Dịch: Blink - Biên tập: Luna
Jung Heewon và tôi cùng nhau đi qua phố chợ trung tâm của Chốn cực lạc, và cuối cùng dừng chân tại một ngọn đồi nhỏ.
Bình thường thì nơi ở của chủ nhân sẽ là một lâu đài tráng lệ, tương tự như Hoàng cung của Vùng đất hòa bình vậy. Nhưng hiển nhiên, chủ nhân của Chốn cực lạc chẳng hề thuộc phạm trù “bình thường.’’
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán quan” trợn mắt vì ngạc nhiên.]
[Tinh tọa “Người bảo vệ Thanh thiếu niên và Người lữ hành” tỏ vẻ khó chịu ra mặt.]
Tôi càng đến gần ngọn đồi thì các tinh tọa thuộc Eden càng phản ứng gay gắt.
Người bảo vệ Thanh thiếu niên và Người lữ hành? Có lẽ đó là một vị tổng lãnh thiên thần khác vừa mới chú ý đến tôi. Từ áp lực mơ hồ tôi cảm nhận được thông qua các thông báo thì có vẻ tinh tọa này ít nhất cũng ngang cơ Uriel.
Điều này có nghĩa là có tận ba thiên thần thuộc Eden đang dõi theo tôi.
[Tinh tọa “Tù nhân của Vòng Kim Cô” hi vọng bạn sẽ quẩy tưng bừng một trận.]
[Tinh tọa “Thâm Uyên Hắc Diễm Long” tò mò về tinh ấn của bạn.]
Thêm Tề Thiên Đại Thánh và Hắc Diễm Long nữa, thì cả ba khán giả thường trực trên kênh của tôi đều đã xuất hiện. Lần trước Đại Thánh đã giúp tôi thành lập tinh vân của riêng mình, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn phơi phới đây này.
[Tinh tọa “Tù nhân của Vòng Kim Cô” đang dùng gậy Như Ý ngoáy mũi.]
…Xem cái thông báo đang nói gì này, thật không thể tin được Tề Thiên Đại Thánh oai phong lẫm liệt lại viết ra được ba cái thứ này. Mà nói chứ, đây có thật là tin nhắn gián tiếp mà y đích thân viết không vậy? Có khi là phân thân lần trước tôi thấy viết hộ cũng nên.
Chỉ thêm Mưu lược gia Bí mật nữa là đông đủ cả bốn khán giả ruột từ đầu đến giờ của tôi.
[Tinh tọa “Mưu lược gia Bí mật” đang chăm chú quan sát tình hình.]
Ghê thật, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.
Mưu lược gia Bí mật.
Trong yến tiệc của các tinh tọa lần trước, chỉ có duy nhất một điều khiến tôi tiếc nuối, đó là không được thấy mặt y. Rõ ràng y là một tinh tọa bậc giai thoại, nhưng dù tôi có vắt óc suy nghĩ thì cũng không tài nào nhớ nổi danh xưng của y có từng xuất hiện trong truyện hay không.
Tôi chợt nhận ra một vấn đề. Sao một tồn tại mạnh mẽ như y lại không xuất hiện trong nguyên tác “Bí kíp sinh tồn” được cơ chứ?
[Nhiều tinh tọa đang theo dõi nhất cử nhất động của bạn.]
"Đến nơi rồi."
Jung Heewon lên tiếng và chúng tôi dừng chân ở ngay lối rẽ dẫn lên đỉnh đồi. Tọa lạc ở trên đó là gian nhà gạch quét sơn trắng tinh.
Một ngôi nhà màu trắng trên đỉnh đồi. Tôi không rõ lựa chọn này có chủ đích sâu xa gì, nhưng sở thích của chủ nhân nó đúng là độc đáo.
"Tôi sẽ đợi ở đây. Có gì thì gọi tôi nhé."
Tôi gật đầu cho xong chuyện, chứ bản thân tôi thừa biết rằng nếu có chuyện gì xảy ra thật thì dù tôi có gân cổ lên mà gào đi nữa, Jung Heewon cũng chẳng thể nào cứu nổi tôi. Bởi vì trong phạm vi Chốn cực lạc, không ai có thể đánh bại được chủ nhân của nó.
Trong lúc leo lên đồi, tôi thoáng thấy một bóng người xuất hiện bên cạnh ngôi nhà gạch. Một người đàn ông đẹp như tượng tạc đang đứng ở nơi đó.
"A, cậu tới rồi."
Nếu không nhờ Bức tường thứ tư thì có lẽ tôi đã bị nhan sắc của gã ta làm cho đứng hình rồi. Yoo Junghyuk cũng đẹp trai đấy, nhưng nếu xét về diện mạo thì gã đàn ông này đã vượt xa ra khỏi chuẩn mực cái đẹp của con người. Một vẻ đẹp tựa như thánh thần ma quỷ.
"Thứ lỗi cho ta, nhưng xin cậu chờ thêm một lát nhé. Mấy nhóc này ngại ngùng lắm."
Gã đàn ông đó đang tưới nước cho thảm hoa nở rộ khắp sườn đồi này. Những đóa hoa ấy đang vươn mình về phía bầu trời và ngạo nghễ nở rộ. Một mặt, những cánh hoa bung ra một cách tham lam như muốn nuốt chửng cả bầu trời, nhưng mặt khác, nhụy hoa lại e ấp tựa như muốn nói đóa hóa mà nó náu mình chỉ là một nụ hoa bé bỏng mà thôi.
Tôi biết tên của loài hoa này.
"Động cơ vĩnh cửu."
Một thuật ngữ chỉ chung những thứ có thể hoạt động mãi mãi mà chẳng cần cung cấp thêm năng lượng, nhưng ở nơi này, nó lại được dùng để đặt tên cho một loài hoa.
Gã đàn ông nọ hỏi tôi, "Cậu biết loài hoa này sao?"
“Đó là loài hoa mỗi ngày đều nở.”
"Cậu thật là uyên bác."
Dĩ nhiên, đấy cũng là kiến thức mà tôi học được từ “Bí kíp sinh tồn”.
Động cơ vĩnh cửu là loài hoa nổi danh của Chốn cực lạc. Chúng chỉ sinh trưởng trên ngọn đồi này, nở rộ khi bình minh ló rạng và kết trái khi màn đêm buông xuống. Trái của chúng rụng trước khi tảng sáng và sẽ trở thành chất dinh dưỡng để cây tiếp tục nở hoa.
Động cơ vĩnh cửu chính là một loài hoa tuần hoàn vô hạn như vậy. Thế mà gã đàn ông này nói về chúng như thế chúng đáng yêu lắm ấy.
"Tôi ngắm bao nhiêu cũng không chán ấy chứ. Sức sống của chúng thật đáng kinh ngạc."
“Tôi thì cho rằng mấy người đặt sai tên mất rồi. Không cần tưới nước mà vẫn sống tốt thì mới là “động cơ vĩnh cửu’’ chứ.”
"Hoa đẹp nhường này mà cậu chứ chăm chăm soi mói khuyết điểm là sao?"
Gã đàn ông bật cười và nhìn lại tôi, "Tôi quên mất chưa tự giới thiệu. Tôi là..."
"Chủ nhân của Chốn cực lạc, Reinheit von Djerba."
Tôi đương nhiên là hiểu rõ về gã. Đây là kẻ nổi tiếng nhất trong “Thập đại Ác nhân” của “Bí kíp sinh tồn”.
Reinheit lại nở một nụ cười mỹ miều.
"Rất vui được gặp cậu, Kim Dokja."
Đúng như dự đoán, gã đã biết tôi là ai.
[Kỹ năng đặc biệt "Danh sách nhân vật" đã được kích hoạt.]
[Có quá nhiều thông tin về nhân vật này. “Danh sách nhân vật” sẽ được rút gọn thành “Khái quát nhân vật”.]
+
[Khái quát nhân vật]
Họ tên: Reinheit von Djerba.
Thuộc tính: Hầu tước Ác quỷ (Truyền thuyết), Người Theo đuổi Vọng tưởng Bất khả thi (Anh hùng).
Kỹ năng: Con mắt của ác quỷ (Cấp 10), Rèn luyện vũ khí nâng cao (Cấp 10), Lá chắn tinh thần nâng cao (Cấp 10)...
Tinh ấn: Chủ nhân của Chốn cực lạc (Cấp 10).
Chỉ số tổng quát: Thể lực (Cấp 99), Thể chất (Cấp 99), Nhanh nhẹn (Cấp 99), Ma lực (Cấp 99).
*Đứng thứ hai trong bảng xếp hạng Lâu đài Hắc ám.
+
Chỉ số dã man thật.
Năng lực tổng hợp của gã đã vượt qua giới hạn tiêu chuẩn của kịch bản. Cơ hồ mọi kỹ năng đều đạt cấp tối đa. Có lẽ Reinheit chính là "giới hạn" của kịch bản này cũng nên.
Chẳng rõ gã nhìn thấy gì từ ánh mắt của tôi, Reinheit vội xua tay.
"Xin cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kẻ thù như thế. Đám Động cơ vĩnh cửu sẽ co rúm trong sợ hãi mất."
Tôi hỏi, "Ngài tìm tôi đến đây có chuyện gì vậy?"
“Ta sinh lòng hiếu kì về nhân vật trong những lời đồn đại nổi lên dạo gần đây ấy mà. Từ giây phút cậu tham gia vào kịch bản này, đủ loại xì xào bàn tán về cậu cứ xuất hiện không ngừng.’’
Reinheit khác hẳn so với những kẻ thuộc hàng ngũ “Thập đại Ác nhân” tôi đã gặp trước đây. Nếu như Gong Pildu và Lee Seolhwa chỉ có thể coi là “lớp mầm” của “Thập đại Ác nhân”, thì Reinheit von Djerba phải thuộc “lớp lá” sắp tốt nghiệp đến nơi rồi.
"Việc một tồn tại như cậu tham gia vào kịch bản này quả thực là một mối hiểm họa đối với tôi.”
"Đối với một Hầu tước Ác quỷ đứng thứ nhì trên bảng xếp hạng thì ngài quá khiêm tốn đó ạ."
"...Chuyện đó mà cậu cũng biết sao? Cậu điều tra tôi kỹ lưỡng thật đấy."
Nhìn thấy gã quay lưng lại về phía mình, tôi chợt nảy ra một ý định.
… Hay là giờ mình đánh úp gã luôn nhỉ?
Tôi hơi chần chừ.
Tất nhiên, đánh tay đôi với Reinheit không phải là một việc dễ dàng, chính tôi cũng không nắm chắc phần thắng. Nhưng tôi không cảm thấy việc đánh bại, hay thậm chí kết liễu gã, là một việc bất khả thi. Đó không phải là nguyên nhân khiến tôi do dự, mà là…
Gã nói, "Ở thế giới của ta, Lâu đài Hắc ám là kịch bản thứ 34."
Có lẽ Reinheit muốn ngắm nhìn Chốn cực lạc của mình, gã nhìn diện tích pháo đài trải rộng dưới chân đồi.
"Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên lạc đến nơi này vào 800 năm trước. Lúc đó, đây chỉ là một vùng bình nguyên trơ trọi chẳng có một thứ gì. Thứ duy nhất tồn tại chỉ có “bảng xếp hạng” mà thôi. Mặc dù kịch bản không hề đưa ra một mệnh lệnh hay yêu cầu nào, các hóa thân vẫn mải mê chém giết tàn sát lẫn nhau.”
Tôi thử tượng tượng ra những người đầu tiên bị đưa đến kịch bản này. Bọn họ vốn dĩ không phải ác quỷ, mà theo thời gian dần trôi, những hóa thân này mới dần dần biến dị trở thành ác quỷ.
“Để đạt được xếp hạng cao hơn, để trở nên mạnh hơn mà bọn họ không từ thủ đoạn sát hại lẫn nhau, dù kịch bản không hề giới hạn thời gian, cũng không có điều kiện thất bại. Chiến tranh và tàn sát cứ kéo dài vô tận, bởi vì đó chính là “kịch bản” duy nhất mà các hóa thân có thể chấp hành ở cái nơi mà mọi câu chuyện biến mất này.’’
Kịch bản bị xóa sổ không có nghĩa mọi người sẽ được hạnh phúc.
Dù là tinh tọa hay hóa thân, cuối cùng thì mọi người đều cần có những “câu chuyện.” Nhưng Reinheit không đồng tình với quan điểm này.
Gã đã phát chán với việc trở thành con rối trong kịch bản của kẻ khác rồi, gã không bao giờ cam chịu làm nô lệ cho các kịch bản nữa.
"Vì vậy, ta đã tạo ra Chốn cực lạc." Tôi biết Reinheit đang nói sự thật. "Đám dokkaebi gọi nơi này là "nấm mồ" nhưng ta thì không. Sau từng ấy năm, ta đã trở thành ác quỷ, trên tay ta nhuốm máu vô vàn sinh linh. Mặc dù vậy, ta vẫn tin rằng cuộc sống thực sự chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi không còn kịch bản nào nữa."
Từng câu từng chữ mới chứa chan cảm xúc làm sao, nếu tôi chưa từng đọc nguyên tác thì chắc cũng bị gã cho vào tròng rồi.
「Cái ác thuần khiết nhất.」
Yoo Junghyuk đã gọi Reinheit như vậy.
"Tinh tọa Kim Dokja, cậu muốn đi đến kịch bản tiếp theo đúng chứ?"
"Đúng vậy."
"Bỏ cuộc đi. Không tồn tại một thứ như vậy đâu." Quả nhiên, đây chính là điều gã muốn nói, "Suốt 800 năm cuộc đời ta, đây không phải lần đầu tiên ta gặp loại người như cậu."
"…"
"Vô số kẻ mạnh đã tìm ra các kịch bản ẩn nhưng vẫn chưa kẻ nào phá giải được kịch bản Lâu đài Hắc ám này. Tất cả chúng đều nản lòng thoái chí trước sự vô định của kịch bản." Reinheit nói tiếp, "Ta không muốn cậu cũng như vậy."
"Ngài muốn gì?"
"Tinh tọa Kim Dokja, xin hãy cùng ta bảo vệ Chốn cực lạc. Ta cần cậu giúp."
Tôi chỉ lặng lẽ đứng cạnh gã và khẽ chạm vào cánh một đóa Động cơ vĩnh cửu. Trước khi Reinheit kịp ngăn tôi lại, đóa hoa đã nhanh chóng úa tàn và trái của nó rụng xuống. Thứ trái ấy ngay lập tức mục nát và lăn dài xuống sườn đồi.
Bịch!
Một lính canh đi ngang qua đã vô tình thấy nó, nhưng cũng chẳng đoái hoài gì. Bởi vì họ còn đang chuyên tâm vào việc loại bỏ những thành phần mục ruỗng của Chốn cực lạc.
"Ư ư... thả tôi ra đi! Tôi biết sai rồi!"
"Tôi chỉ trộm một món đồ thôi mà, sao phải tới mức này cơ chứ!"
Những tên tội phạm của Chốn cực lạc đang bị đưa xuống hầm ngục ở dưới chân đồi. Tôi biết nơi họ bị áp giải đến là nơi nào.
[Một số tinh tọa đang nở một nụ cười khả ố.]
Tựa như việc Động cơ vĩnh cửu là thứ không tồn tại, Chốn cực lạc cũng không phải là một chốn an thân miễn phí. Cư dân ở đây hoàn toàn có khả năng sẽ trở thành “phân bón” cho Chốn cực lạc, cũng giống như việc quả trái mục nát sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho loài hoa bản địa của nơi này vậy.
Tôi cảm nhận được một cơn chấn động nhẹ từ dưới lòng đất. Không biết từ nơi nào vang lên tiếng gầm đáng sợ của quái thú.
Tôi nói với gã đàn ông bên cạnh mình, "Ngài Reinheit à, “Chốn cực lạc”, cũng như “động cơ vĩnh cửu’’, đều là những thứ không thể tồn tại.”
Reinheit chẳng nói chẳng rằng, có lẽ gã đang muốn nhử xem tôi biết được đến đâu. Nhưng chẳng mấy chốc, gã liền hối hận vì đã ra vẻ thờ ơ.
"Xin hãy giao "kịch bản" tiếp theo cho tôi."
Lần đầu tiên, vẻ hoảng hốt hiện ra trong ánh mắt Reinheit.
"Tôi biết ngài đã tìm thấy nó 700 năm trước. Nói đúng hơn, ngài cùng những hóa thân có thực lực mạnh khác đã tìm ra nó.”
"Sao cậu..."
"Ngài thậm chí đã cố hoàn thành kịch bản. Chẳng phải sao?"
"…"
"Thế nhưng ngài đã thất bại và là người duy nhất sống sót. Bởi vậy nên Chốn cực lạc này mới được tạo ra.”
Tôi thấy được những ngón tay đang chăm hoa của Reinheit khẽ run rẩy.
Gã ta nói mình tạo ra nơi này để giúp mọi người tìm kiếm một cuộc sống mới, thật dối trá làm sao. Đây chỉ là nơi gã trốn tránh một kịch bản bất khả thi mà thôi.
"Mọi kịch bản trong Tinh Hà đều tồn tại để mang lại sự phấn khích cho khán giả. Nhưng ở Chốn cực lạc này thì chẳng có yếu tố kích thích nào hết, mọi thứ đều quá yên bình."
"…"
"Đừng nghĩ rằng thỏa thuận của ngài với đám dokkaebi sẽ trường tồn. Tinh Hà không đời nào cho phép một nơi như thế này tồn tại mãi đâu."
Reinheit im lặng một hồi lâu trước khi từ từ mở miệng. "...Tinh tọa Kim Dokja, cậu biết được những gì?"
Giọng điệu của gã đã thay đổi. Tôi có thể cảm nhận được địch ý tuy mơ hồ nhưng hết sức đáng sợ tỏa ra chung quanh gã. Có lẽ những lời nói vừa rồi đã làm gã thay đổi cái nhìn đối với tôi rồi.
Từ một đồng minh tiềm năng, giờ đây tôi đã trở thành một mối uy hiếp tiềm tàng đối với gã ta.
"Mọi thứ, kể cả những thứ ngài không biết."
Tôi nhìn thấy một đám mây đen xuất hiện ở phía xa.
Trong tình huống như thế này, không thể có chuyện đột nhiên có mây đen buông xuống như vậy được, chắc chắn là đám dokkaebi giở trò quỷ. Dù bọn chúng không can thiệp vào kịch bản, thì cũng không hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn mặc kệ mọi thứ.
Bởi vì trong thế giới này, thậm chí "kịch bản không có kịch bản" cũng có thể trở thành kịch bản.
Tôi thở dài và chuẩn bị dấu chấm hết cho vở bi kịch này.
"Reinheit. Ngài sẽ chết và Chốn cực lạc sẽ sụp đổ."