Forever and Always, My Childhood Friend is the Cutest Girl in the World

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 4

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 7

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 4

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 481

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

Web Novel - Chương 18: Bánh mì kẹp teriyaki cùng cô bạn thuở nhỏ

Ngồi trans chap này ấm lòng thật.

________________________________

Nhưng có một ngày, Rin không tới thư viện.

Tôi chờ 10 phút, 30 phút, Rin vẫn không đến. Tôi lo lắng, ngừng bút rồi rời khỏi thư viện. Vì vẫn còn là học sinh tiểu học. tôi không có điện thoại để liên lạc với Rin, nên tôi đi khắp trường để tìm cô ấy. Tìm mọi ngóc ngách, mọi lớp học, nhưng vẫn không tìm thấy.

Trước khi nhận ra, tôi đã dành rất nhiều thời gian trong việc tìm kiếm cô ấy. Chân tôi bắt đầu mỏi vì đi bộ quá nhiều. Cũng có thể cô ấy nghỉ một ngày. Nếu thế thì cô ấy ở đâu đó trong trường, hay đã về nhà rồi?

Mang theo hàng hằ những suy nghĩ chán nản trong đầu, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng đa năng trống không. Và ở đó, tôi thấy Rin. Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm, nhưng nhanh chóng cuốn đi mà thay vào đó là sốc và bối rối. Rin đang nằm khóc trong góc căn phòng. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến một cô gái rơi nước mắt. Trước cả khi bản thân nhận thức được, tôi dùng đôi chân đã cứng đờ của mình lao đến chỗ Rin. Tôi cúi xuống rồi ngay lập tức mở miệng.

“Chuyện gì thế?”

Rin không trả lời. Co rúm lại như một quả bóng, cô lấy tay che mắt, tiếng khóc vang vọng khắp căn phòng. Tôi không biết phải làm gì, vì lần đầu tiên thấy một việc như này. Đầu tôi trống rỗng, cơ thể cứ thế mà chuyển động.

Cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể, tôi đặt tay lên mặt Rin. Tôi muốn biết lí do tại sao cô ấy khóc, tôi muốn biết cách để làm cô ấy cười, bất cứ thứ gì tôi có thể làm. Nên tôi cứ thể mà lau nước mắt cho cô. Kể cả khi cô ấy ngừng khóc, tôi vẫn tiếp tục.

“Xin lỗi…”

Sau khi bình tĩnh kiềm chế lại cảm xúc rối bời trong lòng, lời xin lỗi là thứ mà cô ấy thốt ra trước tiên.

“Sao cậu lại xin lỗi?”

Rin không thể nói cho tôi biết lí do. Thứ duy nhất tôi rõ, là gương mặt đầy chán nản ấy. Rin vẫn còn buồn. Tôi sẽ làm mọi thứ để cô ấy vui trở lại. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu, tôi ngay lập tức nói cho Rin.

“Nè, tớ biết một nơi sẽ làm cậu vui lên đấy.”

“Nơi…tốt sao?” Cô ấy gật đầu, chỉ chờ có vậy, tôi nắm tay một cô gái vẫn còn nước mắt đọng trên mi mà phóng như bay khỏi trường.

____________________

Cả hai cuối cùng cũng đến cửa hàng hamburger gần trường. Nhà hàng này thuộc một chuỗi nhà hàng hamburger nổi tiếng. Nhưng hồi đó tôi lại không biết.

“Thôi nào, đi thôi.”

Chúng tôi chọn chỗ ngồi, Rin ngồi đối diện với tôi.

“Đây là…?”

“Bánh mì kẹp thịt Teriyaki đó! Cậu có biết nó không?”

Rin lắc đầu.

“Ngon lắm, cậu nên thử một cái.”

Nghe tôi nói vậy, Rin cắn thử một miếng. Khoảnh khắc ấy, đôi mắt còn đượm nỗi buồn khi nãy mở to, sáng lên thấy rõ.

“Cái này…ngon quá.”

“Đã bảo rồi mà!”

Nhìn cô ấy thích nó như vậy làm tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Như được thức dậy trên tấm nệm còn ấm vậy. Thực sự rất thoải mái. Khóc nhiều khiến người ta cảm thấy đói, nên thật hạnh phúc khi nhìn Rin vui vẻ ăn hết chiếc bánh như thế. Rin ăn ngon vậy nhỉ, chắc mình cũng chén thôi.

“Tại sao?”

“Hở?”

Khi chúng tôi về được nửa đường, Rin hỏi tôi.

“Tại sao…cậu lại đưa tớ đến chỗ đó?”

Trước câu hỏi có phần miễn cưỡng ấy, tôi đáp lại ngay tắp lự.

“Khi cậu buồn thì đi ăn một thứ gì đó ngon là tốt nhất, là vậy đó!”

Tôi nói cho Rin biết cảm xúc thật của mình. Trước đó tôi ăn điểm kém nên bị mắng. Thành ra khóc một trận rõ to. Nên mẹ tôi đưa tôi đến đây cốt làm tôi vui lên. Một phần mẹ tôi muốn xin lỗi, nhưng cũng muốn tôi cố gắng hơn, nên bà mua cho tôi một chiếc bánh mì kẹp teriyaki. Đó là món ngon nhất tôi từng được ăn, tôi không thể nào quên được hương vị ấy. Quả thực, nỗi buồn của tôi hoàn toàn tan biến, thay vào đó là cảm giác muốn được cố gắng ngập tràn. Kể từ đó, trải nghiệm ấy ăn sâu vào trí nhớ tôi.

Khi nhìn thấy Rin khóc như vậy, thứ đầu tiên tôi nghĩ đến, là đưa cô ấy đi ăn thứ mà tôi đã từng ăn. Không chắc là Rin có hiểu được lí do tôi đưa cô ấy đến đó mà không biết chuyện hồi trước của tôi hay không. Dù sao, đó là ngày đầu tiên, tôi thấy nụ cười nở trên gương mặt Rin.

“Cảm ơn cậu…nhiều lắm.”

Cô ấy thấy nó thật sự ngon sao. Nhẹ nhõm quá mà.

“Thế, về phần giá thì…”

Sau khi ăn xong, Rin rụt rè lên tiếng về chuyện tiền nong. Tôi lấy ví ra cho cô ấy xem.

“Ổn mà, cậu không phải lo.”

Về phần bánh kẹp Teriyaki là 300 yên và bánh kẹp phô mai là 100 yên, nên tổng là 400 yên. Với một học sinh lớp hai thì khá là chát rồi, nhưng vì nụ cười của Rin, tôi không quan tâm đến cái ví của mình.

“N-nhưng đó nhiều lắm mà…xin lỗi.”

Cô ấy cụp mắt xuống, Rin lấy ví ra.

“Hmm, thế nghe tớ nói này.”

Rin nhìn tôi bối rối, rõ ràng câu nói của tôi hẳn sẽ làm cô ấy bối rối rồi, nhưng tôi không có động cơ nào khác. Tôi nói thẳng.

“Cùng đi chơi với nhau nhiều hơn nhé!”

Có lẽ, một phần trong tôi, khao khát được đi chơi với Rin nhiều hơn, cả ngoài thời gian đi học về. Tôi dùng hết những cảm xúc đó thành lời nói hướng tới Rin. Trong một khắc, Rin ngập ngừng nhìn quanh, rồi một nụ cười tươi như pháo hoa mùa hè nở rộ trên gương mặt ấy.

“Vâng…”

Ngày ấy, thời gian tôi dành cho Rin ngày một nhiều hơn. Khoảng cách giữa hai đứa dần thu hẹp lại, cảm giác ngày càng thân thiết hơn. Mối quan hệ của cả hai ngày càng khăng khít. Và dần dần hình thành mối quan hệ mang tên ‘bạn thuở nhỏ’.

Cuối cùng, tôi cũng biết được ngày đó tại sao Rin lại rơi lệ.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

má ai đó tag thg 200 chap vào nào, winner từ bé lớp 2 biết lấy tiền ra mua đồ ăn dỗ gái :)))