Dịch: Dương Kha - Biên tập: Luna, Bút Lông
"...Cái thông báo hồi nãy là đang nhắc tới chú đó hả?"
"Em nói cái nào?"
"Một tinh toạ mới ở Seoul gì gì đó ấy..."
"À... ừ. Đó là anh."
Tôi mỉm cười chua chát nhìn đống xác quỷ nằm la liệt xung quanh. Vừa nãy thấy Lee Jihye bị bao vây nên tôi mới hoảng loạn xông tới, nghĩ lại thì thấy mình liều lĩnh quá.
[Tử tước Ác quỷ Noslocke.]
Cái thứ gian xảo nom giống con tê giác này là một con ác quỷ từng tàn sát vô số hoá thân một cách man rợ. Giờ tôi mới nhận ra bản thân đã mạnh đến nhường nào khi đánh bại được cả một ác quỷ cấp cao.
Lee Jihye nói với vẻ mặt thẫn thờ. "Tên này trâu bò khủng khiếp luôn ấy... Sau khi thành tinh toạ thì ông chú mạnh cỡ nào vậy?"
"Không phải là anh tự hạ hắn đâu. Anh đã mượn sức mạnh của một giai thoại khác đấy."
"Giai thoại khác nghĩa là sao?"
[Ngươi là.... tên... quái nào...]
Khi tôi quay người lại, tên Noslocke còn thoi thóp đang nhìn về phía này.
"Chờ tí."
Rắc!
Tôi nhẹ nhàng đạp chân xuống, nghiền nát đầu của Noslocke.
[Bạn đã tiêu diệt một quý tộc của Quỷ Giới!]
[Đã nhận được 10,000 xu!]
[Đã nhận được vật phẩm "Minh chứng của ác quỷ cấp cao".]
[Những chủng loài cấp thấp của Quỷ Giới sẽ khiếp sợ bạn.]
Vốn dĩ việc giết chết một ác quỷ sẽ làm kinh động đến 'Quỷ vương' của bọn chúng, nhưng kịch bản này thì khác. Mọi ác quỷ trong kịch bản Lâu đài Hắc ám này đều đang chờ để có được một 'chủ nhân' mới, vậy nên dù có giết chúng thì cũng chẳng đánh động tới vị Quỷ vương nào cả.
[Một vài tinh toạ kinh ngạc trước sức mạnh áp đảo của bạn.]
[Nhiều tinh toạ đang thắc mắc về độ hợp lý của bạn.]
Họ thấy bất hợp lý cũng phải thôi, sức mạnh của tôi đã vượt quá ngưỡng cân bằng của kịch bản từ lâu rồi. Thế nhưng, việc Noslocke bại dưới tay tôi hoàn toàn không phải vì tôi là một tinh toạ.
[Một phần hiệu quả của giai thoại "Con đường của Messiah" đang được áp dụng.]
Mà là do hiệu quả "chí thiện" từ “Con đường của Messiah”, được chuyên dùng để đối phó với ác quỷ. Vì nó nên tôi mới mượn “Con đường của Messiah” của Eden.
[Tinh vân Eden đang yêu cầu bạn đáp lễ cho việc "trích dẫn giai thoại".]
Vút.
Tôi vẽ ra một dấu thập trên không trung, sau đó nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên.
[Tinh vân Eden rất hài lòng với "trích dẫn giai thoại" của bạn.]
Phải làm cái hành động này mỗi khi "trích dẫn" thì hơi phiền thật, nhưng thà thế còn hơn là ngồi đấu đá vì mắc tội đạo văn. Hơn nữa, chỉ cần tôi chịu làm ký hiệu này mỗi lần trích dẫn thì bọn họ sẽ không yêu cầu thêm gì khác. Eden bảo đây là khuyến mãi để chúc mừng tôi trở thành tinh tọa.
[Tinh toạ "Ma tính Hỏa diệm Phán quan" cảm thấy hân hoan!]
Tất cả là nhờ vào Uriel đáng yêu của chúng ta. May mắn thay, 'yến tiệc' đã kết thúc một cách êm đẹp.
"Chú này... Chú mới theo đạo đấy à?" Tiếng cười khúc khích của Lee Jihye xen lẫn tiếng thở đứt quãng. Bên vai phải và vùng bụng của cô nhóc có những vết đâm xuyên. "Xin lỗi nhá. Xếp hạng thì đứng thứ 10 Seoul mà trông tôi tàn tạ quá hén?"
“Giai đoạn này quả là vất vả cho em rồi. Đừng lo, về sau sẽ khá hơn. Giờ nằm im đó để anh nắn lại cái xương lệch này đã.”
"Hả? Á đauuuuuu!"
Đáng lẽ tôi phải dùng “Linh khí của rừng rậm Ellain” cho cô nhóc, nhưng giờ trong túi tôi trống trơn không còn sót một cái gì luôn, tôi đã đưa hết cho Han Sooyoung giữ trước khi ngủm rồi.
Trước khi chết ở kịch bản thứ tám, tôi đã ký hợp đồng với Han Sooyoung rồi để lại toàn bộ vật phẩm mình có ở chỗ cô nàng. Thế thì... giờ chỉ còn một cách thôi.
"Túi Dokkaebi."
Ngay khi tôi vừa mở miệng, màn hình của Túi Dokkaebi hiện ra trước mắt.
[Một số tinh toạ đang đặt nghi vấn tại sao bạn sử dụng đặc quyền này một cách quá đỗi thuần thục.]
Bấy lâu nay, mỗi lần tôi mở Túi Dokkaebi thì Bihyung đều chiếu quảng cáo để che đi nên các tinh toạ nào có biết tôi đã sử dụng đặc quyền này từ lâu. Giờ tôi đã trở thành tinh tọa rồi thì cũng chẳng cần giấu diếm gì nữa.
Tôi nhanh chóng mua “Linh khí của rừng rậm Ellain” rồi đút cho Lee Jihye.
"Á-ặc!"
"Uống rồi ngủ một giấc đi."
"...Cảm ơn chú nghen."
"Ừm... Cảm ơn em vì đã khóc tang cho anh ha."
"...Tôi sắp ngất rồi đừng nói chuyện với tôi nữa."
Lee Jihye cứ thế mà thiếp đi. Tôi đang cõng cô nhóc lên thì nghe thấy một giọng nói thân thuộc phía sau.
"Chú ơi...?"
Cảm giác nghẹn ngào đột ngột dâng lên trong tôi. Không cần quay lại nhìn tôi cũng biết chủ nhân của giọng nói ấy là ai.
[Hoá thân của bạn đang nhìn bạn.]
Nếu không phải vì cảm giác này thì tôi đã chẳng thể chạy một mạch đến đây. Thấy Shin Yoosung nức nở nhìn mình tôi chợt nghĩ, có lẽ đây là tâm trạng của người làm bố làm mẹ nhỉ.
"Chú!"
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Shin Yoosung đang bám rịt vào chân tôi.
"Chú về trễ sao?"
"Trễ một tuần lận..."
Một tuần cơ à. Chết tiệt, tôi hồi sinh quá muộn so với dự kiến rồi.
"Đi nào. Phải lấy lại đồ chú gửi chỗ người ta đã."
*
"...Đã một tuần rồi, sao tên kia còn chưa đến nữa?"
Han Sooyoung nằm xả lai trên sàn của Lâu đài Hắc ám, vừa nhìn lên trần vừa tự lẩm bẩm một mình.
Họa có điên mới dám gây tiếng động ở cái nơi ác quỷ rình rập chực chờ xồ ra đớp mồi như thế này, nhưng may cho Han Sooyoung là không có con quỷ nào theo âm thanh mà tìm đến cả. Bởi vì có người đã quét sạch lũ quỷ xung quanh đây để dẹp đường lên tầng hai.
Mà người này, đương nhiên là Yoo Junghyuk.
"Tiên sư bố tên nhân vật chính khốn kiếp."
Han Sooyoung nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
30 phút trước Han Sooyoung đã giao đấu với Yoo Junghyuk tại đây. Và dĩ nhiên là Han Sooyoung đã thua tan tác chim muông, cho nên giờ cô mới ra cái cơ sự này đây. Cả người cô đau ê ẩm, váng hết cả đầu. Còn lũ quỷ đâu ấy à? Quỷ nào, làm gì có quỷ. Tên ác quỷ duy nhất ở đây là Yoo Junghyuk thì có.
‘Bịp vờ lờ, tên khốn này làm sao mà dỗ cho nghe lời nổi… Kim Dokja điên mịa nó rồi.’
Dù có nghĩ nát óc thì cô cũng không tài nào hiểu được. Theo xếp hạng của Seoul, Yoo Junghyuk hạng ba còn Han Sooyoung hạng bốn. Vậy thì cái sự thua kém một trời một vực này là thế quái nào? Nếu không phải phút chót cô thông minh đột xuất nói mấy câu hắn nghe lọt được thì chắc bây giờ Han Sooyoung đã lên kệ ngồi rồi.
‘Ơ hay anh định ăn cướp đấy à? Đây là đồ của Kim Dokja đấy!’
‘...Tại sao Kim Dokja lại giao đồ của mình cho cô?’
‘Vì... Vì anh ta tin tưởng tôi nhất chứ sao nữa?’
‘Vậy tôi giết cô rồi tự mình giữ là được.’
‘Anh, anh mà giết tôi thì chỉ có thiệt cho anh thôi! Kim Dokja chắc chắn cũng sẽ nghĩ vậy!’
Yoo Junghyuk đấu tranh tư tưởng một hồi lâu mới chịu tha cho cô.
‘Cô dám nhắc đến anh ta một lần nữa trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ giết cô.’
Nói xong hắn bỏ lên tầng hai. Càng nghĩ càng cay cú, Han Sooyoung lại gào lên.
"Tên khốn trời đánh thánh đâm này nữa… Aaaaaaaa! Thâm Uyên Hắc Diễm Long! Ông nói ông là tinh toạ mạnh nhất cơ mà! Mắc gì tôi không xúc được tên đó?"
[Tinh toạ "Thâm Uyên Hắc Diễm Long" đang lâm vào trầm tư.]
[Tinh toạ "Thâm Uyên Hắc Diễm Long" phản đối rằng đó không phải là lỗi của hắn.]
Han Sooyoung hầm hừ hồi lâu rồi lại thở dài, trông chẳng khác gì đa nhân cách.
“Mà nói chứ, rách việc thật đấy. Tên điên kia dắt cả em gái hắn lên tầng luôn, đảm bảo Kim Dokja sẽ ghét vụ này cho coi. To chuyện đến nơi rồi mà chả hiểu Kim Dokja còn vất vưởng ở chỗ nào chưa chịu về nữa?”
[Tinh toạ "Thâm Uyên Hắc Diễm Long" hỏi bạn đang có ý gì.]
“Nói chung là vậy đó cha nội. Mà ‘minh chứng’ của tôi bị thằng rồ kia cướp sạch rồi, lại phải cày lại từ đầu, má nó chứ…”
Han Sooyoung mở cửa sổ kịch bản lên.
+
[Kịch bản chính #9 — Minh chứng của ác quỷ]
Phân loại: Chính
Độ khó: A++
Điều kiện hoàn thành: Săn tìm các chủng loài quỷ, thu thập chín Minh chứng của ác quỷ và dâng lên bàn thờ ở tầng hai.
Thời gian: 23 ngày
Phần thưởng: 50,000 xu
Thất bại: —
+
Bởi vì ác quỷ là chủng loài mà mỗi cá thể đều có thực lực rất mạnh, nên kịch bản này không phải một kịch bản dễ dàng. Tuy nhiên, nếu các hóa thân có thể hợp tác với nhau thì việc giải quyết kịch bản cũng không phải là quá khó. Các nhóm hóa thân có thực lực hàng đầu đã đồng tâm hiệp lực lên đến lầu hai rồi.
Tuy thứ hạng của Han Sooyoung cao thật, nhưng cứ cái đà này thì khéo phải chắp tay nhường vị trí cho kẻ khác mất. Phần thưởng của Lâu đài Hắc ám vô cùng hậu hĩnh, đồng nghĩa với việc chỉ cần lơ là trong chốc lát là xếp hạng sẽ thay đổi ngay.
'Phải làm sao đây?'
Đúng lúc đó, cô chú ý đến một nhóm người đang bước tới từ phía đối diện của hành lang. Thôi thì được ăn cả ngã về không, Han Sooyoung nghĩ thầm. Chuyện đã rồi, cô cũng không còn cách nào khác ngoài việc đi cướp minh chứng...
"Cô Han Sooyoung!" Han Sooyoung đã thấy rõ mặt mũi của nhóm người mới tới, thở dài thườn thượt.
"Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?"
"...Tôi bị thương khi giao chiến với lũ quỷ thôi, không có gì đâu. Anh Lee Hyunsung cũng vào mê cung à?"
"Đúng vậy. Cô ổn chứ?"
Người vừa nói chuyện chính là Thuần Chính Cương Thiết Lee Hyunsung.
'Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?'
Lee Hyunsung có mặt nghĩa là đồng đội của Kim Dokja cũng đến. Mà dù hoàn cảnh có éo le đến mức nào đi nữa, cô cũng không thể cướp minh chứng của các nhân vật chính được... ơ?
"Anh Lee Hyunsung! Đừng đi qua đó!"
Người vừa lên tiếng có một gương mặt xinh đẹp cùng giọng nói the thé. Han Sooyoung nhận ra cô không quen biết bốn người đi cùng với Lee Hyunsung. Người phụ nữ kia lại tiếp tục rít lên, "Anh Lee Hyunsung! Không nghe tôi nói gì à? Có thể là bẫy đấy!"
"Đúng rồi! Lui lại ngay đi! Qua đây!”
"Nhưng mà..."
Lee Hyunsung trông có vẻ bối rối, nhìn qua nhìn lại giữa Han Sooyoung và nhóm nữ kia. Han Sooyoung liếc mắt nhìn phía đối diện rồi mở miệng.
"Anh đổi nhóm rồi sao? Tự dưng thích đi sưu tầm harem à?"
"Chuyện là thế này, lúc vào mê cung thì tự dưng cả nhóm bị tách ra..."
Lee Hyunsung bối rối gãi đầu, mấy người phụ nữ kia vội vàng chạy đến lôi kéo tay anh ta.
"Ôi sao anh không nghe theo tụi tôi!"
"Mấy vết thương đó không phải do quỷ gây ra đâu. Ả đàn bà này đáng nghi lắm!"
"Đúng đó!"
"Anh Hyunsung ngây thơ quá đi! Đừng tin vào bất cứ ai trên thế giới này!"
Người phụ nữ ôm chầm lấy Lee Hyunsung toan kéo anh chàng đi. Lee Hyunsung thì bối rối chẳng biết làm sao.
Han Sooyoung kích hoạt “Thăm dò thuộc tính”. Ngay sau đó, một nụ cười tàn nhẫn nở trên môi Han Sooyoung khi cô nhìn thấy những cái tên hiện ra trước mặt.
"... Xem tao thấy gì nè? Ra là chúng mày."
Mỗi người đều có cách riêng để thích nghi với một thế giới hậu tận thế. Có những người phụ nữ tự tin và độc lập như Jung Heewon hay Lee Jihye thì cũng có những người chuyên đi thao túng và lợi dụng kẻ khác. Nhưng điều thú vị hơn nữa là...
"Lee Hyunsung này, tôi không ngờ khẩu vị anh nặng đến vậy luôn?"
"Hả?"
"Cả đám này đều là đàn ông hết đó, anh không biết à?"
[Tinh toạ thích thay đổi giới tính cảm thấy bất ngờ!]
[Tinh toạ thích đàn ông giả gái vô cùng kinh ngạc!]
Các ả hét lên trong sự bàng hoàng khi nghe Han Sooyoung nói.
"C-cô nói xằng nói bậy gì thế!"
"Đừng có vu khống tụi này!"
Nếu chỉ dựa vào giọng nói thì chẳng ai nhận ra được bọn họ là đàn ông. Tuy nhiên Han Sooyoung biết bọn họ là ai. Bọn họ là một đội bốn người chuyên dùng Cải trang và Bùa yêu để làm thịt những hóa thân mạnh và dẫm đạp kẻ yếu.
Han Sooyoung nhớ cả tên của nhóm này nữa kìa.
[Pink Kids]
Nghe tên tưởng đâu là nhóm nhạc thần tượng nữ, té ra toàn là mấy ông chú trung niên tuổi 40.
"Này, mấy ông chú đam mê đóng giả gái trẻ quá nhỉ? Anh Lee Hyunsung, nếu anh cứ đi cùng với họ thì kiểu gì cũng bị hút hết sinh khí cho mà xem.”
"Con điếm này đang lảm nhảm gì vậy?"
"Anh Hyunsung à chúng ta đi thôi! Cô ta đáng nghi chết đi được!”
Việc cải trang thành giới tính khác rồi lừa gạt hãm hại nạn nhân cũng khá thường thấy trong “Bí kíp sinh tồn”. Trên thế giới này có vô vàn kẻ còn độc ác hơn Pink Kids, có lẽ những người đàn ông này vẫn có thể hoàn lương.
"Nếu đứng ở đây là Kim Dokja, chắc anh ta sẽ nói như vậy nhỉ..."
Nhưng Han Sooyoung không phải Kim Dokja.
"Tôi thì cứ phải xử lý hết rác rưởi mới chịu được."
Nếu để yên, Lee Hyunsung 100% sẽ bị Pink Kids đâm sau lưng, cái chết của anh ta sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến các kịch bản về sau.
Xoẹtttt!
Han Sooyoung triệu hoán vô số phân thân xuất hiện xung quanh mình.
Lee Hyunsung vội vã bước lên.
"C-cô muốn làm gì?"
"Tránh ra. Tôi phải xử đẹp lũ này."
"Họ không phải kẻ xấu đâu!"
Lee Hyunsung vẫn đứng im tại chỗ. Trông anh ta không có vẻ gì là đã bị dính bùa, nhưng vẫn rất kiên quyết bảo vệ những kẻ này. Thực ra thì, cứng đầu như vậy mới đúng là Lee Hyunsung. Pink Kids ở phía sau lưng Lee Hyunsung nhìn anh với ánh mắt cảm động, Han Sooyoung bực bội nói, "Anh mà không tránh ra thì cả anh tôi cũng giết đấy."
"Cô Han Sooyoung, cô bình tĩnh lại đã. Tôi biết là cô rất mạnh, nhưng tôi nghĩ mình cũng không thua kém cô đâu."
"Thử rồi biết!"
Các phân thân lao về phía Lee Hyunsung trong lúc Han Sooyoung phóng tới chỗ Pink Kids.
"Chết đi lũ biến thái!"
"Cô không được động đến bọn họ!"
"Aaaa! Anh Lee Hyunsung cứu chúng tôi với!"
Lee Hyunsung kích hoạt “Cương thiết hóa” rồi bắt đầu càn quét các avatar của Han Sooyoung với sức mạnh áp đảo. Han Sooyoung đổ mồ hôi lạnh trước các đòn đánh khủng khiếp đó.
'Không hổ là Thiết Kiếm.'
Han Sooyoung vẫn chú ý canh chừng nhóm Pink Kids, cô lập tức phát hiện ra bọn họ đang định lặng lẽ chuồn êm. Nếu không nhanh chóng hành động thì bọn chúng chắc chắn sẽ chạy thoát, mà với loại người này, một khi chúng đã nhận ra thái độ thù địch của mình thì để cho chúng sống sót tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
‘À đúng rồi, còn chiêu đó.’
Không còn cách nào khác, cô bắt buộc phải dùng đến vũ khí bí mật. Han Sooyoung nở nụ cười quỷ dị với Lee Hyunsung. "Tôi cho anh xem một thứ hay ho nhé?"
Ngay sau đó, đám phân thân của Han Sooyoung đang vây quanh Lee Hyunsung đồng loạt trút bỏ quần áo. Những thân hình trần trụi trắng nõn lộ ra trong không gian. Lee Hyunsung đỏ bừng mặt, ngồi sụp xuống che đi hai mắt.
"Ôi má ơi cái gì vậy trời?"
Han Sooyoung đạp thẳng lên đầu Lee Hyunsung rồi phóng nhanh về phía trước.
"Là phụ nữ khỏa thân!"
Cô cô phóng qua không trung và nhanh chóng đâm phập dao găm vào gáy của các Pinkies đang chạy trốn.
"C-cô làm gì...! Á!"
'Yoon Woochul, 41 tuổi. Điều hành một Trại cày xu.’
Một thành viên khác của Pink Kids thét lên khi thấy đồng bọn của mình trút hơi thở cuối cùng.
"Chết tiệt! Chúng tôi làm gì sai chứ!"
'Hwang Mingyu, 43 tuổi. Quấy rối tình dục trẻ vị thành niên… Dù sao thì cũng vậy!’
Xoẹt!
Một đường dao sắc lẹm, đầu của gã ta rơi xuống. Thuật biến hình mất tác dụng, người đàn ông ngã gục xuống lộ ra đôi chân đầy lông lá.
"T-tha cho tôi! Tha cho tôi!"
'Bang Takho, 39 tuổi. Những đứa trẻ ở kịch bản thứ 3… Đền mạng đi!'
Chỉ trong chốc lát, cả nhóm Pinkies còn mỗi một người cuối cùng. Han Sooyoung nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên giả gái đang run như cầy sấy.
'Người này làm gì vậy?'
Han Sooyoung suy nghĩ một lúc, và rồi vào khoảnh khắc mà cô quyết định giết nốt tên Pink Kids cuối cùng thì có một ngọn lửa ma thuật phóng đến chặn lại dao găm của cô.
Cô nghe thấy một giọng nói điềm tĩnh. "Cô phán đoán sai rồi đấy."
"...Sao?"
"Người này không thể giết được, chiến thuật của tôi cần đến hắn."
Cô quay đầu lại nhìn, thở phào nhẹ nhõm. Han Sooyoung cười rạng rỡ.
"Anh tới trễ quá đó, Kim Dokja."
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage