Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1 - Độc giả Toàn tri - 020 - Tập 5: Kẻ canh giữ bóng đêm (2).

Dịch: Earlpanda - Biên tập: Bút Lông

Cả nhóm đã chiến đấu rất tốt. Đến mức đáng ngạc nhiên. Trong khi cùng tôi xông lên dẫn đầu cả nhóm, Lee Hyunsung và Jung Heewon đã phối hợp với nhau rất nhịp nhàng. Trong trận này, ba chúng tôi đánh tiên phong, ba người còn lại bọc hậu phía sau.

Phập!

Chỉ trong vòng chưa đầy một phút sau khi trận đấu bắt đầu, đã có vài con chuột bị xiên thủng cổ, ghim dưới mặt đất. Lee Hyunsung vừa giết chết một con con chuột đất khác, quẹt mồ hôi trên trán rồi nói:

“…Tôi nghĩ mình có thể sống sót.”

Một khi tăng chỉ số tổng quát lên, con người sẽ không còn quá yếu đuối như trước nữa. Mặc dù vậy, tinh thần của Lee Hyunsung trong thế giới này rất đặc biệt. Người bình thường khi đụng độ quái vật không thể bình tĩnh đến vậy được. Chẳng trách mà sau này anh ta có được danh hiệu “Thiết Kiếm”.

Tuy nhiên, đáng kinh ngạc hơn cả là Jung Heewon.

“Hình như cái này đơn giản hơn tôi tưởng?”

Có lẽ là do ảnh hưởng của kỹ năng Kiếm đạo, bất cứ khi nào cô ấy giơ kiếm lên là y như rằng có con chuột đất bị chặt mất chân hoặc đuôi.

“Hây!”

Jung Heewon đã dồn hết phần lớn số xu vào chỉ số sức mạnh. Thể chất của cô ấy bị suy giảm một chút, nhưng bù lại, mỗi nhát chém đều mang uy lực mạnh hơn tôi nghĩ.

Vút!

Lưỡi kiếm của cô ấy xẹt qua không khí một cách đáng sợ.

“Chết tiệt, hụt mất một con rồi! Nhờ mọi người đấy!”

Giọng cô ấy hơi run run như thể hụt hơi. Điểm yếu duy nhất của Jung Heewon là chỉ số thể chất thấp, khiến sức bền suy giảm.

Grừ!

Mặc dù thương tích đầy mình, nhưng đàn chuột đất khá thông minh. Sau khi vượt qua phòng tuyến đầu, chia tách được cả nhóm ra, bọn chúng lập tức xông về phía đối thủ có vẻ yếu nhất trong nhóm theo bản năng của kẻ săn mồi.

“Để đó cho em.”

Tuy nhiên, lũ chuột không ngờ rằng chúng đã chọn nhầm đối thủ.

Bốp!

Lee Gilyoung cầm một vật cùn ném thẳng vào đầu con chuột đất. Lực va đập không đủ mạnh do thằng bé chỉ là một đứa trẻ con, nhưng chỉ vậy là đủ. Những người khác có thể giúp nó xử lý nốt phần còn lại.

Phập!

Ngọn giáo của Yoo Sangah đâm xuyên qua cơ thể con chuột đất. Con chuột đất giãy giụa, xoắn vặn ngọn giáo vài lần. Yoo Sangah có vẻ bối rối nhưng vẫn giữ chặt lấy ngọn giáo.

Chít!

Con chuột đất kiệt sức, liền gục xuống.

Thực lòng tôi đã nghĩ Yoo Sangah khó mà thích nghi được với thế giới này, nhưng cô ấy đã khiến tôi vô cùng bất ngờ. Đáng ra, rơi vào hoảng loạn như Han Myungoh đằng kia mới là chuyện bình thường.

“Ối, úi úi…”

Trong lúc mọi người đang chật vật chiến đấu, thì Han Myungoh vẫn núp ở cuối hàng. Thậm chí gã còn chẳng núp được cho hẳn hoi: bắp chân gã vẫn bị chuột cắn, chảy máu đầm đìa.

Phập!

Tôi đâm chết con chuột đất cuối cùng bằng cái gai, và cuối cùng thì tất cả cũng yên tĩnh trở lại. Tôi vẩy máu ra khỏi cái gai và nhìn mọi người. Ai nấy đều bị trầy xước nhẹ, ngoại trừ Han Myungoh, nhưng tóm lại đều không có thương tích nghiêm trọng.

Đây là chiến thắng đầu tiên.

Yoo Sangah và Lee Gilyoung ngồi xuống nghỉ ngơi, còn Lee Hyunsung đâm cây giáo xuống đất rồi lau mồ hôi trán. Jung Heewon đi xung quanh đếm số lượng xác chuột dưới đất và thở dài:

“…Anh Dokja, anh đã xử lý được mấy con?”

“Bốn.”

“Chậc, tôi được hai.”

“Tôi giết ba.”

Lòng kiêu hãnh của tôi bị tổn thương chút xíu khi nghe thấy lời tuyên bố đầy tự hào của Lee Hyunsung. Mặc dù chưa dốc hết sức lực, nhưng thành tích của anh ta chỉ kém tôi đúng một con. Tôi liền sử dụng kỹ năng để xem cửa sổ thuộc tính của Lee Hyunsung.

+

[Thông tin nhân vật]

[Họ tên: Lee Hyunsung.

Tuổi: 28.

Tinh tọa bảo trợ: Cương Thiết Đại Sư.

Thuộc tính: Người lính làm ngơ trước điều phi nghĩa (Thường).

Kỹ năng: Kỹ năng sử dụng dao găm (Cấp 2), Ngụy trang quân sự (Cấp 1), Kiên nhẫn (Cấp 1), Nhận thức Chính nghĩa (Cấp 1), Rèn luyện vũ khí (Cấp 2).

Tinh ấn: Lực đẩy Thái Sơn.

Chỉ số tổng quát: Thể chất (Cấp 12), Sức mạnh (Cấp 9), Nhanh nhẹn (Cấp 9), Ma lực (Cấp 6).

Đánh giá tổng quan: Thời cơ để tiến hóa thuộc tính đang đến gần. Độ tin cậy của người này dành cho bạn vô cùng cao. Nhà bảo trợ của người này đang cảnh giác với bạn.

Đang áp dụng “Gói Tân thủ”.]

+

Ha, gói Tân thủ cơ đấy. Thảo nào mà anh ta lại khỏe đến thế. Xem ra Cương Thiết Đại Sư có vẻ khá thích Lee Hyunsung.

Gói Tân thủ là một gói hỗ trợ mua bằng xu, có thể sử dụng khi chỉ số trung bình của hóa thân thấp hơn 10. Đó là một vật phẩm rất tốt, cho phép hóa thân học thêm kỹ năng “Rèn luyện vũ khí” ngay từ giai đoạn đầu, đồng thời tăng toàn bộ chỉ số tổng quát lên một cấp. Trên thực tế, phần lớn các hóa thân thường bị bóc lột triệt để mà chẳng nhận lại được gì, nên có thể nói Lee Hyunsung rất may mắn khi được nhận gói Tân thủ này.

“Anh Dokja, sắc mặt anh tệ quá.”

“À, không có gì. Tôi đang mải suy nghĩ một lát.”

Bây giờ thì tôi hơi ghen tị một chút… Chậc, tôi có thừa tiền để mua, nhưng tôi lại không mua. Đó là bởi chỉ số trung bình của tôi đã vượt qua cấp 10, nên mua nó chỉ tổ làm hại tôi chứ chả được gì.

Chết tiệt thật, giá mà tôi mở Túi Dokkaebi sớm hơn một chút.

“Gom xác lũ chuột đất lại nào. Chúng ta sẽ chuẩn bị thức ăn cho ngày hôm nay.”

“Ừm… Nhưng mà, chúng ta phải nấu nó lên như thế nào đây? Không thể cứ ăn tươi nuốt sống chứ?”

“Bây giờ thì chưa ăn được, nhưng rồi sẽ có cách.”

Có lẽ tôi đã trả lời một cách quá mức bình tĩnh. Tất cả đều im phăng phắc. Cuối cùng Lee Hyunsung là người đầu tiên mở miệng nói.

"Xin lỗi, có câu này tôi muốn hỏi.”

“Vâng?”

“Anh Dokja… Có phải… anh biết gì đó về tình hình lúc này phải không?”

Ôi trời, mệt rồi đây.

“Chuyện đó…”

Bỗng dưng tôi nhớ đến những hồi quy giả mà tôi từng đọc trong truyện, rồi sau đó, khuôn mặt Yoo Junghyuk hiện lên trong đầu tôi.

Thì ra đây chính là cảm giác của hồi quy giả.

Thông thường, trong những tình huống như thế này, các hồi quy giả thường trả lời như thế nào nhỉ? Tôi nhớ lại một vài câu trả lời. Tôi có thể đáp “Là linh cảm thôi” một cách vô liêm sỉ, hoặc là thản nhiên bốc phét như tôi đã từng bốc phét với Yoo Junghyuk.

[Tinh tọa “Mưu lược gia bí mật” đang chờ đợi lựa chọn của bạn.]

[Một vài tinh tọa đang tò mò câu trả lời của bạn.]

Nhưng theo góc nhìn của một độc giả, câu trả lời tốt nhất chính là…

“A, ối!”

Đó là tạo ra một tình huống bất ngờ để không cần phải trả lời bất kỳ câu gì.

[Tinh tọa “Mưu lược gia bí mật” gật đầu trước lựa chọn của bạn.]

“Vẫn còn một con!”

Jung Heewon hét lên. Lee Hyunsung lập tức chạy tới. Tuy nhiên, con chuột láu cá này nhanh hơn bất cứ ai. Ngoài ra, nó còn to lớn hơn tất cả những con khác nữa.

“C-cứu tôi với…!”

Nó cắp lấy chân của Han Myungoh và lôi tuột gã xuống lòng đất. Yoo Sangah đứng gần đó nhất lập tức vung cây giáo lên, nhưng bất ngờ, Han Myungoh đang sợ chết khiếp lại kịp bám chặt lấy cô ấy.

“Bắt lấy!”

 Lee Hyunsung chìa cán cây giáo ra nhưng chỉ kịp cắm xuống đất. Con chuột đất và hai người kia đã biến mất hút dưới lòng đất.

[Tinh tọa “Tù nhân của vòng Kim Cô” mắc nghẹn trước tình tiết này.]

Jung Heewon cằn nhằn: “Ôi trời… biết ngay là thế nào cũng có ngày ung thư vì ông chú đó mà.”

“…Xin lỗi. Do tôi chậm chân quá.”

Lee Hyunsung buồn bã nói. Tôi vỗ vai an ủi anh ta.

“Mọi người đều trở tay không kịp mà.”

“Chúng ta có nên đuổi theo không?”

Tôi nhìn xuống cái lỗ nơi hai người kia vừa biến mất. Đó không phải một cái hố bình thường. Có chút năng lượng tỏa ra từ nó, đem đến một cảm giác tối tăm và ảm đạm.

Tôi lùi ra phía sau và bật điện thoại lên. Chỉ còn 5% pin. May mà sáng sớm nay tôi đã đổi thức ăn với một người trong nhóm yếu thế để lấy một cục sạc di động.

[Tốc độ đọc của bạn đã tăng do hiệu ứng của thuộc tính đặc biệt.]

Chẳng bao lâu sau, tôi đã tìm được đoạn mình cần tìm.

[…“Rìa Bóng Tối” là môi trường sống của loài chuột đất, đồng thời cũng là không gian con được tỏa ra từ “Cội rễ Bóng Tối” – bộ rễ của cổ thụ tại Ma Giới. Đàn chuột đất hô hấp bằng chất aether đen thay vì oxy như bình thường, do đó, chúng chỉ có thể sinh sống được quanh khu vực “Rìa Bóng Tối”…]

Tôi đã biết đại khái chi tiết này, nhưng ôn lại thì vẫn tốt hơn. Đúng rồi. Đây chính là lối vào Rìa Bóng Tối. Tôi đọc thêm thông tin về nó rồi nhét điện thoại vào trong túi.

“Anh Dokja?”

Lee Hyunsung sốt ruột nhìn tôi. Tôi gật đầu.

“Chúng ta sẽ xuống dưới đó.”

“Vâng, vậy…”

“Nhưng đông người xuống đó sẽ rất nguy hiểm. Anh Lee Hyunsung và cô Jung Heewon hãy chờ ở trên này. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ phát tín hiệu cho hai người.”

Jung Heewon giật mình.

“Chẳng lẽ… anh định đi cùng với mỗi mình Gilyoung thôi à?”

“Năng lực của Gilyoung sẽ có ích trong việc truy tìm lũ chuột.”

Ngay khi cô ấy định phản đối kịch liệt, tôi liền giơ tay lên và gọi Lee Hyunsung.

“Anh Lee Hyunsung. Cô Jung Heewon vẫn chưa khỏe hẳn đâu, hãy chăm sóc cô ấy nhé.”

Lee Hyunsung như giật mình nhận ra điều gì đó.

“Tôi hiểu rồi.”

“Khoan đã. Tôi vẫn khỏe mà!”

“Jung Heewon, tự tin là tốt, nhưng đừng liều lĩnh.”

“…”

Hơi thở của Jung Heewon không ổn định. Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn sau khi trúng sương mù độc.

Tôi để hai người họ ở trên, rồi chui xuống cái hố cùng với Lee Gilyoung. Rõ ràng là một cái hố được đào xuống theo phương thẳng đứng, nhưng ngay khi vừa chui vào, chúng tôi có thể đứng thẳng mà đi cứ như thể có trọng lực ở hướng đó vậy. Đó là do ma lực toát ra từ Rìa Bóng Tối.

“Hướng này.”

Bóng tối ở đây đen đặc đến mức không thể nhìn thấy gì cả, vì vậy tôi chỉ có thể tiến lên phía trước theo Lee Gilyoung. Aether đen có đặc tính hấp thụ ánh sáng, cho nên sử dụng đèn pin ở đây cũng vô dụng. Nếu không có kỹ năng “Giao cảm đa dạng” của Lee Gilyoung, có lẽ tôi đã phải dùng đến xu rồi.

“Anh này.”

Lee Gilyoung gọi tôi.

“Anh cố tình làm thế phải không?”

“…Gì?”

“Khi con quái vật túm lấy ông chú và chị gái, anh đã cố tình thả tay ra.”

Tôi đã do dự trong một chốc. Trong bóng tối, mấy đầu ngón tay của Lee Gilyoung có vẻ là lạ. Trước khi tôi kịp hỏi làm sao mà nó biết, Lee Gilyoung đã lên tiếng.

“Lúc đó, em đã nhìn vào mặt anh.”

Thằng bé đã nhìn tôi, ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi và gấp gáp đó. Một thằng nhóc đáng sợ. Khó lòng che giấu được gì trước một người có đôi mắt nhanh như vậy.

“Phải, đúng thế.”

Câu trả lời này thật tồi tệ, và ngay sau đó, hàng đống thông báo nổ ầm ầm như bom trong đầu tôi. Chậc, một cảnh tượng tuyệt vời đối với các tinh tọa đây.

[Các tinh tọa chí thiện đang nhíu mày trước sự tàn nhẫn của bạn.]

 [Tinh tọa “Mưu lược gia bí mật” nhìn bạn với hai mắt sáng bừng.]

“Tại sao anh làm thế?”

“Vì tập tính của loài chuột đất.”

Tôi quyết định trả lời một cách thành thật.

“Chuột đất có tập tính cất giấu tất cả những gì chúng bắt được vào chung một chỗ. Không chỉ là con mồi, thức ăn, mà còn cả những thứ có vẻ quý hiếm nữa. Ví dụ như, vật phẩm. Tuy nhiên, đường đi lối lại trong hang chuột đất cực kỳ phức tạp, không thể tìm ra được nơi chúng giấu đồ, trừ phi trực tiếp bám theo bọn chúng.”

Lee Gilyoung im lặng. Tôi nói tiếp.

“Anh tính để chúng bắt Han Myungoh đi. Không ngờ anh ta lại lôi cả Yoo Sangah theo.”

“Vậy, mục đích của anh không phải là để cứu ông chú hoặc chị gái, mà là vật phẩm?”

“Đúng. Nhóc thất vọng à?”

“Không.”

Tôi cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Lee Gilyoung siết chặt lấy ngón tay mình.

“Anh chẳng biết nói dối gì cả.”

“…”

 “Nếu anh là loại người như thế thì đã chẳng cứu em trên tàu điện ngầm. Em tin anh mà.”

Lee Gilyoung cố tỏ vẻ không phải trẻ con, nhưng thực chất vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Thằng bé không biết rằng, làm người trưởng thành và làm người lớn kỳ thực là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

[Một vài tinh tọa xúc động lau nước mắt.]

[Đã nhận được 200 xu tài trợ.]

Trên thế giới này có đầy những tên người lớn láu cá biết cách lợi dụng sự “trưởng thành” như thế.

Cái hố này sâu hơn tôi nghĩ. Chúng tôi đã đi xuống được một lúc khá lâu.

“Anh này.”

“Ừ?”

“Anh là Thần phải không?”

“…Hả?”

“Hay là ‘nhân vật chính’?”

Đôi khi, trẻ con thường đặt ra những câu hỏi cực kỳ sắc sảo. Phải chăng đó là bởi chúng sống trong một thế giới nơi “hiện thực” và “truyện kể” không tách biệt rõ ràng với nhau? Lee Gilyoung không hề biết chính xác ý nghĩa câu hỏi của mình là gì.

“Anh không phải nhân vật chính. Thực ra, anh còn luôn ghen tị với nhân vật chính đấy.”

“Nhưng anh vẫn biết gì đó về thế giới này phải không?”

Tôi suy nghĩ một chút trước khi trả lời.

“Phải.”

“Vậy em sẽ hỏi một câu nhé.”

“Anh sẽ trả lời nếu có thể.”

“Bao giờ chúng ta vượt qua hết tất cả các kịch bản này… chúng ta có được đáp ứng một điều ước không?”

“Điều ước?”

Tôi hơi bối rối.

“Bình thường phải có một phần thưởng gì đó ở cuối mỗi câu chuyện chứ. Thế ở cuối câu chuyện này có phần thưởng gì đó tương tự không?”

Trong bóng tối, hơi thở của Lee Gilyoung hơi run rẩy. Tôi sực nhớ đến nét mặt của Lee Gilyoung khi thằng bé nhìn thấy người mẹ đã chết của mình.

Những người thích nghi với thế giới này phải chống chọi với đau khổ theo nhiều cách khác nhau. Một số phát điên, một số lâm vào cuồng tín, còn một số lạc quan đến phi lý.

“Có, có đấy.”

May mà nơi này tối tăm, cho nên Lee Gilyoung không thể nhìn thấy khuôn mặt tôi lúc này.

“Chúng ta sắp đến rồi.”

Lượng aether đen xung quanh nhanh chóng giảm dần. Điều đó chứng tỏ Cội rễ Bóng Tối đang ở gần đây. Tôi căng thẳng siết chặt lấy cái gai.

[Một vài tinh tọa đang nín thở.]

Tôi nghe thấy tiếng chuột đất rúc rích ở đâu đó trong lòng đất. Ngày càng đến gần tiếng động đó, tôi có cảm giác không gian ngày càng mở rộng ra. Trong bóng tối, tôi nhìn thấy một tia sáng, như thể ai đó đang đốt đuốc.

Gần nguồn sáng đó, tôi nhìn thấy một cái hộp bẩn thỉu méo mó. Ngay khi tôi tin rằng mình đã đến đúng chỗ, một thông báo réo lên inh ỏi bên tai tôi.

[Một kịch bản phụ vừa được cập nhật.]

[Bạn đã tiến vào “Kho báu của Chuột đất”.]