Rào chắn, Thành trì, Đốc xuất, Triệu tập đắc lực và Uỷ quyền.
Trong tương lai gần, những cuộc tranh chấp các bãi săn sẽ trở nên rất khốc liệt, vì vậy kỹ năng Rào chắn và Thành trì là những yếu tố chắc chắn sẽ cần tới. Ngay cả khi họ cần phải ưu tiên việc xây dựng một nền móng vững chắc trước, thì vẫn cần phải đề phòng mấy tên sói đói hay đi lang thang quanh đó.
Đốc xuất rõ ràng là thứ bắt buộc phải có, nó cho cậu khả năng thiết lập ra một hệ thống phân cấp nhất định, cậu có thể giao quyền lực cho những người mà cậu tin tưởng. Đương nhiên những quyết định quan trọng nhất vẫn là do cậu quản thúc, nhưng có được một vị Thống đốc có thể hành động độc lập đối với cậu thì đó vẫn là một điểm có lợi.
Triệu tập đắc lực và Ủy quyền lại là những kĩ năng cần thiết ở trong những trường khẩn cấp. Việc triệu tập được toàn bộ một nhóm 10 người và cả Thống đốc của họ nữa có thể sẽ rất quan trọng với một số tình huống cụ thể. Và cũng tương tự như vậy, nếu có những mâu thuẫn giữa cậu và thuộc hạ và cậu không thể chấp nhận được sự bất tuân ấy, cậu có thể sử dụng Ủy quyền.
Tất nhiên là những kĩ năng khác cũng có những lợi thế riêng, nhưng vì cậu cảm thấy những kĩ năng đó sẽ không quá cần thiết ở trong khoảng thời gian sắp tới, nên cậu sẽ bỏ chúng qua một bên. Vẫn còn nhiều cơ hội để kiếm được điểm, chẳng hạn như leo lên thêm một bậc Vương miện, hoặc cậu cũng có thể thu thập được một số với những thành tích tốt ở trong Hạp Cốc trận sắp tới.
“Để luận tội một thủ lĩnh có Vương miện Bạc bây giờ sẽ cần phải có tới 60% số thành viên đồng ý thì mới được nhé.”
“Cậu có thể tiến thăng bằng cách giết những kẻ nắm giữ Vương miện Bạc khác cũng được. Điều tất nhiên là cậu có thể tăng thêm một hạng nữa nếu đạt tới bậc 10, nhưng điều đó có lẽ là bất khả thi ở trong khu vực hướng dẫn này rồi.”
Giết thêm mười tên có Vương miện Đồng nữa là cậu có thể tăng thêm một bậc, nhưng vì cậu cảm thấy sử dụng thời gian như vậy thì mất não quá, nên cậu quyết định tập trung vào những thứ khác.
“Cậu có câu hỏi nào chứ?”
“Không có.”
“Ta trông đợi vào lần gặp tiếp theo đấy, vậy giờ thì tạm biệt nhé!”
Sau khi Eve đi mất, Woohyuk trao cho Lee Jaesung một cái Huy hiệu Đồng. Vì cả bọn chỉ có 11 thành viên trong nhóm, nên cậu chỉ bổ nhiệm được duy nhất một Thống đốc.
“Mọi người về trại trước đi.”
“Cậu đi một mình à?”
“Tôi có một số việc cần phải xử lý, vậy nên mọi người sẽ không thể gặp được tôi trong một khoảng thời gian ngắn đấy.”
Cậu chẳng có lý do gì mà cần phải ở lại căn cứ cả. Hầu hết các phần thưởng đáng giá đều nằm ở vùng trung tâm, vậy nên cứ rúc với nhau ở vùng rìa thì chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi.
Woohyuk đã đưa cho Lee Jaesung một số những chỉ dẫn ngắn gọn về cách sử dụng quyền chỉ huy mà anh mới có được, rồi cậu leo lên con Jabber Wok của mình, chạy thẳng vào trong khu rừng tràn ngập Zombie.
***
Ở kiếp trước, không có mấy ai biết tới được về Rừng Nguyên Thủy vì nó đã biến mất chỉ sau 15 ngày kể từ lúc trò chơi được bắt đầu. Mãi tới sau này, những người còn sống sót mới bắt đầu chia sẻ thông tin và sàng lọc nó qua Nhật kí mạo hiểm giả để tìm ra những gì mà bản thân đã bỏ lỡ.
Dù vậy, những thông tin đó chỉ là một phần nhỏ của nó mà thôi. Luôn có những kẻ không bao giờ dám chia sẻ những bí mật của bản thân cho người khác, dẫn tới việc có rất nhiều thông tin bị khuyết mất. Cậu thậm chí đã còn đi xa tới mức thuê một nhà khảo cổ chỉ để nghiên cứu tới những bản thảo không tên và đi khám phá các di tích cổ. Bằng các đó, cậu đã có được một vài manh mối.
“Trước tiên thì mình cần một con thú cưỡi biết bay cái đã.”
Quả trứng Rồng sẽ chỉ nở sau khi Hạp Cốc trận nổ ra, vậy nên cậu sẽ cần phải thuần hóa một giống loài khác lúc này.
Trên đường tới Hồ trung tâm, cậu leo lên cột buồm của con tàu chèo và nhìn chằm chằm vào mấy con Tam Trảo Bằng ở phía xa.
‘Cái lưng của chúng có lẽ sẽ không được thoải mái cho lắm.’
Tuy nhiên, cậu không thể kén chọn ở trong cái tình huống này được. Cậu thổi một ngọn cỏ để tạo nên một tiếng huýt lớn, và nó có thể thu hút một trong những con đại bàng đó tiếp cận cậu.
Chaak
Cậu nhanh chóng dùng roi tấn công khi con đại bàng tới quá gần, rồi quấn cái roi đó vào chân của nó. Còn kết quả về sau… Dù cho nó có cố vùng vẫy tới đâu và có mong muốn thoát ra tới mức nào đi chăng nữa, nó cũng không thể đọ lại sức mạnh với Woohyuk được.
Hạ thấp trọng tâm và giật mạnh cây roi, cậu đang cố đập con đại bàng đó vào cột buồm của con tàu.
Phần còn lại thì không quá khó, một khi nó đã choáng váng và nằm trên boong, cậu chỉ cần cưỡi lên lưng nó và huấn luyện nghiêm khắc nó với cây roi của mình.
‘Hi vọng rằng nó sẽ không bị chấn thương gì nhiều.’
Mặc dù nó chỉ là một con quái vật, nhưng vẫn có những trường hợp nó sẽ bị mất trí nếu bản thân nó bị thuần hóa một cách cưỡng bức. Điều đó tất nhiên sẽ rất nguy hiểm nếu nó xảy ra ở một địa điểm khá cao.
Tuy nhiên, cậu cũng chẳng thể thay đổi được gì nhiều về vấn đề đó, vì chẳng có còn thể loại thú cưỡi bay nào tốt hơn loài này ở trong phần hướng dẫn.
Leo lên lưng nó, cậu quay trở lại rừng. Được ngắm nhìn khung cảnh rừng rú từ trên cao quả là một điều tuyệt vời, có rất nhiều khu đồi và mỏm đá trải khắp khu rừng.
Sau một chuyến bay dài, cuối cùng cậu và chim cũng tới được một trong những Uyên Môn thả ra mấy con Zombie.
‘Nó đây rồi.’
Trong Rừng Nguyên Thủy, có một số cánh cổng như vậy sẽ di chuyển quanh khu vực, gây ra những thảm họa cho bất kì một mạo hiểm giả lang thang nào đi qua nó.
Điều thú vị là những cánh cổng sẽ không bao giờ di chuyển tới chỗ Hồ trung tâm hoặc Paradise Lost, có thể nó được thiết kế để làm sao chúng chỉ đi tới những khu vực luôn xảy ra những cuộc cạnh tranh giữa các mạo hiểm giả, dù sao thì chúng cũng khá huy hiểm đấy.
Bất chấp việc đó, Woohyuk lại rất quan tâm tới cái thứ được gọi là Vực Thẳm này, vì nó được liên kết với 72 tên Ma Vương, điều mà chẳng ai biết được vào thời điểm này của kiếp trước.
‘Đáng để thử đấy.’
Mặc dù nó hoạt động như một cánh cổng không gian thật, nhưng các mạo hiểm giả lại không thể sử dụng được nó. Tuy nhiên, ta vẫn có thể phá hủy được nó với ma pháp, đó là nếu ta có thể chống chọi lại được với những cú lôi giáng luôn tấn công ta theo định kì.
Chưa kể trong hoàn cảnh hiện tại, cậu cũng cần phải bảo vệ được con Tam Trảo Bằng trước mọi đòn công kích. Nghe có vẻ như đó là một đề xuất bất khả thi cho mọi tên mạo hiểm giả trong khắp khu rừng này, vậy nên Woohyuk chắc chắn rằng nó sẽ có một phần thưởng ẩn nào đó.
Thế giới này nổi tiếng với việc nó luôn hào phóng thưởng cho bất kỳ một người chơi nào thành công trong việc tạo ra những hành động cực kì bất thường hoặc bất ngờ.
Khi cậu tiến gần tới Uyên Môn, một tia sét màu tím đánh trúng vào người cậu, nhưng nó đã bị Vong linh của Tinh Xà Nữ Vương hấp thụ.
Nâng thanh Grandia lên, cậu cố tìm một điểm tựa vững chắc trên lưng con đại bàng, sau đó vung xuống một vết nứt xuất hiện trong vòng xoáy của cánh cổng, cậu kích hoạt các Cổ tự được khắc trên thanh kiếm.
Whuuuiiic
Trong chốc lát, vòng xoáy màu đen ánh lên một màu đỏ nguy hiểm rồi trở lại hình thái ban đầu. Tuy nhiên, cùng lúc đó, có một tia sét tím khác giáng thẳng vào đầu cậu.
“Ahak…”
Woohyuk cảm thấy hơi choáng váng vì đòn công kích. Cậu không nhận một chút sát thương nào cả vì nó đã bị màng chắn của cậu hấp thụ, thay vào đó nó lại tiêu hao đi mana.
‘Mình sẽ cần phải sử dụng tới mấy viên tinh thể ma thuật đây.’
Cậu tích trữ cả đống vì nó có thể sử dụng được để tăng chỉ số Intelligence của cậu lên, nhưng hiện giờ cậu không còn lựa chọn nào khác cả. Lấy một viên tinh thể ma thuật từ trong Túi Hiền nhân ra, Woohyuk nhìn chằm chằm vào Vực Thẳm.
‘Điều này sẽ mất chút thời gian đây.’
Ngay từ đầu, cậu đã biết vụ này chẳng dễ dàng gì rồi. Mặc dù cậu đã đạt được nhiều tiến bộ, nhưng trong toàn bộ kế hoạch vĩ đại mà bản thân cậu đặt ra, cậu vẫn còn chưa đại tới trình độ của một thằng nghiệp dư nữa. Cậu thậm chí có thể tốn cả nửa ngày chỉ để thoát ra được khỏi cái Uyên Môn chết tiệt này. Đây là tình thế mà cậu chỉ có thể cầu nguyện rằng cậu sẽ thành công trước khi cậu sử dụng hết tinh thể ma thuật.
Tìm lại điểm tựa chắc chắn, cậu nâng Grandia lên.
***
“Huuu…”
Nằm xuống boong tàu, Woohyuk ngước nhìn bầu trời trong xanh, một đám mấy trắng như ngọc đang chầm chậm trôi.
‘Khó chết mẹ.’
Nó còn khó hơn gấp chục lần so với lúc cậu làm kèo solo với Tinh Xà Nữ Vương. Trận chiến đã kéo dài rất lâu, và lượng mana của cậu cứ tụt dần đều cho tới lúc cậu suy yếu.
Con Tam Trảo Bằng cũng kiệt sức và đang nghỉ ngơi trên đỉnh cột buồm. Mặc dù cậu đã thưởng cho nó lũ cá mà nó yêu thích, trận chiến vẫn diễn ra khá gay gắt và nếu cậu yêu cầu nó phải chiến đấu thêm một chút nữa thôi thì vẫn sẽ là quá sức đối với bản thân nó.
Cảm nhận được những làn gió mát lạnh lướt từ dưới mặt hồ, Woohyuk nâng phần thưởng vừa nhận được lên.
[Trumpet nhỏ]
Phân loại: Tiêu hao
Hiệu ứng: Chỉ có thể sử dụng được ở trong một vị trí cụ thể.
Ngay sau khi cậu cắt đứt cả cái Uyên Môn ra làm đôi, một chiếc rương đầy xương đã rơi xuống. Ở trong nó, cậu đã lấy được chiếc Trumpet này cùng với một mảnh bản đồ của Hồ trung tâm, nhưng vị trí của nó không được chỉ rõ ra, nó chỉ có thể sử dụng được ở một địa điểm cụ thể mà thôi.
‘Phải có một số lý do chính đáng nào đó cho mấy cái thứ này.’
Rất có thể những thông tin quan trọng đã bị giấu đi bởi một loại bùa chú nào đó, và cậu chỉ đơn giản là không thể xóa bỏ được nó ở cấp độ hiện tại.
Đầu tiên là cậu nghĩ tới việc xin sự giúp đỡ từ Lão Long Adakar, nhưng cậu cảm thấy việc đến thăm ông ta sẽ chẳng có tác dụng gì. Dù sao thì ông ta cũng chỉ cho cậu một quả trứng rồng duy nhất, và là một kẻ tuân theo quy tắc.
‘Còn ai nữa không nhỉ.’
Có thể có một số hướng dẫn được biểu thị ẩn ở trong thế giới này, sẽ có một số nhân vật giống NPC sẽ giúp được cậu ở trong nhiệm vụ của mình.
Woohyuk nhìn vào chiếc kèn, rồi lại nghĩ tới tất cả những sinh vật sống ở trong rừng hoặc hồ.
‘Nhân ngư? Tiên chim? Satyr? Tiên tộc?’
Có khả năng nó có thể có liên quan tới Paradise Lost, nó là một địa điểm quan trọng ở trong phần hướng dẫn này. Hồ trung tâm quá nguy hiểm do có quá nhiều cá mập.
Woohyuk đứng dậy và gọi con Tam Trảo Bằng xuống boong, nó nhanh chóng tới cạnh cậu và nghiêng người để giúp cậu đứng dậy.
“Tới đảo nào.”
Con Tam Trảo Bằng bay vút lên không trung với tiếng rít thấu trời vì nó vừa nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân của mình.
Khi con chim ổn định lại ở một độ cao cố định, Woohyuk nhìn lại khu rừng. Các Uyên Môn đã biến mất hết và không còn có cơ hội để cho người khác có được một chiếc kèn như vậy.
‘Mọi thứ có vẻ như đang tiến triển tốt đấy.’
Những manh mối mà cậu thu thập được đều dẫn tới một điểm đến cuối cùng ở trong phần hướng dẫn, và giờ cậu chỉ cần tìm cách để tới đó.
May mắn thay, những nỗ lực đầu tiên của cậu với Môn đã thành công, nhưng cậu vẫn phải cố gắng tiếp tục. Chuyện này sẽ không kết thúc cho tới khi cậu đạt được điều mình muốn.
Khi tới Paradise Lost, Woohyuk đã đánh bại lũ Tam Trảo Bằng. Bằng cách sử dụng hệ thống, cậu có thể thuần hóa được một trong số chúng, và cậu có thể gọi nó ra theo ý muốn.
‘Để xem chúng ta có tìm được những hướng dẫn cho cái thứ này không nhé.’
Đây đã là lần thứ ba cậu tới đây, vậy nên cậu đang cố gắng tập trung vào những lĩnh vực mà cậu chưa từng biết tới trước đây. Nếu nó có thể tránh được sự phát hiện của những người chơi đã tới đây, thì nó là một sinh vật ma thuật, hoặc một chủng loại bẩm sinh đã có năng lực tàng hình nào đó chăng.
Trong lúc đang đi lòng vòng quanh mấy cái cây, Woohyuk dùng Grandia chặt đứt đôi một con Tinh Xà tấn công mình. Lần này khác với lần cậu đi cùng Seo Changseop, vì cậu chả cần phải tốn mấy sức với lũ rắn này. Ma thuật trên Grandia không phải là thứ mà sức phòng thủ tép riu của chúng có thể chống được.
‘Không phải là lũ Medusa hay Lamia chứ.’
Hai ngôi đền của bọn chúng đều nằm ở trong cùng một không gian. Mặc dù có rất nhiều rắn ở trên Paradise Lost, nhưng chúng có mối liên hệ với Nguyên Tội nhiều hơn là với bất kì một sinh vật nào có thể là kẻ dẫn đường cho cậu.
Mặt khác việc chú ý tới cây và rừng dường như quan trọng hơn nhiều. Cả Nguyên tố tộc và Tiên tộc, và có lẽ…
‘Một Nymph?’
Nymph là Tinh linh Nguyên tố, và trong số chúng có một chủng có thể chia sẻ sự sống với cây cối, Dryad. Họ là những sinh vật nhỏ và xinh đẹp, thông thạo ma pháp.
Nếu họ muốn trốn ở trong rừng, sẽ chẳng có ai tìm được họ. Bản chất của họ là những con người thận trọng, vậy nên rất có thể đó sẽ là họ.
Woohyuk đi lang thang quanh Paradise Lost, kiếm những cái cây cụ thể mà Dryad có thể sinh sống. Mặc dù ngoài Cây Thiên Đường và Cây Sự Sống, tất cả những cái cây khác đều trông khá giống nhau, nhưng Woohyuk đã sử dụng kinh nghiệm và cái thể loại bản năng khủng khiếp của mình để phát hiện ra những sự khác biệt nhỏ nhất.
“Elve chắc chắn biết về cái thứ này.”
Vì bản thân họ là người của những khu rừng mà, nên chắc chắn họ đã từng giao tiếp với Dryad trong quá khứ. Chà, thực ra thì cũng có thể không phải vì tất cả những Elve mà cậu đã từng gặp đều chẳng đề cập gì tới Dryad cả.
Woohyuk thả hồn mình đi lang thang, cậu đứng trước một cái cây sồi lớn. Nó tỏa ra một luồng khí cổ xưa, như thể nó đã bén rễ từ rất lâu trước đây rồi. Cậu cũng cảm nhận được một dấu vết nhỏ của ma thuật, dù nó rất mờ nhạt.
Woohyuk rút cây rìu từ trong Túi Hiền nhân ra, cậu biết rằng việc kêu gọi thông thường là vô ích, vậy nên cậu sẽ thể hiện một chút với một cú vung cực mạnh.
“Kaaak! Dừng lại đi!”
Giọng nói của một cô gái trẻ vang lên từ trong những tán cây, cây sồi phát ra một nguồn năng lượng xanh.
Woohyuk nhìn lên cô nàng Dryad, cô thực sự rất đẹp, một mái tóc màu xanh và cô không mặc cái gì ngoài đắp lên thân một chút lá cây. Tuy vậy, con ngươi trong cặp mắt xanh thẳm của cô gái run lên vì sợ hãi.
“Tại sao cô lại hét lên như thế?”
“Nếu ngươi cắt cái cây này đi thì ta sẽ chết đấy!”
“Cô là Dryad à?”
“Đừng giả ngu nữa, ta biết ngươi đang quanh quẩn trong rừng để kiếm ta mà.”
Nàng Dryad buộc tội Woohyuk, Woohyuk đặt chiếc rìu trên tay xuống để trấn an cô.
“Tôi không có ý làm hại gì cô đâu, tôi chỉ muốn cô giúp đỡ tôi một chút thôi.”
“Ngươi đã lấy hết kho báu ở đây rồi mà vẫn còn muốn nữa à?”
Cô đã quan sát cậu từ lúc đầu cho tới giờ, vậy nên cô biết rằng cậu đang tìm kiếm những thứ khác ngoài kho báu.
“Với đống đó thì chưa đủ để chấm dứt được cái trò chơi này đâu, cô biết điều đó mà, đúng chứ?”
Nghe câu hỏi của Woohyu, Dryad tỏ ra ngạc nhiên.
‘Người này không giống với mấy tên nhân loại tham lam khác ư?’
Giờ cô nghĩ lại, anh chàng này có quá nhiều hiểu biết nếu so với một mạo hiểm giả mới bắt đầu tới với thế giới này. Kể cả cái hồi mà cậu đã giết đồng bọn của mình, cậu cũng đã biết về con dấu màu đỏ cũng như những Kho báu Ẩn.
Có lẽ cậu trở lại do có một số nhiệm vụ.
“Tên ta là Lyla, còn ngươi?”
“Chun Woohyuk.”
“Vậy giờ ta có thể giúp ngươi được gì đây?”
Woohyuk nhấc tấm bản đồ lên cho cô xem.
Lyla mở to mắt.
“Trời…”
“Cô có đủ khả năng để giải mã nó không?”
“Tất nhiên, thứ này là lý do tại sao ta lại ở đây mà.”
Cô đã chuẩn bị một số câu trả lời mơ hồ cho cậu, nhưng nhìn thấy thái độ thẳng thắn của Chun Woohyuk, cô quyết định nhảy thẳng tới điểm mấu chốt.
“Nhưng ta không có ý định làm điều này miễn phí đâu. Đừng có nghĩ tới việc đe dọa ta hay gì nhé, ngươi sẽ phải chơi đẹp để khiến ta thích ngươi nếu như ngươi muốn ta giúp đỡ.”
Cô nàng vừa nãy chỉ giả vờ yếu ớt một chút thôi, nhưng sự thật là cô có thể đá vỡ mồm Woohyuk một cách dễ dàng. Cô ấy nắm toàn quyền trên cái hòn đảo này.
Nhìn xuống Woohyuk, cô nàng khoanh tay tỏ vẻ bề trên.
‘Cô ấy tỏ ra kiêu hãnh ghê chưa, có vẻ như việc dụ dỗ cô nàng này có thể sẽ bị phản tác dụng đấy nhỉ.’
“Vậy thì tôi sẽ tặng cho cô một món quà để đổi lại nhé.”
Lúc đầu Woohyuk tỏ ra khá lo lắng khi cậu lấy vài chiếc lông vũ từ trong túi ra.
Khi nhìn thấy mấy sợi lông, cặp mắt của Lyla sáng lên kinh ngạc.
“Ohhh… Đẹp quá!”
***
Lyla, người chưa một lần nào rời khỏi khu rừng này, lần đầu nhìn thấy bộ lông của một con chim làm tổ trên những vách đá cao.
Một chiếc lông vũ màu đỏ tươi lấp lánh, đó là món đồ đủ để có thể đánh gục được trái tim đầy lòng hiếu kì của cô nàng.
“Ổn mà, đây, cô cứ nhận hết đi.”
“Không, chỉ cần một cái là đủ rồi, dù sao thì tacũng chẳng sống được bao lâu nữa.”
Lyla đã được định sẵn là sẽ biến mất cùng với khu rừng chỉ trong 6 ngày. Một Dryad đã bị nguyền rủa và phải tự phá hủy cây của chính bản thân mình như một hình phạt vì đã dạy cho con người biết được những vị trí kho báu của các vị thần. Tuy vậy, do sự sắp đặt của Đấng Tạo Hóa, án tử của cô đã được hoãn lại.
“Có cách nào để tôi giúp được cho cô không?”
“Không có đâu, lời nguyền mà Thần đặt lên người ta quá tàn độc.”
Thấy vẻ mặt của cô gái tối sầm lại, Woohyuk nhanh chóng đưa cho cô một chiếc lông vũ để cải thiện tâm trạng. Nắm chặt lấy nó, cô chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân.
“Cô có biết rằng là tôi đã có một vài cuộc phiêu lưu khá là nguy hiểm không? Đây có thể là lần đầu tiên mà nó diễn ra suôn sẻ thế này đấy.”
“Tôi nghĩ rằng về cơ bản thì tôi đã thăm thú hầu như mọi thứ ở nơi đó rồi đấy.”
“Vậy thì tại sao ngươi lại không kể cho ta nghe về những câu chuyện của ngươi đi nhỉ, ta rất muốn nghe nó vì cả cuộc đời của ta chỉ có thể gắn bó mãi với khu rừng này thôi.”
Woohyuk ngồi dựa lưng vào gốc cây sồi rồi bắt đầu kể lại về chuyến phiêu lưu của mình trong suốt 40 năm qua. Lúc đầu, Lyla chỉ chăn chú lắng nghe ở trên cành cây, nhưng rồi dần dần cô nàng đi xuống và đậu trên vai của Woohyuk, người vẫn còn mải mê kể chuyện.
Không có một con quái vật nào dám tới làm phiền họ. Miễn là Woohyuk còn kể tiếp câu chuyện của bản thân, Lyla sẽ xua đuổi đi bất kì kẻ nào dám bén mảng lại gần cậu.
“Điều đó thật sự xảy ra à? Thật không thể tin được…”
“Tôi không có lý do gì để bốc phét cả.”
Cậu không có dấu đỏ nào ở trên đầu, có nghĩa là cậu không nói dối. Lyla tựa vào cổ của Woohyuk, đung đưa chân mình qua lại.
Đó là một câu chuyện khá thú vị, lúc thì hài hước, có lúc thì lại lãng mạn, nhưng phần lớn ký ức của cậu là những nỗi buồn và sự mất mát. Bất chấp những câu chuyện hào hùng và những nhiệm vụ hoành tráng đã qua, vẫn có một nét riêng và cảm động nào đó hiện ra giữa họ.
Cô đã thực sự bị cuốn hút vào câu chuyện đầy diệu kì đó của cậu.
“Ta thật sự rất thích nó đấy, vì vậy đây là điều kiện của riêng ta, hãy ở lại với ta cho tới tối mai, ngươi hẳn là có rất nhiều câu chuyện để kể ra nhỉ.”
“Chắc rồi.”
Woohyuk nhanh chóng đồng ý. Cả cơ thể và tâm trí cậu đều trở nên mệt lả vì những hình phạt mà cậu đã phải trải qua trong cả ngày hôm nay. Chưa kể nếu không có sự giúp đỡ của Lyla, cậu sẽ không thể giải mã được câu thần chú ở trong tấm bản đồ.
“Vừa đi dạo vừa nói chuyện thì sao nhỉ? Sẽ rất là tẻ nhạt nếu ta chỉ ngồi nguyên một chỗ thôi đấy.”
Lyla ngồi trên vai Woohyuk, hướng dẫn anh bằng cách chỉ tay đi vòng vòng quanh khu rừng. Họ ăn bất kỳ loại trái cây hoang nào mà họ bắt gặp được ở trong rừng như quả mâm xôi hay quả dâu tây. Cô cũng sẽ điều động lũ động vật tới chỗ của Woohyuk.
Tinh Xà sẽ nhường đường cho họ và cũng sẽ không một mạo hiểm giả nào có thể gặp được họ cả, chỉ còn lại những cơn gió thoang thoảng đem cho họ lại những không khí trong lành của núi rừng.
“Hôm nay thế là đủ rồi, trời tối rồi đấy.”
Lyla dẫn Woohyuk trở lại chỗ cây sồi của cô, rồi cô lại nhìn ngắm cậu chàng chìm vào giấc ngủ thanh bình. Bầu trời đêm tĩnh mịch đã trôi đi nhanh và ánh sáng đã trở lại, thời gian mà cô có thể dành cho cậu sẽ sớm kết thúc.
“Ta ước ta có thể gặp được ngươi sớm hơn.”
Cậu không tới từ thế giới này, nhưng vì một lý do nào đó mà cậu bị dịch chuyển tới đây. Thậm chí, cô có cảm giác rằng cô đã từng quen cậu từ rất lâu, họ cứ như là bộ đôi gắn liền với nhau vậy.
‘Có cảm giác như một cánh cửa mới đã mở ra với mình.’
Cứ như thể cô đã khám phá ra được thêm những màu sắc mới, những màu sắc mà cô trước đây chưa từng nhận thức được. Lyla hài lòng, mặc dù tất cả chỉ là ở trong trí tưởng tượng của cô, nhưng những câu chuyện về thế giới bên ngoài là những gì mà cô vẫn hằng mong ước.
Thời gian trôi đi trong rừng, Lyla để trí tưởng tượng của mình bay đi tứ tung, cô nghĩ rằng cuộc sống của cô sẽ khác đi như thế nào nếu như cô tham gia vào cuộc phiêu lưu trong quá khứ của Woohyuk, cũng như cách mà đã cô nàng có thể ảnh hưởng tới cậu chàng nếu như thế.
Và cứ thế, buổi sáng thứ hai đã tới với họ.
“Ta sẽ thực hiện yêu cầu của ngươi như đã hứa, nhưng ngoài việc đó ra, ta vẫn còn có thứ muốn đưa cho ngươi.”
Lyla lấy ra hai thứ trái cây trông rất lạ mắt rồi đưa cho Woohyuk.
[Trái của Cây Thiên Đường]
Phân loại: Tiêu hao
Hiệu ứng: Thành phần của giả kim thuật. Nhận được một kiến thức ẩn khi ăn tại một khu vực di tích.
[Trái của Cây Sự Sống]
Phân loại: Tiêu hao
Hiệu ứng: Thành phần giả kim. Tìm hiểu được tất cả những phương thức chế biến liên quan tới một nguyên liệu cụ thể nằm trên tay của người dùng.
‘Thật kì diệu.’
Đó là những vật phẩm đã được nhắc tới trong truyền thuyết, song chưa bao giờ được tìm thấy. Không có một cái cây nào trong số cả hai cái cây được xác nhận là có quả, và cũng không có thông tin về bất kì một loại quả nào được tìm thấy trên Paradise Lost.
Nhìn thấy sự kinh ngạc của Woohyuk, Lyla hài lòng.
“Ta muốn tặng cho người thật nhiều hơn nữa cơ, nhưng tiếc rằng ta chỉ tặng ngươi được mỗi loại một quả mà thôi. Ngoài ra thì không cần phải lo lắng khi ăn vì nó không có tác dụng phụ nào đâu.
“Cảm ơn cô nhé.”
“Giờ thì, phần còn lại là bản đồ đúng không? Ta sẽ giải mã nó cho ngươi ngay lập tức.”
Lyla ngồi xuống lòng bàn tay của Woohyuk, rồi cô đặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình lên tấm bản đồ. Đắm mình dưới ánh sáng anh, một điểm đánh dấu màu đỏ cuối cùng cũng xuất hiện lên trên nó.
“Còn cuối cùng, ta muốn nhờ ngươi một đặc ân.”
“Cô cần gì?”
“Sau này khi ngươi lại tới lục địa này một lần nữa, hãy chôn ta ở gần nhà của ngươi, bằng cách đó, ta vẫn sẽ có thể dõi theo những câu chuyện của ngươi sau khi ta chết đi.”
Lyla bị kết án tử bởi các Thần do đã giúp đỡ một con người, nhưng cô sẽ chỉ biến mất trong vài ngày tới. Với việc giúp đỡ Woohyuk như cô vừa mới làm, cô chắc chắn sẽ chết, nhưng cô cảm thấy nó đáng giá vì đằng nào cô cũng sẽ tan biến chỉ trong vỏn vẹn vài ngày nữa.
“Tôi hứa tôi sẽ làm thế vì cô.”
“Thật mình vi ta đã có thể gặp được cậu, cậu đã cho phép ta mơ về một thế giới khác, mở ra cho ta thêm một lần hi vọng nữa…”
Sự phản bội.
Cô đã từng giúp đỡ một chàng mạo hiểm giả trẻ tuổi, cô mạo hiểm tất cả vì mối tình chớm nở ấy, nhưng kết quả mà cô nhận được là sự bỏ rơi. Cơn thịnh nộ của các vị Thần đã đổ lên đầu cô và cho tới những giây phút cuối cùng này đây, chàng trai ấy vẫn chưa hề xuất hiện.
Sự cám dỗ của một cuộc tình ngọt ngào.
Woohyuk đã một lần nữa giúp cô cảm nhận được hơi ấm và sự tốt bụng ấy. Với nụ cười nở trên môi, Lyla trút hơi thở cuối cùng trên lòng bàn tay của cậu, tay cô vẫn cầm chặt lấy nắm lông vũ màu đỏ chói.
Cơ thể cô ấy sớm chuyển hóa thành các hạt năng lượng màu xanh, rồi tập hợp lại thành hình dạng của một hạt giống.
[Mầm sồi chứa giấc mộng của Lyla]
Phân loại: Vật phẩm cá nhân
Hiệu ứng: Sau khi trồng, một cây sồi nhỏ sẽ phát triển, cần có một cấp độ cụ thể để bản thân cái cây có thể duy trì được thể trạng linh hồn của Lyla.
‘Chúng ta có thể gặp lại được nhau trong tương lai.’
Là người hướng dẫn cho Nhiệm vụ Ẩn, cô nàng phải gánh vác trên mình một trách nhiệm nặng nề. Có chút xúc động, Woohyuk xem bản đồ.
Điểm đánh dấu màu đỏ nằm ở hướng đông bắc của Paradise Lost. Hôm nay là một ngày đẹp trời và Mặt Trời cũng đã lặn, cậu chẳng có lý do gì để khám phá nơi này ngay lập tức.
Woohyuk leo lên lưng con Tam Trảo Bằng, cậu nghĩ về những gì tương lai bản thân cậu nắm giữ được.
Cuối cùng thì cậu cũng có thể giải mã được vị trí trong bản đồ, cậu gần như có thể cảm thấy được mục tiêu của cậu đã nằm ở trong tầm tay.
***
‘Có phải là ở chỗ này không?’
Từ trên lưng của con Tam Trảo Bằng, cậu nhìn xuống làn nước thanh bình sóng sánh. Một vùng đất không có tên để phân biệt, nhưng theo bản đồ, đây hẳn là địa điểm ấy.
Cậu thử thổi cây kèn Trumpet nhỏ, và ngay lập tức có phản ứng. Những đám mang kéo tới đe dọa từ trên cao, khiến cả khu vực chìm trong bóng tối. Chiếc kèn và tấm bản đồ tan thành bụi khi một cái bóng lớn trồi lên từ đáy hồ.
Nó là một con quái vật cực kì to lớn, đến nỗi từ khoảng cách này, cậu không thể thấy được hết người nó chỉ với một cái liếc. Chỉ một chuyển động nhỏ nhất của nó thôi cũng đủ biến cả mặt hồ tĩnh mịch trở thành một cái tâm bão. Ngay sau đó, nó cuối cùng cũng xuyên thủng mặt nước, khiến Woohyuk phải nghi ngờ cả chính cặp mắt của bản thân.
‘Kraken?’
Kraken là một con quái vật ở dưới vùng biển sâu, nó trông rất giống một con mực khổng lồ và thường tấn công các con tàu bè qua lại bằng những chiếc xúc tu dài của nó.
Trước đây cậu đã từng gặp một con còn to gần bằng cả Paradise Lost. Để so sánh, thì con này nhỏ hơn nhiều so với con cậu từng được nhìn trước đó, vậy nên có lẽ nó còn rất trẻ.
‘Mình đã nghe rằng có tới hai con Kraken.’
Giờ thì cậu đã hiểu vì sao mà dù cậu có đi bôn ba khắp nơi, cậu cũng chỉ gặp được đúng một con.
Woohyuk lườm chằm chằm con Kraken trong lúc đang cố trấn tĩnh con thú cưỡi của mình. Các cột xoáy và cột nước gần Kraken liên tục bắn lên trời.
‘Chết tiệt!’
Dù cho nó có là một con Kraken còn trẻ đi nữa, nếu cậu bị đánh rơi xuống hồ, cậu sẽ ngay lập tức bị cuốn vào vùng nước hỗn loạn quanh nó và trở thành thức ăn cho lũ cá. Tương tự vậy, nếu cậu phải chịu bất kì một cú đánh trực tiếp nào từ nó, cậu sẽ chết ngay lập tức chứ đừng nó là hấp hối.
Chỉ một chút chuyển động của con quái vật thôi cũng đủ để làm cho những cột nước vẫn cứ liên tục bắn lên không ngớt. Vì vậy, cậu cũng phải để ý tới chỗ xúc tu đó, đơn giản là để cậu có thể né ra khỏi mấy cái cột nước.
‘Mình không nên lôi cái này ra.’
Một khi lượng máu có nó giảm xuống một ngưỡng nhất định, nó sẽ chuyển sang trạng thái cuồng bạo, nó thậm chí còn sử dụng những chuyển động theo bản năng để đánh với đối thủ. Điều đó sẽ chỉ càng làm cho nó trở nên khó đoán hơn và làm tăng số cột nước được hình thành nên mà thôi. Thỉnh thoảng cũng sẽ có một số đợt sóng thủy triều nổi lên, vậy nên cậu cần phải kết thúc việc này càng nhanh càng tốt.
‘Thật may mắn vì mình đã có phương pháp để đấu với nó.’
Cậu đã tích trữ một lượng lớn lôi ma pháp mà cậu có thể giữ được từ các cuộc tấn công của Uyên Môn. Cậu sẽ không tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm bằng cách cố gắng nhảy vào đánh nhau với nó đâu.
Woohyuk ra lệnh cho con đại bàng của bản thân và phóng ra một tia sét màu tím về phía con Kraken.
QuaQuaQuang
Cơ thể con Kraken co giật đau đớn khi bị sét đánh trúng. Nó phát ra một tiếng kêu kì lạ, phóng ra vô số tia mực màu đen tuyền, thu hút vô số những con cá mập và các sinh vật sống dưới nước khác lên bề mặt.
‘Nó đang gọi đàn em ra đấy à?’
Một số con cá có thể tự nhảy lên khỏi mặt nước và phun ra những tia nước ra từ miệng, có những con khác thì lại có thể sử dụng được chút ít lôi chú thuật. Do vậy, cậu lên đã cao giờ lại cần phải lên cao hơn để giao tranh với nó.
Woohyuk cũng phải liên tục đựa vào tinh thể ma thuật để đánh tiếp, vì cậu vẫn cần mana để bắn ra sét cũng như lưu trữ nó trong suốt cả quãng thời gian gần đây.
‘Mình có vẻ thiếu đi hơi nhiều đấy.’
Cậu có thể mua thêm tinh thể ma thuật ở trong cửa hàng của hệ thống với Đồng xu Cổ đại. Nói chung là có hơi lãng phí vì đó không phải là cách hiệu quả nhất để tăng chỉ số Intelligence, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.
Nếu cậu không thể hạ gục con Kraken bây giờ, thì cậu sẽ không thể tạo ra được đòn công kích thứ ba như vừa nãy được nữa đâu. Woohyuk điều khiển con Tam Trảo Bằng bằng việc nắm chắc trên lưng nó, đảm bảo rằng không có cột nước nào bắn vào cậu và chim.
‘Sẽ thật tuyệt nếu mình thuần hóa được nó.’
Bởi vì cậu đã uống Thánh dược Thiên Đường, nếu cậu cố giảm máu của nó đi xuống mức rất thấp, thì về mặt lý thuyết là có thể. Tất nhiên tại thời điểm đó cậu sẽ phải đối phó với trạng thái cuồng bạo của con mực khổng lồ này.
Câu hỏi vẫn là cậu có thể chịu đựng được cho tới lúc thuần hóa nó thành công hay không.
QuaQuaQuang
Woohyuk bắn ra một tia sét màu tím khác, đồng thời để mắt tới những cái xúc tu của con thủy quái.
Không chỉ đơn giản là việc cậu cứ ở trên cao là an toàn đâu. Cậu dựa vào Perception (Nhận thức) của bản thân để phát hiện ra những mối hiểm họa và ngay lập tức chuyển hướng thú cưỡi của mình để né tránh mối hiểm họa ấy, tất cả cậu đều cần chú ý.
Về bản chất, cậu cần phải phối hợp ăn ý hoàn hảo với con Tam Trảo Bằng của bản thân để vượt qua thử thách này. May mắn thay, cậu chàng đây đã có nhiều năm kinh nghiệm trong việc cưới Griffin, Gargoyle và thậm chí là cả Wyvern, vậy nên trình độ về kĩ nghệ lái lụa trên không không phải là trở ngại đối với cậu.
Tuy nhiên, con thú cưỡi hiện tại của cậu rất nhát và còn lâu mới ổn định được.
Taaang
Những cái xúc tu của con Kraken đập vào mặt hồ, khiến vô số những cột nước bay về phía cậu.
Woohyuk nhanh chóng hướng con đại bàng bay lên cao hơn, nhưng vì nó chuyển động rất đột ngột nên cậu phải bám chắc vào cố nó để không bị rơi xuống. Đầu của con đại bàng hướng thẳng lên bầu trời trong lúc vẫn đang cố tăng độ cao trong tuyệt vọng. Đối với Woohyuk, cậu đang có cảm giác như mình bị treo vào mép của một vách đá vậy.
QuaQuaQuang
Một trận chiến khá dài, vì khả năng kháng lôi thuật của con Kraken cao hơn cậu mong đợi. Bất chấp những tia sét cực kì mạnh mẽ, nó cũng chẳng nhận được mất cú sát thương lớn cả.
Woohyuk tự nhủ rằng điều đó không thể nào xảy ra được, con Kraken nâng tất cả những cái xúc tu lên cùng một lúc, rồi đập mạnh vào mặt nước ở phía dưới cậu.
Taaaaang
Nước dâng lên như một cái đài phun nước khổng lồ. Trong trường hợp này, dù cậu có cố bay lên cao mấy cũng chẳng đủ, vậy nên cậu phải lập tức đưa ra phán đoán đó là né sang một bên.
‘Sẽ thật tốt nếu có Song Anna ở đây.’
Với khả năng thổi sáo của cô, cậu có thể sẽ có một khoảng thời gian dễ dàng hơn nhiều. Nhưng lẽ dĩ nhiên, triệu tập cô trong lúc này là quá lố bịch. Trận chiến giữa cậu và con thủy quái quá căng thẳng, cậu không thể bị phân tâm dù chỉ là một giây phút nào.
QuaQuaQuaang
Sau khi đối đầu với cả Uyên Môn và con Kraken còn non, chỉ số Intelligence của cậu tăng lên một cách đáng kể. Điều này cũng dẫn tới việc mana của cậu tăng lên cũng nhiều không kém, cho phép cậu tung ra được nhiều tia sét hơn nữa.
‘Mình sẽ tạo ra một bước ngoặt.’
Số lượng tia sét mà cậu tích trữ được đang giảm dần, với tốc độc này thì cậu sẽ phải đích thân ra tay kết liễu nó với Grandia.
Woohyuk đang lo lắng tới việc làm sao để tiếp tục đánh, Kraken cuối cùng nó cũng không thể giữ bình tĩnh nổi nữa và phát ra một tiếng gầm chói tai.
“WooOOOO”
Cơ thể nó hơi đỏ lên khi nó tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Nhìn thấy nó đã rơi vào trạng thái như vậy, Woohyuk vẫn bình tĩnh và tiếp tục bắn ra một vài tia sét vào người nó. Nó là một sinh vật khổng lồ khỏe tới nỗi ngay cả khi sức khỏe của nó đã bị sụt giảm nghiêm trọng, cậu vẫn chẳng thể tự tin nổi để leo lên và kết liễu nó.
‘Có lẽ mình sẽ phải dùng hết chỗ sét này.’
Vốn dĩ cậu muốn giữ lại chút ít để dùng trong những trường hợp khẩn cấp, nhưng cậu không thể để dành chúng ở trong tình huống này được. Nếu cậu không thể đánh bại được nó, những phần còn lại sẽ trở nên vô nghĩa.
Dduk Dduk Dduk
Những hạt mưa lớn rơi xuống từ những đám mây đen, gió thì giật mạnh thổi bay cả Woohyuk và con đại bàng của cậu sang một bên.
Đây là thể loại thời tiết xấu nhất trong cái viễn cảnh trớ trêu này đây. Sử dụng tất cả sự tập trung của bản thân để tránh những cái xúc tu, Woohyuk tung ra đòn sét cuối cùng của mình.
QuaQuaQuang
Cặp mắt của con Kraken trở nên đờ đẫn, và Woohyuk nhận ra cơ hội, cậu nhanh chóng thúc giục con thú cưỡi phi thẳng xuống đầu nó với sự bứt tốc tối đa mà nó có thể.
“Ta giờ sẽ là chủ nhân của ngươi, ngươi không cần phải phản kháng nữa.”
Waaap!
Woohyuk dùng roi đập vào đầu con Kraken, ngay sau đó, những đám mây đen bắt đầu bị cuốn trôi đi, sự hung hãn của thứ sinh vật khổng lồ này cũng đừng lại.
[Đã nhận được danh hiệu ‘Kẻ cai trị Biển Lặng’]
[Bây giờ bạn có thể triệu hồi ‘Kraken’ khi ở trên biển]
[Tất cả các sinh vật trong Biển Lặng sẽ nghe theo ý bạn.]
[Bạn có thể nhận được bọt khí để có thể thở dưới nước]
[Đã có được ‘Chiếc lọ bị nguyền rủa, Con tàu của Vực thẳm trong chiếc lọ thủy tinh.’]
______________________________________________
Chúc ae tháng mới, năm học mới vui vẻ nhé =)))
Đây là quà của ngày Thứ Ba đây =)))
Chap này chúng ta lại có thêm một người nữa đổ anh chàng sát gái Woohyuk, và anh Woohyuk lại có thêm mấy con pet cưng =)))
Mình thề nghe cái tiếng sét mà nó ghi QuaQuaQuang làm mình liên tưởng nghe buồn cười vcl =))))
Dù biết là ẻm vẫn sẽ sống cơ mà đoạn này vẫn sad (Và đổi ngôi nhé :v Còn lần sau gặp nữa tôi lại đổi ngôi tiếp cho nó ngọt.)