Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

51 906

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

(Đang ra)

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

Antai (安泰)

Tác phẩm đạt giải thưởng trong giải "MANGA BANG X Avex Pictures - Giải thưởng Web Novel lần thứ nhất" và đang trong quá trình chuyển thể thành Manga.

17 206

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

36 677

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

94 5207

Hanayome o ryakudatsu sareta ore wa, tada heion ni kurashitai.

(Đang ra)

Hanayome o ryakudatsu sareta ore wa, tada heion ni kurashitai.

Hamabe Batoru

Em có thể thay thế Onee-san được không!?

10 534

Web Novel - Chương 6

Vừa tỉnh dậy, theo thói quen, tôi tìm đến ngăn kéo của mình.

...Nó thực sự biến mất rồi.

Mana-chan, tớ xin lỗi.

Có vẻ như tớ không thể giữ lời hứa trân trọng gia đình mình.

Rốt cuộc thì...

Đau quá.

____________________

Lần này Takeyama-kun có vẻ thực sự muốn phục kích tôi, thậm chí cậu ta còn thức dậy sớm để làm điều đó.

"Mày...hình như vẫn đang phớt lờ Fuyuka nhỉ?"

"Xin lỗi, tao không biết, gặp lại sau."

"Mày thực sự nên trân trọng gia đình mình hơn một chút, biết chưa?"

Tôi muốn trân trọng gia đình mình.

Và rồi tôi đánh mất thứ mình trân quý nhất, bao gồm cả những cảm xúc đó.

"Này, 'trân trọng gia đình' các thứ, đúng không?"

"Cái gì?"

Tôi nhớ đã nghe về em gái và chị gái của Takeyama-kun trong lớp.

Cậu ta cứ nói về họ bằng giọng nói ồn ào và khó chịu.

"Mày thực sự có thích nói về chuyện đó không?

"Gia đình" của mày có bao giờ nói rằng họ không muốn ở bên mày không?

"Gia đình" của mày có bao giờ nói rằng ăn cùng mày khiến bữa ăn trở nên tồi tệ hơn không?

Em gái mày có bao giờ nói mày là một thằng anh trai thất bại không?

Chị gái mày có bao giờ nói cô ấy không muốn có em trai chưa?

Họ có bao giờ lấy tiền từ ví của mày hay không?

Mày có bao giờ trải qua sinh nhật, giáng sinh và năm mới một mình không?

"Gia đình" của mày, những người mày đã dành hết tâm sức cho họ đến mức đánh mất chính mình, có bao giờ nói rằng mày không quan tâm đến họ không?

"Gia đình" của mày có bao giờ vứt bỏ thứ gì đó mà mày thực sự, thực sự trân trọng không? Một kỷ vật được tặng bởi người mày thực sự yêu thương, một thứ có thể được coi là lý do sống của mày, họ có bao giờ vứt bỏ thứ gì đó quý giá đến vậy với mày không?"

Takeyama đang lẩm bẩm điều gì đó với giọng trầm lặng...

"...Vậy ra đó là lý do tại sao mày lại điên cuồng tìm sợi dây đeo đó..."

"Như thể họ sẽ làm điều đó vậy! Đừng đặt gia đình của mày cùng với gia đình của tao!"

"Nghe này, có những người đang trải qua hoàn cảnh chính xác NGƯỢC LẠI VỚI MÀY. Thay vì ở đây dạy đời tao, chính MÀY mới là người nên trân trọng gia đình mình hơn và biết ơn vì họ cho phép mày sống trong những ngày tháng hạnh phúc!"

"…"

"Chào nhé, hẹn gặp lại."

Từ giờ trở đi, hãy giữ lý do này để ổn thoả dù họ có đến làm phiền tôi.

ーーーー

Và rồi, lớp học vẫn ồn ào như mọi khi.

Điểm khác biệt duy nhất là Takeyama-kun không làm phiền tôi trên đường về nhà.

ーーーー

Sáng hôm sau.

Takeyama-kun lại lần nữa đợi tôi ở cổng trường.

Haiz, phiền phức thật.

"Cậu có thể giải thích chi tiết hơn về tình hình gia đình của cậu không?"

"Không, phiền lắm, gặp lại sau."

"Chờ đã! Tôi nghĩ có lẽ mình đã hiểu lầm cậu!"

"Hiểu lầm hay không thì cũng chẳng thay đổi được sự thật là trước đây tôi đã bị cậu bắt nạt. Thành thật mà nói, việc hiểu lầm có được giải quyết hay không cũng chẳng quan trọng. Nếu đã hiểu rồi thì tránh ra đi."

"Xin lỗi."

"Hah, tôi xin cậu đấy, đừng làm phiền tôi nữa."

Haiz, cậu biết không, thực ra tôi rất muốn hòa đồng với các cậu, mặc dù bị bắt nạt. Nhưng giờ thì tôi đã hoàn toàn mất đi mong muốn đó.

Fuyuka là lý do duy nhất khiến tôi tiếp tục cố gắng nhưng giờ thì điều đó cũng tan thành mây khói rồi.

"...Vậy thì hãy là làm bạn với mình nhé."

Oi, cách mà cậu ta nói hệt như tôi là một kẻ cô độc vậy! Mặc dù thì đúng là vậy thật.

"Hah...đến cuối cùng cậu cũng chỉ như vậy thôi. Cậu đã nghe mọi thứ tôi nói mà không cần bất kì bằng chứng nào. Và rồi đột nhiên, toàn bộ suy nghĩ của cậu thay đổi. Cậu thực sự không hề trưởng thành chút nào, phải không?"

"...Ừ...có thể là vậy."

"Này anh bạn, đừng chấp nhận nó ngay lập tức thế, điều đó chỉ khiến nó thêm chắc chắn hơn thôi. Hah, thật sự đấy, đừng có dính líu đến tôi nữa."

Tên ngốc này nghĩ rằng tôi đang đau khổ khi ở một mình.

"…"

"Thôi, hình như còn một điều cuối cùng tôi muốn nói."

"...Là gì?"

"Tôi nghĩ tôi tự hào khi là nạn nhân của các cậu. Tôi thà làm nạn nhân còn hơn là kẻ bắt nạt. Tôi khá vui về điều đó."

Sau đó, tôi hầu như không bao giờ liên lạc với Takeyama-kun nữa.