Ngày hôm sau, Ferris và Georg đang tay trong tay đi dạo trên con phố chính đầy ắp người qua lại.
[Nii-san, nii-san.]
[Hửm?.] (Georg)
[Em vui lắm.]
[...Thật sao.] (Georg)
Trong quá khứ, Ferris đã luôn sợ hãi khi ở gần con người, nhưng giờ đây khi có Georg ở bên, cô ấy đã có thể vui chơi thoải mái một cách tự nhiên như thế này.
Đương nhiên, vì khuôn mặt đã được che đi nên tôi không nhìn rõ biểu cảm của em ấy. Nhưng chúng tôi đã ở bên nhau đủ lâu để có thể đoán được tâm trạng em ấy tốt hay xấu mà không cần nhìn.
[Ferris] (Georg)
[Vâng?]
[...Em có muốn điều gì ở thành phố của chúng ta không?] (Georg)
[Uhm…Anh hỏi đột ngột quá em cũng không biết nữa, nhưng em muốn mọi người đều có thể nở nụ cười ở đó.]
[À không, ý anh muốn hỏi một cái gì đó cụ thể hơn chút.] (Georg)
[Nhưng em chưa từng tham gia xây dựng một thành phố trước đây.]
[Ừm, em nói cũng đúng.] (Georg)
[Hơn nữa, chắc chắn sẽ vui hơn rất nhiều khi chúng ta có thể cùng suy nghĩ và quyết định nó với những người khác.]
[...Em nghĩ nó vui đến vậy à?] (Georg)
[Nii-san không thấy vui sao?]
Khi được hỏi điều đấy, tôi đã không thể trả lời ngay được.
Tôi chỉ hỏi em ấy một cách ngẫu hứng nhưng điều đó lại khiến tôi phải thực sự suy nghĩ về nó.
Georg chắc chắn đang xây dựng thành phố đó cho chính bản thân cậu, nhưng là cho bản thân ở một tương lai xa hơn và cậu cũng không muốn cắt ngắn quãng thời gian đó.
Tất nhiên, tôi vẫn dành thời gian nghỉ ngơi một cách hợp lý ( với lông thú), nhưng quả thực tôi vẫn còn nhiều phiền muộn và lo lắng. Xây dựng một đất nước, nói thì dễ nhưng để điều hành cả một quốc gia thì không đơn giản và có vô vàn khó khăn đang chực chờ.
Đất đai, con người và chủ quyền. Với cả 3 yếu tố đó thì không đủ để xây dựng một quốc gia được. Nhưng có thể nói đó là 3 yếu tố chính tối thiểu cần thiết và chúng ta cần phải bắt đầu từ nó.
[Anh không nói là không vui, nhưng anh muốn em biết là những gì chúng ta sắp làm trong tương lai không phải tất cả đều vui đâu.] (Georg)
Đó là ý kiến cá nhân của tôi, nhưng âu cũng là điều khó tránh khỏi. Dù cho nguồn nhân lực của cậu đang tăng lên nhưng vẫn cần rất nhiều thứ cần cậu phải đích thân xử lý. Hơn nữa, việc xây dựng các lĩnh vực và cơ sở hạ tầng vẫn chỉ mới ở giai đoạn khởi đầu, ngay cả khi tất cả mọi người học được các ký tự chữ cái và phép tính thì điều đấy cũng chưa thể tăng sức mạnh của quốc gia được.
Về lâu dài, nếu không tích lũy được nhiều thách thức và kinh nghiệm thì đất nước sẽ không thể giàu mạnh và duy trì được. Do đó, không có cách nào mà Georg có thể yên tâm cho đến khi đấy được.
[...Ra là vậy sao, nii-san cũng gặp khó khăn nhỉ. Xây dựng thành phố một mình, tập hợp mọi người, dạy họ học và chăm sóc họ…]
Ferris thì thầm một cách buồn bã. Bởi vì cô ấy là người đã ở bên Georg nhiều nhất, cô hiểu rõ sự cố gắng của Georg hơn bất cứ ai. Tuy nhiên Georg chưa từng tỏ ra mệt mỏi hay giọng điệu yết ớt trước mặt cư dân thậm chí kể cả Ferris.
Vì vậy cô bắt đầu thấy hối hận về câu trả lời của mình dù cho Georg chỉ vô tình hỏi cô một cách vu vơ.
[Em…Em cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp nii-san nữa…nên là...]
Khi cô ấy nói vậy, Georg đặt một tay lên đầu Ferris.
[Đồ ngốc, 10 năm nữa rồi hẵng nói. Em vẫn còn trẻ để sống cho bản thân mà.] (Georg)
Ferris ngước lên nhìn nụ cười khô khốc trên khuôn mặt của Georg. Trước mặt cô, đó không phải là một người anh trai, cũng không phải một dragunir, mà chỉ có một người khác giới đang đứng đó.
[Cái…anh nói cái gì cơ, tuổi chúng ta cũng gần bằng nhau mà...]
Ferris đỏ mặt vội vàng cúi đầu xuống. Đó là một cảm xúc mà cô ấy không muốn hiểu, hoặc ít nhất đó là những gì Ferris nghĩ.
[Đối với anh 1 năm cũng chỉ như một cái chớp mắt. Dù cho 100 năm hay 200 năm cũng không có ý nghĩa gì với anh. Nó là một cái giá quá rẻ để có thể đem lại niềm vui cho em tất cả mọi người cho dù là thú nhân, Elf hay người lùn.] (Georg)
Đây chính là ý định thực sự của Georg. Nó chắc là một cái giá rẻ khi có thể làm cho hàng chục, hàng trăm nghìn người hạnh phúc chỉ với một phần hai mươi đến một phần mười cuộc đời, hoặc 10 năm đối với tuổi thọ của con người. Nhưng Georg không biết rằng một số người không nghĩ như vậy.
[Điều…Điều đó không đúng!!]
Ferris hét lên một cách đột ngột khiến Georg hụt mất một nhịp thở. Đám đông xung quanh cũng bắt đầu để ý 2 người.
[Nii-san, nii-san có thể hài lòng với điều đó. Nhưng em, chúng em thì không!!]
[Ah…uhm Ferris, ít nhất cũng không phải chỗ như này chứ…] (Georg)
[Chúng em đã được nii-san cứu rỗi, cả cuộc sống, trái tim và cơ thể này. Chính vì vậy, chúng em muốn trả ơn, chúng em cũng muốn mang lại hạnh phúc cho nii-san nữa.]
[.……..]
Georg nhận ra mình không thể dừng Ferris được nữa, cậu đã bóp méo luồng không khí xung quanh bằng ma pháp để ngăn bất kỳ âm thanh nào đến tai người ngoài.
[Cuộc sống của nii-san, 100 hay 200 năm có thể không quá quan trọng với anh. Nhưng chúng em thì khác, chúng em không muốn nhận được sự chăm sóc nhiều đến vậy của anh mà không báo đáp lại.]
Sau đó, Ferris nheo mắt lại và nhìn thẳng vào Georg.
[Chúng em đã được anh trao cho sự tự do, ý chí và cảm xúc của chúng em được hình thành từ sự do đó, vì vậy chúng em cũng muốn anh được tận hưởng sự tự do đấy nữa.]
Ferris đã lớn tiếng tuyên bố như vậy
Georg bất giác nổi da gà
(Hả, khoan…từ lúc nào mà em ấy có thể mạnh mẽ như thế này, hay đây là tính khí ban đầu của em ấy??)
Cậu biết rằng thú nhân có trái tim rất sâu sắc đây là kết quả của việc đó sao? Nghĩ lại thì 2 elf thường đi cùng Georg cũng thỉnh thoảng trông như này.
(Là do bị con người áp chế từ trước đến giờ à…À không, ngay cả các tổ tiên từ thời xưa cũng có thể cảm thấy bị đe dọa bởi tính khí này.]
Nhưng bây giờ không phải lúc để mình quan tâm đến mấy thứ như vậy. Điều quan trọng là mình cần phải làm gì với cô em gái trước mặt đây.
[...Anh hiểu rồi mà, đứa em gái mà anh chiều chuộng bây giờ đã đủ lớn rồi.] (Georg)
[Đúng vậy, ngay từ đầu anh là người đã dạy em gia đình phải giúp đỡ lẫn nhau sao. Thật không công bằng khi em là người duy nhất được giúp đỡ ở đây.]
[...Thật vậy nhỉ, có lẽ em nói đúng, đây là sai lầm của anh.] ( Georg)
[Em mừng là anh hiểu.]
[Vậy thì cô em gái dễ thương đáng tin cậy của anh ơi, ngày mai chúng ta sẽ cần sắp xếp cho những cư dân mới, nhưng trước đó liệu em đã tận hưởng ngày hôm nay một cách trọn vẹn chưa?] (Georg)
[Eh?…Ah.]
Ferris nhận ra rằng một khoảng thời gian đã trôi qua.
[Mồ!! nii-san ngốc!! Phải nói sớm hơn chứ!!]
Vừa nói, cô vội vàng nắm lấy tay anh rồi kéo đi như một đứa trẻ.
(Hầy… Em ấy vẫn còn phụ thuộc vào mình nhiều lắm.)
Tuy nhiên, đây chỉ là một quãng thời gian vui vẻ vào buổi chiều, tôi không thể không cảm thấy bằng cách nào đấy bị thuyết phục, rằng điều tươi đẹp sẽ chỉ diễn ra trong một quảng thời gian ngắn mà thôi.