Trans: Gold
Edit: JackJs
________________________
Hôm nay Ash tuyệt quá đi mất! Thực ra lúc nào cũng vậy thôi, nhưng lần này tôi lại được chứng kiến một khía cạnh mới của Ash mà bản thân chưa thấy bao giờ.
Vốn dĩ ngay từ đầu, tôi còn không biết cậu ấy có thể hào hứng tới vậy. Lúc xin chị Tanya cho xem cuốn sách, cậu tham lam đòi hỏi như một đứa trẻ bình thường trong độ tuổi đó. Dù rằng những ngôn từ cậu dùng vẫn khó hiểu như thường ngày.
Dường như Ash thật sự sẽ toàn tâm bất chấp làm gì đó miễn là nó giúp cậu đạt được mục tiêu của mình. Sự cố chấp đó như con sông ở làng tôi dâng trào vào mỗi đợt mưa lớn vậy; mọi người đều hiểu việc cố ngăn dòng nước lại chỉ là vô ích.
Không biết nếu đủ thu hút, liệu cậu ấy có theo đuổi tôi giống thế không nhỉ? Tôi mong nó sẽ như vậy! Chỉ nghĩ về nó thôi cũng làm bản thân thấy hào hứng.
Nhưng bất kể lý do nào, cậu ấy cũng không nên hướng dòng năng lượng đó đến chị Tanya; cao hứng muốn đến nhà của một người phụ nữ là không tốt tí nào. Cá nhân tôi không để tâm đâu… dù trong lòng vẫn nghĩ nên để dọn qua rồi hẵng đến.
Nhưng đó chưa là gì cả, Ash thậm chí còn ngầu hơn khi cậu tức lên! Khi Jigil định ném đá chúng tôi, Ash đã bộc phát giận dữ mà đối đầu với cậu ta.
Trước đây bản thân từng thấy Ash bị bắt nạt rồi, nhưng tôi không nhớ có lần nào cậu từng phản ứng lại thế này. Hẳn cậu ấy đang sôi máu lắm.
Tôi đã tưởng rằng mẹ mình khi tức giận là người đáng sợ nhất thế giới, nhưng có khi Ash còn hơn thế. Trong cơn giận, cậu ấy bước ra đứng chắn trước tôi. Để tiện bảo vệ tôi trước những hòn đá sắp bị ném, cậu cũng gửi gắm tôi giữ cuốn sách quý mượn từ chị Tanya. Dù người con trai trước mắt thậm chí còn thấp hơn tôi, khoảnh khắc nhìn thấy tấm lưng ấy tôi đã biết rằng mình có thể tin tưởng vào cậu; cảm giác bản thân như một nàng công chúa đang được hiệp sĩ bảo vệ vậy.
Khi về đến nhà, mẹ tôi liền hỏi về chuyện của Ash, thế nên tôi cũng vui vẻ khoe hết mọi thứ. Nhưng không biết vì lý do gì, bà lại bận tâm về Jigil và đồng bọn hơn cả chú ý tới việc Ash đã ngầu như thế nào.
“Sao mẹ lại tò mò về đám Jigil ạ? Bọn nó lúc nào chẳng như thế.”
Dường như như chúng nó đều ghét cay ghét đắng Ash. Suốt ngày tranh thủ đi bắt nạt cậu ấy, nhưng cậu lại chẳng bao giờ đáp trả vì suy nghĩ vốn chín chắn của mình.
“Maika, nghe mẹ nói đây này.”
“Dạ, mẹ muốn nói gì ạ?”
Sao mẹ trông nghiêm túc dữ vậy?
“Liệu con còn thích Ash không?”
Đừng bất ngờ làm con xấu hổ bằng mấy câu hỏi ngượng ngùng kiểu vậy chứ!
Tôi vô cùng bối rối, nhưng trông mẹ không có vẻ gì là đang muốn thử tôi cả; hiện rõ trên mặt bà là ánh mắt nghiêm nghị.
“Ừm thì… con vẫn… thậm chí có khi…”
Con nghĩ tình cảm của mình với cậu ấy còn tăng lên theo cấp số nhân sau mỗi lần hai đứa gặp nhau.
“Con không cần nói gì thêm nữa đâu.”
Những ngôn từ tôi thốt ra đã không được diễn đạt trọn vẹn, nhưng mẹ tôi là một người sắc sảo nên chắc bà cũng hiểu hết toàn bộ suy nghĩ của con mình.
“Để mẹ nói thẳng mẹ đang nghĩ con cần phải làm gì để được sát cánh bên Ash nhé.”
“Sát cánh bên Ash? Mẹ đang ám chỉ tới việc làm vợ cậu ấy?”
“Cơ hội đó khả năng cao cũng có thể xảy ra đấy. Trước kia khi nói chuyện với con, chính mẹ cũng chẳng biết nên làm gì, nhưng giờ mẹ hiểu rằng có một thứ mà con nhất định phải làm.”
Nghe trọng đại thật đấy. Tôi ngồi ngay ngắn để chuẩn bị nghe điều mà bà sắp nói.
“Trong tương lai, mẹ tin rằng sẽ còn thêm nhiều những đứa như Jigil xuất hiện trên hành trình của Ash.”
Thật luôn ạ?
Tôi vô thức cau mày.
Dù cuối cùng Ash cũng đã dọa cậu ta tới mức phải run sợ, nhưng trước đấy Jigil thật sự đã cố ném hòn đá đi, ngoài ra cậu ta và đám bạn còn chửi rủa vô số điều tồi tệ với Ash - người đã làm lơ đi toàn bộ. Dẫu biết làm vậy là sai, nhưng những lời đó thật sự làm tôi khó chịu tới mức tức giận thay cho cậu ấy.
“Con cũng biết rồi đấy, Ash thật sự đáng kinh ngạc — đến mức cả mẹ cũng phải bất ngờ. Chưa kể mẹ chắc rằng trong tương lai cậu ấy sẽ còn tạo ra nhiều thứ tuyệt vời hơn nữa.”
Dù mẹ tôi đang khen cậu ấy, trông mặt bà lại hơi đáng sợ — lưng tôi có cảm giác ngứa ran. Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ lại nhắc nhở con mình đừng phấn khích quá, như mọi khi bà vẫn thường làm vậy.
“Một người tài hoa như Ash sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Nhưng đáng buồn là không phải ai trong số đó cũng sẽ ủng hộ cậu ấy như mẹ con mình. Sẽ có rất nhiều người như Jigil; tỏ ra ganh ghét với cậu ấy.”
Mọi người không thể cứ thế mà hỗ trợ cậu ấy được sao?
Tôi liền nghĩ như vậy, nhưng sau đó nhận ra rằng mọi chuyện rất có thể sẽ tiến triển theo những gì mẹ tôi vừa nói. Lòng tôi như trĩu xuống. Sống với danh nghĩa con gái của trưởng làng, tôi hiểu cảm giác là trung tâm của sự chú ý nó ra sao vì đó cũng như đặc quyền của bản thân vậy.
“Con nghĩ con hiểu rồi…”
Tôi đáp.
“Là bậc phụ huynh, mẹ rất thương cô bé của mẹ vì buộc phải nhận ra thực tế này.”
Biểu cảm u sầu trên mặt bà nhanh chóng đổi lại thành ánh mắt mãnh liệt như vẻ vốn có của nó.
“Nhưng kèm theo đó, việc con đủ kinh nghiệm để nhận ra nó cũng đồng nghĩa với việc con có tố chất để sánh bước cùng Ash.”
Con cũng mong là vậy.
“Maika này, việc con cần làm là hội tụ những người ủng hộ Ash lại với nhau và đảm bảo cắt bỏ những tên còn lại.”
Cắt bỏ phần còn lại? Ý mẹ là sao…
“Bằng một thanh kiếm ấy ạ?”
“Mẹ nói hơi sai nhỉ. Mẹ không có ý nói con nên làm nó theo phương pháp của cha. Con hiểu cái cách mà ta vẫn thường cất mấy món dễ hư vào một góc riêng trong nhà kho chứ? Ý mẹ kiểu vậy đấy.”
Dùng kiếm chém hết chúng nó chắc chắn sẽ nhanh hơn thật, nhưng có vẻ làm vậy là không được.
“Tóm lại là, con cần bảo vệ và hỗ trợ cho Ash, để cậu ấy có thể tiếp tục đam mê của mình!”
“Con cần bảo vệ cậu ấy cơ ạ?”
Tôi phải giữ Ash tránh khỏi nguy hiểm, dù cậu ấy còn trưởng thành và đáng tin hơn cả chính tôi?
“Bây giờ có thể sẽ hơi khó, nhưng rồi ngày nào đó Ash sẽ cần một ai đó chăm lo cho mình. Cá nhân đó cuối cùng sẽ trở thành người thân cận nhất bên cậu ấy.”
Tôi không nghĩ mọi chuyến sẽ tiến triển như vậy, nhưng cho tới giờ bà ấy chưa một lần nói sai cái gì cả.
“Nếu mẹ đã nói thế…”
“Giá mà mẹ có thể làm thay giúp con. Hưm… hay là để mẹ thử phát xem sao nhỉ?”
“Không cho! Mẹ đừng nhúng tay vào!”
Con sẽ tự mình làm! Không có chuyện con để cho người đã cướ— đúng hơn là người suýt chút nữa cướp mất trái tim của cậu ấy tiến xa hơn nữa. Con sẽ bảo vệ Ash! Khỏi chính mẹ đấy!
Mẹ tôi đáp lại bằng một nụ cười hiền dịu khi thấy con mình cố đe dọa bà với hai hai tay đang giơ cao. Tôi không lường trước được vụ đó. Tưởng rằng bà sẽ tiếp tục châm chọc đứa con này, nhưng ra mẹ tôi đang thật sự nghiêm túc.
“Rồi rồi, nhờ con chăm lo cho Ash nhé. Mẹ sẽ dạy cho con mọi kiến thức mà mẹ biết về việc bảo vệ người khác.”
“...Cám ơn mẹ.”
Không biết bản thân có ăn phải cái gì lạ không, nhưng chính miệng tôi vừa thốt ra lời cám ơn tới mẹ mình.
Bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Cảm giác như mẹ đang muốn người con này cố gắng hết sức vậy.
Dường như trước mắt tôi sẽ có nhiều việc phải làm lắm đây. Cũng có nghĩa rằng bản thân sẽ phải bảo vệ Ash, người như lũ tràn trong giông bão đã gây áp lực lên bờ đê mang tên Tanya vì một cuốn sách mới ngay trong hôm nay. Toàn thân tôi cảm thấy ớn lạnh.
Mình phải cố gắng hết sức thôi!... Nhưng không biết có làm nổi không nữa đây.
“Mà, vậy khác gì con phải đóng vai hiệp sĩ trong trong truyện cổ tích đâu! Con muốn làm công chúa hơn cơ!”
Tôi muốn trải nghiệm lại cảm giác lúc đó, khoảnh khắc mà Ash đứng ra che chắn cho tôi.
Sau khi nghe tôi phàn nàn, mẹ tôi không giữ nổi thái độ nghiêm túc nữa và bắt đầu cười khúc khích.
“Đợi đến lúc kết hôn xong rồi con xin cậu ấy đối xử với con như một cô công chúa là được mà nhỉ?”
“...Cũng phải ha.”
Lại thêm một lần nữa, tôi nhận ra người mẹ của mình thông minh tới cỡ nào.
Jack: Làm luôn đi cô ơi =)) ; Gold: Nào =))