Dịch: Dương Kha - Biên tập: Luna, Bút Lông
Han Sooyoung nghe tôi kể hết chuyện xong liền lẩm bẩm như thể không thể tin nổi.
"... Anh trở thành một tinh tọa thật luôn hả?"
Người mà vài ngày trước còn là hoá thân bỗng dưng xuất hiện lại dưới thân phận tinh tọa, hết sức hoang đường. Có khi Han Sooyoung bỏ ngang trước khi xuất hiện tình tiết hóa thân trở thành tinh tọa cũng nên.
“Ừ, giờ tôi là tinh tọa.”
”Thật luôn?”
“Thật là vậy mà.”
Han Sooyoung nheo mắt lại với vẻ hoài nghi. “...Dễ thế cơ à?”
Tôi muốn nói là khó bỏ xừ đi được ấy, nhưng Han Sooyoung nào có thèm nghe.
“Vãi thật, vậy giờ anh không cần tham gia vào kịch bản nữa hả, chỉ ngồi xem với vung tiền tài trợ thôi?”
“Không đâu. Tôi trở thành tinh tọa trong lúc kịch bản đang được tiến hành nên tôi vẫn phải tiếp tục tham gia các kịch bản.”
“Vậy thì có gì khác trước đâu? Nhìn bên ngoài nom anh vẫn y như cũ mà?”
Thật ra chính tôi cũng cảm thấy ảo ma lắm. Nhưng giờ tôi đã có thể đi mượn giai thoại, thực hiện giao dịch với các tinh tọa lẫn tinh vân khác và bản thân thái độ của các tinh tọa đối với tôi cũng thay đổi...
[Một số tinh tọa ghen tị với sự phát triển của bạn.]
[Một số tinh tọa phản đối việc bạn được cấp danh xưng.]
[Một số tinh tọa tỏ thái độ ác ý với bạn.]
Hừm, sự ghen ghét của họ thật xấu xí. Không hiểu sao họ lại phải gay gắt với một mầm non tổ quốc như tôi vậy chứ. Biết gửi tin nhắn gián tiếp thì ghê gớm lắm chắc? Giờ tôi cũng làm được trò đó nhé.
[Bạn đang lườm các tinh tọa khác.]
[Một số tinh tọa kinh ngạc nhìn bạn!]
[Một số tinh tọa đang uống coca cũng phải phụt ra vì ngạc nhiên!]
[200 xu đã được dùng để gửi một tin nhắn gián tiếp.]
...Quả nhiên, muốn gửi tin nhắn gián tiếp phải trả xu. Vui thì vui nhưng tôi phải tiết chế lại thôi.
Nhìn sang bên cạnh thì thấy Han Sooyoung đang há hốc mồm.
“C-Có phải anh vừa gửi tin nhắn không? Tinh tọa chưa có tên gọi?”
Hoá ra tin nhắn phía Han Sooyoung hiển thị như vậy.
“Đúng.”
“Vậy ra đây là lý do khiến anh không chịu ký hợp đồng bảo trợ à?”
“Đúng.”
“... Bước này tôi đi nhầm, giờ tôi đi lại còn kịp không?”
“Cô cũng biết mà.”
Han Sooyoung nhăn mặt nhìn lên không trung.
[Tinh tọa “Thâm Uyên Hắc Diễm Long” bẽn lẽn nhìn vẻ mặt của cô.]
Han Sooyoung thở dài rồi nhìn tôi.
“Chết tiệt... Ghen tị thật đấy. Mà sao anh không có danh xưng thế?”
“Cái đó...”
Vì sao tôi không có danh xưng? Tôi cũng không biết lý do chính xác.
[Tinh Hà đang tìm kiếm một danh xưng phù hợp cho bạn.]
Chắc là bởi tôi chưa thu thập đủ giai thoại. Việc trở thành một tinh tọa mà không có danh xưng cũng giống như có hộ tịch nhưng lại không có nhà để mà ở vậy.
Han Sooyoung nói nhỏ, “Vậy là giờ anh thành người vô gia cư.”
“... Giai thoại thứ năm vẫn chưa kết thúc. Biết đâu khi giai thoại này hoàn thành chặng đường của nó, tôi lại có danh xưng cũng nên.”
[Giai thoại thứ năm “Messiah cô độc” đang diễn ra.]
Giai thoại thứ năm ảnh hưởng rất lớn đến “cấp bậc” của một tinh tọa. Tuỳ thuộc vào hồi kết của địa vị này mà chỗ đứng của tôi sẽ được xác định.
...Có lẽ vậy.
Han Sooyoung bắt đầu cà khịa.
“U là trời, tự dưng thấy Kim Dokja ngầu thế nhỉ. Có khi Yoo Junghyuk cũng phải chào thua ấy chứ.”
Yoo Junghyuk. Tôi siết chặt nắm đấm rồi lại thả ra. Bỗng có một tin nhắn mà tôi chưa từng thấy bao giờ xuất hiện...
[Hãy cảnh giác “cơn bão hợp lý hoá”.]
[Tinh Hà đang đánh giá cấp độ của bạn.]
Đầu ngón tay tôi có cảm giác đau nhói. Đã là một tinh tọa thì ắt sẽ gặp phải rắc rối này. Tuy nhiên miễn là đang trong giai đoạn “đánh giá” thì vẫn còn ổn chán. Tinh Hà vẫn chưa xác định được mức giới hạn nên áp lên tôi là bao nhiêu.
“Lúc này không chừng tôi có thể thắng được hắn đấy.”
“...Thật á?”
Trọng điểm là từ “lúc này”. Dẫu sao thì cái danh nhân vật chính của hắn cũng đâu phải là để trưng. Tôi chỉ có thể bắt kịp được cái tốc độ phát triển đáng gờm của hắn khi trở thành tinh tọa thôi, Yoo Junghyuk nhận được nhiều sự ưu ái quá mà.
“Nhanh, mấy món ngày trước đưa cô đâu trả đây.”
“Hừ, biết rồi.”
[Hoá thân “Han Sooyoung” đã hoàn thành hợp đồng.]
Tôi nhận hết xu và các vật phẩm từ Han Sooyoung. Cô ta thở dài. “...Chán thật. Tôi mới trải nghiệm cảm giác làm người giàu được có mấy hôm.”
“Tôi đã bù cho cô 20,000 xu rồi còn gì nữa.”
“Từng có hơn 600,000 xu mà giờ chỉ còn có 20,000 xu thì vui sao nổi.”
“Thế thì trả đây nốt 20,000 đi.”
Han Sooyoung khịt mũi quay ngoắt đi. Tôi kiểm kê lại các vật phẩm và xu vừa nhận được.
[Số xu đang sở hữu: 684,353 Xu.]
Thời gian qua tôi tích được khá là nhiều xu, toàn tiền mồ hôi nước mắt tôi làm lụng vất vả ki cóp ra đấy. Giờ tôi thành tinh tọa rồi, tiêu xài không cần phải đắn đo nữa. Từ nay mớ xu ấy mới phát huy được giá trị đích thực của chúng.
Dần dần rồi... ủa, chờ tí. Hình như tôi quên mất một chuyện quan trọng.
“Han Sooyoung, chừng nào cô mới giải tán đám kia? Như thế gọi là quấy rối tình dục đấy.”
“Hở? Ôi trời, quên béng đi mất.”
Han Sooyoung mỉm cười ngại ngùng, đi cùng tôi đến chỗ Lee Hyunsung đang ngồi ôm đầu. Các phân thân của Han Sooyoung vẫn đang trần truồng nhảy nhót xung quanh Lee Hyunsung.
[Nhân vật “Lee Hyunsung” run rẩy trong sợ hãi.]
...
「Thiết Kiếm yếu ớt trước phụ nữ. 」
Đúng là có một câu như vậy trong Bí kíp sinh tồn nhưng hồi đó tôi cứ tưởng đấy chỉ là câu phóng đại thôi. Với lại...
“...Dòm giả lắm mà.”
Phân thân của Han Sooyoung nhìn qua thì giống khoả thân thật đấy, nhưng chúng không có các bộ phận quan trọng. Tức là, Lee Hyunsung thấy một dàn phân thân chẳng khác gì mấy con ma-nơ-canh mà cũng sợ run cả người.
Han Sooyoung hiểu ý của tôi, cô ta cười nhăn nhở.
“Hmmm... ủa là sao là sao? Anh không nhìn được nên anh tiếc hả?”
“Tôi bảo rồi còn gì, tôi không thích kiểu mình dây trước sau như một.”
“... Chưa thấy bao giờ thì đừng có mà nói bừa.”
“Không cần nhìn cũng biết mà?”
Tôi lại gần Lee Hyunsung và vỗ nhẹ vào lưng anh ta.
“Anh Hyunsung ổn chứ?”
“A-anh Dokja.”
Ánh mắt Lee Hyunsung dại ra, anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt như đang nhìn thấy xác chết đội mồ sống dậy vậy.
Lee Hyunsung thì thào, “Anh Dokja... tại sao… tôi cũng… chết rồi ư?”
Dường như tôi khiến anh ấy sinh ra bóng ma tâm lý luôn rồi. Tôi bực mình liếc Han Sooyoung đang cười ngặt nghẽo. Tuy rằng tình huống hiện giờ khôi hài như tình tiết trong truyện tranh vậy, nhưng đối với Thiết Kiếm Lee Hyunsung mà nói thì quả thực là đả kích nặng nề. Vụ này mà xử lý không ổn thì tôi sợ là Lee Hyunsung sẽ mất luôn năng lực làm bố mất.
Giờ cũng chỉ có thể nhờ vào thời gian để chữa lành vết thương lòng của anh ấy thôi.
Bỗng một giọng nói vang lên từ bên cạn, “Xin lỗi...”
“...?”
“Tôi có thể đi được không?”
Tôi chú ý tới thành viên cuối cùng của Pink Kids. “Cô ta” có một gương mặt xinh xắn và vóc dáng thon thả, cùng đôi má phớt hồng và hàng lông mày thanh mảnh. Ai mà tin nổi người này là một ông chú hơn 40 tuổi chứ?
“Tên ông là gì?”
Giọng nói trong trẻo kia đáp lời tôi.
“T-tôi là Seo Inna.”
“Không, đó đâu phải tên thật của ông.”
“Seo Inna” chần chừ một hồi trước khi khai ra tên của mình, “...Tôi là Kim Yongpal.”
Pink Kids, Kim Yongpal. Vậy là tôi tìm đúng người rồi.
Han Sooyoung tặc lưỡi. “Sao lại tha cho gã này làm gì? Pink Kids chỉ toàn mấy kẻ thối tha.”
“Chưa đâu. Ông ta chỉ mới “sắp thành” kẻ xấu. Nếu cô đọc kỹ thì cô sẽ biết Pink Kids vốn dĩ là bộ ba.”
”Nhưng ở đây có bốn... hả?”
Tôi giải thích, “Ông này hẻo trước khi bọn họ chính thức hoạt động.”
“... Chắc thế nên tôi mới không nhớ có ông ta tồn tại đấy.”
“Kim Yongpal về cơ bản là một người ngây thơ. Thế nên ông ta mới là người đầu tiên chết trong Pink Kids.”
Kim Yongpal xen vào. “Cho hỏi, mấy người đang nói gì vậy...?”
“Im mồm.”
Han Sooyoung nhíu mày, “Ông già kia mà ngây thơ á?”
“Đúng vậy.”
Chính tôi cũng thấy khó tin nhưng đây đúng là một thiết lập trong Bí kíp sinh tồn.
[Một tinh tọa thích chuyển giới gật gù.]
[Một tinh tọa thích chuyển giới cho rằng trong những người thích chuyển giới thì không có ai hoàn toàn là kẻ xấu.]
Thực ra Kim Yongpal đã sống sót đến giờ mà không giết một mạng người nào, kể cả ở kịch bản đầu tiên.
Hồi đó tôi nghĩ ra được cách “giết côn trùng” cũng nhờ Kim Yongpal vô tình giẫm lên một con kiến rồi sống nhăn. Đương nhiên, Kim Yongpal cũng chẳng biết vì sao ông ta còn sống.
Đúng thật là một kẻ sống sót “may mắn”.
Đây chính là con người Kim Yongpal của Pink Kids. Ủa không, chắc giờ gọi là Pink Kid thôi chứ đồng đội của ông ta ngỏm hết rồi mà.
Han Sooyoung lẩm bẩm như thể không muốn thừa nhận. “Trời ạ... thôi cứ coi như anh nói đúng đi. Anh cứu ông ta vì ông ta hữu dụng phải không?”
“Ừ.”
“Rồi giờ anh muốn làm sao?”
“Trăng sao gì, phá đảo kịch bản thôi.”
“Anh có biết kịch bản lần này là cái gì không đấy?”
Dĩ nhiên là biết. Biết rất rõ là đằng khác.
“Kịch bản cuối cùng trước khi Vòm Seoul được giải phóng.”
Kịch bản thứ chín, Lâu đài Hắc ám. Có những sinh vật chưa từng được biết đến trước đây sẽ xuất hiện trong kịch bản này.
Tôi quan sát Lee Hyunsung, người vẫn đang run lẩy bẩy vì sợ hãi, Lee Jihye đang bất tỉnh và Shin Yoosung đang chăm sóc cho Lee Gilyoung bị thương.
Có lẽ các đồng đội khác của tôi vẫn còn sống sót. Họ đi cùng Jung Heewon nên chắc sẽ không dễ gục ở tầng một đâu nhỉ.
“Tầng một chỉ là trò hề thôi. Địa ngục thật sự bắt đầu từ tầng hai kìa.”
Có một loại cửa sổ đặc biệt trong lâu đài cho ta thấy được khung cảnh bên ngoài, khung cảnh những kẻ bị quỷ cắn đi lang thang khắp Seoul như bị mất trí. Thành phố Seoul mà tôi lấy tư cách “vật hi sinh mạnh nhất” chật vật bảo vệ, giờ hơn nửa cư dân của nó đã trở thành tay chân của ác quỷ.
Gràooooo!
Các hoá thân của Seoul đang gào thét thảm thiết. Sự tuyệt vọng sớm đã bao trùm khắp Seoul nhưng “câu chuyện” vẫn chưa đủ hoàn thiện.
Câu chuyện chẳng bao giờ là đủ hoàn thiện.
Đám dokkaebi đang chờ đợi một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng hơn.
Các tinh tọa thì đòi hỏi một câu chuyện kích thích hơn nữa.
Han Sooyoung cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nói. “Mấy cái thiết lập giả tưởng này quả thật là cổ lỗ sĩ. Có hồi quy giả, quy hoàn giả, hoàn sinh giả còn chưa đủ, giờ còn có cả ác quỷ?”
“Xem “đạo sĩ” đang nói gì này...”
“Này, tôi đã nói mấy lần là tôi không có đạo văn rồi mà...”
Đang lúc giỡn qua giỡn lại như mọi khi, đột nhiên tôi sinh tò mò.
“Han Sooyoung này.”
“Cái gì?”
“Nếu cô là tác giả của Bí kíp sinh tồn...”
“Tôi không có viết ra cái đống rác đó đâu nhé?”
“Giả dụ thế thôi.”
Han Sooyoung cáu kỉnh nhấp môi, “Nếu là tác giả thì làm sao?”
“Vì sao cô lại sáng tạo ra thế giới này?”
“Tôi biết thế quái nào được?”
“Cô cũng là nhà văn mà, tôi nghĩ cô sẽ biết chút gì đó.”
“Một cây bút hạng nhất như tôi làm sao mà biết được cái ngữ hạng ba đó nghĩ gì trong đầu chứ?”
...Đúng là bị đần mới đi hỏi cô ta. Han Sooyoung tiếp tục nói.
“Tôi mới là người phải hỏi anh câu đó đây.”
“...Sao cơ?”
Trong khoảnh khắc đó, tầm mắt tôi chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Han Sooyoung. Cô nàng là người mà dù tôi có dùng đến “Góc nhìn của Độc giả toàn tri” cũng chẳng thể đọc vị nổi, nhưng giờ khắc này, dường như tôi hiểu được đôi chút suy nghĩ của cô ấy.
Biết đâu những người là độc giả của cùng một câu chuyện sẽ có tư duy ngày càng giống nhau?
“Anh biết hồi kết của thế giới này. Đúng chứ?”
Tôi nghe rõ câu hỏi của Han Sooyoung.
Nhưng cũng giống như mọi khi, tôi không trả lời.
Han Sooyoung lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ như thể biết rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, rồi cô hỏi một câu khác.
“...Các kịch bản tồn tại vì mục đích gì?”
Tôi cũng đang nhìn ra cửa sổ. Phía trên Seoul đổ nát là bóng tối sâu thẳm đang bao phủ.
Phải chẳng vì tôi đã trở thành tinh tọa nên bầu trời hiện giờ trong mắt tôi không còn như trước nữa?
Vô vàn tinh tú rải rác điểm xuyết nền trời. Ở nơi đó, bao quanh các vì sao, chính là Tinh Hà.
Những tinh tọa gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời.
Thế nhưng, mặc cho họ tọa sáng rực rỡ, ánh sáng ấy cũng không sao xoá nhoà được bóng đêm tựa vực thẳm.
Ngay vào lúc ấy, tôi có cảm giác như mình vừa hiểu ra điều gì đó.
Những tinh tọa kia luôn phải chịu đựng điều gì? Cớ sao họ lại ám ảnh với câu chuyện đến thế?
Tôi cất tiếng nói để rũ bỏ thứ cảm xúc mơ hồ này, “Có lẽ kịch bản là...”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage