"Chúc mừng trò đã tốt nghiệp, Yuu."
Giáo viên chủ nhiệm đang chúc mừng tôi.
"Cảm ơn thầy rất nhiều."
Thật lòng thì tôi chẳng thấy biết ơn chút nào. Ông ta đã bỏ bê công việc của mình và hậu quả là lớp học bị tan rã.
"Yuu, nhờ trò mà thầy đã có một khoảng thời gian khá thú vị đấy?"
"Ha ha…"
"Trước hết, công việc khó khăn cứ chất chồng lên nhau. Thầy phải gọi điện xin lỗi rất nhiều trường đại học và công ty. Chưa bao giờ thầy phải làm việc nhiều đến thế trong suốt sự nghiệp của mình."
"Thật sao thầy?"
Nói vậy thôi chứ tôi chẳng quan tâm.
"Ngoài ra, rất nhiều giáo viên khác cũng đến gặp thầy để phàn nàn, kể cả giáo viên từng là người tình cũng đã chia tay thầy nữa."
"Hả? Chẳng phải Sensei đã kết hôn rồi sao?"
Gì vậy trời? Ông ta đang bắt tôi nghe cái gì vào ngày tốt nghiệp của mình vậy?
"Cô ấy cũng bỏ thầy và mang theo cả bọn trẻ."
"À, xin lỗi thầy nhưng em có việc phải đi rồi. Có một bữa tiệc mừng tốt nghiệp nho nhỏ đang chờ em đến tham gia."
Không, không biết đây có phải lo lắng thái quá không nhưng tôi có linh cảm xấu về ông ta. Ông ấy không giống với người thầy trước đó mà tôi biết.
"Không, đợi ở đó. Để người thầy này dạy cho trò một bài học cuối cùng. Bài học này thực sự rất quan trọng."
"Yuki!"
Có lẽ do đã quen sống trong môi trường nguy hiểm nên tôi đã nhanh chân di chuyển và kịp ngăn con dao đâm Yuki, thay vào đấy tôi đỡ nó thay em ấy.
"Eh ... Không thể nào ... Yuu-kun?"
"Yuu??"
"Yuu-kun?"
"Yuu...-senpai?"
Tôi ngã xuống.
"Senpai! SENPAI!"
Ugh ... Tôi đang mất ý thức. Có vẻ như quản lý và một số người giám hộ gần đó đã kịp thời khống chế giáo viên đó.
"Senpai! Không ... Không ... KHÔNG !!" "Em lại đang mất đi một người quan trọng với mình sao ..." "Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau và một lần nữa ... và ... Yuu-kun ..."
Xin lỗi Yuki nhưng đây là hiện thực.
"Yuki ... Anh xin lỗi."
Ai có thể ngờ rằng cuộc đời tôi sẽ kết thúc đột ngột như thế này? Không, tôi ĐÃ kết thù, vì vậy tôi đoán tôi đang trả giá cho những sai lầm của mình theo một nghĩa nào đó.
"Làm ơn ... Đợi em. Senpai! Em đã viết một cuốn tiểu thuyết suốt thời gian qua! Em đã sử dụng Senpai làm hình tượng của mình."
"Anh biết."
"Đừng chỉ đọc nó mà không có sự cho phép của em chứ..."
"Đó là một cuốn tiểu thuyết hay. Vậy nên hãy gắng viết tiếp nó nhé."
"Anh đang nói gì thế? Chính nhờ hình tượng đó mà tiểu thuyết của em mới được nhiều người biết đến như vậy và... em muốn Senpai tự hào về em, xem em như một người đàn em mà anh có thể tự hào."
"Anh hiểu rồi ... Điều đó thật tuyệt ... Làm ơn, Yuki, anh sẽ để phần còn lại cho em."
"Phần còn lại? Ý anh là sao? Đừng có nói thế."
"Dây đeo ... Dây đeo, hãy cho anh xem nó."
"Vâng."
Yuki đưa cho tôi xem chiếc dây đeo với bàn tay run rẩy.
Mana-chan.
"Senpai, hãy mở mắt ra ..."
Tớ rất vui.
Nhưng nếu có thể ... tớ muốn gặp cậu thêm một lần nữa.
(Gieo nhân nào thì gặt quả đấy thôi.)