Geneki JK Idol-san wa Himajin no Ore ni Kyomi ga Arurashii

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

3 6

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

147 452

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

228 1946

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

9 50

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

5 9

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

67 665

WN - Chương 27

“Dừng bút!”

Trong kì thi cuối kì, môn thi cuối cùng là môn Xã hội học.

Sau lời thông báo hết giờ thi của giáo viên, cả lớp reo hò ầm hết cả lên, như thể là đang giải tỏa căng thẳng vậy.

Sau khi hết tiết sinh hoạt và lết xác về nhà, tôi liền ghé qua điểm hẹn thường ngày.

Lần này thì tôi đã kiểm tra cẩn thận để đảm bảo rằng bài thi không sai sót hay thiếu gì cả.

Lúc tới nơi, đầu tôi vẫn ngập tràn những suy nghĩ về kết quả của bài thi.

“Himahara-kun!”

Bỗng dưng có ai đó nhảy vồ lấy tôi từ phía sau.

Tôi liền cảm thấy lo lắng, nghĩ rằng có thể đó là Nanamizawa, nhưng hôm nay cô nàng có hoạt động câu lạc bộ, vậy nên không thể là cô ấy được.

Nếu không phải cô ấy thì người này là ai vậy?

Ngay khi ngoái đầu lại nhìn, thì ở đó là cô gái buộc tóc lệch đang dụi đầu vào lưng tôi.

“Sakurazaki à.”

“Ừm! Cuối cùng thì cũng thi xong rồi á.”

“Ừ. Thi thố thế nào?”

“Tớ nghĩ là tớ làm ổn! Đây là lần đầu tiên tớ cật lực ôn thi như vầy, và tớ thấy bài thi này dễ kinh khủng, nên là tớ tớ đây hơi bối rối lun đó.”

“Thế thì ngon rồi.”

Sakurazaki đi bên cạnh tôi.

“Cảm ơn Himahara-kun nhé. Vì cậu, mỗi lần tớ làm loạn là cậu lại đối xử nghiêm khắc với tớ, nhưng cậu đã tận tình chỉ bảo tớ nên tớ mới có thể học hành tử tế…đặc biệt là nhờ cậu nên tớ mới có thể làm được bài đó.”

Nếu thế thì nỗ lực dạy cô nàng của tôi cũng có ý nghĩa gì đó đấy chứ.

“Hóng kết quả quá.”

“Ừm!”

Hôm nay, thi xong thì Sakurazaki phải đi luyện giọng, nên bọn tôi không thể cùng đi chơi, nhưng ít ra quãng thời gian này rất ý nghĩa với bọn tôi bởi trong lớp không thể cùng nhau trò chuyện mà.

“Gặp cậu sau nhé, Himahara-kun.”

“Ừ. Cố lên.”

Tôi chia tay Sakurazaki tại nhà ga khác với mọi khi.

Và rồi sau khi nói lời tạm biệt thì tôi liền nhận tin nhắn. Trong đó ghi là “Tối nay tớ gọi cậu nhé?” nghe như xác nhận gì đấy thế nhẻ.

Tôi thấy cô nàng không cần phải gửi tin nhắn như vầy, cứ hỏi lúc chào nhau là được mà, cơ mà thôi cứ trả lời là: “Được thôi” đi.

“Nè, Kou-kun?”

Sau khi rời ga, tôi liền bắt gặp Michiko-san đeo túi mua sắm ở cả hai tay.

“Michiko-san, nay dì về nhà sớm thế?”

“Vì nay là thứ Sáu nên mới được về sớm đấy.”

“Ờ nhỉ. Mà để cháu xách túi mua sắm cho.”

Tôi liền chộp lấy túi mua sắm chứa cả đống đồ của Michiko-san.

“Cảm ơn Kou–kun nhé. À phải rồi, bữa nay dì có mua hành và thịt xay đó, nên là làm hamburger đê.”

“Hamburger à…Lại phải vất vả rồi.”

“Thêm cả phô mai nữa nhá.”

“Đừng khiến mọi chuyện trở nên rắc rối thêm nữa đi ạ.”

Michiko-san mỉm cười ngây thơ như con nít vậy.

Cuối cùng thì tôi vẫn phải làm hamburger phô mai để ăn tối.

*****

Vào ngày nghỉ, vì chả có gì để làm nên tôi dành thời gian đọc sách.

Đang mải mê đọc sách thì trời đã chập tối, thế mà tôi chả nhận ra nhỉ.

Thời gian trôi qua nhanh quá.

Dạo này, sau khi gặp Sakurazaki thì quãng thời gian tôi dành ra cũng ý nghĩa phết.

Bọn tôi chơi game ở khu trò chơi điện tử, ăn gyudon, đi dạo, dạo chơi ở sở thú, ăn đồ ăn trưa đóng hộp, thử nhiều món ăn khác nhau ở Yanesen Ginza…Mà cảm giác như lúc nào bọn tôi cũng ăn nhờ.

Cơ mà khi ở bên cô nàng, cảm giác khác với lúc tôi dành thời gian ở một mình ghê. Tôi thấy bản thân cũng đang khám phá những điều mới mẻ với cả trải nghiệm những thứ mới nữa.

“...Nhưng giờ mình chán rồi.”

Đang yên lành nằm trên giường thì đột dưng tôi nhận được một cuộc gọi

“Himahara-kun, còn thức hông dợ?”

“...Nếu không thức thì sáng mai ai sẽ thấy khó chịu khi nhận được tin nhắn đây?”

“Hehe, bỏ chuyện đó sang một bên đi. Chiều mai tớ sẽ được lên truyền hình đó, nhớ phải xem đấy?”

“Ê, biết gì về chính trị và những chuyện khác không thế?”

“Chả hợp với thần tượng tí nào cả! Tớ sẽ giới thiệu về mỹ phẩm nổi tiếng đấy nhá.”

“Ờ hiểu rồi….Ừm, dù sao thì tớ cũng đang thấy chán, nên là tớ sẽ xem.”

Chiều mai à…Cảm giác nhự Chủ nhật này tôi không thể dậy muộn được, nên chắc là tôi sẽ ghi hình lại vậy.

“À phải rồi, tớ muốn nói cho Himahara-kun biết chuyện này.”

“Gì? Có chuyện muốn cho tớ biết à.”

“Himahara-kun nè, mình thi đấu đi?”

“Hả? Thi đấu?”

“Tuần tới là công bố kết quả thi phải hem?”

“Đúng.”

“Nếu tớ có thể ăn cậu ít nhất một môn thì cậu có sẵn lòng đáp ứng thỉnh cầu của tớ không?”

“...Cậu biết chuyện đó là không thể mà?”

“Dĩ nhiên! Và nếu tớ không thể ăn đứt cậu thì tớ sẽ đáp ứng mọi yêu cầu cậu muốn.”

“...Vậy cậu có tự tin là có một môn giành chiến thắng không thế?”

“Bí mật. Chuẩn bị tinh thần chưa?”

Dĩ nhiên, sau khi về nhà, tôi đã tự tính điểm thi và tự tin rằng không có môn nào tạch cả rồi.

Có thể là kết quả không thay đổi đâu, nhưng việc này khiến mọi chuyện trở nên thú vị rồi đây.

“Rồi, chấp nhận thử thách. Cơ mà với điều kiện như này.”

“Điều kiện? Được.”

“Nếu cậu hoặc tớ thắng thì cả hai đều phải chấp nhận yêu cầu của người kia.”

“...Rồi. Vậy Himahara-kun cho tớ biết yêu cầu của cậu đi.”

Nếu phải xin Sakurazaki gì đó thì, hừm…

“Đưa tớ sách ảnh của cậu đi.”

“Hở? Tại sao…? Sao tớ phải đưa sách ảnh cho cậu…!”

“Không phải thế, cơ mà cậu cứ lèo nhèo đòi tớ mua ấy chứ. Chẳng phải đưa cho tớ thì sẽ tốt hơn sao?”

“Thì cứ mua đi, giá chỉ tầm khoảng 3000 yên thôi.”

“Cậu có biết 3000 yên với học sinh đắt giá như nào không! Dù sao thì, yêu cầu tớ dành cho cậu đấy.”

“Rồi…Rất vui vì đã xin sách ảnh của tớ ạ.”

Vì chủ đề về sách ảnh mới xuất hiện nên cuối mỗi tin nhắn cô lúc nào cũng nói rằng “Ê, mụa cho tớ sách ảnh chưa vậy?”. Vậy nên, với tôi thì đây chỉ là cách xả xì trét thôi.

Nếu tôi thắng thì tôi sẽ tiết kiệm được 3000 yên từ khoản trợ cấp của tháng này.

“Thế, yêu cầu của cậu thì sao?”

“...Ờ, chuyện đó…”

“Là gì vậy?”

“Yêu cầu của tớ là tớ muốn cậu xoa đầu và khen tớ.”

“...Đấy có thật là những gì cậu muốn không? Tớ thấy cho đi mọi thứ chỉ vì chuyện đó thì quá phí luôn ấy.”

“Cậu sẽ không bao giờ hiểu được cảm xúc đó đâu!”

Ừm, nếu Sakurazaki thích làm thế thì tôi chả phàn nàn gì nữa.

“Rồi, cuộc thi sẽ diễn ra vào thứ Hai nhá.”

“Nhớ mang sách ảnh đi đấy.”

“Chắc chắn tớ sẽ không thua.”

Ý nghĩa thật sự ẩn giấu đằng sau sự tự tin ấy của Sakurazaki là gì nhỉ?