Tôi hồ hởi theo chân Shion-san tiến vào phòng boss của Di Tích.
Đứng trước cánh cửa im lìm bất động, tim tôi cứ chực nhảy khỏi lồng ngực, giục giã liên hồi bởi căng thẳng pha lẫn hào hứng.
“Hồi hộp quá đi!!”
“Alice à, người em phẳng quá nên đứng đây chị cũng nghe thấy tiếng tim đập đó.”
Ủa, vậy ra người có ngực bự thì khó nghe tiếng tim đập hơn hả?
“Hơ? Em không giận à?”
“Hả? A-Ừm… Không không, do em phẳng thật mà.”
Ồ, ra là chị ấy đang chọc mình.
Với tôi thì nhỏ to gì cũng được hết. Bên cạnh đó, có lẽ thần linh (của thế giới này) đã quyết định rằng ngực tôi sẽ không lớn lên nữa rồi.
“Tự dưng chị nói chuyện đó làm gì?”
“À có gì đâu, do coi em có vẻ căng thẳng quá nên muốn giúp lấy lại bình tĩnh thôi mà.” – Shion-san tiu nghỉu nói.
“Haizz, chị đừng đùa kiểu ấy chứ, nghe cứ như lão già biến thái nào ấy.”
Lần này Shion-san có vẻ sốc nặng.
Chết! Không lẽ tôi nhỡ miệng làm tiên phong đụt mất chiến ý trước khi đụng boss rồi!? Kiểu này đánh đấm gì được nữa!!
“Mình… lão già ư…”
“Oái, e-em xin lỗi mà! Chị đừng để bụng! Là em… lỡ lời thôi!”
“Ừ… không sao…”
Không sao mà không thèm nhìn mặt người ta luôn kìa!!
“Đi thôi onee-chan! Phát hành vài con quái để lên tinh thần nào!”
Tôi ra sức vừa kéo vừa đẩy Shion-san vào phòng boss. Nặng ghê luôn…
“Lão già…”
Coi chị ám ảnh chưa kìa, làm ơn quên đi mà Shion-san!!
So với những nơi khác thì ánh sáng từ ma thạch ở đây mạnh hơn nhiều, chỗ nào cũng có thể nhìn tỏ như ngoài trời vậy. Tuy nhiên sau khi dò xét qua thì chẳng có ngóc ngách nào đáng nghi để bọn quái vật thình lình nhảy xổ ra cả.
Tôi lại phải kéo tay Shion-san vào. Chị ăn gì mà nặng thế!!
Điểm đặc biệt khác thường ở đây là khắp căn phòng đều bị rễ cây bao phủ. Ngay giữa nó đứng hiên ngang một gốc đại thụ xum xuê, rễ nhánh vươn cao tận trần nhà.
Hẳn đây là rễ chính của đám kia nhỉ?
Trong khi tôi đang quan sát, cánh cửa đằng sau thình lình phát ra một tiếng động lớn rồi đột ngột đóng sầm trở lại.
“Giật cả mình!!”
Tôi cứ nghĩ mình sẽ bị tấn công từ phía sau chứ. Nhưng ánh mắt tôi chẳng biết vô tình thế nào, lại tập trung vào cái cây trước mặt.
“Đến kìa!”
A, chị ấy sống lại rồi này!
Shion-san buông tay ra, bước lên chắn trước mặt tôi, vung kiếm thủ thế.
Có gì xuất hiện ư?
“!!”
Khi tôi kịp định thần nhìn lại, gốc cây to đùng giữa phòng đột nhiên mở ra thêm… một con mắt!
…Hết cả hồn mà!!
Trưởng Lão Thụ LV 14
“Lùi lại, Alice!”
“Vâng! Nhờ chị!”
Nói rồi Shion-san phóng như bay về phía gốc cây.
Xem ra địch thủ chẳng vừa, nó tấn công bằng cách biến rễ của mình thành roi quất vun vút về phía đối phương.
Nhiều quá! So với nó, số xúc tu của slime chẳng là gì cả.
Gốc cây coi Shion-san, người đang khéo léo tránh né các đòn tấn công bằng rễ cây, là mục tiêu và tấn công chị từ mọi hướng.
Để chị ấy xông lên như thế có liều lĩnh quá không!?
Đáp lại ánh mắt lo lắng của tôi, Shion-san duyên dáng nép người, né toàn bộ các đòn tấn công phủ rào rạt như đang khiêu vũ.
Shion-san từ từ tiếp cận gốc cây. Ngay khi bước vào phạm vi tấn công của mình, chị lập tức xoay người vung kiếm.
Đòn đánh ấy vào thân cây hệt như chém vào xương cứng.
Hẳn lúc Shion-san còn là kiếm sĩ tập sự đã cùng bác tới đây. Khi đó chị và bác có thể thay phiên nhau tấn công được, nhưng bây giờ thì chỉ có một mình chị thôi.
Cần phải nhanh chóng chiến thắng trước khi chị ấy kiệt sức!
Sao tôi lại lo chuyện đó ư? Vì thể lực của tôi và chị ấy giống y nhau chứ gì nữa!
Aaa, được rồi! Thừa nhận là LV có chút cách biệt đó.
Nhân tiện, tôi cũng vừa nghe nói bác chuyên nhận nhiệm vụ tiêu diệt quái vật do Guild giao cho đó. (Guild: Hiệp Hội)
Nên bác không phải ăn không ngồi rồi, mà có việc làm hẳn hoi đó! Tốt quá rồi!
(Cũng đến lúc rồi nhỉ?)
Đúng lúc đó tôi bắt gặp ánh mắt của Shion-san. Chị khẽ gật đầu.
Cuối cùng tôi cũng được sử dụng phép thuật, mà thật ra tôi không dùng ngay từ đầu là có lý do cả. Nếu Shion-san không chủ động tấn công trước để trở thành mục tiêu của nó thì tôi sẽ lập tức trở thành mồi ngon ngay.
Vì ma thuật của tôi quá mạnh nên rất dễ trở thành mục tiêu, mà bị khóa một cái thì tôi chết chắc.
Trong game người ta thường gọi cái này là gì nhỉ?
---Đúng rồi, Leroy Jenkins! (TN: Một người chơi World of Warcraft, nổi tiếng với màn tự kéo quái về diệt nguyên team của mình, cứ gõ tên vào Youtube là biết.)
Tôi thì không muốn bị gọi thế chút nào!
Mà thôi, chơi đủ rồi!
“Hãy trở thành tia chớp xé toạc bầu trời, tiêu diệt kẻ địch của ta--- Sấm Sét!”
Mục tiêu lớn cỡ này, nhắm mắt đánh cũng trúng ấy chứ.
Ngay chóc!
Thân cây khổng lồ ngừng cử động một lúc. Nhưng có lẽ chưa đủ để tiêu diệt nó, gốc cây hơi khựng lại rồi tiếp tục cử động.
Đúng như tôi đoán.
Tôi lập tức lùi về thủ thế.
Thời Gian Phục Hồi 10s.
Chỉ cần có Shion-san thì chẳng có gì phải lo---
“Coi chừng, Alice! Nó tấn công đấy!”
“Hả!?”
Tôi mới thể hiện được chút xíu mà trở thành mục tiêu rồi sao!?
Mấy rễ cây như xúc tu bắt đầu duỗi ra quấn lấy tôi.
Vì có một phần rễ cây bị Shion-san chặn lại, nên cũng không đến nỗi không thể tránh được.
“Cái cây chết tiệt!”
Tôi liều mạng tránh né, dùng cây gậy sét trên tay đánh bật những xúc tu không thể tránh được.
Ngay khi tôi thả lỏng vì nhận ra một chút nữa là có thể tiếp tục sử dụng phép thuật – chứ không phải vì tôi bất cẩn đấy – thì…
“Kyaaa!!!”
Một cái xúc tu đã quấn lấy chân tôi tự bao giờ.
Vụt.
Thình lình tôi bị kéo ngược lên trời. C-Chờ đã nào!!
Phần từ thắt lưng trở xuống của áo choàng hệt như váy vậy, nên tư thế này hẳn phơi ra toàn bộ rồi chứ gì nữa!!
Tôi vô thức đưa tay giữ chặt lấy váy, thành ra chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác.
“Giờ mà còn thẹn thùng gì nữa tiểu thư!!”
Shion-san hét lên trong lúc cố tránh những xúc tu tấn công mình, vừa chắn đòn giúp tôi.
Khoan khoan, tôi là con trai mà nhỉ!?
Thế thì sao phải ngượng kìa!? (Yui: Do bản chất nữ nhi của chú thức tỉnh đó mà!)
“Nè!! N-Ngươi cố tình phải không!? Chắc chắn là vậy rồi!! Đồ cây biến thái!!”
Tôi ra sức đá nó. Chẳng hiểu sao có cảm giác con mắt của nó sáng rỡ lên.
Chắc do tôi tưởng tượng thôi… nhỉ!?
“N-Này, d-dừng lại!! N-Ngươi sờ vào chỗ nào thế!?” (Yui: chính xác Alice nói ”ちょ、ほんと、まっ……ぅっ”, cơ mà chế lại chút cho nó khêu gợi dễ đọc=)))
Xúc tu chậm rãi bò từ chân, lên bụng rồi lần mò tới ngực!!
Vẫn chưa xuyên qua lớp trang phục, nhưng đám xúc tu kia liên tục làm tôi phát ra những tiếng rên kỳ cục!? Thiệt tình, chuyện gì vậy chứ!?
“A-Aa… !! Ư… ưm!!”
“Oa, Alice hot quá đi!!”
Chị còn ở đó mà tròn mắt thán phục nữa hả!?
Chết tiệt, đừng nghĩ ta để ngươi muốn làm gì thì làm!
“A… ư… Hãy trở thành… ư… tia chớp… xé toạc bầu trời…. a… tiêu diệt kẻ…t-thù… của taa!!”
Ma pháp tôi gắng sức phát động vụt lóe lên, đánh trúng cái cây biến thái kia. Lần này cả người nó co quắp lại, héo đi rồi biến mất.
“Oái!!”
Cái cây biến mất làm tôi rơi từ trên trời xuống.
“Ai chà!”
Shion-san dang hai tay đỡ tôi, hệt như đang ẵm công chúa vậy.
…
Giờ thì sao? Tôi đang được một cô gái bế như công chúa này.
“Sợ lắm hả?”
Shion-san ôn tồn hỏi, tự dưng mặt chị ửng lên vậy kìa?
“E-Em vẫn chưa bị vấy bẩn đâu!!”
“Rồi rồi, chị hiểu mà!”
“I-Ít nhất trái tim em vẫn còn trong trắng đó!!”
“Hả!?”
Dù vẫn còn dỗi, nhưng tôi vẫn mở cánh cửa sâu nhất trong căn phòng trung tâm ra để đến Suối Mầu Nhiệm.
“Oaaa, chính là đây sao?”
“Ừ, đẹp lắm đúng không?”
Hệt như lời Shion-san nói, có một mạch suối ngầm như phun lên từ lòng đất. Không biết do là do bản thân dòng suối hay ánh sáng từ ma thạch, mà dòng nước mang một màu xanh biếc tuyệt đẹp.
Mùi vị có giống Hawaiian Blue không ta? (TN: Hawaiian Blue là tên một loại cocktail màu xanh.)
“Em uống được không?”
“Tất nhiên rồi.”
Được cho phép, tôi đến bên dòng suối, múc một ít nước đưa lên miệng uống. Ưm, đúng là nước thật, khoái quá đi!
Sau khi uống xong, cơ thể tôi đột nhiên nóng bừng, phát sáng giống như lúc sử dụng phép thuật vậy.
Tôi mê mẩn nhìn khắp người, nhưng ánh sáng đó nhanh chóng biến mất, cũng bất ngờ như khi xuất hiện vậy.
“Thử kiểm tra bảng chỉ số đi!”
Shion-san giục, tôi lập tức kiểm tra lại bảng chỉ số.
Tên: Alice.
Chủng tộc: Bán Tinh Linh.
Giới tính: Nữ. (Yui: Trap, Hideyoshi.)
Tuổi: 15.
Nghề: Ma pháp sư.
LV: 1
“Woa…! Hả!!!?”
“Ma pháp sư LV 1 là sao?”
Quay lại LV 1 mất rồi!?
“Ha ha, chị đã bảo đây là bước đầu tiên rồi mà.”
Mà hệ thống LV như vậy nghe lại có vẻ hợp lý, chứ tôi chỉ mới bắt đầu được có hai ngày, sao bắt kịp Shion-san nhanh thế được.
“Có điều, giờ em có thể gia nhập Guild được rồi đó.”
“A, Guild!!”
Nhắc mới nhớ, điều kiện để tham gia vào Guild là đã qua cấp tập sự và đóng phí gia nhập 1000 rook nhỉ.
“Nếu tham gia công hội, em có thể nhận được nhiều nhiệm vụ hơn này, có thể đem trang bị tìm được đổi thành tiền này… việc gia nhập công hội chính là bước đầu tiên để trở thành một nhà mạo hiểm đó.”
“Nhà mạo hiểm!!Oa…”
“Vì việc này rất nguy hiểm, nên tốt nhất em đừng làm gì quá sức. Mà, nói thật chị vẫn không muốn em chọn việc này.”
Shion-san bẽn lẽn nói.
“Cảm ơn chị.”
Nụ cười tươi tắn của Shion-san vẫn đáng yêu như mọi khi. Làm tôi cũng ngẩn ngơ theo…
“Vậy, đi đăng kí gia nhập Guild nào Alice!”
“Vâng!”
Cảm nhận được hơi ấm trong bàn tay đang nắm lấy mình, tôi khẽ siết chặt nó hơn, như thể đang giữ lấy cho mình một điều quý giá vậy.