Rõ ràng với những sự tiến triển gần đây, Woohyuk vẫn sẽ tiếp tục khám phá Hồ trung tâm.
Vì đã không còn chút vật phẩm nào ở trên Paradise Lost, cậu đã quyết định đi vơ vét hết những kho báu ở dưới nước cho tới hết ngày.
Có Triton làm đệ, việc vơ vét của cậu trở nên dễ dàng hơn nhiều. Mặc dù anh ta bị ràng buộc và lưu đày ở trong Đền Hải Thần, nhưng họ vẫn có thể lách luật bằng cách thuần hóa anh và triệu hồi anh ở bên ngoài.
Mặc dù mang trong mình nửa dòng máu của con người, nhưng hệ thống vẫn xếp anh vào loại quái vật, nên việc thuần hóa anh là hoàn toàn có thể.
Triton đã vượt qua giới hạn với sự cuồng bạo của bản thân, nhưng giờ anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của Woohyuk. Dù sao thì cậu cũng là người có thể huấn luyện bất kì một loại quái vật nào ở trong khu Rừng Nguyên Thủy mà, và trong mắt của hệ thống, Triton cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Woohyuk tiếp tục chuyến thám hiểm dưới nước ấy trong ba ngày, khiến một số tin đồn bắt đầu lan truyền trong khu vực của cậu.
Họ đã trông thấy một con mực khổng lồ hoặc những con tàu ma, cũng như những mảnh vỡ của những con tàu bị đắm xuất hiện ở cạnh bờ hồ.
Kể từ lúc đó trở đi, các mạo hiểm giả không còn dám bén mảng tới đó nữa, vì bất kỳ một con tàu tự chế tạo nào dám mạo hiểm nơi đó cũng sẽ một đi không trở lại.
Vào sáng ngày thứ 15, Woohyuk trở lại căn cứ. Cậu đã dành một vài phút cuối cùng ra để chuẩn bị cho chuyến đi của giai đoạn tiếp theo.
“Tất cả những gì mà cậu bảo bọn tôi đã được thực hiện hết rồi.”
“Tốt lắm”
Lee Jaesung tiếp tục thông báo mọi thông tin quan trọng về cho cậu. Ma Gwangpil không ngừng tăng số lượng thành viên của hắn lên, và giờ chúng đã vượt qua con số giới hạn là 100.
‘Càng nhiều người càng tốt à.’
Ít nhất đó là cho tới lúc kết thúc đợt đánh Boss thứ hai. Woohyuk đưa ra những chỉ dẫn cho nhóm mình về trận chiến cuối cùng sắp tới.
“Thế anh có hòa nhập được với những người ở trong tổ đội không?”
“Có chứ, hiện giờ chúng tôi đã có thể hoàn toàn thoải mái với nhau.”
Vì anh ta không tự tin để làm lãnh đạo nhóm khi cậu đi vắng, nên cậu đã giao cho anh một nhiêm vụ đơn giản.
Đầu tiên là thiết lập mối quan hệ giữa họ và làm quen với nhau. Tiếp đến, cậu để mọi người giới thiệu bản thân và nói về cuộc sống trước khi tới đây. Chỉ khi đó, họ mới có thể cùng nhau đi săn và củng cố mối quan hệ đó, tăng cường sự tin tưởng sự lãnh đạo của Lee Jaesung.
Woohyuk không hề lo lắng về anh, vì cậu biết rất rõ về khả năng của Lee Jaesung trong quá khứ. Chưa kể nếu họ cảm thấy gò bó quá, họ có thể giao tiếp qua trò truyện nhóm trên chiếc đồng hồ, và Woohyuk có thể dùng kĩ năng Triệu tập đắc lực để triệu tập họ tới chỗ cậu.
“Đưa cho tôi xem những thứ mà tôi yêu cầu đi.”
Woohyuk nói xong, Lee Jaesung để cho cậu nhìn thấy thành quả mà anh và tổ đội gặt hái được trong mấy ngày qua. Vì anh ta có một chiếc Ba lô Mạo hiểm giả hạng trung, nó có tác dụng giảm 50% khối lượng vật phẩm được cất bên trong nên anh có thể tích trữ được khá nhiều.
Nấm Vong Linh, Viêm Diệp, Vỏ cây Nhai Bách phương Đông, Hồ Huyết, Nhựa cây Tần Bì, Hoa Oải Hương, San Hô đỏ.
Đây là những nguyên liệu cậu cần để pha chế Tửu Dược của Đạo Sĩ.
Woohyuk lấy ra 3 đồng bạc và mua một Bộ dụng cụ Giả kim từ Cửa hàng tạp hóa. Sắp xếp các thành phần theo những thứ tự cụ thể theo công thức.
Vấn để ở đây không chỉ là biết đúng thứ tự. Nếu ta không canh đúng thời điểm, kiểm soát nhiệt sao cho thích hợp hoặc căn tỉ lệ chính xác cho các thành phần, thì ngay cả khi ta có làm đúng theo thứ tự đi chăng nữa thì thành phẩm vẫn chỉ là mấy lọ thuốc rẻ tiền, kém chất lượng hoặc thậm chí là không thể sử dụng được.
Mặc dù không phải là một Giả Kim Thuật Sư, nhưng Woohyuk vẫn biết một vài công thức để dùng. Cậu đã ghi nhớ khá nhiều trong số chúng trước khi quay trở về điểm bắt đầu, nhưng cậu cũng học lỏm được khá nhiều khi học cách tồn tại ở trong thế giới này.
Tửu Dược của Đạo Sĩ thuộc loại sau, và chúng sẽ rất hữu ích theo nhiều kiểu nếu chúng ta biết pha chế đúng cách. Woohyuk kiểm tra chất lỏng màu xanh nhạt bên trong lọ với vẻ hài lòng.
“Đó là…”
“Hãy đưa số này cho mọi người, ta sẽ cần nó cho cuộc chiến sắp tới.”
Để họ có thể di chuyển trong bối cảnh khốc liệt tại Hạp Cốc trận, cậu không sẵn sàng để mất bất kì ai trong số họ trong cơn đại nạn sắp tới. Woohyuk sau đó giải thích các bước tiếp theo của bản thân cho anh ta.
***
“Đã tới ngày cuối cùng rồi! Nếu mấy người còn lại một chút Đồng xu Cổ đại thì cũng đừng bận tâm tới việc tiết kiệm nó làm gì, vì chúng sẽ chỉ là đống sắt vụn trong màn chơi tiếp theo.”
Bất kì một Đồng xu Cổ đại có ấn hiệu thuộc khu rừng thì đều không sẽ không được đấu thầu hợp pháp tại Canyon. Nghe lời Eve nói, những người chơi đã nhanh chóng truy cập vào Cửa hàng tạp hóa.
“Vậy giờ thì, chúng ta sẽ bắt đầu đợt đánh Boss thứ hai chứ nhỉ?”
Ở phía xa, họ phát hiện ra một con thằn lằn khổng lồ với lớp vảy màu lam sẫm đang tiến đến.
[Basilisk]
Ta dẫn đầu một đội quân với hàng trăm con Lục Xà.
“Wow”
“Nhiều…quá.”
Một số người chơi lùi lại vì sợ hãi. Đợt này có quy mô khác hẳn so với đợt của lũ Minotaur vì chỉ có khoảng 100 con tiến tới ở trong làm sóng đó.
Không có nơi nào để chạy cả. Hôm nay là ngày cuối cùng, và nếu họ không cố gắng bảo vệ trại, họ sẽ biến mất cùng với khu rừng.
Chờ đợi phía sau những rào cản được làm từ những cái cây mà họ đã chặt, những người chơi nâng vũ khí của họ lên.
Ma Gwangpil lo lắng hỏi khi nhìn Woohyuk. Thay vì đáp lại, cậu giơ tay ra và đọc một câu thần chú. Một bức tường lửa dài mười mét xuất hiện trước các rào cản ấy.
Cậu đã sử dụng ma pháp của Yoo Kayoung, Tường Lửa. Cô ấy và những người còn lại ở trong nhóm không tham gia vào trận chiến và sẽ ẩn mình bằng cách sử dụng Tửu Dược của Đạo sĩ.
Ngọn lửa bùng cháy khiến lũ Lục Xà không thể đi qua, buộc chúng phải đi bằng đường vòng trước khi tiếp cận vào trại. Tuy nhiên Basilisk không có vấn đề gì với cái thứ tép riu đó.
Do có khả năng kháng phép cao, nó chỉ cần vung đuôi một phát, thế là bức tường lửa đã đi tong, đi luôn cả mấy cái rào bằng gỗ.
Đó là tín hiệu của nó để tấn công, khi những con Lục Xà bao vây trại từ hai phía, chúng rít lên những tiếng xì xào như một bản hòa tấu, đánh dấu sự xuất hiện của chúng. Khi Woohyuk cảm thấy những người xung quanh mình đanng bị áp lực, cậu triệu hồi ra 100 con Cockatrice.
Mặc dù cậu mong mình có thể bắt được nhiều hơn, nhưng cậu không có đủ thời gian để làm vậy. Ngoài ra, còn có một giới hạn về số lượng quái mà cậu có thể sử dụng được vì nó yêu cậu một số lượng mana nhất định để triệu hồi được mỗi cá thể trong số chúng.
“Caw Caww!”
Lũ Cockatrice vừa giao tranh với những con Lục Xà vừa gáy như mấy con gà trống. Tất nhiên một mình chúng sẽ không đủ, vậy nên những người chơi khác cũng tham gia vào cuộc hỗn chiến.
Bản thân có bao nhiêu vũ khí thu thập được, họ đều lôi ra hết. Còn những người khác thì sử dụng ma pháp hoặc bắn tên.
Trận chiến với lũ Lục Xà diễn ra tốt hơn mong đợi, nhưng Basilisk vẫn là một vấn đề lớn. Khi mở miệng, nó giải phóng một đám khí độc màu lục thẫm vào những mạo hiểm giả ở gần đó.
“Gguuuuuuk”
“Ugh, mình không thở được…”
Những người chơi lần lượt ngã xuống đất đau đớn, họ rên rỉ. Thậm chí có một bộ phận trong số họ đã biết thành những tượng đá.
Basilisk bẩm sinh đã có khả năng gây tê liệt hoặc thậm chí là hóa đá những ai nhìn vào mắt nó.
Tiếp đến là những cái vảy của nó, chất độc hắc ám sẽ truyền qua vũ khí của ta nếu ta cố gắng tấn công vảy của nó. Lượng chất độc mà ta dính phải sẽ tỉ lệ thuận với lượng sát thương mà ta gây ra cho nó.
Vì vậy, mọi người phải cùng tấn công và chia sẻ gánh nặng cho nhau, nếu không thì chấp cả khi họ có ăn Mê Điệt Hương thì cái tính mạng của họ cũng sẽ đi đời tới nơi.
Thud!
Trong lúc Basilisk đang mải mê dẫm nát mấy con Cockatrice, nó đã dẫm phải một cái bẫy. Tất nhiên là kích thước của cái bẫy chỉ có thể vừa để giữ hai chi trước của nó. Nhưng ít nhất thì nó cũng đã mua được cho họ một chút thời gian.
‘Thời cơ tới rồi.’
Woohyuk lấy ra một bông hoa vàng ở trong túi và cho nó vào miệng.
[Hoa Cửu Lý Hương]
Một loài hoa có tác dụng hóa giải một số chất độc và nâng cao khả năng chống hóa đá của bản thân.
Với Bộ dụng cụ Giả kim, cậu có thể pha chế ra một loại thuốc có hiệu ứng tốt hơn, nhưng cậu không có thời gian. Woohyuk nâng Grandia lên, cậu nhìn Basilisk đang vật lộn để thoát ra khỏi cái bẫy.
***
“Wow, cái trại này có nhiều người sống hơn mấy trại khác đấy!”
Eve nở nụ cười rạng rỡ như thường ngày khi đi ra khỏi cánh cổng đen. Tuy nhiên, những người sống sót sau trận chiến nhìn lại cô với khuôn mặt như vừa bị táo bón.
Cả khu trại là một mớ hỗn độn khổng lồ. Xác chết của lũ Lục Xà được chất thành đống y như những ngọn đồi nhỏ. Tất cả những hàng rào phòng thủ mà họ đã chăm chỉ dựng nên đã bị phá hủy hết sạch.
Đã có 35 người chết, còn lại 120 người sống sót. Đây là một tình huống mà chỉ 20 người thôi đã là quá nhiều rồi. Nhận thấy sự khó chịu trong biểu cảm của những người chơi, Eve lên tiếng.
“Đừng quá lo lắng về điều đó, mọi người chỉ cần giải quyết mọi việc vào ngày mai thôi mà, vậy nên không cần phải từ mặt nhau ngay trong lúc này như thế chứ.”
Nếu họ may mắn, những người bị loại có thể tìm thấy chỗ trống ở những trại khác. Tuy nhiên, rất có khả năng những tình huống tiêu cực sẽ xảy ra, vì chẳng ai biết được các trại ở những khu vực khác có thể sống sót sau một trận chiến khốc liệt như thế này hay không.
Những người mới tham gia vào trại nhìn nhau, họ nhận thấy một con số màu đỏ đang lơ lửng phía trên trại của họ.
110
Khi nhìn thấy nó, tất cả đều hiểu.
“Tử Chiến sẽ là thứ dùng để đối đầu với các nhóm khác sao.”
“Chính xác. Ngoài ra, nếu nhóm của mấy người có 101 thành viên, thì mấy người chỉ việc loại bỏ người vô dụng nhất là được.”
Các thủ lĩnh sẽ không phải chịu bất cứ một hình phạt nào khi giết các thành viên của tổ đội họ. Ngay lập tức, một số thủ lĩnh quay mặt lại nhìn Woohyuk.
Nếu cậu giết bọn họ, những tên chỉ có Vương Miện Đồng, và đồng hóa những thành viên của họ thì cậu có thể có toàn quyền quyết định về việc ai sẽ bị đá đi. Điều này sẽ tránh đi bất kỳ một trận Tử Chiến nào, việc đó sẽ hấp dẫn các thành viên của họ.
Cậu đã giả vờ rằng bản thân mình không hứng thú với việc mở rộng tầm ảnh hưởng của bản thân, nhưng giờ họ đã thấy cậu đã có Vương Miện Bạc và có thể lập một nhóm lên tới 100 người, có thể không phải là như vậy.
Một kẻ nguy hiểm.
Woohyuk giống như là một ngọn núi không thể vượt qua được trong mắt họ.
“Nếu mấy người không còn câu hỏi nào nữa thì tôi đi đây. Chiến đấu cho tới cùng đi nhé.”
Khi Eve đi mất, một sự im lặng tới khó xử vẫn tiếp tục tiếp diễn.
Ma Gwangpil cười thầm khi thấy các thủ lĩnh khác cảnh giác với Woohyuk.
‘Mọi thứ đều đi theo đúng kế hoạch.’
Tối qua, một trong những thành viên trong nhóm của Woohyuk đã tới gặp hắn.
Nam Kiryang.
Hắn bày tỏ sự không hài lòng của bản thân với việc Woohyuk chỉ quan tâm tới một số ít người mà cậu chọn trong tổ đội của bản thân và lo lắng rằng hắn có thể bị loại bất cứ lúc nào.
Nếu Ma Gwangpil chấp nhận hắn làm thuộc hạ, thì Nam Kiryang có thể cung cấp một số thông tin nội bộ cho hắn, và vào thời điểm quan trọng nhất, hắn sẽ là một lưỡi kiếm ẩn sau lưng của Woohyuk.
‘Đây là cơ hội tốt nhất.’
Do trận chiến với Basilisk, Woohyuk tỏ ra khá mệt mỏi. Chưa kể, kể từ đầu trận chiến, không có thành viên nào của cậu xuất hiện cả. Đúng như Nam Kiryang đã nói, cả nhóm đã đi tới Hồ Trung Tâm.
Ma Gwanpil quyết định lợi dụng tình hình hiện tại.
“Nhân tiện thì, cậu Chun Woohyuk, cậu đã gửi tất cả các thành viên trong nhóm của mình đi nơi khác ngay khi cuộc đấu Boss diễn ra. Tất cả chúng ta đều có nghĩa vụ bảo vệ trại.”
“Nói cái gì vậy?”
“Cậu thậm chí còn gửi cả nhóm của bản thân đi truy tìm kho báu ngay trong ngày cuối cùng. Không phải tất cả chúng ta đều nên có một phần trách nhiệm nào đó sao?”
Woohyuk giờ chỉ có một mình, và hắn ta có 60 người dưới quyền. Hắn tưởng rằng hắn có thể dễ dàng giết chết cậu chừng nào 50 người kia còn nghe lệnh hắn.
“Tôi chả bao giờ làm thế cả.”
“Nói dối cho tới phút cuối sao, nhưng bất kỳ ai cũng có thể chứng thực rằng không ai trong nhóm của cậu tham gia vào trận chiến cả.”
Những lời của Ma Gwangpil như đánh vào tâm trí của những thủ lĩnh khác, vì họ vừa nhận ra được điều gì đó. Họ tức giận lườm Woohyuk.
“Rồi anh có luận điểm nào hợp lý không, đừng lãng phí thời gian của tôi với vài lời ngụy biện vô lý đó.”
“Có lẽ tổ đội của Woohyuk phải nằm trong số 20 người buộc phải rời đi thôi, đúng không mọi người?”
Những mạo hiểm giả khác chậm rãi gật đầu. Mặc dù Woohyuk rất mạnh mẽ và đã đóng góp rất nhiều cho trại, nhưng cậu ấy ở một mình có nghĩa là cậu ấy sẽ có thể đối đầu với một số lượng lớn như vậy. Ít nhất đó là điều mà mọi người đều tin tưởng vững chắc.
Swiish!
Một mũi tên lửa bay về phía Woohyuk, cậu bình tĩnh tránh nó. Nhiều người tiếp tục lao về phía cậu cùng một lúc.
Woohyuk chạy xung quanh, không phản công mà chỉ tập trung vào phòng thủ. Mục đích của cậu là phải hứng chịu những đợt tấn công này càng nhiều càng tốt.
‘Mình không thể giết họ đơn giản như vậy được.’
Cậu chỉ có thể hấp thụ chỉ số của những người có dấu đỏ. Trong lúc Woohyuk tiếp tục vận lộn với những người đang tấn công mình, nhiều người bên ngoài cũng quyết định nhảy vào mớ lộn xộn ấy.
Khoảng 80 người, phần lớn là những người chơi trong trại, quyết định quay lưng lại với cậu, vì bọn chúng đã bị mờ mắt bởi những thứ cậu sở hữu.
Tuy nhiên, không một đòn tấn công nào của bọn chúng có thể khiến Woohyuk chịu thiệt hại thực sự nào. Từ lâu, cậu đã chuyển đổi sang Bộ giáp sắt của Kẻ điên, khiến cậu trở nên bất khả xâm phạm giữa đám quỷ dữ này.
Bất kỳ phép thuật nào hướng tới cậu đều bị hấp thụ, trong khi các mũi tên hoặc là bị né hai là bị làm chệch hướng.
Giao tranh cận chiến cũng vô dụng. Chỉ với một cú vung kiếm của mình, Grandia có thể dễ dàng đánh bật 10 người trong số họ và thoát khỏi bất kì vòng vây nào. Không ai trong số họ có thể sánh về tốc độ với cậu.
‘Mình đoán mình bắt đầu được rồi.’
Tất cả họ giờ đây đều đã bị coi là tội nhân, vậy nên cậu cũng không cần phải tiếp tục hành động này nữa.
ChaAhhh!
Máu rơi như mưa khi Woohyuk đột ngột quyết định trở nên nghiêm túc. Những người chơi giật mình, nhưng nhanh chóng lại tiếp tục tấn công.
Woohyuk thậm chí còn cắt đôi bất cứ thứ vũ khí nào cản trở đường kiếm của cậu, những dòng máu cứ theo đó mà chảy đi.
Khi ngày càng có nhiều mạo hiểm giả ngã xuống, tất cả những người từng chĩa kiếm vào cậu đều đang cố gắng chạy thoát, nhưng rồi sẽ bị cắt làm đôi trước khi họ có thể ra khỏi trại.
“C-Cứu với…AH!”
Cậu không hề tỏ ra nhân từ. Bọn chúng không hẳn là những mảnh rác vô giá trị mà những cái chết đó còn là một bữa ăn ngon để thúc đẩy sử phát triển của cậu.
Woohyuk tiếp tục tàn sát, cậu cảm thấy chỉ số của bản thân đang tăng lên. Đến cuối trận, cậu đối đầu với Park Gunwoo, người đã bắn mũi tên lửa.
Suguk
Đầu của Park Gunwoo quay tròn trong không trung, hắn ta là cánh tay phải của Ma Gwangpil và là người chủ mưu cuộc tấn công này. Các pháp sư ở cạnh hắn cũng chịu chung số phận.
“Kuhuuk…”
“Euuuuk….”
Bản án tử hình, bất kể là tuổi tác hay giới tính. Grandia, thanh kiếm đã phán xét rất nhiều tội nhân, tiến về phía người cuối cùng có dấu đỏ.
Đó là Ma Gwangpil, đứng đó với đôi chân run rẩy, hắn cầm cây rìu hai tay của mình lên.
“Tao ghét những loại người như mày nhất. Tao thực sự muốn băm mày vào ngày đầu tiên cơ, nhưng tao phải kiên nhẫn.”
“Làm ơn, em sai rồi anh ơi, em tuổi trẻ chưa trải sự đời…”
Ma Gwangpil không thể nói tiếp khi có thanh trường kiếm đâm vào bụng hắn từ phía sau.
Ngọn lửa bùng lên từ lưỡi kiếm và nhanh chóng bùng lên toàn thân hắn.
“Kaaaah!”
Ma Gwangpil hét lên trong đau đớn, hắn phải chịu một cái chết khủng khiếp, cơ thể hắn co giật trong giây lát trước khi ngã xuống đất như một con rối bị cắt dây.
“Cảm thấy thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Lee Jeasung trả lời khi rút thanh trường kiếm từ xác của Ma Gwangpil. Woohyuk gật đầu đáp lại, rồi lấy Lãng Cổ Cầm ra khỏi Túi Hiền nhân.
“Giờ thì mình chỉ cần quan tâm tới một số thứ.”
Trại vẫn còn tới 30 mạo hiểm giả khác chưa tấn công cậu, vậy nên cậu tha mạng cho họ. Tuy nhiên, cậu không muốn họ tới Canyon truyền bá những gì mà cậu đã làm ở đây.
“Nghe cho kĩ vào, tôi sẽ đặt hết khả năng của bản thân vào màn trình diễn này đấy…”
Một giai điệu độc đáo vang lên khi cậu gảy ngón tay trên cây đàn Thất Huyền Cầm ấy.
Còn các thành viên trong nhóm của cậu thì vừa bịt tai vừa nhăn mặt.
_______________________________________
Tôi trở lại rồi đây, dạo này học hành có nhiều thứ bận rộn quá =)))
So, enjoy the chapter, trong đêm nay sẽ còn 2 chap nữa.
Nếu m đi ngang qua Paradise Lost thì m cứu được Alice rồi đấy em, vcl chất