Eromanga-sensei

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 23

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 199

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 19

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

(Đang ra)

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Hajime Taguchi

Tập đoàn Mikadono là một công ty kinh doanh toàn cầu có trụ sở tại Nhật Bản và do Kumagoro Mikadono lãnh đạo. Ông chỉ định con trai mình là Shogo làm người thừa kế cho vị trí của mình trong công ty.

87 177

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 42

Tập 13 - 第三章

Trong giai điệu ngân nga vui tươi, tập đầu tiên của anime "Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới" đã khép lại.

Ngay khi màn hình TV chuyển sang quảng cáo, tôi và Sagiri, cứ như có thần giao cách cảm, đồng loạt ngả vật ra sau, người vẫn còn ngồi nguyên trên ghế sofa.

"Hết... rồi ư..."

"Hết rồi... thật sao..."

Cả hai đều rũ người ra, toàn thân rã rời, trên trán đều lấm tấm mồ hôi. Hơi thở dồn dập, lồng ngực quặn thắt.

Chỉ có hơi ấm từ bàn tay đan chặt là dịu dàng còn vương lại.

Cổ họng khô khốc, chỉ muốn uống nước ngay lập tức. Miếng bánh kem cất công chuẩn bị cũng chẳng buồn ăn. Tôi khẽ hỏi người bạn đồng hành bên cạnh, với giọng nói khàn đặc:

"Này... cậu thấy sao?"

"Em không biết nữa... Chắc là hay!"

"Đúng là vậy! Vui mừng khôn xiết, cảm xúc dâng trào nhưng mà... khó hiểu thật đó!"

Tôi hét lên, nửa như bất lực.

Nếu fan của Izumi Masamune mà biết được thì chắc họ sẽ thất vọng lắm đây.

Chắc là hay!

Đó chính là cảm xúc chân thật nhất của tôi, với tư cách là tác giả gốc, ngay sau khi xem xong tập đầu tiên của anime.

Hình ảnh, âm thanh, tất cả đã được kiểm tra kỹ lưỡng không biết bao nhiêu lần trong quá trình sản xuất... Chúng tôi đã bàn bạc không ngừng để làm sao cho nó tốt hơn nữa, và đây là thành quả của bao nỗ lực ấy.

"Tớ tự tin lắm... Tớ tự tin lắm, nhưng mà!"

Để giám sát, tôi đã xem đi xem lại bản nháp vô số lần... nói không quá thì cũng hơn năm mươi lần rồi.

Kết quả là, tác giả gốc và họa sĩ minh họa đã hoàn toàn mất đi cái nhìn khách quan.

Thậm chí còn hơi ngán đến nơi rồi ấy chứ.

Ngay từ tập đầu tiên.

Bởi vì! Mới đây thôi – đúng nghĩa là MỚI HÔM NAY!

Chúng tôi đã liên tục xem đi xem lại gần như bản hoàn chỉnh, để thảo luận về thể loại và thời điểm sử dụng BGM! Lời thoại thì thuộc làu làu cả rồi!

Về tác phẩm anime "Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới", chúng tôi chính là những người hiểu rõ nhất trên đời này. Từ những cảnh đắt giá nhất đến các tình tiết ẩn, thậm chí cả diễn biến tiếp theo của nguyên tác, chúng tôi đều nắm trong lòng bàn tay.

Không thể nào xem nó với cảm giác như một khán giả lần đầu được đâu.

Nếu gọi đó là sự non nớt của người sáng tạo, tôi xin sẵn lòng chấp nhận.

"Trời ơi... Thì ra là vậy... Cứ thấy, cứ thấy... y như mọi lần!"

Cảm giác khi tự đọc sách mới của mình vào ngày phát hành vậy.

Đối với một tác phẩm tâm huyết, đã chỉnh sửa không biết bao lần, đọc đi đọc lại vô số lượt, họp hành và mài giũa không ngừng –

"Oa! Tự mình đọc cũng chẳng hiểu gì mấy! Chắc chắn là hay, nhỉ!"

Cái cảm giác đó, khi mà bạn chỉ biết kêu trời.

Cảm giác vừa bứt rứt, vừa thấp thỏm lo âu.

"Ái chà chà... không biết đạo diễn Amamiya và chị Makina giờ này có đang trong tình trạng tương tự không nhỉ."

"Anh hai này, ừm... về tập một 'Sekai Imo', những bình luận của khán giả là..."

"Đừng có nói kết quả tìm kiếm cho anh biết mà –!"

Tôi ôm đầu, vặn vẹo cả người.

"Cho anh một chủ đề nào đó để giải khuây đi!"

Nghe lời thỉnh cầu của tôi, Sagiri hơi e dè một chút rồi đáp:

"Vậy thì đổi chủ đề nha... Twitter của tác giả anime khác phát sóng cùng giờ thế này này."

"Hả? Đâu xem nào?"

Ôi chao ơi! Tập đầu tiên tuyệt vời quá, tôi, với tư cách là tác giả gốc, vô cùng xúc động ạ!

Mấy bé nhân vật vừa dễ thương vừa ngầu ơi là ngầuuuuuu!

Từng cảnh quay đều được vẽ rất tỉ mỉ ạaaaaaaaaa!

Tôi cứ phải thốt lên kinh ngạc suốt từ đầu đến cuối trước màn hình TV! Bất ngờ quá trời ơiiiii!

– À, giờ tôi sẽ giải thích thêm về tập một nhé!

"Ha ha, nói điêu lộ liễu. Tay này chắc chắn đang tweet với vẻ mặt nghiêm nghị đấy."

"Sao anh lại nói thế chứ!?"

"Tác giả này tweet cứ như liên quan mật thiết đến anime ấy, nếu là thật thì việc gì phải ngạc nhiên khi xem tập đầu tiên chứ."

Đại khái là, người đó cũng ở vị trí tương tự tôi thôi.

"Vào thời điểm này, làm gì có chuyện bất ngờ nào mang tính tích cực."

Bất ngờ tiêu cực thì có thể.

– Gửi tác giả, xin lỗi vì đã làm anh bất ngờ, chúng tôi không kịp làm xong video OP.

Hay là.

– Cái vụ sửa chữa lần trước ấy à, cuối cùng vẫn không được. Cứ thế này thôi!

Cũng có thể kể ra nhiều ví dụ nguy hiểm hơn, nhưng xin lược bớt.

"Nếu tác giả này thực sự ngạc nhiên, thì hẳn là sẽ có phản ứng kiểu 'À, thì ra là thế này'."

"Anh hai Izumi này, chẳng phải là trong một năm qua, tâm hồn anh đã trở nên u ám rồi sao? ...Biết đâu họ thực sự xúc động và ngạc nhiên thật đấy!"

"Họ chỉ đang làm tròn nhiệm vụ của mình thôi. Chắc là nội dung tweet cũng được gửi cho các bên liên quan duyệt trước rồi đấy."

Gần đây, tác giả bị tẩy chay cũng là một rủi ro mà.

Sagiri bĩu môi, lộ vẻ không vui:

"Tại anh Izumi mà em đâm ra có định kiến kỳ lạ về các tweet cảm nhận anime của tác giả..."

"Anh nghĩ họ làm việc rất có tâm thì đáng khen lắm."

Tôi – với tâm trạng hiện giờ, bảo tôi cập nhật SNS, làm fan service để bình luận ư, thì thực sự là không được rồi.

Tôi kính trọng tất cả các tác giả đăng tải bình luận hay cảm nhận ngay sau khi phát sóng.

Các bạn giỏi lắm, thực sự, từ tận đáy lòng.

Nhưng mà các bạn cũng đang đăng bài với vẻ mặt nghiêm nghị đúng không?

"Hì hì."

"Gì đấy, Sagiri."

Không phải cậu đang giận à?

"Tại vì, nè..."

Ngón tay nhỏ bé của em lướt qua mắt tôi,

"Anh hai đang khóc."

Em lau nước mắt cho tôi.

"Hả...? Thật sao?"

"Vâng. Dù anh nói nhiều điều hơi gượng ép... nhưng mà anh vẫn xúc động đó chứ."

"Thì... ra."

Tôi không hề hay biết.

Tôi – đang xúc động thật.

"Ha ha."

Không có cảm giác mãnh liệt đến mức muốn hét lên như những gì tôi vừa viết.

Mà là một sự mãn nguyện, từ từ thấm đẫm vào tận sâu tâm hồn.

Đó chính là điều đã khiến tôi rơi lệ.

"À... là cái gì thế này nhỉ?"

"Khác với những gì anh đã tưởng tượng?"

"Ừ, hoàn toàn... khác."

Trong cảnh tượng mơ ước, đáng lẽ phải ồn ào hơn, cao hứng hơn rất nhiều.

Một lễ hội như cơn bão, cuốn bay tất cả mọi thứ – phải vậy mới đúng.

Thế còn hiện thực thì sao?

Tôi không thể xem anime đã được phát sóng một cách khách quan.

Lại còn ra vẻ người trong ngành, toàn nói những lời lẽ cay nghiệt.

Hóa ra chuyển thể anime cũng chỉ có thế này thôi sao...

Vậy mà, lúc này, một điều gì đó lại trào dâng trong lòng tôi.

"...Sagiri. Anh... vui lắm."

"Vâng."

Từng câu, từng chữ, những cảm xúc hòa lẫn tiếng nức nở tuôn trào.

"Được phát sóng suôn sẻ... thật tốt. Thành quả như mong đợi... thật tốt."

"Vâng."

"Mọi người có thích không? Có vui... không nhỉ?"

"Vâng, chắc chắn rồi... Không, tuyệt đối là có."

À –

Nếu vậy thì công sức bỏ ra đã không uổng phí. Công sức mọi người đã cố gắng đến mức muốn chết đi sống lại cũng không uổng phí.

Mọi chuyện từ khi dự án bắt đầu đến tận bây giờ đều hiện lên như một cuốn phim quay chậm trong tâm trí tôi.

"Được chuyển thể anime... thật tốt."

Tôi vùi mình vào lòng em gái, cứ thế nức nở không ngừng.

Chuông cửa reo một lúc khá lâu sau khi tập đầu tiên của anime kết thúc. Đã qua nửa đêm, hơn mười hai giờ, khi ngày mới đã sang.

Ngay khi nghe tiếng chuông "bing-bong",

"A!"

Sagiri giật mình, vai rụt lại, hoảng loạn nhìn quanh.

"Ôi, giật mình quá đấy..."

"Nhưng mà...!"

Quả thật, tiếng chuông cửa là một điểm yếu chí mạng đối với Sagiri.

Có lẽ đây là "chuyện thường tình" của những người thích sống ẩn dật?

Nhân tiện, điểm yếu chí mạng khác của em là tiếng chuông điện thoại.

Sagiri hình như rất ghét những âm thanh này.

"Ai thế này, vào giờ này chứ...?"

Tôi vừa xoa lưng trấn an Sagiri đang sợ hãi, vừa nhấn nút, và một gương mặt quen thuộc hiện lên trên màn hình nội bộ.

"Là chị!"

"Có cả tôi nữa!"

"Elf!? Muramasa-chan!?"

Tôi và Sagiri vội vàng chạy ra cửa, mở cổng.

Hai vị tiền bối vĩ đại đứng kề vai nhau. Tôi hỏi họ:

"Sao hai người lại đến đây... vào giờ này?"

"Hừ, câu hỏi ngốc nghếch."

"Còn gì nữa, tất nhiên là muốn chúc mừng đầu tiên rồi."

Tôi nhận được những lời lẽ đáng quý từ tiền bối Muramasa và Elf.

"Thì... ra."

"Cảm ơn nhé, Elf-chan, Muramasa-chan."

Tiếng "Không có gì" đồng thanh vang lên.

Nghe đâu, hai người đã xem tập đầu tiên "Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới" tại nhà Elf rồi mới đến đây.

Việc họ chờ đợi đến thời điểm này, hẳn là vì họ biết "giấc mơ của chúng tôi".

"Muramasa-chan, cậu đang ở lại nhà Elf à?"

"Suốt kỳ nghỉ xuân này, cho đến khi trường học bắt đầu, tôi sẽ ở lại nhà Elf."

"Thế à... Bố cậu không lo sao?"

"Đừng nhắc đến tên khốn đó! Chúng tôi đang cãi nhau!"

Tiền bối Muramasa siết chặt tay, trán nổi gân xanh.

Hình như gia đình Umezono, nhà của cô ấy, đang có cuộc cãi vã giữa cha và con.

Khi tôi định hỏi rõ tình hình, thì,

"Hơn cả thế!"

Elf cười toe toét, khóe miệng nhếch lên tinh nghịch.

"Hai cậu! Chúng ta sẽ tổ chức tiệc chúc mừng ngay!"

"Ể? Bây giờ ư?"

"Sao lại không chứ! Là khi trời sáng ấy. Chị đã rủ mấy tác giả light novel rồi, ai cũng bảo sẽ đến!"

"Masamune-kun, Sagiri – chuẩn bị tinh thần để được ăn mừng long trọng đi!"

Một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng.

Giấc mơ trở thành hiện thực, được mọi người chúc mừng... Cảm giác thành tựu vốn còn mơ hồ, dần trở nên thật hơn bao giờ hết.

"Được thôi, tôi sẽ rửa cổ chờ đợi."

"Vậy là tốt rồi."

Ước gì có nhiều từ ngữ khác để bày tỏ lòng biết ơn.

Cứ thế này, tôi lại phải lặp đi lặp lại một câu nói mãi thôi.

Ngay lúc đó.

Bàn tay phải của Elf nắm chặt mặt tôi, khi tôi đang trao đổi cảm xúc với tiền bối Muramasa.

"Ối, này Elf... gì thế?"

"Khụ khụ. Cũng muộn rồi, chuyện tâm tình để sau nhé. Nhưng mà –"

Cô ấy dùng tay trái nắm cả mặt Sagiri, kéo lại gần mặt mình.

"Ơ, Elf-chan?"

"– Chỉ nói trước thế này thôi nhé."

Ngay sát bên, với nụ cười rạng rỡ hết cỡ,

"Anime của hai cậu, hay bá cháy bọ chét luôn đó!"

Cô ấy đã nói ra điều mà chúng tôi khao khát được nghe nhất.

Những lời tự hào, mà chúng tôi tin chắc không hề giả dối, xuyên thấu tâm can chúng tôi.

"………………………………"

Dư âm của sự choáng váng làm chúng tôi tê dại. Cả hai cứ đờ đẫn nhìn vào mắt cô ấy.

Elf hỏi chúng tôi:

"Cảm xúc khi giấc mơ thành hiện thực là gì?"

Cơn tê dại như say rượu tan biến, tôi và Sagiri nhìn nhau.

Và đáp lại bằng một nụ cười:

"Tuyệt vời nhất!"

"Vậy là, làm tốt lắm!"

Cũng nhờ có cô đấy.

Cuộc đối đáp ngắn gọn, giản dị đó, chắc hẳn còn nồng đậm hơn bất kỳ câu thoại đắt giá nào.

Ngày hôm sau, vào buổi trưa muộn của những ngày cuối kỳ nghỉ xuân.

Tại phòng khách nhà Izumi, "Tiệc chúc mừng anime 'Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới' phát sóng" đã được tổ chức.

Mọi người đang quây quần bên bàn, trò chuyện vui vẻ.

Người khởi xướng buổi tiệc là Elf và tiền bối Muramasa. Ngoài hai người họ, còn có tôi và Sagiri, những nhân vật chính được chúc mừng. Cô Alumi, người phụ trách vẽ truyện tranh chuyển thể, cũng nên được xếp vào diện "người có liên quan" chứ nhỉ.

Rồi còn có Shidou Kunimitsu và Shido-kun, những đồng nghiệp tác giả light novel đã đến.

Tiền bối Kusanagi Ryuuki thì sẽ nhập hội sau.

Tổng cộng bảy người.

Quả là một tập thể đông đúc.

Nếu đây là một cảnh trong light novel, chắc tác giả sẽ phải đau đầu lắm. Bởi vì số lượng nhân vật quá đông để có thể triển khai một cuộc đối thoại.

Chỉ để viết sao cho biết ai đang nói thôi cũng cần chút sáng tạo, mà để tất cả mọi người nói được ít nhất một câu cũng phiền phức lắm. Sẽ ngốn hết trang quý giá. Giá sách cũng sẽ tăng.

Đối với họa sĩ minh họa hay họa sĩ truyện tranh, việc phải vẽ nhiều nhân vật cũng vất vả lắm. Gánh nặng về phần vẽ khi chuyển thể anime cũng lớn nữa.

Các đồng nghiệp thân mến, không nên viết cảnh tiệc tùng đâu.

"Anh hai lẩm bẩm gì vậy?"

"À, không có gì. Anh chỉ đang nghĩ việc liên tục suy nghĩ 'nếu là cảnh trong light novel' hay 'nếu mình là người viết' với mỗi tình huống thực tế là một bệnh nghề nghiệp thôi."

"Khụ khụ. Hôm nay số lượng con gái cao hơn, nếu là anime thì thứ tự ưu tiên vẽ anh Masamune chắc là thấp lắm nhỉ."

"Nói chuyện khó nghe thật!"

Thứ tự ưu tiên vẽ thấp ư... Đây đúng là lời chê bai "độc đáo" nhất.

Đối với tôi thì không sao, nhưng tuyệt đối đừng dùng câu này để nói với nhân vật light novel đâu nhé!

Alumi hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng:

"Nếu là Emily thì sao?"

「うーん……『ワンシーンにおける最適な登場人物数』ねえ……? ジャンルや状況によっても変わってくるでしょーけど……七人はちょっと多いわね。わたしが作者なら、なんとしても二~三人削る方法を考えるわ」

山 やま 田 だエルフ大先生、自分のキャラに容赦ねえな。

「みなさん、面白そうな話をしていますね」

ノンアル飲料片手に、シドーくんが会話に参戦してきた。

獅 し 童 どう 国 くに 光 みつ。いかにも穏やかな雰囲気の青年は、俺にとっては年上の後輩作家。

年下である俺に対しても敬意を払ってくれる、とてもいい人だ。……酒さえ飲まなければ。

ちなみに今日のパーティでは、全員アルコール禁止。

参加者の大半が未成年だし、 紗 さ 霧 ぎりもいるしな。

シドーくんは言う。

「登場するキャラの人数を削るといっても……『その場にいて当然のキャラ』がいない、なんてことになったら、読者は違和感を覚えちゃうんじゃないでしょうか?」

俺が発した益体もない話題は、雑談のお題として採用されてしまったらしい。

「そこはアレよ。天才作家であるわたしのテクニックでどうとでも」

「具体的には?」

「『後から合流する』ことにして登場を遅らせる──とか。シーンを分割して『理由を付けて前半で帰らせる』──とか。いま言ったふたつの合わせ技──とか。……そうそう、わたしがよくやるのは、『邪魔になりそうなキャラに風邪を引かせて、仕方なく来られなかったことにする!』これね!」

でかい口を 叩 たたいたわりに、安直な方法だった。

得意げに胸を張る大先生に向かって、俺は、やや 呆 あきれて問う。

「『邪魔になりそうなキャラ』って?」

「ずばり『お 喋 しやべりで目立ちたがりなやつ』! こういうやつが場にいると他のキャラの出番を圧迫しがちだから、欠席してもらうと、グッと余裕ができるのよねー。──覚えておきなさい後輩! この 山 やま 田 だエルフ大先生による超ウルトラ高等テクニックをね!」

超ウルトラ高等テクニックというか。

苦肉の策って感じでは……。

それをやらざるを得ないとき、作者はかなり苦しんでいるだろう。

「きひひ、そういやエミリーさぁ」

アルミが、笑いを堪えながら言った。

「この前、お泊まり会に風邪引いて行けなかったコトあったよな」

「ハッ! ま、まさかアレは…………そういうことだったというの!?」

「よく 喋 しやべるし目立つし出番を圧迫するしで邪魔だから出番を削られたんだな」

「ひどすぎるわ! なんってことしやがるのよ!」

おまえのキャラもおまえに同じ 台詞 せりふを言いたいだろうよ。

そんなメタな 戯 たわ 言 ごとで、穏やかな笑いが起きる。

その声に反応したのか、

「そういえば、マサムネ君」

さっきからテレビで流れている『 世界妹 セカイモ』一話を、夢中で視聴していたムラマサ先輩が、顔を上げ、こう切り出した。

「例の脚本家は、まだ来ないのか?」

「 真 ま 希 き 奈 なさん? 風邪を引いて来られなくなったって、さっき連絡があったよ」

「なんだと……? ぐぬぬ……第一話について、直接もの申してやろうと思っていたのに……!」

アニメ第一話を視聴したコアファンが荒ぶっておられる。

コミカライズんときと、そっくり同じ展開じゃねーか。

「なら、俺が聞くよ。何度も打ち合わせを重ねて作った一話なんだ」

俺にとって、限りなく幸福な現場だったんだ。だから、

「脚本家が回答できることなら、原作者にも答えられる」

「そうか! ならば遠慮なく、言わせてもらおうではないか!」

そうして俺は、熱烈なファンと肩を並べ、第一話を再視聴した。

俺と 紗 さ 霧 ぎりが各シーンについて解説をし、ムラマサ先輩が大きな声で感想を叫び、笑い合ったり、 口 くち 喧 げん 嘩 かをしたり。

自著のアニメについて、語り合う。

きっと俺たちだけじゃなく。日本中で……どころか海外でも。

いま『 世界妹 セカイモ』について、感想や議論が飛び交っている。

俺とエロマンガ先生。

足 あ 立 だち 区 くの片隅で、ふたりで作った物語だった。

ふたりで始めた旅だった。

それがいまや、なんというスケールの大きさだろう。

「怖いなあ、ムラマサ先輩」

「なにがだ? マサムネ君」

「昨日と今日とで、多くの人たちにアニメを 観 みてもらった。今日、新たに原作を手に取ってくれる人も、きっとたくさんいる。いままでにないくらい。それが────すっっげえ怖い」

「そうか」

後輩が悩みを吐露しているのに、先輩は笑いやがった。

「君な、表情と 台詞 せりふが合っていないぞ?」

「そうかな? 俺、どんな顔、してる?」

「さて、教える必要はない。──実に 良 いい。素晴らしい」

「なんだそりゃ」

「しばらく楽しめそうだ、と、いうことだ。──君の新刊ラッシュも始まるしな」

「うん、まあ、おかげさまで。手伝ってもらったゲームも、今月発売」

「ふふふ、 和泉 いずみマサムネファンとして至高の時が始まろうとしているのだぁ……」

うっとりとニヤけるムラマサ先輩。

「大げさだな」

「大げさなものか! アニメにゲームに原作小説に──とんでもないことだぞ!」

ムラマサ先輩、自著のメディアミックスにはまったく興味ないくせに、俺のときは全チェックしてくれているらしい。

「そう、かな。そうかも……はは」

ぽりぽり、と、頰をかく。

顧みてみると──自分でもやりすぎたかもしれない、って、思い始めてる。

なんのことかって?

「 和泉 いずみくん、もしかしてあの噂、本当だったんですか?」

シドーくんが、『有り得ない』みたいな顔で俺に問うた。

「 噂 うわさって?」

「これから毎月、何ヶ月にもわたって新刊を出版していく……という」

「実はそうなんだ。先月末に、出版社の公式サイトで発表したって」

神楽 かぐら 坂 ざかさんがそう言ってた。

「三ヶ月連続刊行……というのは見ました。しかも今月は、『 世界妹 セカイモ』と新シリーズの第一巻とを合わせて二冊同時刊行って」

「そうそう。新シリーズの一巻がもうすぐ発売されるんだ。──あ、これ、見本誌」

「本当だった……んですね……うわあ……」

俺が本を手渡すと、シドーくんは、 愕 がく 然 ぜんと青ざめた。

「四ヶ月目もあるんですか?」

「うん」

「…………………………さすがに五ヶ月連続はないですよね?」

「いや、ずっと出し続ける予定だけど」

「???? あの……いったい何ヶ月連続で……刊行する予定なんですか?」

「ずっと」

「ずっと、とは?」

「ずっとは、ずっとだよ。あくまで予定だけど」

「??????」

シドーくんは、助けを求めるように周囲を見回す。

──氷漬けになったかのように硬直するムラマサ先輩。

── 呆 あきれ 顔 がおで 頷 うなずく 紗 さ 霧 ぎり。

──事態を正確に察したのか、うげえ……と、ドン引き顔のエルフ。

誰も補足をしてくれないので、自分で言う。

「とりあえず──十五ヶ月」

「じゅうごかげつ」

おい、シドーくん、回答がひらがなになってるぞ。

「もしかしてそれって、十五ヶ月連続でラノベを刊行するという意味でしょうか?」

「もしかしなくてもそうだ」

「」

ネットSSみたいな無言表現やめろ。伝わらないかもしれんだろ。

「ま、ま、ましゃむね君が……じゅうごかげつ連続刊行……」

魂が口から出そうになっているムラマサ先輩。

さすがに驚きすぎだろ。

ムラマサ先輩の背をさすりながら、今度はエルフが言った。

「マサムネぇ? あんた、ムラマサを殺すつもり?」

「や、んなこと言われたって」

「あんただって、ハルヒがこれから毎月刊行され続けるって聞いたら、こうなるでしょ?」

「そんな現実味のない話、信じるわけねえだろ」

「それもそうね。でも、ムラマサにとってはそのくらいの衝撃だったのよ。……まったくもう、むっかつく表情しちゃってさぁ。『また俺、なにかやっちゃいました?』とでも言いたそうね」

「俺の刊行速度がおかしいって、遅すぎって意味だよな?」

「ぶっ飛ばすわよ!」

いきり立って脳天チョップをかましてくるエルフ。

「殴ることねーだろ!」

「その 煽 あおり、冗談抜きでイラつくからもう二度と言わないで頂戴」

軽いパロ 台詞 ぜりふのつもりだったのに、ラノベ作家にクリティカルヒットする 煽 あおりを生み出してしまったらしい。

確かに自分が言われたところを想像してみたら、遅いヤツが言っても速いヤツが言ってもムカつくな。

たとえ尊敬している作家先生でも、たとえば……角が立つからお名前は出せないけども、ぜんぜん新刊が出やがらねえアレとかソレの作者がこんな発言してたら、ファンから怒られてもしょうがない。『そうだよ! おっせーわ!』って 袋 ふくろ 叩 だたきにされかねない。

「相変わらず……とんでもないですね、 和泉 いずみくんは。お祝いすることが多すぎて、なんと言っていいか困りますよ」

引きつった笑いで俺を賞賛するシドーくん。

「そういうシドーくんこそ、調子いいじゃないか」

例の新作──いや、続巻がどんどん刊行されているわけで、もう新作とは呼べないか。

「すごく人気で、テレビでも紹介されたって聞いた」

『 世界妹 セカイモ』が売れ始めたときと同じか、それ以上の勢いがあるそうだ。

これから、どんどんメディアミックスが決まっていくだろうし、その先に、彼の夢である『お菓子メーカーとのコラボ』が実現するかもしれない。

──僕の夢は、

──俺の夢は、

初めて彼と会ったとき、夢を語り合った。

別々の夢に向かっているのに、隣を見れば、同じように走る友達がいる。

それが 嬉 うれしかった。

「いやぁ……僕自身も驚いていて……」

首筋に手を当て、穏やかに 微 ほほ 笑 えむシドーくん。

「編集さんと、イラストレーターさんと、デザイナーさんのお力あってのことですし。書店さんと……なにより読んでくれた人たちが、面白いって声を上げてくれたからですよ」

ありがたいことです、と、彼は言う。

作品がヒットしつつあるのに、腰の低さがちっとも変わっていない。

そんな年上の後輩を、改めて見習おうと思った。

エルフが、グラスに入ったジュースを飲みながら、

「売れてるわよねー、 国 くに 光 みつのアレ。ま、当然か、魂こもってたもの」

ちなみに内容はロリハーレムだ。

羞恥心を振り切らねば発表できない作品で、だからこそ強い。

カッコいい作品を書いて、作者自身が、カッコよく見られたい──そんな気持ちでは到底書くことはできないし、書こうとすら思えない代物である。

本人に伝えられることは決してないが、俺を含めた同業者から、 密 ひそかな尊敬を集めるタイプの作品だ。

──我は 此 これが好きなり! 同士よ集え!

そうやって大声で叫び、同好の人々を集め、作者と読者が共に楽しんでいる。

その 賑 にぎわいは、さらなる同士を集める力となり、後続作品を生み出すのだろう。

くるくると循環する創作活動は、誰がなんと言おうとも、健全かつ美しい。

「おめでとうシドーくん」

俺の声に続き、皆からもお祝いの言葉が投げられた。

それはきっと、良き循環を創造した者への祝福だ。

「ありがとうございます、皆さん」

ロリハーレムの作者が、照れくさそうに頭を下げている。

「今日は 和泉 いずみくんとエロマンガ先生のお祝いなのに……」

「お祝いなんて、幾らあってもいい」

紗 さ 霧 ぎりが、俺のすぐ隣から、シドーくんに笑顔を向けた。

「ありがとうございます、エロマンガ先生」

そう、お祝いは、幾らあってもいい。

聞いてのとおりだ。めでたいことに──ずっと長く続いていた、シドーくんからエロマンガ先生への誤解がようやくすべて解けた。

俺がおっさんと付き合っているという誤解は、この間解けたし……。

今回で、年上の美女( 京 きよう 香 かさん)と付き合っているという誤解も解けた。

本当にようやく……よ~~~~~~やく、肩の荷が下りたぜ!

「そんな名前のひとはしらないっ」

いつものフレーズが、福音に聞こえたよ。

おめでとう、俺たち。

パーティが始まってからしばらく 経 たち、用事があるというアルミと入れ替わるようなタイミングで、 草 くさ 薙 なぎ先輩が我が家にやってきた。

「おう、 和泉 いずみ。おめでとさん」

「ありがとうございます、 草 くさ 薙 なぎ先輩」

草 くさ 薙 なぎリュウキ。金髪黒衣、細身の成人男性だ。

ムラマサ先輩と同じく、俺と同じ出版社で活躍する先輩ラノベ作家である。

アニメ化経験もあり、ベテランと呼んでも過言じゃない。

俺は、玄関で彼を迎え、

「どうぞ、入ってください。もうみんな集まってますんで。──あ、これ新刊二冊の見本誌です」

「サンキュ。そんじゃお返しってわけでもねーけど」

「おー、 都 みやこまん。ありがとうございます」

内心大喜びしながら、土産を受け取る。

「おまえ、確かこれ好きだったろ?」

「世界一 美 う 味 まい食い物のひとつですよねコレ」

めちゃくちゃお茶と合う、究極の銘菓である。

まだほんのりと温かい。わざわざ店舗で買ってきてくれたのだろう。

「そこまで喜ぶとは思わんかった。──来るのが遅れて悪かったな。午前中にやる予定だった仕事が長引いてさ」

自ら話題に出すってことは、聞いてもいいんだよな? このあたりの見極めは、社会人としての必須スキルなのだろうが、いまだに慣れない。

「どんな仕事を?」

「オンラインサロンの記事を書いてた」

「…………………………」

おおう……予想外の単語が聞こえたな?

本当は、すぐに、なにかしらの返事をするべきなんだろう。

ここでフリーズしてしまうのが、俺の未熟さだ。さて……どう反応したものか。

思案しているうちに、先方が弁明を始めてしまった。

「あのな? オンラインサロンっていっても、うさんくさくないからな?」

「別にうさんくさいなんて思ってないですけど」

「返答に窮してたじゃねーか」

窮してたけども。

そりゃまあ、金髪のチャラ男がオンラインサロンとか言い出したら、一歩引いて様子をうかがいますよ。

「ラノベ作家がオンラインサロン? とは思いました。あんまり想像できなくて」

「だろうな」

「……会員制のSNSで書き下ろし小説を読ませる……とか?」

自著のスピンオフとかなら需要ありそうだけど、パッと考えただけでも、色々問題がありそうだ。角が立ちそうなアレコレが、仮にオールオッケーだったとしても……出版社が推進している小説投稿プラットフォームもあるわけだし……ううん。

草 くさ 薙 なぎ先輩の立場で、やる意味あるかな? オンラインサロン。

「そういうんじゃねえ」

ですよね。

「じゃあ会員になにを提供してるんです? 作者の自撮りでも上げるんすか?」

「ラノベの書き方講座みたいなやつ。あとコラムとか」

「有料で?」

「無料で」

「ふーん」

「 和泉 いずみ、おまえいま、『クソコンテンツ』って思っただろう」

「そこまでは思ってないです!」

「少しは思ってる言い方じゃねえか!」

「だって先輩の教えって、いつも基礎と精神論ばっかりで説教くさいんですよ」

「そこが大事なんだからな?」

などと言いつつ、ぐりぐりとゲンコツを脳天にめり込ませてきやがる。

年下への扱いが手慣れているのは、彼に弟がいるからだろう。

もしも俺に兄貴がいたら、こんな感じだろうか、なんて思う。

……欲しいかどうかは別として。

リビングへと彼を通し、パーティが再開される。

都 みやこまんをテーブルに置き、みんなにお茶を出す。

パーティメンバーが入れ替わったので、再び乾杯。雑談の中、改めて問うた。

「そもそも、なんで無料でそんなことをやってるんです?」

「……ガキどもと直接会わずに済む方法を考えててな」

あー……そういう。

多くを察した俺は、深く 頷 うなずく。

忘れている人も多いだろうから、解説しよう。

現在、 草 くさ 薙 なぎ先輩は、幼いラノベ作家志望者に師匠と慕われ、悪く言えば粘着されている状態なのであった。

ロリラノベの作者であるシドーくんは、めちゃくちゃ羨ましがっていたが──

「ガキと直接会って指導するとか、有り得んだろ……常識的に考えて……」

そうなってしまう。

世に出ているロリ作品などでも、主人公の年齢や外見を調整したり、自主規制を徹底したり、何重ものエクスキューズを設置するなどして、作者は(出版社も)ガードを固めているものだ。

件 くだんの 獅 し 童 どう 国 くに 光 みつ先生の新作にしても、ガワや出版社のプロモーションはともかく、読んでみれば健全極まりない内容である。お子様が読んでもまったく問題ない。世界観もファンシーだ。

ガワはともかく。

「で、直接会わない形で指導を続けている、と」

「無料でな。オレが社会的な死を避けるためには、これがベストだと判断した」

「賢明な判断だと思います」

「ただ、問題というか……おまえらに相談がある」

草 くさ 薙 なぎ先輩は、表情を曇らせて、全員に聞こえるようにそう言った。

その際、ちらりと意味深に──ムラマサ先輩を見た、ような?

「相談ってなにかしら?」

エルフが話に入ってきた。

「オンラインサロンの運営についてなら、わたしたち全員、力になれそうもないけど?」

「サロンメンバーから、反応に困るメッセージが届くんだよ」

もしかしてラブレターとか……だろうか?

そんな予想をしていると、彼はスマホで 件 くだんのメッセージとやらを見せてきた。

──こんにちは、 草 くさ 薙 なぎリュウキ先生! いつも記事を読ませてもらってまぁす♡

──私も、これから面白いラノベを書いていきたいと思ってましてぇ。

──ぜひ! 先生に色々教えていただけたらとッ! よろしくお願いしまぁす♪

「ま、ましゃか…… 草 くさ 薙 なぎ先輩……こッ、このメッセージ……」

シドーくんが、震える己の 身体 からだをかき抱きながら、

「女子からのお手紙ですかッ?」

「りんちゃん(46歳 男性)からのお手紙だよ」

死にそうな声で、 草 くさ 薙 なぎ先輩は言った。

………………。

その場の全員がフリーズし、なんとか俺だけが口を動かす。

「りんちゃんって……確か……その……」

「 千 せん 寿 じゆムラマサ先生の 御 お 父 ちち 上 うえで時代作家の…… 梅 うめ 園 ぞの 麟 りん 太 た 郎 ろう先生だ」

「ですよね! なにやってんだあの人!?」

さっき 神楽 かぐら 坂 ざかさんのエピソードで名前が出た、伝説の小説家先生である。

「……なんで一介のラノベ作家が運営するオンラインサロンに入会して……ネカマ口調で質問を?」

「こっちが聞きてえわ! それを相談したくて聞いたんだよ! その……」

彼は、再びちらりとムラマサ先輩に目をやって、

「 千 せん 寿 じゆムラマサ先生なら、ご存じなんじゃないか……と」

「ヤツの話はするな」

ぴしゃり。そんな音が聞こえてきそうな、断固たる拒絶。

ムラマサ先輩は、うっそりと低い声で、

「それが原因で、私は家出中なのだ」

そういえば、昨夜そんなよーなこと言ってたっけ。

「……ヤツ 曰 いわく、ネットでは女性のフリをしていた方が、親切にしてもらえるのだと……だから女性とも読み取れるような口調で交流する方がお得なのだと……私はネットのことなどよくわからんし、そういうものかと流していたんだが……」

怒りを押し殺しながら語るムラマサ先輩に、 紗 さ 霧 ぎりが一言。

「明らかにノリノリでネカマやってるよね?」

「言うな……! エロマンガ先生の前で、性別を偽るのが悪いとは言わん、言わんが……! これは……度を超しているだろう? だって、私の学友とも『りんちゃん』として、チャットしているようなのだぞ?」

それは怒っていい。俺も、 親 おや 父 じがネカマ口調で同級生とチャットしてたら殴ってたと思う。

ムラマサ先輩は、真っ赤になって、

「くっ……強めに?っておいたのだが……性懲りもなくまだやっていたとはな……」

「性懲りもなく?」

「他のラノベ作家たちにも、似たようなメッセージを送っているようなのだ」

即死トラップじゃん。

直接会いましょう! からの── 梅 うめ 園 ぞの 麟 りん 太 た 郎 ろう先生降臨!

自分が引っかかったらと思うと恐ろしすぎる。

先生のファンだったなら、大歓喜かもしれないが……いや、やっぱ 怖 こええわ。

「ふん……このままヤツに反省がないようなら……新学期も、ここから学校に通うしかないな。エルフ、世話になってもいいだろうか?」

「わたしは別にいいけど、あんたの学校めっちゃ遠くない? 千 ち 葉 ばのど田舎じゃない」

「覚悟の上だ。あとそこまで田舎ではない。十分に通えるとも」

「ほんとにそうしたいんなら、 喧 けん 嘩 か 中 ちゆうでも、一応電話しときなさい。親子なんだから」

「……やむをえん」

結局──

草 くさ 薙 なぎ先輩が持ち込んだトラブルは、 梅 うめ 園 ぞの 家 けの親子 喧 げん 嘩 かと合流し、電話による話し合いを試みる運びとなった。

リビングの隅っこで、ムラマサ先輩がパパと電話中。

そんな中、エルフが、やや重めの声で切り出した。

「学校と言えばさぁ…… 紗 さ 霧 ぎり、あんたほんとに新学期から学校に行くつもり?」

「もちろん。じゅんびばんたん!」

両手でガッツポーズを見せつける 紗 さ 霧 ぎり。

「始業式から、いく」

そのために、ずぅ………………っと、特訓と準備を続けてきたのだ。

授業にだってついていけるし、ひとりで外に出ることだって…………練習ではできていた。

「心配なのよねー。ついこの間まで、マサムネと手をつないでなきゃ、一歩も外に出られなかったってのに……ほんとに大丈夫なの?」

「わからない」

にっこりと笑んで、 紗 さ 霧 ぎりは言った。

「だから……だめだったら、助けてもらう」

「そーね」

エルフも笑った。

「そうしなさい」

その 台詞 せりふが言えるなら、きっと大丈夫だろう。俺がそばにいなくたって、同じクラスにめぐみがいる。おせっかいなクラスメイトたちだっている。

心配を完全に消すことはできない。けどさ、だから『行くな』……とは、言えないよ。

紗 さ 霧 ぎりが『外に出る』ことは、俺たちの念願だったから。

俺から離れて、学校に行けるようになったら──一区切りと言えるだろうか。

親 おや 父 じや母さんも、安心してくれるだろうか。

「私は、自分と同じくらい兄さんが心配」

「俺?」

「うん。──だいじょうぶ? 私がそばにいなくても」

「な、なに言ってんだよ! おまえは俺の親かっつーの!」

そりゃ、最近は片時も離れないくらいの勢いで、 紗 さ 霧 ぎりと一緒に過ごしているけれども。

これまで同様、仕事やら学校やらで、ひとりで外出する機会だって何度もあった。

だから 紗 さ 霧 ぎりが学校に行っている間、離ればなれになるくらい……なるくらい……。

「……まったく大丈夫じゃない。さみしくて死にそう」

「我慢しなさい。夕方からは、一緒だから、ね?」

涙ぐむ俺の頭を、 紗 さ 霧 ぎりが優しく 撫 なでてくる。

い、いつの間にか立場が逆に……。

そんな俺たちの様子を、エルフが 呆 あきれ 顔 がおで眺めている。 都 みやこまんを口内に放り込んで、

「相変わらず、依存度高いカップルよね、あんたたち」

「ほっとけ」

「そんなに離れたくないなら、ずっと一緒にいればいいじゃない? 学校なんて行かなくたっていいでしょう。そうすれば、わたしのように、平日の昼間から二度寝したりゲームしたり旅行に行ったり……素晴らしき毎日を送ることができるというのに」

ダメ人間じゃねーか。

「くふふ……ラノベ作家とは、定命の者とは異なる時の流れに生きる者。平日の空いている時間に映画を見に行ける特権階級。わざわざ世俗の 軛 くびきに捕らわれに行くなんて、理解しがたい行動ね」

十日連続でズル休みをしても後ろめたい気分にならない人に、オススメの職業である。

逆に、幾らでも残業ができる最高の職業でもあるけどな。

持論を繰り出すエルフに、俺は、かつてめぐみに伝えた意見を口にする。

「俺はさ、『絶対学校に行った方がいい』とは思わないよ。行かない方がいいって人だって、そりゃいるだろう」

人の数だけ、事情があるんだから。

引きこもっていた頃の、 紗 さ 霧 ぎりみたいに。

「俺は…… 紗 さ 霧 ぎりが望んで、 紗 さ 霧 ぎりが決めたことだから応援するんだ。さみしくてもな。そんだけ」

「はいはい、よーっくわかってるわ」

彼女は、くすっと笑みを 零 こぼし、俺に耳打ちしてくる。

「そんなコト言いつつ、こっそり登下校を見守るつもりでしょ?」

当然だろ。

「くふふ、ご一緒するわ、シスコン兄さん♪」

和泉 いずみ 紗 さ 霧 ぎりの初登校。準備万端なのは、俺だって同じである。

始業式の朝。

「いってきます、兄さん!」

紗 さ 霧 ぎりは学校へと旅立った。

俺の手を離れ、大きな一歩を踏み出した。

……つい大げさな表現をしてしまったが、そのくらいの大イベントなんだ。

それこそアニメ化と同じくらいにな。

「頼むな、めぐみ」

「おっまかせください! 紗 さ 霧 ぎりちゃんは、あたしがピッタリくっついて、がっちり守りますのでっ!」

制服姿のめぐみが、最敬礼のポーズで、白い歯を見せてくる。彼女は 紗 さ 霧 ぎりのために、わざわざ家まで迎えに来てくれたんだ。

「頼むぞ……頼むぞ!」

めぐみの両肩をつかみ、何度も何度も念を押す。すると彼女は苦笑して、

「いやぁ~……迫真すぎて怖いんですけども……」

「もう……兄さんは、心配しすぎ」

紗 さ 霧 ぎりは苦笑してから、真顔になって、俺の鼻先に指を突きつけた。

Hai chị em Megumi và em sẽ đi học đây... nhưng anh tuyệt đối không được đi theo đâu nhé?

Tuyệt đối... là không được đấy!

Hahaha, biết rồi!

Rồi ta sẽ lén lút đi theo, không để mi hay biết đâu.

Em đi nhé, Sagiri.

Tôi mỉm cười tiễn em gái, rồi như đã hẹn, nhập hội cùng Elf, hai đứa lẳng lặng bám theo sau.

Cứ thế, chúng tôi giữ một khoảng cách vừa đủ để Sagiri không phát hiện, vừa thầm theo dõi mọi động tĩnh.

Đang lúc dõi theo, Elf bất chợt cất tiếng hỏi, giọng điệu nghe thật nhàn nhã.

“Này Masamune? Cậu cũng phải đi học rồi đúng không? Không sợ trễ giờ sao?”

“Suốt tuần này tôi sẽ nghỉ. Để lỡ Sagiri có liên lạc thì còn có thể tức tốc chạy tới. – Sao thế?”

“…Xin lỗi, câu hỏi thừa thãi rồi.”

Mặc kệ giọng điệu có vẻ ủ rũ của cô nàng, tôi vẫn dồn hết tâm trí và sức lực dõi theo phía trước. Rồi, khi đến gần trường hơn, tôi thấy lũ học sinh mặc đồng phục thay nhau chào hỏi và nhập hội với Megumi.

Không phải một hai đứa. Ba đứa, năm đứa… Ơ, vẫn… vẫn còn tăng lên sao…?

“…Rõ ràng là có cả những đứa khác niên khóa trộn lẫn vào.”

“Nhắc mới nhớ, hình như Megumi có rất nhiều bạn bè thì phải.”

“Thế này đâu còn là cùng nhau đến trường nữa… đúng hơn là một đám rước náo nhiệt thì có!”

“…Sagiri đang cố gắng chào hỏi mọi người kìa…”

K… không sao chứ nhỉ…?

Khốn kiếp! Con bé Megumi kia! Đã lớn tiếng tuyên bố cứ giao cho nó rồi mà!

Vậy mà giờ lại trao cho một đứa từng là hikikomori một thử thách khó nhằn đến thế này!

Khi tôi đang thấp thỏm lo lắng theo dõi, Megumi mỉm cười điều phối cả đám đông, giữ khoảng cách để không ai đến quá gần Sagiri, như thể đang bảo vệ con bé vậy. Không chỉ Megumi mà cả những học sinh khác cũng tỏ ra quan tâm và dịu dàng với Sagiri.

Chắc hẳn Megumi đã chuẩn bị rất kỹ càng cho “chuyện Sagiri trở lại trường sau một thời gian dài” đây mà.

“Ừm, có vẻ ổn cả rồi.”

“…Đúng vậy.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, một thoáng buồn bã và một nỗi đau thắt lòng dâng lên.

Như thể Sagiri đang rời xa vòng tay tôi.

Chắc đó là sự ích kỷ tồi tệ của một người anh trai.

“Chuyện thường tình mà. Cậu thì đâu cần phải học cách sống tự lập đâu.”

Dù tôi chẳng nói gì, Elf vẫn cười và vỗ lưng tôi.

“Từ giờ trở đi, cả hai sẽ luôn bên nhau mà.”

“Cũng phải ha.”

Tôi đáp lại bằng một lời cảm ơn cộc lốc rồi quay lưng khỏi cổng trường.

“Cố gắng lên nhé, Sagiri.”

Đứa em gái từng là hikikomori của tôi, cuối cùng đã rời xa vòng tay chở che, tự mình bước đi trên đôi chân của mình.

—Ba mươi phút sau.

“Với tình hình này, có khi mình không cần nghỉ học cũng nên.”

Trong phòng riêng. Khi tôi còn đang chìm đắm trong cảm xúc dâng trào, điện thoại nhận được tin nhắn từ Sagiri.

Một yêu cầu ngắn gọn như tiếng *cốp* của cái ván đập vào sàn vậy.

— *Em về đây. Ra đón đi.*

“Uwaaaaa! Quyết định nghỉ học là hoàn toàn chính xác rồi!”

Cuối cùng Sagiri đã hoàn toàn vượt qua tình trạng hikikomori, tự mình bước đi trên đôi chân của mình──

Chẳng có chuyện đó đâu!

Sau vài phút cắm đầu chạy hết tốc lực, tôi đến phòng y tế của trường cấp hai. Tôi mở toang cánh cửa, phát ra tiếng động lớn.

“Em không sao chứ Sagiri?!”

Trong phòng y tế không thấy bóng em gái đâu. Tôi ngó quanh, rồi phát hiện ra một thứ trông có vẻ là em.

……………………………………

Trên giường là một “cục chăn” cuộn tròn to sụ.

Từ đó, một khuôn mặt đáng yêu thò ra.

“Anh hai, chậm quá.”

“Gọi anh chưa đầy mười phút đâu! Chẳng phải là anh đã chạy hết tốc độ rồi sao!”

“Bình thường thì mười giây là anh đã tới rồi.”

“Đó là vì chúng ta sống chung nhà mà! Em đừng có nói những điều vô lý như vậy chứ!”

“Nhưng mà…”

Con bé xụ mặt, phồng má lên. Một biểu cảm tôi đã thấy đi thấy lại bao lần hồi em còn là hikikomori.

“Haizzz…”

Tôi thở dài thườn thượt. Là vì tôi đã yên tâm rồi. Dù cũng có một phần là vì vừa chạy hết tốc lực nữa.

…Với bộ dạng này, có vẻ như chẳng có vấn đề lớn gì xảy ra cả.

Dù sao đi nữa, mọi chuyện sẽ chẳng bắt đầu nếu tôi không nắm được tình hình hiện tại. Tôi dùng giọng điệu cố gắng thật dịu dàng để hỏi.

“Vậy… có chuyện gì mà em lại ra nông nỗi này?”

“Sau khi chia tay anh… em với Megumi đi đến trường.”

“Ừm.”

“Rồi… trên đường đi, có rất nhiều bạn của Megumi tập trung lại… mọi người đều rất dịu dàng với em…”

“Ừ ừ.”

Tôi biết. Vì tôi đã chứng kiến mà.

“Sau đó, em xem phân lớp, đến phòng học… tự giới thiệu với mọi người… rồi mọi người cũng tự giới thiệu với em… và từ giờ sẽ nhờ giúp đỡ…”

“Ồ, có vẻ ổn đấy chứ. …Rồi sao nữa?”

“Sau khi tiết sinh hoạt lớp kết thúc, em đến phòng y tế xin về sớm.”

“Hiểu rồi, nhưng chẳng hiểu gì cả.”

Có ai hiểu được cái lý do tại sao Sagiri lại cuộn tròn trong chăn như thế này với lời giải thích vừa rồi không?

“Mựa… Sao anh lại không hiểu chứ? Em đã giải thích vô cùng kỹ càng rồi mà…”

“…Vì em đã bỏ sót những thông tin quan trọng đấy.”

Đó là lỗi mà những người mới tập viết light novel thường mắc phải.

“Ừm… này Sagiri. Em tự giới thiệu với mọi người ở trường tốt cả chứ?”

“Vâng, em nghĩ là rất tốt.”

“Vậy thì tại sao lại ở phòng y tế? Em bị mệt sao?”

“…Thì… em đột nhiên cảm thấy mệt mỏi và không muốn nói chuyện với bất cứ ai nữa. Nên là… em nghĩ mình nên tránh xa mọi người trước khi lỡ lời nói ra điều gì đó không hay.”

“Thì ra là vậy.”

Nghe đến đó tôi cũng hiểu. Dù đã luyện tập nhiều lần, nhưng một người từng là hikikomori mà đột nhiên phải nói chuyện với nhiều người thì – đương nhiên sẽ mệt.

Tôi nghĩ con bé đã đưa ra một quyết định đúng đắn.

“Megumi đâu? Với tình hình đó, không phải con bé sẽ muốn ở cạnh em sao?”

“Con bé vừa ở cùng em đây.”

Con bé đang đi giải thích tình hình cho mọi người.

Với Megumi thì con bé sẽ khéo léo kể lại mà không để ai phải chịu tiếng xấu.

“…Anh hai…”

“Hả? Có chuyện gì thế?”

“Xin lỗi nhé? Anh đã nhiệt tình cổ vũ cho em vậy mà…”

Sagiri lí nhí như một con rùa với cái mai là tấm chăn. Tôi đáp lại bằng nụ cười dịu dàng.

“Anh nghĩ Sagiri đã làm rất tốt. Ngày đầu tiên đi học lại như vậy là quá tuyệt vời rồi.”

“…Dù em còn chẳng tham gia lễ khai giảng.”

“Kể cả thế.”

“…Anh hai chiều em quá.”

“Anh biết sao đây.”

Vì anh yêu em mà. Anh sẽ chiều chuộng và dịu dàng.

Đó là chuyện không thể tránh khỏi. Cũng giống như việc Trái Đất hình tròn hay Mặt Trời mọc ở phía Đông vậy.

“Tính sao đây? Lát nữa anh có hẹn với chị Kyoka nhưng… em về nhà nghỉ luôn không?”

“Nghỉ một lát là sẽ ổn thôi ạ.”

“Vậy à. Vậy thì cứ thế đi.”

Thời gian êm đềm trôi qua.

Chỉ có tiếng tích tắc của kim đồng hồ vang vọng.

Tấm rèm màu hồng nhạt khẽ lay động, nắng xuân rọi vào căn phòng.

“Nếu anh sinh muộn hơn một chút…”

“Thì chúng ta đã cùng đi học rồi nhỉ?”

Sagiri nhẹ nhàng tiếp lời câu nói đùa của tôi.

Tôi tưởng tượng ra.

Tôi và Sagiri là bạn cùng lớp, là anh em kế, cùng nhau đi học.

Trên đường đi, chúng tôi hào hứng nói chuyện công việc.

Chắc hẳn đó sẽ là một cuộc sống học đường kỳ lạ, khác hẳn bây giờ.

Và có lẽ cũng sẽ là những ngày tháng hạnh phúc, giống như bây giờ.

“Vậy nên anh mới viết truyện về học đường à?”

“Ha ha, sao mà biết được nhỉ.”

Tôi thành thật trả lời.

“Chỉ đơn thuần là anh cực kỳ muốn viết thôi… nhưng có thể anh không nhận ra, chỉ là anh muốn có được một tuổi thanh xuân như vậy. Kiểu như cùng nghề nghiệp với anh, yêu em gái kế và cùng đi học…”

Một cuộc đời cực kỳ thú vị của một ai đó khác với mình.

Có lẽ tôi muốn viết về điều đó, để mọi người đọc, và cùng nhau cảm thấy thú vị.

“Thế nên, hôm nay, anh thấy hơi vui.”

…Cũng may là mình đã cúp học.

“Thật ra, em cũng vậy… không dự lễ khai giảng, còn gọi anh đến… em đúng là tệ thật mà.”

““Vui mà.””

Nếu Megumi hay các bạn cùng lớp đang lo lắng nghe thấy cuộc trò chuyện này, chắc họ sẽ nổi giận với chúng tôi mất.

Chúng tôi lén lút bật cười.

Sau một lúc ở đó, Megumi và cô y tá quay lại, và chúng tôi trao đổi vài câu chuyện.

Hai anh em sóng vai nhau, cùng ra về.

Điểm đến không phải là nhà của chúng tôi.

Một chiếc xe đang đỗ trước cổng chính của trường cấp hai.

Người đang đợi chúng tôi trước xe là một thành viên quen thuộc trong gia đình.

“Kyoka-chan!”

“Sagiri-san! Masamune-kun nữa!”

Đó là chị Kyoka. Trong bộ vest quần chỉnh tề, chị vừa thấy chúng tôi đã vẫy tay chào đón.

Nụ cười đáng sợ chỉ có chúng tôi mới hiểu. Nhưng giờ đây, chúng tôi không còn sợ hãi nữa.

“Mấy đứa về sớm nhỉ. …Sao lại đi cùng Masamune-kun?”

“À ừm, chuyện đó là…”

Sau khi tôi giải thích tường tận mọi chuyện, chị Kyoka cười gượng với vẻ mặt ngán ngẩm.

“Thật tình… hết cách với mấy đứa mà. – Nghe đây, Sagiri-san?”

“Dạ, dạ.”

“Khi về sớm, em hãy liên lạc cho chị, không phải Masamune-kun. Masamune-kun cũng đang đi học, em không nên làm phiền cậu ấy.”

“Không, em nghĩ em là được rồi. Chị Kyoka cũng có công việc mà…”

“Không được, là chị. Cả chị và Masamune-kun đều có những việc cần làm. Vậy thì việc ưu tiên bọn trẻ là điều đương nhiên. Chị là người giám hộ của các em mà.”

Trước đây, tôi từng thấy những lời nói và hành động đó thật áp đặt, nhưng giờ thì tôi không còn bận tâm nữa.

Vì tôi biết đó là vì sự tốt bụng của chị.

“—Được rồi, phần giáo huấn đến đây là kết thúc. Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp trên đường đi nhé.”

“Vâng.”

“Dạ.”

Tôi và Sagiri đồng loạt gật đầu, rồi ngồi vào ghế sau.

Chị Kyoka lái xe đưa chúng tôi đến điểm đến.

Đó là nơi mà cả gia đình chúng tôi đã hẹn nhau sẽ đến sau khi Sagiri đi học về.

Chắc hẳn mọi người đã đoán ra rồi.

“Đến nơi rồi.”

Điểm đến là nghĩa trang.

Tôi cố ý dùng cách nói này, đó là nơi yên nghỉ của cha mẹ anh em chúng tôi.

Chúng tôi xuống xe và bước vào khuôn viên.

Không khí như thể thay đổi vậy.

Dù nằm ngay giữa một khu phố cổ sầm uất, nhưng nơi đây lại mang một không khí trang nghiêm mà không gợi chút cảm giác phố phường nào.

Mùi đất thoang thoảng. Không khí ẩm ướt lay động như đầu hè.

…………………………

Hồi đó, chúng tôi cũng từng ba người cùng đến viếng nghĩa trang như thế này. Chị Kyoka, Sagiri, và có lẽ cả bản thân tôi nữa đều đang rối bời, đầu óc quay cuồng, chỉ còn lại sự lo lắng và hoang mang không biết rồi mọi chuyện sẽ ra sao.

Không hề cường điệu chút nào, cứ như thể thế giới đã tận thế vậy.

Một cảm giác quen thuộc ập đến như thể tôi đã xuyên không, tôi nhìn vào khuôn mặt của Sagiri.

Thì ra,

“Anh không sao chứ?”

“…À, anh ổn.”

Đáp lại tôi là những lời nói dịu dàng, quan tâm.

Tôi cảm thấy như được cứu rỗi, rằng mọi chuyện đã khác xưa rồi.

“Đi thăm cha và mẹ nào.”

Cả mẹ nữa.

“Vâng.”

Ba người chúng tôi nắm tay nhau bước đi. Sagiri ở giữa, trông thật giống với hình ảnh gia đình hồi xưa.

Chúng tôi đi qua vô số bia mộ, rồi đứng trước mộ của cha mẹ.

“Chào cha mẹ.”

Tôi cất tiếng gọi bằng giọng điệu thả lỏng, như thể đã trưởng thành hơn so với lần cuối cùng gặp mặt.

“Con thỉnh thoảng mới đến đây thôi… mà lúc nào mộ cũng được lau chùi sạch sẽ. Con đã luôn thắc mắc, nhưng gần đây thì đã hiểu ra lý do rồi.”

Suy nghĩ lại thì, chuyện đó thật đơn giản. Ngoài tôi ra, đã có người khác đến đây thăm viếng và chăm sóc.

Ai là người đó thì khỏi cần nói cũng biết.

“Hôm nay, con đã đến cùng hai em. Có rất nhiều chuyện muốn kể với cha mẹ.”

Tôi nhìn sang hai người, Kyoka quay mặt đi.

“…Để em đi lấy dụng cụ dọn dẹp nhé.”

Chị ấy vội vã rời đi.

Không biết nói sao… Đúng là trước mặt anh trai thì chị ấy vẫn cứ như thế nhỉ.

Sau khi Kyoka rời đi, chỉ còn lại hai anh em chúng tôi đối mặt với bia mộ.

“…Lâu rồi không gặp.”

Sagiri chắp tay thì thầm.

“Đã lâu rồi… con không đến thăm… con xin lỗi. Từ đó đến giờ, con cứ mãi… mãi không thể ra khỏi nhà. Nhưng… vì anh hai luôn ở bên con. Vì anh hai luôn dịu dàng với con. …………Cho nên, con đã ổn cả.”

“Trong hai năm qua, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cũng có nhiều điều khiến con bất ngờ. …Chắc cha mẹ cũng biết rồi nhỉ.”

Mối liên hệ ẩn giấu giữa tôi và Sagiri.

Một người con trai ôm mộng trở thành light novel gia, và một người con gái ôm mộng trở thành họa sĩ minh họa.

Chắc chắn cha mẹ không thể không biết mối quan hệ của chúng tôi.

Ngay cả nếu ban đầu không biết, chắc chắn cha mẹ đã nhận ra trước chúng tôi rồi.

Và có thể, đó chính là lý do khiến cả hai người họ đã gắn kết với nhau──.

Cũng như tụi mình cảm thấy đó là định mệnh, có lẽ hai người họ cũng có cùng cảm giác đó.

Nếu đã thế thì, mọi chuyện đúng là sẽ diễn biến như vậy thôi.

Nếu là chúng tôi trước khi gặp rắc rối với chị Kyoka, có lẽ đã sốc đến mức không thể nhúc nhích rồi.

Nhưng giờ thì không sao nữa rồi. Cho dù đúng là như thế thì cũng không sao.

Tôi vẫn đường hoàng tiếp tục báo cáo.

“Hiện tại, hai người họ đang cùng nhau sáng tác light novel.”

“Nó đã trở nên cực kỳ nổi tiếng, lừng lẫy… thậm chí còn được chuyển thể thành manga và anime đấy!”

“Hai người họ đã cùng nhau thực hiện được một ước mơ vĩ đại!”

“Tuyệt vời chưa!”

“Tuyệt vời lắm đúng không!”

Chúng tôi cười toe toét và khoe khoang, chỉ mong rằng niềm hạnh phúc này có thể lan tỏa. Chỉ mong bố mẹ nhìn thấy tụi con của hiện tại.

“À mà, chuyện này hơi khó nói một chút…”

“Con và anh trai đang hẹn hò ạ.”

Sagiri đỏ bừng mặt, lí nhí báo cáo, cứ như thể chính bố mẹ mình đang ở ngay trước mặt vậy.

Chắc hẳn tôi cũng đang có biểu cảm y hệt, căng thẳng không kém. Thế nhưng tôi vẫn dõng dạc nói ra:

“Chúng con muốn kết hôn sau này. Vì vậy, chúng con đến đây để báo cáo điều này ạ.”

Không phải đến để cầu xin sự cho phép.

Mà là đến để báo cáo.

“Bố mẹ đừng lo nhé. Con sẽ khiến anh trai con hạnh phúc!”

“Đừng có nói trước lời của anh chứ!”

Cô bé cướp lời thoại của tôi mất rồi!

“Ehehe… Thế thì, mời anh trai lên tiếng!”

“Ơ…!”

Cướp mất câu chốt hạ của tôi, rồi lại đẩy về phía tôi là sao…!

Lỡ mà nói linh tinh gì đó lung tung theo bản năng thì sao chứ!

“Khụ khụ! À ừm! Thì là…”

Trong lúc bối rối, tôi cứ loanh quanh mãi với lời nói –

“Bố mẹ cứ xem đi! Con và Sagiri, Izumi Masamune và Eromanga-sensei, từ giờ trở đi sẽ luôn luôn cùng nhau thực hiện ước mơ này!”

Viết thật nhiều light novel cực kỳ thú vị! Và nhờ cô ấy vẽ những nữ chính thật dễ thương!

Rồi khoe ra cho tất cả mọi người cùng đọc, cùng tận hưởng!

Tôi muốn sống một cuộc đời như vậy.

Nếu có thể sống như thế, thì còn gì hạnh phúc bằng.

Khác với dự định, tôi đã hét lên những lời tận đáy lòng mà mình chưa từng định nói, ngay trước mặt bố mẹ.

Tiếp tục học đại học, trở thành một tác giả kiêm nhiệm.

Còn việc có tiếp tục công việc hiện tại hay không thì tùy tình hình mà quyết định – tôi đã nghĩ như vậy.

Mặc dù biết rằng nó quá bấp bênh để coi là công việc cả đời.

Mặc dù biết rằng chỉ vì bán chạy bây giờ không có nghĩa là tương lai sẽ thế nào.

Tôi đến để bố mẹ yên tâm, nhưng có lẽ lại khiến bố mẹ lo lắng hơn.

Vậy mà, tại sao không biết, tôi lại cảm thấy vui vẻ lạ thường.

Khoác vai em gái, tôi tuyên bố với bố mẹ:

“Con sẽ sống một cuộc đời thật vui vẻ. Cùng với Eromanga-sensei!”

“Mẹ không biết ai tên đó cả!”

Nở nụ cười trước những lời cằn nhằn quen thuộc, tôi đề nghị với Sagiri:

“Này, đằng nào cũng tới đây rồi, hay là mình than phiền luôn đi?”

“Vâng, ý hay đó ạ.”

Sagiri gật đầu ra hiệu đã hiểu ý, rồi chúng tôi cùng hít một hơi thật sâu.

Một, hai, ba!

“Mẹ ơi! Sao mẹ lại đặt bút danh đó chứ!”

“Sao không nói sớm Eromanga-sensei là ai đi!”

Trong khoảnh khắc đó, tôi cứ ngỡ như mình đã thấy ảo ảnh bố mẹ đang quỳ lạy.