diễn trò cho người khác xem, nhưng mục tiêu không phải là Yoo Sangah.
[Một vài tinh tọa ấn tượng bởi lòng tốt của bạn.]
[Các tinh tọa đã tài trợ 200 xu.]
Tôi biết hành vi này của mình thật bỉ ổi, nhưng tôi cũng muốn sống. Xét đến những gì quan trọng sắp xảy ra, tôi cần phải thu hút sự chú ý của các tinh tọa ngay từ lúc này.
“B-bây giờ mi thả bọn ta ra được chưa? Mi còn chưa lấy được thứ mình muốn hay sao?”
Cách khoảng chục bước chân, Han Myungoh với chiếc áo sơ-mi đã rách tả tơi, hét lên.
Trưởng phòng Han Myungoh. Đúng là một kẻ may mắn. Có điều này tôi vẫn luôn thắc mắc: vì sao một kẻ giàu sụ như Han Myungoh lại đi tàu điện ngầm về nhà? Chính hắn, cách đây không lâu, đã lái một chiếc Mercedes Benz S Class bóng loáng đến chỗ làm cơ mà.
“Hừm, thả ư? Ngươi không nhìn ra ngoài kia à? Ngươi thực sự muốn ra ngoài kia?” Con dokkaebi cười khanh khách. “Dù sao thì, cũng ấn tượng đấy. Thực ra ta chẳng kỳ vọng gì mấy vào toa này đâu, nhưng không ngờ các ngươi lại hoàn thành được kịch bản thứ nhất này. Điều này chứng tỏ ngay cả giòi bọ cũng có tư cách được sống.”
Lời này của nó khiến chúng tôi ý thức được vị trí của bản thân lúc này. Có lẽ trong mắt nó, chúng tôi chẳng khác gì lũ châu chấu ban nãy.
“Nào, giờ thì, sau muôn vàn khó khăn phải đến phần thưởng ngọt ngào chứ, phải không? Phần thưởng cho việc thông qua kịch bản thứ nhất chính là tư cách nhận tài trợ từ các tinh tọa! Oaaaa! Thế nào? Hấp dẫn không? Chậc, sao các ngươi ỉu xìu thế, chuyện này quan trọng lắm đấy.”
Thực ra đó mới là phản ứng bình thường. Ở đây chỉ có mình tôi là người duy nhất biết rõ “tinh tọa” và “tài trợ” là gì. Sự tài trợ từ các tinh tọa. Ý trên mặt chữ. Một trong những sự kiện quan trọng bậc nhất trong “Bí kíp sinh tồn” – “Lựa chọn nhà bảo trợ” - sắp bắt đầu.
“Hừm, các ngươi có vẻ chưa hiểu gì lắm. Để ta giải thích một cách đơn giản. Bây giờ, các ngươi cực kỳ, cực kỳ yếu ớt. Nếu ném các ngươi sang các kịch bản tiếp theo, thì chỉ cần một con chuột đất tép riu cũng thừa sức xé xác các ngươi ra, chứ đừng nói đến một con ‘kruk’. Nhưng phước thay cho các ngươi, ngoài vũ trụ kia có những thực thể vĩ đại thương xót các ngươi và muốn bảo trợ cho các ngươi. Có hiểu điều ta vừa nói không?”
Cuối cùng Lee Hyunsung không nhịn được nữa liền thốt lên: “Mi đang nói cái gì vậy? Ai bảo trợ ai...”
“Chậc, đúng là nước đổ đầu vịt. Có một câu thành ngữ mà người ta hay nói ở Hàn Quốc, là gì ta? Trăm nghe không bằng một thấy. Hãy đích thân trải nghiệm điều đó đi. À, nhưng những kẻ xui xẻo thì không nhận được diễm phúc đó đâu. Hahaha!”
Tôi hồi hộp. Một lựa chọn đúng đắn vào thời điểm này sẽ khiến việc sinh tồn sau này dễ thở hơn nhiều.
“Anh Dokja? Tại sao trước mặt tôi tự dưng xuất hiện hai lựa chọn rất kỳ quặc, nhưng...”
“Cô có hỏi tôi cũng không biết đâu.”
Đương nhiên đây là một lời nói dối để tránh hiềm nghi. Nhân tiện, những hai lựa chọn cơ à? Yoo Sangah khá may mắn đấy chứ.
“Bình tĩnh nào. Hãy cứ coi như là một bài kiểm tra năng lực đi.”
“Bài kiểm tra năng lực ư...?”
“Dù sao cũng không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra mà. Sao cô không lựa chọn một cách thật thoải mái?”
“Ồ... Tôi hiểu rồi.”
Yoo Sangah im lặng và bắt đầu nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cô ấy có vẻ rất nghiêm túc, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái. Những người khác cũng im bặt. Tất cả mọi người đang đọc những lựa chọn xuất hiện trước mắt mình. Bản thân tôi cũng có.
[Lựa chọn nhà bảo trợ]
[- Vui lòng lựa chọn một nhà bảo trợ.
- Nhà bảo trợ mà bạn lựa chọn sẽ là nguồn hỗ trợ đắc lực cho bạn sau này.
1. Thâm Uyên Hắc Diễm Long
2. Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan
3. Mưu lược gia bí mật
4. Tù nhân của vòng Kim Cô.]
Có bốn lựa chọn cả thảy. Tức nghĩa là có bốn tinh tọa muốn tôi trở thành hóa thân của họ. Bốn lựa chọn không phải là một con số nhỏ, bởi nhân vật chính của “Bí kíp sinh tồn” cũng chỉ nhận được năm lựa chọn trong lần đầu tiên.
Các tinh tọa không bao giờ công khai danh tính thật của mình. Vì vậy, những người muốn ký khế ước buộc phải luận thật kỹ những từ khóa kiểu như “vực thẳm”, “ác quỷ” hay “vườn hoa” để có manh mối về danh tính của các tinh tọa. Đương nhiên, vấn đề này không làm khó được tôi, độc giả duy nhất của “Bí kíp sinh tồn”.
Để xem nào.
Đầu tiên là “Thâm Uyên Hắc Diễm Long”. Theo tôi nhớ, tinh tọa này là một thực thể vô cùng hùng mạnh, lãnh đạo một nhóm tinh vân tên là Hắc Vân. Tôi đã quên mất tên thật của người này, nhưng tôi nhớ là nó rất dài. Lợi thế khi được tinh tọa này bảo trợ là, người ký khế ước sẽ có được sức chiến đấu cực kỳ hung hãn. Trong nhưng ngày đầu khi thể chất và sức mạnh là hai yếu tố quan trọng để thông qua kịch bản, không tinh tọa nào có thể mạnh bằng Thâm Uyên Hắc Diễm Long.
Tất nhiên, cũng chỉ giới hạn trong giai đoạn đầu mà thôi. Càng sử dụng sức mạnh của tinh tọa này với tần suất càng nhiều, tâm trí của người ký khế ước sẽ bị hủy hoại và trở thành một tên cuồng sát điên khùng. Tinh tọa này thường bảo trợ cho những người có thuộc tính “chuunibyou”... Tôi không hiểu vì sao gã lại chọn tôi.
Tôi thấy không thoải mái tí nào và gạch bỏ cái tên này.
Tinh tọa thứ hai, “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan”. Tôi không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cái tên này. Tôi thực sự kích động vô cùng. Thoạt trông, cái tên này có vẻ tà ác. Nhưng thực chất, “ma tính” chỉ là một thứ trang sức thêm vào để đánh lừa người khác. “Ma tính” thực ra lại có nghĩa là “ma tính, nhưng không phải ma quỷ”. Sau đó kết hợp với “Hỏa Diệm” và “Phán Quan”.
Không phải ma quỷ, mà là một thẩm phán, dùng lửa để phán xét. Châm biếm thay, danh tính thật sự của tinh tọa này là một thiên thần. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì đó là Tổng lãnh thiên thần Uriel... Thực ra tôi nhớ được là bởi có một nhân vật trong truyện đã chọn tinh tọa này làm nhà bảo trợ.
Một sự lựa chọn không tồi. Rất đáng để cân nhắc. Tinh tọa “chí thiện” sẽ chỉ phát huy sức mạnh khổng lồ của nó khi người ký khế ước tuân thủ những luật lệ nghiêm khắc nhất định.
Thứ ba, “Mưu lược gia bí mật”. Đây là lần đầu tiên tôi, độc giả duy nhất của “Bí kíp sinh tồn”, nhìn thấy cái tên này. Có lẽ đây là một trong những tinh tọa được nhắc sơ qua ở đoạn đầu... nhưng bây giờ thì tôi không rõ nữa. Nếu tôi đọc kỹ “Bí kíp sinh tồn” hơn thì có lẽ tôi đã có một vài ấn tượng với cái tên này.
Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định, chủ nhân của tinh tọa này không phải là một kẻ mạnh. Cái tên hiệu thay thế cho tên thật này quá mơ hồ, hơn nữa, cũng không có danh từ cụ thể nào. “Mưu lược gia bí mật”, một tên hiệu quá đơn giản cho một tinh tọa. Cũng cần xem xét thêm.
Cuối cùng, “Tù nhân của vòng Kim Cô”. Tim tôi thót lên một cái khi nhìn thấy lựa chọn cuối cùng này. Tôi không ngờ tinh tọa này lại xuất hiện từ sớm đến vậy. Tôi nhìn đi nhìn lại mấy lần liền. Đúng, chính là “Tù nhân của vòng Kim Cô”, không chệch đi đâu được.
Thoạt nhìn, cái tên này khiến người ta có ấn tượng xấu bởi từ “tù nhân”. Tuy nhiên, từ “vòng Kim Cô” là đáng chú ý hơn cả.
Vòng Kim Cô. Nhà tù nhỏ nhất thế giới. Bất cứ ai từng đọc “Tây du ký” từ hồi bé đều có thể hiểu được gợi ý này. Trên hành trình từ phương Đông sang phương Tây, chỉ có duy nhất một người bị cầm tù bởi vòng Kim Cô.
Chủ nhân của Hoa Quả Sơn, kẻ bị đày đọa bởi xiềng xích gắn trên đầu. Là Mỹ Hầu Vương với Hỏa Nhãn Kim Tinh trứ danh.
Tề Thiên Đại Thánh, Tôn Ngộ Không.
Trong số các nhân vật trong truyện, cũng có một người được Tôn Ngộ Không bảo trợ. Nhờ vậy, người này có sức mạnh phi thường, bứt một sợi lông có thể biến hóa ra được hàng trăm phân thân, một đòn sấm sét có thể quét sạch thiên binh vạn mã. Tác giả bỏ rất nhiều công sức để miêu tả đoạn này cho nên tôi vẫn nhớ rất rõ.
Không hiểu sao một tinh tọa mạnh như vậy lại có hứng thú với tôi, nhưng nếu tôi trở thành hóa thân của Tề Thiên Đại Thánh, liệu tôi có thể dễ dàng sống sót trong thế giới này hơn bất kỳ ai khác hay không?
Nhưng mà…
Tôi thoáng liếc vội về phía cánh cửa toa tàu nối với toa trước. Đằng sau cánh cửa ấy, “người đó” cũng đang nhìn vào màn hình lựa chọn giống như tôi. Nếu tôi chọn Tề Thiên Đại Thánh thì sao… Liệu tôi có đánh bại được “người đó” không?
[Chỉ còn một phút để hoàn thành sự kiện “Lựa chọn nhà bảo trợ”.]
Sắp hết thời gian rồi.
Tôi thở hắt ra một hơi, nhìn lại lựa chọn của mình. Mối lo âu của tôi không kéo dài lâu.