Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

16 107

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

35 312

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

37 405

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

189 1675

Web Novel - Chương 78

Mùa đông đến và lễ tốt nghiệp cũng cận kề. Đó là mùa của những lời thú nhận.

Hay nói đúng hơn thì đó là một cơ hội tốt để phơi bày tội lỗi của đám bạn cùng lớp. Vậy nên tôi đã gửi cho từng trường đại học và công ty mà bọn họ nộp đơn một bản ghi âm chất lượng cùng với các bằng chứng bổ sung mà tôi có. Sau cùng, họ không chỉ thường xuyên gọi tôi là 'rác' hay nói tôi 'chết đi' mà còn phá hoại sách giáo khoa và tài sản của tôi.

"Vì mày mà đơn xin nhập học của Hana đã bị từ chối dù cô ấy đã rất nỗ lực để vượt qua kỳ thi tuyển sinh đấy!"

"..."

Cười

"Mày cười cái gì? Hana không thể vào trường đại học đó được nữa rồi đấy!"

Chết tiệt, cái cảm giác này. Tuy có hơi tiếc khi không được nhìn thấy vẻ mặt của cô ta lúc đó nhưng bù lại, tôi lại được chứng kiến khuôn mặt buồn bã của anh chàng này. Thật thỏa mãn.

Cười

"MÀY!"

Cậu ta nắm lấy cổ áo tôi.

"Mà nhắc mới nhớ. Cậu có bài thi vào ngày mai nhỉ?"

Ngày mai là thứ bảy.

"Thì sao nào? Đừng nói với tao rằng mày định làm điều tương tự như đã làm với Hana nhé. Giỏi thì làm hộ tao cái. Tao sẽ chống mắt lên xem mày giở trò gì."

Không cần cậu phải nhắc, đằng nào tôi cũng định thế mà.

Tôi cố tình lớn giọng để mọi người có thể nghe thấy.

"Mọi người cũng vậy thôi nhưng với cậu thì có lẽ sẽ phải vượt qua một số RÀO CẢN RẤT LỚN đấy. Nên là cố gắng đừng để bị trượt nhé?"

Hiểu được ý đồ của tôi, một số người đã cố gắng ngăn cậu ta lại nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn xảy ra theo đúng mong đợi của tôi.

Cậu ta và một số người dự thi khác đã không xuất hiện vào thứ hai.

A, nhà trường cũng vất vả quá nhỉ? Dù sao thì hiện tại họ không đủ khả năng để hủy bỏ bất kỳ lớp học nào.

_______________________________

Vào thứ ba, lượng học sinh trong lớp giảm đi khá nhiều.

"Tớ xin lỗi Yuu! Mình xin lỗi vì đã bắt nạt cậu!" "Tớ xin lỗi Yuu-kun! Hãy tha thứ cho bọn mình!"

Tất cả mọi người trong lớp này ngoại trừ bốn người đều đồng loạt cúi đầu xin lỗi tôi.

"..."

Một lần nữa tôi lại phớt lờ bọn họ nhưng không thể che giấu nụ cười của mình.

Vì một lý do nào đó mà đám người trong lớp tự dựng lại thấy sợ tôi. Tại sao vậy ta.

Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ đâu.

_______________________________________________

Cuối cùng, hầu như tất cả mọi người trong lớp đều đánh mất tương lai vì tôi. Một số người trong họ đã tốt nghiệp và có việc làm.

"Senpai! Chúc mừng anh đã tốt nghiệp!"

"Cảm ơn em, Yuki!"

"Chúc mừng cháu! Yuu!"

"Cảm ơn bác nhiều, Quản lý."

"Yuu-kun! Chúc mừng em!"

"Cảm ơn chị! Onee-chan!"

"Chúc mừng anh, Yuu-kun!"

"Cảm ơn em, Hayano"

Và đó là cách lễ tốt nghiệp vui vẻ của tôi kết thúc.

(TLN: Kanji for Kouyama) ( Fuyuka, Shiina, Akina và Natsuki)