Dịch: Khoai - Biên tập: Bút Lông
[Tinh Hà đã phát hiện hành vi bất thường của bạn.]
Tôi còn kịp chưa động thủ mà khung xương đã bắt đầu có dấu hiệu teo nhỏ rồi. Nếu cứ liên tục bị phạt như thế này thì chẳng mấy chốc mà tôi sẽ có chung kết cục với những người còn lại trong nhóm.
Tôi từ từ lại gần họ một cách thận trọng và hỏi, “Tại sao các người lại bài xích người Hàn như thế?”
Mặc dù trong nguyên tác cũng có một đoạn đánh nhau với người Nhật, nhưng nó không xảy ra ngay khi vừa tiến vào kịch bản như này. Với lại do tôi đã phá hủy Ngai vàng Tối thượng nên lần này phía Hàn Quốc còn tham gia trễ hơn. Thế nên mọi chuyện không thể nào tiến triển nhanh tới chóng mặt như vậy được.
“Ngươi còn phải hỏi à? Chính bên ngươi tỏ thái độ thù địch với bên ta trước.”
“...Anh đang nói về tinh thần chủ nghĩa dân tộc hả? Tôi không bài Nhật tí nào hết.”
“Bọn Josenjing các ngươi giết người Nhật bên ta trước.”
Tôi nhìn Lee Hyunsung và hỏi, “Có thật vậy không?”
“Không phải đâu! Tụi tôi có chiến đấu để bảo vệ người tí hon… nhưng chưa hề giết bất cứ một người Nhật nào.”
“Vậy ư?”
Nghe đến đó, vị samurai kia nghiến răng, “Ta không nói mấy người các ngươi. Đừng có mà giả vờ giả vịt nữa.”
Chúng tôi là nhóm người Hàn đầu tiên tiến vào kịch bản, không phải nói chúng tôi thì nói ai?
… Đợi chút. Hình như tôi hiểu tại sao các hoá thân người Nhật lại thù người Hàn đến thế này rồi.
“Đừng nói nhiều nữa, xử hắn đi...!”
Ok thích thì chiều.
[Kỹ năng đặc biệt “Thẻ dấu trang” đã được kích hoạt.]
[Thẻ dấu trang số 4 đã được kích hoạt.]
[“Con đường của Gió” (Cấp 8) đã được kích hoạt.]
Một luồng gió từ đâu thổi ào tới, mở đường cho tôi. Nhóm người Nhật hét toáng lên vì bị áp lực gió đẩy cho ngã lăn lóc, tôi lập tức lợi dụng cơ hội đấy để giải cứu các thành viên trong nhóm.
“Mọi người bám vào tôi đi.”
Như đã chuẩn bị sẵn, Lee Hyunsung và Lee Jihye bấu vào hai bên vai tôi và Lee Gilyoung thì lanh lẹ chui tọt vào túi áo với Shin Yoosung.
“Chỗ này là của tôi!”
“Mày qua túi khác cũng được mà!”
Khi tụi nhóc còn đang bận gây nhau, tôi đưa hai tay nâng bà lão số 406 lên.
“Tôi đi đây nhé.”
Tôi bắt đầu chạy băng băng ra khỏi cánh rừng. Chẳng việc gì phải xử lý mấy người Nhật ở đây hết. Chỉ cần tôi vô duyên vô cớ giết chết một tên tép riu thôi là kế hoạch của tôi sẽ đổ bể cả.
[Hành vi thù địch với các tai ương khác đã được phát hiện.]
[Bạn đã lãnh hình phạt đầu tiên của kịch bản.]
[Kích thước cơ thể của bạn đã giảm xuống.]
[Chỉ số tổng quát của bạn đã giảm xuống.]
Có lẽ do sức chiến đấu của tôi quá mạnh, nên chỉ cần có một chút chống đối thôi là kịch bản đã giáng hình phạt xuống rồi. Kích thước cơ thể tôi nhỏ đi hơn một chút xíu, tôi đoán là lùn đi mất tầm 5 phân. May mà cái áo khoác của tôi cũng teo nhỏ cùng với cơ thể. Đúng là vật phẩm cấp SSS có khác, còn thay đổi kích cỡ theo người dùng nữa chứ. Không biết là nó có thể thu nhỏ đến cỡ nào nhỉ.
“Đuổi theo hắn!”
Quay đầu lại, tôi thấy đám người Nhật đang vội vã đuổi theo sau lưng.
[Một số tinh toạ muốn trả thù cho đoạn lịch sử đầy nhục nhã và khôi phục linh hồn của dân tộc.]
[2,000 xu đã được tài trợ.]
Tin nhắn từ các tinh toạ của bán đảo Triều Tiên rần rần bên tai tôi. Họ giận vậy cũng không có gì lạ. Nhìn lướt qua là tôi thấy có vài tinh tọa cũng đáng để cho họ phải phẫn nộ.
Tôi hỏi Lee Jihye trên vai, “Sao em được Trung Võ Công bảo trợ mà vẫn bị bắt vậy?”
“... Quanh đây chẳng có sông biển gì cả.”
Đúng là trước khi Trung Võ Công lấy được Song Long Kiếm thì ngài ấy gần như vô dụng nếu thiếu môi trường nước. Lee Hyunsung thì đang phải chịu phạt do bảo vệ người tí hon và Lee Gilyoung… nhóc ấy giờ đang cãi nhau với Shin Yoosung.
“Côn trùng nên được quý trọng. Cậu không nên giết tụi nó vô tội vạ.”
“... Người tí hon đâu phải côn trùng.”
“Con gì nhỏ đều là côn trùng hết.”
Tôi biết sao chuyện lại thành ra thế này rồi. Đôi lúc tôi cũng hơi sợ là Lee Gilyoung sau này sẽ bị thái nhân cách.
“Hắn đang đến chỗ thủ tướng kìa!”
“Liên lạc với thủ tướng mau!”
Do ảnh hưởng chồng chéo từ hình phạt và hiệu ứng thuộc địa, nên dù có [Con đường của Gió] nhưng đám người Nhật vẫn dần dần bắt kịp được tôi. Tôi nói với Lee Hyunsung và những người còn lại.
“Trước khi săn rắn, chúng ta phải bắt được một người này đã.”
“Anh định bắt tên “thủ tướng” ấy hả?”
“Ông ta là thủ lĩnh của một trong bốn đoàn đội chủ chốt ở Nhật Bản. Nếu ông ta chết thì tiến trình tai ương sẽ bị gián đoạn.”
Một khi quá trình teo nhỏ bắt đầu, cách biệt giữa phe tôi và các tai ương sẽ càng lúc càng lớn. Hiện tại chúng tôi có thể tóm gọn chúng dễ như bỡn, nhưng về sau thì dù chúng tôi có cùng hiệp lực xông lên đi chăng nữa, cũng chưa chắc đã có thể đối phó nổi được chúng.
Bà lão số 406, người đang ngồi trên một phần nhỏ của tay tôi, hỏi.
“Chàng trai trẻ, bà có nặng không?”
“Có ạ.”
Chỉ mỗi bà lão là nặng hơn hẳn những người còn lại. Đó là vì khối lượng thực tế của bà không giảm chút nào.
“Bà biết kế hoạch rồi nhỉ? Bà sẽ chỉ có một cơ hội thôi.”
Bà lão cười móm mém.
“Ừ, ừ.”
Hạch tâm của kế hoạch lần này chính là bà lão số 406. Dù vẫn chưa bắt được con rắn kia, nhưng cũng may là tôi đã tìm thấy “thủ tướng”. Thủ tướng cũng mạnh đấy, nhưng chỉ cần bên tôi có bà lão này, ông ta chắc chắn sẽ bị tóm gọn.
Một người đàn ông bất chợt xông ra từ bụi rậm trước mặt tôi.
“Nhà bảo trợ của ta đang làm ầm cả lên… Chuyện gì mà ồn ào quá vậy?”
Đó là một người đàn ông đeo một chiếc băng tay làm bằng chỉ vàng, nom trông giống hệt mấy tên yakuza. Khỏi phải nói, đây chính là mục tiêu tôi đang tìm. Ông ta chính là “thủ tướng” Yamamoto.
“...Một thằng Josenjing?”
Ngài thủ tướng đang cầm một cái lồng sắt, bên trong giam một người phụ nữ tí hon. Lee Jihye điên tiết hét lên.
“Cái tên này…!”
Người phụ nữ trong lồng có lẽ là “Asuka Ren” của đợt tham gia thứ nhất. Cô ấy là người Nhật đầu tiên từ chối trở thành một “tai ương”.
Cũng như không phải người Hàn Quốc nào cũng là người tốt, thì không phải người Nhật Bản nào cũng là người xấu. Tốt xấu chỉ là thứ được định đoạt ngẫu nhiên dựa trên tình huống mà thôi.
Thủ tướng hỏi, “Nói cho ta biết, ngươi là ai?”
[Kỹ năng đặc biệt “Danh sách nhân vật” đã được kích hoạt.]
+
<Thông tin nhân vật>
Họ tên: Yamamoto Hajime
Tuổi: 64
Tinh toạ bảo trợ: Kẻ xâm lược Đế quốc Đại Hàn
Thuộc tính: Thực dân (Anh hùng), Ham mê sắc dục (Anh hùng), Chủ nghĩa bài Hàn (Hiếm)
Kỹ năng: Đấu tay đôi (Cấp 7), Rèn luyện vũ khí nâng cao (Cấp 4), Kiếm đạo Nhật (Cấp 8), Tập trung tinh thần (Cấp 3), Chỉ huy đám đông (Cấp 4)…
Tinh ấn: Thuộc địa hoá (Cấp 7), Kỷ luật (Cấp 5)
Chỉ số tổng quát: Thể chất (Cấp 60+10), Sức mạnh (Cấp 60+10), Nhanh nhẹn (Cấp 60+10), Ma lực (Cấp 60+10).
Đánh giá tổng quan: Đây là Yamamoto Hajime, thủ lĩnh của một trong bốn đoàn đội chủ chốt ở Nhật Bản. Ông ta có thể sử dụng “thuộc địa hoá” - một tinh ấn có ảnh hưởng rất lớn với người dân của một đất nước nhất định. Nếu bạn là người Hàn Quốc hoặc người Trung Quốc, bạn không nên đối đầu với người này.
+
“Tại sao lũ nô lệ thực dân lại ở đây?”
Nếu ở Hàn Quốc có mấy vị vua Tam Quốc, thì ở Nhật cũng có kiểu người như vậy. Đúng là ở đâu thì cũng có những kẻ ngáo thời đại cả.
[Độ đồng cảm của Yamamoto Hajime đã tăng lên đáng kể nhờ hiệu ứng buff của kịch bản.]
Kẻ xâm lược Đế quốc Đại Hàn. Nhà bảo trợ của Yamamoto chính là Ito Hirobumi - thủ tướng đầu tiên của nội các Nhật Bản.
[Chuyển động của bạn đã chậm lại do ảnh hưởng của hiệu ứng “Thuộc địa hóa”.]
[Tinh thần bạn đã yếu hơn do ảnh hưởng của hiệu ứng “Thuộc địa hóa”.]
Tinh ấn [Thuộc địa hoá] của Yamamoto sẽ tạo hiệu ứng bất lợi rất lớn cho những quốc gia từng bị Nhật Bản thống trị trong lịch sử. Nhờ có [Bức tường thứ tư] mà ảnh hưởng về mặt tinh thần không thấm thoát gì cho lắm, nhưng chuyển động của tôi bị hạn chế đáng kể.
Tôi cố chống lại sự hạn chế và nói, “Đừng tưởng mình là cấp độ vĩ nhân mà tỏ ra huênh hoang.”
“Tên thường dân này…!”
Có lẽ “Kẻ xâm lược Đế quốc Đại Hàn” đang muốn tìm cơ hội để kiến tạo một giai thoại lớn trong màn này. Nhưng ông ta sẽ không được toại nguyện đâu.
[Tinh toạ mãi khao khát nền độc lập dân tộc đang nhìn bạn.]
[Chiến binh vĩ đại của nền độc lập hứa sẽ kết liễu hắn nếu bạn cho tinh toạ ấy ba viên đạn.]
Chạy thẳng về hướng Yamamoto, tôi cất [Tín Niệm Bất Diệt] đi và rút [Giản Bình Nghi] ra.
“Giết đi!”
Yamamoto giảo hoạt lập tức kéo một người từ phe mình ra làm khiên thịt. Ông ta làm vậy là vì ông ta biết rõ rằng, chỉ cần tôi giết người, tôi sẽ lập tức bị teo nhỏ.
Giết Yamamoto không phải vấn đề. Vấn đề ở đây không phải là chuyện tôi sẽ hóa tí hon nếu tôi giết ông ta. Mà là nếu tôi giết người, tôi sẽ mất hiệu ứng ‘Bất Sát Vương’.
Tôi cũng định sẽ từ bỏ danh hiệu ‘Bất Sát Vương’ trong kịch bản lần này. Thế nhưng không phải bây giờ. Tôi không thể vứt đi một lần sống lại chỉ để giết thủ tướng được. Thế nên người chiến đấu sẽ không phải là tôi.
[Tuỳ chọn đặc biệt của Giản Bình Nghi, “Tiếng vọng tới các vì sao” đã được kích hoạt.]
[“Tiếng vọng tới các vì sao” cho phép bạn hỏi xin sự trợ giúp của một tinh toạ.]
[Tinh toạ có thể từ chối lời thỉnh cầu của bạn, và số lần sử dụng của Giản Bình Nghi sẽ giảm khi tinh toạ đáp lại thỉnh cầu của bạn.]
La bàn bắt đầu quay, và các tinh toạ khắp thiên địa toả sáng lấp lánh.
[Xuyên qua dòng chảy của các vì sao, các tinh toạ vĩ đại nghe thấy giọng bạn.]
Tôi không chần chừ gì mà gọi ngay một tinh toạ.
“Tôi muốn gọi Nhà hoạt động cho nền độc lập dân tộc.”
Ở trong một vùng đất có lịch sử bị xâm lược dài đằng đẵng như bán đảo Triều Tiên, có vô số người xứng đáng được nhận danh hiệu “nhà hoạt động vì nền độc lập”. Nhưng trong số họ, chỉ duy nhất có một người được mang danh xưng là “Nhà hoạt động vì nền độc lập dân tộc”.
Đó là vì tất cả các tinh toạ thuộc bán đảo Triều Tiên đã chọn đặt danh hiệu này cho cô ấy.
[Tinh toạ “Nhà hoạt động vì nền độc lập dân tộc” đã đáp lại lời kêu gọi của bạn.]
Một nguồn năng lượng trầm lắng và trong trẻo thấu suốt tâm trí tôi và hiện lên hình ảnh của vị tinh toạ. Bộ áo tang trắng đã ám đen của cô ấy lất phất trong gió. Một cô gái còn quá trẻ cho vị trí của một tinh toạ.
Tôi đang định mở miệng thì vị tinh toạ kia đã lắc đầu. Tựa như muốn nói rằng tôi không cần phải cảm ơn cô ấy. Tôi gật đầu. Nếu Nhật Bản có Ito thì Hàn Quốc có vị tinh toạ này.
“Gì đây? Nhà bảo trợ của hắn là ai vậy?”
Các hoá thân Nhật Bản hoảng hốt la lối ầm ĩ. Nhưng khi thấy tôi không có hành động gì bất thường, bọn chúng lập tức lấy lại tinh thần và lại bắt đầu bao vây quanh tôi.
[Tinh ấn “Tuyên ngôn độc lập” (Cấp 1) đã triệt tiêu hiệu ứng “Thuộc địa hoá”.]
Nhưng bọn chúng không thể ngờ được rằng, đợt tấn công của tôi vốn đã bắt đầu.
[Tinh ấn “Khu vực phi bạo lực” (Cấp 1) đã ngăn chặn chuyển động của bạn và những người thuộc một số dân tộc nhất định.]
Đột nhiên, tất cả những người Nhật trong phạm vi mười mét quanh tôi cứng đờ lại.
“Cơ thể tao…?”
Nếu tinh ấn [Thuộc địa hoá] chỉ có tác dụng với người Hàn thì tinh ấn [Khu vực phi bạo lực] chỉ có tác dụng với người Nhật. Khi tinh ấn này được sử dụng, tôi và tất cả những người Nhật trong khu vực xung quanh sẽ không thể nhấc chân dù chỉ một bước. Ít nhất là trong một phút tới.
“Di chuyển! Di chuyển ngay!”
Giữa những người Nhật đang hoang mang, chỉ có Yamamoto là phá ra cười, làm như thể đây là chuyện gì thú vị lắm. Ông ta cũng bị tinh ấn của tôi giam tại chỗ.
“Sức mạnh của tinh toạ này… thú vị đấy. Nhà bảo trợ của ta đang điên tiết lên rồi.”
“...”
“Nhưng ngươi cũng không cử động được. Ngươi định giết ta thế nào đây?”
Tôi mỉm cười.
“Tôi sẽ không giết ông.”
Ấy là lẽ dĩ nhiên. Người giết Yamamoto đã được định sẵn ngay từ đầu.
“Bà ơi, đến lúc rồi!”
Theo lệnh của tôi, tù nhân số 406 đang ngồi bên tay trái tôi bắt đầu hành động. Tựa như có phép thuật, cơ thể của bà lão cứ lớn dần lớn dần.
“C-cái gì vậy?”
Sự thật là bà lão chưa bao giờ bị “teo nhỏ”, bởi ngay từ đầu bà đã là một người "tí hon" rồi. Tất cả đều là nhờ phép thuật của - Jeon Woochi - cấp dưới của mẹ tôi.
“Đừng hoảng! Bà ta chỉ là một bà già thôi!”
Người Nhật loạng choạng muốn thoát khỏi sức mạnh trói buộc để chặn đường bà lão. Bà lão chỉ lại gần họ với một nụ cười.
[Nhân vật “Lee Boksoon” đã kích hoạt kỹ năng “Tôn trọng người cao tuổi” (Cấp 7).]
[Các hóa thân nhỏ tuổi hơn “Lee Boksoon” sẽ phải tôn trọng bà ấy.]
“Khỉ thật, chuyện gì vậy?”
Người Nhật ngập ngừng lui lại như đang nhường ghế trên tàu điện ngầm. Rõ ràng là họ không tự nguyện làm vậy.
“Haha, cảm ơn các cháu nhé. Mấy đứa thực sự không cần nhường đâu.”
[Nhân vật “Lee Boksoon” đã kích hoạt kỹ năng “Người già cường tráng (Cấp 6)”.]
“Bà lão này còn khoẻ lắm.”
Những người Nhật bị bà lão đánh hét lên và ngã rạp xuống. Cánh tay bà sưng to lên như sắp vỡ ra. Chẳng rõ từ lúc nào mà cơ thể của bà lão đã trở nên cơ bắp và lực lưỡng. Lee Hyunsung há hốc mồm trước những múi cơ cuồn cuộn.
“... N-Ngăn lại! Ngăn bà ta lại!”
Thủ tướng Yamamoto nhận ra có gì đó không ổn và la lên.
Tôi cất lời, “Bà ơi, làm nhanh gọn lẹ nhé.”
Lee Boksoon gật đầu. Dẫu rằng tình huống đang có lợi cho phe ta, nhưng chỉ cần giết một người thôi là sẽ bị “teo nhỏ” ngay. Quan trọng là phải xác định được đúng mục tiêu cần kết liễu trước khi bị “teo nhỏ”.
Năng lượng của nhà bảo trợ rót đầy cơ thể Lee Boksoon.
[Các tinh toạ “Nhà hoạt động cho nền Độc lập Dân tộc” và “Xạ thủ Cáp Nhĩ Tân” đã tạo nên hiệu ứng cộng hưởng.]
[“Xạ thủ Cáp Nhĩ Tân” sẽ có tỉ lệ trúng mục tiêu 100%.]
[Tổn thương từ đạn của “Xạ thủ Cáp Nhĩ Tân” sẽ tăng 150%.]
Giờ thì Lee Boksoon trông giống một chiến binh hơn là một bà lão. Một chiến binh dành trọn đời mình cho một mục tiêu duy nhất.
“Mấy đứa đã ngồi tám nhảm ở ghế dành cho người cao tuổi bao lâu rồi hả? Giờ không phải là hậu Joseon nữa đâu. Ta đã cố hoà đồng với đám thanh niên trẻ rồi, nhưng các cậu cũng nên biết lúc nào thì phải nhường chỗ chứ.”
[Nhân vật “Lee Boksoon” đã kích hoạt kỹ năng “Ba phát đạn (Cấp 1)”.]
Vừa nói Lee Boksoon vừa tạo hình khẩu súng bằng cách duỗi ngón trỏ và ngón cái thành một góc 90 độ. Ma lực tụ lại ở đầu ngón trỏ của bà. Phần lớn các hoá thân hiếm khi nào bị thương vì đạn ma thuật. Chỉ trừ một người.
Khuôn mặt thủ tướng bao phủ trong sự sững sờ.
“N-Năng lực đó? Nhà bảo trợ của ngươi là…!”
Rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt.
「Vũ đài hoá」 - Hiện tượng xảy ra khi hoá thân của các tinh toạ liên quan đến nhau chạm mặt đã được kích hoạt.
Trong phút chốc, quang cảnh xung quanh bắt đầu biến dạng, và dường như tôi nghe được tiếng động cơ của đầu máy hơi nước. Nơi đây đã trở thành một sân ga kiểu cũ. Dù là lần đầu thấy nơi này nhưng tôi nghĩ mình biết đây là đâu.
Năm 1909, Cáp Nhĩ Tân, Trung Quốc.
“U-uoaaa…!”
Đây là nơi Ito Hirobumi bị giết.
“K-Không! Chết tiệt! Ngăn bà ta lại!”
Yamamoto thét lên đầy khiếp đảm.
Khi hiện tượng「Vũ đài hoá」 xảy ra, sự đồng cảm với tinh toạ sẽ đạt mức tuyệt đối.
[“Ba phát đạn” sẽ có sát thương đặc biệt nhờ ảnh hưởng của 「Vũ đài hoá」.]
[Sát thương của đạn sẽ tăng 2000%.]
Những viên đạn được tạo ra để giết duy nhất một người cháy trên đầu ngón tay của Lee Boksoon.
[Tinh toạ “Kẻ xâm lược Đế quốc Đại Hàn” đang yêu cầu trợ giúp từ các tinh toạ Nhật Bản!]
[Tinh toạ “Kẻ xâm lược Đế quốc Đại Hàn” la hét và chỉ về phía hoá thân “Lee Boksoon”.]
Tù nhân số 406, Lee Boksoon. Nhà bảo trợ của bà chính là nghĩa sĩ An Junggeun.
“Vĩnh biệt, lưỡng ban Nhật Bản.”
Ba phát đạn lần lượt rời nòng. Yamamoto bị bắn giật về sau, ông ta nhìn xuống ngực với một vẻ mặt trống rỗng.
Ryu Gwansun - người tổ chức phong trào 1 tháng 3, một cuộc biểu tình ôn hòa của người dân Hàn Quốc chống lại sự cai trị của Nhật Bản. Cô đã bị bắt và tra tấn đến chết, khi đó cô mới 17 tuổi. Cô được coi là một biểu tượng đấu tranh giành độc lập của Hàn Quốc. Thời kỳ Hàn bị Nhật thuộc địa. An Junggeun là người Hàn Quốc đã ám sát Ito Hirobumi để phản đối những chính sách của vị thủ tướng này. Ông đã bắn Ito ba phát ngay trên sân ga Cáp Nhĩ Tân, Trung Quốc. Lưỡng ban: Từ cũ, dùng để chỉ giai cấp thống trị bao gồm quan lại và học giả.