Even Though I’m a Former Noble and a Single Mother, My Daughters Are Too Cute and Working as an Adventurer Isn’t Too Much of a Hassle

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7092

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 91

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 122

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 217

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 05 : Đại Hội Thể Thao - Chương 103 : Nói chuyện về việc cắt tỉa táo và xúc xích

*Chương 103 : Chuyện về việc cắt tỉa táo và xúc xích

Táo được cắt tỉa thành hình con thỏ, còn xúc xích được chế thành hình con bạch tuộc. Các bạn hẳn đã nghe rất nhiều về những người có thể chế biến các món ăn thành hình những con động vật đáng yêu, nhưng nếu bạn nói đến kiếm sỹ mạnh nhất Guild Mạo Hiểm Gia, Bạch Quỷ Kiếm Shirley làm cái điều ấy, thì đúng là có chút hơi khác biệt.

“…………..”

Trong truyền thuyết xa xưa, có một vị thánh đã sử dụng một đôi dao găm có khả năng thanh tẩy mọi loại độc tốc, chướng khí, lời nguyền và tạp chất.Lưỡi của đôi dao đó có thể chém xuyên bất cứ con quái vật nào, ngay cả khi chúng thấm đẫm máu độc từ những con quái đó, những lưỡi kiếm xinh đẹp đó vẫn tiếp tục chém giết mà không hề bị hoen ố hay rỉ sét. Ở một gốc độ nào đó, thì những thanh kiếm đó được thừa hưởng khả năng thanh tẩy của những vị thánh và chúng được trở thành những vũ khí ma thuật.

Truyền thuyết này được bao nhiêu phần trăm là sự thật…..rất khó có thể nói vì đã hàng trăm năm trôi qua, nhưng những lưỡi kiếm đó chắc chắn là có thật. Chúng từng được phong ấn trong một bức tượng của ác quỷ nằm ở trung tâm của một khu rừng rậm trước khi rơi vào tay của Shirley.

Với đôi dao găm huyền thoại trong tay, Shirley nhắm mắt lại, hình dung đến kết quả mà cô đang tìm kiếm, mài dũa tâm trí, và đẩy cơ thể lên giới hạn. Mái tóc trắng tuyết bồng bềnh trong cơn gió được tạo ra nhờ ma lực đang bung tỏa từ cơ thể của cô.

Đôi dao găm thấm đẫm ma lực của người dùng, phát ra ánh sáng trắng thuần khiết. Đó là hiệu ứng thanh tẩy mọi thứ ô uế của chúng. Để Quỷ Kiếm có thể dùng được đôi dao găm thuần khiết kia, cô phải chiến đấu với một kẻ thù cực độc, như là một con rắn khổng lồ có thể cuốn cơ thể nó quanh vài ngọn núi hoặc những oán linh dày đặc trong những màn chướng khí độc hại.

Ít nhất, đó là những gì bên thứ ba có thể coi những vũ khí này là vật linh thiêng của một huyền thoại.

“Được, bắt đầu nào.”

Nhưng mà, trước mắt Shirley bây giờ không phải kẻ thù mà chỉ là một cái thớt gỗ. Đứng bên cạnh cô là Martha, bà ấy một tay cầm táo, tay kia cầm xúc xích. Và không may, thay vì một bộ giáp linh thiêng do nhà thờ yểm phép để chống lại độc tố chướng khí, cô lại chỉ mặc độc một cái tạp dề đơn giản cho cuộc chiến sắp đến. Ồ, cô ấy còn đeo cả chiếc khăn bandana mà mình yêu thích để buộc lại tóc nữa chứ.

“Bắt đầu nào, Martha”

“1, 2……3!”

Martha ném táo và xúc xích lên không cùng một lúc. Hai nguyên liệu bay vèo qua đỉnh đầu, và trong khoảnh khắc chúng lướt qua mặt Shirley, tay cô lập tức di chuyển.

Với mấy tên gà mờ, thì sẽ thấy giống như cô chỉ đang múa may tay của mình trong không trung. Nhưng thực tế, cô vừa tung ra vô số nhát chém bằng hai con dao ấy, chém vào những quả táo và xúc xích đang rơi xuống. Nhưng mà, hai nguyên liệu đó chẳng có gì thay đổi cả.

Cô ấy có thực sự cắt chúng không? Khi mà Martha bắt đầu nghi ngờ điều đó, thì táo và xúc xích hạ cánh xuống cái thớt và tách rời thành từng mảnh.

Thành phẩm thu được là những thực phẩm kia đã được cắt tỉa thành hình của những động vật. Một điều có thể coi là truyền thống cho một hộp cơm trưa――――

“……Nó hơi khác so với những món ăn trang trí mà tôi biết .”

“…….Bà nghĩ vậy sao?”

Đương nhiên là thế. Martha thở dài khi nhìn hai món trang trí vừa được tạo ra từ kỹ thuật kiếm siêu việt , bằng cách dùng đôi dao găm huyền thoại.

Đầu tiên là về táo. Hoàn toàn không phải là việc cắt tỉa táo thông thường , bạn sẽ chỉ cắt tỉa chút vỏ ngoài làm cho mỗi lát táo có được một đôi tai như hao hao giống tai thỏ, mà là một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ gần như tái tạo lại hoàn chỉnh hình dạng của một con thỏ sống. Cô ấy thậm chí còn cố để tạo ra đến hai con như thế chỉ bằng một quả táo.

Kế tiếp là xúc xích. Giống như với táo, không phải là đơn giản cô cắt vài nhát vào xúc xích rồi chiên lên, mà là hình một con bạch tuộc hoàn chỉnh. Từ đầu, đến xúc tu, mắt mũi các kiểu, tất cả đều được trau chuốt một cách tỷ mỷ.

“Vậy, cô để tôi ném táo với xúc xích có tác dụng gì không ?”

“Có chứ, để tôi có thể cắt tỉa mặt sau của chúng một cách tinh tế nhất.”

“Ah……phải rồi ha.”

Martha bực mình đến nỗi bà chẳng thể nghĩ được gì để nói nữa. Nhìn đến lần thứ hai, bà còn thấy con thỏ làm từ táo thậm chí còn có cả đệm thịt được chạm khắc cẩn thận bên dưới bàn chân nữa chứ. Đó là một đống sự cố gắng hoàn toàn vô nghĩa.

“Có quá nhiều thứ tôi muốn hỏi ……mà mấy con dao phát sáng đó là cái gì vậy?”

“Bà có còn nhớ cái cô gái có tên Grania từng ghé thăm nhà trọ trước đây không?”

Mạo Hiểm Gia hạng S có biệt hiệu Huyễn Ảnh Hồ Điệp từng giúp đỡ Shirley trong vụ việc Đế Chế dùng bùa chú để bắt cóc Sophie và Tio. Ngoài chuyện cô ấy là hậu duệ của Canary, cô ấy cũng là một nhà khảo cổ học lừng danh.

“Chúng tôi có gặp nhau 1 tháng trước, và cô ấy có kể cho tôi về đôi dao găm tuyệt này, cô ấy nghĩ chắc tôi sẽ có chút hứng thú với nó. Một đôi dao găm có thể thanh tẩy chính bản thân chúng và mọi thứ chúng chạm vào khỏi độc tố và những thứ mất vệ sinh. Cho dù tôi có mua nguyên liệu gì bây giờ đi nữa, tôi có thể dễ dàng làm sạch chúng chỉ bằng cách cắt , và thế là chúng sẽ trở nên an toàn cho các con gái tôi…..À mà thực ra, tôi không cần hai cây đâu, bà có muốn một cây không?”

“Thôi khỏi, tôi như này là ổn rồi.”

Làm quái gì có ai trên đời này có thể tưởng tượng có người dùng đôi dao găm có thể thanh tẩy cả quái vật, mang ra để làm dao bếp chứ. Vị thánh năm xưa từng dùng chúng mà biết được, chắc sẽ đội mồ đội mả sống dậy mà kêu trời luôn mất.

“Nhưng nếu nói đến chuyện trang trí bình thường với táo và xúc xích, thì chúng không có được cắt tỉa như thế kia đâu”

Chắc chắn luôn, bạn có thể coi đây là một bữa ăn đặc biệt đi, nhưng chúng vượt những gì mà bạn có thể cho vào một hộp cơm trưa bình thường. Martha thực sự không thể hiểu Shirley đang nhắm đến cái gì đi nữa.

“……Sophie và Tio đều đang tuổi đến trường.”

“? Và? Điều đó thì có liên quan gì đến những thứ này?”

“Vậy nên, tôi muốn thể hiện mình là một người lớn đúng nghĩ trước mặt bạn bè của chúng.”

Martha vẫn chẳng thể hiểu nổi Shirley đang nói gì.

Sophie và Tio đều là con gái của cô. Tuy nhiên, chúng chỉ cố gắng bắt chước cô khi ở bên ngoài nhà trọ và ở trước mặt các bạn của chúng.

Bạn có thể nói chúng đang cố bắt chước mẹ trong lời nói và trong hành động, nhưng điều đó không quá rõ ràng khi chúng ở bên ngoài thế giới rộng lớn ngoài kia. Sophie chính là đứa đặc biệt nhất về khía cạnh này. Bằng chứng chính là cái bím tóc trắng vắt vẻo trên vai đang ngày càng trở thành một thương hiệu của cô bé.

Tất nhiên , đây là về vấn đề ngoại hình hơn là biểu tượng về sự khác xa của cha mẹ . Các cô gái đều cố gắng trưởng thành theo cách của mình. Và Shirley đủ thông minh để hiểu điều đó và không cố gắng để cản trở chuyện ấy.

……Chỉ có điều, nó làm cô thấy hơi cô đơn một chút, khi mà chỉ mới 5 năm trước, các cô con gái của cô sẽ luôn dạ dạ vâng vâng những gì chúng được nghe.

“Vì vậy, nếu các bạn của chúng cho xem những hộp cơm của mình và chúng ngày càng lớn lên, thì tôi phải đảm bảo rằng hộp cơm con gái tôi mang đến đại hội thể thao năm nay phải xa hoa hơn năm trước. Tôi sẽ làm cho nó ngon và sang chảnh đến nỗi , các con gái của tôi không phải xấu hổ trước bất cứ ai khi mở nó ra .”

“Tôi hiểu tình cảm của cô, nhưng cô đang làm sai cách hoàn toàn rồi.”

Đó là lý do mà Shirley đã nhờ Martha giúp đỡ và hiện cô đang tập để làm hộp cơm cho các con gái cô. Bên cạnh đó, chồng của Martha, người đang bận nấu cơm cho mọi người trong nhà trọ, sẽ là người đánh giá thành quả của cô lần này.

“Sophie và Tio đã trưởng thành hơn so với năm ngoái. Năm ngoái tôi đã trang trí hộp cơm theo cách nói của bà, nhưng giờ tôi thấy cái kiểu đó hơn dễ thương với chúng hiện tại quá….nên tôi nghĩ năm nay mình sẽ làm hộp cơm trông trưởng thành hơn một chút.”

“Đó không phải làm vấn đề ở đây……”

Bạn chắc thường nghe nói đến vụ thức ăn quá ngon nên không dám ăn, nhưng tại sao cụm từ ấy lại có vẻ sai sai khi áp dụng cho những thức ăn ở đây.?

“…….Đương nhiên là do đồ ăn cô làm nhìn quá giống thật đấy. 

“……Ể, vậy là tệ lắm sao?”

“Nó trông không phải quá kinh khủng đến nỗi không ai dám ăn. Ý tôi là, vì cô đã gọt hết vỏ khỏi táo, nên cô sẽ phải lấy tăm và nĩa để chọc vào chúng để ăn đúng không? Và đến lúc đó…..”

Bạn không cần quá cầu kỳ trong chuyện nấu nướng. Hẳn là chắc chắn có những người không để tâm đến chuyện ấy, nhưng người ta sẽ rất ngần ngại nếu phải lấy nĩa đâm vào một thứ gì đó trông giống như một con thỏ đang sống thực sự vậy.

“Và bên cạnh đó, mấy quả táo này quá lớn để cho vào hộp cơm rồi.”

“Vậy tôi có nên làm nó nhỏ hơn không?”

Shirley lại rút dao ra và bắt tay ngay vào việc cắt tỉa mấy hình thỏ làm từ táo, làm cho chúng vẫn giống hệt như cũ mà chỉ trông đã nhỏ hơn mà thôi. Đúng là một cái kỹ năng vô dụng mà.

“Và còn cái xúc xích này nữa. Ai mà lại để vào hộp cơm trưa của một bé gái đáng yêu một thứ giống hệt như một con bạch tuộc đang sống cơ chứ?”

“……Tôi thực sự tin vào điều ấy, và tôi cứ nghĩ là hai đứa con gái nhà tôi sẽ phải ngạc nhiên lắm khi thấy những gì tôi đã làm.”

Nhìn xem…..Shirley bảo Martha bật bếp, rồi cô bỏ cái xúc xích hình bạch tuộc kia vào chảo rán. Sức nóng của chảo làm thịt và mỡ của con bạch tuộc kia co dãn liên tục, khiến chân tua của nó quằn quại cứ như thể nó đang vùng vẫy trong chảo rán thật ấy. Martha thực sự không thể nào diễn tả được những gì đã làm bà suýt nữa ngất xỉu khi ấy nữa.

“Thấy gì chưa, không chỉ làm thức ăn sống động như thể đang di chuyển thật, tôi còn làm cho nó giống như thể mấy cái giác hút dưới xúc tu đang chuẩn bị bật ra kìa.”

“Hoàn toàn sai hướng rồi gái ơi.”

Cái kỹ năng này, thực sự, thực sự vô dụng. Mọi người chắc chắn sẽ quẳng ngay hộp cơm của mình đi nếu họ thấy cái thứ này trong đó đấy.

“Nói tôi nghe, cô đã sống suốt đời ở trên đất liền, làm thế nào mà cô biến ra một con bạch tuộc chân thật thế ngay từ đầu? Mà chỉ còn bằng một cái xúc xích?”

Martha kết hôn với một đầu bếp, nên bà có từng thấy hải sản vài lần trước đây, nhưng vì chúng rất dễ hỏng, nên thứ đó vẫn còn khá xa lạ với thị trấn biên cương hẻo lánh này.

Chắc chắn mọi người đã từng thấy xúc xích được cắt tỉa thành hình bạch tuộc trước đây, nhưng rất ít người từng thấy một con bạch tuộc sống nguyên. Dù có tin đồn Canary đang phát triển một pháp cụ có thể đóng băng thực phẩm để vận chuyển xa, nhưng thành phẩm còn xa lắm mới được ra lò.

“Tôi đã lấy Long Chiến Xa để đi làm một nhiệm vụ thảo phạt, và khi quay về, tôi đã dừng ở một thị trấn cảng một lần để ghi nhớ hình dạng của con đó để tham khảo trong tương lai…..Nhưng mà tôi nghĩ chắc là mình đã làm một chuyến uổng công rồi nếu nó làm các con gái tôi thấy thật kinh khủng.”

Dù bản thân Shirley nói chuyện đó như không, Martha thừa hiểu những gì mà Shirley nói như “đi thăm một thị trấn cảng để mua sắm”, thực tế là cô đã tham gia hàng loạt những trận chiến thảo phạt đủ khiến con người ta phải thấy kiệt sức đến nỗi không lết nổi chân, và dành lấy những chiến tích mà người thường chẳng thể nào tin được.

Thảo phạt một đàn kiến nghìn con, con nào con nấy to bằng một con gấu.

Một con rồng có chín cái đầu, với hơi thở thối rữa có thể đầu độc của mặt đất, khống khí và biển cả.

Ngay cả một con tàu ma với những linh hồn báo thù tràn ngập từng cập bến một thị trấn nghèo, cuối cùng cũng phải về trời sau khi lãnh trọn những lưỡi kiếm từ cơ thể mỏng manh kia. Vậy mà, Shirley chưa một lần khoe khoang về những chiến công đó.

….Không, sẽ tốt hơn nếu nói rằng cô ấy không coi bất cứ điều gì như vậy đáng để khoe khoang. Đối với Shirley, Sophie và Tio là tất cả những gì cô ấy phải khoe khoang.

Đã một thời gian kể từ khi Shirley bắt đầu dành sự quan tâm đến các mạo hiểm gia khác trong Guild, nhưng một phần trong số họ cảm thấy tự hào về những gì họ đạt được thì chưa bao giờ có cô trong trong đó. Chém giết quái vật xét cho cùng thì luôn luôn là một loại phương tiện để kết thúc mọi thứ.

“Thay vì chăm chút đồ trang trí , tôi đoán ta nên quan tâm đến hương vị và vẻ ngoài thì hơn đấy.”

“Phải ha, tôi cũng cho như vậy là tốt nhất.”

Martha lắc đầu và thở dài. Ngoài trừ kỹ năng cắt tỉa , Shirley không phải là một bậc thầy nấu nướng, vậy nên cô thường tìm đến Martha và chồng bà để xin ý kiến. Cô ấy sẽ chăm chú ghi chép lại từng lời nói của họ, và bất cứ lúc nào rảnh, cô sẽ lại trau dồi kỹ năng nấu nướng của mình cho các con gái.

Mặc dù nhìn vẻ bề ngoài, chẳng ai có thể tin Martha chỉ hơn Shirley chưa đến 10 tuổi. Và hơn nữa, là chủ của một quán trọ chuyên phục vụ cho các mạo hiểm gia, Shirley về mặt nào đó giống như em gái của bà …..không, cô ấy giống như một đứa con gái mà bà chẳng bao giờ có thể rời mắt được vậy.

“……? Có chuyện gì vậy Martha?”

“Không có gì đâu. Mà này, đừng có đặt cái đó cạnh bánh mỳ chứ. Đây không giống một bữa ăn bình thường, cô phải nghĩ xem cô sẽ xếp đồ ăn như nào trong hộp――――”

Nơi đó là một địa ngục bên ngoài thành phố. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, bản thân thành phố lại yên bình một cách kỳ lạ, và người dân của nó có thể trải qua cuộc sống hàng ngày của họ mà không gặp bất cứ rắc rối nào.

Những ngày như thế này tiếp tục trôi qua một thời gian …… cho đến cái ngày mà đại hội thể thao cuối cùng đã đến.

__END CHAPTER 103__

__Trans : Flame Soul__