“Chít tịt!”
Giờ nghỉ trưa, và tôi đây đang ở trong căn phòng họp đa năng. Nhìn thấy bữa trưa của mình mà tôi phát khóc. Cái cảnh tượng đập vào mắt tôi ẩn dưới cái nắp đó, làm tôi muốn hét lắm luôn.
Một bên là trứng cuộn ánh lên màu vàng ròng. Một bên là củ ngưu bàng, và đĩa cơm lam cùng lá hẹ Tây và mù tạt mật ong. Tôi toát cả mồ hôi lạnh trước những món ăn được bày ra trước mắt. Không nhịn được nữa rồi!
“Cậu không phải trẻ con nên đừng có hét nữa được không?”
Trong khi những lời nói như mọc gai tua tủa ấy phát ra, thì gương mặt chính chủ lại đỏ bừng. Cô ấy nắm chặt tay, chắc không để đánh tôi đâu, trông cô ấy rất hạnh phúc mà. Đó hoàn toàn là sự thật chứ tôi không có chém gì đâu nhé…
“Ổn mà, với lại ở đây giờ có mỗi chúng ta thôi.”
“Ngay cả thế thì sao lại phải trốn chui trốn lủi đi làm gì?”
“Bọn mình mà ăn ở lớp thì mọi người lại réo ‘Nữ hoàng và nô lệ’ nữa mất…”
“Thấy cậu tưởng tưởng như vậy làm tớ khiếp lắm đấy Tohru-kun.”
“Và đó là lí do sao mọi người gọi cậu là Nữ hoàng đấy.”
“I-im đi. Ít nhất hãy tự thừa nhận rằng cậu là đồ kinh tởm là được.”
“Ugh…Không đời nào tớ nói điều ấy đâu. Nghĩ đến đã thấy lạnh hết sống lưng rồi.”
“Tớ mong rằng cái cảm giác đó đáng nghi lắm đấy.”
“Cậu máu M thật đấy à?”
“Đúng rồi.”
“Thôi bỏ đi, tớ xin nghỉ. Mà nhân tiện, cậu có ghét mấy cái tin đồn nhảm về bản thân không Rin?”
Rin định mở miệng nói gì đấy, nhưng cuối cùng lại đổi lại thành cái bĩu môi.
“Sao cũng được, tớ chẳng quan tâm đâu.”
“Ừ thì, y như những gì tớ mong đợi. Kể cả có chuyện đó thì những lúc ở hai mình thế này vui hơn nhiều ha. Chắc chắn là có lí do rồi!”
“C-cậu thích nói nhăng cuội đến thế cơ à. Xem lại lượng calo nạp vào cơ thể đi.”
Rin chắp hai tay lại, rồi chấm vào đĩa mù tạt mật ong.
“Mmm!”
Ấm quá đi mất! Đưa lên miệng, rõ ràng là món chiên này rất nóng. Cùng với tiếng giòn tan vang lên khi hàm răng chạm vào bề mặt giòn rụm đó , và một chất lỏng ngon ngọt lan tỏa khắp miệng. Mù tạt mật ong như tôn lên độ tuyệt hảo của cơm, tôi thậm chí có thể cảm nhận được nước tương trộn vào đó nữa. Còn cảm thấy cả mùi gừng xộc lên mũi nữa. Tôi nuốt chửng thìa cơm và rau ngay lập tức, trong đầu nảy ra một câu hỏi.
“Chẳng phải bento lúc nào cũng nguội sao?”
“Đó là hộp cơm Thermos nên giữ nhiệt khá tốt. Đây là thứ tớ rất thích ở loại hộp này.”
Tôi cảm thấy trái tim mình như tan chảy. Rin chu đáo quá mà.
“Thế, có ngon không?”
Cô ấy đầy lo lắng liếc nhìn tôi. Tôi dựng ngón tay cái ngay tắp lự.
“Đỉnh của chóp luôn!”
Tôi có thể thấy ngực cô nàng hơi xẹp xuống, tay còn nắm chặt hơn nữa. Cô ấy hạnh phúc vì được tôi khen sao? Dễ thương gì đâu á. Cứ như thế, chúng tôi thưởng thức nốt bữa trưa của mình.
“Tớ nghĩ rằng đây là bữa trưa ngon nhất mà tớ từng có.”
Phần trứng ốp lết khá lớn đó có vị ngọt dịu nhẹ, cùng với nước kho cá ngừ có đầy đủ những hương vị cần thiết. Trứng sẽ không thể hoàn hảo nếu thiếu hẹ Tây thêm vào, nhằm tăng độ tươi và thêm một chút giòn, thực sự rất quan trọng, phần củ ngưu bàng và tre cùng cơm giúp hoàn thiện đĩa thức ăn với một kết cấu gần như tuyệt hảo.
Hương vị quả thực quá đỉnh. Tôi không thể nào kìm được sự khao khát của bản thân nữa rồi. Rin dành rất nhiều thời gian và công sức để làm nên món ăn đó. Dùng từ ngữ để diễn tả lòng biết ơn của tôi đối với Rin là bất khả thi.
“Yep, quá ngon luôn, tớ dám chắc luôn á.”
“Làm ơn đừng có lặp đi lặp lại điều ấy nữa được không.”
“Tại sao?”
“Xấu hổ lắm…”
Cô ấy quay đi chỗ khác rồi nắm tay che lấy miệng của mình. Đây là hành động của cô nàng khi cảm thấy xấu hổ ha.
Ahhhh, cô ấy dễ thương quá!!!
Tôi có thể cảm thấy tim mình đang đập thình thịch đây.
“Thì, chúng ta cũng là bạn thuở nhỏ ha. Tớ ngạc nhiên đấy. Tớ nhớ là mẹ cậu làm món cơm này từ khi cả hai còn nhỏ.”
Tôi thấy Rin run lên, chắc là tại câu tôi vừa thốt ra. Có vẻ cô ấy chuẩn bị nói gì đó....
“Ừm, dù sao tớ với cậu cũng là bạn thuở nhỏ. Đương nhiên tớ sẽ để ý những gì cậu thích rồi.”
Không chịu được nữa rồi. Nhưng trước khi tôi kịp lấy lại nhận thức thì tay tôi đã nằm trên má Rin rồi.
“Hua…”
Một làn gió thoáng qua ngay sau cô ấy.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Rin.”
Cứ như thế, lòng bàn tay tôi đáp xuống má cô nàng. Mềm quá, ngay sau đó, tôi cảm nhận được những sợi tóc, tỏa ra hương thơm của đào, cứ như sirô vậy. Tôi thực sự muốn chải chuốt mái tóc đó thật nhẹ nhàng.
“C-cái gì thế hả?”
Tôi rời tay, nhưng cái giọng nói bị cuốn lấy phần nào với hơi thở của cô ấy, nghe có chút gợi cảm hơn bình thường thì phải.
“Xin lỗi xin lỗi, chỉ là tớ không nghĩ ra cách nào khác để cảm ơn cậu.”
“Đồ ngốc. Cậu nghĩ xoa má của ai đó là cách tốt nhất để cảm ơn người ta hả!?”
Hai tay ôm mặt, cô nàng trừng trừng nhìn tôi bằng đôi mắt sắc lạnh. Cái cách cô ấy chu môi, thật y chang mấy con chuột Hamster đang ăn hạt hướng dương.
“Cậu biết mà, mấy lời đó chẳng có chút cay nghiệt nào cả.”
“Tốt hơn hết cậu nên xem lại giọng điệu của mình đi, kẻo lại khiến người khác bực mình đấy.”
“Ừm, xin lỗi.”
Cái bàn tay nắm chặt của cô nàng, nhìn giống như sắp cho tôi ăn chưởng tới nơi. Nhưng tôi cứ tiếp tục bữa ăn, rồi liếm môi sau khi dọn dẹp xong hộp bento. Phải thừa nhận rằng, tôi rất thích việc tôi và Rin ngày càng thân thiết hơn. Lâu lắm rồi chúng tôi mới ăn trưa cùng nhau như này.
Khi cả hai còn là học sinh tiểu học, tôi thường qua nhà Rin chơi trong khi mẹ cô ấy nấu cơm cho hai đứa. Nhưng lên đến trung học thì những khoảnh khắc đó càng ngày càng ít đi, lên cao trung thì gần như chấm dứt hẳn. Không hẳn là mối quan hệ giữa tôi và Rin tệ đi, nhưng mà chắc chắn, có một bức tường tâm lý nào đó chia cắt chúng tôi.
Sau khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Rin, tôi không thể quay về sự ngây thơ mà gần gũi cả hai có khi ấy. Giờ đây, tôi cùng dùng bữa trưa với Rin, thì sự phấn khích trong tôi thành quá khích luôn rồi. Tôi vẫn sốc khi Rin làm bento cho tôi, trước tất cả mọi người.
“Cậu nhìn chằm chằm tớ như vậy trông ghê lắm đấy.”
“Haha, cũng lâu rồi mình mới ăn trưa cùng nhau như vậy. Cảm giác thật tốt ha.”
Rin đáp lại cụt lủn.
“Tớ hiểu rồi…”
Cô nàng lại che miệng khi thì thầm câu nói đó. Kể cả như thế thì trước khi Rin kịp che tôi vẫn kịp nhận ra, khóe miệng cô ấy có chút nhếch lên rồi.
_______________
“N-này, Rin.”
Sau khi xử lý xong bữa trưa, mặt tôi bối rối cực độ, vì chẳng hiểu sao Rin lại chăm chú kiểm tra mặt mình. Cái mũi hoàn hảo đó ngay trong tầm mắt tôi. Dưới đôi lông mi tuyệt đẹp đó là đôi mắt đen tuyền chằm chằm nhìn tôi. Một mùi hương ngọt ngào phả thẳng vào mũi. Tôi nhớ rõ hương thơm này.
“Uhhh..”
Tôi không quen với việc Rin sát rạt như thế này đâu. Tôi đưa ánh mắt mình ra chỗ khác, khó xử quá mà. Đánh tầm mắt ra chỗ khác, lại gặp ngay bộ ngực đầy đặn của cô nàng nữa chứ, tình hình thế này không ổn rồi. Nhìn vào chỗ nào say đắm chỗ ấy. Tôi gần như đoán được cô nàng định nói gì rồi, nhưng mà cô ấy lại…
“Thế là tớ đúng rồi.”
Khác với những gì tôi dự đoán đấy.
“Hôm nay Tohru-kun không hề ổn một tí nào phải không?”
“Hả?”
nguyên văn là Chives, một loại lá gần với hành lá, giống về cả ngoại hình nhưng nhỏ hơn và không có phần đầu trắng, để sát nghĩa thì sẽ là hẹ Tây nhé chắc là k giòn đâu một loại hộp đựng thức ăn giữ nhiệt được sản xuất bởi công ty cùng tên