Trans: Gold
Edit: JackJs
________________________
Người tiếp theo tôi đến gặp là Ban, nhưng anh ấy cũng không chịu nhận tiền của tôi luôn. Thậm chí anh còn cho thêm vài giống cây vừa tìm được trong rừng nữa.
“Cám ơn anh nhiều. Nhưng luôn làm người được nhận mà không trả lại gì cũng làm em áy náy lắm.”
“Em đã làm đủ rồi.”
Anh ấy nói vậy và đưa tay lên xoa đầu tôi.
Tôi tiếp tục kiên trì đưa tiền trả anh, nhưng Ban không chút bận tâm và bắt đầu kể lể về binh pháp săn bắn.
Ơ kìa, sao hôm nay anh tự dưng nói nhiều hơn hẳn thế? Nhiều thứ phải nhớ thế này thì sao em rảnh mà nghĩ đến chuyện tiền nong đây. Cái này nghe quan trọng đấy; phải lấy giấy mình vừa mua ra ghi lại mới được.
Khi tới giờ giới nghiêm, tôi lên đường trở về nhà. Không những thất bại trong việc đền đáp ơn nghĩa, giờ đây ân tình đó còn to lên. Tôi phải tìm cách khác để trả nợ cho anh thôi, có vẻ dùng tiền là anh không nhận rồi.
“Là thế đấy, chẳng ai muốn nhận tiền cả nên Cha giữ nó hộ con được không ạ?”
Không còn phương án nào khác, tôi quyết định sẽ đưa phần tiền đấy cho Cha Folke.
“Nhóc không phân biệt được nhà thờ với ngân hàng à?”
“Thế cha cứ coi nó như một khoản quyên góp mà lúc cần con có thể thoải mái lấy về là được?”
“Kiểu đấy ai gọi là quyên góp!”
Cha cứ chống đối làm gì nhỉ? Việc thuyết phục tốn thời gian lắm, con không muốn làm đâu.
“Nhóc nói muốn ta giữ hộ, nhưng sao nhóc lại dám chắc rằng ta sẽ không lấy cắp nó? Ta không trong sáng và ngay thẳng tới thế đâu.”
Một linh mục có nên thở ra câu đấy không hả?
Ít nhất thì tính trung thực là một điểm đáng khen đối với một linh mục, nhưng tuyên bố đó cũng khá quan ngại đấy. Dù vậy, kể cả có gạt cái danh linh mục qua một bên thì để lão Folke trộm mất tiền cũng chẳng có vấn đề gì cả.
“Thà để Cha trộm còn hơn cất ở nhà, ông già nhà con kiểu gì cũng lục ra nó rồi đem đi mua rượu mất.”
“Thà để ta trộm luôn còn hơn á? Chẳng hiểu nổi là nhóc đang tin tưởng ta hay không nữa… ”
“Theo nghĩa nào đó thì đúng vậy. Ít nhất con cũng biết rằng Cha sẽ không tiêu tiền vào rượu, đúng hơn là Cha chỉ biết dùng mua sách hay những thứ cần thiết để ghi ghép lại nghiên cứu thôi.”
“Hửm… Không giấu gì nhóc, giờ ta đang kẹt tiền vì lỡ mua quá nhiều thứ. Thế cho nên dù buồn lắm nhưng ta đành phải nhận tiền ủng hộ của nhóc vậy…”
Ông bạn nghiện nghiên cứu của tôi ơi, chính vì thế này nên ông mãi vẫn độc thân vui tính đấy.
Lão gốc cũng là người đứng đắn và tốt bụng, nhưng cứ dính vào việc nghiên cứu là ông ta lại mặc kệ sự đời như vậy đấy. Mà hơn nữa tôi cũng chẳng rõ việc lão biết về nhược điểm của lão có giúp được gì không hay đơn giản chỉ là điềm báo của việc lão đã tiến vào quá sâu rồi.
“Nếu vậy xin cứ dùng tiền của con tùy thích. Nếu Cha dùng nó mua thêm sách hay thúc đẩy được tiến độ giải mã ngôn ngữ cổ thì kiểu gì con cũng vui cả thôi.”
“Nhóc nói thật chứ?”
Lão Folke đột nhiên trưng ra cái biểu cảm thậm chí còn trẻ con hơn bất kì vẻ mặt nào của tôi—một đứa trẻ theo đúng nghĩa đen— từng để lộ ra. Một nụ cười như vậy chắc sẽ thu hút phái nữ lắm, nhưng đáng buồn là nhân cách của lão không cứ thế mà thay đổi được.
“Ối… nhưng mà… Người ngoài nhìn vào có khinh bỉ nếu biết ta dùng tiền của nhóc không nhỉ?”
“Con không biết là Cha có để tâm tới ánh mắt người đời đấy.”
“Thì dù gì ta cũng là linh mục mà.”
Thế mời Cha giải thích cho con cớ gì phải hóa thân làm một linh mục xác sống lâu tới thế?
“Ờ thì, nếu Cha sợ bị đánh giá, sao ta không xem nó như một quỹ chung nhỉ? Cả Cha và con đều có thể dùng tiền miễn là vì mục đích nghiên cứu.”
“Thế thì nó khác gì đề nghị ban nãy của nhóc?”
“Y như nhau cả; chỉ khác mỗi cách thể hiện thôi. Vì là quỹ nghiên cứu chung nên tiền cũng là dùng chung luôn.”
Tôi đang cố thuyết phục lão rằng chỉ cần thay đổi cái vẻ ngoài thôi là đủ để xử lý vấn đề từ dư luận rồi.
Lão Folke đang vắt óc suy nghĩ gì đó.
“Một quỹ nghiên cứu chung à, suy nghĩ thú vị phết đấy. Nếu lúc ta làm việc ở thủ đô mà có thứ gì đó kiểu vậy thì đã tốt…”
“Dù gì thì việc nghiên cứu cũng vô cùng tốn kém mà.”
Ngay cả trong tưởng tượng của tôi, việc một nghiên cứu nhỏ như giải mã ngôn ngữ cổ có trợ cấp là chuyện rất khó xảy ra— Lão Folke và đồng nghiệp hẳn đã chịu khổ nhiều rồi.
Đột nhiên một tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi trong phòng đọc sách.
“Xin lỗi vì đã làm phiền. Con chỉ vào vì nghe thấy giọng của Ash thôi. Cậu ấy có ở đây không ạ?”
“Maika đấy à! Đã đến giờ này rồi sao? Vào buổi học luôn đi Ash!”
“Rồi, rồi! Không biết khi nào vị Sư Phụ này mới chịu đích thân chỉ dạy nữa đây.”
“Có một đứa đệ tử tài giỏi như nhóc làm ông thầy này hạnh phúc quá.”
Ông còn dám cười được như thế sao.
***
Maika nhìn vô cùng ưu phiền khi cùng tôi bước ra sảnh nhà thờ.
“Xin lỗi vì mình là một đứa chậm hiểu…”
“Đâu, cậu học nhanh thế mà.”
Lời xin lỗi của cô làm tôi phải sửng sốt.
Maika tiếp thu kiến thức mới vô cùng nhanh chóng. Chưa kể bây giờ cô đã thành thạo cả đọc và viết, đó là còn được chỉ dẫn bởi một người thầy tay mơ như tôi đấy. Khá chắc bây giờ cô ấy có thể tự học mà không cần kèm nữa— chẳng có lý do gì cần phải xin lỗi ở đây cả.
Để rồi sau khi dò hỏi xem liệu chuyện gì đã xảy ra, tôi nhận thấy nguyên nhân làm cô buồn là do cuộc trò chuyện ban nãy.
“Nếu là về những gì mình và Sư Phụ Folke vừa nói thì cậu hiểu lầm rồi, mình không có ý chê việc kèm cho cậu hay gì cả. Mình chỉ thắc mắc tại sao Sư Phụ không hề dạy cậu dù chính ông ấy mở mồm nhận trò thôi.”
“Ồ, là vậy sao… Không gây rắc rối gì cho cậu là mình yên tâm rồi.”
Cô vỗ ngực và thở dài. Đúng là một cô gái tốt, đi lo lắng vì chuyện không đâu như thế.
“Cậu là một cô gái sáng dạ mà, nên việc dạy kèm cũng dễ thôi.”
“Sáng dạ… nó đồng nghĩa với thông minh đúng không? Hì Hì.”
Ai cũng nhận thấy được vốn từ vựng của cô đã tăng nhiều vô kể. Cô bé ngày nào chắc chắn rồi sẽ trở thành một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn thôi.
Maika cười bẽn lẽn rồi nghiêng đầu nói.
“Nhưng cậu thậm chí còn tiếp thu nhanh hơn mà.”
“Cái này không chắc đâu. Có thể là học vào là mình nhớ nhanh thật, nhưng trước khi học mình đều soạn bài cả rồi đấy.”
Tôi đang ám chỉ về những ký ức tiền kiếp của mình. Nhưng bởi vì không có cách nào để giải thích rõ ràng cho cô ấy nên tôi tạm diễn đạt nó như thế.
“Vậy sao, mình không biết đấy; cậu đúng là siêu thật mà.”
“Chỉ là may mắn cả thôi.”
Tôi chưa bao giờ nghe được rằng có ai khác cũng mang theo ký ức từ tiền kiếp như bản thân cả. Bởi lẽ vậy nên tôi cho rằng mình khá may mắn.
“Không, may mắn đâu phải tất cả— việc cậu tuyệt vời là thật mà! Thậm chí cả mẹ mình cũng nghĩ vậy đấy!”
“Mình rất vinh hạnh.”
Việc cô ấy nhắc tới người mẹ sắc sảo của mình khi khen ngợi tôi khiến tôi đây hạnh phúc lắm. Tất nhiên Folke cũng không tệ, nhưng thông minh của lão nằm ở mảng khác rồi.
“À mà, mẹ cũng nhờ mình gửi lời cho cậu.”
Giọng cô nhỏ lại. Tôi nghĩ hẳn là cô đang nạnh tị vì mẹ mình lại đi khen một đứa trẻ khác.
“Dì ấy nói gì vậy?”
“Mẹ mình muốn tăng gia sản xuất mặt hàng kem bôi nha đam, dù gì nó cũng bán rất chạy mà. Để làm thế thì mẹ đang có ý định mời dân làng cùng tham gia, cậu nghĩ sao?”
“Vụ này chắc mình để cho dì ấy tự quyết thôi.”
Một con người không biết gì về cả quản trị lẫn kinh doanh như tôi thì nên giao phó những vấn đề đó lại cho người có năng lực như dì Yuika. Kể cả dì có phản bội đi nữa thì tấm thân này vẫn sẽ cúi đầu nể phục. Dù tôi cũng chẳng rõ đấy có nên gọi là tin tưởng không.
“Hiểu rồi, mình sẽ nói lại với mẹ như thế!”
“Nhờ cậu nhé! Làm trung gian thế này thật khổ cho cậu quá.”
Ngay khi thấy tôi lịch sự cúi đầu, Maika vội khua tay cản lại— trông cô lắc đầu có vẻ bối rối, mà cũng mang chút hạnh phúc.
“Cậu không cần lo về chuyện đó! Mình cũng chẳng bận tâm chút nào đâu! Trước giờ cậu vẫn luôn kèm mình học mà, giúp lại được gì đó là mình hạnh phúc rồi!”
Học hỏi từ sai lầm hôm bữa; tôi không còn đối xử với cô ấy như trẻ con nữa, cá nhân tôi giờ đây đã nhìn nhận cô ấy như một người phụ nữ rồi.
Khá là ngạc nhiên, sau khi tôi cám ơn thì trông cô có vẻ vui. Một lần nữa chứng minh sự thật rằng phép tắc ứng xử là rất quan trọng bất chấp đối phương là ai.