Suy quá...
--------------------------------------
“Thì đây là nơi tụi mình đã đợi từ lâu đấy.”
Bọn tôi lên tầng ba khu cơ sở quản lý liền kề với khu chợ cá hồi nãy.
Tầng này thì có nhiều dây nhà hàng tấp nập du khách qua lại.
“Wow! Nơi đây nhiều nhà hàng sushi ghê á Himahara-kun ơi!”
Đôi mắt Sakurazaki sáng lấp lánh, trông rất chi là hứng thú luôn.
Có vẻ cô ấy đang rất vui.
“Hôm nay mình tới để thưởng thức món ăn ngon chứ không phải ăn bằng sạch thì thôi nhé.”
“Wow, tuyệt thật á.”
“Theo tớ thì người đam mê ẩm thực không nên quá tập trung vào số lượng đâu.”
Cô ấy bắt đầu lảm nhảm rồi.
Cơ mà công nhận mọi nhà hàng nơi đây toàn là cơ sở cao cấp với giá đắt kinh khủng thôi.
Nếu cứ hùa theo sự nhiệt tình của Sakurazaki như mọi khi thì ví bọn tôi sẽ bốc hơi mất, nên tôi thực sự biết ơn lắm luôn ý.
“Vậy thì, tớ sẽ chọn nhà hàng này!”
Nhà hàng Donburi đặc biệt, và mọi thực đơn ở đây toàn là hải sản trông rất bắt mắt.
“Ồ, chọn lựa nghiêm túc quá nhỉ. Ý cậu hồi nãy là sao thế?”
“Không có gì! Nếu có nhiều hải sản thơm ngon thì tớ sẽ chọn thôi, đấy mới gọi là ẩm thực nhá.”
Đúng là thực thần mà.
Cơ mà chọn nơi này cũng được đấy.
Đúng là giá có hơi chát, nhưng có thể thưởng thức hải sản đầy đủ khẩu phần như này thì cứ chọn nơi này đi.
“Ừm, vào thôi nào.”
Bọn tôi liền vào nhà hàng và ngồi vào bàn được chỉ định.
Thế rồi, Sakurazaki liền hướng ánh nhìn vào thực đơn.
“Chọn món gì bây giờ?”
Nhìn lại thì nhà hàng Donburi này xịn thật.
Có vài thực đơn còn cháy hàng là hiểu nhà hàng này nổi như nào rồi đấy.
“Rồi, tớ sẽ gọi cá hồi, trứng cá hồi với Donburi cá ngừ.”
“Chọn gì nhanh thế má.”
Phục vụ vừa mang trà đến thôi mà Sakurazaki đã chọn món xong rồi.
“Himahara-kun thì sao?”
“À, tớ sẽ gọi món…nhím biển, Cá hồi, và Donburi trứng cá hồi.”
“Vâng, bọn tôi sẽ mang tới cho quý khách ngay đây ạ.”
Donburi trứng cá hồi với cá ngừ trông cũng hấp dẫn đấy, nhưng tôi muốn thử nhiều món ở đây, và quan trọng hơn, món Donburi này còn có cả món nhím biển tôi cực mê nữa chứ.
“Himahara-kun nè, sao bữa nay trông cậu nhiệt tình dữ vậy?”
“Hử? Tớ trông thế hả?”
“Ừ, hình như là vui vẻ hơn bình thường thì phải.”
Dù tôi nghĩ tôi vẫn như mọi ngày nhưng chắc là vậy thật rồi.
“Ừm, có lẽ là vì đây là lần đầu tiên tớ tới đây. Dù có biết vài thông tin qua TV và trên mạng, nhưng khi trực tiếp tới đây thì quy mô với trải nghiệm khác nhau hoàn toàn luôn, và điều ấy cũng thú vị lắm đấy.”
“Ồ, hiểu rồi. Tớ thấy hơi có lỗi vì là người duy nhất tận hưởng từ nãy tới giờ á.”
“HỬm? Ở bên cậu thì lúc nào chả vui.”
“...Hơ?”
“Đồ ăn của quý khách tới rồi đây ạ.”
Donburi hải sản mang đến nhanh hơn tôi tưởng.
“Wow, hải sản nhiều thật đấy….Ờ, cậu đã ăn rồi à?”
“Hửm?”
Trong lúc đang bị Donburi hải sản hớp hồn, cô nàng Sakurazaki liền tỏ vẻ bối rối thấy rõ.
“Không chụp ảnh hả? Chẳng phải con gái thường làm thế sao?”
‘À, tớ quên…”
Cứ có đồ ăn trước mặt cái là liêm sỉ rớt cái bộp luôn, thế mới là Sakurazaki Nako chứ.
Donburi của Sakurazaki đã trộn hết lên rồi, nên cô nàng chụp phần Donburi tôi chưa động tới tí gì.
“À đúng rồi.”
Tôi cũng chụp cảnh Sakurazaki đang thưởng thức món ăn.
Chụp ảnh xong, tôi bắt đầu ăn Donburi hải sản.
…Mmm…
Ngon…thật sự luôn.
Chất lượng của từng nguyên liệu và sự phong phú của hương vị, không chỉ là kích thước và số lượng của mọi nguyên liệu, donburi này còn làm nổi bật sự phong phú của hải sản nữa chứ.
“Himahara-kun, ngon thật đấy nhỉ?”
Đặc biệt là nhím biển và trứng cá hồi.
Chúng rất tươi, hương vị tuyệt đỉnh và sự phong phú của nhím biển, cũng như từng miếng trứng cá hồi thơm ngon bổ dưỡng này nữa.
Chất lượng và số lượng của món Donburi hải sản này ấn tượng phết đấy.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Ầy, ăn gì mà lẹ dữ vậy mẹ.