Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1 - Độc giả Toàn tri - 124 - Tập 24: Những điều có thể thay đổi (5).

Dịch: Khoai - Biên tập: Bút Lông

Chỉ cần ba viên đạn là đã đủ để cướp đi tính mạng của Yamamoto. Lee Boksoon thổi tắt làn khói đang bốc ra từ ngón tay như thể một cao bồi miền viễn Tây thực thụ. Quả là bà già mà gân.

[Một tai ương có tiếng tăm đã bị tiêu diệt.]

[Bạn đã kết liễu tai ương “thực dân”.]

[Bạn đã nhận được 5,000 xu.]

[Người đóng góp chính: Lee Boksoon, Kim Dokja.]

Tiếc là tới giờ tôi vẫn chưa bắt được con rắn, nhưng thôi thì săn được thủ tướng cũng đã khá là hời rồi. Sự vắng mặt của thủ tướng trong cuộc đại chiến tới đây sẽ kìm hãm đà chiến thắng của quân đội Nhật. Đó là chưa kể phần thưởng cũng bộn nữa.

[Một số tinh toạ không thích tinh thần dân tộc thái quá của bạn.]

Khá nhiều tinh toạ không thoả mãn với cách hoàn thành kịch bản của tôi, nhưng cũng đành chịu. Ở bán đảo Triều Tiên, tinh thần dân tộc là một thứ có thể đổi lấy xu được. Và nếu bị buộc phải bán một câu chuyện, thì tôi thà bán nó sao cho được nhiều tiền. 

[Rất nhiều tinh toạ thuộc Bán đảo Triều Tiên tán thưởng sự tái hiện của bạn.]

[10,000 xu đã được tài trợ.]

Đúng là vẫn còn kha khá các tinh toạ vẫn chưa quên những tháng năm xưa cũ ấy. 

Đám hoá thân Nhật Bản hoảng hốt chạy lại chỗ Yamamoto, nhưng đã muộn rồi.

“N-Ngài thủ tướng!”

Trong lúc đó, tôi chạy về phía Lee Boksoon cách đó khoảng chục mét. Cơ thể của bà lão đang bị teo nhỏ một cách nhanh chóng.

[Hóa thân “Lee Boksoon” đã hoàn toàn bị tước quyền của một tai ương.]

[Các dokkaebi của Tinh Hà coi hành động của Lee Boksoon là sự chống lại kịch bản.]

[Quá trình Tí hon hóa đã bắt đầu.]

Lee Boksoon trông có vẻ mệt mỏi, có lẽ đó là di chứng từ việc sử dụng “Ba phát đạn”. Tinh ấn của bà có khả năng sát hại một đối tượng nhất định ngay tức thì, nên nó cũng gây tổn hại khá lớn tới thể chất và tinh thần của người sử dụng. Ngay sau khi sử dụng tinh ấn này, bà sẽ bị rút cạn sức lực.

“Chàng trai trẻ, đỡ ta lên cái nào.”

“Bà mặc quần áo trong túi áo con đi đã.”

Tôi nhận được vài bộ quần áo từ những người tí hon mình cứu trước đó. Tôi đặt bà lão vào túi áo trái của mình và nhờ Lee Jihye giúp bà thay đồ.

[“Con đường của Gió” (Cấp 8) đã được kích hoạt.]

Thẻ dấu trang còn hiệu lực trong 10 phút nữa. Giờ thì tôi phải thoát khỏi khu rừng trong vòng 10 phút này.

“Ngài thủ tướng đã bị giết rồi!”

“Bắt lấy hắn!”

Những người Nhật hét lên trong cơn thịnh nộ. 

[Bạn đã nhận hình phạt thứ hai của kịch bản.]

[Săn giết “người tí hon” trong vòng 5 phút. Nếu không, Tinh Hà sẽ nhận định rằng bạn không muốn làm nhiệm vụ của một tai ương…]

Chết thật. Vậy là 5 phút chứ không phải 10 phút. Thời gian căng quá.

“Anh mang tôi theo với!”

Ở trong chiếc lồng Yamamoto đánh rơi khi ông ta chết, phát ra tiếng của một người phụ nữ Nhật Bản.

“Làm ơn đấy! Xin anh!”

...Asuka Ren. 

Tôi không lưỡng lự chút nào. Ngay từ đầu tôi cũng đã có ý định mang cô ấy theo cùng rồi. Tôi vọt lên phía trước như một cơn gió, đập nát chiếc lồng giam và nâng cô ấy trong lòng bàn tay.

“Cảm ơn anh! Thật…”

Tôi bỏ qua màn chào hỏi và bắt đầu kéo căng cơ chân. 

“Bám chặt vào nhé.”

Tôi vận hết toàn bộ ma lực trong mình. Ngọn gió rẽ đôi, để lộ ra “con đường nhanh nhất”. Sức gió cuốn quanh từng chuyển động nhỏ của cơ chân và đẩy tôi tới tốc độ tối đa.

Hiệu ứng [Thuộc địa hoá] đã biến mất nên tôi có thể chạy dễ dàng hơn lúc trước. Tuy nhiên hình phạt của kịch bản làm tôi bị giảm một nửa độ nhanh nhẹn nên đây vẫn chưa phải tốc độ tốt nhất. Dẫu vậy, chỉ với độ nhanh nhẹn cấp 30 mà đã đạt được tốc độ này, [Con đường của Gió] quả là một kỹ năng quá bá.

Asuka Ren nói với tôi, “Anh nhanh thật đấy. Tốc độ này cũng phải cỡ Karasu ở Nhật.”

Có lẽ Karasu cô ấy đang nhắc đến là “Karasu Tengu”.

“Nếu phóng toàn lực thì tôi còn nhanh hơn nó nữa đó.”

“... Anh biết Karasu à?”

“Chẳng phải đó là một trong những loài yêu quái nhanh nhất ở Nhật sao.”

Nếu thành thục được [Con đường của Gió] thì tôi hoàn toàn có thể nhanh hơn Karasu Tengu, nhưng chưa phải bây giờ. Với lại, tôi cũng không thể nói [Con đường của Gió] là kỹ năng của mình được, dù sao thì [Thẻ dấu trang] cũng có giới hạn thời gian sử dụng.

“Giết hắn! Đằng nào cũng chỉ bị teo nhỏ thôi!”

“Bọn tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ những người bị teo nhỏ, nên cứ giết hắn đi!”

Đám người Nhật tiến công không chút do dự.

“Trả thù cho ngài thủ tướng!”

Một vài cái phi tiêu sượt qua vai tôi. Khi tôi còn đang nghĩ cứ đà này thì chúng tôi sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm, thì bất chợt, quang cảnh trước mắt tôi bắt đầu thay đổi. Những gốc cây xung quanh đồng loạt vặn vẹo và biến đổi con đường rừng. 

Lục cục lục cục.

Khu rừng đang thay hình đổi dạng. Tôi cứ ngỡ đó là do ma thuật, nhưng rồi tôi nghe Asuka Ren nói.

“Trời tối rồi. Hãy cẩn thận!”

Giờ tôi mới nhớ ra một thứ đã từng được nhắc đến trong “Bí kíp sinh tồn”. Ấy là khu vực rừng trong [Vùng Đất Hoà Bình] sẽ thay đổi hình dạng vào ban đêm. Khu rừng tự biến mình thành một cái mê cung, hoặc nói đúng hơn, thì bản thân nó chính là dạ dày của một con quái vật khổng lồ. Dịch vị dính dớp trào ra theo từng bước chân tôi. Lý do người tí hon ở [Vùng Đất Hoà Bình] không tiến vào khu rừng này, đó là vì chưa từng có ai trở lại toàn thây khi tiến vào lúc trời tối cả.

“Đuổi theo hắn!”

“Áaaaa ặc ặc!”

Dạ dày của khu rừng bắt đầu dịch chuyển, và những người Nhật truy đuổi tôi dường như đã bị lạc đường. Dĩ nhiên là một “tai ương” lớn như vậy sẽ không thể bị khu rừng tiêu hoá, nhưng thế vẫn câu được cho tôi đủ thời gian. 

[Săn giết “người tí hon” trong vòng 3 phút.]

Tôi cố chạy hết sức, nhưng khu rừng mê cung làm tê liệt cảm giác phương hướng của tôi. Kể cả “Bí kíp sinh tồn” cũng không ghi lại phương pháp cụ thể nào để chạy thoát khỏi khu rừng này lúc trời tối cả. Thay vào đó...

“Chính là chỗ này!”

“Bí kíp sinh tồn” đã viết như thế này.

「Ở [Vùng Đất Hoà Bình], người đầu tiên bạn cần có là Asuka Ren.」

Tôi rẽ theo chỉ dẫn của Asuka Ren.

“Rẽ phải chỗ cái cây đằng kia!”

“... Cô gái Nhật Bản, cô biết đường sao?”

Nghe được câu hỏi bằng tiếng Nhật trôi chảy của Lee Boksoon, Asuka Ren hơi chần chừ rồi mới đáp lại.

“Tôi biết khá rõ về khu rừng này.”

“Hehe, là vì có kĩ năng liên quan hả?”

“...Đúng vậy.”

Tôi biết Asuka Ren đang nói dối. Cô ấy không dùng kỹ năng dẫn đường để tìm đường xuyên rừng. Có lẽ nếu như chỉ xét riêng “Vùng Đất Hoà Bình”, thì Asuka Ren cũng tinh thông nó tựa như tôi thấu hiểu “Bí kíp sinh tồn” vậy. Chắc đây là lý do mà dù đã bị teo nhỏ, nhưng bên Nhật giữ mạng cho cô ấy.

Theo sự chỉ dẫn của Asuka Ren, tôi dùng [Con đường của Gió] để phóng đi với tốc độ tối đa. Tôi chạy rất nhanh, nhưng giới hạn thời gian tới còn nhanh hơn.

[Săn giết “người tí hon” trong vòng 1 phút.]

Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.

Huỵch! Xạt xạt xạt! 

“Bắt lấy hắn! Chúng ta phải bắt lấy hắn!”

Qua vài lần rẽ ngang rẽ dọc, số lượng người Nhật đuổi theo tôi giảm đáng kể.

“Sắp đến nơi rồi!”

Cuối cùng cũng sắp thoát khỏi khu rừng.

[Bạn đã không săn giết “người tí hon” trong thời gian quy định.]

[Dokkaebi của Tinh Hà đã nhận định rằng bạn không muốn thực hiện nhiệm vụ của một tai ương.]

[Bạn đã nhận hình phạt thứ ba của kịch bản.]

[Quá trình Tí hon hóa đã bắt đầu.]

Chết tiệt.

“Mọi người mau tránh xa ra!”

Các thành viên trong đoàn nghe thấy tiếng gọi và nhảy khỏi cơ thể tôi. 

Cảm giác như có ai đã ném tôi vào máy vắt rồi vặn xoắn thật mạnh vậy. Sức lực dần rút kiệt khỏi người, và những âm thanh quanh tai vang lên như sấm rền. Khi tôi chớp mắt lần nữa, tầm nhìn của tôi đã gần như ngang với mặt đất. 

… Ra đây là cảm giác của một người tí hon. 

May là áo khoác cũng bị teo nhỏ để vừa với cơ thể của tôi. Các vật phẩm đều được cất trong không gian của áo khoác nên không cái nào bị rớt ra cả, kể cả [Tín Ngưỡng Bất Diệt]. Vấn đề là lúc lấy chúng ra thì phải làm thế nào…

“Chú ơi, chú ổn không?”

Tôi gật đầu với các thành viên trong nhóm và nói với Asuka Ren, người đang quan sát tôi cách đó một quãng.

“Cô Asuka Ren.”

“... Tôi đã giới thiệu bản thân chưa ấy nhỉ?”

“Có một người Nhật khác đã cho tôi biết tên cô. Quan trọng hơn là, tôi muốn nhờ cô một chuyện liên quan đến các thành viên nhóm tôi. Xin cô hãy đưa họ đến “Hoàng thành Veronica”.”

Asuka nghe tôi nói mà trợn tròn mắt. Hẳn cô ấy bất ngờ về chuyện tôi biết tên một địa điểm ở [Vùng Đất Hoà Bình].

“Tôi không có đủ thời gian để giải thích, nhưng xin cô đấy. Tôi sẽ chặn phe kia lại ở đây.”

“... Tôi hiểu rồi.”

Đám người Nhật bắt đầu xuất hiện ở chỗ con đường rừng, tôi có thể nghe thấy tiếng thở hồng hộc của chúng. Có tổng cộng ba tên theo tôi được tới tận đây. Vì chiều cao của tôi đã thay đổi, nên bỗng dưng trông chúng trông không khác gì quái vật.

“Josenjing chết tiệt!”

Nếu chỉ có một người thì tôi sẽ hiệp lực với các thành viên trong đoàn để chiến đấu, còn nếu có hai người thì tôi có thể sẽ cân nhắc đến chuyện đó. Nhưng tận ba người thì… tôi không chắc là một nhóm người tí hon có thể đánh bại họ, kể cả khi đã dốc hết sức lực. 

Lee Hyunsung nói, “Chúng tôi không thể bỏ mặc anh ở đây được.”

“Mọi người phải rời khỏi đây thì mới sống sót được. Nếu chỉ có một mình thì tôi có thể tìm cách tự chạy trốn.”

Nhóm người Nhật đã mệt rã rời vì phải tìm đường vượt qua mê cung. Chúng nhổ toẹt một bãi lên mặt đất và nở nụ cười ác độc về phía này.

“Ta sẽ giẫm nát các ngươi như sâu bọ.”

Nhìn thấy bọn chúng lại gần, tôi gào lên.

“Gilyoung!”

Chỉ chờ có thế, Lee Gilyoung gật đầu. Trên không trung, những con côn trùng tí hon đang bay về hướng này.

“Gặp lại mọi người sau nhé.”

Những con côn trùng chở từng thành viên một trên lưng. Với tốc độ của lũ côn trùng, họ sẽ trốn đi được khá xa trong khi tôi câu kéo thời gian.

“Đợi đã! Chú ơi!” 

Shin Yoosung nghẹn ngào kêu lên, đúng lúc ấy, một thanh kiếm samurai từ đâu bay đến phía tôi.

Vụt vụt phập! 

Thanh kiếm sượt qua người tôi và cắm thẳng vào mặt đất. Làn sóng ma lực trong nó cuộn lên rồi nổ tung, tôi vội lăn ra xa theo phản xạ. Nếu là lúc bình thường thì mấy cái này chả nhằm nhò gì, nhưng giờ thì chỉ cần chạm vào lưỡi kiếm thôi là cũng đủ nguy hiểm chết người rồi. Khéo có khi nó chẻ tôi làm đôi ngay lập tức ấy chứ.

“Chết đi!”

Kế hoạch chính là cùng Lee Boksoon xử lý thủ tướng, nhưng phần sau đó thì tôi lại không có chiến thuật cụ thể nào cả. Tôi có thể câu thêm chút thời gian rồi lại chạy vào khu rừng mê cung, hoặc...

“Tao sẽ giết nó. Bọn mày đuổi theo bọn còn lại đi!”

Hai trong số ba người Nhật gật đầu và bắt đầu đuổi theo các thành viên cưỡi côn trùng. Tôi không thể để điều đó xảy ra.

[Tinh ấn, “Khu vực phi bạo lực” (Cấp 1) đã được sử dụng.]

Những người Nhật đang chạy bỗng khựng lại.

“Đệt mẹ, lại nữa…!”

Đám người Nhật bị giam cứng tại chỗ nhìn tôi đầy tức tối.

Do bị teo nhỏ nên trữ lượng ma lực của tôi cũng giảm đi đáng kể, tôi phải tốn kha khá ma lực mới chặn được chuyển động của ba người của ba người này. Đầu tôi đau như muốn bể ra làm đôi, và dòng máu ấm nóng đã chảy ròng ròng qua hai lỗ mũi luôn rồi..

[Tinh toạ, “Nhà hoạt động vì nền độc lập dân tộc” đã phù hộ cho bạn.]

Theo tin nhắn đó, lượng ma lực cần dùng cho tinh ấn giảm ngay tức thì, làm cơ thể tôi cũng thả lỏng hơn. Tôi có thể nghe thấy giọng của tinh tọa ấy trong đầu mình.

[Hỡi hậu duệ của ta, đây sẽ là lần duy nhất ta đáp lại thỉnh cầu của con.]

“...Xin cảm tạ người, liệt sĩ.”

[Lịch sử được ghi lại để tránh sai lầm trong quá khứ. Vui lòng không triệu hồi lịch sử để hoàn thành mục đích cá nhân.]

Có vẻ như cô ấy đã phát hiện ra việc tôi sử dụng các tinh tọa cấp vĩ nhân để diễn trò. Với lại, tôi còn sử dụng [Khu vực phi bạo lực] vào mục đích bạo lực nữa, nên cô ấy giận dữ cũng phải. Tôi hơi gật đầu và nơm nớp nhìn chung quanh.

[“Khu vực phi bạo lực” còn hiệu lực trong 30 giây.]

Ngay khi “Khu vực phi bạo lực” kết thúc, tôi sẽ chạy về hướng khu rừng bằng hết sức bình sinh.

Những những thanh kiếm đã được ếm đầy ma lực, chỉ chực để chém tôi làm đôi... Có lẽ tôi sẽ không bỏ mạng ở đây, nhưng chỉ cần một sơ xuất nhỏ thôi là tôi không phế cũng tàn.

15 giây, 14 giây, 13 giây…

Bỗng tôi nghe thấy một tin nhắn đáng ngờ.

[Tinh toạ “Phòng vệ Đại sư” xót thương trước cảnh ngộ của bạn.]

… Hả? Ngay khi tôi nghe thấy cái tên quen thuộc của vị tinh toạ ấy, tiếng súng máy lên nòng đồng loạt và tiếng nổ ầm ầm cũng vang lên.

[Nhân vật “Gong Pildu” đã kích hoạt “Pháo đài võ trang” (Cấp 1)!]

Bùm bùm bùm bùm bùm!