Người phụ nữ mời Lydia vào căn nhà tự giới thiệu mình là Hinagiku.
Lydia hiện đang ngồi một mình trên chiếc ghế sô-pha đơn. Còn Hinagiku thì biến mất tăm vào sâu trong nhà sau câu nói “Để tôi đi lấy nước.”
Tiện đây, Ohan đang đứng cảnh giới bên ngoài.
Lydia ngắm nghía xung quanh liên hồi.
Đây là một căn nhà đơn sơ và giản dị. Nó có đủ mọi vật dụng tối thiểu cho cuộc sống.
Có bàn, có ghế sô-pha và giường ngủ.
Lydia đoán bên trong nhà có lẽ còn có một Máy Sản Xuất Thực Phẩm đơn giản và một Hộp Tái Chế.
Căn nhà cao cực kỳ. Đến nỗi nếu Ohan bước vào trong được, anh ta có thể đứng thẳng mà không đục nát trần.
Lydia hướng mắt về phía bàn và nhìn thấy một quả cầu màu xanh lục bảo bị nhốt trong lọ thủy tinh.
Lydia nghiêng đầu.
Cái gì đây?
Cô chưa từng nhìn thấy thứ nào như vậy trước đây cả. Thế nên Lydia với lấy máy tính bảng nằm trong ba lô, chụp cái lọ rồi tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu bằng phương pháp so sánh đối chứng.
Kết quả hiện ra là phương pháp trồng cây cảnh có tên Terarium.
“He-” Lydia gật đầu. “Cơ mà, không thấy tù túng sao?”
Lydia đặt máy tính bảng lên bàn và nói.
Đống rêu im lặng.
Chuyện này âu cũng là bình thường. Thực vật chỉ là dạng sống sơ khai, chúng không thể hiểu được ngôn ngữ của con người.
Hinagiku quay lại với tách cà phê trên tay.
“Cà phê au lait nhé.”
“Vâng, cảm ơn. Em thích cà phê au lait lắm.”
Lydia vui vẻ đáp lại Hinagiku.
Thoạt nhìn, Hinagiku khoảng tầm đâu đó 25 tuổi. Là nữ giới trưởng thành với mái tóc đen nhánh buộc qua loa. Mắt cô cũng đen láy như mái tóc vậy.
Tổng thể khuôn mặt Hinagiku rất hài hòa, nhưng vì biểu cảm lúc nào cũng lạnh băng đã tạo nên ấn tượng một con người khó gần.
Làn da nhợt nhạt và cơ thể gầy nhom, chẳng thể gọi là mảnh mai. Nói chung là trông không khỏe mạnh chút nào.
Hinagiku khoác lên mình một chiếc áo choàng trắng. Loại áo thường thấy trong phòng thí nghiệm.
Có điều, nơi đây dường như chẳng có gì để nghiên cứu cả.
“Vậy ư. Em thích cà phê au lait à?”
“Yup. Này, tại sao Hinagiku lại sống một mình ở đây vậy?”
“Còn nơi nào khác để sống nữa à?”
“Vì thế giới đã tàn rồi?”
“Phải.”
“Hừm.”
Lydia nhấp một ngụm cà phê. Vị hình như có hơi khác so với cà phê au lait mình thường uống ở thư viện nhỉ?
“Lydia, nhỉ?”
“Yup. Em là Lydia. Rất vui được gặp chị.”
“Ừm. Thế Lydia làm gì ở đây vậy?”
“Khám phá.”
“Khám phá? Khám phá cái gì cơ?”
“Thế giới.”
“Vậy sao. Em đang khám phá những nơi còn sót lại và đã biến mất trên thế giới nhỉ?”
“Nói vậy cũng đúng.”
Chính xác hơn, Lydia chỉ đang thỏa mãn bản tính tò mò, chứ không phải nghiêm túc khám phá hay gì.
Im lặng.
Hinagiku vẫn đứng im nhìn xuống Lydia.
Lydia nhìn đi chỗ khác. Dù không rõ nguyên do, nhưng cô cảm thấy ánh mắt Hinagiku có chút gì đó nguy hiểm.
“Mà này,” Lydia phá vỡ sự im lặng, nhưng vẫn không nhìn vào Hinagiku. “Căn nhà này được xây dựng sau khi thế giới diệt vong nhỉ?”
“Không. Nó có từ trước đó rồi cơ. Đây là nơi trú ẩn của chị.”
“Ra vậy. Nhìn bên ngoài nó trông như mới xây vậy.”
“Do chị thường xuyên bảo dưỡng nó thôi. Bởi cũng chẳng có việc gì để làm.”
Trong lúc trò chuyện, Lydia cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô tua ngược lại cuộc trò chuyện trong đầu.
“Hinagiku, bây giờ chị bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
Gốc rễ vấn đề là về tuổi của Hinagiku. Nếu là chủ nhân nơi này từ trước khi thế giới diệt vong, thì thứ bất hợp lý ở đây chính là tuổi của Hinagiku.
“Đã lâu rồi chị chưa đếm nữa. Chắc khoảng 50 chăng?”
“50!?”
Ngoại hình Hinagiku chẳng giống thế chút nào.
“Mà bởi vì lâu rồi chưa đếm, nên có khi còn hơn nữa,” Hinagiku cúi xuống. “Chị đã ngừng phát triển từ rất lâu rồi. Nó là sản phẩm phụ trong dự án nghiên cứu của chị.”
“Vậy à?”
“Chị không muốn cơ thể này già đi và nhăn nheo lại. Được mệnh danh là con người tiệm cận với đẳng cấp của thánh thần nhất. Chị ghét phải nhìn thấy những dấu hiệu của cái chết đang dần đến.”
“Tiệm cận với đẳng cấp của thánh thần?”
“Chị tạo ra con người mà không cần quan hệ tình dục. Không chỉ vậy, tất cả bọn họ đều sở hữu năng lực vượt trội hơn con người bình thường. Chị gọi họ là tân nhân loại.”
“Cái đó...em...đã...”
Lạ quá. Lydia đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, dù chẳng rõ tại sao. Ý thức cứ càng lúc càng mơ hồ.
“Hãy nói chuyện nhiều hơn khi con thức dậy nhé, Lucy dễ thương.”
“Chị là...”
Chị là ai.
Dù rất muốn hỏi vậy, nhưng những từ ngữ chẳng chịu phát ra.
Mí mắt nặng trĩu, ý thức Lydia tan biến đi.
◇
Lydia tỉnh dậy trong thế giới giấc mơ.
Một thế giới trải dài vô tận màu hồng đào. Một thế giới chẳng thể phân biệt được đâu là trên, đâu là dưới. Dù tưởng rằng đang đứng, nhưng khi nhìn xuống lại chẳng thấy mặt đất đâu cả.
Đã khá lâu rồi Lydia mới cảm nhận lại điều này.
“Diên vĩ, bạn đâu rồi-?”
Lydia dáo dác nhìn quanh.
“Đây.”
Bông Diên Vĩ tím phấp phới dưới chân Lydia.
“Biết ngay là bạn mà.”
“Phải. Là bọn ta.”
“Bạn lại đến đây để giúp đỡ cho tình yêu của mình?”
“Không. Tình yêu của cô đã viên mãn rồi. Có vẻ như cô đã kết hôn rồi nhỉ? Thế nên cô không cần bọn ta giúp nữa đâu. Ngày hôm nay, bọn ta đến vì mục đích ban đầu.”
“Mục đích ban đầu là gì?”
“Bọn ta vẫn chưa thể tiết lộ được. Nhưng có lẽ, lần gặp tiếp theo sẽ là lúc bí mật được bật mí.”
“Thế sao?”
“Thế đó.”
Trống rỗng. Không phải tĩnh lặng mà chỉ đơn thuần là một khoảng trống. Một khoảng trống nhỏ nhoi tựa như một quãng nghỉ giữa dòng chảy cuộc đời này vậy.
Đột nhiên, Lydia nhận ra tình cảnh của mình.
“Tôi, đang ngủ?”
“Đúng. Cô đang ngủ. Thế nên bọn ta mới có thể gặp cô. Song, một khi tỉnh dậy, cô sẽ phải thực hiện một thử thách lần nữa.”
“Phải chăng bạn đã sắp đặt tất cả?”
“Không. Nó đã được ấn định lên cô.”
“Tại sao lại là tôi?”
“Vì nó là điều cần thiết.”
“À ừ. Thế....Bạn có thể cho mình chút gợi ý được chứ? Vì mình dễ thương mà.”
“Được. Vì cô dễ thương.”
Bông Diễn Vĩ lắc lư, như thể đang cười vậy.
“Nào, nói đi.”
Lydia ngồi bệt xuống.
“Được. Bọn ta sẽ chỉ dẫn cho cô. ‘Một khi hiểu ra, thử thách đã đi đến hồi kết.' ”
“Tôi phải nhận ra cái gì mới được?”
“Bọn ta không thể tiết lộ quá nhiều được. Nhưng nó rất đơn giản. Và sẽ sớm kết thúc thôi. Khi đó, nó sẽ tiệm cận sự hoàn hảo. Đây gần như là bước xác nhận những vấn đề còn tồn đọng.”
“Thế sao?”
“Phải. Vậy thôi nhé. Đến lúc bọn ta phải đi rồi.”
“Yup. Dù không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ mình hiểu, có lẽ vậy. Cảm ơn và tạm biệt nhé.”
“Tạm biệt, Lydia.”
Lydia giơ tay phải lên chào, bông Diên Vĩ cũng lắc lư đáp lại.
◇
Khi tỉnh lại, Lydia thấy mình bị nhốt trong một cái lồng.
Một cái lồng với mỗi cạnh dài 2 mét.
Tứ phía và cả trên dưới đều bị vây lại bằng những thanh sắt, ngăn cách hoàn toàn bên trong với bên ngoài. Lydia ở bên trong, còn bên ngoài là căn phòng mà lúc trước cô còn đang ngồi uống cà phê.
Lydia đứng dậy rồi kiểm tra thân mình. Không thương tích, cũng không cảm thấy bất thường ở đâu cả. Chỉ có điều, không có quần áo.
Lydia đang khỏa thân, toàn bộ quần áo đều bị tước sạch.
Không khí thoáng mát, không lạnh chút nào chứng tỏ điều hòa vẫn đang hoạt động tốt.
Cô lập tức hiểu rằng mình đang bị nhốt.
Nhưng cô không lo, bởi chỉ cần gọi Ohan, thoát khỏi đây cực kỳ dễ dàng.
“Hinagiku, chị đâu rồi?”
Lydia chạm vào thanh sắt.
Và,
“Ái! Đau!!”
Một làn sóng điện dữ dội chạy khắp người Lydia.
Lydia hốt hoảng nhìn tay mình - vẫn còn nguyên. Không có vết thương nào cả.
Nhưng ngay cả thế, Lydia vẫn lúng túng.
“Đây là lồng điện.”
Giọng Hinagiku vang lên từ phía sau.
Lydia quay lại. Hinagiku ngồi trên chiếc sô-pha với ly rượu trên tay đang nhìn thẳng vào cô.
“Nếu em không phải là một đứa khổ dâm, chị khuyên em đừng chạm vào nó, Lydia à.”
“Lồng điện?”
“Có dòng điện chạy qua lồng. Nên gọi là lồng điện thôi.”
“Tại sao lại có điện chạy qua lồng?”
“Ôi, Lucy, Lucy dễ thương của chị. Chị cũng không muốn làm thế đâu.”
“Mà chị vẫn làm rồi đó thôi.”
“Ừ. Phải nhỉ. Nhưng chị thực sự không muốn làm Lydia đau đâu. Chỉ là không muốn em chạy mất thôi. À, chị cũng muốn thấy em khỏa thân nữa.”
“Khỏa thân?”
“A. Đẹp thật. Đã lâu lắm rồi mới được nhìn thấy một thiếu nữ thực thụ khỏa thân.”
Hinagiku nói với khuôn mặt nghiêm túc.
“...vậy, vậy ư?”
“Đừng hiểu lầm nhé. Không phải ai chị cũng chấp nhận đâu.”
“Thế là ai thì sẽ được?”
“Em, Lucy.”
“Chỉ mình em thôi ư?”
“Không hẳn.”
“À. Vậy ra em không phải là người duy nhất à?”
Nếu Yuuyami nghe được câu này, chắc chắn cô ấy sẽ lo sốt vó lên và tìm cách trấn an Lydia.
“Chị yêu em, Lucy.”
Đột nhiên, Hinagiku nói vậy.
“Dù lúc trước đó chị nói em không phải là người duy nhất?!”
Đây thực sự là thời điểm tệ hại để tỏ tình.
“Ai mà chẳng yêu những cô gái xinh đẹp nhỉ?"
“Có nghĩa chỉ cần là gái xinh thì sẽ được tất?! Thật là phù phiếm.”
“Nào, không phải thế. Chị đang nghiêm túc đấy.”
Hinagiku hớp một ngụm chất lỏng trong ly.
“Phù phiếm nhưng lại nghiêm túc!?”
Mình không thể hiểu được nũa rồi. Lydia thầm nghĩ.
“Hừm.”
Hinagiku đưa tay phải lên cằm.
“V-vậy thì chị thả em khỏi lồng điện này được không?”
Lydia không phải là thú cưng, mà cũng không phải là tội phạm. Chẳng lý do gì để mà cô bị nhốt cả.
“Không.”
“Bất cứ giá nào?”
“Phải.”
“Vậy à.”
Lydia thở dài.
Cô vẫn do dự chuyện gọi Ohan.
Nếu gọi Ohan, chắc chắn cô sẽ được cứu. Với anh ta, chiếc lồng điện này chẳng khác nào một cái hộp các-tông cả.
Nhưng lỡ như Ohan nhận định Hinagiku là kẻ thù thì sao?
Chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt lành gì.
Song, trong trường hợp đối phương có thể hiểu ngôn ngữ, điều đầu tiên Ohan sẽ làm là cảnh báo. Nếu Hinagiku ngoan ngoãn từ bỏ thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả.
Tuy vậy, Hinagiku có chịu nghe lời không thì vẫn chẳng rõ.
“Sao em không gọi Ohan?” Hinagiku hỏi.
“Hinagiku sẽ gặp nguy hiểm mất, nên không đâu.”
“Lucy quả là con người tốt bụng mà. Nhưng có một điều em nên biết, chủ nhân ban đầu của Ohan là chị.”
“Ể?”
“Và xem ra chị vẫn còn quyền điều khiển. Đợi một tý.”
Hinagiku đặt cái ly xuống bàn rồi đứng dậy. Từ đằng sau ghế sô-pha, Hinagiku cầm một thứ gì đó lên.
“Quyền quản trị của chị đáng ra phải bị xóa rồi.”
Thứ Hinagiku đang cầm,
“Nhưng không, nên Ohan vẫn còn nghe lệnh của chị.”
như thể đã bị giật ra bằng một lực cực manh.
“Chị ra lệnh cho nó, tự tiêu diệt chính mình.”
Là đầu của Ohan.
Nghe đến đây - Lydia mất hết sức lực và khuỵu xuống.