Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1 - Độc giả Toàn tri - 010 - Tập 2: Nhân vật chính (5).

Dịch: Earlpanda - Biên tập: Bút Lông

Đó là một cảnh tượng rất khôi hài. Một người đàn ông trưởng thành bị xách cổ áo túm lên, lủng lẳng như một con khỉ.

Tôi có thể nhìn thấy Lee Hyunsung đang nhìn về phía này từ bên kia cây cầu. Trông anh ta có vẻ lo lắng và sốt ruột vì không nhìn rõ được tình hình bên này do giới hạn của khu vực an toàn. Tôi có thể nhìn thấy người đứng bên đó, nhưng người ở bên đó lại không thể thấy tôi.

“Tên.”

“Hả?”

“Tên của ngươi là gì?”

Xem cái lối ăn nói cộc lốc này. Đúng là nhân vật chính có khác. Nhưng thôi, tốt hơn hết là không nên chọc vào hắn lúc này.

“Kim Dokja.”

“Thật là một cái tên kỳ quái.”

“Tôi cũng nghe câu này nhiều rồi.”

Đúng lúc này, tôi cảm thấy ruột gan mình như lộn tùng phèo. Nắm đấm của Yoo Junghyuk nện một cú trời giáng vào bụng tôi.

“…Hự.”

Tuy là lớp da tôi dao đâm không thủng, nhưng cú đấm này cũng đau lắm chứ bộ.

“Cứng rắn đấy. Xem ra ngươi đã biết cách sử dụng xu rồi?”

“Thì anh cũng vậy còn gì…”

Thụp. Lại thêm một cú nữa giáng thẳng vào bụng tôi. Lần này tôi không kìm được nữa, bật ra một tiếng rên rỉ.

Chỉ số sức mạnh của tên này ít nhất cũng phải ở cấp 15. Cấp 15, trong khi chỉ vừa mới hoàn thành một kịch bản chính và kịch bản phụ, đúng là quái vật bẩm sinh thì nó phải ở cái tầm hoàn toàn khác.

“Đừng có lắm lời nữa. Bắt đầu từ lúc này, ngươi chỉ được trả lời những câu mà ta hỏi, rõ chưa?”

Tôi không đáp.

Tôi đã tính đến trường hợp này từ trước, nhưng đây lại là trường hợp tồi tệ nhất mà tôi không bao giờ mong muốn nó sẽ xảy ra. Trong đoạn mở đầu, Yoo Junghyuk là nhân vật đáng sợ hơn bất cứ nhân vật nào khác. Nhân cách của hắn đã bị hủy hoại sau ba lần hồi quy. Hắn tự cắt giảm dần nguyên tắc của chính mình để duy trì ý thức bản ngã của mình. Yoo Junghyuk của hiện tại sẽ không ngần ngại làm bất cứ việc gì để đạt được mục đích của mình.

“Trả lời?”

“…Hiểu rồi.”

“Dùng kính ngữ.”

“Nhưng nếu tôi không muốn thì sao?”

Lần này, tôi giơ cả hai tay lên để đỡ cú đấm của hắn. Xương cốt tôi đau như bị gãy vụn ra, nhưng ít nhất thì cũng đỡ được cảm giác sốc. Yoo Junghyuk mở to đôi mắt như thể ngạc nhiên lắm.

[Nhân vật “Yoo Junghyuk” cảnh giác với bạn.]

Thì mặc xác. Dù sao đi nữa, tôi còn lâu mới chịu làm bao cát chịu đấm chỉ vì hắn ta là nhân vật chính.

“Xin lỗi nhé, nhưng chú em nhỏ tuổi hơn tôi đấy, thưa quý ngài Pro Gamer Yoo Junghyuk. Người phải ăn nói lễ phép ở đây là chú em mới phải.”

“Ngươi biết ta?”

“Biết chứ. Tôi là nhân viên của một công ty game mà.”

Dĩ nhiên là tôi nói xạo. Dù có làm việc trong một công ty game đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nào nhớ tên tất cả những game thủ chuyên nghiệp được. Chưa kể, cho đến nay, “Yoo Junghyuk” vẫn chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết mà thôi.

“Anh rất nổi tiếng mà. Tôi từng là fan của anh đấy.”

“Nổi tiếng” chỉ là một thiết lập trong cốt truyện. Nhưng nói tôi là “fan” của Yoo Junghyuk thì không phải nói dối. Tôi từng thích hắn, ghét hắn, chửi hắn, cổ vũ hắn, cùng hắn trải qua hơn 3000 chương truyện.

“Fan. Đã lâu lắm rồi mới nghe thấy từ đó.”

Đôi mắt Yoo Junghyuk hơi lộ vẻ mơ màng trong hồi ức, nhưng chỉ tồn tại trong một chớp mắt.

“Tôi sẽ bỏ qua cho sự láo toét của anh lần này. Nhưng tình thế của anh vẫn không thay đổi đâu.”

“Tôi cũng thấy điều đó rồi.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống khoảng không bên dưới đôi chân đang lắc qua lắc lại giữa không trung như cái đuôi của tôi.

“Có một chuyện tôi muốn hỏi.”

“Nói đi.”

“Làm sao mà anh sống sót được trên con tàu đó?”

Quả nhiên là câu này.

“Nếu tôi trả lời, anh có chịu thả tôi ra không?”

“Để xem câu trả lời của anh thế nào đã.”

Bốc phét.

Chỉ cần nhìn nét mặt hắn ta là tôi biết thừa. Vì tôi là độc giả duy nhất của “Bí kíp sinh tồn” mà.

Trong đầu tôi bắt đầu tính toán đến vô vàn khả năng khác nhau. Phải nói gì để thuyết phục được tên hồi quy giả chết tiệt này nhỉ?

[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật “Yoo Junghyuk” đã tăng.]

[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật này đã rất cao.]

…Hở?

[Bạn đã đủ điều kiện để sử dụng kỹ năng đặc biệt “Góc nhìn của độc giả toàn tri” (Bậc 2)!] 

[Bạn có muốn kích hoạt kỹ năng này không?]

Ngay sau đó, vô vàn suy nghĩ ùa vào trong đầu tôi như nước lũ. Tôi có thể đọc được suy nghĩ của Yoo Junghyuk.

[“Đáng lẽ ra chỉ có Lee Hyunsung và Kim Namwoon là sống sót trong toa tàu đó.”]

[“Vậy mà Kim Namwoon lại chết trong khi những người khác còn sống.”]

[“Làm sao mà hắn ta sống sót được?”]

[“Hắn ta là thằng quái nào vậy?”]

[“Phải dò hỏi thêm thông tin trước. Nếu phát hiện ra bất kỳ cản trở nào… giết.”]

Một lượng suy nghĩ khổng lồ tràn vào trong đầu tôi. Rõ ràng tôi đang ở trong tình thế hết sức gay go, nhưng tôi vẫn không kìm được mà nhếch miệng cười.

Chỉ còn năm phút nữa là hết kịch bản này.

Thế là tôi bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện. Tôi cố gắng dùng từ ngắn gọn, súc tích và chính xác nhất có thể. Bắt đầu từ đoạn đầu tiên khi con “dokkaebi” xuất hiện trên tàu cho đến hết kịch bản thứ nhất. Đương nhiên, tôi không đề cập đến những kỹ năng mà tôi có được cùng vài vấn đề quan trọng khác.

“…Anh thông qua kịch bản bằng cách giết châu chấu?”

“Gặp may thôi.”

Yoo Junghyuk cực kỳ ngạc nhiên, đến nỗi quên mất miệng mình vẫn đang há hốc.

[“Tương lai đã hoàn toàn thay đổi.”]

Hắn vô cùng kinh ngạc. Trong nguyên tác, mọi người trong toa 3807 lao vào chém giết lẫn nhau trong một trận tàn sát đẫm máu, cuối cùng chỉ có Lee Hyunsung và Kim Namwoon là còn sống.

“Tinh mắt đấy. Sao anh biết trên tàu có côn trùng?”

Sát ý phừng phừng trong đôi mắt Yoo Junghyuk. Đồng thời, những suy nghĩ của hắn hiện lên trong đầu tôi.

[“Lẽ nào tên này cũng là hồi quy giả?”]

[“Nếu vậy, mình phải giết chết hắn ngay lập tức.”]

Đúng là cái đồ có tật giật mình. Tôi chẳng lấy làm lạ khi biết hắn hiểu lầm như thế. Tôi lập tức nói: “Một vụ nổ.”

“Vụ nổ?”

“Nhờ vụ nổ ở toa trước nên tôi mới tìm được một con côn trùng.”

Nghe được lời này, Yoo Junghyuk khựng lại.

“Nói vắn tắt.”

“Khi vụ nổ xảy ra, một cậu bé bị ngã và làm rơi cái lưới vợt côn trùng. Tôi tình cờ nhặt được nó.”

“Một sự tình cờ đầy khả nghi đấy.”

“Sự tình cờ nào mà chẳng khả nghi. Không tin thì cứ hỏi những người ở khu vực an toàn kia đi. Cậu bé đứng đằng kia chính là người đã đánh rơi cái lưới vợt côn trùng đấy.”

Bên kia hàng rào an toàn là đường tới ga Oksu, mọi người đang lo lắng nhìn về phía này. Kịch bản này vẫn chưa kết thúc nên bọn họ không thể tiếp cận hay nói chuyện với chúng tôi được.

Yoo Junghyuk liếc nhìn về phía đó nhưng vẫn bất động. Ánh mắt của hắn thay đổi, và những ký ức có vẻ như là của hắn lại lướt qua trong đầu tôi.

[“Ra là vậy.”]

[“Vụ nổ.”]

[“Người này không phải hồi quy giả.”]

[“Hắn ta không phải kẻ đã thay đổi tương lai. Đúng hơn, tương lai đã thay đổi…”]

[“Là vì mình.”]

Tôi thấy những người đã chết một cách đau đớn quằn quại dưới sức ép của vụ nổ, và Yoo Junghyuk thì lạnh lùng đứng đó một cách bình thản.

[“Đó là bởi mình bắt đầu giết bọn họ, chứ không như những lần hồi quy trước.”]

Nhờ tác dụng của kỹ năng “Góc nhìn của độc giả toàn tri”, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau đớn về tinh thần mà Yoo Junghyuk phải gánh chịu.

“Anh đã hỏi xong chưa?”

“…Rồi.”

“Vậy đã thả tôi ra được chưa? Và, chúng ta phải cùng nhau đến Oksu. Không còn nhiều thời gian nữa đâu.”

“Khó đấy.”

Tuy nhiên, nhân vật chính không phải tự nhiên mà có thể làm nhân vật chính.

“Mọi thứ anh nói đều quá hợp lý.”

Tôi chưa bao giờ gặp nhân vật chính nào lại thận trọng như Yoo Junghyuk.

[“Một kẻ mới bắt đầu không thể bình thản đến vậy được.”]

[“Hắn ta thích ứng với sự thay đổi của thế giới này nhanh một cách bất thường.”]

[“Rất có thể hắn đã giết Kim Namwoon.”]

[“Hắn ta hữu dụng quá mức, đến nỗi trở thành một mối nguy hiểm rồi.”]

Con mắt phải của Yoo Junghyuk bắt đầu lóe lên ánh sáng màu vàng kim. Tôi lập tức hiểu ra hắn định làm gì. Thực ra hắn mà không sử dụng “thứ đó” thì mới là lạ đó.

Đó là “Con mắt của hiền giả”. Kỹ năng thẩm định mạnh nhất của Yoo Junghyuk. “Con mắt của hiền giả” là kỹ năng cấp SS, cho phép Yoo Junghyuk đọc được cửa sổ thuộc tính và các thông tin mật khác của đối tượng.

Một khi hắn sử dụng nó, tôi không thể che giấu danh tính của mình được nữa. Nhưng trái lại, tôi nghĩ đây lại là chuyện tốt. Bởi cho đến hiện tại, tôi vẫn không biết mình có những “thuộc tính” và “kỹ năng” gì. Nếu Yoo Junghyuk có được thông tin của tôi, đồng nghĩa với việc tôi cũng sẽ biết được thông tin về mình. Hy vọng tôi có thể sử dụng những thông tin đó để thoát khỏi tình cảnh lúc này.

[Kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đã được kích hoạt!]

[“Bức tường thứ tư” đã phát hiện kỹ năng thẩm định “Con mắt của hiền giả”!]

Vài tia lửa lóe lên, Yoo Junghyuk giật bắn mình.

“…Khụ, cái gì vậy?”

Yoo Junghyuk bịt lấy mắt phải của mình và nhìn tôi đầy bối rối.

“Anh… rốt cuộc là ai?”

Xin lỗi nhưng tôi cũng đang thắc mắc điều đó đây.

[Kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đã chặn “Con mắt của hiền giả”!]

Tôi không biết là mình còn sở hữu một kỹ năng có thể ngăn chặn được cả “Con mắt của hiền giả” cơ đấy. Hết “Thẻ dấu trang” rồi giờ lại đến “Bức tường thứ tư”. Phức tạp rồi đây. Bây giờ thì còn lâu Yoo Junghyuk mới chịu tin tôi.

[“Mình phải giết hắn ngay.”]

Hắn là loại người không bao giờ tin tưởng bất cứ thứ gì mà hắn ta không hiểu rõ.

“Yoo Junghyuk.”

Nếu đã vậy, tôi buộc phải thay đổi kế hoạch tác chiến.

“Anh cần một người đồng đội đáng tin cậy.”

“…Có ý gì?”

“Anh không thể vượt qua kịch bản #46 một mình được. Chắc hẳn anh tự biết rõ mà?”

Yoo Junghyuk nheo mắt lại.

“Làm sao anh biết được? Chẳng lẽ anh cũng là…”

“Tôi là ai không quan trọng.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Yoo Junghyuk và nói: “Quan trọng là, tôi có thể giúp anh.”

[“Hắn ta không phải hồi quy giả. Nếu hắn ta là hồi quy giả, chắc chắn mình phải biết hắn.”]

[“Vậy hắn ta là ai?”]

[“…Lẽ nào?”]

Nếu tôi đã không thể giấu toàn bộ những quân bài mình có, và những quân bài tôi có cũng chẳng phải bài đẹp, vậy thì chỉ còn một cách. Đó là khiến hắn hiểu nhầm nước đi của tôi.

“Yoo Junghyuk. Tôi biết cái tương lai mà anh không hề biết.”

[Nhân vật “Yoo Junghyuk” đã sử dụng kỹ năng “Phát hiện nói dối”.]

[Kỹ năng “Phát hiện nói dối” đã xác nhận lời bạn nói là sự thật.]

Đôi mắt Yoo Junghyuk dần dần mở lớn.

“…Sao có thể?”

“Sao thế nào?”

[“Không thể nào. Còn có nhà tiên tri nào khác ngoài Anna Croft sao? Lại còn ở ngay tại Hàn Quốc?”]

Nhà tiên tri. Trong “Bí kíp sinh tồn”, đó là thuộc tính duy nhất cung cấp khả năng nhìn thấy tương lai, và kèm theo kỹ năng bị động “Vô hiệu hóa kỹ năng thẩm định”. Thực ra, trong “Bí kíp sinh tồn”, chỉ có đúng một người duy nhất sở hữu thuộc tính “nhà tiên tri” này.

[“Chỉ có nhà tiên tri mới có thể chặn được kỹ năng ‘Con mắt của hiền giả’.”]

Tôi không trả lời. Yoo Junghyuk cắn môi.

“Anh có thể sử dụng ‘Nhìn thấu tương lai’ ư?”

“Cũng gần như vậy.”

“Anh biết tôi sẽ tới đây.”

“Phải.”

[“Hiểu rồi. Nếu hắn ta là một nhà tiên tri, mọi hành động của hắn đều trở nên thuyết phục.”]

Bầu không khí bắt đầu thay đổi. Những suy nghĩ dao động của Yoo Junghyuk được truyền thẳng vào đầu tôi. Đây là cơ hội duy nhất.

“Tôi biết Yoo Junghyuk có một khả năng đặc biệt. Anh cũng biết một vài điều về tương lai phải không?”

“…”

“Nhưng những thông tin mà anh biết đó không bao giờ hoàn chỉnh cả.”

Đó là điểm yếu duy nhất của một hồi quy giả.

Khi họ sử dụng những thông tin họ biết về tương lai để thay đổi tương lai, tương lai sẽ thay đổi. Nói cách khác, tất cả những hồi quy giả suy cho cùng cũng đều sống trong “một thế giới mà họ không hay biết”.

“Hãy để tôi làm đồng đội của anh. Tôi có thể bù đắp những phần mà anh còn thiếu.”

Đối với Yoo Junghyuk của hiện tại, không có đồng đội nào tốt hơn một “nhà tiên tri" được nữa. Thực ra, bản thân tôi lúc này cũng có thể đóng vai trò như một nhà tiên tri vậy. Bởi vì tôi là độc giả duy nhất của bộ truyện này mà.

[Còn 1 phút.]

Yoo Junghyuk cúi đầu xuống và bắt đầu suy nghĩ.

[“Một nhà tiên tri chắc chắn sẽ rất có ích.”]

[Còn 50 giây.]

[“Không chỉ có ích ở kịch bản #46 mà còn cả trong trận chiến với ‘Zarathustra’ sau này nữa. Nhưng… mình có thể tin tưởng hắn ta được không?”]

[Còn 40 giây.]

[“Đồng đội ư?”]

Cuối cùng, trong khi tôi đang hồi hộp nhìn chằm chằm cái đồng hồ lơ lửng, Yoo Junghyuk ngẩng đầu lên.

“Tôi đã quyết định. Anh có thể trở thành đồng đội của tôi.”

[Tinh thần lực của bạn đã hao tổn nặng nề do nhập tâm quá mức.]

[Kỹ năng đặc biệt “Góc nhìn của độc giả toàn tri” đã tắt.]

Kỹ năng của tôi đã bị tắt, không biết là do tôi mệt mỏi quá độ hay do cảm giác nhẹ nhõm khi nghe câu nói vừa rồi nữa. Và bây giờ thì khuôn mặt Yoo Junghyuk lại trở nên khó đăm đăm như cuốn sách Triết học dày cộp mà không có lấy một dòng chú thích vậy.

Yoo Junghyuk bắt đầu đưa tôi đi qua “Cây cầu chẵn”. Đương nhiên, tôi vẫn bị túm cổ áo lôi đi xềnh xệch, nhưng mà… tôi nghĩ chắc là ổn thôi. Tôi đã thuyết phục được tên hồi quy giả khốn kiếp này và chiếm lấy thế thượng phong mà.

Khi cả hai gần vượt qua Cây cầu chẵn và đang ở ngay trước khu vực an toàn, bỗng nhiên, Yoo Junghyuk dừng lại.

“Còn một câu hỏi cuối cùng.”

“Cái gì?”

“Nếu anh là nhà tiên tri, chắc hẳn anh phải biết tương lai của mình chứ. Đúng không?”

Khoảnh khắc khi tôi nhìn thấy cặp mắt bình thản của Yoo Junghyuk, da gà da vịt của tôi nổi lên ầm ầm. Bài kiểm tra của hắn vẫn chưa kết thúc. Bàn tay đang túm lấy cổ áo tôi siết chặt hơn nữa.

“Á.”

Hắn túm lấy tôi và dần dần nhấc bổng tôi lên, một cơn gió nhẹ thổi qua hai chân tôi. Dưới chân tôi hoàn toàn là khoảng không. Mùi máu quyện với mùi tanh của nước sông Hán bốc lên nồng nặc, trong khi những con ngư long đang đua nhau nhảy lên ngoác miệng đớp lấy con mồi.

“Vậy, liệu tôi có thả tay ra hay không?”

Lần đầu tiên, tôi toát mồ hôi lạnh.

Để xem nào. Cho dù không đọc được suy nghĩ của hắn nữa, thì tôi vẫn là người hiểu rõ thằng cha này hơn bất cứ ai. Tôi nhắm mắt, và nghĩ về Yoo Junghyuk.

[Còn 20 giây.]

Rồi tôi đi đến một kết luận.

“Yoo Junghyuk.”

Tôi biết chắc hắn ta sẽ làm gì. Dù có suy nghĩ đến thế nào đi chăng nữa, thì tôi biết, cũng chỉ có duy nhất một kết cục khi đối mặt với Yoo Junghyuk.

Tôi nhìn con ngư long cấp chiến hạm đang lại gần chầu chực và nói:

“Trước hết, tôi sẽ nói với anh hai điều.”

“…Cái gì?”

“Một, tôi không phải thuộc hạ của anh. Cho nên tôi mong từ nay trở đi anh phải đối xử bình đẳng với tôi.”

“…”

“Hai, tôi sẽ hợp tác với anh, nhưng anh cũng phải hứa là sẽ hợp tác với tôi.”

Yoo Junghyuk nhìn tôi với vẻ hứng thú rồi gật đầu.

“Vậy, câu trả lời là?”

“Bỏ cái tay ra và cút xéo đi, thằng chó đẻ khốn kiếp.”

Và thế là lực đang giữ tôi lại bỗng chốc biến mất. Trọng lực kéo tuột tôi xuống. Trong lúc đang rơi, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Yoo Junghyuk. Yoo Junghyuk đang toét miệng cười sung sướng đến chói cả mắt, như thể là đang vui vẻ lắm.

Đồ khốn.

“Tôi tin rồi. Anh chắc chắn là một nhà tiên tri.”

Chờ đợi tôi ở bên dưới kia là cái miệng rộng ngoác của con ngư long cấp chiến hạm.

Tôi nhắm chặt mắt lại trước cơn chấn động khi va chạm vào mặt nước lạnh buốt của sông Hán. Tôi cố gắng hít một hơi sâu trước khi bóng tối khổng lồ và ấm áp nuốt chửng lấy toàn bộ thân mình.

[Thông qua kịch bản thất bại.]

…Chết tiệt, cuối cùng tôi vẫn phải sử dụng đến phương pháp đó.