Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1 - Độc giả Toàn tri - 002 - Tập 1: Chế độ thu phí (2).

Dịch: Hal - Biên tập: Earlpanda

[Dokkaebi. Có người đã gọi như vậy trong lần đầu tiên nó xuất hiện.]

Không hiểu sao câu văn này bỗng hiện lên trong đầu tôi. Tàu điện ngầm dừng đột ngột, điện phụt tắt, khoang tàu tối om… Tất cả những chi tiết này đem lại cho tôi cảm giác déjà vu mãnh liệt. Chuyện tàu điện ngầm bị dừng đột ngột tuy hiếm, nhưng vẫn có thể xảy ra. Nhưng lần này là vì sao nhỉ? Tôi bất giác nhớ lại những câu quen thuộc mở đầu cho cuốn tiểu thuyết… Không thể nào!? Nếu thế thì thật hoang đường!

Vào đúng lúc này, ô cửa của toa 3807 xịch mở, và điện bật sáng trở lại. Yoo Sangah nép mình bên cạnh tôi, lẩm bẩm: “… Dokkaebi?” 

Trong đầu tôi như có tiếng nổ “uỳnh” vang lên. Tôi run bắn lên khi thấy nội dung cuốn truyện mình từng đọc dần dần hòa vào làm một với hiện thực trước mắt. [Một sinh vật kỳ dị mình đầy lông lá, thân choàng áo tơi, đầu có cặp sừng xuất hiện, bay lơ lửng giữa không trung.] 

[Nó quá dị hợm để có thể gọi là tinh linh, quá xấu xa để có thể gọi là thiên thần, và quá ngờ nghệch để có thể gọi là ác quỷ. ] 

[Vì vậy, nó được gọi là “dokkaebi”.] 

Hơn thế nữa, tôi còn biết câu đầu tiên mà con dokkaebi kia sắp nói là gì.

[&어#@!&어#@!…] 

[&어#@!&어#@!…] 

Tiểu thuyết và hiện thực đã hoàn toàn trùng khớp. 

“Cái gì vậy?” 

“Thực tế ảo à?” 

Giữa những xì xào bàn tán, tôi cảm thấy mình như bị ném vào một thế giới khác. Không nghi ngờ gì nữa, đây đích thị là một con dokkaebi – chính con dokkaebi đã mở cánh cửa dẫn tới thảm kịch của hàng ngàn sinh mạng trong “Bí kíp sinh tồn”. 

Bỗng nhiên, giọng của Yoo Sangah vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi: “Không hiểu sao nghe hơi giống tiếng Tây Ban Nha, tôi có nên nói chuyện với nó không nhỉ?” 

Tôi có chút ngỡ ngàng, liền hỏi: “… Cô có biết đó là thứ gì không hả? Cô định ra đó và hỏi xin tiền nó hay sao?” 

“Không, nhưng…” 

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một tràng tiếng Hàn phát âm cực kỳ chuẩn xác vang lên. “A lô, a lô. Nghe rõ không? Hầy, do không có sẵn gói ngôn ngữ Hàn Quốc nên hơi mất công một chút. Tất cả đã nghe rõ chưa?”

Tôi thấy nét mặt căng thẳng của mọi người hơi giãn ra, có lẽ là vì nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc chăng? Một người đàn ông cao lớn trong nguyên bộ suit chỉnh tề bước ra trước tiên. 

“Này, mấy người đang làm trò gì vậy?”

“…Hở?” “Mấy người đang quay phim đấy à? Tôi phải đi gấp cho kịp buổi thử vai.” 

Tôi không có ấn tượng gì với khuôn mặt này, xem ra đó là một diễn viên không tên tuổi. Nếu tôi là đạo diễn, chắc chắn tôi sẽ chọn người này bởi cái vẻ tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết của anh ta. Nhưng đáng tiếc, đứng trước anh ta lúc này không phải một vị đạo diễn nào cả. 

“À, buổi thử vai. Phải rồi. Đây cũng là một buổi thử vai. Haha, do dữ liệu không được đầy đủ, chứ nếu thông báo rõ ràng 7 giờ tối sẽ bắt đầu thu phí, thì chắc đã có nhiều người xem trả tiền hơn rồi…” 

“Hả? Đang nói cái quái gì vậy?” 

“Được rồi. Thưa các vị, hãy bình tĩnh ngồi về chỗ của mình và nghe ta nói đây. Kể từ lúc này, ta sẽ thông báo cho các ngươi biết một điều vô cùng quan trọng.” 

Lồng ngực tôi dần dần trở nên nghẹn ứ. 

“Cái quái gì vậy? Mau cho tàu chạy đi!” 

“Ai đó gọi trưởng tàu đến đây cái!” 

“Sao họ lại dám làm chuyện này khi không có sự đồng ý của chúng ta chứ?” 

“Mẹ ơi, đó là thứ gì vậy? Hoạt hình ạ?” 

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là đoạn mở đầu mà tôi đã đọc. Tôi muốn ngăn những việc tiếp theo xảy ra, nhưng... không có cách nào cả. Mọi người ở đây sẽ không nghe lời của một sinh vật nhỏ bé, dễ thương, trông như được tạo bởi CG này đâu. Điều duy nhất tôi có thể làm đó là ngăn Yoo Sangah lại khi cô ấy muốn đứng lên khỏi ghế. 

“Cô Yoo Sangah, nguy hiểm lắm, đừng di chuyển.” 

“Hả?” Yoo Sangah kinh ngạc mở to mắt. Tôi biết lời mình vừa nói rất mơ hồ, nhưng tôi không thể giải thích những gì mình biết vào lúc này. 

Đúng hơn thì, tôi không cần phải giải thích nữa. 

“Haha, các ngươi thật ồn ào.” 

Bởi những gì sắp xảy ra trước mắt có sức thuyết phục hơn bất cứ lời giải thích nào. 

“Ta đã bảo là yên lặng!” 

Tôi từ từ nhắm mắt lại khi cặp mắt của con dokkaebi dần chuyển sang màu đỏ. Có thứ gì đó kêu lục bục, rồi một tiếng nổ “bụp” trầm đục vang lên, cả khoang tàu rơi vào tĩnh lặng. 

“Ư, ư. A…” Một cái lỗ to tướng xuất hiện ngay giữa trán của anh chàng diễn viên vô danh sắp có buổi thử vai. Người đàn ông lắm lời liền ngã gục xuống đất ngay tại chỗ. 

“Đây không phải là quay phim.” 

Lại một tiếng vỡ giòn tan nữa vang lên. Lần này, là người đã đòi gọi trưởng tàu. 

“Không phải giấc mơ. Cũng chẳng phải tiểu thuyết.” 

Một, hai… Máu phọt lên không trung ngay khi đầu của ai đó bắt đầu nổ tung. Họ đều là những người đã thể hiện sự chống đối với dokkaebi, cùng với những người hoảng loạn gào thét và bỏ chạy. Bất cứ ai gây ra những tiếng ồn ào náo loạn dù nhỏ nhất sẽ phải nhận một cái lỗ sâu hoắm trên trán. Chỉ trong phút chốc, cả đoàn tàu biến thành một bể máu. 

“Đây không còn là ‘thực tế’ mà các ngươi từng biết nữa. Đã hiểu chưa? Vậy nên hãy câm miệng lại và nghe lời ta nói đây.” 

Hơn một nửa số người có mặt ở đây đã chết. Máu và những mảnh xác người nằm la liệt khắp các khoang tàu. 

Bây giờ, không ai dám la hét gì nữa. Bọn họ khiếp sợ nhìn con dokkaebi như loài vượn nguyên thủy khi đứng trước kẻ săn mồi tàn bạo. Tôi choáng váng ghì chặt lấy bả vai Yoo Sangah khi cô ấy bắt đầu khóc nấc lên, cố nén hơi thở. 

Đây là sự thật. Khi lời nhắn kỳ lạ vang lên trong tai tôi, và cả khi con dokkaebi xuất hiện trước mắt, tôi vẫn còn chưa ý thức được điều này, cho đến tận khi chứng kiến cả đoàn tàu chìm trong bể máu, tôi mới tỉnh ra. 

“Thưa các vị! Cuộc sống của các vị từ trước đến nay vẫn luôn tốt đẹp lắm nhỉ?” 

Một bà cụ ngồi ở khu ghế ưu tiên vô tình chạm mắt với con dokkaebi, bà cụ liền run lên vì khiếp hãi. 

“Các vị đã sống miễn phí quá lâu rồi. Cuộc sống này thật hào phóng phải không? Các vị được sinh ra miễn phí, tha hồ hít thở, ăn uống, bài tiết, và cả sinh con đẻ cái nữa! Ha! Đúng là một thế giới thật tốt đẹp!” 

Miễn phí? Không ai trên một chuyến tàu muộn sau giờ làm lại được sống một cách miễn phí cả. Để sống, họ phải nai lưng ra làm việc kiếm tiền, và bắt chuyến tàu vào giờ tan tầm này để trở về nhà sau một ngày dài lao động. Thế nhưng, vào lúc này, không ai dám phản bác lại lời nói của con dokkaebi. 

“Nhưng giờ đây, những ngày tháng tốt đẹp ấy đã kết thúc rồi. Các vị còn được sống miễn phí bao lâu nữa đây? Nếu muốn hưởng thụ hạnh phúc, trả giá là điều đương nhiên rồi. Phải không nào?”

Tất cả đều run lẩy bẩy, không trả lời nổi. Nhưng ngay sau đó, một cánh tay dè dặt giơ lên. 

“V-Vậy ngài có muốn tiền không?” 

Tôi tự hỏi loại người nào có thể nói ra lời đó vào lúc như thế này. Nhưng không ngờ, tôi lại biết người này. 

“Cô Yoo Sangah, đó có phải là trưởng phòng Han của phòng Tài chính không?” 

“…Phải.” 

Không có gì đáng ngạc nhiên. Gã ta là một tên có ô dù điển hình trong công ty, là kẻ đứng đầu danh sách những người mà đám nhân viên mới muốn tránh mặt. Đó là Han Myungoh, trưởng phòng Tài chính. Vì sao một kẻ như thế mà lại chịu đi tàu điện ngầm nhỉ? 

“Tôi sẽ trả tiền, bao nhiêu cũng được. Hãy lấy đi. Xin hãy nhớ tôi là người này.” 

Trưởng phòng Han lấy tấm danh thiếp của mình ra trước những ánh mắt đầy mong đợi của mọi người xung quanh. Bầu không khí sôi nổi hẳn lên, cứ như thể gã là đấng cứu thế đang chiến đấu chống lại bọn khủng bố vậy. 

“Ngài muốn bao nhiêu? Một tờ lớn này? Hay hai tờ?” 

Đó là một khoản tiền quá lớn đối với mức thu nhập của cấp bậc trưởng phòng ở một công ty con. Có lời đồn rằng Han Myungoh là con trai út của giám đốc công ty chi nhánh này, và giờ thì tôi nghĩ có lẽ đó là sự thật. Một trưởng phòng chẳng bao giờ có thể giữ được từng đấy tấm séc trong ví của mình. 

“Chà, ngươi định đưa tiền cho ta ư?” 

“Đ-Đúng vậy! Hiện giờ tôi không cầm nhiều tiền mặt theo… Nhưng nếu cho tôi ra khỏi đây, tôi có thể đưa ngài nhiều hơn nữa.” 

“Tiền, tốt lắm. Một thứ được làm từ sợi thực vật mà loài người thường dùng để thỏa hiệp với nhau.” 

Gã trưởng phòng vui vẻ ra mặt. Đó là biểu cảm “Quả nhiên, có tiền mua tiên cũng được”. Đáng thương làm sao. 

“Bây giờ tôi chỉ có ngần này, nhưng…” 

“Nhưng cũng chỉ áp dụng được trong không gian và thời gian của các ngươi mà thôi.” 

“Hả?” 

Chỉ trong chớp mắt sau, một ngọn lửa bất ngờ bùng lên trong không khí, thiêu rụi những tấm séc trên tay gã trưởng phòng thành tro bụi. Trưởng phòng Han hét lên thất thanh. 

“Đống giấy lộn đó chẳng có giá trị gì trong thế giới vĩ mô. Nếu còn dám làm vậy một lần nữa, ta sẽ thổi bay đầu ngươi, nhớ đấy.” 

“Ư… Aaa…” Nỗi sợ hãi lại một lần nữa lan tỏa giữa những người sống sót. Có thể dễ dàng đoán được họ đang suy nghĩ những gì, bởi mọi thứ đều y hệt như trong truyện vậy. 

“Rốt cuộc chuyện này là sao?” 

Chỉ có mình tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. 

“Ôi trời, trong lúc các ngươi đang ầm ĩ thì khoản nợ lại ngày càng tăng đấy. Hừm, thôi được. Thay vì để ta giải thích cả trăm lần, chi bằng cho các ngươi tự thực hành kiếm tiền luôn chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?” 

Sừng của con dokkaebi liền mọc dài ra như một cặp ăng-ten, cơ thể nó bồng bềnh bay lên trần tàu. 

Lát sau, một thông báo vang lên. 

[Kênh #BI – 7623 đã mở.] 

[Các tinh tọa đã vào kênh.] 

Một ô cửa số nhỏ hiện ra trước cặp mắt kinh hoàng của mỗi người. 

[Kịch bản chính bắt đầu!] 

[Kịch bản chính #1 – “Minh chứng của giá trị”.] 

Phân loại: Chính. 

Độ khó: F. 

Điều kiện thông qua: Giết từ 1 sinh vật trở lên. 

Thời gian: 30 phút. 

Phần thưởng: 300 xu. 

Thất bại: Chết. 

Con dokkaebi nhếch mép cười trong khi cơ thể nó dần trở nên trong suốt rồi tan biến vào không khí. 

“Vậy thì, chúc các vị may mắn. Nhất định phải cho ta xem chuyện hay đấy!.”

Déjà vu: là trải nghiệm của một cảm giác chắc chắn đã từng chứng kiến hay trải qua một hoàn cảnh nào đó trước đây, mặc dù chưa biết đến hoàn cảnh đó hoặc không thể nhớ được đã trải qua hoàn cảnh đó đã xảy ra vào lúc nào. Tinh tọa = chòm sao.