8 năm trước (1986)
Hãy để chúng tôi kể câu chuyện về một người.
Một người đàn ông, mà hơn ai hết, tin tưởng vào lý tưởng của mình, để rồi vì nó mà rơi vào sự tuyệt vọng.
Giấc mơ của ông thật thánh thiện.
Ông muốn mọi người trên thế giới được hạnh phúc, đó là tất cả những gì ông mong muốn.
Đó là lý tưởng ngây ngô mà hầu như bất cứ cậu bé nào cũng một lần nghĩ đến, nhưng lại vứt bỏ khi nhận ra sự nhẫn tâm của hiện thực.
Mọi hạnh phúc đều đòi hỏi sự hy sinh; mọi đứa trẻ học được điều này khi trưởng thành.
Thế nhưng người đàn ông đó không như vậy.
Có thể ông là kẻ ngốc nhất trên đời. Có thể ông bị 'chạm' ở đâu đó. Cũng có thể ông là thứ mà chúng ta gọi là “Thánh”, được ý Chúa chỉ dẫn, kẻ mà người thường không hiểu được.
Ông biết rằng tồn tại trên thế giới này, chỉ có 2 lựa chọn là hy sinh hoặc cứu rỗi...
Khi ông hiểu rằng mình không thể khiến đĩa cân trống rỗng...
Kể từ ngày đó, ông quyết định trở thành người lật đổ chiếc cân.
Để làm bớt đi sự đau khổ trong thế giới này, thì không còn con đường nào khác.
Để cứu 1 mạng người, ông đã phải vứt bỏ 1 mạng người khác
Nghĩa là, để cho đa số được sống, ông phải giết một số ít người.
Bởi thế, thay vì cứu người theo đúng nghĩa của nó, ông rất xuất sắc trong việc giết người
Hết lần này đến lần khác, ông tiếp tục vấy máu lên đôi tay mình, nhưng chắc chắn ông không bao giờ do dự.
Không bao giờ tự hỏi về sự chính đáng của việc mình làm, cũng không nghi ngờ về mục đích của nó, ông thúc ép mình chỉ để lật đổ chiếc cân ấy.
Và không bao giờ đánh giá sai giá trị của một cuộc sống.
Không quan tâm đến địa vị, tuổi tác của đối tượng mà ông nhắm đến, đối với ông mọi sinh mạng đều ngang bằng. Không có sự phân biệt, ông cứu người, và cũng không có sự phân biệt, ông giết người.
Thế nhưng ông đã nhận ra điều đó quá muộn.
Đánh giá mọi thứ đều ngang bằng đồng nghĩa với không thương yêu bất cứ ai cả.
Nếu ông khắc ghi cái định luật không thể phá vỡ đó vào lòng mình, có thể ông đã đạt đến sự cứu rỗi.
Giam cầm trái tim của mình đến nỗi hư hoại, ông trở thành một cỗ máy không biết đến máu và nước mắt, chỉ biết tính toán kẻ nào được sống, kẻ nào phải chết. Có lẽ ông sẽ chẳng bao giờ cảm nhận sự đau khổ .
Thế nhưng người đàn ông đó đã lầm.
Một nụ cười vui mừng của ai đó cũng có thể khiến ông tràn ngập tự hào, một tiếng than vãn bất chợt cũng khiến con tim ông rung động.
Cơn giận dữ chỉ là hậu quả của sự hối tiếc, và những giọt nước mắt cô đơn đã lăn mong chờ cánh tay vỗ về chăm sóc.
Mặc dù ông theo đuổi một lý tưởng vượt xa nguyên do của toàn nhân loại — ông vẫn chỉ là một con người mà thôi.
Đã bao nhiêu lần con người này chịu trừng phạt bởi chính cái mâu thuẫn đó?
Ông có biết đến tình bạn. Ông có biết đến tình yêu.
Ngay cả khi phải đặt mạng sống người mình yêu thương nhất, cùng với vô số kẻ lạ khác lên cán cân ấy.
Chắc chắn ông vẫn không phạm sai lầm.
Trên cả yêu thương 1 ai đó, để xem mọi cuộc sống đều ngang bằng, ông phải đánh giá nó thật công bằng, dẫu có phải mất đi người ấy mãi mãi.
Ngay cả khi ông ở cùng người mình yêu quý nhất, ông vẫn trông thật đau khổ.
Và ngay bây giờ, người đàn ông đó đang phải gánh chịu sự trừng phạt khủng khiếp nhất.
Bên ngoài cánh cửa sổ, cơn bão tuyết đóng băng mọi thứ trên lộ trình của nó. Buổi tối mùa đông bao trùm cả khu rừng trong băng tuyết.
Đó là một căn phòng trong tòa lâu đài cổ được xây trên vùng đất quanh năm băng giá, bên trong được bảo vệ khỏi cái lạnh thường trực bằng ngọn lửa nhè nhẹ của lò sưởi.
Trong hơi ấm của nơi đó, người đàn ông đang ôm một sinh linh mới chào đời.
Đó thực sự là một sinh linh bé nhỏ — nhỏ đến mức mỏng manh như phù du, có thể tan biến khỏi cõi đời này bất cứ lúc nào, và quá nhẹ để có thể bảo rằng nó đã sẵn sàng sống.
Chỉ một cử động nhỏ cũng gây nguy hiểm, giống như nắm tuyết trên bàn tay, có thể vỡ vụn chỉ bằng cái lắc nhẹ.
Với sự háo hức nhỏ nhoi, đứa bé giữ ấm bằng cách rúc mình vào lòng người cha ngủ ngon lành, với những tiếng thở nho nhỏ từ lồng ngực bé xíu.
“Đừng lo, nó đang ngủ đấy”
Trong khi ông đang bế đứa bé, người mẹ, nằm trên giường nghỉ nhìn họ, mỉm cười.
Từ cái dáng hốc hác của đứa bé, ta có thể thấy nó không khỏe, và màu da của nó không hoàn hảo, dẫu vậy, vẻ đẹp ấy gợi đến một viên ngọc không chút tì vết.
Trên hết mọi thứ, nụ cười hạnh phúc trên gương mặt đứa trẻ xóa hẳn vẻ mỏi mệt có thể làm xấu đi cái dáng thanh tao của nó.
“Nó luôn rất khó tính và bật khóc ngay cả với những cô hầu quen thuộc. Đây là lần đầu tiên nó để được ẵm dễ dàng như vậy...Chắc nó hiểu, phải không anh? Có thể vì anh là một người tốt.”
“...”
Không trả lời, như lặng người đi, người đàn ông so sánh người mẹ với đứa bé trên tay mình. Nụ cười của Irisviel có bao giờ trông như vậy?
Thực ra cô là một phụ nữ có rất ít hạnh phúc. Sẽ chẳng ai nghĩ đến việc cho cô ta cái cảm nhận của hạnh phúc. Cô không phải là một sáng tạo của tự nhiên, cô được bàn tay con người tạo ra... Là một homunculus, được đối xử như vậy là bình thường. Irisviel chưa bao giờ ước ao điều gì.
Được tạo ra để làm con rối, được nuôi dưỡng để trở thành con rối, có lẽ cô chẳng bao giờ hiểu được ý nghĩa của hạnh phúc bắt đầu từ đâu.
Và bây giờ — cô đang tươi cười rạng rỡ.
“Em rất vui vì có được đứa bé này.”
Lặng lẽ bày tỏ tình yêu của mình, Irisviel von Einsbern nói, trông về đứa trẻ đang ngủ.
“Kể từ nay, nó sẽ là mô phỏng con người đầu tiên và tốt nhất. Có thể sẽ rất khó khăn, và nó sẽ ghét người mẹ đã trao cho nó cuộc sống đau khổ như vậy. Nhưng dẫu có thế, em vẫn vui lòng. Đứa bé này thật đáng yêu, thật tuyệt vời.”
Ngoại hình của nó không có gì bất thường, trông nó cũng như bao đứa trẻ đáng yêu khác, nhưng —
Trong lúc còn nằm ở bụng mẹ, đứa bé đã được truyền một số ma thuật, để từ đó sắp xếp lại nó, biến nó trở thành sinh vật, trên cả mẹ nó, khác biệt với con người. Mặc dù được sinh ra, chức năng của nó hoàn toàn bị giới hạn, để nó mang một cơ thể chỉ chứa đựng các mạch ma thuật (magic circuits). Đó là bản chất thật của đứa con gái Irisviel sinh ra.
Mặc cho chuyện tàn nhẫn đó, Irisviel vẫn nói, “Tốt”. Sinh ra một vật như vậy, được sinh ra như vậy, cô vẫn yêu sự tồn tại này, tìm thấy tự hào trong nó, và mỉm cười.
Lý do của sức mạnh đó, trái tim mạnh mẽ đó, là vì cô ta, không hề nghi ngờ gì, là một NGƯỜI MẸ.
Cô gái chỉ có thể là một con rối tìm thấy tình yêu và trở thành một người phụ nữ, và tìm được sức mạnh không gì cản được của người mẹ. Đó là nét mặt của “hạnh phúc” mà không ai có thể chiếm lấy. Từ đó, căn phòng của người mẹ và đứa trẻ được hơi ấm của lò sưởi che chở dường như không còn bóng dáng của đau buồn và tuyệt vọng.
Nhưng — người đàn ông biết nhiều hơn thế. Đó là với thế giới mà ông là một phần của nó, cơn bão tuyết bên ngoài kia là thứ phù hợp nhất để diễn tả.
“Iri, anh — “
Nói ra từng lời một, ngực ông như chịu một lưỡi dao xuyên qua. Lưỡi dao đó là gương mặt hiền từ của đứa bé đang ngủ, là nụ cười rạng rỡ của người mẹ đang nhìn con mình.
“Anh, một ngày nào đó, sẽ là lời nguyền giết chết em.”
Trong khi ông như muốn thổ huyết, Irisviel gật đầu, không hề lay động trước tuyên bố của ông.
“Em hiểu. Tất nhiên. Đó là ước muốn của nhà Einsbern. Đó là lý do em được tạo ra.”
Đó là tương lai đã được định sẵn.
6 năm nữa trôi qua, người đàn ông phải đưa vợ mình đến nơi an nghỉ cuối cùng. Cũng như một trong những nạn nhân để cứu thế giới, Irisviel trở thành vật hy sinh vì lý tưởng của ông.
Đó là việc đã được thảo luận vài lần giữa hai người, và từ đó họ đã đạt được thỏa thuận.
Người đàn ông đã muốn đem cả trái tim mình ra hoán đổi cho quyết định đó, đã tự nguyền rủa bản thân mình, và mỗi lần như thế, Irisviel đã tha thứ cho ông, đã động viên ông.
“Em biết lý tưởng của anh, và em lớn lên gắn với lời nguyện cầu của anh, vì thế mà em đang ở đây. Anh đã dẫn dắt em đến tận đây, cho em cuộc sống không phải của một con rối.”
Với cùng lý tưởng như vậy, cô hy sinh bản thân mình, và trở thành một phần của ông. Vậy có phải vì hình thể mà ông yêu người phụ nữ này không? Không, đó là vì chính cô ấy, ông có thể thừa nhận điều này.
“Anh không phải đau buồn vì em. Em đã là một phần của anh rồi. Gánh chịu nỗi đau đớn khi một phần thân xác của mình mất đi đã là quá đủ.”
“...Còn về nó thì sao?”
Đứa bé nhẹ như lông hồng, thế nhưng sức nặng của nó, theo một nghĩa khác, khiến chân ông rụng rời.
Ông vẫn không biết được, hay chuẩn bị trước, sẽ phải làm gì khi đặt đứa bé đó trước cái lý tưởng mà ông theo đuổi.
'Đừng nhận xét hay tha thứ cách sống của một người đàn ông. Chưa có quyền năng nào làm được điều đó.'
Nhưng, với một sinh mạng thuần khiết đến vậy, lý tưởng của ông là sự tàn nhẫn.
Không quan tâm đến địa vị, không quan tâm đến tuổi tác, mọi thứ đều ngang bằng —
“Anh... không xứng đáng ôm nó.”
Người đàn ông nén giọng, mặc cho sự thương yêu trong ông dâng trào.
Và rồi, giọt nước mắt rơi xuống cặp má phúng phính màu anh đào của đứa bé trên tay ông.
Nức nở lặng lẽ, người đàn ông gập người xuống đầu gối.
Muốn phá vỡ sự vô tâm trên thế gian này, ông phải trở nên vô tâm hơn cả… Và như thế, đối với người vẫn còn những người để yêu thương, đó như việc phải gánh chịu hình phạt khủng khiếp nhất.
~ người ông thương yêu nhất trên đời.
Ngay cả khi phải vứt bỏ thế giới cho sự suy tàn, ông cũng muốn bảo vệ người ấy.
Nhưng ông hiểu rằng. Khi thời khắc mà cái công lý ông tin vào đòi hỏi sự hy sinh lớn lao đến vậy — người đàn ông mang tên Emiya Kiritsugu này sẽ ra quyết định thế nào đây?
Kiritsugu bật khóc, sợ cái ngày sẽ đến ấy, kinh hãi nó đến ngàn vạn lần.
Ôm chặt lấy ngực mình trong hơi ấm của hai bàn tay.
Irisviel gượng dậy, đặt cánh tay lên vai chồng rồi òa khóc.
“Đừng quên. Không phải nó là giấc mơ của anh sao? Một thế giới mà không ai phải khóc như thế này. Chỉ 8 năm nữa... rồi cuộc chiến của anh sẽ kết thúc. Chúng ta phải tiếp tục lý tưởng này. Em tin Chén Thánh sẽ cứu rỗi anh.”
Vợ ông, hiểu rõ nỗi khổ tâm chồng mình đang gánh chịu, tìm mọi cách dịu dàng nhất để đón lấy những giọt nước mắt của Kiritsugu.
“Sau ngày đó, anh phải ôm lấy đứa bé này — Irisviel nhắc một lần nữa— . Như một người cha bình thường.”
3 năm trước (1991)
Khi nhắc đến những điều huyền bí, có nhiều giả thuyết nói rằng có một nguồn sức mạnh từ bên ngoài thế giới này.
Vậy phải kể đến khởi đầu của tất cả. Đó là ước nguyện lớn lao nhất của mọi pháp sư, cái được gọi là “cội rễ”, hay Akasha ... Nơi ở của Thượng Đế, Akashic Records, nơi bắt đầu cũng như kết thúc mọi thứ, nơi ghi lại mọi việc, nơi tạo ra toàn bộ thế giới này.
200 năm trước, đã có những người thực hiện thí nghiệm về nơi “bên ngoài thế giới” ấy.
Einsbern, Makiri, Tōsaka. Họ được gọi là 3 gia đình khởi thuỷ, và thứ họ muốn làm là tái tạo lại “Chén Thánh”, vật thể xuất hiện trong nhiều tín ngưỡng. Mong đợi rằng việc hình thành Chén Thánh sẽ biến mọi điều ước thành hiện thực, 3 gia đình pháp sư góp những bí mật của mình và cuối cùng đã tạo ra “thánh tích tuyệt đối” ấy.
...Tuy nhiên, Chén Thánh chỉ ban 1 điều ước cho 1 người duy nhất. Khi họ nhận ra sự thật ấy, liên kết giữa 3 nhà đã tan biến bởi những cuộc xung đột đẫm máu.
Đó là khởi đầu của “Cuộc chiến giành Chén Thánh” (‘War of the Holy Grail’, hay ‘Heaven’s Feel’).
Kể từ đó, cứ mỗi 60 năm, Chén Thánh lại được triệu tập ở nơi gọi là “Fuyuki”- miền đất Viễn Đông.
Khi ấy, Chén Thánh sẽ chọn ra 7 pháp sư có đủ quyền năng lãnh nhận nó, và phân phát cho họ 1 lượng prana khổng lồ, giúp họ đủ khả năng để gọi lên những linh hồn anh hùng từ mọi thời đại, được gọi chung là “Servant”. Kết cục của trận chiến sinh tử này là để quyết định xem ai là người xứng đáng đạt được Chén Thánh.
-Nói đơn giản hơn, đó là trận chiến mà Kotomine Kirei đang tham gia.
“Dấu hiệu hiện lên trên cánh tay phải của cậu được gọi là “Phong ấn Chỉ Huy” (‘Command Seals/Mantra’) . Đó là bằng chứng cậu đã được chọn bởi Chén Thánh, và là dấu hiệu giúp cậu điều khiển một Servant”.
Người với giọng nói êm và truyền cảm đang giảng giải là Tōsaka Tokiomi.
Trong căn phòng ở ngôi làng nhỏ xây trên đỉnh ngọn đồi thuộc quận nhỏ nhất phía Nam Turin, Italy, có 3 người đang ngồi trên một chiếc trường kỷ và thảo luận. Kirei và Tokiomi, cùng với vị cha xứ đã giới thiệu và làm trung gian cho cuộc đối thoại , Kotomine Risei... cha ruột của Kirei.
Với cương vị là bạn của vị cha xứ gần 80 tuổi này, Tokiomi có thể bị xem là một người kỳ dị. Ông dường như ở vào độ tuổi của Kirei, nhưng rất chín chắn và tỏ ra là một chuyên gia trong chuyện này. Với dòng máu từ một gia tộc cao quý và lâu đời ở Nhật Bản, ngôi làng này còn là nơi cư trú thứ 2 của ông, như ông từng nói. Nhưng điều thú vị nhất ở đây là việc ông tình cờ tuyên bố mình là một pháp sư.
Tại nơi này, là một pháp sư cũng không đến nỗi lạ thường. Kirei, cùng với người cha của mình, cũng được gọi là các tu sĩ, thế nhưng nhiệm vụ của họ lại khác xa với những gì mà những cha xứ khác thường làm.
Hội “Holy Church” mà Kirei thuộc về có một học thuyết vượt xa ranh giới của phép lạ và những điều huyền bí, đồng thời còn nhận trách nhiệm diệt trừ vết nhơ của tà thuật dị giáo, nhằm chôn vùi nó vào quên lãng. Để làm được điều đó, họ cho rằng cần giám sát những thứ được xem là báng bổ, như thuật phù thuỷ chẳng hạn.
Pháp sư chỉ hoạt động với các pháp sư khác mà thôi, và họ lập thành một tổ chức được gọi là “Hiệp Hội”, bị coi là mối đe dọa của “Holy Church”. Vào thời điểm này, cả hai bên đều đồng ý tạm thời giữ sự thanh bình; nhưng ngay cả lúc này, việc một thành viên của giáo hội và một pháp sư thảo luận cùng nhau là chuyện kẻ khác không thể nghĩ đến.
Trong trường hợp của Risei, gia đình Tōsaka đã có mối liên hệ lâu đời với giáo hội, mặc dù là một gia đình pháp sư.
Đó là đêm trước khi Kirei khám phá ra những hình vẽ với 3 phần nổi trên cánh tay mình,và sau đó đã hỏi ý kiến cha mình. Risei tức tốc dắt con trai đến Turin ngay sáng hôm sau để gặp vị pháp sư trẻ tuổi.
Kể từ lúc đó, sau khi chào hỏi vội vã, Tokiomi giải thích cho Kirei về cuộc chiến nêu trên, “Heaven’s Feel”, và ý nghĩa của những dấu hiệu trên tay Kirei... Đó là quyền giành lấy cơ hội thỏa mãn ước nguyện của mình, trong cuộc chiến mà Chén Thánh đã định sẵn 3 năm sau đó.
Tất nhiên Kirei không sợ phải chiến đấu. Nhiệm vụ của ông trong “Holy Church”, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, là tiễu trừ dị giáo, thế nên ông cũng là 1 chiến binh thực thụ. Có thể nói đó hoàn toàn là nghĩa vụ của ông khi đánh cược sự sống và cái chết chống lại 1 pháp sư. Thế nhưng, điều phiền toái ở đây là sự mâu thuẫn khi Kirei, 1 linh mục, lại tham gia vào Heaven’s Feel, trận tử chiến giữa các pháp sư.
“Heaven’s Feel là một trận chiến sử dụng Servant như các thuộc hạ (familiars). Vậy, để tiếp tục, người tham dự cần có đủ khả năng thực hiện 1 lễ triệu tập... Về cơ bản, 7 người được chọn làm Master phải là pháp sư. Nhưng cũng có ngoại lệ cho người như cậu, một pháp sư không chính thống, được Chén Thánh chấp nhận.”
“Vậy Chén Thánh có cân nhắc khi lựa chọn hay không?”
Tokiomi gật đầu trước câu hỏi hoài nghi của Kirei.
“Tôi đã nhắc đến '3 gia đình khởi thuỷ' - các pháp sư thuộc nhà Makiri nay đã đổi tên thành Matō, nhà Einsbern, hay nhà Tōsaka sẽ được quyền ưu tiên. Nói cách khác...”
Tokiomi giơ cánh tay phải của mình lên để lộ các họa tiết được chia thành 3 phần.
“Với tư cách là người đứng đầu gia đình Tōsaka, tôi sẽ tham dự trận chiến kế tiếp này.”
Vậy phải chăng người này muốn tuyên chiến với Kirei sau khi đã nhiệt tình giảng giải về cuộc chiến? Mặc dù Kirei không rõ lắm, ông vẫn tiếp tục đặt câu hỏi.
“Tôi tự hỏi về những Servant mà ngài vừa nhắc khi nãy. Ngài bảo đó là những linh hồn anh hùng được gọi lên và sử dụng như những thuộc hạ…”
“Điều đó có thể khó tin, nhưng nó là sự thật. Đó là một kỳ tích mà Chén Thánh tạo ra.”
Huyền thoại về những người vĩ đại, những anh hùng để lại tên tuổi trong lịch sử. Họ là những người tồn tại vĩnh viễn trong ký ức của nhân loại, sau khi họ chết, đã tách ra khỏi phạm trù con người, vẫn cao quý ngay cả ở thế giới tâm linh; họ là những “heroic spirit”. Những người này có địa vị hoàn toàn khác so với những linh hồn ma quỷ từ tự nhiên mà các pháp sư thường triệu tập. Nói cách khác, đó là những thực thể thần thánh.. Mặc dù một phần năng lực của họ có thể được tái hiện và vay mượn, khó có thể tin được trong thời đại ngày nay họ lại được gọi lên làm thuộc hạ.
“Nếu cậu nhận thấy điều không tưởng này trở thành hiện thực là nhờ sức mạnh của Chén Thánh, cậu sẽ hiểu nó là một báu vật mạnh mẽ đến mức nào. Nói cho cùng, ngay cả triệu tập các Servant cũng chỉ là một phần nhỏ bé so với quyền năng của Chén Thánh.”
Như thể bị chính câu nói của mình tác động, Tokiomi thở dài và lắc đầu.
“Những linh hồn anh hùng từ thời cổ đại cho đến tận 1 thập kỷ trước đây đều có thể được triệu tập. Bảy anh hùng đi theo bảy Master, bảo vệ chủ nhân của mình và tiêu diệt những Master khác. Các anh hùng từ bất kỳ thời đại, đất nước nào sẽ được gọi lên, gặp nhau trong hiện tại và quyết đấu đến phút cuối cùng. Đó là Holy Grail War tại Fuyuki, Heaven’s Feel.”
“...Tạo ra một việc kỳ lạ đến vậy? Ở nơi mà hàng ngàn người đang sống?”
Tất cả các pháp sư đều tuân thủ việc giấu kín thân phận của mình. Đây là cách duy nhất để tồn tại trong thời đại này khi niềm tin của con người rằng khoa học là hiện thực duy nhất quá lớn. Điều này cũng tương tự cho hội “Holy Church”, đối với họ, tiết lộ bí mật là điều không tưởng.
Nhưng với các heroic spirit, đó như việc che giấu sức mạnh có thể đem đến thảm họa khủng khiếp vậy. Dùng 7 Servant trong cuộc đối đầu của con người ở hiện tại, bắt họ phải đánh nhau... Nó giống như ra lệnh cho một cỗ máy chém giết trên chiến trường.
“- Tất nhiên, cuộc đối đầu phải được hiểu ngầm là trong bí mật. Cậu cần có sự sắp đặt kỹ lưỡng cho việc đó.”
Im lặng từ đầu câu chuyện đến giờ, Risei, cha của Kirei, bước tới và lên tiếng.
“Heaven’s Feel xảy ra mỗi 60 năm, và đây là lần thứ tư. Nhật Bản đã trở nên văn minh khi cuộc chiến thứ 2 nổ ra. Ngay cả ở nơi hẻo lánh nhất cũng không tránh khỏi việc chứng kiến những thiệt hại khủng khiếp từ cuộc chiến.
Do vậy, kể từ Heaven’s Feel thứ 3, một thỏa thuận đã được ký để một thành viên của “Holy Church” được gửi đi làm giám sát. Nhằm giảm thiệt hại từ cuộc chiến đến mức tối thiểu, chúng ta phải giấu đi sự hiện diện của nó, và toàn bộ pháp sư phải tuân theo việc này.”
“Vậy chúng ta sẽ làm trọng tài cho một cuộc xung đột giữa các pháp sư?”
“Chính xác, đơn giản vì đó là một xung đột giữa các pháp sư. Trong Hiệp Hội Pháp Sư không ai thích hợp làm công việc này do có dính líu đến lợi ích. Vậy nên không còn cách nào khác là nhờ sự giúp đỡ từ bên thứ ba.
Thêm vào đó, “Holy Church” không thể để Chén Thánh bị sử dụng bừa bãi. Chúng ta không thể phủ nhận khả năng đó thật sự là chén đựng máu Chúa.”
Cả hai cha con Risei và Kirei đều thuộc phân nhánh được gọi là nhóm Thánh Thể thứ 8 của “Holy Church”. Nhiệm vụ của họ là tìm lại những thánh tích. Một vật báu như Chén Thánh được nhắc đến trong nhiều tài liệu và giai thoại, có giá trị rất lớn đối với họ.
“Dưới một số tình thế nhất định, trong cuộc chiến lần trước, đã có một cuộc họp, và ta là người được chọn đến Fuyuki trong cuộc chiến tiếp theo, trận chiến mà con sẽ tham gia.”
Kirei hơi bất ngờ trước những lời của cha mình.
“Đợi đã. Người được chọn giám sát phải thật công bằng. Sẽ là phiền toái nếu 1 thành viên trong cuộc chiến có quan hệ huyết thống...”
“Đấy. Con nghĩ đây là chỗ khuyết trong điều luật ư?”
Nụ cười bất thường của người cha ngụ ý điều gì đó mà Kirei không hiểu được.
“Kotomine-san, đừng làm con trai ông lo lắng. Hãy đi đến câu hỏi thật sự nào.”
Tōsaka Tokiomi thúc giục vị linh mục già đi đến điểm chính.
“Hmm, đúng vậy - Kirei, những gì chúng ta nói lúc nãy chỉ là phần ngoài của Holy Grail War. Còn một lý do khác ta dẫn con đến gặp ngài Tōsaka hôm nay.”
“...Đó là?”
“Sự thật là, chúng ta đã có bằng chứng rõ ràng rằng Chén Thánh ở Fuyuki khác với Chén Thánh trong Kinh Thánh. Rốt cuộc, trận chiến ở Fuyuki chỉ là tranh giành một báu vật bản sao của 'thánh tích tuyệt đối', thứ mở lối đến nơi không tưởng. Nó chẳng có gì liên quan đến chúng ta cả.”
Ra là thế. Vì vậy nên “Holy Church” mới chấp nhận vai trò của người giám sát. Nếu đó thật sự là “Holy Relic”, họ đã phá vỡ thỏa hiệp và cướp nó khỏi tay các pháp sư.
“Nếu mục đích cuối của cái ly đó chỉ là công cụ để chạm đến Akashic Records, thì chẳng can hệ gì đến chúng ta. Xét cho cùng, việc các pháp sư thèm muốn tìm ra “Akasha” cũng không mâu thuẫn với quy tắc của ta.
-Tuy nhiên, nếu chúng ta phó mặc nó cho 1 kẻ không mong đợi thì cũng không thể chấp nhận, chúng ta cần trao nó cho người có sức mạnh, nếu không thảm họa có thể xảy ra.”
“Vậy sao chúng ta không huỷ nó đi?”
“Điều đó rất khó. Những pháp sư tranh giành nó sẽ không bỏ qua, xung đột với Hiệp Hội Pháp Sư là không thể tránh khỏi. Và cuộc chiến này sẽ tạo ra nhiều nạn nhân hơn nữa.
Vì vậy, kế hoạch dự phòng tốt nhất là trao nó cho người xứng đáng.”
“...Con hiểu rồi.”
Kirei dần nhận ra động cơ chính của cuộc gặp này, đơn giản vì cha ông có giao hảo với một pháp sư, Tōsaka Tokiomi.
“Chịu áp lực từ niềm tin với đất nước mình, nhà Tōsaka cũng có tư tưởng như chúng ta. Ta biết rõ không ai có tư cách nhận Chén Thánh hơn Tokiomi-kun đây.”
Tōsaka Tokiomi gật đầu, và tiếp lời.
“Đạt đến 'Akasha'. Đó là mục tiêu duy nhất của nhà Tōsaka chúng tôi. Nhưng, tiếc thay, nhà Einsbern và nhà Matō, đã từng có chung mục đích ấy, nay đã lầm đường và còn muốn nhiều thứ khác từ nó, mà quên đi ý định ban đầu của họ. Đó là còn chưa kể họ đã mời 4 Master khác từ bên ngoài. Họ chỉ muốn Chén Thánh vì lòng tham vô đáy của mình thôi.”
Điều này cho thấy hội “Holy Church” chỉ muốn cho một mình Tōsaka Tokiomi đạt được Chén Thánh. Kirei hiểu ra vai trò của mình.
“Vây cha muốn con tham dự cuộc chiến để ngài Tōsaka Tokiomi đây chiến thắng?”
“Đúng vậy.”
Cuối cùng, Tokiomi mới nở nụ cười đầu tiên.
“Tất nhiên khi chúng ta liên kết để tiêu diệt 5 Master còn lại, thì cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn.”
Risei khẽ gật đầu khi nghe Tokiomi nói. Vai trò của “Holy Church” làm một trọng tài trung lập đã không còn nữa. Heaven’s Feel này ắt hẳn có ý nghĩa đối với họ nhiều hơn người khác tưởng.
Nếu vậy thì nó chẳng tốt hay xấu gì cho Kirei. Quyết định của hội đã rõ ràng, và ông chỉ việc hoàn tất nhiệm vụ mà thôi.
“Kirei-kun, cậu sẽ được chuyển từ “Holy Church” sang Hiệp Hội Pháp Sư, và trở thành đồ đệ của ta.”
Tokiomi nhanh chóng tiếp tục với giọng điệu rất thực tiễn.
“Một ...cuộc chuyển đổi?”
“Việc này đã được thỏa thuận trước, Kirei.”
Dứt câu, Risei đưa ra 1 lá thư. Đó là một tường trình có cả chữ ký từ “Holy Church” và Hiệp Hội Pháp Sư, cho phép Kotomine Kirei trở thành một pháp sư hợp lệ. Kirei còn ngạc nhiên hơn khi thấy thành tựu của việc sắp xếp sẵn: quyết định này có hiệu lực ngay lập tức, từ ngày hôm nay trở đi.
Rốt cuộc, chẳng có lý do gì cho Kirei tham gia vào việc này, mà ông cũng chẳng có lý do để phản đối chuyện này. Đối với Kirei, nó thật vô nghĩa.
“Việc quan trọng bây giờ là để cậu luyện phép thuật trong nhà tôi tại Nhật Bản. Heaven’s Feel kế tiếp sẽ diễn ra trong 3 năm nữa.
Khi đó, cậu phải có 1 Servant phục tùng mệnh lệnh của mình, và trở thành một Master tham gia vào cuộc chiến.”
“Nhưng - việc này có ổn không? Nếu tôi là học trò của ngài, sẽ có nghi ngờ là chúng ta hợp tác cùng nhau...”
Tokiomi nở nụ cười lạnh lùng rồi lắc đầu.
“Cậu không biết gì về pháp sư cả. Nếu có va chạm quyền lợi, một trận chiến đến chết giữa thầy và trò là chuyện bình thường trong thế giới của chúng tôi.”
“À, tôi hiểu rồi.”
Mặc dù Kirei không cần phải hiểu về pháp sư, ông cũng nắm khá vững khuynh hướng của những kẻ sử dụng ma thuật này. Qua bao dịp chạm trán với những pháp sư “dị giáo” khi còn làm thừa quyết trong “Holy Church”, số người mà ông hạ gục ắt hẳn không chỉ là ở con số mười hay hai mươi.
“Vậy cậu còn câu hỏi nào không?”
Khi Tokiomi muốn kết thúc, Kirei hỏi cái câu mà ông đã thắc mắc ngay từ đầu câu chuyện.
“Chỉ một câu nữa thôi... mục đích của Chén Thánh khi chọn các Master là gì?”
Có vẻ đó là câu hỏi mà Tokiomi không mong đợi. Vị pháp sư nhíu mày một lát, rồi trả lời thản nhiên.
“Chén Thánh sẽ… tất nhiên, sẽ chọn những Master có mong muốn chiếm hữu nó. Như tôi đã nói, nhà Tōsaka sẽ nằm trong 3 gia đình có quyền ưu tiên được Chén Thánh chọn lựa.”
“Vậy, tất cả Master đều có lý do để đạt được Chén Thánh?”
“Không chỉ giới hạn ở đó. Chén Thánh cần 7 người để hiện lên. Nếu không đủ người vào thời điểm đó, nó sẽ chọn những người khác, miễn là họ đủ khả năng mang Phong ấn Chỉ Huy. Đã từng có trường hợp trong quá khứ, nhưng - À, tôi hiểu rồi.”
Trong khi đang nói, Tokiomi nhận ra điều mà Kirei che giấu.
“Kirei-kun, cậu nghĩ mình không nên được chọn, phải không?”
Kirei gật đầu. Cho dù tìm mọi lý do đi nữa, chẳng có cái nào để một cỗ máy điều ước nhận ra ông.
“Hm, quả đó là chuyện lạ. Thứ duy nhất nối kết cậu với Chén Thánh có thể là cha cậu, người được chỉ định làm giám sát, nhưng... Không, cậu có thể xem đó là lý do duy nhất.”
“...Nghĩa là?”
“Có thể Chén Thánh đã biết trước chuyện “Holy Church” sẽ trợ giúp gia đình Tōsaka. Vậy nên một người trong hội có khả năng giữ phong ấn sẽ hỗ trợ cho chúng tôi.”
Nói xong, Tokiomi có vẻ thỏa mãn, kết thúc buổi nói chuyện, rồi thêm vào.
“Nói cách khác, Chén Thánh đã cho tôi 2 quyền chỉ huy, và vì thế, nó chuyển 1 cái cho cậu.
Thế nào? Giải thích này đã giúp cậu thỏa mãn chưa?”
Vậy là ông đã kết luận thật táo bạo.
“...”
Cái kiểu tự tin ngạo mạn này dường như rất hợp với Tokiomi - người giữ tước vị đủ để chế nhạo kẻ khác.
Tất nhiên, ông là một pháp sư tài năng. Bởi thế nên ông phải có cái tự tin xứng với tài năng đó. Vì vậy ông chẳng bao giờ nghi ngờ phán xét của mình.
Có nghĩa là sẽ không có câu trả lời khác từ Tokiomi lúc này -Kirei kết luận như vậy.
“Khi nào chúng ta đến Nhật?”
Giấu đi thất vọng nội tâm, Kirei đổi chủ đề.
“Tôi sẽ thăm Anh Quốc một lúc vì có việc phải làm ở Clock Tower.
Cậu cứ đi thẳng đến Nhật. Tôi sẽ nhắn trước cho gia đình.”
“Hiểu rồi. Vậy tôi sẽ đi ngay.”
“Kirei, con đi trước đi, cha có việc muốn bàn với ngài Tōsaka.”
Gật đầu, Kirei đứng dậy, cúi chào rồi lặng lẽ rời căn phòng một mình.
Ở lại trong phòng, linh mục Risei và Tōsaka Tokiomi trông Kirei đi hẳn rồi mới tiếp tục.
“Kotomine-san, ngài quả có một người con trai đáng tin cậy.”
“Khả năng làm “Người Thừa Quyết” của nó thì đã được chứng minh. Không có đồng nghiệp nào chăm chỉ luyện tập hơn nó. Chỉ có tôi là người ông phải dè chừng thôi.”
“Hô… đó đâu phải là thái độ mẫu mực của người bảo vệ niềm tin như ngài?”
“Oh, thật là xấu hổ khi nói ra, nhưng Kirei là niềm tự hào duy nhất còn lại của lão già yếu đuối như tôi.”
Vị linh mục già nổi tiếng nghiêm khắc, nhưng đối với Tokiomi, ông trở nên dễ chịu, và còn tươi cười nữa. Khi nhìn đứa con trai độc nhất của mình, ông không giấu nổi tình yêu thương và sự tin tưởng.
“Khi tôi đã ngoài 50 mà vẫn chưa có con, tôi đã muốn từ bỏ chuyện tìm người nối dõi... Nhưng bây giờ, ngay cả tôi cũng phải kinh ngạc trước những gì nó làm được.”
“Dù vậy, hình như cậu ta đồng ý khá dễ dàng, phải không?”
“Con trai tôi có thể nhảy vào lửa nếu đó là ý của nhà thờ. Nó sẽ làm bất cứ điều gì với niềm tin của mình.”
Mặc dù không có ý nghi ngờ lời nói từ vị linh mục, ấn tượng mà Tokiomi có về con trai của ông không chỉ có mỗi “niềm tin mãnh liệt” trong đó. Sự xuất hiện lặng lẽ của Kirei làm ông cảm thấy bất thường.
“Thành thực mà nói, tôi có đôi chút thất vọng. Khi tôi nhìn cậu ta, tôi thấy dường như cậu ta đang tham gia vào việc không phải của mình vậy.”
“Không... Có thể đây sẽ là sự cứu rỗi cho nó.”
Khẽ nhắc đến chuyện này, giọng Risei trở nên rầu rĩ.
“Đó là chuyện riêng thôi, vợ nó vừa mất mấy ngày trước. Chúng còn chưa lấy nhau được 2 năm nữa.”
“Ồ, tôi-"
Tokiomi không biết nói lời nào trước tình huống bất ngờ này.
“Mặc dù không bày tỏ ra, nhưng tôi biết nó rất đau khổ vì chuyện này... Nó đã có những ký ức đẹp ở Italy. Có thể, với Kirei, trở về quê hương làm nhiệm vụ ngay lúc này sẽ giúp nó vơi đi nỗi buồn.”
Risei vừa nói vừa thở dài, Tokiomi vẫn tiếp tục lắng nghe.
“Tokiomi-kun, giá trị thực của một người có giảm đi trong thời khắc khó khăn như vậy hay không?”
Tokiomi hoàn toàn bị thuyết phục trước lời nói của vị linh mục.
“Tôi biết ơn sự trợ giúp của cha con ngài. Mối nợ với “Holy Church” và cả 2 thế hệ nhà Kotomine sẽ được khắc ghi trong giáo huấn của gia đình tôi.”
“Không có chi, tôi chỉ thực hiện lời thề đối với thế hệ tương lai nhà Tōsaka của mình thôi. - Phần còn lại phải nhờ đến sự bảo vệ của Chúa Trời giúp ngài đi hết hành trình đến “Cội Rễ” (‘The Root’) của mình.”
“Vâng. Đó là những gì ông nội tôi luôn theo đuổi nhưng lại phải hối tiếc vì chưa đạt được, và cũng là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời của tôi.”
Bị sức nặng của trách nhiệm thúc đẩy, Tokiomi cho thấy sự tự tin lớn lao của mình, gật đầu kiên quyết.
“Lần này, tôi sẽ giành được Chén Thánh. Chắc chắn là thế.”
Nghe được những lời này, linh mục Risei chúc lành cho người bạn quá cố của ông.
“Ông bạn à… Ông cũng có một người kế thừa rất xứng đáng.”
o0o
Cơn gió từ biển Địa Trung Hải thổi qua tóc, Kotomine Kirei trở về từ ngôi làng trên đỉnh ngọn đồi, một mình và lặng lẽ trên con đường hẹp đầy gió.
Cuối cùng Kirei cũng sắp xếp được những ấn tượng của mình với người được gọi là Tōsaka Tokiomi.
Có thể ông ta đã có 1 cuộc sống khắc nghiệt. Như thể niềm tự hào đã biến thành kinh nghiệm từng trải, nên ông ta mới đủ tư cách để phô trương đến vậy.
Kirei cũng rất hiểu loại tính cách đó. Cha ông cũng thuộc kiểu người như Tōsaka Tokiomi.
Những người mới sinh ra đã có mục đích, và đeo đuổi nó không chút ngờ vực. Họ chắc chắn không bao giờ nao núng, không bao giờ do dự.
Đúc kết nó thành ý chí sắt đá để đạt đến mục tiêu rõ ràng, tồn tại chỉ để hoàn thành “việc ấy” đã được họ xác định là mục đích trọn đời.
Cái dạng tín ngưỡng ấy, trong trường hợp của cha Kirei, là niềm tin của kẻ sùng đạo, còn với Tōsaka Tokiomi, có thể đó là sự tự tin của kẻ được chọn - một đặc quyền không dành cho người tầm thường, hay là sự chín chắn của kẻ gánh trách nhiệm trên vai. Ông ta là một trong số những người gọi là “quý tộc chính thống” mà ngày nay hiếm gặp.
Kể từ nay, sự hiện hữu của Tōsaka Tokiomi có lẽ sẽ liên quan mật thiết đến Kirei... Nhưng ngay cả như vậy, ông ta vẫn là loại người không thể nào hợp với Kirei. Ông ta, nói một cách nào đó, cũng giống với cha Kirei.
Những kẻ chỉ biết lý tưởng của mình không thể hiểu được nỗi đau của những kẻ không có mục đích sống trong đời. Người như Tokiomi có sự “cảm nhận của mục đích” trong đầu, nhưng Kirei lại hoàn toàn không có thứ ấy. Không có lấy 1 lần, trong suốt 20 năm, ông có cái cảm nhận đó.
Chính vì thế, ông không thể nghĩ đến những lý tưởng cao đẹp, không thỏa mãn khi hoàn thành bất cứ chuyện gì, hay tìm được cảm giác hài lòng khi được nghỉ ngơi. Người như vậy không thể nào có cái gọi là “cảm nhận của mục đích” được.
Ông còn không thể hiểu tại sao mình lại tách rời khỏi thứ gọi là giá trị của cuộc sống thông thường. Kirei chẳng tìm ra được sự đam mê với bất cứ thứ gì.
Nhưng ông vẫn tin có Chúa. Rằng đó là sự hiện hữu tốt cao nhất, mặc dù ông chưa có đủ khả năng để lĩnh hội nó.
Ông sống chỉ nhờ vào niềm tin rằng có một ngày lời nói thiêng liêng nhất của Chúa sẽ hướng dẫn ông đến chân lý tột cùng và sự cứu rỗi. Đặt cả vào hy vọng đó, bám níu lấy hy vọng đó.
Nhưng trong sâu tận trái tim mình, ông hiểu sự cứu rỗi từ tình thương của Chúa sẽ chẳng thể ban cho kẻ như ông.
Đương đầu với những cảm xúc giận hờn, thất vọng đến vậy, ông đắm chìm vào công việc. Che đậy nó bằng việc chuyên tâm tu luyện, ông càng làm tổn thương chính mình hơn nữa. Nhưng đồng thời nó cũng trui rèn ông trở nên sắt đá, và tới khi ông nhận ra, ông đã đứng vào hàng ngũ xuất sắc nhất “Holy Church” - một trong những người “thừa quyết” (‘Executor’).
Tất cả mọi người gọi đó là “vinh quang”. Sự cống hiến và đạo đức của Kotomine Kirei được cho là tấm gương để người khác noi theo. Cha ông cũng không ngoại lệ khi nhận xét về điều đó.
Kirei hiểu nhờ vào đâu mà ông có được lòng tin và sự yêu mến từ cha mình, thế nhưng đó lại là một sự nhầm lẫn quá xa thực tế, nói cho rõ hơn, ông cảm thấy hổ thẹn. Cả cuộc đời cũng không đủ để chuộc lỗi cho sai lầm ấy.
Cho đến hôm nay, chưa ai hiểu được Kirei thiếu mất thứ gì.
Ngay cả người phụ nữ mà ông từng yêu cũng vậy-
“...”
Cảm thấy choáng váng, Kirei dừng bước và đặt tay lên trán.
Cứ mỗi lần nhớ đến người vợ đã khuất của mình, ông như lạc mất tâm trí. Cảm giác đó như đang đứng trước màn sương dày đặc nơi vách núi. Bản năng sinh tồn mách bảo ông không nên bước thêm bước nào nữa.
Khi nhận ra, ông đã đi đến chân ngọn đồi. Kirei dừng lại và nhìn lại ngôi làng xa xa trên cao.
Rốt cuộc thì ông vẫn chưa có kết luận thỏa đáng sau cuộc trò chuyện với Tōsaka Tokiomi... Rắc rối này cứ đeo bám ông suốt.
Tại sao nguồn lực thần kỳ như Chén Thánh lại chọn Kotomine Kirei này?
Giải thích của Tokiomi thật táo tợn. Nếu Chén Thánh muốm tìm người ủng hộ Tokiomi, vậy sẽ có rất nhiều người thích hợp hơn Kirei, một người chưa từng biết ông ta.
Phải có một nguyên do nào đó…
Ông càng nghĩ nhiều về nó, ông càng trở nên lo lắng.
Về cơ bản, ông không hề có “cảm nhận mục đích”. Cũng chẳng có lý tưởng hay khát vọng. Tóm lại, ông chẳng có lý do để lấy thứ phép lạ gọi là “điều ước quyền năng” này.
Gương mặt rầu rĩ, Kirei nhìn vào 3 biểu tượng sau bàn tay phải của mình.
Người ta bảo Phong ấn Chỉ Huy là những dấu hiệu của thần thánh.
Liệu ông có tìm được niềm tin để mang nó, thêm 3 năm nữa?
1 năm trước (1993)
Hắn ngay lập tức nhìn thấy người phụ nữ mình đang tìm.
Vào cái buổi trưa ngày nghỉ này, bạn có thể thấy trẻ em chơi đùa trên bãi cỏ, tắm nắng dưới ánh mặt trời thanh bình mùa thu, còn cha mẹ chúng thì đang trông chừng, và vui cười. Quảng trường quanh thác nước của công viên tràn ngập người dân thành phố, họ dắt con cái đến đây để tìm những giây phút nghỉ ngơi cuối tuần.
Ngay cả ở chỗ đông đúc như vậy, hắn cũng không lạc đường.
Cho dù đông đúc thế nào, xa cách đến đâu, chắc chắn hắn sẽ tìm ra nàng không mấy khó khăn. Mặc dù hắn không chắc có thể gặp nàng mỗi tháng 1 lần hay không, mặc dù nàng đã có bạn đời...
Chỉ đến khi hắn lại gần, người phụ nữ dưới tán cây mới nhận ra sự hiện diện của hắn.
“- Chà, cũng lâu rồi nhỉ.”
“Oh- Kariya-kun.”
Rời mắt khỏi quyển sách đang đọc, nàng nở nụ cười nhu mì, nhã nhặn.
Nụ cười ấy làm trái tim hắn như muốn lộn ngược ra ngoài, Kariya cảm thấy như bị vô vàn nỗi lo âu chiếm đóng. Nàng dường như đang đau khổ.
Hắn muốn hỏi ngay nguyên nhân làm nàng phiền lòng, rồi nỗ lực để giải quyết “việc ấy” - dù lòng rất muốn, hắn lại không thể nói nên lời. Hắn không đến mức gần gũi để dành cho nàng sự quan tâm đến vậy, hắn không có cái quyền đó.
“Đã 3 tháng rồi nhỉ. Chuyến đi lần này khá dài đấy.”
“À… ừ, đúng vậy.”
Trong giấc mộng đẹp của hắn, nàng luôn mãi tươi cười. Nhưng khi đối diện với nàng, cam đảm của hắn biến đâu hết. Nó vẫn luôn như vậy suốt 8 năm qua, và sẽ mãi là thế, Kariya không bao giờ có thể đối mặt với nụ cười ấy.
Vì nàng làm hắn bồn chồn như thế, hắn chẳng biết phải nói gì sau vài câu chào hỏi, vậy là câu chuyện lại có một khoảng thinh lặng. Lần nào cũng thế.
Để phá vỡ sự câm lặng khó xử này, hắn đảo mắt tìm đối tượng dễ nói chuyện hơn.
- Kia rồi. Đang chơi đùa giữa những đứa trẻ khác, cô bé với 2 lọn tóc thắt bím không khó để hắn tìm ra. Mặc dù còn rất nhỏ, dễ nhận thấy là cô bé sẽ thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ.
“Rin-chan.”
Kariya vừa gọi vừa vẫy tay. Vừa nghe được, cô bé hắn gọi là Rin chạy thẳng đến, tươi cười rạng rỡ.
“Chú Kariya về rồi! Có quà cho cháu không vậy?”
“Rin, phải lễ phép chứ…”
Cô bé dường như quên mất giọng của mẹ. Đôi mắt Rin sáng lên đầy mong đợi, và Kariya, đáp lại bằng 1 nụ cười, đem ra 1 trong 2 món quà hắn giữ sau lưng.
“Waaa... Đẹp quá!”
Một chiếc trâm tinh xảo với những chuỗi hạt bằng thuỷ tinh đủ cỡ, nó chinh phục trái tim cô bé ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù nó có vẻ quá mức cho 1 cô bé tuổi này, Kariya biết rõ khiếu thẩm mỹ từ rất sớm của Rin.
“Cám ơn chú, như mọi khi... Cháu sẽ giữ nó kỹ.”
“Ha ha, nếu cháu thích là chú vui rồi.”
Gõ nhẹ vào đầu Rin, Kariya nhìn quanh, tìm người sẽ nhận món quà còn lại.
Không biết vì sao, cô bé không có trong công viên...
“À, còn Sakura-chan đâu?”
Vừa nghe câu hỏi của Kariya, nụ cười từ Rin lập tức tan biến.
Mặt cô bé trông như thể cô đã dừng suy nghĩ, đó là gương mặt của đứa trẻ phải từ bỏ trước sức ép phải chấp nhận hiện thực.
“Sakura...đi rồi.”
Với cái nhìn vô hồn, Rin trả lời buồn bã, rồi quay đầu chạy lại chỗ mình đang chơi khi nãy, như thể tránh những câu hỏi tiếp theo của Kariya.
“Vậy là sao...?”
“Sakura, không còn là con mình, hay em của Rin nữa.”
Giọng người phụ nữ lạnh lùng, nhưng kiên cường hơn Rin nhiều.
“Nó đã đến nhà Matō.”
Matō-
Cái tên đó, tuy thân thuộc nhưng đầy kinh tởm, xé tan nát tim Kariya.
“Không thể nào...Như vậy là sao, Aoi-san?!”
“Cậu không cần phải hỏi, đúng không? Đặc biệt nếu là cậu, Kariya-kun.”
Tōsaka Aoi, mẹ Rin, trả lời lạnh lùng, tàn nhẫn, thậm chí không cần nhìn Kariya, khiến trái tim hắn đau đớn tột cùng.
“Tất nhiên tất cả các người hiểu rõ tại sao nhà Matō cần một đứa bé có dòng máu pháp sư để kế thừa, đúng không?”
“Làm sao mà… cậu có thể chấp nhận chuyện đó?”
“Đó là những gì anh ấy quyết định. Là quyết định của trưởng tộc nhà Tōsaka, từ lời thỉnh cầu của người bạn lâu đời, nhà Matō…Ý kiến của mình chẳng là gì.”
Vì thế mà mẹ con phải chia lìa, chị em phải xa nhau...
Tất nhiên cô không đồng ý. Nhưng cả Aoi và Rin đều hiểu rõ tại sao họ phải chấp nhận điều này. Đó là, cuộc sống của pháp sư hẳn phải như vậy. Kariya cũng hiểu cái hiện thực tàn nhẫn đó.
“...Cậu có sao không?”
Aoi trả lời yếu ớt, cùng với nụ cười cay đắng.
“Khi mình quyết định về nhà Tōsaka, khi mình quyết định trở thành vợ của một pháp sư, mình đã chuẩn bị cho những việc thế này. Khi gia nhập thế giới của họ, sẽ là sai lầm nếu tìm kiếm một hạnh phúc gia đình bình thường như bao người khác.”
Và, đối mặt với Kariya - đang cố gắng nói tiếp, người vợ của một pháp sư nhẹ nhàng cản hắn lại.
“Đây là chuyện giữa nhà Tōsaka và nhà Matō. Nó không liên can đến cậu, người đã quay lưng với thế giới của họ.”
Cô kết thúc bằng cái gật đầu nhẹ.
Và Kariya không thể tiếp tục hỏi nữa. Cứ như hắn đã trở thành 1 trong những cái cây vô tri vô giác trong công viên, ngực hắn như bị chặn lại bởi sự yếu đuối xen lẫn vô vọng.
Đã từ lâu khi cô là một đứa trẻ, đến khi cô trở thành một người vợ, ngay cả sau khi cô đã có 2 đứa con, thái độ của Aoi với Kariya không hề thay đổi. Lớn hơn hắn 3 tuổi, là bạn thân từ thuở nhỏ, cô luôn chăm sóc Kariya, chân thành và không hề thúc ép, giống như một người chị đối với em trai vậy.
Đây là lần đầu tiên cô chỉ rõ vị trí giữa 2 người đến vậy.
“Nếu cậu gặp Sakura, xin hãy chăm sóc nó. Nó lúc nào cũng yêu mến cậu, Kariya-kun ạ.”
Aoi nhìn Rin chơi đùa vui vẻ, điều đó làm sự đau khổ của cô tan biến.
Và nó cũng là câu trả lời cho Kariya, lúc này không thể thốt nên lời, giờ đây Tōsaka Aoi chỉ tỏ ra như một người mẹ thanh thản giữa ngày nghỉ mà thôi.
Nhưng Kariya vẫn không lầm được. Không thể nào hắn lầm được.
Đó là Tōsaka Aoi trầm lặng, kiên quyết đã chấp nhận số phận.
Cô không thể giấu hết những giọt lệ trên khóe mắt mình.
Kariya băng qua cảnh quan của nơi mà hắn tưởng mình sẽ không bao giờ quay lại.
Mỗi lần hắn trở về thành phố Fuyuki, hắn chẳng bao giờ đi qua cây cầu bắc sang phố Miyama.
Cũng đã gần 10 năm rồi. Không giống như phố Shinto nơi buôn bán tấp nập, nơi này chẳng thay đổi chút nào, tựa như thời gian ở đây đã dừng hẳn.
Những con đường vắng lặng gợi lên nhiều kỷ niệm. Nhưng chẳng có cái nào trong chúng là dễ chịu nếu hắn nhớ lại. Lờ đi những suy tưởng vô dụng ấy, hắn nghĩ đến cuộc đối thoại với Aoi 1 giờ trước.
“...Cậu có sao không?”
Aoi như không để ý đến hắn, đưa mắt đi chỗ khác. Hắn đã không nói cái giọng rõ ràng đến vậy nhiều năm rồi.
Đừng nhìn đến, đừng quan tâm... Đó là cách hắn sống. Giận dữ, căm hờn, Kariya đã bỏ tất cả lại trên những con đường ở Miyama. Sau khi từ bỏ quê nhà, hắn đã không hề quan tâm đến chuyện gì nữa. Ngay cả những chuyện xấu xa nhất cũng chẳng thể so sánh với những gì hắn thấy ở nơi này.
Vậy nên- đúng vậy. Đã 8 năm kể từ khi giọng hắn có cái cảm nhận đó.
Lần đó, chẳng phải cũng với người phụ nữ hắn đang nói đây?
“Cậu có sao không?” -Hắn cũng hỏi cái câu vô nghĩa ấy lúc đó. Khi đối diện với người bạn từ tấm bé của mình, cái đêm trước khi cô mang họ Tōsaka.
Hắn chẳng bao giờ quên. Vẻ mặt của cô lúc đó.
Cô cũng lặng lẽ gật đầu, như thể cô muốn xin lỗi, như đó là một lời tạ lỗi, nhưng vẫn ẩn chứa sự ngượng ngịu vì xấu hổ. Kariya đã bị chinh phục bởi nụ cười lặng lẽ ấy.
“...Mình đã chuẩn bị…Sẽ là sai lầm nếu tìm kiếm hạnh phúc bình thường từ một gia đình...”
Những lời lẽ đó là dối trá.
Ngày đó, 8 năm trước, khi cô nhận lời cầu hôn của vị pháp sư trẻ tuổi, nụ cười của cô chắc chắn chứa đựng niềm tin vào hạnh phúc.
Và vì thế, Kariya chấp nhận làm kẻ thua cuộc, vì hắn tin vào nụ cười đó.
Vì có thể, người sẽ cưới Aoi, là người duy nhất sẽ khiến cô hạnh phúc.
Nhưng đó lại là một sai lầm.
Hơn ai hết, Kariya nên hiểu đó là sai lầm chết người.
Vì hắn hoàn toàn thấu hiểu sự gian trá của những pháp sư, chẳng phải vì thế mà hắn chối bỏ số mệnh và chạy trốn gia đình mình sao?
Tuy nhiên, hắn có thể tha thứ điều đó.
Ngay cả khi hắn quay lưng sợ hãi vì nhận ra pháp thuật là kinh tởm đến mức nào... Người phụ nữ quan trọng nhất đời hắn lại bị chinh phục, bởi kẻ có thể xem là một pháp sư điển hình.
Thứ đốt cháy tâm tư hắn là hối tiếc.
Không chỉ một lần, mà những hai lần, hắn đã chọn sai lời để nói.
Đáng lẽ hắn không nên hỏi “Cậu có sao không?” mà phải kết luận ”Cậu không được làm thế.”
Và 8 năm trước, nếu hắn cản Aoi- có thể tương lai sẽ khác đi. Nếu cô không trói buộc mình với nhà Tōsaka, cô đã không phải gánh chịu số phận bất hạnh này, và sống cuộc sống bình thường.
Và hôm nay, nếu hắn phản ứng khác đi trước quyết định của 2 nhà Tōsaka và Matō khi gặp Aoi trong công viên. Có thể cô sẽ ngạc nhiên, cũng có thể cô sẽ cho rằng đó là phát biểu vớ vẩn của kẻ ngoài cuộc.
Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không thể tự trách mình như vậy, không phải kìm nén nước mắt như vậy.
Chắc chắn hắn sẽ không tha thứ cho mình lần này. Một kẻ lặp lại sai lầm lần nữa. Và giờ đây, hắn đang chịu sự trừng phạt khi quay lại nơi mà hắn đã quay lưng bỏ đi.
Dĩ nhiên, vẫn có cách để chuộc lỗi. Nó là thế giới mà hắn đã chạy khỏi, là số phận mà hắn đã trốn tránh.
Nhưng bây giờ, hắn có thể đối mặt với nó.
Nếu hắn nghĩ đến người phụ nữ duy nhất trên đời mà hắn không muốn làm phiền lòng.
Dưới ánh sáng của bầu trời lúc chạng vạng tối, hắn dừng lại trước một ngôi nhà lớn, cao vượt hẳn trong con phố, mang phong cách phương Tây.
Sau mười năm trời, Matō Kariya lại đứng trước cánh cổng nhà mình.
Bắt đầu từ cửa chính, một cuộc tranh luận tuy nhỏ nhưng gay gắt đã diễn ra trong nhà Matō từ khi Kariya đến, người giờ đang ngồi trên chiếc sofa ở phòng tranh.
“Tao nhớ đã bảo mày đừng bao giờ ló mặt nữa cơ mà.”
Ngồi đối diện với Kariya, ông già nhỏ thó đang quăng những lời đáng ghét ấy là Matō Zōken, trưởng tộc.Với thân hình và cái đầu queo quắt, trông lão như một xác ướp, tuy vậy trong đôi mắt già nua vẫn ánh lên tia sáng cho thấy lão không phải là kẻ yếu đuối; cả hình dáng và tính cách đều khiến lão thành 1 kẻ bí ẩn và kỳ dị.
Nói thật, cả Kariya cũng chẳng biết lão bao nhiêu tuổi. Trong sổ ghi chép của dòng tộc có ghi lão là anh trai của cha Kariya. Nhưng ngay trong đời cụ tổ của hắn, là thế hệ thứ ba trong gia phả, cũng có những ghi chép về một ông già tên Zōken. Chẳng có cách nào để xác định người này đã điều khiển gia đình Matō trong bao nhiêu thế hệ.
Sự kinh tởm ở đây chính vì, lão là một pháp sư có thể gọi là bất tử, sống hết thời đại này đến thời đại khác. Là một người mang dòng máu đầu tiên của nhà Matō có mối liên hệ trực tiếp đến Kariya, dù sợi dây này quá nhỏ để thấy rõ. Lão là bóng ma thật sự còn tồn tại trong thời đại này.
“Tôi đánh hơi thấy một thứ không thể tha thứ được. Chuyện về nhà Matō đang mang mối nhục khủng khiếp.”
Kariya đã từng phải thừa nhận là phép thuật của kẻ ngồi trước hắn thật hùng mạnh và cực kỳ tàn độc. Lão là hiện thân của mọi thứ mà Kariya căm ghét, xem thường và khinh bỉ suốt đời. Ngay cả khi lão giết chết hắn, chắc chắn sự căm thù của hắn vẫn đeo bám lão đến tận cùng. Trong cuộc đối đầu 10 năm trước, Kariya đã trốn khỏi nhà Matō, và cuối cùng giành được tự do của mình.
“Nghe nói ông đã nhận đứa con thứ 2 của nhà Tōsaka. Ông muốn bảo toàn dòng dõi nhà Matō đến vậy ư?”
Zōken cau có trước giọng điệu chọc tức từ câu chất vấn của Kariya.
“Mày đến đây chỉ để nói chuyện này sao? Không còn gì khác hả? Mày nghĩ xem ai phải chịu trách nhiệm cho sự xuống dốc của nhà Matō?
Rốt cuộc, thằng con của Byakuya lại không có khả năng nhận mạch Ma Thuật (Magic Circuit). Dòng máu chính thống của nhà Matō đã kết thúc với thế hệ này rồi. Nhưng, hơn thằng anh Byakuya, mày là đứa đã nhận ra căn cơ của phép thuật. Nếu mày ngoan ngoãn lãnh nhận quyền thừa kế và học hỏi bí mật của gia đình thì chúng tao cũng không phải thúc ép mày làm gì. Tất cả là ...”
Kariya xì mũi, bất chấp thái độ đe dọa của lão già đang giận tới sôi cả nước bọt.
“Thôi trò hề đi, đồ ma cà rồng. Ông việc quái gì phải cần dòng họ Matō tồn tại? Đừng làm tôi tức cười. Chả có gì ảnh hưởng đến ông nếu nhà Matō không có người nối dõi. Vì ông sẽ tiếp tục sống hai trăm năm nữa, hay cả ngàn năm nữa, đúng không?”
Bị Kariya đoán trúng, Zōken cười ranh mãnh, như thể cơn giận nãy giờ chỉ là giả vờ. Đó là nụ cười của con quái vật không hề có cảm xúc của loài người.
“Như thường lệ, mày vẫn là cái thằng vô cảm, lúc nào cũng nói và cư xử thẳng thắn.”
“Sao cũng được, đó là những gì ông dạy tôi mà. Tôi không phải kẻ thích vòng vo.”
Một âm thanh nhỏ phát ra từ cổ họng của lão, như thể lão đang cười khoái chí.
“Đúng đấy. Mày có thể sẽ sống lâu hơn cả tao trong tương lai, hơn cả thằng con trai của Byakuya.
Nhưng ngay cả như thế, chỉ là vấn đề thời gian khi tao còn giữ cái thân xác này khỏi thối rữa được bao lâu. Ngay cả khi không cần đến người thừa kế nhà Matō, tao vẫn cần một pháp sư nhà Matō. Để có được Chén Thánh.”
“...Vậy ra đó là mục tiêu của ông?”
Đúng như Kariya đã đoán trước. Sự bất tử chính là thứ mà lão pháp sư này nhắm đến.
Cỗ máy ban điều ước được gọi là “Chén Thánh” có thể hoàn thành điều đó, một khi nó được hình thành. Thứ kìm giữ con quái vật này khỏi cái chết sau hằng thế kỷ, là hy vọng vào phép lạ này đây.
“Vòng lặp 60 năm sẽ đến vào năm sau. Nhưng trong Holy Grail War lần bốn, hay Heaven’s Feel lần thứ tư này, sẽ không có người chơi từ nhà Matō.
Byakuya không có đủ prana để gọi một Servant. Nó thậm chí không có Command Seal.
Nhưng cả khi chúng ta phải ngừng cuộc chơi này, vẫn còn cơ hội cho 60 năm nữa. Không có nghi ngờ gì về một pháp sư tài giỏi được sinh ra trong nhà Tōsaka. Tao rất trông đợi nó sẽ là một “vật chủ” tốt.”
Gương mặt của Tōsaka Sakura đập vào mắt của Kariya.
Đứa trẻ sinh sau lúc nào cũng ở đằng sau chị Rin, một cô bé yếu ớt.
Một đứa trẻ quá nhỏ để chịu số phận của pháp sư.
Nuốt cơn giận của mình, Kariya giả vờ bình tĩnh lại.
Ngay bây giờ, ngay lúc này, hắn đang thương lượng với Zōken. Chẳng có ích lợi gì nếu hắn manh động.
“-Nếu chỉ có thế, ông chỉ muốn Chén Thánh, thì không cần đến Tōsaka Sakura, phải không?”
Zōken chau mày, không rõ ẩn ý trong câu nói của Kariya.
“Này, mày đang nghĩ đến trò gì hả?”
“Một thỏa thuận, Matō Zōken. Tôi sẽ đại diện nhà Matō trong Heaven’s Feel sắp tới. Đổi lại, ông phải thả Tōsaka Sakura.”
Chỉ trong một tiếng thở, Zōken đáp lại bằng nụ cười khẩy đầy khinh miệt.
“Khà, đừng ngu ngốc thế. Một kẻ thất bại chưa học được gì lại muốn làm Master trong vòng một năm?”
“Ông có thể làm được điều đó, đúng không? Với kỹ năng dùng trùng độc tâm đắc của mình, phải không ông già?”
Kariya nhảy thẳng vào vấn đề chính, nhìn chằm chằm vào mắt của lão pháp sư.
“Hãy đặt con 'Crest worm' (Tử ấn Trùng) vào người tôi. Ông có thể làm vậy, trong máu thịt nhơ nhuốc của nhà Matō. Chắc chắn nó sẽ tương hợp hơn là với đứa con gái của gia đình khác.”
Gương mặt Zōken chuyển từ của con người thành của một pháp sư, mọi biểu lộ tan biến hết.
“Kariya -Mày muốn chết à?”
“Đừng nói là ông lo lắng cho tôi nhé, ‘ông chú’.”
Zōken dường như nhận ra Kariya đang nghiêm túc. Lạnh lùng, lão nhìm chắm chằm vào hắn, đánh giá và rồi thở thật sâu.
“Tao phải nói là trông đợi ở mày nhiều hơn thằng Byakuya. Sau khi mở rộng Magic Circuit, cộng với con 'Crest worm' và tập luyện suốt 1 năm, có thể Chén Thánh sẽ chọn mày.
...Nhưng mà tao không hiểu. Tại sao mày lại làm thế vì một con bé?”
“Hãy để chuyện của nhà Matō cho người nhà Matō thực hiện. Đừng khiến người ngoài phải liên quan.”
“Lại là sự cống hiến đáng ngưỡng mộ rồi.”
Như thể đang thích chí, Zōken cười thỏa mãn, đầy tà tâm.
“Nhưng Kariya ơi, nếu mục đích của mày là không để người ngoài mắc vào, không phải là mày hơi muộn rồi sao? Mày có biết đứa con gái nhà Tōsaka đã đến đây bao nhiêu ngày rồi không?”
Tuyệt vọng chợt đè nát ngực Kariya.
“Ông già, ý ông là-"
“Trong ba ngày đầu còn nghe thấy nó khóc thét lên, đến ngày thứ tư thì chỉ còn sự câm lặng. Hôm nay, nó đã bị ném vào kho trùng độc lúc bình minh để thử xem sức chịu đựng đến đâu, nhưng mà, hô hô, nó ở trong đó cả nửa ngày mà vẫn còn thở. Mày biết đó, dòng tộc nhà Tōsaka không hề có khuyết điểm.”
Đôi vai Kariya run lên với một ý định đầy sát khí, hơn cả sự căm ghét.
Hắn muốn xông lên bóp cổ lão già độc ác này, siết lão bằng tất cả sức mạnh hắn có, bẻ cổ lão, ngay lúc này-
-Đó là sự thúc đẩy đang sôi lên trong người Kariya.
Nhưng Kariya phải chấp nhận điều này. Mặc dù trông có vẻ héo quắt, lọm khọm, Zōken vẫn là một pháp sư. Kariya thậm chí không thể làm gì lão lúc này. Hắn không có cả một chút khả năng để làm được chuyện đó.
Để cứu Sakura, không còn cách nào khác là thương lượng.
Nhận thấy mâu thuẫn trong Kariya, Zōken cười thầm thỏa mãn.
“Vậy, giờ mày làm gì đây? Con bé đã bị trùng độc ăn từ đầu đến chân rồi.
Nhưng nếu mày vẫn muốn cứu nó…, và tao không nghĩ đến chuyện này lần nữa đâu.”
“...Không phản đối. Hãy làm đi.”
Kariya trả lời bằng giọng ớn lạnh. Tất nhiên hắn không có chọn lựa nào khác.
“Tuyệt lắm, tuyệt lắm. Chúng ta vẫn có thể rèn luyện cho mày hết mức có thể. Nhưng mà, nhớ rõ là tao sẽ tiếp tục với con Sakura nếu như việc của mày không cho kết quả gì.”
Cười khúc khích, lão pháp sư già chọc vào Kariya và cả cơn thịnh nộ lẫn tuyệt vọng của hắn.
“So với việc phục hồi kẻ thất bại đã phản bội tao, cơ hội thành công từ một đứa bé vẫn cao hơn nhiều. Tao thích chọn cái tốt nhất trong hai cơ hội cùng một lúc hơn. Vì tao đã từ bỏ Heaven’s Feel lần này rồi, nó chẳng khác nào một thất bại.
Tuy nhiên, vẫn có cơ hội một trên một triệu lần, rằng mày có thể lấy Chén Thánh -tao đồng ý chuyện đó. Nếu vậy, tất nhiên tao không cần đứa con gái nhà Tōsaka nữa. Và tao sẽ kết thúc ý định rèn luyện nó.”
“...Này, ông không thỏa thuận nước đôi đấy chứ, Matō Zōken?”
“Kariya, nếu mày nghĩ cần phải làm mặt làm mày với tao, thì cố mà chịu con 'crest worm' trước đã.
Hãy cố làm vật ký túc cho nó trong 1 tuần lễ xem sao. Nếu mày không chết vì điên loạn thì tao sẽ cho là mày nghiêm túc.”
Tựa người lên cây gậy, đứng dậy đầy khó khăn, Zōken quay đi, với một nụ cười lạ lùng cho thấy sự tinh quái của lão.
“Vậy hãy bắt đầu nhanh đi. Chúng ta sẽ xong việc cấy ghép ngay lập tức. Nếu mày muốn xem xét lại, thì làm bây giờ đi.”
Đơn giản chỉ gật đầu lặng lẽ, Kariya quăng đi sự chần chừ cuối cùng của mình.
Một khi hắn để con sâu vào trong người, hắn sẽ thành con rối của Zōken. Sẽ không có cách nào chống lại lão già đó nữa. Nếu hắn có thể thành một pháp sư đạt chuẩn, với dòng máu Matō chắc chắn Kariya sẽ nhận được Command Seal.
Heaven’s Feel. Cơ hội duy nhất để bảo vệ Tōsaka Sakura. Chọn lựa hắn không bao giờ có được nếu không có dòng máu này.
Đổi lại hắn sẽ phải mất mạng. Ngay cả khi hắn không bị các Master khác giết chết, mang trong mình crest worm trong một năm, thân xác của Kariya sẽ bị nó nuốt chửng, và hắn không thể sống hơn vài năm nữa.
Nhưng nó không thành vấn đề.
Quyết định của Kariya quá muộn. Nếu hắn cương quyết như vậy 10 năm trước, con của Aoi sẽ có cuộc sống thanh bình bên mẹ. Số mệnh hắn đã từ chối chấp nhận, nay rơi vào một cô bé vô tội.
Không còn cách chuộc tội nào cho hắn nữa. Nếu có, nó phải là trả lại cho cô bé cuộc sống bình thường.
Thêm vào đó, nếu hắn phải diệt trừ sáu Master còn lại để đạt được Chén Thánh...
Trong số những kẻ đã mang bi kịch đến cho Sakura, có ít nhất 1 người mà hắn muốn xử tội.
“Tōsaka, Tokiomi..."
Là trưởng tộc của một trong 3 gia đình khởi thuỷ, không còn nghi ngờ chuyện ông ta có một Command Seal.
Khác với cảm giác tội lỗi của hắn với Aoi, với sự căm phẫn hắn dành cho Zōken, vẫn còn một mối thù dai dẳng đến tận ngày hôm nay.
Một cảm giác trả thù xấu xa đột nhiên thiêu đốt tận sâu trong trái tim của Matō Kariya như ngọn lửa rực cháy.
Theo niềm tin của người Cơ Đốc Giáo, Chén Thánh được Chúa Jesus dùng vào Bữa Tiệc Ly ( The Last Supper), nhiều người cho rằng nó có sức mạnh thần kỳ. Có liên hệ đến Akasha từ tín ngưỡng người Phạn, hay còn gọi là aether. Những ghi chép của Akasha (The Akashic Records) ghi lại mọi vật và sự việc trên đời, chứa đựng toàn bộ kiến thức, được viết trên Akasha/aether. Liên quan đến từ prana trong tiếng Phạn, có nghĩa là năng lượng sống, hiện diện trong mọi sinh vật; ở đây là chỉ năng lượng ma thuật bao gồm cả Od (Odic force) và Mana.Trong khi "mana" thông thường có ở mọi giống loài, tác giả đặc biệt dùng nó trong tác phẩm của mình với ý nghĩa năng lượng tự nhiên hơn, trái ngược với od, có trong các sinh vật. là một linh hồn phục tùng chủ nhân triệu hồi nó.