CHƯƠNG 5: VÉ XEM HÒA NHẠC
Hôm nay là thứ hai.
Tôi dậy sớm hơn thường lệ và thong dong thả bộ đến trường.
Khi tôi bước vào lớp, chỉ có một mình Saegusa-san ở đó. Cô ấy đã ngồi ở chỗ của mình và đang mê mẩn đọc cái gì đó vào sáng nay.
Thật lòng mà nói, tôi khá bất ngờ khi thấy Saegusa-san vào giờ này ở lớp. Tôi nghĩ cô ấy sẽ là một người rất khó dậy sớm vào buổi sáng và luôn đến trường sát giờ vào lớp cơ.
“Chào buổi sáng Saegusa-san”
Mặc dù cô ấy là cựu idol nhưng bây giờ cô ấy lại là bạn cùng lớp với tôi.
Sẽ thật là khiếm nhã nếu tôi đi ngang qua cô ấy mà không nói lời nào cả, vì vậy tôi cất tiếng chào cô ấy như bao người.
Nhưng khi mà tôi đã gặp Saegusa-san quá nhiều lần tại cửa hàng tiện lợi tôi làm thêm, tôi cảm giác như mình cũng khá gần gũi với cô ấy đấy chứ.
“Eh,ah, Ichijo-kun, chào buổi sáng.”
Có lẽ là bị giật mình bởi tiếng chào của tôi nên cô ấy đã đánh rơi quyển sách mà mình đang đọc xuống sàn nhà.
Tôi giơ tay ra định nhặt giúp cô ấy quyển sách thì ngay lập tức bằng một tốc độ mắt thường khó thấy được, idol-san đã nhặt lấy quyển sách và bỏ tuột nó vào trong cặp của mình.
Chuyện gì vậy? Cô ấy không muốn bị mình đọc được quyển sách đó đến vậy à?
Saegusa-san cười trừ như thể mình vừa bị bắt quả tang làm một điều gì đó xấu xa vậy.
Ừ thì, đọc cái gì là chuyện của cậu, và tôi chắc rằng ai cũng có một hay hai sở thích bí mật mà không muốn bị người khác biết, vì vậy tôi ngừng quan tâm về nó và tiến về chỗ ngồi.
Khi tôi đi ngang qua cô ấy, đầu tôi nghĩ bâng quơ: “ Quyển sách này sẽ giúp bạn trở nên cực kì nổi tiếng và không ai có thể kháng cự lại sự hấp dẫn của bạn.” Thôi đừng để ý những gì tôi nói ….
Thôi được rồi, thành thật time, tôi cực kỳ tò mò về việc tại sao, Saegusa-san, một cựu idol lại đọc một quyển sách mà tôi không được phép xem, có lẽ cô ấy cũng có cuộc sống riêng thầm kín của mình.
Nếu một cô gái xinh đẹp như Saegusa-san phải phiền não về chuyện tình cảm thì chắc đối tượng của cô ấy phải là một người cực kỳ nối tiếng hoặc là anh hùng giải cứu thế giới cũng nên.
Trong khi tôi đang ngồi suy nghĩ về việc này, Saegusa-san, nhân vật chính trong câu chuyện, đang liếc nhìn tôi sau đó lại xấu hổ giấu mặt mình sau quyển sách, rồi lại tiếp tục quay qua liếc nhìn tôi lần nữa…..
Saegusa-san đã tiếp tục cư xử như vậy nguyên cả buổi sáng.
_______________________________
“Hey, chào buổi sáng Takuya.”
“Oh! Ohayo Takayuki.”
Takayuki vào lớp sau khi hoàn thành luyện tập buổi sáng ở câu lạc bộ.
Tôi thật sự không hiểu làm sao cậu ấy có thể sắp xếp thời gian để luyện tập bóng rổ buổi sáng nữa.
Tóc của Takayuki vẫn còn ướt một chút do mồ hôi, trông cậu ấy thật là gợi cảm ngay cả với một thằng con trai như tôi.
Nếu tôi là con gái, chắc chắn tôi sẽ yêu cậu ấy rồi.
“Này này, tao có tin tốt đây.”
“Hmm, chuyện gì vậy.”
Takayuki lục lọi một chút trong cặp của cậu ấy rồi lấy ra hai chiếc vé và chìa cho tôi xem với vẻ tự hào.
“Takuya, cuối tuần này mày rảnh chứ?”
“Ừ, tao rảnh, sao vậy?”
“Hãy trầm trồ đi. Đây là vé xem hòa nhạc của nhóm DDG vào thứ bảy tuần này. Đi không?”
“Really nigga? Chắc chứ?”
“Tuyệt không? Điều đó nghĩa là chúng ta sẽ được thấy YUI-chan ngoài đời đấy?
“Tất nhiên! Ba tao bất ngờ có được cặp vé này ở chỗ làm.”
Trong khi tôi đang vừa thấy thú vị vừa thấy hạnh phúc thì bỗng nghe một tiếng động ầm ĩ vang lên bên cạnh mình.
CLANG!!!
Tôi và Takayuki cùng bị giật mình bởi âm thanh đó và chúng tôi lia mắt xem thử có chuyện gì đang xảy ra vậy. Có vẻ như đó là tiếng Saegusa-san đẩy mạnh ghế và đứng dậy.
Saegusa-san, người đang đứng ngay bên cạnh bọn tôi đang có vẻ mặt trông thật tuyệt vọng, cứ như là tận thế đến nơi rồi ấy.
“Saegusa-san? Có chuyện gì vậy?”
Takayuki sợ sệt gọi Saegusa-san.
Nhưng một Seagusa-san đang trong trạng thái tồi tệ chỉ yếu ớt nói: “Tớ xin lỗi”, rồi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi lớp với khuôn mặt tái nhợt.
“Có chuyện gì xảy ra vậy”
“Tao chịu”
Tôi và Takayuki chỉ có thể nhìn theo bóng lưng đang rời khỏi lớp học của cô ấy với khuôn mặt khó hiểu.
Ngay trước khi tiết sinh hoạt chủ nhiệm bắt đầu thì Saegusa-san quay lại lớp.
Cô ấy vẫn vui vẻ chào hỏi các bạn như mọi khi.
Hồi nãy, Saegusa-san thật sự rất kì lạ, nhưng tôi mừng là bây giờ cô ấy đã bình thường trở lại.
“Cậu biết đấy, mình không muốn thua Yui-chan đâu ….”
Khi tiết sinh hoạt bắt đầu, tôi nghe giọng của Saegusa-san lẩm bẩm bên cạnh tôi.
Khi tôi quay mặt về hướng phát ra âm thanh thì thấy mặt Saegusa-san trông rất nghiêm túc, cứ như cô ấy vừa quyết tâm một điều gì đó rất lớn lao vậy.
Và có vẻ như,
Saegusa-san đang ngày càng kì lạ hơn thì phải.