Giải quyết xong cún con, chúng tôi vừa đánh quái vừa tiến về phía di tích.
“Ha!”
Đối thủ của chúng tôi lúc này là Woodgoblin LV3. Từ khi bước vào rừng, tỉ lệ gặp quái trở nên cao hơn rất nhiều. Tôi cũng không biết mình đã đánh hạ bao nhiêu quái vật rồi.
Chiến thuật của chúng tôi là Shion-san thu hút sự chú ý của chúng, và để tôi giải quyết. Thu hút sự chú ý nghĩa là khiến quái vật xem mình là mục tiêu, nói cách khác là làm chúng nghĩ rằng mình là người có tính uy hiếp cao nhất. Lúc này, tôi còn không bị coi là một phần chiến lực nữa.
Mà con Woodgoblin kia, thế quái nào mà lại xài cung chứ! Là quái vật thì cầm vũ khí làm gì? Bộ cung tên trên tay nó là hàng tự làm từ những cây nhỏ mọc quanh đây sao?
Thật sự thì những mũi tên kia là đáng sợ nhất.
Ý tôi là, ở thế giới cũ, súng đạn, tên lửa là đáng sợ nhất đúng không? Tương tự, ở thế giới này, vũ khí bay như cung tên thì kiếm làm sao đánh lại được?
---Nhưng mà
Nhưng mà nhé, tất cả những thứ đó đều không làm gì được onee-chan, chị chỉ cần khẽ đảo người là dễ dàng tránh được những mũi tên kia.
Khi tôi tò mò hỏi sao có thể né được tài tình vậy, chị chỉ cười.
“Có sao đâu, em chỉ cần nhìn thẳng vào mắt chúng là biết mục tiêu là đâu rồi, còn lại né dễ ợt hà.”
Ừm… Em không chắc là mình hiểu ý chị cho lắm.
Giả sử như, ở thế giới của tôi, đứng trước họng súng của yakuza hay mafia đi. Súng mà, chắc chắn sẽ bắn theo đường thẳng thôi.
Mà tôi thì không có quen ai mày rậm bắn súng trong G Senjou cả.
(TN: Parody G Senjou no Maou thì phải, chưa đọc bộ này nên không biết giải thích sao.)
Tóm lại, giả sử đang đứng trước họng súng, vậy thì chỉ cần tránh ngay khi đối phương bóp cò là được. Ý của chị ấy là vậy sao?
“Đúng là Nhanh Nhẹn 5 có khác.”
Có vẻ tôi đã nắm được gì đó rất ghê gớm.
“Alice, không được mất cảnh giác.”
“V-Vâng.”
Tôi vòng ra sau đám cỏ và tấn công bằng cây gậy sét trong tay. Tỉ lệ xuất hiện tia sét là 1/5, theo như tôi thực chiến mà tính được. Lần này may mắn thay, tia sét xuất hiện ngay lần đầu tiên, và lập tức đánh gục Woodgoblin.
“Phù.”
Có lẽ những cây gậy sét cấp độ cao hơn sẽ có tỉ lệ phát ra tia sét cao hơn chăng? Vũ khí tốt đúng là nhân tố quyết định nhỉ.
Vật phẩm nhận được lại là dược thảo như những lần trước. Tôi cúi xuống nhặt, không quên cảnh giác xung quanh.
“Ghê chưa kìa, trông em cứ như đang sợ chị đánh lén ấy? Phải không nè~?”
Shion-san vờ nghịch thanh Đông Phương kiếm (chất lượng cao) trong tay, vừa cười gian trêu tôi.
“K-Không có, em chỉ đang ứng dụng kiến thức chị dạy vào thực tiễn thôi!”
Không đùa nữa. Cho dù thân đến mấy cũng không nên quá trớn.
“Thôi, hôm nay ta ngưng ở đây nhé.”
“Hả? Nhưng chúng ta vẫn chưa đến khu di tích mà?”
Mặc dù đang ở trong cánh rừng chứa khu di tích, nhưng đến cái bóng của nó tôi cũng còn chưa thấy đâu.
“Vậy được rồi, dục tốc bất đạt mà.”
“Em vẫn còn tiếp tục được.”
“Không được.”
“Tại sao? Mặt trời còn chưa xuống núi mà!”
Shion-san nhìn tôi một lúc rồi thở dài nói.
“Ai nhìn thấy em lúc này cũng sẽ nói vậy hết thôi.”
“….”
Thực sự thì sau khi tôi khóc, Shion-san đã cố gắng kết thúc chuyến đi, nhưng vì tôi cứng đầu năn nỉ nên chúng tôi mới đi đến đây.
Vì vậy, tôi rất khó từ chối yêu cầu lần này của chị ấy.
“…..Vâng.”
Ngày thám hiểm đầu tiên của tôi và Shion-san cứ như vậy mà kết thúc.
Trên đường về, Shion-san cũng chỉ lẳng lặng xử lý hết đám quái vật chúng tôi gặp.
Sau khi về nhà, ăn tối, tắm rửa xong, tôi lăn ra trên chiếc giường trong căn phòng (riêng) được bác gái chuẩn bị.
Nhìn cũng biết tôi đang hết sức mất tinh thần. Bởi cảm giác khi ấy vẫn còn lưu lại trên tay tôi.
“Nếu có thể sử dụng phép thuật, chắc mình sẽ không cảm thấy thế này.” Tôi tự nhủ.
Không, không đúng. Làm vậy thì chẳng khác nào chơi trò chơi mà chỉ cần bấm một nút là lập tức chiến thắng cả.
Tôi phải nhớ kĩ cảm giác này.
Có lẽ với người từ Nhật Bạn hiện đại đến đây như tôi thì chuyện này hẳn rất tồi tệ. Nhưng với những người ở đây, đó lại là điều bình thường, chuyến đi hôm nay làm tôi nhận ra điều đó.
Nói gì đi nữa, kiểm tra chỉ số xem sao.
Tên: Alice
Chủng tộc: Bán tinh linh
Tuổi: 15
Giới tính: Nữ (Yui: Cú có gai=)))
Nghề nghiệp: Ma pháp sư tập sự
LV: 4
Hả?
LV 4?
Mình lên đến cấp này từ khi nào vậy? Hoàn toàn không nhận ra luôn.
Kĩ năng: Không.
Ma pháp: Có thể lựa chọn ma pháp đầu tiên.
“…Hả!?”
Ma pháp: Có thể lựa chọn ma pháp đầu tiên.
Tôi vô thức nhìn lại dòng chữ đó một lần nữa.
Lửa Băng Sấm sét.
Có vẻ như muốn mình chọn 1 trong 3 ma pháp này.
Vậy sao, thú vị thật! Từ đó có thể thấy, ở thế giới này, ma pháp sư chắc chắn có vai trò rất đặc biệt.
Mình nên chọn cái gì đây?
Nói vậy nhưng câu trả lời chẳng phải đã rõ ràng rồi sao.
Sấm sét.
Hiển nhiên là cái này rồi. Tại sao chứ?
Vì-chị-thích-đó!
Còn muốn hỏi gì nữa không?
Tóm lại kể từ bây giờ, tôi có thể sử dụng sấm sét.
“Muốn thử quá….”
Mặc dù thấy mình có chút bất nhân. Vừa nãy còn u ám vì mặc cảm tội lỗi, giờ lại trở nên cực kì hào hứng. Nhưng những lúc thế này, tôi không thể tự kiềm chế được.
Tôi thay quần áo rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Lén lút nhón chân bước qua căn phòng còn sáng đèn của Shion-san.
Nhưng khi đến phòng khách thì thấy bác Nicole đang ngồi đó.
“Ủa? Alice-chan? Cháu mặc đồ định đi đâu vậy?”
Khi thấy trang phục của tôi, vẻ mặt bác hiện rõ vẻ nghi ngờ.
….Cháu muốn đi đánh quái bác à, teehee!
Nói vậy bác ấy cho đi mới là lạ đó.
“Nicole-san”
“Hả?”
“Vừa nãy coi như bác không thấy cháu nhé.”
“Không được, cháu không thể ra ngoài với tình trạng này được, hơn nữa trời cũng tối rồi.”
Giờ không phải là lúc tranh cãi! Shion-san mà phát hiện ra thì chết chắc!
Tôi đâu có gan chống lại chị ấy đâu!
“…..Cho cháu qua đi mà”
“Không được.”
“….. Đi mà, papa!”
Cả người bác run lên.
“Cho con qua đi mà, papa, làm như không thấy con đi, đi mà!”
“……”
“Không là con ứ thèm quan tâm đến papa nữa đâu.”
Bác lẳng lặng nhường đường với vẻ mặt hết sức kì quái (Yui: Alice sử dụng Moe Moe Kyun…. It’s super effective, Nicole’s defeated=)))
Xin lỗi bác!
Trong lòng tôi thầm nghĩ “Đúng là bác có khác.”
Khi tôi rời khỏi nhà thì trời đã tối mịt. Xung quanh le lói chỉ vài ánh đèn đường hiu quạnh.
Nhân tiện, nguồn sáng của đèn đường và các ngôi nhà không phải từ lửa mà là từ một loại khoáng thạch đặc biệt gọi là ma thạch.
Vì số lượng đèn quá ít nên không thể chiếu sáng xung quanh được. Hoàn toàn khác hẳn với Nhật Bản hiện đại.
Nhưng chính nhờ vậy, tôi có thể thấy rõ ánh trăng (trăng?) và cả những ngôi sao trong đêm lấp lánh cả bầu trời kia.
“Thảo nguyên thì vượt qua được rồi… không biết mình đã đủ sức đi vào khu di tích chưa nhỉ?”
Có gì phải sợ chứ! Nếu Shion-san mà ở bên, có lẽ chị ấy sẽ khuyên nhủ tôi, nhưng chị ấy lại không có ở đây.
Sau khi rời khỏi thị trấn, tôi mặc kệ tất cả những con quái thích hợp với mình mà tiến thẳng về phía di tích.
Tầm nhìn của tôi rõ đến không ngờ. Cứ như thể… chỉ cần ánh trăng là đủ để tôi nhìn xuyên suốt rồi. Dù trong bóng tối, tôi cũng có thể nhìn rất rõ ràng.
“Là vì mình có đôi mắt của tinh linh sao?”
Khả năng nhìn trong bóng đêm của tôi khác biệt quá rõ ràng so với lúc trước. Đính chính, tôi chỉ là bán tinh linh thôi. Nhưng nếu vậy, thì dù ở trong rừng mình cũng đủ sức tự vệ.
Tôi sẽ không sợ bị đột kích trong bóng tối, hay lọt vào ổ phục kích vì thiếu ánh sáng.
------Tôi cũng từng lo bị như vậy rồi.
“Ừm, mình đang ở đâu đây?”
Sau khi bước vào rừng một lúc.
…
Tôi nhận ra mình bị lạc mất tiêu rồi. (Yui: Tinh linh chuyên sống trong rừng, mà mi vô rừng bị lạc, nỗi nhục của tinh linh=)))
Bất cẩn quá. Chuyện này chẳng liên quan gì đến thấy được hay không cả. Từ nay nhất định không được xem thường thiên nhiên nữa.
Mà, tôi mới chỉ nghe kể trong khu rừng này có di tích, nhưng cụ thể ở đâu thì lại không biết. Đúng là hành động tùy hứng chẳng mang lại kết quả gì tốt đẹp cả.
Tóm lại, bị lạc trong rừng nghĩa là cứ đi qua đi lại một chỗ đúng không? Vậy chuyện tôi nhìn thấy được xung quanh hay không cũng chẳng tạo nên khác biệt là mấy.
Tôi cũng đã nghe những mẩu chuyện mà người ta đi lạc trong rừng, cứ quanh quẩn mãi mà cũng không quá được 20m từ điểm xuất phát.
“Ư!!”
Cách số 1 khi bị lạc đường. Quy tắc bàn tay trái.
Vừa đi vừa đặt tay trái lên thân cây, đi mãi rồi cũng thoát khỏi rừng.
“Phản đối!”
Tại sao? Không thể nào! Giữa rừng tối thế này mà đặt tay lên cây, lỡ trên đó có sâu thì phải làm sao? (Yui: Bạn mi kìa Winter.)
Các thứ 2: Thuật toán Trémaux.
Đánh dấu con đường mình đã đi qua, tra từng góc rừng để tìm ra lối thoát.
Tôi cũng có thể cắm cây gậy lên đất để làm dấu.
Nhưng!
“Mình không đủ sức để làm vậy!”
Thể lực của mình chỉ có 1 thôi! Phải làm sao đây!
Mặc dù nãy giờ không gặp quái, nhưng mà phải làm thế nào đây.
Với lại, chuyện mà mọi người thường truyền miệng trong thị trấn, rằng quái vật sẽ hoạt động mạnh mẽ hơn vào ban đêm, là xạo thôi!
Chúng đi ngủ cả, không tin cứ nhìn con Woodgoblin nằm ngáy khì dưới gốc cây đằng kia kìa.
…
Để cho chú nhóc ngủ yên nào, yay.
Trong khu rừng tối tăm, tôi xăm xăm tiến bước. Vốn sinh ra ở nông thôn, tôi cũng không sợ bóng tối mấy. Thêm vào cặp mắt có khả năng nhìn trong đêm này nữa. Nên không có gì phải sợ cả.
Không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên trong đầu tôi nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng sợ…
Sáng mai mà Shion-san phát hiện chuyện này, thì đời tôi sẽ ra sao?
Đúng lúc đó, thì trước mắt tôi hiện ra một quanh cảnh khác thường.
“Tìm thấy... di tích rồi!”
Trên khoảng đất trước mắt tôi, một khối kiến trúc hoang tàn đổ nát, nhưng đâu đó còn phảng phất dáng vẻ hùng vĩ lẫn không khí oai nghiêm khi xưa của nó.
Cơ mà mục đích của tôi chỉ là đến khu di tích thôi phải không?
…
Thôi kệ, sao mà chẳng được.