Dịch: Earlpanda - Biên tập: Bút Lông
“V-vậy, chúc các ngươi may mắn! Hahahahaha!”
Nói xong, con dokkaebi biến mất.
Một hình phạt giới hạn dự trữ thức ăn và một hình phạt chi phí sinh tồn. Tôi biết trước về hình phạt thức ăn, nhưng hình phạt sinh tồn kia thì không có trong nguyên tác. Có lẽ hợp đồng giữa tôi và Bihyung đã dẫn đến tình tiết này.
Sau khi chắc chắn rằng gói bánh quy đã biến mất, Jung Heewon nhỏ giọng nói với tôi: “Anh Dokja, chẳng lẽ anh đã biết điều này sẽ xảy r…”
“Có tính đến. Tôi đã đoán xem lũ dokkaebi sẽ làm gì trước tiên để chọc phá con người.”
“…Hình như anh hơi bị giỏi trong việc dự đoán đấy?”
Tôi gọi Lee Hyunsung và những người khác tập trung lại. Việc đã đến nước này, bây giờ là lúc hành động thôi.
“Trả đồ ăn lại đây!”
“Sao có thể như thế được?!”
Những người thuộc nhóm yếu thế gào khóc. Cheon Inho và nhóm chủ chốt cũng tái mét mặt vì sự việc bất ngờ này. Tôi bắt gặp phải ánh mắt của Cheon Inho, thấy hắn đang cắn môi.
[“Chẳng lẽ… hắn đã biết trước? Không, không thể thế được.”]
Nếu tôi mà đọc được suy nghĩ của hắn thì hẳn là hắn đang nghĩ như vậy.
[Bạn đã đọc đúng suy nghĩ của nhân vật “Cheon Inho”.]
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật “Cheon Inho” đã tăng.]
…Chỉ vậy mà cũng tăng được độ hiểu biết á?
Tôi nhìn sang nét mặt của mấy người khác và cố thử đoán suy nghĩ của họ. Nhưng thông báo đó không còn hiện lên nữa.
Trong lúc đó, Cheon Inho nhanh chóng tập trung mọi người lại để sắp xếp cuộc hỗn loạn.
“Tất cả mọi người hãy tập trung lại. Tôi muốn đưa ra một thông báo khẩn cấp.”
Nội dung của thông báo này khá đơn giản: Tình hình đã trở nên tồi tệ, đội trinh sát cần thêm nhiều thành viên hơn từ nhóm yếu thế. Và rất gấp. Do hiện nay dưới tầng hầm đã không còn thức ăn dự trữ nữa.
“Chúng tôi sẽ không chia thức ăn cho những người không tham gia vào đội trinh sát.”
Đó là một yêu cầu rất khắt khe, nhưng không ai phản đối. Không, là họ không thể phản đối. Trong hình hình này, đó là kết quả không thể tránh khỏi. Những người nhận ra điều đó lần lượt tình nguyện gia nhập vào đội trinh sát.
Dù thức ăn đã mất hết nhưng Cheon Inho vẫn có vẻ tự tin. Tình hình ngày càng tồi tệ thì nhóm chủ chốt ngày càng có nhiều quyền lực hơn. Chứng kiến điều đó, Lee Hyunsung lo lắng nói:
“Anh Dokja, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên là phải ra ngoài tìm thức ăn rồi.”
Mọi người trong nhóm có vẻ căng thẳng khi nghe những lời này. Tìm thức ăn. Đồng nghĩa với việc…
“Tức là chúng ta phải vào đội trinh sát? Trên mặt đất chắc vẫn còn thức ăn.”
“Không, chúng ta không lên mặt đất. Nếu lên đó, chúng ta chết chắc.”
Tôi nhìn cái mặt nạ phòng độc dưới đất. Cái mặt nạ phòng độc rách nát này không đủ để chặn mà sương độc.
“Nhưng phải lên mặt đất mới kiếm được đồ ăn chứ…”
“Anh Lee Hyunsung. Thế giới đã thay đổi. Thế thì việc ăn uống cũng phải thay đổi thôi.”
Tôi nhìn về phía đường hầm dẫn đến ga Yaksu.
“Khoan đã, ý anh Dokja là…?”
“Phải.”
Trong thế giới này, con người không còn là loài động vật săn mồi nằm trên đỉnh chuỗi thức ăn nữa. Nhưng dù không phải kẻ săn mồi, thì con người cũng không nhất thiết phải làm con mồi.
“Chúng ta sẽ đi săn quái vật.”
Một lát sau, vài người trong nhóm yếu thế - bao gồm cả tôi – đứng trước đường hầm dẫn tới ga Yaksu.
“Hiểu rồi. Vậy là anh định đi vào trong theo đường ray này?”
Tôi tưởng Cheon Inho sẽ gây khó dễ cho chúng tôi khi chúng tôi từ chối tham gia vào đội trinh sát, nhưng hóa ra trông hắn có vẻ nhẹ nhõm khi biết tôi nằm ngoài nhóm. Có lẽ hắn cho rằng tôi là mối đe dọa đối với quyền lực của hắn.
“Thôi được, xét về lâu về dài, quả thực là chúng ta cần một đội chuyên phụ trách để qua kịch bản. Chúc thuận buồm xuôi gió.”
Buồn cười thật. Hắn nói cứ như thể mình là đội trưởng vậy. Nhưng thôi, chẳng bao lâu nữa là hắn xong đời.
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật “Cheon Inho” đã tăng.]
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật “Cheon Inho” đã đạt cấp độ nhất định.]
Tôi hiểu rồi. Có hai trường hợp chính để tăng “độ hiểu biết” về nhân vật. Một là khi tôi được nhân vật đó tin tưởng hoặc yêu thích. Hai là khi tôi đoán chính xác những gì mà nhân vật đó suy nghĩ. Có lẽ ở đây là trường hợp thứ hai.
[Nhân vật “Cheon Inho” đang nghi ngờ bạn.]
Tùy vào mức độ hiểu biết về nhân vật mà tôi có thể đọc được một vài cảm xúc hoặc suy nghĩ của nhân vật đó.
“À, liệu một thành viên trong nhóm tôi tham gia cùng có được không? Tôi mong mình có thể lấy được vài thông tin về cuộc tấn công này.”
Đương nhiên, Cheon Inho sẽ không chịu thả chúng tôi đi dễ dàng như thế. Tôi nhìn chằm chằm gã đàn ông đứng sau hắn. Đó chính là anh bạn xui xẻo tội nghiệp sẽ phải đi cùng chúng tôi trong chuyến này.
“T-tôi phải đi cùng bọn họ?”
“Chứ không thì anh ở đây làm gì hả, anh Han? Chẳng phải tối qua anh nói muốn hòa giải với anh Dokja hay sao?”
“Chuyện… chuyện đó…”
Thành viên trong nhóm của Cheon Inho sẽ gia nhập với chúng tôi chính là trưởng phòng Han Myungoh.
“Thôi được, Dokja. Nếu cậu không phiền, tôi có thể…”
“Được. Đi thôi.”
Han Myungoh có vẻ ngạc nhiên khi tôi trả lời dứt khoát như vậy. Gã tưởng tôi sẽ từ chối. Lee Hyunsung lộ vẻ lo lắng, nhưng tôi đã có một ý tưởng. Dù sao đi nữa, phe những người sống sót trên toa 3807, bao gồm tôi, Lee Hyunsung, Lee Gilyoung, Yoo Sangah và Han Myungoh đã lại tập hợp đông đủ.
“Tôi đi cùng nữa được không?”
“…Cô vẫn chưa khỏe hẳn đâu, có ổn không đấy?”
“Thế này là được rồi.”
Và thế là thêm một người nữa. Vậy là cả nhóm có tất cả sáu người, tính cả Jung Heewon. Không ít cũng không nhiều.
Grừ…
Dĩ nhiên, trước thảm họa mà cả bọn sắp phải đối mặt, số lượng này vẫn chẳng thấm tháp gì.
[Kịch bản phụ mới đã được mở ra!]
+
[Kịch bản phụ – “Thu thập thức ăn”.]
Phân loại: Phụ.
Độ khó: E.
Điều kiện thông qua: Đi săn và chế biến những quái vật có thể dùng làm thức ăn.
Thời gian: Không giới hạn.
Phần thưởng: 500 xu.
Thất bại: ???
+
Ngay khi vừa bước chân vào đường hầm, thông báo về kịch bản phụ lập tức xuất hiện.
Thu thập thức ăn. Đó là một kịch bản phụ mà chúng tôi phải vượt qua trước khi tiến vào kịch bản chính thứ hai.
[Một vài tinh tọa mong chờ vào sự thể hiện của bạn.]
Còn chưa tiến được mười bước, bóng tối đen đặc trong đường hầm đã bủa vây lấy chúng tôi. Tôi bật đèn pin để chiếu sáng, nhưng xung quanh vẫn chẳng sáng rõ hơn là mấy. Chứng tỏ ở đây có một tấm màn nào đó đã chặn ánh sáng. Thứ thực sự đang ở sau tấm màn.
“Anh Dokja, chờ chút đã. Bắt đầu từ đây là nguy hiểm lắm đấy.”
Jung Heewon đang đi bên cạnh tôi liền dừng lại trước.
“Chúng ta thực sự phải đi đường này à? Tôi thấy thế nào cũng là tự sát ấy. Ở đây còn có Gilyoung nữa.”
“Thực ra, tôi cũng băn khoăn vấn đề này từ đầu rồi. Bây giờ vẫn còn chưa muộn đâu, chúng ta để Gilyoung ở lại có được không? Và nếu có thể, thì cả phụ nữ…”
“Anh Lee Hyunsung, tôi không giỏi bằng anh, nhưng tôi biết cách chiến đấu. Tôi đã từng học Kiếm đạo.”
“Nhưng…”
Tôi liền nói xen vào trước khi một cuộc tranh luận vô nghĩa nổ ra.
“Anh Lee Hyunsung, như tôi đã nói lúc trước, thế giới đã thay đổi. Cho rằng phụ nữ có thể chất yếu đuối là định kiến. Bây giờ bất cứ ai cũng có thể khỏe hơn bằng cách tăng chỉ số tổng quát. Nhưng ngay cả lời cô Jung Heewon nói cũng có phần không đúng.”
“…Là gì vậy?”
“Phụ nữ không yếu đuối, thì trẻ con cũng vậy. Gilyoung, cho bọn họ thấy đi.”
Lee Gilyoung bước lên phía trước. Thằng bé nhìn quanh một lúc rồi ngồi xổm xuống đất, chìa tay ra. Jung Heewon mở to hai mắt.
“Ôi trời ơi, cái gì kia?”
“Đệt! Gián!”
Han Myungoh hét ầm lên vì sợ.
Sau vài tiếng sột soạt, con gián xuất hiện từ phía xa và được kết nối với đầu ngón tay của Lee Gilyoung bằng một đường chỉ mảnh. Con gián nghe lời Lee Gilyoung như một con chó trung thành rồi lại biến mất vào trong bóng tối.
“Thuộc tính của em là ‘Nhà sưu tập côn trùng’.”
Nhà sưu tập côn trùng. Lee Gilyoung sở hữu một khả năng hiếm có cho phép thằng bé giao tiếp đơn giản được với côn trùng thông qua kỹ năng “Giao cảm đa dạng” của mình.
“Không có gì ở phía trước hết. Chúng ta vẫn an toàn trong vòng 100 bước phía trước.”
Màn thể hiện năng lực trinh sát tuyệt vời của Lee Gilyoung khiến ai nấy đều phải há hốc miệng vì kinh ngạc. Thằng bé quay lại nói với vẻ cứng rắn:
“Cảm ơn vì đã quan tâm. Nhưng em không đi theo mọi người chỉ để được bảo vệ và chăm sóc đâu.”
“Ừ, phải.”
Jung Heewon bối rối gật đầu. Lee Gilyoung chạy đến bên cạnh tôi. Tôi xoa đầu thằng bé. Thuộc tính của Lee Gilyoung chưa từng xuất hiện trong nguyên tác “Bí kíp sinh tồn”. Quả nhiên tôi không hề sai lầm khi quyết định cứu Lee Gilyoung.
Chúng tôi trèo qua thanh chắn và tiến vào khu vực bóng tối dày đặc.
[Bạn đã tiến vào khu vực nguy hiểm.]
“N-này, cô Yoo Sangah. Ở đây nguy hiểm lắm, hãy nắm lấy tay tôi mà đi.”
“…Chẳng phải anh còn sợ hơn cả tôi à?”
“L-làm gì có!”
Bầu không khí phía sau tấm màn ẩm ướt và dính nhớp do độ ẩm cao.
“Giảm ánh sáng đi.”
Yoo Sangah lập tức che đèn đi. Vì loại đèn pin này không có chức năng thay đổi độ sáng, nên cô ấy phải điều chỉnh ánh sáng bằng tay của mình.
“Eo ơi, đừng chiếu xuống dưới nha.”
Jung Heewon buồn nôn vì kinh tởm sau khi nhìn thấy những thứ la liệt đầy dưới đất. Vô số mảnh xác người. Đó là xác của những người đã cố gắng đi qua khu vực này, nằm đầy rẫy dưới chân cả bọn.
Yoo Sangah nhắm tịt mắt lại, Han Myungoh thì run lẩy bẩy, và ngay cả người cứng rắn như Lee Hyunsung cũng bắt đầu toát mồ hôi. Chỉ có Lee Gilyoung bình tĩnh bất ngờ, vẻ mặt thằng bé rất thản nhiên, không có chút gì là sợ sệt cả. Lẽ nào nó vẫn coi đây chỉ là một trò chơi ư?”
“Có cái gì đó không phải người.”
Như Lee Gilyoung nói, dưới đất không chỉ có xác người, mà còn có những xác con gì đó to bằng một con sói trưởng thành. Đó là xác của những sinh vật nom như loài chuột chũi với hai chi trước phát triển, nằm rải rác khắp nơi.
Quái vật cấp 9 dưới lòng đất – chuột đất.
Cái tên này nghe có vẻ giống như những loài bọ khác trên Trái Đất, nhưng đó chỉ là cái tên. Bọn chúng là loài cá hổ trong lòng đất. Chuột đất là những kẻ săn mồi cực kỳ kiên nhẫn trong việc đào hang theo bầy đàn và nhắm con mồi.
Nhưng bây giờ trông đàn chuột thê thảm như vừa bị bom oanh tạc. Jung Heewon thở dài.
“…Thằng quái nào làm vậy?”
Dĩ nhiên, trên đời này chỉ có một người có thể khiến đàn chuột đất tơi tả như thế này.
Yoo Junghyuk.
Hắn đã một mình đến ga tiếp theo qua đường này.
Tôi không khỏi băn khoăn. Trong nguyên tác, đáng nhẽ ra phải là tối nay hoặc ngày mai Yoo Junghyuk của lần hồi quy thứ ba mới di chuyển đến ga tiếp theo. Tại sao hắn lại vội vã như vậy? Tại sao hắn đột ngột mất kiên nhẫn như thế? Nguyên nhân là gì?
“Anh Dokja, chúng ta dùng cái này làm thức ăn được không?”
“Điều kiện thông qua yêu cầu chúng ta phải đi ‘săn’, cho nên tôi nghĩ là không được đâu.”
“…Thôi được, dù sao cũng hơi ghê ghê. Thế còn nấu nướng thì sao? Phải nướng chúng trên lửa à?”
Nướng được chứ. Vấn đề là phải bằng một loại lửa đặc biệt.
“Cô Heewon, cô nói cô giỏi Kiếm đạo phải không?”
“Ừm, nói là giỏi thì hơi quá… nhưng anh đang làm gì vậy?”
Tôi dùng dao đâm vào xác con chuột đất và xẻ thịt nó ra. Không dễ dàng như tôi tưởng khi đọc trong tiểu thuyết. Nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn lột được lớp da cứng, và lọc được xương sống. Do đây là lần đầu tiên tôi làm nên trông khúc xương sống hơi lem nhem với nhiều vết xước, nhưng vẫn dùng được.
“Anh lấy cái đó ra làm gì?”
“Phải có vũ khí mới dùng Kiếm đạo được chứ.”
Số gai lợn đá không đủ, trong khi xương sống của chuột đất liền và thẳng, là một thứ vũ khí khá tốt trong giai đoạn đầu này. Sau khi cắt bỏ phần sụn nối với xương đùi và mài nhọn, giờ đây khúc xương đã trông khá giống một con dao tốt. Tôi đưa nó cho Jung Heewon.
“Cảm ơn. Tự dưng có cảm giác như về thời kỳ đồ đá vậy.”
“Phải mài thêm chút nữa thì mới dùng được nhé. Quanh đây có khá nhiều đá để cô mài lưỡi dao đấy.”
“Vâng vâng, tôi biết rồi, thưa đội trưởng.”
Jung Heewon hào hứng nói rồi bắt đầu mài lưỡi dao. Tôi ngẩng lên và thấy Lee Hyunsung đang nhìn về hướng này với vẻ ghen tị.
“Anh có muốn một cái không?”
“Ơ, anh sẽ làm cho tôi một cái thật à?”
“Mọi người tập trung lại nào. Tất cả cùng học cách làm thì hơn đấy. Chúng ta cùng làm nhé.”
Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên tôi làm việc này. Nếu trong “Bí kíp sinh tồn” mà không miêu tả rất kỹ chi tiết này thì tôi cũng chịu chết. Tại sao “Bí kíp sinh tồn” lại không nổi tiếng? Đơn giản thôi. Vì tác giả dành quá nhiều công sức vào việc miêu tả thiết lập câu chuyện.
“…Anh Dokja, cũng là lần đầu mà sao anh giỏi thế.”
Chúng tôi cùng ngồi xuống và làm vũ khí. Lần này là một cây thương, chứ không phải kiếm. Những người còn lại không biết Kiếm đạo, nên tôi nghĩ dùng thương thì sẽ chắc tay hơn. Cây thương của Lee Hyunsung được làm từ xương sống của con chuột đất to nhất ở đây, còn vũ khí của Yoo Sangah và Han Myungoh được làm từ xương sống của con chuột đất cỡ vừa. Cuối cùng, vũ khí của Lee Gilyoung được làm từ xương sọ của một con chuột đất nhỏ.
[Bạn đã trang bị vũ khí cho mình thành công.]
[Một số ít tinh tọa hứng thú với bản năng nguyên thủy của con người.]
[Các tinh tọa đã tài trợ 100 xu.]
Mọi người đều nhận được những thông báo này.
“Chúng ta được nhận xu cho cả những chuyện lặt vặt thế này à?”
“Tôi không muốn ai ở đây phải chết đâu. Mọi người có đủ xu đấy chứ?”
“Có.”
“Để dành đủ xu cho chi phí sinh tồn và đầu tư hết số còn lại vào các chỉ số sức mạnh, thể chất và nhanh nhẹn bất cứ khi nào có thể nhé. Bằng không, mọi người sẽ không sống sót được đâu.”
“A, chúng tôi nhớ rồi.”
Chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi và bắt đầu tiếp tục lên đường. Giới hạn của 100 bước chân mà Lee Gilyoung nói tới đã ở ngay trước mặt.
[Kịch bản phụ - “Thu thập thức ăn” đã bắt đầu!]
Lũ chuột đất lục tục chui ra khỏi lòng đất. Tôi nhanh chóng đếm nhẩm số lượng. Một, hai, ba… Có mười ba con tất cả. Nhiều hơn tôi nghĩ.
Grừ…
Đàn chuột vạch rõ ranh giới và bắt đầu gầm gừ đe dọa. Ngay khi chúng tôi vượt qua ranh giới này, trận chiến sẽ bắt đầu.
“Không có kế hoạch nào cả. Chúng ta đều là người mới. Có lẽ hơi tàn nhẫn một chút nhưng thực lòng thì, tôi không nghĩ mọi người sẽ sống sót được.”
“Cái gì…”
“Dù vậy, tất cả mọi người sẽ sống sót. Làm ơn.”
Han Myungoh là người duy nhất suy sụp trong nhóm. Những người còn lại tuy lo lắng nhưng đều có vẻ quyết tâm. Đặc biệt, đôi mắt Jung Heewon sáng bừng.
“Ok, thử xem nào. Mọi người, hãy sống sót nhé!”
Cũng như khi Yoo Junghyuk kiểm tra tôi, giờ đây tôi cũng đặt kỳ vọng vào họ. Một người thiếu kiên định và quyết tâm sẽ không thể sống sót trong thế giới này, cho dù có được một người cố vấn giỏi đến mấy đi chăng nữa.
Cuối cùng, chỉ có chính mình mới cứu được bản thân mình. Đây là cơ hội để mọi người nhận ra điều này.
“Vậy, đi thôi.”
Tôi đã biết mình cần những ai trong số những người này.
Ngay khi chúng tôi vừa tiến thêm bước nữa, đàn chuột đất liền di chuyển. Trận chiến bắt đầu.