Chủ nhật.
Cứ như thể toàn bộ ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng, hôm nay tôi lại quay trở về cuộc sống bình thường của mình.
Tôi vẫn làm công việc bán thời gian của mình như mọi khi, và hôm nay là đến lượt tôi trực tại quầy thu ngân.
Ping pong.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tôi niềm nở “chào mừng quý khách”, và quan sát diện mạo của vị khách vừa tiến vào cửa hàng.
Và đứng đó là Saegusa-san, trông vẫn kỳ lạ như bao ngày.
Khi hai mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy đẩy cao cổ chiếc áo khoác cô ấy đang mang như để cố gắng che giấu đi khuôn mặt của mình, rồi cô ấy nhanh chóng tiến về phía quầy tạp chí.
Tôi không khỏi cười thầm với dáng vẻ thế này của Saegusa, người đang hành động cực kỳ kỳ quặc, mặc cho hôm qua chúng tôi đã đi chơi chung rất thân thiết.
Và với cách này, tôi vẫn có thể yên tâm tận hưởng cái thú vui bí mật tại chỗ làm thêm của tôi đó là “quan sát Saegusa-san”.
Đầu tiên, Saegusa-san cầm lên một cuốn tạp chí và bắt đầu lật giở các trang.
Tốc độ lật trang của cô ấy nhanh đến mức tôi đoán rằng cô ấy không thể nào đọc được một chữ nào trong đó cả.
Cô ấy nhanh chóng xem xong quyển thứ nhất và bắt đầu cầm lên quyển thứ hai.
Tôi không biết cô ấy định làm gì cả, nhưng tôi khá chắc rằng cô ấy không hề muốn đọc tạp chí.
Thế nhưng, trong lúc tôi đang nghĩ miên man thì Saegusa-san đã đưng bất động tự lúc nào, tôi thấy mặt cô ấy bắt đầu chuyển sang màu tôm chín.
Chuyện gì vậy? tôi bắt đầu chú ý đến quyển tạp chí trên tay cô ấy, và tại đó là bức ảnh cỡ to của idol Shiorin cực kỳ bắt mắt.
Cô ấy nhanh chóng đặt quyển tạp chí lại trên giá và bắt đầu thở sâu như để lấy lại bình tĩnh.
Sau đó, cô ấy lấy giỏ mua hàng và bắt đầu bỏ vào trong đó nào là pudding, cupcake, và trà sữa trân châu và nhanh chóng tiến về phía quầy thanh toán.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh khi mà đang quét các vật phẩm.
Nhưng mà, tôi vẫn không thể nào không nhận ra, Saegusa-san, người mới lúc nãy còn đang cực kỳ xấu hổ vì vô tình thấy bức ảnh của mình trong tạp chí, đang nhìn chằm chằm lấy tôi trong suốt lúc tôi đang thanh toán.
Chỉ mới hôm qua thôi tôi vẫn còn đang đi chơi với Saegusa-san, và nó thật sự không khó để nhận biết rằng đây chính là cô ấy ở khoảng cách này, thế nhưng Saegusa-san vẫn nghĩ rằng tôi không thể nhận ra lớp hóa trang của cô ấy, nên là tôi vẫn giả vờ như không hề nhận ra.
“Tất cả 532 ye—“
“Đây!”
Trước khi tôi kịp nói xong, saegusa-san, không ngoài dự đoán, rút ra một tờ 1000 yên từ trong ví.
Vì chuyện gì đó mà mắt của cô ấy bây giờ trông vô cùng long lanh, cứ như là đang tận hưởng những việc như thế này vậy.
Cô ấy vẫn không hề có dự định đưa cho tôi chút tiền lẻ nào vào hôm nay cả, nên là tôi đành nhận lấy tờ bạc và đưa cho cô ấy tiền thối.
Và như mọi khi, cô ấy lại nắm hẳn lấy cả bàn tay của tôi để nhặt lại những đồng tiền thối.
“Ah!”
Có vẻ như cô ấy đã nhận ra hôm nay tôi có đeo chiếc vòng tay Shiorin, và nhìn nó trông vô cùng hạnh phúc.
“Ờm quý khách? T-tay của cô ..”
Bàn tay của tôi đến bây giờ vẫn còn được bao bọc trong cả hai bàn tay của cô ấy, vậy nên tôi đành cố gắng giấu đi sự xấu hổ của mình và nhắc nhờ Saegusa-san, người trông có vẻ hơi sốc và nhanh chóng nhận lấy tiền thối và bỏ nó vào trong bóp. Cô ấy cúi gằm mặt xuống và rời khỏi cửa hàng tiện lợi trong sự xấu hổ.
Theo cách nào đó thì tôi thấy nhẹ nhõm khi thấy rằng mặc cho chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian gần gũi với nhau vào hôm qua thế nhưng mọi thứ dường như vẫn như cũ, không gì thay đổi cả.
Có vẻ như tôi vẫn có thể tiếp tục giải trí một chút tại chỗ làm thêm này bằng cách quan sát một Saegusa-san kỳ quặc mọi khi thêm một thời gian nữa nhỉ?
_________________________________________
Trans: chap sau là chap mọi người đều mong chờ =))))