Trans: Gold
Edit: JackJs
________________________
Nhiều ngày đã trôi qua, sau khi gặp và thảo luận với dì Yuika, chúng tôi đi tới kết luận sẽ tiến hành bước thử nghiệm nuôi ong vào mùa xuân năm tới.
Quy mô cuộc thử nghiệm này cũng không hề lớn—những thành viên tham gia chỉ có chị Tanya là người chịu trách nhiệm nuôi ong, tôi làm tham mưu và dì Yuika với tư cách nhà đầu tư. Maika cũng tình nguyện tham gia, tất nhiên là chúng tôi vui mừng chào đón rồi.
Thế rồi kết quả là chị Tanya theo chúng tôi đi học nhóm luôn. Chị ấy không đi theo để học đọc và viết, mà là để học thuộc lòng và hiểu toàn bộ nội dung về nuôi ong trong cuốn sách của mình vào mùa xuân năm tới.
Nói là vậy nhưng tôi vẫn sẽ dạy chị ấy đôi chút về đọc viết cũng như làm toán, cơ bản tôi nghĩ dạy thêm cũng không thiệt gì cả. Do vốn đã có kinh nghiệm từ việc quan sát người cha của mình, chị ấy tiếp thu những kĩ thuật được ghi trong cuốn sách vô cùng nhanh. Nhìn thấy học trò của mình gật đầu hạnh phúc mỗi khi tìm được thêm một khía cạnh mới trong công việc mà cha mẹ chị đã để lại cũng làm lòng tôi vui sướng theo.
“Hưm… Cha chị có để lại vài công cụ thô trước khi ông mất, nếu ta sửa nó một chút có khi dùng lại được luôn đấy.”
“Em nghĩ dì Yuika cũng ủng hộ làm thế. Phiền chị kiểm tra xem còn bao nhiêu món sắp tới còn dùng được nhé? Phần còn lại ta có thể mua của anh Quid sau.”
“Nhưng vấn đề ở đây là chúng ta nên đặt hộp tổ ong ở đâu bây giờ?”
Chị Tanya nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt pha chút lo lắng.
Dường như lúc còn sống, cha chị đã tự mình đi đặt những hộp tổ ong, vậy nên cả con gái lẫn vợ ông ấy đều không có kiến thức gì về việc này. Bởi phạm vi hoạt động của lũ ong thợ rất lớn nên nếu chỉ để thu hoạch mật ong thì chuyện đặt ở đâu cũng không quan trọng tới thế. Tuy nhiên, nếu muốn kiếm về thật nhiều mật ong chất lượng cao thì ta cần phải chọn điểm đặt thật kỹ lưỡng. Theo những gì được ghi trong cuốn sách, việc đổi nơi để tổ theo từng mùa cũng là chuyện bình thường.
“Nơi tốt nhất hẳn sẽ là một bên cánh đồng.”
Ngay khi lẩm bẩm những lời đó, chị Tanya đứng trước mặt tôi lập tức đồng ý. Maika ở bên cạnh cũng bị thuyết phục sau một hồi suy nghĩ. Chỉ thế thôi cũng đủ để thấy rằng hai người họ đều đã hiểu những gì được viết trong cuốn sách.
Ong vẫn luôn được chào đón như người bạn của nhà nông bởi khả năng thụ phấn cho cây trồng, vậy nên chúng tôi gần như chắc chắn sẽ được cấp quyền đặt một tổ ngay cạnh cánh đồng làng. Những người nông dân sẽ háo hức cầu nguyện cho một vụ hè được nhiều rau củ, cùng với cả những quả dâu dại mọc ngay bìa rừng nữa.
“Ngoài ra em nghĩ đặt nó trong rừng cũng ổn.”
“Ừ, đó có khi lại là ý hay. Thời cha chị còn sống, mỗi mùa ông đều vào rừng để thay thế tổ ong, nhưng việc đó khá là nguy hiểm nên mẹ chị chưa bao giờ làm vậy, bà cũng không cho chị bắt chước cha luôn.”
Tôi đã thường xuyên vào rừng với Ban kể từ mùa hè, và thật sự là nó khó hơn tôi tưởng. Những lối mòn do động vật tạo ra là đường đi duy nhất bởi lẽ chẳng có mấy người đặt chân vào chốn này, chưa kể những con đường đó nhiều cái còn không thể dùng được. Thảm thực vật dày và dây leo mọc khắp nơi không giúp ích được tý nào; thậm chí ngược lại còn làm cản trở lối đi. Tôi sẽ không bao giờ có thể quen được với cái cảm giác thiên nhiên cọ vào da thịt đến rùng mình mỗi khi vấp ngã cả.
“Nếu ta cứ gò bó bản thân mình trong ngôi làng này, chắc chắn quy mô dự án sẽ chẳng vươn xa hơn được chữ ‘nhỏ’. Khá chắc đây cũng là lý do cha chị đã phải tìm cách để tiến vào rừng sâu tràn ngập hiểm nguy.”
“Đúng thật, chị cũng nghĩ vậy.”
“Em sẽ đi hỏi anh Ban, dù gì anh ấy cũng là chuyên gia đi rừng của làng mình. Có khi anh Ban lại biết sẵn một chỗ đủ an toàn phù hợp để nuôi ong luôn cũng nên.”
Dường như trong số những nơi mà anh ấy chưa dẫn tôi đi xem có một khu vực mọc đủ loại hoa trái khác nhau. Nơi đó có vẻ sẽ là môi trường thích hợp cho loài ong đây. Cũng có một địa điểm mà cứ đến đúng mùa sẽ xuất hiện cả cánh đồng hoa. Tôi đã từng tự mình đến ngắm và kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt vời ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nói là vậy nhưng tôi không muốn thiết lập tổ ong tại đó. Không chỉ mang trong mình vẻ đẹp, những loài hoa ở đây còn sở hữu một độc tố thường được dùng trong săn bắn; tôi không muốn bất kỳ ai phải thu hoạch mật ong ở nơi như thế.
“Mình đã gặp Ban hôm trước kia rồi, hôm nay chắc là…”
Trong lúc tôi đang cố nhớ lại lịch đi săn của anh để biết hôm nay liệu Ban có đang trong làng hay không, chị Tanya lại nhìn tôi với vẻ bâng khuâng.
“Có chuyện gì sao chị Tanya?”
“Em thân với Ban nii-san thật nhỉ?”
“Đúng rồi chị, anh ấy đã chăm sóc cho em khá… Mà khoan, chị vừa nói ‘Ban nii-san’ à?”
Tôi chưa bao giờ nghe người thợ săn trầm lặng ấy nói rằng anh có em gái, tới cả tin đồn cũng chẳng có có mống nào luôn.
“Ờm, không có gì đâu; ít nhất anh chị không phải anh em ruột. Chỉ là hồi bé anh ấy thường ghé qua nhà chị chơi thôi.”
Mặt chị Tanya dần chuyển qua màu đỏ như táo chín. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy chị có biểu cảm quyến rũ như vậy. Qua để ý thì tôi thấy rằng miệng của Maika đang mở to, dường như khung cảnh này cũng làm cô thấy hứng thú.
“Thế này thì tiện quá rồi, cậu cũng thấy vậy đúng không Maika?”
“Chắc chắn rồi! May thật nhỉ!”
Trong những khoảnh khắc được thấy cô ấy đồng ý hết mình với tôi như thế này, bản thân lại có cảm giác như hai đứa đã thân nhau hơn nhiều kể từ năm ngoái.
“Khoan nào! Chị đã nói là anh chị không phải anh em ruột rồi mà!!”
“Nghe rồi, nghe rồi.”
Có là ai đi nữa cũng sẽ đồng ý với một thiếu nữ đáng yêu như chị ấy thôi; sự ngại ngùng ấy chỉ làm tăng vẻ dễ thương hơn nữa.
“Ít nhất thì chị đã quen anh Ban từ lâu rồi mà đúng không?”
“Chị đoán là vậy? Nhưng nó giống mối quan hệ cộng tác với gia đình chị hơn, hai bên đều thường xuyên vào rừng và Ban là con trai của một thợ săn.”
“À ra vậy, em hiểu rồi. Gia đình hai bên liên kết với nhau bằng công việc, cũng là thứ dẫn họ vào rừng cùng nhau. Mà nếu vậy nghĩa là anh Ban có thể sẽ biết cha chị từng đặt tổ ong ở chỗ nào.”
“Em nghĩ vậy sao?”
Vẫn còn nhiều điều cần phải xem xét, cũng như nhiều câu hỏi tôi cần anh Ban giải đáp vào lần gặp tới.
“Em sẽ hỏi anh ấy vào thời điểm thích hợp, xem ra cuộc nói chuyện đó sẽ dài lắm đây.”
Tôi liếc nhìn về phía cô gái nhanh nhạy mang tên Maika, người mà sau đó cũng đồng ý.
“Đúng vậy nhỉ, xem ra chúng ta thật sự có rất nhiều thứ để bàn. Mình sẽ đi xin ý kiến của mẹ để xem ta nên thảo luận việc này thế nào nhé.”
Maika thật sự không giỏi đóng kịch cho lắm. Với tư cách con gái trưởng làng, kỹ năng diễn đạt qua ngôn ngữ và cử chỉ xem chừng khá quan trọng — tôi sẽ cần phải báo chuyện này lại với mẹ cô.
Chỉ mới gần đây thôi, người dì xinh đẹp và sắc sảo Yuika đã hỏi tôi về tình hình của con gái mình. Nhưng không chỉ hỏi thăm về việc học của người con, dì còn tò mò về thói quen và cách xử sự của Maika nữa, khả năng cao là để chuẩn bị trước cho những hội nhóm ở thành đô trong tương lai. Dì cũng nhờ tôi báo cáo lại bất cứ điều gì mà bản thân chú ý và phát hiện ra. Kể từ ngày đó, tôi đã tập trung dõi theo từng hành động cử chỉ của Maika. Nếu sau này cô ấy có thể thành công giao lưu với xã hội chốn thành đô thì tôi chắc chắn rằng nó cũng sẽ mang lại những ảnh hưởng tích cực đến ngôi làng này.
Tạm thời đặt khả năng giao tiếp xã hội của Maika qua một bên, mới vài ngày trước cô cũng vừa chuyển cho tôi lời nhắn của mẹ mình.
“Việc đàm phán diễn ra suôn sẻ nhất là khi mọi người có khoảng thời gian thoải mái để thưởng thức bữa ăn cùng nhau. Cháu nghĩ sao về việc mời cả Ban và Tanya đến ăn tối, tiện hồi tưởng về quá khứ luôn?”
Chị Tanya không hề bối rối dù chỉ một chút sau khi nghe xong lời nhắn đó. Tuy trông khá lo lắng, chị vẫn mang nụ cười rạng rỡ và tràn đầy hạnh phúc hướng thẳng về phía bọn tôi.
Khi tôi đến giải thích sự tình cho Ban, anh đề nghị ngược lại rằng hai chúng tôi sẽ cùng lên đường đi săn. Anh rất bận bịu với công việc, vì vậy trong trường hợp phải gác lại đôi chút thời gian để bàn bạc như thế này thì anh bắt buộc phải thu gọn lịch trình trong rừng lại. Việc đó không hẳn là bất khả thi để xử lý nếu chỉ bằng sức của mình anh, nhưng anh vẫn muốn tôi giúp đỡ.
Đương nhiên tôi không thể từ chối rồi. Đây không chỉ là cơ hội tốt cho dự án nuôi ong của chúng tôi mà còn là để giúp một con người trong sáng và thuần khiết như chị Tanya nữa. Thật ra bản thân tôi cũng muốn giúp một người đàn ông tốt bụng còn độc thân như anh Ban. Dù biết nói thế này có hơi ích kỷ, nhưng tôi muốn anh ấy góp phần nào vào gia tăng dân số ở làng.
Jack: cách gọi "-nii-san" thường là chỉ cho e gái gọi a trai ruột thôi. Ở ngoài ngta sẽ gọi là "-senpai". Thế nên tanya mới phải đính chính lại