Urobuchi Gen
Tôi muốn viết những câu chuyện làm ấm lòng người đọc.
Những ai từng biết đến quá trình sáng tác của tôi hẳn sẽ cau mày và nghĩ đây là lời nói đùa. Thậm chí ngay cả tôi cũng không hoàn toàn tin vào điều đó. Cứ mỗi khi đặt tay vào bàn phím, đầu tôi lại nghĩ đến những cốt truyện đầy điên loạn và tuyệt vọng.
Thực ra, trước nay tôi chưa bao giờ có cách viết như thế này. Thường thì các tác phẩm của tôi không có kết thúc hoàn hảo, nhưng đến phút cuối cùng nhân vật chính vẫn nuôi giữ một niềm tin rằng “Dù sẽ còn nhiều khó khăn sắp đến, tôi vẫn phải vững tin.”
Nhưng không hiểu từ lúc nào tôi đã không còn viết được những tác phẩm loại đó. Tôi căm ghét thứ ‘hạnh phúc’ người ta thường gọi, và cứ phải ép nhân vật tạo ra từ đáy lòng mình vào vực thẳm tuyệt vọng.
Mọi thứ trên đời, nếu ta cứ bỏ mặc, không quan tâm đến chúng, thì đều sẽ có khuynh hướng đi vào ngã tiêu cực.
Cũng giống như việc thế giới ngày càng lạnh nhạt hơn bất kể mọi công sức chúng ta đổ ra cho nó. Đó chỉ là một thế giới được tạo nên từ tập hợp của “sự phát triển những đạo lý thông thường”; và không bao giờ có thể vượt qua khỏi ranh giới đó.
Vì thế, nếu muốn viết nên một kết thúc hoàn hảo, bạn sẽ phải đảo ngược luật nhân quả, thay đổi trắng đen, và phải sở hữu cả sức mạnh để đi ngược lại định luật của nhân loại. Chỉ có một tâm hồn thanh khiết và tuyệt trần đủ sức cất tiếng ca hát mừng loài người mới làm được điều đó. Viết nên một câu chuyện có kết thúc hoàn hảo là sự thử thách nhân đôi cho cả linh hồn và thể xác của tác giả.
Urobuchi Gen đã đánh mất năng lực đó. Đến giờ nó vẫn chưa trở lại. Cái ‘hội chứng bi kịch’ ấy vẫn hoành hành trong tôi. Phải chăng nó không có thuốc chữa? Tôi có nên từ bỏ giấc mơ trở thành ‘vị chiến sĩ của tình yêu’ mình hằng mong muốn, và cưỡi lên một “con ngựa” xanh xao và biến thành kẻ gieo rắc thứ virus tuyệt vọng này?... Lẽ nào đến kiếp sau tôi mới có thể tạo ra áng văn đem lại dũng khí và hy vọng cho người khác? (Khi viết những dòng này, tôi đã ghi “dũng khí” thành “bóng ma dai dẳng”. Có phải tại tôi dùng cụm từ ‘ime’ – Ái chà, tôi lại thêm “ime” thành “sự căm ghét” rồi – thật sự kẻ này đã hết thuốc chữa sao?)
Thành thực mà nói, tôi đã muốn bẻ gãy cả bút. Tôi nhớ đã từng xem phim “Người Nhện phần 2”. Khi thấy Peter ước thà đừng có năng lực biến đổi cơ thể, tôi cũng nghĩ “Có lẽ, thật tâm mình ước rằng không phải viết thêm một câu chuyện nào nữa!”
Do vậy, tôi đến nhà ông bạn Nasu Kinoko chiều hôm sau, định sẽ kể về ý định của mình. Nhưng trước khi có thể nói lên những suy nghĩ trong đầu, Takashi Takeuchi đã chặn tôi lại khi mở lời trước, và đồng thời cũng đưa ra một đề xuất không thể nghĩ đến.
Chuyện tiếp theo thì cũng giống phần viết của Kinoko thôi. Dù ban đầu chúng tôi chỉ dự định viết một truyện ngắn về cuộc đấu giữa Kiritsugu và Kirei, nhưng các bạn biết đấy, đôi cánh của trí tưởng tượng không thể dừng lại một khi được giương lên, và cuối cùng toàn bộ 7 Master và Servant của họ đã tụ hội. Một lần nữa tôi lại được chìm đắm trong sự phấn khích khi dệt nên một câu chuyện. Có thể nói rằng Fate/Zero ra đời đã cứu vãn sự nghiệp viết lách của tôi.
Ngay lúc này, tôi đang viết một tác phẩm thực sự được “cứu rỗi” và có kết thúc hoàn hảo. Nếu chính xác hơn, được viết về 1 phần của nó.
Vâng. Đó là tác phẩm tuyệt vời mang tên Fate, cùng kết thúc hoàn hảo xoay quanh nhân vật chính Emiya Shirou. Dù kết cục của Zero có tàn khốc đến đâu cũng không làm ảnh hưởng đến phần kết tuyệt vời của toàn bộ câu chuyện.
Chính lúc này, tôi cuối cùng đã có cơ hội viết một kết thúc bi tráng theo ý muốn của mình. Dù sẽ thể hiện mặt tối của tâm hồn đến đâu, nhìn chung tôi vẫn là người cộng tác cùng “vị chiến sĩ của tình yêu, Nasu Kinoko.”
Thật tuyệt.
Ừm… dù nó không giải quyết hoàn toàn vấn đề của tôi, nhưng giúp tôi khám phá lại “bản ngã có được niềm vui khi sáng tạo” đã là bước tiến lớn.
Hiện tại, tôi đang tiến lên từng bước một. Dù tương lai ra sao, giờ tôi cũng đã rất vui rồi.
Theo kế hoạch hiện thời, Fate/Zero sẽ kết thúc sau 4 tập.
Nasu Kinoko
Có một “phép lạ” trong thế giới pháp thuật với sức mạnh thỏa mãn mọi ước nguyện.
Đó là Chén Thánh, một “vật chuyển” phải tiến hành tất cả nghi thức cần thiết để hiện thân một cách toàn vẹn.
Dù vậy đến tận bây giờ chưa có ai khai mở thành công “bí ẩn” đó.
Nhưng từ khi Chén Thánh được tạo ra, vô vàn ngày tháng và thế hệ đã qua đi.
Không cần nhắc rằng quá trình này chỉ mới có 200 năm.
Lễ tế ở Fuyuki vẫn còn rất mới mẻ. Nhưng để thực hiện thành công, nhiều nhân tài đã phải bỏ công sức ra đặt nền móng cho nó.
Chính vì thế, bảy pháp sư và bảy Servant đã quy tụ,
Đó đều là những cá nhân xuất chúng nắm giữ sự thật vượt quá lẽ thường.
Nếu xem việc vượt qua họ là mục tiêu của mình.
Hãy đến đây và chứng tỏ ngươi là kẻ mạnh nhất.
※※※※※
Phép lạ chỉ đến với một người, và chính bởi điều này nó có giá trị độc nhất.
Quay trở lại 10 năm trước thời điểm của “Fate/stay night”.
Một tác phẩm về “Fate” nữa đã được Urobuchi Gen tạo nên.
Zero. Một Heaven’s Feel chưa ai biết đến. Câu chuyện về người đàn ông chưa ai nhắc đến. Một sự khởi đầu ấn tượng.
… Đợi đã, thoạt tiên tôi cũng muốn được hưởng chút danh tiếng từ sự tỏa sáng của Zero.
Nhưng đã từ bỏ khi nghĩ tác phẩm này không dài đến vậy.
Urobuchi Gen, người kiệt xuất trong việc vận dụng cả “lưỡi gươm và ngòi bút”, người sở hữu cả sự khách quan triệt để lẫn tính tao nhã trong ngôn từ. Độ nhanh nhạy của lưỡi gươm ông cầm đến có thể hơn cả tốc độ âm thanh. Và khả năng khi kiểm soát mạch truyện của ông phải gọi là tuyệt đỉnh trong thế giới game PC, và đây cũng là người cho đến giờ đã tạo nên rất nhiều tác phẩm xuất chúng. Ông quả đã trở thành một “sát thủ” hay “bán nhân bán quỷ”. Có thể sắp tới sẽ trở thành kẻ ăn thịt người cũng nên. Phương châm của ông là “Ừm, thứ này được đấy”. Ông còn dám nghĩ rằng mình là một trong những vĩ nhân của thời đại ngày nay.
Trước tiên, tôi muốn thổ lộ sự vui sướng của mình khi được ông viết chung tác phẩm.
Một phiên bản “Fate” mới vẽ nên từ đôi tay của ông, với tư cách là tác giả của nguyên bản, tôi sẽ cảm thấy xúc động trước sức hấp dẫn của nó hơn bất cứ ai khác.
※※※※※
Quyển tiểu thuyết này nói về Cuộc Chén Chén Thánh lần thứ tư.
Quy luật của Heaven’s Feel trong bản “Fate” thực ra khá đơn giản,
1. Một cuộc chiến sinh tử giữa bảy pháp sư và Servant – những người đóng vai trò thuộc hạ của họ.
2. Các Servant được xuất hiện trong hình thể của các “anh hùng”, với trang phục “phù hợp với thời hiện đại.”
3. Master sẽ có ba quyền chỉ huy tuyệt đối với Servant.
4. Kẻ sống sót cuối cùng sẽ được quyền sở hữu Chén Thánh.
Chỉ là vậy đó. Dù còn những chi tiết khác, chúng chỉ như những cành nhánh phụ chỉ có thể xuất hiện khi gốc rễ tồn tại. Quả thực quy luật cơ bản của “Fate” rất đơn giản. Vì vậy, câu chuyện được tạo ra thế nào hoàn toàn tùy thuộc vào trí tưởng tượng vô hạn của tác giả. Đó có thể là một mạch truyện boy-meets-girl có tính bi tráng, cũng có thể là một cuộc hỗn chiến ác liệt.
Fate/stay night thuộc dạng đầu tiên, vậy còn Zero thì sao?
Tất nhiên, sẽ không cần nhắc đến bản chất của Urobuchi Gen nữa. Đó chắc chắn phải là một cuộc chiến với sự tàn sát và hỗn loạn đến cùng cực.
Những độc giả từng muốn Fate/stay night “có thêm nhiều kết thúc bi kịch, đầy máu và nước mắt hơn nữa”, xin được nói rằng “đây là câu chuyện dàng riêng cho các bạn!”. Đây mới là Heaven’s Feel thật sự, với những trận chiến sống còn là cốt lõi.
Và cả mặt khác của Emiya Kiritsugu, điều chưa từng được kể ra và biết đến.
Đây là Heaven’s Feel lần thứ tư trước nay chưa hề được mô tả chi tiết.
Các pháp sư cùng Servant của họ; đều đạt tới đẳng cấp cự phách, và một cuộc đấu tàn bạo và nhẫn tâm sẽ diễn ra giữa họ.
Vâng. Zero là tác phẩm chính thức, nhưng đồng thời nó cũng mang đến một câu chuyện khác với “Fate/stay night”.
Nếu phải định nghĩa nó, chúng tôi sẽ cho nó là một phần bổ sung từ câu chuyện chính, là chiếc lá mang giai điệu độc đáo mà Urobuchi Gen tạo ra từ nguyên gốc Fate. Với Zero, bạn sẽ không cần so sánh nội dung của game “Fate/stay night”, chỉ cần khiến mạch truyện tiến lên như ý muốn, để các nhân vật chứng tỏ bản thân đến hết mức và phóng thẳng đến phần kết không chút do dự.
Có thể đây chỉ là sự ủy mị chủ quan. Nhưng tôi thực sự muốn hồi tưởng lại mối liên kết dệt nên bằng cả hy vọng lẫn tuyệt vọng, và chờ đợi trận quyết đấu giữa Kiritsugu và “kẻ có cùng số phận đó”.
※※※※※
Phần kết của lời bạt tác giả trong Vol.1 như sau: tôi sẽ kể về câu chuyện đằng sau sự ra đời của Zero mà mọi người có thể rất quan tâm.
Tại sao Zero lại được viết bởi Urobuchi Gen? Đó là một câu chuyện dài khi nhắc tới.
Mối liên hệ giữa Urobuchi Gen và Fate được tính từ năm 2002.
Khi đó tôi đang viết route của Saber trong Fate, và phải nhập viện gần nhà vì mắc bệnh. TYPE-MOON lúc đó là một hãng làm doujin, và Fate mới chỉ là một bản nháp còn non nớt với 4 route chính bao gồm cả của Illya.
Takeuchi đã nghĩ rằng “nếu chỉ mình Nasu viết thì chúng ta chẳng bao giờ xong được câu chuyện”, và hỏi tôi: “Còn người nào đủ tin cậy để cậu giao cho việc viết hộ vài mạch truyện không?”
Với suy nghĩ đó, tôi bắt đầu “cám dỗ” Urobuchi Gen bằng những món mồi đại loại như “muốn đi xem phim với tớ không?”. Dù khá vui sướng trước lời đáp của Urobuchi “Nếu thấy hấp dẫn thì tớ chắc chắn sẽ đi”, tôi vẫn nói “Hờ, chỉ đùa thôi ông bạn ạ!”. Ấy là vì tôi bất chợt nhận ra mình luôn bỏ cuộc trước nhiều dự án khi cứ như thế, nên tôi nhất quyết phải thấy bộ này được hoàn thành. Cũng có thể Fate sẽ là trò chơi cuối cùng tôi tự viết kịch bản. Vậy nên tôi đã tự mình thực hiện nó, và bỏ ý định nhờ ông giúp.
(Sau đó, TYPE-MOON chuyển từ viết doujin thành một hãng lớn có chân trong thị trường, và việc nhờ Urobuchi viết kịch bản lại càng khó hơn. Ông luôn bận rộn làm những dự án mình thích, và việc cộng tác đã bị bỏ sang 1 bên)
Hai năm trôi qua. Và đến hè năm 2004, khi Hollow đang được phát triển.
Lúc ấy, chúng tôi đã có nhiều người tham gia viết giúp các phần của tác phẩm. Takeuchi lại một lần nữa làm tôi ngạc nhiên khi đề xuất:
“Phần Eclipse có nên để Urobuchi Gen viết không nhỉ?”
Điều này vô cùng đột ngột. Nhưng với vị trí của tôi như một người quá hâm mộ Urobuchi, thật khó để có thể nói ra một thỉnh cầu như thế; chẳng khác nào đòi hỏi với một vị thần vậy. Tôi trả lời Takeuchi bằng lối vòng vo “…Ừm, nếu là cậu đề nghị đấy Takeuchi, cậu ấy sẽ khó từ chối hơn…”. Do vậy, vào một lần dùng bữa cùng Urobuchi, Takeuchi đã mở lời thẳng thừng “Urobuchi-san, tớ có việc cần bàn với cậu”. Đúng là một đòn đánh trực tiếp rất hiểm! Cũng phải tàn bạo cỡ loại móc câu xoay vòng chứ ko ít.
Đúng đấy. Móc câu xoay vòng… Tôi nghĩ các bạn đọc có hiểu biết rộng sẽ biết nó. Trước đòn hiểm như vậy, người thường đánh bại trí tưởng tượng của độc giả chỉ ậm ừ và khẽ gật đầu, rồi khéo léo đáp trả.
“Ờ. Vậy nếu tớ viết về Heaven’s Feel thứ tư thì thế nào? Có thể đặt tựa là Fate/Zero chẳng hạn.”
Thật… ấn tượng!!
Điều này không tuyệt sao? Thành thực mà nói, tôi còn nghĩ ý tưởng này tuyệt vời hơn cả phát triển game Hollow.
Và thế là chúng tôi bắt đầu thảo luận về nó:
“Thế cuộc chiến lần thứ tư này sẽ thế nào?”
“Hừm… Saber bị bắt nạt bởi Gilgamesh và Alexander!”
Tôi trả lời không mấy kiểu cách.
Trong đầu tôi, lúc đó có 2 điểm chính cho Heaven’s Feel lần thứ tư.
Một là tình huống xảy ra với Saber.
Vua Arthur, người luôn mẫu mực khi cai trị thần dân của mình. Một Arturia kiên định, tận tâm quên mình.
Bên cạnh đó là vị thống lĩnh tối cao vượt xa người phàm, Gilgamesh oai nghiêm.
Và vị vua hướng ngoại bị người đời gọi là bạo chúa, nhưng vẫn giữ vững niềm tin rằng mình sẽ mang lại hạnh phúc cho dân chúng. Vua của các nhà chinh phục, Alexander, từng trị vì thế giới bằng sức mạnh của bậc nam nhi.
Qua đó dùng sự xung đột giữa ba người họ để hé mở quá khứ của Saber trong Zero.
Và điểm chính thứ 2 là câu chuyện của Kiritsugu. Tôi thuật lại cho Urobuchi như thế, và sẽ không quan tâm đến những chi tiết khác.
“Hiểu rồi. Vậy tớ sẽ viết theo cách mình muốn. À, nhưng sẽ cố hết sức để phong cách tác phẩm gần với Fate nhất.”
Quả đúng là Urobuchi Gen, nghĩ đến cả những khách hàng của TYPE-MOON.
Qua đó, chúng tôi còn thảo luận thêm nữa . Sau nhiều lần hội ý, bản phác thảo của Vol.1 cuối cùng cũng hoàn tất vào mùa đông năm 2004.
Hẳn sẽ có vài độc giả ngạc nhiên vì điều này, khi Hollow còn chưa hoàn thành và chúng tôi đã làm xong Vol.1.
(Vì lúc đó chúng tôi rất bận. Năm 2005 là thời điểm TYPE-MOON bắt đầu tiến hành nhiều hoạt động thương mại hóa. Sau đó, khi đã sắp xếp xong phần nhân sự, công ty lại quay về với tiến độ công việc cũ.)
Vậy nên Urobuchi-san nghĩ, “Zero là một câu chuyện dựa theo Fate. Sẽ tốt hơn nếu nó không ra mắt công chúng trước khi Fate được phát hành.” Do đó, sau một năm chờ đợi, nó cuối cùng đã được xuất bản vào mùa đông 2006. Chuyện chỉ có thế.
Phần trên kể về cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa Urobuchi-san và Zero.
Dù lúc ấy chỉ chúng tôi - những người sáng tác nghĩ đây là một dự án thú vị, giờ đây khi câu chuyện đã dần đến hồi kết tôi có thể tin chắc rằng Zero sẽ trở thành tác phẩm mà bất cứ ai yêu thích Fate đều mong đợi.
Vol.1 chỉ là phần mở đầu. Cuộc chiến sẽ bắt đầu trong Vol.2 và đỉnh điểm cùng những điểm đáng kinh ngạc của nó ở Vol.3. Cuối cùng sẽ là Vol.4 đầy cay đắng và tuyệt vọng (hiện đang được viết) . Mong rằng các bạn cảm nhận được niềm vui khi thưởng thức một câu chuyện về “Fate” Urobuchi mang đến cho chúng ta.
Ồ, không. Có lẽ Heaven’s Feel của ông mới đúng là Địa Ngục.