Chương 1: Đổi chỗ
“Chào buổi sáng”
“Chào buổi sáng”
Hôm nay là thứ sáu
Trong khi mọi người trong lớp đang chào hỏi nhau thì tôi đang nằm rạp trên bàn của mình.
Vì phải vừa học vừa làm cả tuần nên tôi đuối như trái chuối vào cuối tuần. Tối nay tôi vẫn phải làm thêm tới khuya nên bây giờ tôi phải tiết kiệm năng lượng hết mức có thể.
“Yo! Chào buổi sáng Takuya! Mày bị sao vậy? Nhìn mày như sắp chết đến nơi rồi ấy”
“Im đi! Hôm nay tao phải làm thêm và tao cần tiết kiệm năng lượng”
“Mày vừa mới lên cao trung thôi mà tao thấy mày đã chẳng có một chút tương lai nào rồi”
Thằng vừa nói chuyện với tôi là Takayuki Yamamoto, một đứa bạn lâu năm của tôi. Takayuki là một thằng khá cao và lực lưỡng, hắn cũng khá ngầu và chơi thể thao rất giỏi. Vì vậy nó được chọn làm một trong các hạt giống triển vọng của đội bóng rổ.
Takayuki rất nổi tiếng với tụi con gái, hoàn toàn trái ngược với tôi. Nhưng hắn cũng khá tốt khi chịu khó làm bạn của tôi từ hồi cấp một đến giờ.
Ahhhh, nếu tôi là con gái chắc tôi yêu hắn luôn quá! Takayuki quả là một chàng trai lí tưởng.
“…… Mày lại đang nghĩ cái gì ghê ghê nữa rồi hả? Đừng có lãng phí tuổi trẻ của mình chớ Takuya. Tích cực lên coi nào”
Sau đó Takayuki cười như điên rồi vỗ lưng tôi và quay về chỗ ngồi trong khi chào các bạn khác trên đường đi.
Ngay khi tôi định ngủ tiếp thì bầu không khí trong lớp chợt thay đổi. Không cần nhìn tôi cũng biết tại sao.
Tất nhiên là bởi Saegusa-san đã đến lớp. Tôi không để ý và tiếp tục tiết kiệm năng lượng cho đêm nay.
Một Saegusa-san kỳ lạ thường tới cửa hàng chỗ tôi làm thêm, có lẽ là tại nhà cô ấy gần đó, đang ở trong lớp, và tôi có thể nghe thấy cô ấy đang thân thiện chào hỏi mọi người trong lớp.
Thật lòng mà nói thì tôi vẫn khá tò mò tại sao Saegusa-san lại hay hành xử kỳ quặc như vậy tại cửa hàng tiện lợi.
Ngay từ lúc tôi bắt đầu làm việc ở đó thì cô ấy thường xuyên xuất hiện và hành xử kỳ quặc như ngày hôm qua.
Nhưng có vẻ như Saegusa-san nghĩ mình đã cải trang rất tốt và tôi không thể nhận ra được cô ấy. Thôi thì tôi sẽ tôn trọng cô ấy và giả vờ như không biết vậy.
Tôi sẽ cực kỳ xấu hổ nếu như có người nhận ra mình sau khi mình đã làm ngần ấy hành động kỳ quặc, chắc tôi phải tìm một cái hố nào đó để chui xuống quá.
Mà cũng không quan trọng, vì chắc chắn sẽ chẳng ai tin tôi nếu tôi kể họ nghe về những hành động kỳ quặc của Saegusa-san đâu. Tôi cười thầm trong lòng với suy nghĩ của mình.
________________________________
“Được rồi, có vẻ như các em đã quen với lớp mới rồi nên chúng ta bắt đầu đổi chỗ ngồi nhé”
Sáng nay, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi đã cho chúng tôi đổi chỗ.
Trong lớp có người thì vô cùng hân hoan, có kẻ thì lại nơm nớp lo sợ. Ờm thì phản ứng của mọi người cũng dễ hiểu thôi.
Khỏi cần nói cũng biết là những người ngồi gần Saegusa-san đang rất lo lắng bị chuyển ra xa cô ấy còn những người ngôi xa thì đang rất sung sướng vì giờ đây họ đã có cơ hội.
Tên tôi là Ichijo bắt đầu bằng chữ “I” nên tôi ngồi bàn đầu bên cạnh cửa sổ theo cách sắp xếp đầu năm.
Nói thật là tôi khá thích chỗ ngồi này vì vừa có thể tắm nắng, vừa có thể nhìn bảng rất dễ dàng. Chúng ta phải tạm biệt rồi, “chỗ ngồi-chan”.
Tôi thì cảm thấy mình ngồi đâu cũng như nhau cả nên đã nhẹ nhàng lên bảng rút một tấm phiếu và biết được chỗ ngồi mới của mình.
“Okay, số của Ichijo-kun là bảy, người tiếp theo là Ueda”
Chỗ ngồi của bọn tôi được xếp theo số thự tự trên phiếu. vì lớp tôi có 40 người nên sẽ có bốn hàng bảy học sinh và hai hàng sáu học sinh. Số thứ tự trên phiếu thì được đánh bắt đầu từ hàng gần sát cửa sổ.
Nói cách khác là chỗ ngồi mới của tôi nằm trong góc cuối lớp kế bên của sổ . Thật sự thì tôi khá may mắn khi lấy được chỗ ngồi ở góc lớp mặc dù là sẽ hơi khó thấy bảng.
Nhưng sau khi biết được chỗ ngồi mới của tôi, tôi lại nghe Saegusa, người ngồi chéo đằng sau tôi đang chắp hai tay lại và tụng: “Làm ơn, sáu, bốn, mười bốn…..”
Này Saegusa-san, cậu biết đấy, đây không phải là cửa hàng tiện lợi đâu đấy, đừng có hành động kỳ lạ chớ. Tôi nhắc nhở cô ấy trong đầu.
“ Tiếp theo, Saegusa-san”
“vâng”
Khi được giáo viên gọi, một Saegusa-san năng động đứng dậy, nhảy chân sáo về phía bục giảng, có vẻ như cô ấy đã thông suốt điều gì rồi.
Cô ấy từ từ mở tấm phiếu, không ngừng run rẩy cầu nguyện như là đang coi điểm bài kiểm tra vậy.
Mọi người trong lớp đang lo lắng nhìn cô ấy.
Không chỉ những thành viên trong lớp, mà hình như cả cái trường thậm chí cả cái đất nước này đang tập trung vào cô ấy đó chứ. Thời điểm mà chỗ ngồi của một cựu idol được quyết định đang thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Không thể tin được …….. thật luôn?”
Saegusa-san, người nhìn thấy kết quả của tờ phiếu đang run rẩy bụm chặt miệng của mình.
Chuyện gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Giáo viên lấy tờ phiếu trên tay Saegusa-san và ghi kết quả lên bảng.
“Được rồi, Saegusa-san số 14. Tiếp theo Shimizu-kun”
Saegusa-san vừa run rẩy, vừa lảo đảo quay về chỗ ngồi.
Mọi người trong lớp không ai hiểu tại sao Saegusa-san lại phản ứng như vậy. Vì giờ chỗ ngồi của Saegusa-san đã được quyết định nên mọi người dường như đều trở nên cực kì hưng phấn, ai cũng mong chiếm được chỗ ngồi gần Saegusa-san.
Nó chỉ là một chỗ ngồi thôi mà, không hơn không kém …… tôi tự nói với bản thân trong khi các chỗ ngồi mới dần được viết lên bảng
Ồ hiểu rồi …. Thì ra là thế.
Cuối cùng tôi nhận ra rằng ở trên bảng, chỗ ngồi trống duy nhất bên cạnh tôi đã được điền cái tên: Saegusa