Sau khi đã có được sự hợp tác của lãnh chúa Raymond ngoài việc được hỗ trợ thu thập bán nhân, cậu cũng nhận được hàng tá sách về y học, bây giờ cậu đang trở về phòng trọ nơi mà Ferris đang đợi.
[Ây dà, Raymond quả là một người hiểu chuyện. Ông ta thậm chí còn tặng anh vài món quà lưu niệm trước khi anh đi đấy.] (Georg)
[Um....Không hiểu sao nhưng em cảm thấy thông cảm cho cái người mà em chưa bao giờ gặp đấy.]
Sách giấy được coi là một mặt hàng xa xỉ trong thế giới này, nó là thứ mà người dân bình thường hiếm hoặc không thể sở hữu được. Hơn nữa, tuy chỉ một ít nhưng sách về kiến thức y học chỉ có giới quý tộc hoặc các lãnh chúa mới có, vì vậy không thể nào 5 cuốn sách quý nhường này lại có thể được coi là “quà” được.
Có thể dễ dàng tưởng tượng được tôi đã có được nó bằng vài phương pháp “không rõ ràng”.
[Không không, mấy cái loại kiến thức này chắc phổ biến đầy ấy mà, anh chỉ khuyên nhủ ngài ấy một cách nhẹ nhàng rằng để một người như anh giữ chúng thì tốt hơn thôi.] (Georg)
[Nhẹ nhàng của nii-san, chắc chắn cái nhẹ nhàng đấy khác cái mà anh đối xử với chúng em.]
Trên thế giới này chắc chỉ có mỗi Ferris mới biết Georg tương đối tàn nhẫn với con người.
[Haha… lúc đấy anh đã gặp một cô gái pháp sư khá là tomboy. Ông ấy chỉ thể hiện chút lòng thành khi anh đã chăm sóc cho cấp dưới của ông ấy thôi .] (Georg)
[...Em tự hỏi, sao cái chăm sóc của anh nghe nguy hiểm thế nhỉ.]
Lúc đấy, khi Raymond muốn xin lỗi thay cho cô pháp sư đã tấn công tôi một cách liều lĩnh, tôi đã yêu cầu những tài liệu có liên quan đến y học nên đó không hẳn là một lời nói dối.
[Anh không động chạm vào ai hết mà…] (Georg)
[Anh rốt cuộc đã làm gì hả?!!]
Georg không thực sự cần phải chạm vào đối phương nếu muốn đánh bại ai đó, cậu có thể sử dụng ma pháp hoặc uy áp từ kỹ năng như lúc ở nhà lãnh chúa. Dù sao thì không có con người nào có thể chịu được ma pháp của Georg, và nếu cậu sử dụng nó thì có lẽ cô gái pháp sư tomboy đó và lãnh chúa đã không còn tồn tại nữa rồi.
[Anh không làm hại ai hết, được chưa. Anh chỉ bộc lộ sức mạnh hơi quá xíu nên có một người cần đến phòng y tế thôi.] (Georg)
[Anh…anh đã làm cái gì cơ, mồ…]
Ferris thở dài ngao ngán với người anh trai Georg đang cố gắng lựa lời giải thích để không bị em gái ghét của mình.
Người ta chắc chắn sẽ cảm thấy bối rối khi chứng kiến khung cảnh không tưởng khi một cô gái tộc người hổ là bên đang trỉ trích còn một Dragunir lại là người đang cố gắng nhún nhường trong cuộc trò chuyện này. Tuy nhiên, đây chính xác là mối quan hệ thân thiết giữa 2 người họ.
Kể từ khi mà 2 người trở thành gia đình duy nhất của nhau trên thế giới này.
[Thật luôn… nii-san, anh chắc chắn sẽ cần học cách kiềm chế bản thân đấy.]
[Vầng vầng, anh biết mà, anh cũng ước mình đã có thể thương lượng với con người trong điều kiện thuận lợi hơn, nhưng …] (Georg)
[Không có gì sai khi anh muốn đàm phán với con người ngay từ đầu. Nhưng mà…cái này gọi là…đe dọa mà anh…]
[Đe dọa cũng là một phương thức đàm phán đấy!!!] (Georg)
[Anh nói sao cũng được, nhưng anh nên biết rút kinh nghiệm chứ. Hầy…tại sao ở cái thành phố đấy anh lại có thể tốt bụng đến vậy nhỉ…]
Georg trở nên im lặng và bắt đầu để cho Ferris thuyết giáo khi nhận ra bản thân có biện hộ thế nào nữa cũng vô dụng.
~
[Hôm nay vậy là đủ, chúng ta hãy đi ngủ thôi. Hãy chiếu cố em ngày mai nhé.]
[Vầng, anh hiểu rồi. Làm sao anh có thể từ chối yêu cầu từ cô em gái dễ thương của mình chứ.] (Georg)
[Cái…mồ, đừng chọc em nữa…mau đi ngủ thôi.]
[Ừ, chúc em ngủ ngon.]
Sau đấy, bằng cách nào đó tôi đã có thể xoa dịu được đứa em gái đang tức giận của mình. Mọi việc kết thúc bằng lời hứa hẹn hò với Ferris ngày hôm sau mà không được làm bất kỳ công việc nào khác cũng như những việc lặt vặt.
( Dù mình không chắc có nên gọi là hẹn hò không khi đi chơi với chính em gái của mình.)
Theo đúng lịch trình, thì ngày mốt 400 bán nhân sẽ được tập trung đầy đủ và tôi sẽ phải bận rộn để xử lí việc đó. Vì thế nên ngày mai là ngày cuối cùng chúng tôi có thể dành thời gian thư giãn ở thành phố này.
(Mà dù sao thì ngay từ đầu mình đã định dành thời gian đó cho Ferris.)
Tôi lặng lẽ quan sát Ferris nằm xuống tầm đệm và chìm vào giấc ngủ trước với những tiếng thở nhè nhẹ.
(Đây là nơi mà cô em gái quan trọng nhất, nơi mà gia đình của mình có thể trở về. Là mối quan hệ duy nhất của mình ở thế giới này.)
Ngày hôm đó, cái ngày mà tôi đến với thế giới này, tôi đã mất tất cả mọi thứ, mất tất cả những cái gì làm nên con người gọi là “Amagi Shigehisa” và trở thành Georg của ngày hôm nay.
Đối mặt với thực tế tàn nhẫn đó, tôi vẫn có được gia đình này, tôi có được ước mơ và mục tiêu của bản thân, sau đó trước khi tôi nhận ra, gia đình của tôi đã lớn hơn rất nhiều. Họ là những người mà tôi phải vừa bảo vệ vừa tạo ra nơi để họ có thể gọi là nhà.
Ngay lúc này, tôi biết rằng ngay cả khi mình có cơ hội để trở về thế giới cũ, tôi vẫn sẽ chọn ở lại.
Tôi không thể làm điều tàn nhẫn như vậy khi mà tôi đã có rất nhiều mối liên kết cần bảo vệ ở đây.
Đúng, không có lý nào tôi lại phản bội lại những người mà tôi đã trao cho họ biết bao ước mơ và lý tưởng và dẫn dắt họ.
Hơn tất thảy, không bao giờ có chuyện tôi lại bỏ rơi cô em gái đang yêu này của mình.
Tôi không biết những cảm xúc này là của Shigehisa hay là Georg, nhưng tôi chắc chắn là Georg ngay lúc này, và miễn là tôi còn như vậy những cảm xúc này sẽ không bao giờ thay đổi.
(Thật nực cười khi nghĩ về việc bản thân là ai trên thế giới này. Tôi sẽ sống cho bản thân mình và những người đã tin tưởng tôi.)
Thỉnh thoảng tôi vẫn nghe thấy một giọng nói, một ý chí của ai đó vang lên trong đầu, nhưng đã lâu rồi tôi không còn nghe thấy nó nữa. Không, tôi không cần phải nghe nó. Tôi sẽ không sống dưới sự ảnh hưởng của người khác điều đó thật nhàm chán, tôi sẽ sống cho chính bản thân tôi.
(Thay đổi thế giới…sao. Quả là một giấc mơ ngớ ngấn, nhưng mình không thể quay đầu lại lúc này, đúng, tôi sẽ không dừng lại miễn là tôi còn sống)
Khi nằm xuống và suy nghĩ như vậy, Georg dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm vẫn còn dài. Tuy nhiên tương lai mà Georg và gia đình của cậu hướng tới còn xa hơn thế. Georg vừa ngủ vừa tự nhủ rằng lúc này bản thân không cần phải nóng vội làm gì cả.