Forever and Always, My Childhood Friend is the Cutest Girl in the World

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3604

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1361

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 377

Web Novel - Chương 46: Cùng với trái tim nhảy lô tô nơi lồng ngực

Nhìn thấy tình yêu từ hai phía thế này chắc tôi chết mất .-.

___________________________

Sau lần gặp nhau đầu tiên ở thư viện ấy, tôi bắt đầu dành nhiều thời gian với Tohru-kun hơn. Cậu ấy ngồi viết mà tôi ngồi đọc. Cứ như vậy mỗi ngày. Dành thời gian như vậy thực sự rất vui. Tôi ngày càng thấu hiểu Tohru-kun hơn. Cậu ấy rạng rỡ như ánh mắt trời, khác hẳn với tôi, một đứa con gái chẳng có chút tự tin nào, lúc nào cũng cúi đầu.

Một ngày nọ, tôi nói với Tohru-kun về việc tôi lo lắng về cách nói chuyện của mình, lo lắng về cách mà các bạn cùng lớp nhìn tôi. Cậu ấy trả lời ngay tắp lự.

“Tớ không nghĩ vậy đâu. Cách nói chuyện của cậu hay lắm mà!”

Cậu ấy làm sự lo lắng trong tôi vơi bớt một phần bằng nụ cười đó. Cậu ấy vẫn tốt bụng như ngày nào. Nghe được những từ đó làm tôi vui không tưởng tượng được luôn.

“Cảm ơn cậu…nhiều lắm.”

Tôi cảm thấy giọng mình đang run rẩy.

Một ngày khác, tôi nói với Tohru-kun rằng bản thân tôi không giỏi bất cứ thứ gì cả. Và một lần nữa, cậu ấy đáp lại ngay.

“Đừng nói vậy chứ! Rin-chan, cậu siêu cấp đáng yêu luôn mà, cách nói chuyện của cậu cũng rất tuyệt, cậu lúc nào cũng thành thật nữa, chắc chắn cậu là người có tài năng!”

Lại nữa, nụ cười rạng rỡ ấy như trút bỏ nỗi lo trong tôi. Cho dù cậu ấy không nhận ra, nhưng chính lời nói ấy đã kéo tôi khỏi vực sâu. Và thực sự, tôi thực sự rất hạnh phúc.

“Cảm ơn…cậu nhé.”

Giọng tôi lại run run.

Rồi một ngày, tôi nói với Tohru-kun rằng mình không có bạn bè nào trong lớp, rồi nói với cậu ấy rằng, khoảng thời gian sau giờ học này vui vẻ đến nhường nào.

“Th-thế thì, chúng ta làm bạn nhé.”

Không hiểu sao, cậu ấy không giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày.

“Tớ cũng không…có ai muốn làm bạn với tớ trong lớp cả. Nên, nếu trở thành bạn với cậu tớ sẽ vui lắm, Rin-chan.”

Tohru-kun nhìn tôi mà hỏi, mắt cậu ấy run rẩy, còn đôi má thì đỏ ửng lên. Tại sao ngực tôi lại có cảm giác kì lạ thế này. Tôi đáp lại, cố hết sức giữ cho miệng mình được cứng rắn.

“Ừm, được chứ.”

Và vào ngày hôm ấy, tôi và Tohru-kun đã trở thành bạn của nhau.

______________

Vì cách nói chuyện của tôi khác với mọi người nên tôi bị trêu chọc rất nhiều. Nghĩ lại, thì nó giống bắt nạt hơn là trêu chọc. Một lần tôi bị bắt nạt trong phòng đa năng. Đôi mắt này của tôi, cách nói chuyện của tôi, điểm số của tôi, khả năng thể chất nữa, tất cả mọi thứ. Các bạn cùng lớp cứ đưa ra những lời lẽ tôi đã muốn quên đi, mỗi lần như vậy, ngực tôi như bị thứ gì đó rất nặng đè lên. Không chịu được nữa, tôi bắt đầu kêu cứu. Mấy bạn cùng lớp bỏ tôi lại trong phòng, thỏa mãn với những gì họ đã nhìn. Và rồi, tôi ngồi khóc một mình. Tôi không chút cựa quậy, cả trái tim lẫn cơ thể như đóng băng. Nên ngày hôm đó, tôi không đến thư viện. Trong thâm tâm, tôi đã xin lỗi Tohru-kun rất nhiều. Và rồi…

“Đã có chuyện gì thế?”

Cảnh đó diễn ra như trong những bộ shoujo manga mà tôi đã đọc, giống như một hoàng tử cưỡi trên lưng con ngựa trắng đến cứu công chúa. Cảm giác của công chúa là đây sao. Tohru-kun đã tìm thấy tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm quá chừng, hạnh phúc nữa. Nhưng vẫn còn nỗi buồn đọng lại trong tôi. Tôi cần thêm thời gian để ổn định cảm xúc của mình, nước mắt cứ thế trào ra từ khóe mi.

Sau đó, Tohru-kun lại gần rồi lấy tay xoa má tôi. Cậu cứ tiếp tục vuốt ve mặt tôi như thế, cho đến khi tôi bình tĩnh lại mới dừng, không nói một lời nào. Nhờ cậu ấy mà tôi có thể bình tĩnh lại như trước. Tôi cứ liên tục xin lỗi vì không đến thư viện, khiến cậu ấy phải lo lắng, và một mớ những thứ khác nữa.

“Tại sao cậu lại xin lỗi?”

Tohru-kun hỏi tôi, như thể cậu ấy không hề quan tâm chuyện tôi có đến được thư viện hay không. Tôi lắc đầu, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực. Cậu ấy sau đó dẫn tôi đến một cửa hàng bánh mì kẹp.

“Khi cậu buồn thì ăn một cái gì ngon là tốt nhất, hơi bị chuẩn luôn đó!”

Cậu ấy đã nói như vậy, và cậu ấy đã đúng. Đó là chiếc teriyaki burger ngon nhất mà tôi từng được thưởng thức. Tôi cứ nhét nó đầy miệng mình. Nhờ có lòng tốt của Tohru-kun đã giúp tôi bình tĩnh lại rất nhiều, mặc cho nước vẫn còn đọng lại trên đôi mắt tôi.

Kể từ ngày đó trở đi, chúng tôi bắt đầu đi chơi với nhau nhiều hơn, không giam mình trong thư viện sau giờ học nữa.

_______________

Sau khi ăn ở cửa hàng đó, mọi thứ đã thay đổi một chút, mà cũng có thể là rất nhiều. Mỗi khi ở bên Tohru-kun, tim tôi cứ đập thình thịch, còn mặt cứ nóng bừng hết lên. Những cảm xúc mà tôi cảm thấy lúc nhìn Tohru-kun ôm con mèo đó dần ùa về. Hồi đó, tôi vẫn không thể nói lên cảm xúc của mình, cứ ôm mối nghi ngờ về mỗi ngày. Và cứ thế, một ngày nọ…

“Nè, hôm nay tớ mang cho cậu thứ này hay lắm!”

Tohru-kun tặng cho tôi một món quà. Đó là chiếc bùa màu hồng phấn, khắc trên đó vài chữ kanji tôi không đọc được. Đây là thứ cậu ấy tặng tôi để tôi không khóc nữa sau lần ấy. Tôi cảm thấy lồng ngực mình như sắp nổ tung.

“Màu này rất dễ thương đúng không? Hợp với cậu lắm đấy Rin!”

Dễ thương, hợp với mình sao…

Trái tim tôi như phát điên lên khi nghe mấy lời đó. Cái này là sao cơ chứ? Sao tôi không thể kiểm soát được hạnh phúc của mình? Tôi cảm thấy mình đang ở trên hiên nhà đối diện với ánh nắng. Trước khi kịp nhận ra, tôi đã thở dốc. Cảm giác kì lạ này là sao? Lúc đó, tôi không hiểu nổi dòng cảm xúc ấy. Nhưng nghĩ rằng sau này mình sẽ hiểu thôi, nên tôi không lo lắng nữa. Thay vào đó là cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Tôi mang sự biết ơn của mình ra ngoài bằng lời nói đến Tohru-kun, trong khi ôm chặt lá bùa vào ngực mình.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại