Giấc Mơ Của AutoDoll Trong Thế Giới Úa Tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Toàn Tập - Chương 37: Mình muốn quan hệ tình dục!

Trong lúc Hinagiku dỗ dành Rapha đang khóc nức nở.

Yuuyami tiến hành kiểm tra sơ bộ cơ thể.

Rõ ràng, tình trạng của cô rất khác thường. Tuy không phải vấn đề quá lớn nhưng đáng để lưu tâm.

Lydia đứng cạnh Yuuyami, mắt thì quan sát những gì đang diễn ra.

Hừm, thông tin về tình trạng cơ thể Yuuyami bắt đầu hiện ra.

Bộ não lượng tử bị quá tải nhẹ, nhiệt độ cơ thể tăng cao.

Cơ mà, nó không phải là sự gia tăng nhiệt mất kiểm soát. Nếu nói theo ngôn ngữ loài người, kiểu như cơ thể nóng lên vì bị sốt vậy.

Yuuyami lập tức hiểu ra bản chất của lần quá tải này.

Những cảm xúc.

Cội nguồn của chúng đến từ tình yêu dành cho Lydia.

Hiện tại, Yuuyami vẫn có thể xử lý được ở một mức độ nào đó, dù không hoàn toàn.

Tuy vậy, cô chưa bị tắt nguồn và hiệu suất xử lý đã được cải thiện hơn rất nhiều so với lần trước.

Không quá lời nếu nói - Yuuyami đã trưởng thành rồi.

“Lydia,” Yuuyami thì thầm.

“Hửm?” Lydia quay sang Yuuyami.

“Có lẽ mình đã bị cảm xúc chiếm hữu một chút.”

“Một chút thôi á?”

“Đúng. Một chút. Không sai chút nào. Dường như lời nói và hành động của mình có chút kích động thì phải?”

Kiểm tra nhật ký hành động, Yuuyami nói.

“Thế giờ cậu ổn chưa?”

“Rồi. Ngay lúc nhận ra có quá tải, tự dưng nó cứ thế dần biến mất. Mình không hiểu tại sao luôn.”

“Bởi vì cậu đã chấp nhận nó chăng? Nói thật là mình cũng không rõ nữa.”

“Vậy à. Tiện đây, tình yêu vô song là gì vậy?”

“Mình cũng không biết nốt-.”

Lydia khúc khích.

Ngay cả khi đã bình tĩnh lại, Yuuyami cũng không hiểu nó nghĩa là gì. Nhưng nguyên nhân đằng sau của sự sáng tạo này cũng thật dễ hiểu.

Chỉ mình ‘yêu’ thôi là không đủ. Tình yêu Yuuyami dành cho Lydia quá lớn, những từ ngữ kia không tài nào diễn đạt hết được.

Hay ít nhất, đó là những gì Yuuyami tin. Tuy vậy, cô cũng hơi tiếc nuối vì ‘tình yêu vô song’ lại không hợp lý cho lắm

“Nghe này, Lydia.”

“Sao vậy.”

Lydia cười tươi.

“Liệu, tối nay...”

Mình phải nói. Chuyện này không đơn thuần chỉ là thể hiện tình yêu nữa. Dĩ nhiên rồi, bởi đấy mới chính là đỉnh điểm của một mối quan hệ mà.

“Tối nay làm sao?”

“Mình...”

Mình muốn giao hợp tình dục - Nhưng không hiểu tại sao, chẳng có lời nào được thốt nên cả.

Quá tải một lần nữa lại xuất hiện bên trong bộ não lượng tử. Nhiệt độ cơ thể Yuuyami cũng dần tăng lên.

“Ừm....”

Cảm giác như bị quá nhiệt vậy. Yuuyami nghĩ.

Có điều, tất cả chỉ là tưởng tượng của cô, nhiệt độ thực tế chẳng đến mức đó.

Lydia nghiêng đầu, chờ đợi Yuuyami.

Phải nói ra thôi. Phải bày tỏ ý định trong tim này với Lydia.

Nhưng càng nghĩ về nó, những từ ngữ không hiểu sao lại càng chẳng thể thốt nên.

“Thì là...”

Tức quá! Yuuyami nghĩ.

Cảm xúc đang cản trở mình nói ra một cách bình thường.

Yuuyami không thể hiểu nổi cảm xúc này. Khác hẳn với tình yêu, cảm xúc này xuất phát từ cái ‘tôi’ của chính cô. Nó hoàn toàn mới mẻ với Yuuyami.

Yuuyami bồn chồn nhìn vào mọi thứ xung quanh.

Theo cách nói của con người, đôi mắt Yuuyami đang đảo vòng quanh liên hồi.

Và rồi, từ lúc nào không hay, Rapha đã nín hẳn.

“Rồi rồi, mẹ sẽ sửa Ohan ngay lập tức. Nhưng mà, trước đó mẹ có vài lời có vài lời muốn với Lucy.”

Hinagiku xoa đầu Rapha rồi quay sang Lydia.

Không lẽ nào.... Yuuyami nghĩ.

Không lẽ, người đó sẽ tỏ tình với Lydia ư? Liệu mình có bị cho ra rìa không?

Nhưng,

“Mẹ xin lỗi Lucy. Xin hãy tha thứ cho mẹ. Vì đã nhốt con lại và khiến con phải buồn.”

Nỗi lo sợ của Yuuyami hoàn toàn vô căn cứ.

Yuuyami thở phào nhẹ nhõm.

“Không phải Lucy, waaaa!”

Rapha lại rặn ra thêm chút nữa.

“Lucy-onee-chama đã chết rồi! Onee-chama giờ là Lydia-onee-chamaa cơ!”

“Ừ. Rồi. Mẹ sai rồi. Xin lỗi Rapha. Là Lydia, không phải Lucy.”

Hinagiku tiếp tục xoa đầu Rapha..

“Con tha thứ cho mẹ,” Lydia nói. “Vì đã nhốt con, nhầm tên con, và phá hủy Ohan.”

“Cảm ơn con, Lydia. Mẹ đã hành động thực sự ngu ngốc. Mẹ thực sự không hiểu lúc đó mẹ đã nghĩ cái gì. Có lẽ, mẹ đã hơi điên một chút.”

“Một chút thôi á?” Lydia nghiêng đầu.

“Không hẳn.”

“Vậy? Mẹ ổn rồi chứ?”

“Ừm.”

“Tại sao vậy?”

“Chắc là vì nơi này đã trở nên huyên náo hơn....và.”

Hinagiku nhặt lọ rêu lăn lóc dưới sàn lên.

“Cũng nhờ vào người bạn này đã dạy mẹ. Từ rất lâu rồi, nó luôn cố cho mẹ lời khuyên, nhưng cuối cùng mẹ lại bỏ ngoài tai hết.”

Hinagiku nhìn chiếc lọ đầy trìu mến.

Yuuyami nhận ra thứ trong đó là gì ngay lập tức: Rêu.

“Đám rêu này đã tiến hóa rồi chăng?”

Yuuyami cất tiếng hỏi. Bình thường, rêu không biết giao tiếp. Dĩ nhiên, cũng không thể dạy con người bất cứ điều gì.

“Không. Nghe có vẻ hơi kỳ, nhưng ta có thể nghe thấy tiếng nói của nó.”

“Thế à. Xem ra là ảo ảnh thị giác rồi. Tốt nhất, nên đi kiểm tra tình trạng sức khỏe đi là vừa.”

Giọng điệu Yuuyami vẫn thờ ơ như mọi khi.

“Không. Sai rồi. Không phải thế....Mà, đúng là ảo giác thật, nhưng sức khỏe ta vẫn bình thường. Ta nghĩ người ta gọi đó là ‘người bạn tưởng tượng’...”

“Đó là ảo giác thính giác và chứng hoang tưởng. Tốt nhất nên tập trung kiểm tra tình trạng tâm thần hơn là kiểm tra tình trạng thể chất.”

“Rồi, ta biết ta bị điên rồi. Nên đừng quá quan trọng nó quá, nhé?”

Hinagiku nhìn Lydia hòng tìm kiếm sự giúp đỡ.

“Hinagiku vốn không bình thường từ đầu rồi. Nên cứ coi như là chuyện bình thường đi, Yuuyami.” Lydia nói. “Đừng để tâm quá nhiều làm gì.”

“Vì không bình thường nên mới là bình thường? Thật kỳ quái mà.”

Yuuyami nghiêng đầu.

“Mana-Hina luôn khùng khùng như thế rồi! Cơ mà, nhanh sửa lại Ohan đi nào!”

Rapha tức giận thấy rõ.

“Rồi. Yuuyami, phiền đem cơ thể Ohan xuống tầng hầm được không?”

“Vâng.”

Yuuyami hướng về phía cửa ra vào.

“Khoan,” Hinagiku gọi với. “Có lối vào hẳn hoi đó, xin đừng dẫm nát sàn như hồi nãy.”

“Rõ.”

Vừa bước ra ngoài, Yuuyami thở dài.

Cuối cùng mình vẫn không thể nói.

Mặt trời sắp lặn đến nơi.

Màn đêm đang dần buông xuống.

“Ohan, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”

“Có.”

Ohan, chỉ còn mỗi cái đầu, đáp lại Yuuyami.

Thông qua Lightning Blaze, đầu Ohan hiện đang kết nối với máy tính, nguồn năng lượng hoạt động cũng lấy từ đây luôn.

Nơi đây là tầng hầm của căn nhà. Thiết bị, máy móc đều có đủ cả, thế nên việc sửa lại Ohan không phải vấn đề.

Nhưng, trước đó, Yuuyami có điều cần phải nói với Ohan.

Lydia, Hinagiku và Rapha đang đứng bên ngoài nhìn vào.

Yuuyami đã bảo cả ba rằng cô muốn nói chuyện riêng với Ohan.

“Hiện tại, anh đã hỏng hoàn toàn.”

“Vâng. Tôi đã tự hủy diệt chính mình. Nhật ký hành động vẫn còn nguyên.”

“Anh sẽ được sửa lại nhanh thôi, nhưng trước đó, tôi muốn hỏi anh.”

“Vâng?”

“Ohan, anh đã nói muốn được thay đổi ngoại hình nhỉ? Giờ anh còn muốn nữa không?”

“Muốn.”

Ohan trả lời không chút do dự.

“Được rồi. Ngoại hình của anh sẽ được thay đổi trong lúc sửa chữa lại. Nhưng, xin hãy xem thứ này trước đã.”

Đoạn, Yuuyami gắn Lightning Blaze vào cổ tay phải.

Cô cho Ohan nhìn vào đoạn nhất ký hành động của mình.

Đoạn nhật ký có Rapha.

Khi mà cô bé nức nở và vô tình thú nhận tình cảm với Ohan.

Đợi cho đến khi xem hết đoạn nhật ký hành động đó, Yuuyami mới tháo Lightning Blaze ra và cất lời.

“Anh nghĩ sao?” Yuuyami hỏi. “ Anh đã được yêu rồi. Dù không phải là theo nghĩa lãng mạn, nhưng chắc chắn anh đã được yêu rồi.”

Ohan im lặng, đôi cảm biến thị giác đỏ tươi dán chặt vào Yuuyami.

“Tôi hỏi lại lần nữa. Anh có còn muốn thay đổi ngoại hình không?”

Một khoảng lặng ngắn.

“Không,” Ohan đáp.

“Vậy ư?”

“Vâng. Thế này là đủ rồi. Cảm ơn rất nhiều, Yuuyami.”

“Không có gì.”

Yuuyami mỉm cười.

“Onee-chama, bọn họ đang nói gì thế? Yuuyami và Ohan ấy.”

Rapha thì thầm.

“Ưm, chắc là về Rapha yêu Ohan như nào đó.”

“Ra vậy. Em yêu Ohan như...., hả-!?”

Rapha nhăn mặt.

Lydia đưa hai tay lên che miệng. Nhưng Yuuyami nghĩ hành động đó có hơi muộn. Nó chẳng nghĩa lý gì nếu đã không thể giữ mồm giữ miệng.

“Làm gì có chuyện đó!! Bị ngu hay gì hả?!”

Rapha mặt đỏ lựng la lớn.

Vậy là không được rồi, Yuuyami nghĩ.

Thế nên,

“Ohan là bạn của con mà.”

Yuuyami trích những lời Rapha nói được lưu lại trong nhật ký hành động ra làm bằng chứng.

“Ca-Cái gì đó!? Cô bắt chước tôi à!? À không, đó không phải là tôi! Chắc chắn không! Tôi sẽ không bao giờ nói những thứ như thế! Chắc chắn!”

Rapha dậm chân thùm thụp trên sàn. Thấy vậy, Lydia ngán ngẩm ngửa tay lên trời.

Bắt chước Lydia, Yuuyami cũng ngửa tay lên theo.

Ây dà.