Sau bữa ăn trưa muộn và lòng quanh khu bán rau, bọn tôi liền quay về khu chợ cá ở tầng 4 và dừng chân tại phố Uogashi Yokocho.
Ngao, lươn, và mấy món trông rất ngon miệng kia được bày trí rất đẹp mắt.
“Khoan đã Himahara-kun!”
“Cậu định mua bao nhiêu đồ ngọt nữa vậy?”
“Hử? Có pudding, Yokan với Odango nữa kìa.”
“Ờm thì, sao cậu lại mua mấy thứ đó vậy?”
“Để ăn sau cậu ạ, với lại tớ cũng mua cho Himahara-kun mà!”
Dạ dày cô nàng này bị gì vậy trời?
“Himahara-kun mua gì thế?”
“Hanpen. Chắc là món chính của tối nay luôn đấy.”
“Haha, cậu giống mẹ tớ ghê.”
“Và cả gia vị luôn nhá.”
“Giống mẹ tớ thật sự.”
Bọn tôi đi tiếp và thấy cửa hàng đồ lưu niệm.Quần áo và băng rôn trưng bày các sản phẩm lưu niệm độc đáo được để trong hộp trưng bày.
“Cái áo này chắc hợp với Himahara-kun lắm đấy!”
Sakurazaki vừa lấy áo thun kia vừa cười khúc khích.
Chiếc áo đó có in chữ “Otoro” trông thật đẹp làm sao.
“Nè, cái này hợp với cậu lắm á.”
Tôi liền cầm lấy chiếc áo thun in chữ “Abura”.
“Mồ!”
Sakurazaki phồng má tỏ vẻ khó chịu nhưng rồi liền mỉm cười lại ngay.
“Ah, mọi thứ hôm nay đều vui ghê.”
Mới rời khỏi cửa hàng thôi mà mặt trời đã lặn rồi.
“Thích ăn hải sản ở đó chứ?”
“Ừm! Tớ chưa hề nghĩ mình có thể được thưởng thức hải sản thơm ngon ở đấy đâu á. Tớ còn tưởng là món đó chỉ ăn được ở Hokkaido thôi ý.”
“Ừm, Hokkaido cũng tuyệt lắm, nhưng mọi nơi ở Nhật đều có nét đặc sắc riêng. Mỗi lần đến nơi nào để chụp ảnh thì thưởng thức ẩm thực địa phương cũng phải gọi là hết nước chấm luôn nha.”
“...Ừm, nhưng tớ muốn ở bên Himahara-kun cơ.”
Sakurazaki nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
“Nay cũng không đông người lắm, nên là cậu sẽ không đi lạc đâu nhỉ?”
“T, Tớ lúc nào cũng phải đảm bảo là Himahara-kun không đi lạc thì có!”
“Vâng vâng, thế thì được rồi.”
Ừ thì như này cũng chả sao.
“Đến nơi rồi đó. Đi bộ xíu không?”
“Ư-Ừm.”
Tay trong tay Sakurazaki, bọn tôi dạo quanh khu công viên nằm ở phía tây chợ Toyosu.
Khu đất rộng lớn cùng với cỏ xanh phủ khắp công viên nơi đây.