Sau khi chúng tôi dùng xong bữa trưa, chúng tôi quyết định cùng nhau đi xem phim, có vẻ như Saegusa-san có một bộ phim cô ấy muốn xem.
“Takkun! Lối này!”
Saegusa-san dẫn tôi đi xuyên qua đám đông như lúc nãy.
Vâng và tất nhiên tên của tôi đã được thay thế bằng “Takkun”
Bây giờ tôi mới biết được Saegusa-san đã xấu hổ như thế nào khi bị chọc kêu bằng biệt danh như vậy.
Nếu như đó là bạn thuở nhỏ hay là bạn lâu năm gì đó thì tôi thấy hoàn toàn ổn.
Nhưng được gọi như vậy bởi super idol Saegusa thì lại cực kỳ xấu hổ khi nhìn lại khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Sau khi đi bộ được một lúc, chúng tôi đã đến rạp phim.
Vì là một thành phố lớn, nên là một tòa nhà được tích hợp nhiều công năng từ nhà hàng đến khách sạn nên là nhìn từ bên ngoài thì khó mà có thể nhận ra được đây là một rạp chiếu phim.
Chúng tôi bước vào bên trong và mua vé bộ phim mà Saegusa-san muốn xem.
Có vẻ như bộ phim cô ấy muốn xem là một bộ phim tình cảm tên là “Truyền đạt cảm xúc, kéo gần khoảng cách.”
Bộ phim này nổi tiếng bởi diễn viên Ayari Niimi, trưởng nhóm Angel Girls, Akarin.
Bên cạnh việc làm một idol, Akarin đã là một nữ diễn viên nhí đình đám ngay từ nhỏ, và kỹ năng diễn xuất của cô ấy đã khiến không ít các công ty điện ảnh săn đón sau khi lớn lên.
Nên là không phải là vì cô ấy là idol nên mới được chọn đóng vai chính hay gì cả.
Tôi nhìn sang Saeagusa-san, tự hỏi vì sao cô ấy lại muốn xem bộ phim này và thấy cô ấy đang tươi cười vui vẻ trông có vẻ rất mong đợi.
________________________
Chúng tôi chọn ghế ở cuối phòng, cố gắng càng gần càng tốt, mua nước và vào rạp.
Sau đó, đèn trong rạp phụt tắt, quảng cáo bắt đầu được chiếu, Saegusa-san tháo chiếc kính râm xuống: “Cuối cùng mình cũng có thể bỏ cái này xuống.”
Đúng là rất khó chịu khi cứ phải đeo kính râm miết như vậy nhỉ, đúng là người nổi tiếng cũng có cái khó của họ nhỉ.
Nên là tôi với sang thì thầm với Saegusa, người vừa mới nãy vẫn còn rất khó chịu.
“Khổ quá nhỉ. Nhưng mà thật sự tớ thấy khá vui khi cuối cùng cũng có thể thấy được rõ ràng gương mặt của Shi-chan trong rạp phim như thế này đó.”
Tôi cười cười chọc cô ấy bằng đánh giá của mình, cô ấy quay ngoắt lại và nhìn chằm chằm vào tôi.
Gương mặt của cô ấy đã đỏ lựng tự lúc nào, đến mức mà chỉ với ánh sáng mờ mờ từ màn hình của rạp mà tôi vẫn có thể thấy được.
“Cậu không được như vậy oke, chúng ta phải tập trung xem phim chứ.”
“hahaha, vâng vâng.”
“chúng ta tới đây để xem phim, chứ không phải là khuôn mặt của tớ.”
Tôi cười cười và đồng ý với câu nói của cô ấy.
“Nhưng có lẽ, lâu lâu cậu quay qua liếc một chút thì không sao đâu.”
Khi tôi đang cười, Saegusa cúi đầu xuống và ngượng ngùng lẩm bẩm như vậy.
Nghe được câu nói đó, bỗng nhiên điệu cười của tôi trật tông và trở nên ngớ ngẩn, và khỏi cần nói cũng biết, mặt tôi đỏ hết cả lên.
___________________
Bộ phim bắt đầu.
Bộ phim là bản Live-action của một bộ Shoujo manga rất nổi tiếng.
Bộ phim này đang nổi đến mức mà các bạn cùng lớp của tôi đang không ngừng bàn tán về nó cũng như độ dễ thương của Akarin.
Đây là một thiên tình sử về một chàng trai và một cô gái cực kỳ yêu nhau thế nhưng bọn họ đành phải giấu đi cảm xúc của mình vì hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, cuối phim họ đã đến được với nhau nhờ những lời động viên không ngừng của bạn bè cũng như người thân những người đã nhận ra được cảm xúc của họ.
Chàng trai chỉ là một cậu học sinh trung học bình thường thế nhưng cô gái lại là một idol nổi tiếng, và sự khác biệt về địa vị xã hội đã khiến khoảng cách của bọn họ khó mà kéo gần lại được. (Trans: ê tui biết cặp này nè)
Thế nhưng, cuối cùng chàng trai đã có thể tỏ tình được với cô gái, người sắp phải chuyển trường để phục vụ cho các hoạt động idol, nhờ sự giúp đỡ của bạn bè xung quanh, họ cuối cùng đã hẹn họ với nhau.
Cuối cùng nữ chính vẫn phải chuyển trường thế nhưng không cần biết họ cách nhau bao xa về mặt địa lí, khoảng cách tâm hồn của cả hai giờ đây đã gần nhau hơn bao giờ hết, thật đúng là một chuyện tình ngọt ngào và cảm động.
Nữ chính là một idol, điều đó khiến tôi không khỏi liên tưởng tới Saegusa-san.
Tôi thử tưởng tượng một lúc nào đó Saegusa-san buộc phải chuyển trường như vậy. tôi đã cố gắng hình dung ra thử xem những thứ mà mình có thể làm, nhưng mà tôi không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì cả.
Chúng tôi đã trở thành bạn tốt của nhau, và ngay cả bây giờ chúng tôi cũng đang ngồi xem phim cùng nhau nữa, nên là thật sự rất khó để tượng tượng ra cái viễn cảnh mà cô ấy rời đi.
Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy nước mắt đã lăn dài trên gò má của Saegusa.
Diễn xuất của Akarin cực kỳ tuyệt vời, nó thật sự rất chân thật và dễ khiến cho khán giả thấy đồng cảm với cảm xúc của một người còn gái bị mắc kẹt giữa sự nghiệp và tình yêu. Tôi đã thật sự cảm động đến rung rung nước mắt.
______________________
Chúng tôi rời rạp chiếu và thả bộ cùng nhau về phía cửa ra.
Nhưng mà, có vẻ như là do dư âm của bộ phim nên trong suốt quãng đường này, Saegusa-san chỉ đi trong im lặng.
“……..Takkun, cậu sẽ không chuyển trường đâu phải không?”
Saegusa-san bất ngờ dừng lại và thủ thỉ với tôi.
Tôi ư? Không phải là ngược lại hửm? Nhưng thấy biểu cảm của Saegusa-san lúc này, không đời này tôi có thể hỏi một câu vô tâm như vậy.
Bởi vì mới lúc nãy tôi cũng có cảm giác như vậy.
Vì vậy tôi mỉm cười nhìn lại Saegusa.
“Không sao đâu, tớ sẽ không chuyển trường đâu mà.”
Khi nghe được câu trả lời của tôi, cô ấy mỉm cười thở phào “Thật là may quá.”
Và sau đó.
“Tớ cũng sẽ không chuyển trường đâu, đó là lí do tại sao tớ nghỉ làm idol và …”
Nghe những lời đó, bỗng nhiên cảm xúc trong tôi hỗn loạn cả lên.
Đó có phải là do tôi vừa mới xem một bộ phim tình cảm sướt mướt không.
Nhưng tôi vẫn không thể nào dừng lại cái cảm xúc đang nhen nhóm sâu thẳm trong trái tim này của tôi được.
Ý của cô ấy là gì khi nói nghỉ làm idol cơ chứ?
Có phải là do Saegusa-san còn có lí do nào khác ngoài việc học để nghỉ làm idol.
Tôi không thể nào ngưng thắc mắc về việc đó được..
“Nào nào, trễ rồi đó, nhanh lên và về nhà nào.”
Có vẻ như Saegusa-san cũng đang cảm thấy rối rắm như tôi nên là cô ấy nắm lấy tay tôi và kéo đi về phía thang cuốn.
Tôi không thể nhịn được cười khi thấy cử chỉ dễ thương của Saegusa-san khi cô ấy nắm lấy tay tôi và kéo băng băng về phía thang cuốn.
Sự khó chịu lúc nãy của tôi bỗng nhiên biến mất, và bây giờ tôi sẽ tận hưởng khoảng thời gian cuối ngày thư giãn với một Saegusa vui nhộn và nhí nhảnh như thế này.
Nên là.
“Hôm nay vui cực kỳ luôn! Lần sau chắc chắn nhớ rủ tớ đi nữa nhé!”
Tôi mỉm cười và nắm chặt lại bàn tay nhỏ bé của Saegusa.
Cô ấy có vẻ như khá bất ngờ với hành động của tôi, nhưng cô ấy đã ngay lập tức bình tĩnh lại và nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, “Vâng, chắc chắn rồi!”.
-chắc chắn sao,
Má của Saegusa-san đã phơn phớt hồng khi mà cô ấy nói câu đó với tôi.