Ngày hôm sau.
Tôi đang đứng đợi tới giờ hẹn với Takayuki ở trước nhà ga.
“Oh!Takuya! Xin lỗi vì gọi mày ra mà không nói rõ ràng như thế này nhé!”
“Không sao, hôm nay tao rảnh. Muốn kiếm chỗ nào nói chuyện không?”
Takayuki vẫn còn hơi ướt mồ hôi từ hoạt động câu lạc bộ, và ngay cả một thằng con trai tôi cũng thấy nó thật là quyến rũ.
-nếu tôi là nữ chắc tôi yêu hắn luôn quá.
Bây giờ thì tôi đã phần nào hiểu được cảm xúc của Shimizu-san rồi.
Chúng tôi quyết định sẽ nói chuyện ở quán café gần đó.
Sau khi chúng tôi an tọa với mấy ly nước trái cây lấy ở quầy, tôi mở lời, “Vậy có chuyện gì vậy?”
Rồi Takayuki mở miệng, trông có vẻ hơi xấu hổ.
“Ời, hình như tớ bị cảm …”
Lời nói của Takayuki nhỏ một cách bất thường.
Nó không chỉ bất thường mà có vẻ như Takayuki trước đây chưa bao giờ nói lời này cả.
“Ch-chuyện gì vậy?”
“Không, ý là..”
Tôi bắt đầu trở nên lo lắng còn giọng của Takayuki thì nó vẫn cứ nhỏ như vậy.
Thế rồi. Takayuki mở miệng cứ như đã hạ quyết tâm.
“Tao nghĩ là tao bị cảm nắng rồi.”
Vừa gãi đầu xấu hổ, Takayuki vừa cười ngượng ngùng vừa bộc bạch một cái điều chấn động.
-Ehhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!?
Không hẳn là nói quá đâu nhé, nhưng tôi thật sự cực kỳ bất ngờ trước cái tin động trời này.
_________________________
Takayuki, cái tên mà còn không thèm đoái hoài tới con gái từ hồi tốt nghiệp tiểu học, bây giờ lại rơi vào lưới tình với ….! Ây! Với ai???
Tôi đã cực kỳ bối rối với câu chuyện tình yêu đầy bất ngờ này của thằng bạn tôi.
“Chỉ cần nhìn vào mắt của cô ấy thôi là đã đủ để tớ thừ người ra rồi, khi về nhà thì tớ không tài nào ngừng nghĩ về cô ấy được,”
Cái mặt đo đỏ của Takayuki trở nên khá dễ thương trong khi cậu ấy nói câu đó.
“Vậy, người đó là ai ….”
Tôi thấp thỏm hỏi.
Mới hôm qua tôi vừa quyết định là sẽ ủng hộ tình yêu của Shimizu-san, còn hôm nay thì tôi bị kẹt ngay ở cái tình huống cực kỳ khó xử.
Nếu như Takayuki đã có đối tượng rồi thì Shimizu-san sẽ có bất lợi cực lớn.
Nên là lúc này tôi đang cực kỳ lo lắng, và đang thầm cầu trời khấn phật trong lòng rằng cái tên mà thằng kia nói ra sẽ là Shimizu.
“Ờ-ờm…..đó…đó là Shimizu-san….”
“Hửm”
Tôi thấy hơi tội lỗi với Takayuki khi mà hắn đang ngượng ngùng thổ lộ như vậy mà tôi lại không kìm được kêu lên một tiếng.
Và ngay sau đó, tôi đã hiểu được cái tình huống chết tiệt này.
-Cái quái gì vậy, tụi bây là tình song phương rồi đó chòi?
Tôi không nhịn được mà bắt đầu cười khặc khặc cho đến cười khà khà.
Thấy tôi như vậy, cậu ấy bắt đầu giận dữ, “Đừng có cười tao như vậy!” Takayuki, tên này bắt đầu trở nên dễ dàng giận dữ và xấu hổ rồi cơ đấy, hầy, đúng là con người có tình yêu mà.
Khi đã biết hết mọi thứ, tôi gật gù như một ông cụ non.
Và sau đó.
“Ừa, mày có thể hẹn hò được với Shimizu-san đó.”
Tôi trả lời một cách đơn giản.
“Đừng có nói như dễ lắm vậy! Đây là Shimizu-san đó mày biết không? Không biết mày đã nghe chưa? Ở trường cấp hai, cô ấy được gọi là “Công chúa cô độc” đó và mọi người nói cô ấy luôn giữ khoảng cách với bất cứ những tên nào lân la lại gần đấy.”
“Không, nhưng mà bây giờ chúng ta đang đi chơi chung rất thân thiết mà.”
“Nó, nó đúng nhưng mà…..”
Takayuki bắt đầu liệt kê ra hàng tá những cái lý do vô lý hết sức, nhưng với tôi, người đã biết hết đầu đuôi câu chuyện thì nó chẳng khác nào một trò hề cả.
Nhưng tôi không muốn nói thẳng với hắn là Shimizu-san cũng thích hắn. vì điều này nó thật không công bằng.
Ngay từ ban đầu, nó chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi hai người họ hẹn hò, mặc cho không có sự giúp đỡ của tôi đi nữa.
“Ờ, ờm, có một việc tao muốn nhờ mày.”
“Hmm? Việc gì?”
“Ờm, thứ bảy tuần tới thì giải đấu liên trường sẽ khởi tranh, và mặc dù chỉ mới năm nhất nhưng tao được ở trong đội hình chính thức, nên là mày có thể mời mọi người tới cỗ vũ tao được không?”
Có vẻ như ở câu lạc bộ Takayuki đủ giỏi để tham gia giải đấu mặc cho cậu ấy chỉ mới năm nhất.
Nên là tôi không còn cách nào khác ngoài giúp đỡ cho sự cố gắng của Takayuki mặc cho nó chẳng liên quan gì đến tình yêu cả.
“Ời, hôm đó tao cũng rảnh, để bây giờ tao lên Lime hỏi mọi người liền luôn cho.”
“Eh? Cảm ơn, nhưng mà bây giờ luôn hả? Mày nghiêm túc chứ?”
“Chắc chắn”
Tôi ngó lơ sự lo lắng quá mức của Takayuki và gửi tin nhắn vào trong nhóm Lime.
“Thứ bảy tới có một trận đấu vòng loại tỉnh, các cậu có muốn đi cỗ vũ cho Takayuki không?”
Okay, tôi đã gửi nó.
Takayuki lo lắng nhìn vào tin nhắn của tôi.
Tên đó có vẻ rất mong chờ câu trả lời của bọn họ, nhưng mà không ngoài dự đoán, họ không có trả lời liền lúc đó.
……..
-Picon
“Tớ sẽ đi!”
Đây rồi.
Nhưng nó không phải từ Shimizu-san mà là từ Saegusa-san.
Tôi mừng là Saegusa-san đã nhận lời, vì cô ấy cũng là bạn của Takayuki và đồng thời cũng là người giúp đỡ cho Shimizu-san nữa.
Nhưng khi nghĩ lại, liệu nó có an toàn cho một người nổi tiếng như Saegusa-san tới mấy sự kiện nhiều người như là giải đấu liên trường như này không.
Liệu điều này có làm cho đám đông hỗn loạn không? Takayuki dường như cũng nhận ra điều này và cười nhăn nhó, mặc cho trông tên này lại phởn hết ý.
Nhưng mà có lẽ cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho mấy dịp như thế này rồi, và cô ấy thậm chí còn gửi cho tôi cái nhãn dán Shiorin có cử chỉ như là hãy yên tâm nhé.
“Phụt! chuyện gì với cái nhãn dán này vậy?”
Takayuki, người chưa từng thấy cái nhãn dán này, không thể nhịn được cười khi nhận được nó.
Nhờ có cái nhãn dán Shiorin cute siu cấp, Takayuki dường như đã đỡ lo lắng hơn một chút, vậy nên tôi thuận đà gửi cho cậu ấy thêm cái nhãn dán Shiorin làm dấu tay “good job”.
Rồi khi thấy nó, cậu ấy lại tiếp tục cười như điên, “Ể, mày cũng có cái bộ nhãn dán này à.”
“Tớ cũng sẽ đi nữa! Chúc may mắn, Yamamoto-kun!”
Khi đang cười nắc nẻ vì cái nhãn dãn tôi vừa gửi, Shimizu-san cũng đã nhắn câu trả lời của mình vào trong nhóm.
Khi nhìn thấy Takayuki nhìn vào màn hình, tôi thấy mừng cho thằng bạn mình vì nó đã mời được người mà nó thích.
“Mừng cho mày, Takayuki. Tao cũng muốn có bạn gái nữa, nhưng mà tao lại chẳng nối tiếng chút nào.”
Tôi thật sự cực ghen tỵ với cuộc tình của Takayuki đến nỗi mà tôi không kìm được mà than thở một tiếng.
Tôi chẳng được nổi tiếng như Takayuki, nên tôi đoán là tôi phải làm hết sức trong khả nẳng để cải thiện bản thân thôi nhỉ.
“Takuya, mày … giỡn chơi hay thiệt rứa mậy?”
Thế nhưng những gì Takayuki đáp lại lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
Cậu ấy đang nhìn tôi với cái ảnh mắt không thể nào tin được.
“Ý-ý mày là gì vậy?”
“….Không, không có gì. Nhưng mà, đừng lo, tao khẳng định đấy, mày sẽ ổn thôi. Phải nói là mày cực kỳ may mắn đấy.”
Tôi cười trừ, tự hỏi cái may mắn mà hắn nhắc đến là cái gì và nói “cảm ơn” tới Takayuki, người đã động viên tôi.
Takayuki lại cười vào mặt tôi cứ như tôi là Trúa hề vậy.
-Picon
Tiếng thông bào tin nhắn tới, và tôi kiểm tra Lime.
“Đây là cơ hội của cậu, Saku-chan! Chúng tớ sẽ support cho!”
Đó là tin nhắn từ Saegusa-san, và nó liên quan đến chuyện lúc nãy bọn tôi trao đổi
Tôi nói, “Phải đấy! tớ đồng ý! Tớ sẽ cho hai cậu thời gian ở một mình ngay khi có cơ hội!” Saegusa sau đó lại gửi cho tôi cái nhãn dán hình Shiorin với đôi mắt hình trái tim
Ể cái gì đây? Sao dễ thương quá trời đất vậy--.
(Cái này trans cố ý để Takayuki xưng tớ cho giống kiểu thiếu nam đang iu nhé) (chỗ này trans định dùng là "tình trong như đã mặt ngoài còn e" thay cho "song phương" nhưng mà thấy không hợp ngữ cảnh lắm, ae nếu thấy hay hơn thì nói để trans sửa kh thì lơ cái note này đi nghe) (đấy, anh main cuối cùng cũng hiểu cảm giác của bọn mình mỗi khi đọc truyện của ảnh rồi đấy) (mấy chap trước nhìn vào tình huống thì thấy dùng từ tệp Gif là sát nghĩa nhất, nhưng mà dạo nay thấy mấy đứa trong truyện cứ gửi qua gửi lại miết nên đổi thành nhãn dán cho phù hợp) (có thể là ba người kia đã lập một nhóm riêng từ hôm trước, vì bên eng không có nhắc đến chuyện này nên tui không dám thêm vào, ai đọc raw rồi thì có gì bổ sung tôi với nha) (lần này chắc vì là nhãn dán nên anh main không có bấm lưu 3 lần được kkk)