Căn phòng đó thiếu ánh sáng.
Nhưng nó không hề tối chút nào, bởi có hàng tá màn hình đang bật lên sáng trưng.
“Onee-chan...sẽ không bắn.”
Quan sát cảnh tượng đang chiếu trên màn hình, Micheal - nàng thiên thần ngồi xếp bằng trên sàn với đôi cánh trắng muốt đang gấp lại - khẽ lẩm bẩm.
Trên màn hình là cảnh Lydia bị nhốt trong lồng cùng với khẩu súng lục.
Mika đã luôn quan sát kể từ khoảnh khắc Lydia thức dậy tại thư viện ngầm. Thế nên cô bé chắc chắn. Lydia sẽ không bắn.
“Không thành vấn đề.”
Bất chợt, Mika nhận ra Diễn Vĩ đang đung đưa bên cạnh mình.
“Aki-chan...lại không xuất hiện bằng hình dáng thật sự nữa rồi.”
Liếc nhìn bông Diên Vi một chốc, Mika lập tức đưa mắt về màn hình.
“Nếu không làm thế, Mika sẽ bị thương mất. Đối với Mika hiện giờ, tiếp xúc trực tiếp với cơ thể thực của bọn ta vẫn chưa được đâu."
“Mika biết....Không cần phải nhắc...”
“Vâng vâng.”
“Thế....tại sao lại không thành vấn đề?”
“Dù Hinagiku có chết hay không, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thế giới. Mặc dù cũng có liên đới, nhưng vai trò chủ yếu của cô ta là giúp Lydia hiểu ra. Hay nói chính xác hơn là tạo một cú huých cho Lydia.”
“Hiểu ra?”
“Đúng.”
“Cái gì?”
“Cứ nhìn đi, rồi cô sẽ hiểu thôi.”
“Hừm...Mika không hiểu Aki-chan đang.... nói gì. Mika chỉ thấy....Aki-chan đang bắt nạt onee-chan thôi.”
“Bọn ta không hề bắt nạt Lydia. Bọn ta chỉ tạo ra những tình huống cần thiết dựa trên sự đồng ý của Lydia thôi.”
“Aki-chan đã....điều khiến ý thức của onee-chan, để chị ấy đi ra biển...và đi đến Thụ Hải, phải không?”
“Đúng. Lydia gọi nó là ‘Mình có cảm giác phải làm thế.’”
“Và...chuyện này sẽ tiếp tục bao lâu nữa?”
“Đến khi Lydia hoàn thành thử thách cuối cùng và được bọn ta chuyển giao quyền lực. Vai trò của bọn ta đến đây là kết thúc. Sau đó, bọn ta sẽ bắt đầu hành trình của riêng mình ngay sau đấy. Cơ mà, nếu hôm đó, ngày mà thế thế giới toàn diệt, Mika chấp nhận quyền lực thì bọn ta có thể đi sớm hơn rồi.”
“...Mika, không hứng thú...”
“Không sao. Bọn ta không trách cô. Dù sao Mika đã giúp đỡ bọn ta rất nhiều mà.”
“Nếu không, Aki-chan...sẽ không đưa Mika đi cùng.”
Mika quay người sang nhìn Diên Vĩ, rồi cô bé chỉnh lại thế ngồi.
“Mika vẫn đang làm tốt mà.”
Bản thân là một tồn tại cao cấp, Diên Vĩ không thể tự mình can thiệp vào những chuyện đang diễn ra trên thế giới. Bởi rất nhiều khách thể sẽ bị xóa sổ.
Chẳng cần Mika phá hủy thế giới, chỉ cần Diên Vĩ hiện nguyên hình, thế giới sẽ toàn diệt ngay lập tức.
Nhưng Diên Vĩ đã không làm. Chính xác hơn là không thể.
“Đánh thức onee-chan...trước khi chibi-nee-chan tỉnh dậy.....cho Yuuyami gặp onee-chan...Trông chừng để hai người họ không phải chết...Diên Vĩ đã làm hết nhỉ?”
“Phải. Bọn ta có ích đấy chứ. Yuuyami là cần thiết đối với Lydia. Hai đứa trẻ này tương hỗ lẫn nhau. Chỉ có điều, bọn ta không ngờ tình yêu lại nảy sinh giữa hai người bọn họ.”
Cả Mika lẫn Diên Vi đều nhún vai.
Mika cũng không ngờ Lydia lại yêu AD đó.
Nữ giới loài người sẽ yêu nam giới đồng tộc, thường thức là vậy. Đến Mika cũng hiểu điều đó. Cô bé đã tưởng Lydia sẽ suy nghĩ giống mình.
“Ồ, xem ra đã có câu trả lời rồi.”
“Ể?”
“Ai chà. Lydia tháo rời khẩu súng ra kìa.”
Diên Vĩ cất lời. Mika quay sang màn hình.
Lydia đã tháo tung khẩu súng ra và hiện đang gắn từng bộ phận lại với nhau.
“Onee-chan....lúc nào ...cùng đầy bất ngờ.”
“Nếu là con người bình thường, họ sẽ bắn Hinagiku ngay lập tức mà chẳng suy nghĩ gì. Giữa tính mạng bản thân và tính mạng của kẻ đã nhốt họ, ai cũng sẽ đặt bản thân lên hàng đầu.”
“Nếu onee-chan...còn Lucy, chắc chắn, sẽ bóp cò, không chần chừ...”
Lucy không phải là người xấu, nhưng cô cũng chẳng phải là người tốt.
Chỉ là sức hút của cô lên người khác lại mạnh mẽ đến lạ kỳ.
“Dường như vậy. Thậm chí, Lucy có khi còn chẳng ngần ngại phá hủy thế giới. Cô ta sẵn sàng tự sát để Lydia được sinh ra cơ mà.”
“Ồ...giờ cô ấy đang lắp nó lại.”
Kể cả khi lắp xong, Lydia chắc chắn sẽ không bắn.
Nếu có ý định sử dụng từ đầu, Lydia đã không tháo nó ra.
Mika chăm chú nhìn màn hình. Lydia đã lắp xong khẩu súng và đang gật đầu lia lịa. Rồi sau đó, cô đặt khẩu súng xuống sàn và mỉm cười.
“Xem ra Lydia không còn sợ nữa rồi.”
“Yup...Chị ấy tin có thể tự cứu lấy mình.”
“Không phải.”
“Gì...”
“Màn hình bên cạnh.”
Mika nhìn sang màn hình bên phải.
Trong đó, Yuuyami và Rapha vừa mới đến Thụ Hải.
“Cô ta tin ngay cả khi bản thân không thể làm gì được, Yuuyami sẽ đến giúp. Hoàn toàn tin từ tận đáy lòng.”
Khi Yuuyami rơi vào tình cảnh hiểm nghèo chẳng thể làm gì được, chính Lydia chứ không phải ai khác đã dang tay cứu giúp.
Thế nên mới nói, Lydia và Yuuyami bù trừ cho nhau.
“Ngay lúc này đây, Lydia đã nhớ ra điều đó. Cô ta đã hiểu ra mình phải làm gì. Thử thách chỉ đơn giản vậy thôi. Hai đứa trẻ đó tương hỗ cho nhau. Nhiệm vụ vủa Hinagiku là tạo nên một cú huých thúc đẩy cả hai.”
◇
Hinagiku ngồi trên ghế sô-pha, lơ đễnh nhìn Lydia.
Lydia ngắm nghía khẩu súng từ nhiều góc độ. Rồi bắt đầu gỡ nó ra.
Hinagiku hoàn toàn bất ngờ trước hành động nằm ngoài dự đoán này.
(Cô không muốn bị giết. Nhưng lại sẵn sàng để chết. Thực là tội nghiệp mà.)
Đám rêu nằm lăn lóc trên sàn phát biển.
Hinagiku nhặt nó lên rồi giơ ra trước mặt mình.
(Sao không xin lỗi đi?)
“Gì cơ?”
Hinagiku thì thầm.
(Vì đã lột đồ con bé. Cơ mà, sao cô không thử làm thân một cách bình thường nhỉ? Nếu làm thế thì cô sẽ không còn phải thui thủi một mình nữa đó.)
“Hừm...”
Hinagiku suy nghĩ một hồi, nhưng rồi lại quyết định không xin lỗi.
(Cô bị ngu à?)
“Điều gì khiến ngươi nghĩ ta phải xin lỗi?”
(Có bậc cha mẹ nào lại lột đồ con gái mình ra rồi nhốt cô bé lại sau một khoảng thời gian dài không gặp mặt nhau không? Đã thế, cô bé dường như còn bị mất trí nhớ nữa. Người thường không ai làm thế đâu, Hinagiku.”
“À, thì, cũng đúng. Nhưng trước đấy ta có nói rồi. Ta muốn thấy cơ thể trần trụi của Lucy. Hồi trước con bé có bao giờ chịu cho ta xem đâu...”
(Vậy cô chỉ muốn thấy Lucy khỏa thân thôi nhỉ?)
“Đúng. Không sai. À phải, ta vẫn chưa âu yếm con bé. Hiện tại là chưa.”
(Chà, xem ra chừng nào còn ở trong lồng, đứa trẻ này vẫn còn an toàn. Về mặt trinh tiết nhé.)
“Tệ nhất, ta đang nghĩ tới chuyện chui vào lồng luôn. Có được không nhỉ?”
(...Cô đúng là một kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa.)
Đám rêu cạn lời, đánh dấu cả hai đã hết chuyện để nói.
Hinagiku nhìn Lydia, lúc này đây đang lắp lại khẩu súng.
Hinagiku lơ đễnh quan sát Lydia.
Lydia gật đầu một cái ngay khi lắp xong khẩu súng.
Rồi mỉm cười và đặt khẩu súng xuống sàn.
Sự chú ý của Hinagiku đã va phải vào ánh mắt của Lydia.
“Đúng là một thứ vũ khí đơn giản.”
“Đồ cổ cả mà.”
Không đến mức “lỗi thời”, nhưng nó cũng đủ để được gọi là di tích của một thời đại.
“Thế tại sao mẹ lại giữ thứ vũ khí cổ như này vậy?”
“Mẹ thích mùi thuốc súng.”
“Mẹ đã bắn thử lần nào chưa?”
“Rồi. Ở trường bắn, chỗ đó họ cho phép bắn đạn thật.”
Dĩ nhiên là trước khi thế giới bị hủy diệt, Hinagiku tiếp nối câu nói trong tâm trí.
“Hừmm”
Lydia nhặt khẩu súng lên rồi tiến sát lại gần những thanh sắt.
Hinagiku nhắm mắt. Chắc mẩm trong bụng Lydia sẽ bắn.
(Tôi không hiểu tại sao cô lại không chọn tiếp tục cô đơn, mà lại chọn cái chết như này. Có điều, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu xin lỗi và tìm hiểu nhau sao?)
Hinagiku ngơ đi những lời của đám rêu.
Có điều, dù đợi cả một hồi lâu, chẳng có tiếng súng cũng như mùi thuốc súng nào phát ra cả.
Khi Hinagiku mở mắt, Lydia đẩy khẩu súng qua khoảng trống giữa những thanh sắt.
Khẩu súng chạm vào chân Hinagiku và dừng lại.
“Con không bắn ư?”
Hinagiku nhặt nó lên.
“Không.”
“Vậy con sẽ ở lại đây cho đến khi mẹ chết?”
“Không luôn.”
Lydia lắc đầu nguầy nguậy.
“Thế thì mẹ sẽ nhốt con lại mãi đó.”
“Con vừa nhớ ra một chuyện.”
“Nhớ?”
“Vâng. Khi tháo khẩu súng ra, tâm trí con đã bình tĩnh lại. Nhờ đó, con đã nhớ ra.”
“Nhớ ra cái gì?”
“Con không cô đơn.”
Vậy sao, Hinagiku gật đầu.
“Nếu Mika hay Rapha mà đến, chính tay mẹ sẽ đuổi chúng đi.”
(Đừng có nói thế. Có cần phải nghiêm túc đến mức đó chỉ để giữ Lucy lại không...? Cô đúng là một đứa trẻ to xác mà....)
Đám rêu thở dài.
Hinagiku bơ đẹp.
Nhưng, Hinagiku biết rõ. Bỏ qua Rapha, cô không thể nào địch lại Mika chỉ với một khẩu súng được.
“Sai rồi.”
Lydia lắc đầu.
“Sai ư?”
“Vâng. Con chưa gặp Mika bao giờ cả. Còn Rapha sẽ lạc đường là cái chắc, con nghi ngờ chuyện con bé có thể một mình đến giải cứu.”
“Vậy còn ai khác nữa à?”
Hinagiku không thể nghĩ ra đó là ai.
Chỉ có ba con người mới được tạo ra trong dự án Thiên Thần, và không có một ai khác đặc biệt thân thiết với Lucy trước khi thế giới bị diệt vong cả.
Hinagiku lúc nào cũng theo dõi Lucy, nên chắc chắn điều đó không thể sai được.
“Còn chứ ạ.”
Lydia nhìn thẳng vào mắt Hinagiu.
“Ai cơ?”
“Người yêu của con.”
“Người yêu...”
Lọ rêu rơi khỏi tay Hinagiku và lăn lông lốc trên sàn.
(Đau đấy! Cẩn thận chút đi chứ!)
Hinagiku chẳng còn nghe thấy lời càu nhàu của đám rêu nữa rồi.
“Nói thế nào đây ta. Chúng con đã cưới nhau rồi, nên chắc gọi là người yêu thì cũng không đúng nhỉ? À, dù nói là cưới, chúng con vẫn chưa thề nguyện trước mặt Chúa đâu.”
Lydia ngượng ngùng gãi đầu nói.
“Con có người yêu rồi...?”
“Yup.”
“Hắn là loại người như nào....”
Phải tái tạo súng săn ngay lập tức. Hinagiku nghĩ.
Bổn phận của bậc cha mẹ là cầm súng săn lên ngay khi con gái mình dắt bạn trai về.
“Không phải đàn ông đâu.”
“...Phụ nữ à?”
Vậy thì không sao. Bởi lẽ, chính Hinagiku cũng yêu những thiếu nữ xinh đẹp mà.
Nếu là nữ thì chắc không cần chuẩn bị súng săn nữa rồi. - Hinagiku thở phào.
Song, vừa nghe hết những lời tiếp theo của Lydia. Hinagiku nghĩ mình cần một thứ gì đó có hỏa lực mạnh hơn súng săn.
“Yuuyami là AD. Không phải con người đâu mẹ.”