Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7148

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 109

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 142

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 228

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 371

Phần 1 - Độc giả Toàn tri - 125 - Tập 24: Những điều có thể thay đổi (6).

Dịch: Khoai - Biên tập: Bút Lông 

Tôi có chút ngạc nhiên trước màn đạn đang nổ ầm ầm. Đây là [Pháo đài võ trang], chứ không còn là [Khu vực võ trang] nữa. Tinh ấn của Gong Pildu đã vượt cấp 10 và tiến vào giai đoạn cấp cao hơn.

[Bạn đã xâm nhập vào “lãnh địa thuộc sở hữu tư nhân”!]

Bất ngờ chưa. Ấy vậy mà lại có lúc tin nhắn này lại làm tôi thấy mừng cơ đấy.

“Ặc! Đau quá! Cái gì vậy?”

Hàng trăm lỗ châu mai trên những tháp pháo đồng loạt xả đạn, làm đám người Nhật phải thét lên đau đớn. Ăn một viên đạn cũng không hề hấn gì mấy, nhưng hứng cả ngàn viên đạn từ hàng trăm tháp pháo thì dù có là một tai ương có khủng tới đâu cũng không thể lành lặn được. Đó là chưa kể chúng còn đang bị hạn chế chuyển động nữa, nên chắc chắn sát thương sẽ cao hơn rất nhiều. 

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Những tia máu nhỏ tóe ra từ những lỗ đạn li ti trên khắp cơ thể đám người Nhật.

“Mắt! Mắt tôi!”

“Hả? Đếch gì vậy?”

Làn đạn từ tháp pháo kết thành một lưới hỏa lực không chút khe hở. Mấy tên người Nhật ngã vật xuống do bị bắn trúng vào chỗ hiểm.

“Tiến công toàn lực!”

Đoàn quân người tí hon đang nấp sau lối vào khu rừng cũng đã gia nhập cuộc chiến. Bình thường thì sức đánh của họ chẳng xi nhê gì, nhưng nếu đối thủ là mấy tên người Nhật đang thủng lỗ chỗ khắp người như lúc này thì mọi chuyện lại khác. Họ dùng những thanh kiếm nhỏ xíu của mình để xoáy vào vết đạn bắn của đám người Nhật, khiến chúng liên tục gào thét. 

Và rồi tôi nghe thấy giọng của một người đàn ông trung niên. 

“Đừng hòng thò chân vào chỗ lãnh địa tư nhân nhá, phắn ngay. Đây là đất của tao.”

Quả nhiên là Chủ nhân của Pháo đài võ trang. Đã tới một thế giới khác rồi mà ông ta vẫn còn bày ra cái trò lãnh địa tư nhân này được, không hổ là Thập Đại Ác Nhân. 

Đám người Nhật hoảng hốt vừa cố đỡ những người bị thương vừa hét lên.

“R-Rút lui! Tạm thời quay về đã!”

Giỏi thật. Nhìn kích cỡ của tháp súng thì chắc hẳn Gong Pildu cũng đã bị teo nhỏ rồi. Thế vậy mà ông ta vẫn đủ mạnh để buộc ba tai ương phải rút lui. 

Tạch, bùm bùm bùm bùm.

Quay người lại, tôi thấy một pháo đài nho nhỏ mọc lên từ dưới mặt đất. Đúng ra chưa thể gọi nó là một pháo đài thực sự được, nhưng xét kỹ thì nó cũng không uổng cái danh pháo đài võ trang.

“Oaaaaaaa!”

“Chúng ta thắng rồi! Chúng ta đánh bại được tai ương rồi!”

Những người tí hon hân hoan đổ ùa về phía pháo đài và reo mừng thắng lợi. Có hai người đang đứng trên đỉnh pháo đài. Một người là Gong Pildu. Người còn lại là…

“Sao chỗ này lại là đất của chú? Ở đây làm gì có ai công nhận chuyện lãnh địa tư nhân.”

“Cái con bé này lại bắt đầu bép xép láo toét…”

“Hừmm, chú phải có tí phép lịch sự với nữ thần đi chứ?”

… Cái giọng này? 

Những người tí hon lại tiếp tục hò reo. 

“Nữ thần vạn tuế! Vạn tuế!”

… Nữ thần? Người phụ nữ trên đỉnh pháo đài trông thấy tôi và nhảy xuống. Cô để tà váy ngắn tung bay trong gió và nhẹ nhàng đáp đất. Đôi mắt ngạo mạn mang chút xảo trá đặc trưng của cô. Trông cô chẳng thay đổi chút nào.

Đám người tí hon rẽ đường mở lối theo từng bước chân cô đi như thể cô là Moses. 

Tôi mỉm cười và cất tiếng, “Cô có vẻ phất lên quá nhỉ?”

Han Sooyoung lại gần và đưa ngón tay nâng cằm tôi. 

“Lâu rồi không gặp, Kim Dokja. Trông anh vẫn xấu như xưa.”

Han Sooyoung, người tôi vừa tái ngộ, giờ đã là nữ thần của [Vùng Đất Hoà Bình].

*

Dọc đường đến hoàng thành, tôi được nghe Han Sooyoung kể lại những chuyện cô ấy đã trải qua.

“Tôi đang đi trên đường thì tự dưng bị xe buýt chở mấy người sống sót tông trúng.”

“Rồi sao?”

“Tôi mở mắt dậy thì đã ở chỗ này rồi.”

“Nghe vô lý quá vậy? Gong Pildu thì sao?”

“Tao rớt xuống sông Hán, và khi mở mắt ra thì tao cũng đã ở đây.”

“... Gì nghe như tiểu thuyết viễn tưởng ấy?”

“Anh quên chúng ta đang ở đâu rồi hả?”

Đại khái thì cuộc nói chuyện của chúng tôi là vậy đó.

Dù tôi trả lời như thể đó là một chuyện hết sức phi lý, nhưng thực ra thì chuyện kiểu này hoàn toàn có thể xảy ra trong thế giới của “Bí kíp sinh tồn”. Đúng thật là có khá nhiều quy hoàn giả đã dịch chuyển tới dị giới sau khi rớt xuống sông Hán hoặc bị xe buýt tông. Nhưng để chuyện như vậy xảy ra ngay giữa kịch bản thì… Bọn ranh dokkaebi làm việc kiểu gì vậy?

“... Thế sao cô lại thành nữ thần rồi? Cô bảo bọn họ gọi cô vậy hả?”

Han Sooyoung vừa càu nhàu vừa vuốt tà váy.

“Giời ạ, tôi cứu anh thôi mà sao anh nói lắm thế?”

“Sao? Nói tôi nghe xem nào.”

“Anh quên tôi là ai rồi à?”

“Hả?”

“Bộ đầu anh nhỏ lại nên não cũng teo luôn rồi hả?”

Nghĩ lại thì tôi cũng phải công nhận là câu hỏi đấy ngu thật. Han Sooyoung là Ngôn sứ duy nhất còn sót lại ở Vòm Seoul. Hơn nữa, một ngày Trái Đất bằng ba ngày ở [Vùng Đất Hoà Bình]. Chúng tôi đã tách nhau ra được hơn một tuần nên tính ra thì Han Sooyoung đã ở [Vùng Đất Hoà Bình] ba tuần rồi. Được sống trong một thế giới mà mình biết trước tương lai tận ba tuần, thì việc Han Sooyoung trở thành nữ thần của thế giới đó cũng không có gì lạ… Không, vẫn có gì đó không đúng. Tại sao cô ấy là nữ thần chứ không phải nữ vương?

“Hai cô cậu hợp cạ nhau quá nhỉ.”

Quay người về hướng giọng nói, tôi thấy Gong Pildu đang nhìn bọn tôi với vẻ bất mãn. Tôi chần chừ một lúc trước khi mở miệng. Tôi không muốn vậy lắm, nhưng có vài điều mà tôi cần phải nói ra. 

“Gong Pildu.”

“Gì?”

“Tôi xin lỗi.”

“Mày nói nhảm gì đấy?”

“Tôi xin lỗi đã không chăm sóc cho chú.”

“... Người ta nghe thấy lại tưởng tao nhờ mày chăm sóc tao.”

“Tôi thật sự rất xin lỗi. Cảm ơn chú đã cứu tôi.”

Tôi thực sự cảm thấy mình có lỗi nên đã nói chuyện rất lịch sự. Nói thật là suốt kịch bản thứ năm tôi bận tối mặt nên không có thời gian để để tâm đến Gong Pildu. Thậm chí lần này ông ấy còn cứu tôi nữa, nên giờ tôi chẳng có mặt mũi nào để nói rằng mình sẽ tài trợ cho Phòng vệ Đại sư cả.

[Tinh toạ “Phòng vệ Đại sư” khịt mũi trước lời xin lỗi của bạn.]

“... Tsk.” 

Tôi không biết là họ hợp nhau ở khía cạnh này thế đấy

[Bạn đã tài trợ 5,000 xu cho “Phòng vệ Đại sư”.]

[Tinh toạ “Phòng vệ Đại sư” miễn cưỡng gật đầu.]

Gong Pildu nhìn chằm chằm tôi một lúc, rồi quay đi, ông nói như thể đang gằn ra từng chữ.

“Lần sau thì liệu mà làm ăn cho tử tế.”

Quả là một khung cảnh hiếm có với ông chú có cái lòng tự trọng to như cái bụng bia kia. Dù sao thì tôi mừng là cả hai người họ đều còn sống, dẫu là họ bị teo nhỏ. 

Hả? Đợi đã. Họ bị teo nhỏ ấy hả…?

Tôi ngẩn người một lúc và quay sang nhìn hai người họ. Giờ nghĩ lại thì, sao hai người này lại buông bỏ quyền làm tai ương mà về phe người tí hon nhỉ? Họ có tấm lòng cao cả đến vậy à?

“Ừm, tôi muốn nói lời cảm ơn cô.”

Nhìn ra sau, tôi thấy Lee Hyunsung và những người còn lại trong nhóm đang lại gần. Trên đường cưỡi côn trùng đến hoàng thành Veronica, hai nhóm đã vô tình gặp nhau.

“Không có gì. Chỉ là chuyện nên làm thôi.” 

Nhìn Han Sooyoung vừa mỉm cười nhẹ nhàng vừa xua tay, giờ thì tôi đã biết ác quỷ đeo mặt nạ trông như thế nào rồi.

Lee Jihye nhìn Han Sooyoung chằm chằm rồi hỏi.

“Nhân tiện cho tôi hỏi… tôi chưa từng thấy chị bao giờ, chị là ai vậy?”

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu mọi người trong nhóm gặp Han Sooyoung trong hình dạng thật chứ không phải avatar của cô ấy. Nói cách khác, các thành viên trong nhóm hoàn toàn không hề hay biết cô ấy chính là “Đệ nhất Tông đồ”. Nhận được cái liếc nhìn của Han Sooyoung, tôi đành phải trả lời thay cô ấy.

“Ờ, về chuyện đó thì…”

Nếu biết đây là “Đệ nhất Tông đồ” thì Lee Jihye chắc chắn sẽ không để yên. Trong cuộc tấn công của các tông đồ vào Chungmuro, Lee Jihye là người bị thương nghiêm trọng nhất. Nếu danh tính của Han Sooyoung bị tiết lộ, thì kiểu gì cả nhóm cũng sẽ nháo nhào lên và đấm nhau đổ máu mất. Cuối cùng, tôi quyết định nhắm mắt phản bội lương tâm. 

“Cô ấy chỉ là một người bạn tôi quen thôi.”

Tôi không biết mình dùng từ bạn vào lúc như này có đúng hay không. Nhưng tôi thấy cũng chẳng quan trọng lắm. Đằng nào thì tôi cũng đâu có bạn. Han Sooyoung đang cúi đầu nên tôi cũng không rõ cô ấy phản ứng như thế nào.

“Tôi xin lỗi nhưng… tôi hỏi chuyện này được không?” 

Người phá vỡ bầu không khí gượng gạo này chính là Asuka Ren, cô gái Nhật Bản mà tôi đã cứu khỏi chiếc lồng. 

Han Sooyoung liếc nhìn tôi như thể đang hỏi rằng cô gái người Nhật này là ai. Lee Jihye cũng chêm vào.

“... Vậy còn cô người Nhật này là ai? Bộ cũng là bạn ông hả?”

Giọng nghe rõ mỉa mai. Ranh con xấu xa.

“Cô ấy tên “Asuka Ren”… Là một hoá thân người Nhật. Cô ấy không phải bạn tôi, nhưng vì cô ấy đang bị giam giữ nên tôi đã cứu cô ấy.”

“... Ông cứu làm gì? Cô ta là người Nhật mà?”

“Đây không phải một trận chiến giữa Nhật Bản với Hàn Quốc. Mà là giữa người tí hon với các tai ương.”

Lee Jihye bặm môi tỏ vẻ bất mãn, nhưng cô nhóc có vẻ đã bị thuyết phục. Han Sooyoung thì thầm vào tai tôi.

“Cô ta là ai vậy? Có nhân vật nào như này trong tiểu thuyết gốc hả?”

“... Cô không biết thiệt hả?”

Cô ấy chắc đã đọc đến vòng hồi quy thứ tư rồi mà vẫn không biết Asuka Ren? Ồ, có thể là Asuka Ren chưa xuất hiện trong đoạn đó? Asuka Ren ngó qua ngó lại giữa tôi và Han Sooyoung với vẻ bồn chồn, rồi cô cất tiếng.

“Xin lỗi, tôi muốn hỏi…”

“À, cô nói đi.”

“Làm sao cô thu phục được khu vực Bắc Âu của [Vùng Đất Hoà Bình] vậy?”

Phải rồi. Nếu là “Asuka Ren” mà tôi biết thì đương nhiên sẽ thấy tò mò về chuyện này. 

“Kim Dokja, cô ta nói gì vậy?”

“Cô ấy đang hỏi cô trở thành nữ thần kiểu gì.”

“À, chuyện đó hả?”

Những người còn lại mãi mới hiểu được ý nghĩa của câu hỏi và hướng ánh mắt tò mò của mình về phía Han Sooyoung. Tôi cũng rất muốn được biết là rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra. Cô ấy có tiến bộ nhanh cỡ nào đi chăng nữa, thì việc trở nên mạnh hơn trong ba tuần cũng khác hẳn với chuyện trở thành nữ thần của cả một vương quốc.

“Tôi nói rồi còn gì. Ban đầu bọn tôi rớt xuống khu vực phía Bắc. Ông chú với tôi rớt xuống ngay giữa cung điện Veronica, đúng lúc nó đang bị tấn công.”

“Đúng lúc nó đang bị tấn công?”

“Lúc đấy có vài người Nhật thuộc đợt thứ nhất đang tấn công Veronica.”

“Thế cho nên?”

“À, một cha người Nhật nhìn bọn tôi rồi nói gì ấy. Tôi thấy ngứa quá nên giết hắn luôn.”

Tôi quên mất mình định nói gì luôn. Giờ thì tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi. Vương quốc Veronica đang bên bờ diệt vong vì tai ương. Thì đúng lúc ấy, có hai người rơi xuống ngay giữa cung điện và bất ngờ diệt sạch các tai ương. Từ góc nhìn của những người tí hon, hẳn Han Sooyoung và Gong Pildu trông không khác gì những vị thần.

“Ừ thì… tôi sẽ không giết hắn nếu tôi biết mình sẽ bị teo nhỏ.”

“Cô chưa đọc kịch bản này luôn hả?”

“Tôi đang đi đường thì tự dưng bị dịch chuyển đến một chỗ lạ hoắc. Làm sao tôi biết được đây là kịch bản thứ sáu hả?”

… Hỏi sao mấy người Nhật lúc nãy vừa thấy chúng tôi đã lao vào đòi mạng. Chính hai người này đã làm dấy lên sự bài Hàn trong họ.

“Vì cô mà chúng tôi đã chịu biết bao nhiêu…”

“Ồ, đã thấy nó rồi kìa.”

Phía bên kia đồng bằng, hình ảnh về hoàng thành của một thế giới bị bỏ rơi dần hiện ra. Chúng tôi lướt nhìn khắp hoàng thành. Cung điện đã đổ nát. Dấu vết của những tai ương vẫn còn in rõ trên những tàn tích của bức tường thành đổ nát. Dọc trên con đường đã bị xới tung, những người tí hon đang hô lên.

“Nữ thần!”

“Nữ thần đã trở lại…!”

Liên tục đối mặt với các tai ương kinh khủng, trông những người tí hon thật tiều tụy. Một đám đông xơ xác ra chào đón chúng tôi. Han Sooyoung nở một nụ cười cay đắng rồi nói.

“... Thôi thì cũng đã đến đây rồi. [Vùng Đất Hoà Bình] chết tiệt.”

Nghe lời cô ấy nói, tôi lại nhận ra một chuyện. Tôi đã may mắn cho đến giờ, nhưng những cuộc đụng độ trong tương lai tới đây thì không thể ăn may mãi như thế được. Trận chiến chống lại các tai ương chỉ mới bắt đầu, và chúng tôi sẽ phải chiến đấu mà chẳng cầm chút phần thắng nào.

Tôi nhìn những nhóm người đang tiến lại gần. Những người tí hon ở thế giới này cũng giống như người Trái Đất hồi trước. Không có bậc thầy kiếm thuật, không có đại ma pháp sư cấp 9 và kể cả việc sử dụng “hệ thống” cũng bị hạn chế rất nhiều. Những thường dân của một thế giới “viễn tưởng chính thống” này dù có cố gắng cỡ nào, họ cũng sẽ không thể thoát được số phận bị người ngoài hành tinh xâm lược.

Và tôi biết thế giới này là “tác phẩm” của ai.

“Asuka Ren.”

Người phụ nữ xinh đẹp giật mình và nhìn về phía tôi. Chìa khóa để giải quyết kịch bản này chính là cô ấy. Nếu chỉ tính riêng [Vùng Đất Hoà Bình], cô biết rõ về thế giới này hơn cả tôi, người đã đọc “Bí kíp sinh tồn”.

“Xin hãy gia nhập đoàn Hàn Quốc. Chúng tôi cần sự trợ giúp của cô.”