Bốn người đã chết trong trận đánh với những con Cockatrice, tất cả đều thuộc nhóm của Hong Yuri.
Do lũ Cockatrice đi theo bầy với một số lượng lớn, nên lẽ dĩ nhiên rằng tất cả những người vẫn còn sống sót sẽ rất mệt mỏi, nhiều người trong số họ muốn quay trở về, nhưng Hong Yuri không cho phép điều đó.
‘Nếu mình cứ quay về như thế này, mình sẽ bị bọn chúng bắt làm con nô lệ tình dục tiếp theo mất.’
Những gì cô nghĩ trong đầu thực sự rất kinh khủng, nhưng cũng không thể phủ định được rằng có rất nhiều tên đàn ông đang có ý định muốn hãm hiếp cô.
Nếu cô không làm thân với Seo Changseop từ sớm, thì có lẽ cô đã mất đi sự khiết tịnh của bản thân hàng chục lần rồi.
‘Mình cần biến cậu ta trở thành Vua.’
Tất cả là để có được sự bảo toàn cho cơ thể của bản thân cô tránh bị kẻ khác xâm hại. Dù cho có nhiều tên trong nhóm muốn trở ra đi nữa, cô cũng chẳng có tư cách để làm thế bây giờ, đối tượng cô nhắm tới phải là kẻ mang định nghĩa của sức mạnh, nếu không, cô sẽ không thể nào sống nổi trong cái thế giới địa ngục này.
“Woohyuk, vậy lúc này cậu có kế hoạch gì không?”
Hong Yuri muốn kéo Woohyuk về phe mình nhiều nhất có thể.
Cậu là một chiến binh lành nghề và có vẻ như cũng rất uyên thâm trong nhiều lĩnh vực. Dẫu có hơi lạnh lùng và xa cách với mọi người một chút, nhưng cậu ta vẫn đáng giá hơn nhiều so với những tên khốn kia.
“Chấm dứt cơn ác mộng này.”
“… Ý cậu là thoát ra khỏi đây á? Chúng mình cũng luôn suy xét về điều đó mỗi ngày đấy, vậy cậu có phương án nào hợp lý không?”
Nhưng Woohyuk chỉ im lặng, khiến Hong Yuri lắc đầu thở dài.
‘Mình nên làm gì với cậu ta đây?’
Nếu mọi việc cứ tiếp diễn theo chiều hướng này, cả hai bên của cô và cậu sẽ có mâu thuẫn. Seo Changseop là một tên đàn ông khá tham lam, vậy nên tên đó sẽ không bao giờ chịu lùi bước nếu xuất hiện một món đồ tốt nào đó, và trông Woohyuk thì cũng không hề ngây thơ tới vậy.
‘Cậu ta tự tin vào bản thân tới vậy sao?’
Nhìn qua nhóm của Woohyuk thì họ không có bị thiệt hại gì đáng kể, họ chỉ bị thương nhẹ một chút. Rõ ràng tất cả bọn họ đều là những kẻ lão làng chứ đâu phải hạng tầm thường.
‘Ôi Chúa ơi.’
Cô nghĩ rằng do quân số của đội Woohyuk kém hơn, nên đội của cô có thể dễ dàng chiếm được ưu thế trong một cuộc đàm phán, vì cô biết rằng những người trong nhóm mình không ai có thể đánh lại với họ cả.
Khi Hong Yuri đang cố giải thích về sự hiểu lầm vừa mới nãy của mình, Woohyuk lên tiếng.
“Chúng ta đã tới rồi.”
“Thật chứ? Tuyệt! Chân mình bắt đầu cảm thấy đau rồi.”
“Bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”
“… Bắt đầu cái gì cơ?”
Hong Yuri hiện đang có một suy tính rất khó ưa ở trong đầu.
Người đàn ông trước mặt cô quá khó để cô có thể kiểm soát, và dường như cậu ta không hề có hứng thú gì với cơ thể của cô. Nếu một lúc nào đó cả hai đội xảy ra xung đột thì…
‘Mình sẽ ném tên này ra một bên.’
Mặc cho việc bản thân cô có biết ơn cậu như thế nào, nhưng tới đó là đủ rồi, chỗ này chả đáng là bao so với cái mạng của bản thân cô.
Hong Yuri thầm nhủ rồi quyết định.
“Trời! Nước trong như pha lê luôn này.”
“Nó đây rồi.”
Mọi người bắt đầu hò hét như mấy thằng dở người khi tới được Hồ trung tâm.
Nhìn hồ mà chẳng khác nào mọi người đang hướng mặt ra biển, bởi vì bản thân nó rộng tới nỗi ta không thể thấy được điểm tận cùng của nó nằm ở đâu cả.
“Chúng ta sẽ cần thuyền để ra được đảo.”
Seo Changseop nói khi tiến lại gần Woohyuk, cậu gật đầu.
“Bơi không phải là một phương án hay.”
Hồ trung tâm có vùng nước rất lớn và sâu, chỗ đó chứa đầy một lũ hải cẩu và cá mập trông rất dị hợm.
Lời giản thích của Woohyuk khiến Seo Changseop toát mồ hôi hột vì sợ hãi.
“Một chiếc ca-nô cũng vẫn là chưa đủ đô đâu.”
Nếu ca-nô vô tình bị lật, tất cả sẽ lên bảng đếm số mà không có một lời bào chữa nào hết, và việc đóng ra một con tàu đủ chỗ chứa và vận chuyển cho 30 người không phải là vấn đề có thể nói mồm là xong. Tất nhiên thời gian cũng là một yếu tố, nhưng rào cản lớn nhất vẫn là kiến thức về đóng tàu.
“Đi theo tôi, tôi biết đường.”
Woohyuk dẫn đầu cả nhóm đi dọc theo bờ hồ. Sau khi đi bộ được vài phút, họ tiến tới chỗ một con tàu chèo bỏ hoang.
“Mặc dù có một số phần bị hỏng rồi, nhưng nó vẫn có thể hoạt động ngon ăn đấy.”
“Chúng ta có thể sửa nó.”
Huang Donghwan đã meo theo bộ công cụ cơ bản, vậy nên tất cả những gì họ thiếu bây giờ là gỗ.
Cả hai nhóm nhanh chóng phân công tổ đội đi chặt gỗ và bắt đầu vào việc, Woohyuk chịu trách nhiệm sửa chữa và đưa ra những hướng dẫn chi tiết, trong khi Seo Changseop cả vùng được đánh dấu khỏi lũ quái vật.
“Do thiết kế mặc định của con tàu, nên nó đòi hỏi phải có người chèo ở cả hai bên.”
“Số lượng thành viên của chúng ta thừa sức lo được vụ này.”
Những cánh buồm sẽ chỉ hoạt động như một động cơ tăng tốc phụ mà thôi, phần chính để nó có thể vận hành được đó là sức chèo của một số lượng lớn người.
‘Vì mục đích, chúng ta buộc phải hợp tác với nhau, mặc cho những mâu thuẫn sắp tới sẽ diễn ra trên đảo.’
Cần phải có sự hợp tác thì họ mới có thể vận hành con tàu chèo, nhưng mâu thuẫn thì vẫn luôn có thể ngấm ngầm nổ ra ở bất cứ khi nào.
Woohyuk nhớ lại về quá khứ.
‘Nó là một cơn ác mộng.’
Nhóm tìm thấy con tàu đầu đầu tiên ở kiếp trước đã tiến thẳng tới Paradise Lost mà không chuẩn bị gì nhiều và nhanh chóng lên bảng đếm số hết, kết quả là các nhóm tới sau phải tự đóng thuyền để vượt hồ, điều đó dẫn tới nhiều xung đột diễn ra về sau.
Nhiều tên đã mất kiên nhẫn và muốn đặt chân lên đảo ngay lập tức, bọn chúng đóng những con bè kém chất lượng, và kết quả thì không có một ngoại lệ nào cả, tất cả đều thành thức ăn cho lũ cá mập.
“Anh nghĩ thế này ổn rồi chứ, đội trưởng?”
Lee vừa hỏi vừa lau mồ hôi trên trán, anh ấy đang đứng trên boong tàu với đống công cụ của bản thân.
“Đủ tốt rồi.”
Woohyuk trả lời sau khi kiểm tra tỉ mỉ xem có còn chỗ nào bị hỏng hóc nữa không, cậu tập hợp mọi người lại tới để đẩy con tàu xuống nước. Mọi chuyện đã được sắp xếp xong, cậu cho tất cả mọi người trừ những pháp sư xuống dưới boong để chèo lái.
Bất cứ ai vẫn ở trên boong sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
“Chỗ này trông chả khác nào biển cả.”
Seo Changseop lo lắng nói.
Mặc dù kích thước chính xác của hồ vẫn chưa được biết, nhưng bản thân nó chắc chắn vẫn lớn hơn cả hồ Baikal ở Siberia, nơi anh từng là du học sinh ở đó.
“Khởi hành thôi.”
Woohyuk bắt đầu đánh trống, nhứng người ở dưới boong cố gắng bắt nhịp khi con tàu bắt đầu tăng tốc. Ở thế giới thực, ta sẽ phải cần nhiều người hơn để khiến một con tàu lớn như thế này di chuyển, nhưng ở trong bối cảnh của trò chơi này, chỉ với sức mạnh của bọn họ là đã quá đủ rồi.
Một lúc sau, một tiếng rít như xuyên thủng cả bầu trời vang lên.
Đó là một con Tam Trảo Bằng.
“Chúng ta có thể tự mình xử lý được nó không?”
Seo Changseop hỏi khi nhìn vào con Tam Trảo Bằng ở phía xa.
Hiện tại họ chỉ có 5 người ở trên boong, ngoài Woohyuk thì Seo Changseop, Hong Yuri, Yoo Kayoung và Song Anna cũng có mặt ở đó.
“Chúng ta có hai pháp sư.”
Yoo Kayoung tập trung vào ma thuật hỏa hệ, trong khi Yuri lại thiên về ma thuật hàn hệ. Woohyuk di chuyển ba người phụ nữ về phía sau, còn Seo Changseop và chính cậu thì đứng tiên phong.
Huirriric
Cậu ném con Dao Hấp huyết của mình, khiến nó găm sâu vào người một trong những con Tam Trảo Bằng đang lao tới, nhìn thấy đồng loại của mình bị tấn công, những con khác cũng bắt đầu giận giữ và nhắm vào cậu.
Swoosh
Swoosh
Chỉ sau hai nhát chém nhẹ nhàng, hai cái đầu của lũ đại bàng bắt đầu rơi xuống boong, cả quá trình diễn ra quá nhanh khiến mọi người không thể theo kịp chuyển động của cậu.
Seo Changseop lo lắng nuốt nước bọt.
‘Tên này vẫn luôn giấu nghề như thế từ lúc đầu gặp chúng ta tới giờ sao.’
Trang bị trên mình tới tận 3 chiếc Nhẫn tăng trưởng, tiến độ phát triển của Woohyuk cực kì vượt trội, đặc biệt là sau cuộc đi săn quái cùng với tổ đội của bản thân cậu lúc trước.
Ở thời điểm hiện tại, cậu là bất khả chiến bại trong mọi trận chiến một chọi một, không ai có thể thắng cậu, dù cho đó có là chỉ số, trực giác chiến đấu hay cả là sự thành thạo vũ khí, cậu đều vượt anh ta ở mọi mặt. Seo Changseop thấy mà không hoảng mới là lạ.
‘Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tên này cũng nhắm vào những món đồ tốt nhất đây?’
Nếu như họ phân chia chiến lợi phẩm theo đóng góp, anh ta sẽ phải nhượng bộ một phần cực lớn cho Woohyuk, điều đó khiến những nỗ lực của anh ta hoàn toàn trở nên vô nghĩa.
‘Mình cần phải loại bỏ thằng này.’
Mặc dù là người quen của Hong Yuri, nhưng cậu là cục nhọt nguy hiểm nhất trong mắt hắn, hắn đã quan sát họ mới đây thôi và trông họ cũng chả có vẻ gì là thân thiết lắm.
Cặp mắt của Seo Changseop híp lại thành nguyên một cái khe trong khi nhìn Woohyuk làm gỏi lũ Tam Trảo Bằng.
***
Những thám hiểm giả còn sống sau khi thoát ra được đã đặt lại tên Hồ trung tâm thành [Biển lặng]
Nó có một diện tích lớn tới kì lạ, nhưng mặt nước lại cực kì yên tĩnh, không hề có những con sóng mà người ta thường thấy ở biển.
Đối với họ, Hồ trung tâm vừa là một kì quan thiên nhiên hùng vĩ, và cũng vừa là một thử thách chết chóc mà họ phải vượt qua.
Những con cá mập húc đầu vào đáy thuyền để cố gắng khiến nó lật úp lại, cùng lúc đó thì những con Tam Trảo Bằng sẽ lao xuống thuyền từ trên không trung để quấy rối những người ở trên boong. Mặc dù nhóm của Woohyuk có phải trải qua một số rắc rối, nhưng họ hầu như chẳng bị thương ở chỗ quái nào cả.
Dẫu cho nhìn vẻ ngoài thì có hơi phèn một chút, song con tàu lại thực sự khá vững chắc và sự thể hiện của Woohyuk dưới tư cách là đội trưởng đã giúp cả hai nhóm tới được Paradise Lost mà không bị sước mẻ một miếng nào. Khi thuyền đã chạm đảo, Woohyuk để lại các thành viên trong nhóm của mình trên thuyền.
Mục đích cốt yếu là để bảo vệ con tàu khỏi những cuộc tấn công của lũ Thằn lằn Cầu vồng với khả thăng lun lửa từ miệng của chúng.
‘Thằng này khá hèn hạ đấy nhỉ.’
Seo Changseop cười thầm.
Vì vừa là nhóm của cậu kiểm soát con tàu, đã thế họ còn là tấm vé duy nhất để nhóm của Seo Changseop có thể thoát ra khỏi hòn đảo này, vậy nên không dễ gì để chúng phản lại cậu được.
‘Điều này thực sự có lợi cho tao đấy.’
Chỉ có Woohyuk là kẻ mạnh mẽ quá mức cần phải dè chừng, sau khi đối phó với cậu xong, việc lừa những kẻ trên thuyền kia cũng không quá khó.
Seo Changseop vừa theo sau Woohyuk vừa bí mật đưa ra những chỉ thị cho những tên ở nhóm của bản thân hắn.
‘Mình sẽ vắt kiệt thằng này cho tới khi nó không còn giá trị gì nữa, lúc đó tao giết mày cũng chưa vội. Mày nên bị đá đi càng sớm càng tốt.’
Tuy vậy, hắn vẫn phải đợi cho tới khi cả bọn tìm thấy được những món đồ ở trên đảo, nhưng Hong Yuri vẫn luôn bám sát Woohyuk, nên hắn không hề lo lắng gì tới việc bị mất dấu cậu.
‘Kể cả nếu mày có biết được kế hoạch của tao đi chăng nữa, chúng tao vẫn có thể tra tấn mày để có thể đoạt lấy đồ từ mày.’
Chỉ cần cắt đi một vài cái ngón tay, kiểu gì những kẻ bị tra tấn cũng sẽ phải trở thành mấy con cún ngoan ngoãn thôi. Tất nhiên là cậu khá ghê gớm, có lẽ sẽ khiến họ tổn thất một phần nào đó về quân lực, nhưng tất cả đã đều nằm trong dự đoán của hắn.
“Nơi này trông khá nguy hiểm nhỉ.”
“Cẩn thận đấy.”
Trong lúc vẫn cảnh giác với môi trường xung quanh, Seo Changseop vẫn cố gắng nghe lỏm cuộc hội thoại của Hong Yuri với Woohyuk. Để khám phá một nơi không xác định như thế này, mọi thông tin đều rất hữu ích.
‘Một con Tinh Xà…’
Vì chỉ nghe được mỗi cái tên thôi nên hắn không thể định hình hoàn chỉnh được nhiều đặc điểm của con quái vật mấy.
Khi Seo Changseok đang nghiền ngẫm mấy lời nói của Woohyuk, một âm thanh kì lạ phát ra từ khu rừng.
Shhhh Shhh Shhh
‘Vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến rồi.’
Seo Changseop cau mày rồi chuẩn bị tinh thần để chiến đấu. Một đống những con rắn có phần thân trong mờ tỏa sáng như những ngôi sao bắt đầu xuất hiện từ mọi phía.
“K-kyaa! Tởm quá!”
Hong Yuri ngay lập tức bắn ra một mũi băng hướng vào chúng, nhưng chúng chỉ cần ung dung bước ra rồi xơi luôn đòn tấn công bằng ma pháp của cô, nó giữ lại một vài giây rồi nhả nó trả lại phía đối phương.
“Di chuyển đi!”
Woohyuk thô bảo đẩy Hong Yuri ra khỏi quỹ đạo đường bắn của tia băng bay ngay giữa họ, khiến nó trúng phải một người đàn ông xấu số ở phía sau cậu.
‘Những đòn tấn không bằng ma thuật không hề có tác dụng.’
Seo Changseop nghĩ thầm khi chứng kiến người đàn ông kia trở thành một bức tượng bằng băng. Hắn nhanh chóng bỏ qua sự do dự và phân tâm rồi vung thanh mã tấu đen xuống một con Tinh Xà đang lao tới.
Puak
Điểm va chạm giữa thanh mã tấu và con rắn tỏa sáng vào tạo ra thứ âm thanh trầm đục.
‘Cái gì?’
Rõ ràng là hắn đã vung đủ sức để chém con rắn ấy làm đôi, nhưng nó có vẻ lại chẳng sứt nổi miếng nào.
Seo Changseok vừa phải tiếp tục chém nó điên cuồng, vừa phải tránh những chiếc nanh sắc nhọn của nó.
Churrr
Dần dần, con Tinh Xà mất dần đi cái thứ ánh sáng trên thân nó rồi đổ gục trên mặt đất. Nhưng dẫu vậy, vẫn chẳng có tí vết thương nào xuất hiện trên người nó cả.
“Có một cách nhanh hơn để giết chúng đấy.”
Woohyuk vừa nói vừa nhìn tên Seo Changseok đang thở hổn hển với mấy cú xoay người của mình, trong khi cậu chỉ cần dẫm lên đầu một con rắn rồi dùng sức nặng của cơ thể đè bẹp nó.
‘Thằng chó khoe mẽ.’
Seo Changseop chửi thầm, nhưng hắn vẫn nghe lời khuyên và dùng chân nhẵm vào đầu lũ rắn.
Trong lúc hắn còn đang bận rộn giết lũ Tinh Xà, một loạt tiếng hét thất thanh vang lên sau lưng hắn. Quay đầu lại, Changseop ngạc nhiên. Con đường tới với địa ngục bây giờ mới chính thức bắt đầu.
***
Bảy người đã mất mạng trong cuộc chiến chống lại lũ rắn. Do cái lớp vảy đẹp mê hồn của chúng, để có thể hạ triệt để chúng bằng những vũ khí bình thường rất khó khăn. Cho tới lúc này thì cả đoàn thám hiểm đã thiệt mạng 11 người.
Seo Changseop bắt đầu trở nên lo lắng.
“Cậu có nơi nào cần suy tính tới không?”
“Cây Thiên Đường, thứ nằm ở trung tâm hòn đảo.”
Đó là nơi đặt những phần thưởng có giá trị nhất, vì nó tuân theo những cách bố trí phổ biến trong những thể loại game hiện nay, nên những thành viên còn lại trong nhóm không nghi ngờ cậu tới một giây.
“Nhìn về hướng này.”
Woohyuk chỉ vào một cái cây to lớn ở đằng xa.
“Cuối cùng thì cũng nhìn thấy!”
Changseop gào loạn lên trong vui sướng.
“Có hơi quá sớm để vui mừng đấy.”
“Gì cơ? Nếu mà…”
Có thể ở đây có những con quái vật cực kì bá đạo? Hắn muốn hỏi nhưng lại không nói ra được thành lời.
“Làm thế nào để ta có thể đánh bại thứ đó….”
Một con Cự Tinh Xà đang quấn quanh cái cây, nó nhìn chằm chằm vào họ rồi thè chiếc lưỡi dài ngoằn ngoèo của nó ra.
“Đang có kế hoạch để bỏ cuộc à?”
Woohyuk hỏi Hong Yuri và Seo Changseop, nhưng cả hai đều không đưa ra câu trả lời ngay lập tức.
Chỉ một bước đi sai lầm thôi là họ sẽ bị con quái vật khổng lồ kia nuốt chửng.
“Hãy tổ chức một cuộc bàn luận để lập chiến lược thôi.”
Hong Yuri nói khi đang cố gắng dấu đi nỗi kinh hoàng trên khuôn mặt của mình.
Có nhiều ý kiến được đưa ra nhưng tất cả đều kết luận rằng cả bọn sẽ phải chờ đợi một cơ hội nào đó.
‘Cố gắng tiếp cận nó bây giờ chả khác nào đi tự sát cả.’
Có cái mạng vẫn còn hơn là mấy cái đồ kia rồi chết yểu, Seo Changseop nghĩ thầm rồi tặc lưỡi nếm mùi thất bại.
“Đến được đây cũng có thể nói là ta đã thành công rồi, chúng ta vẫn có thể quay lại đây sau khi tăng cường thực lực mà.”
“Vậy thì từ giờ mấy người chỉ cần đứng nhìn ở đây thôi.”
“….Cậu đang nói cái gì thế?”
“Tôi sẽ tự mình giết nó.”
“Uh…”
Mọi người kinh ngạc nhìn cậu.
Mặc kệ phản ứng của lũ phản diện ngắn hạn này, Woohyuk bật đồng hồ mạo hiểm giả lên để kiểm tra trạng thái của bản thân.
[Chun Woohyuk]
- Chức nghiệp: Mạo hiểm giả nhân loại
- Danh hiệu: Nhà thám hiểm huyền thoại (Tăng 20% tỉ lệ rớt đồ từ quái, tăng 20% Perception(Nhận thức) và Speed khi ở trong một khu vực di tích)
- Chỉ số:
Strength: 45 +5 (Dao Hấp huyết) +2 (Yêu tinh giới chỉ)
Vitality: 45 +5 (Đai đấu sĩ)
Dexterity: 43 +3 (Mã tấu đen) +3 (Mã tấu đen)
Intelligence: 15
Spirit: 27
‘Đây sẽ là một trận đánh khá là suýt soát đấy.’
Ngoài Itenlligence, cậu muốn những chỉ số của mình phải ngoài 50 để đối phó với con quái vật kia. Tuy thực lực hiện tại của cậu lúc này hơi thấp, nhưng cậu có cách để hạ nó.
Chất kích thích của Mạo hiểm gia mà cậu lấy được từ hang động của Hấp huyết dơi sẽ tăng tất cả các chỉ số lên 15 trong vòng 1 giờ, còn vỏ của cây bạch dương cháy sẽ tăng chỉ số Spirit của cậu.
‘Tốc độ là mấu chốt của vấn đề.’
Nếu cậu không có được sự nhanh nhẹn vượt trội thì chiến thắng sẽ không được đảm bảo, vậy nên cậu lấy ra một cây Vân Tẩm từ trong kho của mình và ném nó vào miệng, có một lớp hào quang bảo vệ cậu và Dexterity của cậu cũng tăng lên 5 đơn vị.
“Mấy người thích thì cứ lên giúp, nhưng nếu như có ai đang có suy tính gì đó trong đầu thì kết thúc sẽ không đẹp lắm đâu.”
Woohyuk cảnh báo những kẻ ở còn lại ở trong nhóm người kia khi cậu hoàn tất khâu chuẩn bị.
Nó vừa là một lời khuyên và cũng kiêm luôn là một lời cảnh báo tới những kẻ đang muốn đâm sau lưng cậu.
***
“Thật vô lý, tôi chỉ hơi lo lắng cho cậu thôi mà, Chun Woohyuk.”
Seo Changseok vẫy tay loạn xạ khi đang cố gắng biện minh, Hong Yuri và những người trong nhóm cũng có biểu hiện y hệt.
‘Giờ thì bắt đầu thôi.’
Woohyuk bước lên phía trước rồi thả lỏng các thớ cơ của bản thân, cậu đột ngột kích hoạt Vật tổ Thợ săn ngay khi tiếp cận được tới bên cạnh Cây Thiên Đường.
‘Nhiêu đây chắc đủ rồi.’
Dù sao thì cậu cũng sắp làm kèo solo với con boss quẩy Yasuo tay to nhất khu rừng, nên cậu chắc chắn chẳng cần phải giấu quả thông thạo 7 của bản thân làm gì nữa.
‘Mình nên kết thúc vụ này càng sớm càng tốt.’
Woohyuk lao người về phía trước và bắt đầu leo lên cơ thể của Tinh Xà Nữ Vương, cậu di chuyển nhanh tới nỗi Hong Yuri còn bị mất dấu cậu vài lần.
Tsssss!
Cảm nhận được thân nhiệt của Woohyuk ở trên người mình, Tinh Xà Nữ Vương rít lên đầy đe dọa và phóng ra hàng loạt những quả cầu ánh sáng quanh cơ thể của nó.
Woohyuk vừa liên tục phải tránh né các đòn tấn công vừa dần dần tiến lên tới đỉnh của Cây Thiên Đường.
‘Mình cần phải thử cái đó lại một lần nữa.’
Woohyuk từ trên cao nhìn xuống rồi thở dài, lần trước cậu hoàn toàn không thể xuyên phá được lớp vảy của Tinh Xà Nữ Vương, và đã phải vật lộn rất nhiều lần để tìm ra được giải pháp. Điều duy nhất có hiệu quả đó chính là đâm liên tục vào một khu vực trên thân thể của con rắn, điều đó có nghĩa là, hiện tại cậu ở trên đỉnh ngọn cây này, cậu sẽ sử dụng đà và lao xuống để tăng sát thương cho đòn công kích.
‘Mình phải đủ sức khỏe thì mới được.’
Cậu cũng không hề sử dụng Dao Hấp huyết khi cậu cùng tổ đội của mình đi săn nhóm với mục đích là để không cản trở sự phát triển của chỉ số Spirit.
Miễn là cậu không mắc một sai lầm nào lớn thì sẽ không có thứ gì sẽ trệch ra khỏi kế hoạch cả. Woohyuk hít một hơi thật sâu trước khi nhảy xuống từ ngọn cây. Cậu lao thẳng về phía con Tinh Xà Nữ Vương hiện đã rời khỏi cây và nằm trên mặt đất.
***
‘Cái thằng điên đó.’
Seo Changseok nhìn Woohyuk chằm chằm, không nói nên lời.
Đã hàng chục lần cậu ta lặp đi lặp lại hành động leo lên rồi thả mình từ trên ngọn cây xuống và cũng đồng thời tránh đi hết những quả Quang cầu hướng vào người bản thân từ phía con rắn khi cậu cầm thanh mã tấu đen rồi phi thẳng vào một điểm cụ thể nằm trên đầu của con Tinh Xà Nữ Vương.
Chỉ một nước đi sai lầm thôi là cậu sẽ rơi xuống địa ngục ngay lập tức, nhưng cậu không hề sợ hãi mà lặp lại hành động đó nhiều lần không chút do dự.
‘Đó có phải là phương án về việc tập trung tất cả các đòn công kích vào một điểm cố định không?’
Nó cứ như kiểu cậu đang cầm một cái dùi mà nã vào đầu của con rắn vậy.
Mặc dù trông lúc đầu thì cậu có vẻ giống như là đang đâm đầu vào chỗ chết hơn, nhưng những gì cậu làm nó thực sự hiệu quả vì vảy của Tinh Xà Nữ Vương đã sớm bị cậu công phá xong rồi.
‘Thế mà cũng được luôn à trời?’
Hắn đã lên kế hoạch chạy trốn từ trước nếu như Woohyuk thất bại và con rắn lớn đó có thể sẽ bắt đầu trả đũa chúng.
Seo Changseop liếc nhìn các thành viên ở trong nhóm của hắn. Chỉ mất một lúc nữa khi xác chết của Tinh Xà Nữ Vương bị đập xuống đất cùng với một tiếng động lớn, khiến những hạt bụi xung quanh bay tứ tung mù mịt bao trùm cả khu vực.
Tubuk Tubuk
Những tiếng bước chân trong đám bụi vang lên, và một bóng đen dần dần lộ diện, Seo và nhóm của hắn nhanh chóng bao vây lấy cậu.
“Chúng mày có biết tại sao tao lại để cho chúng mày sống không?”
“…”
“Mày để bọn tao sống sao?”
Nghe thấy những gì Woohyuk nói, cả bọn ghim mắt chặt vào cậu.
“You must not eat from the tree of the knowledge of good and evil; for in the day that you eat of it, you will surely die.”
Đó là câu nói nổi tiếng từ trong Cuốn sách Sáng thế.
Seo Changseop nâng thanh mã tấu đen lên và la lớn.
“Mày đã làm gì?”
“Nhìn lên trên đầu của chúng mày đi.”
Những thành viên trong nhóm của hắn nhìn nhau ngạc nhiên rồi lùi lại một vài bước.
Có một điểm đánh dấu màu đỏ nằm trên đầu mỗi tên.
“Cái gì đây…?”
“Tất cả chúng mày đều là tội nhân, và chúng mày đã bị đánh dấu vì những gì mà chúng mày đã phạm phải.”
Phản bội đồng đội và phá vỡ lời hứa là những điều cấm kị ở trong Paradise Lost.
Đó là cách để Đấng Sáng Thế chứng tỏ rằng những sự sống vô điều kiện mới chính là mục đích của trò chơi này.
Swooosh!
Swoosh!
Woohyuk vung thanh mã tấu đen của mình nhanh như chớp, cắt lìa đầu của tên đứng gần cậu nhất. Mất cảnh giác, Seo Changseop nhanh chóng ra lệnh cho nhóm của mình tấn công cậu, nhưng do đám bụi dày đặc nên chúng rất khó để có thể quan sát được Woohyuk.
“Cứt thật…”
Chứng kiến những điểm đánh dấu màu đỏ từ từ ít đi, Seo Changseop cảm thấy những nỗi sợ đang dần len lỏi trong thâm tâm hắn.
‘Đáng lẽ nó phải mệt lả rồi chứ.’
Woohyuk chắc hẳn đã bị thương tổn đáng kể sau trận chiến với Tinh Xà Nữ Vương, ít nhất thì Stamina của cậu cũng đã cạn kiệt, rồi dẫn đến việc suy giảm khả năng phán đoán và cử động của bản thân.
Tuy nhiên, điều mà hắn không thể tưởng tượng ra nổi đang xảy ra trước mắt hắn. Trong tâm trạng quá hoảng loạn, Seo Changseok thậm chí còn không nhận ra được rằng Woohyuk đã lẻn ra đằng sau lưng của mình.
Puah!
“kuluk!”
Hắn nhìn xuống và thấy con Dao Hấp huyết đã xuyên qua dạ dày hắn từ lúc nào không hay, Seo Changseop rỉ ra một lượng máu lớn đỏ thẫm. Ngay trước cửa tử, hắn quay mặt lại và bắt gặp ánh mắt của Woohyuk.
“Với việc giết chết những kẻ được đánh dấu, tao có thể hấp thụ 10% chỉ số của mỗi đứa chúng mày, nên là theo nghĩa đó, chúng mày là những con mồi khá ngon đấy.
Tên đó là ác quỷ, không đời nào hắn lại là con người được. Ngay từ đầu tên này đã không phải là kẻ mà bọn hắn có thể đối phó nổi.
Seo Changseop nhắm mắt lại để chầu ông bà trong lúc Dao Hấp huyết vẫn tiếp tục hút máu hắn.
“Giờ không phải là lúc để cô lộ diện ra à?”
Woohyuk nói xong, Hong Yuri bước ra từ phía sau một cái cây.
Cô ta không có một cái dấu đỏ nào trên đầu cả.
“Woo-Woohyuk, mình…”
Hong Yuri lắp bắp cố tìm ra một cái cớ để biện hộ, nhưng xét theo tình hình hiện tại thì nó không phải là một vấn đề có thể giải quyết dễ dàng tới vậy.
“Tôi sẽ chỉ hỏi cô một câu thôi.”
Woohyuk tiếp tục nói khi cậu tiến gần về phía cô.
“Tại sao tôi lại phải dung thứ cho cô?”
Sắc mặt của cô trở nên tái nhợt đi.
“Um… Cậu sẽ bị đánh dấu nếu giết mình đấy.”
“Không vấn đề gì, cái dấu đó sẽ biến mất nếu tôi rời khỏi hòn đảo này thôi.”
“Nếu cậu dẫn mình theo, mình chắc chắn sẽ có ích với cậu, mình có thể sử dụng một chút ít phép thuật, và còn biết nấu ăn một chút nữa. Nếu cậu cảm thấy cô đơn, cậu cứ sử dụng mình để giải trí tùy thích. Kể từ giây phút này, tất cả những gì mình có đều sẽ là của cậu, mình nguyện hiến dâng cả tâm hồn lẫn thể xác này, vậy nên làm ơn hãy tha cho mình, làm ơn...”
Hong Yuri ôm lấy chân của Woohyuk và cầu xin cho cái mạng của bản thân khi khóc.
Woohyuk nhìn xuống rồi nói.
“Có nghĩa là cô sẽ làm mọi thứ vì tôi ư?”
“Đúng vậy, mình đã bỏ Seo Changseop vì cậu, hãy tin tưởng ở mình, mình có thể nhanh chóng tiếp thu bất cứ cái gì nếu mình tập trung vào nó.”
Cô gái này có một trực giác rất tốt, cô biết rằng Seo Changseop không hề có cửa mà động vào người cậu, vậy nên cô đã cố tình tìm chỗ trốn khi cả hai bên vào giao chiến.
Woohyuk gật đầu và đỡ cô dậy.
“Theo tôi, tôi có thứ muốn cho cô xem.”
“Vâng…”
Một tay nắm lấy tay của Woohyuk, tay còn lại cô dùng để lau nước mắt đi, tới giờ tim cô vẫn cứ đập liên hồi vì cô chưa thể bình tĩnh lại được.
“Giờ cô có muốn cân nhắc để trở thành một Ma cà rồng không?”
“M-Ma cà rồng!?”
Giọng Hong Yuri run lên khi đáp lại.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của một tên đàn ông với màu tóc vàng và da trắng.
“Các chỉ số của cô sẽ bị giảm 30% vào ban ngày, nhưng ngược lại thì vào ban đêm, chúng cũng sẽ được tăng thêm 30% tương ứng. Không có nhiều nhược điểm lắm đâu, cô vẫn có thể đi ra ngoài nắng bình thường, nhưng cô sẽ bị yếu thế trước Thánh thuật.”
“Vậy mình có mọc thêm răng nanh không? Có bị biến thành con dơi chứ?”
“Sẽ không có nhiều thự thay đổi lớn về mặt ngoại hình đâu. Có răng nanh là điều tất nhiên, mọi sự biến đổi đều có thể trở nên khả thi, đó là tùy thuộc vào sự phát triển của cô mà thôi.”
Woohyuk gõ tay vào một Cổ tự được khắc trên Cây Thiên Đàng, một lối đi dẫn vào một căn phòng ẩn hiện ra. Cậu bước vào trong rồi sau đó quay trở ra với một chiếc cúp đồng trên tay.
[Chén Thánh Phản Địa Đàng của Lilith]
Cái cốc này là một combo kết hợp hoàn hảo cho một người phụ nữ chuyên sử dụng các loại bẫy cám dỗ trái tim của những tên đàn ông.
Danh hiệu chính thức của nó là Huyết Nữ Đế Vương. Nó là một chức danh ẩn và cũng là độc nhất, nó chỉ có thể dành cho phụ nữ, họ có thể xây dựng nên cả một đội quân Ma cà rồng hùng hậu của riêng mình và đứng lên làm kẻ thống trị của chúng.
“Huyết Nữ Đế Vương…”
“Tất nhiên tôi không bắt buộc cô làm thế và đây chỉ là một gợi ý mà thôi.”
Hong Yuri vẫn còn hơi nghi ngờ. Tất nhiên việc phải chịu debuff vào ban ngày là một điểm trừ lớn, song nhìn chung thì lớp Huyết Nữ Đế Vương vẫn rất hấp dẫn, cô thậm chí còn có thể phát triển cả một lực lượng cho riêng mình và đã không còn bị đàn ông thao túng.
“Liệu mình sẽ có thể trở nên hữu ích với cậu với thứ sức mạnh này chứ?”
“Cô sẽ buộc phải kí hợp đồng Chủ nhân-Nô lệ với tôi. Và kể từ lúc đó trở đi, cô phải phục tùng tôi với tư cách tôi chính là Chúa tể của cô, và cô phải sẵn sàng đáp lại lời kêu gọi của tôi nếu tôi cần.
Đó không phải là một lựa chọn tồi, Woohyuk rõ ràng là có cả một tương lai sáng lạn ở phía trước, còn với Hong Yuri thì có lẽ là cô đã vào tới đường cùng rồi. Tất nhiên là sự bất tử của Ma cà rồng cũng là một điểm rất hấp dẫn.
“Được rồi, em đồng ý.”
“Đừng quá lo lắng, sau này ta vẫn còn cách để có thể giúp cô quay trở lại làm người, nhưng tất nhiên là sẽ không có dễ dàng đâu.”
Woohyuk đưa cho cô Chén Thánh, khi Hong Yuri truyền ma thuật của mình vào trong nó, nó chợt trở thành một cái cốc chứa đầy một ũng máu đỏ thẫm.
“Hãy uống hết đi, đừng có làm đổ, hãy uống hết cho tới giọt cuối cùng.”
“…”
Hong Yuri nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, rồi sau đó thuận theo ý của Chén Thánh. Mặc dù có hơi buồn nôn và có chút mặn, nhưng cô đã quyết định khiến cho trái tim mình trở nên mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn khi nghĩ về tương lai của bản thân.
Không lâu sau đó, cô đã đánh chén xong hết chỗ máu trong chiếc cốc.
“Cảm thấy thế nào?”
“Thật kì lạ, giờ thì em đã có thể cảm nhận được mọi thứ rõ hơn nhiều rồi.”
Vì vẫn còn đang ngơ ngác, Hong Yuri đã làm rơi Chén Thánh xuống đất. Cái Chén đã mất đi vẻ bóng bẩy mà nó vừa mới có lúc nãy, chiếc cốc đồng bỗng chốc biến thành bụi khi nó chạm đất và bay đi theo gió.
“Và giờ thì ta cùng tiến hành nghi thức nào.”
Woohyuk lấy ra một viên Huyết thạch, cậu đặt tay lên Hong Yuri để đỡ cô.
Cậu rạch ngón tay mình và sau đó là của Hong Yuri, nhỏ một giọt máu của cả hai người vào trong Huyết thạch.
“Ta là Chúa tể của ngươi, ta sẽ ra lệnh cho sự tuân mệnh tuyệt đối mà ngươi có. Máu của ta sẽ thống trị ngươi và máu của ngươi sẽ phục vụ cho ta.”
“V..vâng, em là của ngài.”
Viên Huyết thạch hấp thụ cả hai giọt máu và sau đó tự quấn quanh ngón trỏ trái của Woohyuk. Ngay sau đó, hai giọt máu hình thành một chiếc nhẫn với một viên ngọc đỏ lớn nằm ở trên ngón trỏ của cậu.
[Huyết Thệ]
Đó là một vật phẩm cho phép cậu giữ một con Ma cà rồng làm đầy tớ cho mình, tất nhiên là nó vẫn sẽ hữu dụng chừng nào Chúa tể vẫn còn mạnh hơn tên đầy tớ của hắn, nhưng Woohyuk thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ tới được cái viễn cảnh Hong Yuri sẽ vượt mặt mình kiểu gì.
‘Mình cũng chả lo lắng về vấn đề này cho lắm.’
[Huyết Nữ Đế Vương Alice]
Ả ta là một phần của liên minh đã từng xâm chiếm lãnh thổ của cậu ở Vùng đồng bằng Trung Tâm, cùng với Long Tể Tướng Ivanov và Chiêu Hồn Sư Logan.
Mặc dù cậu đã tìm cách giết ả bằng cách đâm cả một cây giáo bạc vào tim, nhưng ả ta thực sự là một mớ phiền phức.
“Tốt lắm, đây sẽ là phần thưởng của cô.”
Woohyuk đặt ngón tay bị thương của mình ở trước mặt Hong Yuri và cho phép cô cắm những chiếc răng nanh của mình vào đó.
Tuy nhiên cô lại biểu lộ sự ngượng ngùng rõ mồn một khi cô nàng nhìn lên Woohyuk.
“Khi cô trở lại trại, hãy tiếp tục giữ lấy bí mật này và bắt đầu tiến hành tạo ra những con Ma cà rồng đầu tiên cho mình đi. Hãy cẩn thận và tránh lũ Trị liệu sư ra càng xa càng tốt, và cũng tránh mấy cái di vật kiểu như thánh giá hay mấy thứ đại loại vậy ra nữa.”
“Em không thể chỉ việc đi theo ngài được sao?”
“Bây giờ là vẫn còn quá sớm cho cô đấy.”
Sau khi rút ngón tay về, Woohyuk lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa vàng sáng bóng.
Đó là một vật phẩm mà cậu nhận được thông qua việc đánh bại được Tinh Xà Nữ Vương, và nó sẽ cho phép cậu mở ra chiếc rương kho báu nằm trở trong căn phòng ẩn này.
‘Mình đã không thể lấy được thứ này lần trước.’
Các vật phẩm sẽ được tự động chỉ định tùy theo mức độ đóng góp trong cuộc đi săn. Tất nhiên nếu vẫn không có ai nhận vật phẩm trong vòng khoảng thời gian 10 phút, thì nó sẽ được chia đều cho cả đội, nhưng điều nay rất hiếm khi xảy ra trong các cuộc đánh boss.
‘Hồi đó mình có quá nhiều đối thủ cạnh tranh.’
Trong quá khứ, có một số nhóm đã cùng tham gia cuộc đột kích, tất cả họ đều có một lượng sức mạnh đáng kể nên cậu chỉ có thể lấy được một phần nhỏ của chiếc bánh khổng lồ này mà thôi. Còn lần này do cả nhóm bị coi là tội đồ, vậy nên Woohyuk có thể giết và độc chiếm lấy tất cả mọi thứ có ở đây.
Click
Rương báu mở ra và một lọ thuốc bí ẩn xuất hiện.
[Thánh Dược Thiên Đường]
Phân loại: Tiêu hao
Hiệu ứng: Cho phép bạn có thêm hai ô Chức nghiệp bổ sung khác, tất cả các chỉ số +5 và có thể điều khiển những con động vật bắt được ở trong khu Rừng Nguyên Sinh.
‘Mình đã không bỏ lỡ thứ tốt nhất ở lần này.’
Nó là thứ tồn tại độc nhất vô nhị và sẽ biến mất sau khi sử dụng. Woohyuk tiếp tục kiểm tra các vật phẩm khác sau khi đã tiếp thu xong thông tin về Thánh dược.
[Vong linh của Tinh Xà Nữ Vương]
Phân loại: Đồ trang sức (Có thể tăng trưởng)
Phân cấp: D (0%)
Độ bền: 2300
Hiệu ứng: Intelligence +5, Hấp thụ những loại ma thuật thù địch và bắn chúng trở lại kẻ đã tấn công. Biến MP thành một lá chắn vô hình có thể chặn được các đòn tấn công vật lý.
[Biển lặng sóng êm]
Phân loại: Trang sức (Có thể tăng trưởng)
Phân cấp: D (0%)
Độ bền: 2300
Hiệu ứng: Spirit +5, tăng khả năng phục hồi MP lên 20%. Làm câm lặng kẻ thù trong bán kính 5 mét.
[Phán quyết chi kiếm – Grandia]
Phân loại: Vũ khí (Có thể tăng trưởng)
Phân cấp: D (0%)
Độ bền: 5600
Hiệu ứng: Strength +10, Làm lộ dấu vết của các tội nhân trên các mục tiêu có tội trong vòng 1 giờ. (Vô hình với người khác). Sau khi phán quyết họ với công lý, hấp thụ tối đa 10% sinh lực và chỉ số của kẻ thù (phụ thuộc và trọng lượng tội lỗi mà tội nhân mắc phải).
‘Chúng khá hữu dụng đấy.’
Các vật phẩm tăng trưởng hấp thụ một số lượng kinh nghiệm nhất định của người chơi để phát triển lên các khả năng mới. Đương nhiên, nhược điểm của nó chính là việc hạn chế sự phát triển của chính sử dụng, vậy nên việc trang bị quá nhiều vật phẩm tăng trưởng có thể gây bất lợi lớn.
Ở kiếp trước, Alice và những người bạn đồng hành của ả đã tới được căn phòng ẩn này, và cậu đã không nhận được một chút vật phẩm quan trọng nào cả.
Hồi đó cậu đã rất mạnh rồi, nhưng cậu vẫn chưa thể tìm ra cách để đối phó với ma thuật của các Pháp sư, đó là thứ luôn kìm hãm cậu lại.
“Em có thể có một số thứ được không ạ? Em sẽ phải ở một mình trong một thời gian với chỗ chỉ số có tăng lên đôi chút, nhưng về tổng thể thì em không có thay đổi gì nhiều đâu ạ.”
“Chắc rồi, cầm lấy cái này đi.”
Woohyuk đưa cho cô món đồ mà dù có hay không cũng chả giúp ích được gì cho cậu.
[Sự cám dỗ của Carmilla]
Phân loại: Trang sức (Có thể tăng trưởng)
Phân cấp: D (0%)
Độ bền: 2800
Hiệu ứng: Dexterity +15, Khiến các sinh vật trong bán kính 15 mét rơi vào trạng thái ảo giác.
[Xích Yển Nguyệt]
Phân loại: Trang sức (Có thể tăng trưởng)
Phân cấp: D (0%)
Độ bền: 2800
Hiệu ứng: Vitality +15, Sử dụng 5% máu để triệu hồi ra tối đa 100 Ma cà rồng, hoặc ẩn mình trong bóng tối trong thời gian 1 giờ.
[Khúc ca của Công chúa bị nguyền]
Phân loại: Trang sức
Phân cấp: D
Độ bền: 2800
Hiệu ứng: Intelligence +15, Hy sinh 10% máu để tạo ra một cơn lốc máu, hoặc sử dụng buff Cuồng bạo trong bán kính 100 mét trong thời gian 1 giờ.
Những thứ này chỉ dành cho Huyết Nữ Đế Vương, khi để những người bình thường cố gắng chạm vào những món đồ đó, một luồng khí đen sẽ từ chối chúng, nhưng vì Woohyuk là Chủ nhân của cô nên tất nhiên là việc đó xảy ra thế đ*o nào được.
“Tại sao em lại không có vũ khí?”
“Chọn một trong số những thứ này đi.”
Woohyuk chỉ vào các loại vũ khí đang được để trong điện thờ.
Hong Yuri dành thời gian ra để suy xét về các lựa chọn của bản thân, rồi cô quyết định chọn lấy một thanh liễu kiếm vì nó có thể tăng thêm cho bản thân cô nàng sự nhanh nhẹn.
“Cô sử dụng kiếm trước đây bao giờ chưa đấy?”
“Uhm… Chưa ạ.”
“Vậy thì để tôi dạy cô.”
“Thật ư? Cảm ơn ạ.”
Hong Yuri cố gắng tạo ra một đòn công kích yếu ớt vào Woohyuk, nhưng Woohyuk dễ dàng phá vỡ nó với thanh Grandia của mình.
Chaang
“Ouch!”
“Cô cần phải sửa lại tư thế đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu nên hãy tập trung vào.”
Và do đó, để có thể tiếp thu được những kiến thức trong một buổi học kiếm thuật nghiêm ngặt như vậy, lau đi giọt nước mắt, Hong Yuri nhặt thanh kiếm của mình từ mặt đất lên.
Thay vì có thể trở thành một vị Nữ vương chính hiệu, giờ cô thấy bản thân mình chả khác gì một nàng hầu gái yếu đuối cả.
__________________________________________________________
Món quà sáng Thứ Bảy tôi tặng cho anh em đây, thoải mái nhé =)))
Vậy là anh Woohyuk nhà ta đi ra đảo Paradise Lost thì được lời nhiều vl, vừa có đồ mang về hết, vừa giết được mất cái gai trong mắt, vừa có một em đầy tớ Vampire ngon ơ =)))
Vậy là tuần này tôi đã hoàn thành xong chỉ tiêu hơn 10 nghìn từ gì gì đấy của bản thân rồi, giờ đi nghỉ.
À mà có ai thắc mắc về con tàu chèo nó có hình dạng thế nào thì trong tiếng Anh nó ghi là Galley, và đây là galley:
Câu này mình để nguyên văn, mình sẽ không dịch nếu không nó sẽ mất đi giá trị của câu nói. Thôi thế là hết, xong luôn con gái nhà người ta rồi, trùm cơ hội. Từ giờ mình sẽ đặt Dragon Lord là Long Tể Tướng, chốt =)))