Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Web Novel - Chương 79

"Chúc mừng trò đã tốt nghiệp, Yuu."

Giáo viên chủ nhiệm đang chúc mừng tôi.

"Cảm ơn thầy rất nhiều."

Thật lòng thì tôi chẳng thấy biết ơn chút nào. Ông ta đã bỏ bê công việc của mình và hậu quả là lớp học bị tan rã.

"Yuu, nhờ trò mà thầy đã có một khoảng thời gian khá thú vị đấy?"

"Ha ha…"

"Trước hết, công việc khó khăn cứ chất chồng lên nhau. Thầy phải gọi điện xin lỗi rất nhiều trường đại học và công ty. Chưa bao giờ thầy phải làm việc nhiều đến thế trong suốt sự nghiệp của mình."

"Thật sao thầy?"

Nói vậy thôi chứ tôi chẳng quan tâm.

"Ngoài ra, rất nhiều giáo viên khác cũng đến gặp thầy để phàn nàn, kể cả giáo viên từng là người tình cũng đã chia tay thầy nữa."

"Hả? Chẳng phải Sensei đã kết hôn rồi sao?"

Gì vậy trời? Ông ta đang bắt tôi nghe cái gì vào ngày tốt nghiệp của mình vậy?

"Cô ấy cũng bỏ thầy và mang theo cả bọn trẻ."

"À, xin lỗi thầy nhưng em có việc phải đi rồi. Có một bữa tiệc mừng tốt nghiệp nho nhỏ đang chờ em đến tham gia."

Không, không biết đây có phải lo lắng thái quá không nhưng tôi có linh cảm xấu về ông ta. Ông ấy không giống với người thầy trước đó mà tôi biết.

"Không, đợi ở đó. Để người thầy này dạy cho trò một bài học cuối cùng. Bài học này thực sự rất quan trọng."

"Yuki!"

Có lẽ do đã quen sống trong môi trường nguy hiểm nên tôi đã nhanh chân di chuyển và kịp ngăn con dao đâm Yuki, thay vào đấy tôi đỡ nó thay em ấy.

"Eh ... Không thể nào ... Yuu-kun?"

"Yuu??"

"Yuu-kun?"

"Yuu...-senpai?"

Tôi ngã xuống.

"Senpai! SENPAI!"

Ugh ... Tôi đang mất ý thức. Có vẻ như quản lý và một số người giám hộ gần đó đã kịp thời khống chế giáo viên đó.

"Senpai! Không ... Không ... KHÔNG !!" "Em lại đang mất đi một người quan trọng với mình sao ..." "Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau và một lần nữa ... và ... Yuu-kun ..."

Xin lỗi Yuki nhưng đây là hiện thực.

"Yuki ... Anh xin lỗi."

Ai có thể ngờ rằng cuộc đời tôi sẽ kết thúc đột ngột như thế này? Không, tôi ĐÃ kết thù, vì vậy tôi đoán tôi đang trả giá cho những sai lầm của mình theo một nghĩa nào đó.

"Làm ơn ... Đợi em. Senpai! Em đã viết một cuốn tiểu thuyết suốt thời gian qua! Em đã sử dụng Senpai làm hình tượng của mình."

"Anh biết."

"Đừng chỉ đọc nó mà không có sự cho phép của em chứ..."

"Đó là một cuốn tiểu thuyết hay. Vậy nên hãy gắng viết tiếp nó nhé."

"Anh đang nói gì thế? Chính nhờ hình tượng đó mà tiểu thuyết của em mới được nhiều người biết đến như vậy và... em muốn Senpai tự hào về em, xem em như một người đàn em mà anh có thể tự hào."

"Anh hiểu rồi ... Điều đó thật tuyệt ... Làm ơn, Yuki, anh sẽ để phần còn lại cho em."

"Phần còn lại? Ý anh là sao? Đừng có nói thế."

"Dây đeo ... Dây đeo, hãy cho anh xem nó."

"Vâng."

Yuki đưa cho tôi xem chiếc dây đeo với bàn tay run rẩy.

Mana-chan.

"Senpai, hãy mở mắt ra ..."

Tớ rất vui.

Nhưng nếu có thể ... tớ muốn gặp cậu thêm một lần nữa.

(Gieo nhân nào thì gặt quả đấy thôi.)