Tối hôm đó.
Tôi đang nằm trên giường và nghịch điện thoại.
Hôm qua tôi đã ngủ quá trễ vì mải chơi game rồi nên hôm nay tôi tự hứa là sẽ kiềm chế chơi ít lại.
-picon.
Chỉ khi tôi vừa định nhấn vào biểu tượng game một lần nữa, tôi bỗng nhiên nghe tiếng âm báo tin nhắn từ điện thoại.
Đó là thông báo mới từ group chung với Takayuki, Shimizu, và Saegusa, mà gần đây tôi đã bắt đầu quen với nó.
Không hiểu tại sao mà cái ảnh đại diện của group bây giờ lại là cái hình chiếc hamburger mà Saegusa gửi cho bọn tôi lúc chiều.
Chắc là thằng Takayuki trong lúc cao hứng đã đổi đây mà.
“Cảm ơn vì ngày hôm nay nhé! Tớ đã vui lắm luôn!”
Tin nhắn từ Saegusa.
Tôi bắt đầu nhớ lại Saegusa đã trông sung sướng như thế nào khi mà được ăn chiếc hamburger đó, và tôi tự đã cười khúc khích một mình trong phòng.
Tôi phải làm sao bây giờ, cứ được ở bên cạnh Saegusa là lại làm tôi rất vui vẻ.
Tôi chắc chắn tôi không phải là người duy nhất cảm thấy điều này, chắc chắn là Takayuki và Shimizu cũng cảm thấy tương tự.
Cô ấy là thần tượng nổi tiếng tôi từng xem trên tivi, nhưng cô ấy cũng đồng thời là một con người bình dị, dễ gần, đôi khi thì lại hơi kì quặc, nhưng lại luôn luôn hòa đồng vui vẻ.
Tôi chắc chắn rằng đó là điểm quyến rũ của Saegusa-san.
Và đến đây tôi đã có thể khẳng định rằng cô ấy có thể trờ thành một super idol không chỉ nhờ vào sự dễ thương hay giọng hát hay của mình.
Chính sự hiện diện của Shion Saegusa đã vô cùng thu hút rồi.
Với một Saegusa đang vô cùng vui vẻ như vậy, Takayuki và Shimizu nhanh chóng rep lại tin nhắn của cô ấy rằng hôm nay họ cũng cảm thấy rất vui.
Và vì hôm nay tôi cũng không có buồn ngủ nên là không lý nào tôi lại không trả lời lại một tin nhắn dễ thương đến như vậy từ Saegusa.
Tôi gửi tin nói rằng mình đã có một khoảng thời gian rất vui vào chiều hôm nay, và chúng tôi sẵn sàng đi ăn tiếp bất cứ khi nào cậu ấy thích.
_______________________
-Picon.
Sau khi nhắn cái tin kia được một lúc, điện thoại tôi lại vang lên lần nữa.
Khi tôi mở hộp tin nhắn lên để coi thử lần này là gì đây, thì thấy một tin nhắn mà Saegusa-san gửi riêng cho tôi.
Chỉ mình mình thôi? Cái gì đây? Tôi tự hỏi và mở tin nhắn lên đọc ngay lập tức.
“Um, bây giờ tớ call cho cậu được không?”
Hở? Call á? Tôi bắt đầu nghĩ về việc này, nhưng sau đó tôi lại chợt nhớ là lần trước chúng tôi cũng có gọi nhau một lần rồi, và hiện tại tôi cũng không có bận bịu gì cả, nên là tôi trả lời “oke thôi”
Và một lúc sau khi tôi trả lời, tôi nhận được cuộc gọi từ Saegusa-san.
“Hello?”
“Oh, Takkun! Xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào giờ này nhé!”
Khi tôi nhanh chóng bắt máy trả lời thì giọng nói của Saegusa-san truyền qua với một chút áy náy.
“Không sao đâu, nhưng có chuyện gì vậy?”
“Oh, ….. đó là……”
Đó là? Cái gì vậy?
“Không có gì, nhưng mà …. không được hả?
Không có gì?
Hmm? Cô ấy có ý gì vậy ta?
Đó có phải ý cô ấy là cô ấy gọi cho tôi không vì lí do gì cả?
Đó là Saegusa-san hả?
Tôi đoán nó phải là một cái gì đó …, nhưng sau đó tôi nhận ra là chẳng có gì không tự nhiên cả, vì tôi và Saegusa đã đi chơi chung với nhau ngày hôm nay, và chúng tôi thậm chí còn cùng nhau đi xem phim vào thứ bảy tuần trước.
Thật lòng mà nói, tôi nghĩ chúng tôi đã đủ thân thiết để cùng nhau nói chuyện phím như thế này rồi.
Tôi vẫn không thể tin đươc, nhưng mà tôi cũng không thể phủ nhận sự thật rằng tôi rất muốn được trò chuyện với Saegusa-san.
“Nó bình thường mà, tớ ổn chỉ là hơi lo lắng chút thôi”
“Cậu lo lắng hả? Tại sao?”
Khi tôi cố nén xấu hổ để trả lời lại câu hỏi của Saegusa-san, cô ấy trông có vẻ rất ngạc nhiên khi nghe tôi nói là “lo lắng”.
“Không phải đâu, ý tớ là tớ là fan của …, nó kiểu như là Shi-chan là idol Shiorin của Angel Girls nè, và ngay cả nếu như không phải thì cậu vẫn cực kỳ xinh đẹp nếu so sánh với một người như tớ, hoặc là …, xin lỗi, tớ không biết phải nói như thế nào nữa.”
Tôi không biết mình vừa nói cái gì nữa.
Tôi đã quá lo lắng đến nỗi mà không thể tự chủ mà nói ra vài điều khó hiểu.
“…..”
Saegusa-san vẫn không nói gì cả, và sự im lặng bao trùm chúng tôi, sao cô ấy lại trở nên kì lạ như vậy nhỉ.
Nhưng tôi lại không thể chịu đựng được sự im lặng này một chút nào nữa, nên tôi đành phải lên tiếng.
“……Này Shi-chan?”
“…..Không.”
“K-không?”
Không? Ý cậu là gì khi nói “Không” vậy?
Có vẻ cô ấy đã nói điều gì trước đó, nhưng vì nó quá nhỏ nên tôi đã không thể nghe được.
Sau đó.
“Nó không phải là cậu không xứng đáng với tớ hay gì đó như vậy đâu!”
Lần này cô ấy nói ra một cách vô cùng rõ ràng.
Cô ấy đã hoàn toàn phủ nhận việc tôi không hợp với cô ấy.
“Có phải vậy không.”
“Chắc chắn luôn! Bởi vì!”
“Bởi vì?”
-Bởi vì cái gì vậy?
“À không! Không có gì đâu! Chúc cậu ngủ ngon!”
-và sau đó cô ấy tắt máy.
Tôi tự hỏi chuyện gì xảy ra vậy, nhưng tôi đoán là mấy câu cuối của cô ấy dùng để giấu đi sự xấu hổ của mình.
Nhưng tại sao cô ấy lại xấu hổ chứ? Đó là những gì mà tôi nghĩ.
Tôi tự hỏi …. Không, không, không, đừng có ảo tưởng.
Một ý nghĩ vụt qua tâm trí tôi, nhưng toi nhanh chóng lắc đầu quầy quậy cố quên đi cái ảo tưởng hão huyền đó.
-picon.
Khi tôi đang đánh vật với tâm trí của mình thì tiếng chuông báo tin nhắn lại vang lên lần nữa.
“Hmm? Một bức ảnh?”
Bức ảnh đó được Saegusa-san gửi vào nhóm.
Khi tôi mở nó lên, đó là bức ảnh bốn người chúng tôi ngồi ăn hamburger chiều nay.
Cô ấy nói rằng cô ấy rất thích chụp ảnh vì trước đây mình làm idol, và ba người chúng tôi đã bị chụp chung trong tấm ảnh selfie bằng chiếc điện thoại của cô ấy.
Chúng tôi trông vô cùng vui vẻ trong tấm ảnh đó, và đó là một tấm ảnh đẹp ngay cả với tôi.
Tôi ngắm ngía bức ảnh một chút, nhớ về những kỷ niệm mà chúng tôi có ngày hôm nay, và lưu bức ảnh vào điện thoại của mình.
Nụ cười của Saegusa-san trong tấm ảnh trông cực kỳ cute khiến tôi phải ngắm nhìn cô ấy cả một hồi lâu.
Và tôi cũng cực kỳ hành phúc khi thấy mình trong bức ảnh đang được ngồi bên cạnh cô ấy.
-Picon
Rồi tiếng âm báo tin nhắn vang lên lần nữa.
Lần này, đó là tin nhắn mà Saegusa-san gửi riêng cho tôi.
Đó vẫn là một tấm ảnh.
Tôi mở nó lên, và thấy nó vẫn là tấm ảnh của bốn người chúng tôi mà tôi thấy khi nãy.
Nhưng mà lần này, Saegusa-san đã vẽ thêm vào bức ảnh đó.
Trong bức ảnh là tôi và Saegusa-san đang dùng filter mặt mèo và bao quanh chúng tôi là một đường vẽ hình trái tim màu hồng.
Và ngay bên dưới nó, là một dòng chữ viết tay rất dễ thương: “Chúng ta bên nhau”
Đó chắc chắn là câu trả lời của Saegusa cho câu hỏi khi nãy của tôi.
Các bạn không biết tôi hạnh phúc thế nào khi biết được cảm xúc của cô ấy đâu.
Mặt tôi đỏ rần lên trong sự hạnh phúc và xấu hổ, và tôi lưu tấm hình đó những ba lần.