Dịch: Hiền Mai - Biên tập: Earlpanda
Sáng hôm sau, ga Geumho có vài sự thay đổi.
Đầu tiên là, Han Myungoh đã biến mất.
Gã đã nấp ở đâu đó ngay từ đầu trận chiến và biến mất hút khi nó kết thúc. Tôi không biết liệu gã vẫn còn đang trốn đâu đó ở trong ga hay là đã lên đường di chuyển đến ga tiếp theo rồi.
"Mặc xác hắn đi. Ngay từ đầu tôi đã không ưa tên đó rồi. Chưa kể, hắn ta cũng không phải là người duy nhất biến mất."
Đúng như lời Jung Heewon nói. Sau trận chiến ngày hôm qua, số người còn lại ở ga Geumho gần như bằng không, dù số lượng người còn sống không phải là ít. Thậm chí, số người còn sống vẫn nhiều hơn hẳn so với cốt truyện gốc, nhưng đa số bọn họ đều đã rời khỏi ga này từ tối hôm qua. Có lẽ bọn họ có lý do riêng.
"… Những người còn lại liệu sẽ ổn chứ?"
Yoo Sangah nhìn số người còn lại và hỏi.
Tôi, Yoo Sangah, Lee Hyunsung, Lee Gilyoung và Jung Heewon. Trừ năm bọn tôi ra thì chỉ còn năm người khác ở lại ga.
Jung Heewon là người đầu tiên lên tiếng.
"Này mọi người, có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Những lời gần gũi đó khiến đám người xôn xao. Một phụ nữ trẻ đang dắt tay đứa con nhỏ bèn lên tiếng như thể mình là người đại diện.
"... Chúng tôi sẽ đi riêng. Chúng tôi vẫn còn một ít xu."
Thực lòng mà nói, tôi rất khâm phục việc người mẹ và đứa trẻ đó sống sót qua cuộc tàn sát đẫm máu kia. Với ngần ấy sự dũng cảm, có lẽ hai mẹ con vẫn có thể sống sót mà không phải đi cùng bọn tôi.
Jung Heewon gật đầu.
"Hiểu rồi. Chúc hai người may mắn."
Ngay khi Jung Heewon vừa quay đi, khuôn mặt tất cả những người đó liền lộ vẻ nhẹ nhõm.
Thực ra, phản ứng của họ như vậy là bình thường. Chắc chắn sự kiện ngày hôm qua là một cú sốc khá lớn đối với họ.
Cũng dễ hiểu thôi. Một bên thì từ chối giúp đỡ không công còn một bên thì tàn sát người khác một cách dã man, dù là có lý do hẳn hoi. Với họ, có lẽ Jung Heewon chẳng khác băng Cheoldoo là bao.
Tôi khều Lee Hyunsung đang đứng ngẩn ra ở bên cạnh.
"Anh Lee Hyunsung?"
"À, Vâng!"
Lee Hyunsung vốn đang ngẩn người đờ đẫn nhìn Jung Heewon, nghe thấy tôi gọi liền giật thót mình. Có lẽ tôi đoán ra được anh ta đang nghĩ gì trong đầu.
Chắc hẳn anh ta đang băn khoăn tự hỏi, có đúng cô gái kia chính là kẻ đã phát điên và giết chết toàn bộ thành viên băng Cheoldoo ngày hôm qua hay không.
"Mọi thứ cần thiết đã chuẩn bị xong chưa?"
"Vâng! Tuy có hơi khó khăn nhưng mọi thứ đã xong cả rồi. Chúng ta có các chai nhựa dùng để đựng nước, vài thứ đồ có thể dùng để chống lạnh và nhu yếu phẩm dùng lúc khẩn cấp..."
Tuyệt, trong những tình huống như thế này, một quân nhân đúng là hữu dụng thật.
"...Tất cả đều ở đằng kia. Nếu anh cần thêm thứ gì khác..."
Thực ra tôi không cần thêm gì nữa... Tôi định nói vậy nhưng rồi sực nhớ ra một chuyện.
"À phải rồi, anh tìm giúp tôi một cục sạc dự phòng được không?"
"Sạc dự phòng ư? Tại sao...?"
Anh ta thắc mắc như vậy cũng phải, vì bây giờ không có sóng nên điện thoại di động cũng chẳng khác gì cục gạch vô dụng. Tôi đáp gọn lỏn.
"Tôi có việc cần dùng ấy mà."
Lee Hyunsung đáp anh ta sẽ đi tìm ngay, rồi bắt đầu lục lọi mớ vật dụng mà băng Cheoldoo để lại. Lee Gilyoung và Yoo Sangah cũng giúp một tay. Jung Heewon nhìn tôi và hỏi.
"Giờ ta đi được chưa?"
"Đi thôi."
Cô ấy nói một cách tự nhiên, cứ như thể việc chúng tôi đi cùng nhau là điều nghiễm nhiên vậy. Đúng là Jung Heewon. Đối với tôi thì hoàn toàn chẳng có gì để phàn nàn. “Thẩm phán của sự hủy diệt” là một người tài năng đến mức ngay cả Yoo Junghyuk cũng phải chú ý.
"Tôi vẫn còn nhiều câu hỏi lắm."
"Không phải bây giờ."
"Ài thiệt đó, anh cứ như một bức tường sắt vậy."
Jung Heewon đấm nhẹ tôi một cái rồi cười.
[Bạn đã nhận được 1,500 xu từ nhân vật “Jung Heewon”.]
"Đây là...?"
"Lấy hết một mình thì thấy tội lỗi lắm, nên tôi chia đều đó. Rồi sẽ gửi cho mấy người kia nữa."
Tôi hiểu cô ấy muốn nói gì. Hôm qua, một mình Jung Heewon đã tiêu diệt gần hết thành viên băng Cheoldoo. Nói cách khác, cô ấy chiếm được hầu hết số xu của bọn chúng. Nhưng... tôi có hơi lo về việc này.
"Cô không cần làm vậy đâu."
Jung Heewon không biết rằng thực ra số xu mà tôi sở hữu nhiều hơn thế này nhiều.
"Tôi không phải là anh Dokja đâu."
Cô ấy thụi tiếp vào cánh tay tôi thêm mấy cú nữa, sau đó đeo ba lô lên vai rồi sải bước về phía đường hầm.
"Xử lý nốt mấy việc còn lại đi. Tôi sẽ đi trước dọn đường."
"Đừng đi xa quá. Có vài khu vực đi một mình nguy hiểm lắm."
Jung Heewon vừa đi vừa vẫy tay như bảo tôi đừng lo.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” thích tinh thần đồng đội của bạn.]
[Tinh tọa “Thâm Uyên Hắc Diễm Long” cười nham hiểm.]
Tôi không chút cảm xúc nhìn mấy dòng thông báo trôi trên đầu rồi nói.
“Hôm qua làm ăn thế nào? Khá chứ hả?”
Không có tiếng trả lời. Tôi tiếp tục lên tiếng.
“Đừng có giả vờ nữa và trả lời ta đi. Ta biết ngươi đang xem đấy.”
“A, hahaha... bị lộ rồi à?”
Giọng Bihyung vang lên.
“Ngươi kiếm được bao nhiêu?”
“...V-Việc đó. Ừm thì...”
Tôi im lặng nhìn nó chằm chằm.
“Hầy, thôi được rồi. Sao mà ngươi biết được hay thế...? Thật không thể lờ đi được mà, nhận lấy này.”
[Bạn đã nhận được 4500 xu từ dokkaebi “Bihyung”.]
Biết ngay mà. Con dokkaebi chết tiệt.
“...Mấy tinh tọa không dùng hệ thống tài trợ mà gửi thẳng cho ta, chẳng hiểu vì sao nữa. Lát nữa ta sẽ gửi cho ngươi. À, còn cả đống thông báo này nữa.”
Các thông báo bỗng nối đuôi nhau hiện lên.
[Tinh tọa “Tù nhân của vòng Kim Cô” hài lòng với kịch bản của bạn.]
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” bị thuyết phục trước phán xét của bạn.]
[Tinh tọa “Mưu lược gia bí mật” hài lòng với kế hoạch của bạn.]
[...]
Thì ra đây là lý do hôm qua tôi không thấy tin nhắn ủng hộ nào. Tôi còn lấy làm lạ vì sao chuyện lớn như vậy xảy ra mà thu nhập còn ít hơn mình nghĩ.
[Số xu hiện có: 23,050 C]
Tôi đã dùng phần lớn số xu kiếm được lần trước để nâng cấp chỉ số, và giờ lại kiếm thêm được một đống xu nữa.
Lại đến lúc cải thiện chỉ số rồi. Lần này tôi sẽ tăng vừa phải thôi. Do không thể mở được cửa sổ thuộc tính của bản thân nên tôi phải tự nhớ chính xác cấp độ từng chỉ số của mình.
Đầu tiên thì... thể chất khá là quan trọng.
[Đã cộng 1,200 xu vào “Thể chất”.]
[Thể chất (Cấp 12) => Thể chất (Cấp 15)]
[Độ bền cơ thể của bạn tăng mạnh!]
Tôi không có kỹ năng nội tại tấn công riêng nên quyết định nâng thêm cả chỉ số sức mạnh.
[Đã cộng 1,500 xu vào “Sức mạnh”.]
[Sức mạnh (Cấp 11) => Sức mạnh (Cấp 15)]
[Cơ bắp của bạn sẽ sinh ra lực mạnh hơn!]
Tốc độ thì, chỉ cần đủ để tránh né là được.
[Đã cộng 400 xu vào “Nhanh nhẹn”.]
[Nhanh nhẹn (Cấp 10) => Nhanh nhẹn (Cấp 11]]
[Giờ bạn có thể di chuyển nhanh hơn!]
Tôi cũng cần phải duy trì Bạch Thanh Cương Khí nên ma lực phải trên cấp 10.
[Đã cộng 1,200 xu vào “Ma lực”.]
[Ma lực (Cấp 6) => Ma lực (Cấp 10]]
[Một năng lượng bí ẩn trú ngụ trong linh hồn bạn!]
Tôi có thể nâng chỉ số lên mạnh hơn nữa, nhưng tôi cố tình không làm vậy. Sau khi đến Chungmuro, sẽ có chỗ mà tôi buộc phải tiêu tốn khá nhiều xu. Hơn nữa, hiện nay tôi đã tiêu hết 4400 xu rồi. Kiếm tiền thì khó mà tiêu tiền thì dễ, giá mà tôi được sinh ra với chỉ số tốt hơn thì đã không phải tốn nhiều xu thế này.
Ngay khi bắt đầu thể chất của tôi chỉ ở cấp 1... Trong khi ngay cả thể chất của nhóc Lee Gilyoung cũng phải cao hơn thế.
“Mà này, ta suýt quên... Ngươi có hai kịch bản nữa được đề cử đấy. Tuyệt thật, xem ra chẳng bao lâu nữa mà ta sẽ được nâng cấp kênh thôi.”
“Ra vậy.”
Tôi không được hỗ trợ từ nhà bảo trợ như các hóa thân khác, nên tôi phải kiếm nhiều xu hơn. Tuy nhiên, hiện nay hiệu quả của hợp đồng với Bihyung vẫn chưa rõ ràng lắm do kênh này vẫn còn quá nhỏ.
Với những tinh tọa thuộc hàng “thiểu số” như này vẫn chưa đủ. Muốn kiếm được nhiều xu hơn thì phải gây dựng kênh sao cho thu hút được nhiều tinh tọa hơn nữa. Khi đến Chungmuro, những thứ cần thiết sẽ sẵn sàng sớm thôi.
"Nếu mọi người đã sẵn sàng thì chúng ta khởi hành thôi. Không ai thiếu gì chứ?"
Các đồng đội của tôi tập trung lại và nhất loạt gật đầu. Khuôn mặt ai nấy đều có vẻ lo lắng, xem ra sự kiện hôm qua đã khai sáng bọn họ rồi.
Và thế là, hành trình đến Chungmuro bắt đầu.
Khi vừa đi được nửa quãng đường ray, một thông báo hệ thống đột ngột xuất hiện.
[Kịch bản chính #2 đã được mở ra.]
+
[Kịch bản chính #2 – “Gặp gỡ”.]
Phân loại: Chính.
Độ khó: E.
Điều kiện thông qua: Băng qua đường hầm và gặp những người sống sót ở bản doanh đầu tiên.
Thời gian: Không.
Phần thưởng: 500 xu.
Thất bại: ???
+
Thông báo này khiến tôi nhận ra tất cả sắp bắt đầu thật rồi. Không như ở kịch bản chính thứ nhất, kịch bản chính thứ hai có một “bản doanh”. Jung Heewon hỏi.
“Bản doanh? Ở đâu vậy?"
Không cần đến câu trả lời, bởi vì một thông báo khác đã xuất hiện ngay tức thì.
[Bản doanh tiếp theo là “Chungmuro”.]
“Chungmuro? Vậy chỉ còn cách có ba ga nữa thôi..."
Đáng lẽ là như thế.
Chít chít chít chít!
Lũ chuột đất lại xuất hiện, lần này có khoảng ba mươi con. Jung Heewon ngẩn người.
"... Ba ga từ đây trở đi."
Lee Hyunsung bước lên trước.
"Tôi sẽ làm tiên phong."
Nhờ có nhà bảo trợ giúp đỡ, tổng chỉ số tổng quát hiện nay của Lee Hyunsung đã đạt ngưỡng 37. Anh ta kiếm được ít xu hơn tôi, nhưng đã gần đuổi kịp tôi rồi...
Biết vậy tôi đã chịu khó chăm chỉ tập hít đất hơn rồi.
“Em sẽ lo đoạn hậu.”
Tổng các chỉ số tổng quát của Lee Gilyoung vẫn còn thấp, nhưng nhờ tập luyện chăm chỉ mà thằng bé đã có thể sử dụng “Giao cảm đa dạng” linh hoạt hơn trước nhiều.
"Xin hãy giao cho tôi."
Yoo Sangah dùng ma lực dệt ra một sợi tơ để ngăn bọn chuột đất di chuyển. Khả năng tấn công của cô ấy khá yếu, nhưng chỉ số tổng quát của cô ấy cũng tương đương với Jung Heewon.
Xoẹt!
“...Chẳng qua cũng chỉ là số lượng đông thôi, nhưng hình như đông hơn tôi tưởng đó?”
Cuối cùng, Jung Heewon thì khỏi phải nói. Tổng các chỉ số tổng quát của cô ấy thấp hơn Lee Hyunsung, nhưng kĩ năng thì lại vô cùng hiệu quả.
“Thẩm phán của sự hủy diệt” có một kỹ năng đặc biệt tên là “Giờ phán xét”. Miễn là đối thủ của cô ấy bị những tinh tọa thuộc hệ thống chí thiện đánh giá là “xấu xa”, Jung Heewon sẽ không bao giờ thua.
Phịch!
Khi con chuột cuối cùng ngã xuống, Lee Hyunsung xách khiên và bắt đầu lau mồ hôi.
"Chậc... chắc như vậy là đủ rồi.”
Thực ra, nơi này không dễ vượt qua đến thế. Cho dù lối chiến đấu của đám chuột đất có đơn giản đến thế nào thì xử lý cùng lúc 30 con cũng không phải đơn giản. Ngay bản thân tôi cũng không thể một mình chống chọi được với đám này mà không kích hoạt “Thẻ dấu trang”. Đội này đã trở nên mạnh hơn rồi.
Họ tiếp tục đi sâu hơn vào đường hầm. Cuối cùng, một sân ga mới hiện ra trước mắt tôi.
"Ga Yaksu. Mà này... ở đây không có ai sao? Không, không thể nào."
Ga Yaksu chất đầy xác người và chuột đất. Dựa theo vết thương trên mình các cái xác thì có vẻ không ít người bị giết bởi Yoo Junghyuk, chứ không phải do đám chuột.
"Đi tiếp đi. Còn hai ga nữa."
Chúng tôi lại tiếp tục tiến lên. Từ ga Yaksu đến ga Dongdae chỉ cách nhau một đoạn đường thẳng dài chưa đến 1 kilomet.
Khi đến cửa ga Dongdae, chúng tôi lại đụng độ một bầy chuột đất khác và đánh đuổi chúng. Cả bọn chỉ đi một tuyến đường đơn giản dài có 2 kilomet, nhưng trận chiến quá cam go, khiến thể lực của toàn đội sụt giảm không ít.
"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây thôi."
"Ôi... Còn có một ga nữa thôi mà. Chúng ta nên đến đó rồi hẵng nghỉ..."
"Chắc gì đến đó là sẽ được nghỉ ngơi chứ."
Tất cả đều im bặt trước câu nói của tôi. Hẳn rồi, trong thế giới này, quái vật không phải là mối đe dọa duy nhất.
Tôi nhìn quanh một chút rồi nói.
"Có vẻ như những người ở ga này đã rời đi khá nhanh. Chắc vẫn còn một ít nhu yếu phẩm cơ bản."
"Được rồi, vậy thì..."
Sau khi nghe thấy “nhu yếu phẩm cơ bản”, Yoo Sangah dè dặt giơ tay lên. Ánh mắt của Yoo Sangah đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Jung Heewon. Không ai trao đổi lời nào nhưng cả hai đều gật đầu cùng một lúc. Jung Heewon thấy ánh mắt của tôi liền hỏi.
"Gì đấy? Anh Dokja có muốn biết không?"
Yoo Sangah hơi tái mặt.
"... Heewon?"
"Ahaha, đùa thôi mà. Đương nhiên là tôi sẽ không nói với ai đâu."
...Bí mật của cánh phụ nữ. Không đời nào tôi lại không đoán ra được bọn họ đang nói về cái gì. Sinh lý của con người không tự nhiên mà biến mất, dù là trong thế giới như thế này.
Lee Hyunsung cũng lên tiếng. "À, vậy thì tôi sẽ đi vệ sinh một chút."
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng đúng là chẳng có lý do gì để không tận dụng cơ sở vật chất sạch đẹp ở đây được. trong một thoáng nhưng rồi cũng hiểu không có lý do gì để không dùng mấy cơ sở vật chất được xây dựng kĩ càng. Chính vì vậy mà đi tàu điện ngầm tiện hơn nhiều.
"Em đi với anh."
Lee Gilyoung nói. Sau đó cả hai người sánh vai đi cùng nhau. Tôi đứng ở phía sau nhìn ra, thấy họ nom như hai anh em thân thiết dù cách biệt tuổi tác khá lớn.
Yoo Sangah hỏi tôi.
"Anh Dokja ở lại một mình à?"
"Tôi sẽ lên mặt đất một chút."
"Hả? Không phải ngoài kia có sương mù độc hay sao... Liệu có ổn không?"
"Tôi chỉ đi một chút thôi."
Nghe tôi đáp vậy, Jung Heewon nhíu mày.
"...Khả nghi thật. Anh Dokja định lỉnh đi ăn mảnh đấy phải không? "
Tôi nghiêm túc nhìn Jung Heewon một lúc.
"Đó là bí mật của cánh đàn ông nhé."
Một lát sau, tôi đã đứng trước cửa ra số 6 của ga Dongdae. Dựa theo thông tin tôi đã đọc trước thì nơi này chắc chắn là...
[Bạn đã bị phơi nhiễm sương mù độc.]
Ảnh hưởng của mấy con tê giác độc vẫn còn đó.
Lần này tôi không mua Phổi của khỉ Ellain nên phải hành động thật nhanh. Tôi nín thở, nhanh chóng nhảy lên thang máy ở phía đông. Không lâu sau, một bức tượng đồng lấp lánh xuất hiện trước mắt tôi.
[Một tinh tọa khoác áo tơi đang tò mò theo dõi hành động của bạn.]
Bức tượng này được đúc dựa trên một nhà sư sống dưới thời Joseon. Dù chỉ là một bức tượng về một nhà sư mặc áo dài chống gậy trúc, nhưng khuôn mặt nhà sư vẫn toát lên vẻ thoát tục lạ kỳ.
Tôi kiểm tra lại cái tên được viết dọc bên dưới bức tượng.
Duy Chính Tứ Minh Đại sư tượng.
Yujeong Samyeong đại sư.
Ok, đúng rồi. Nhân lúc quanh đây không có ai...
Tôi đứng trước bức tượng rồi chắp tay mình lại.
[Một tinh tọa khoác áo tơi vui vẻ trước hành động của bạn.]
[Bạn đã nhận được 100 xu tài trợ.]
Sau đó, tôi dùng Bạch Thanh Cương Khí, kích hoạt Tín Niệm Bất Diệt.
[Một tinh tọa khoác áo tơi bối rối trước hành động của bạn.]
Rồi không chút do dự, tôi thẳng tay chém xuống bức tượng của Samyeongdang.
[Một tinh tọa khoác áo tơi kinh hoàng trước hành động của bạn.]