Bộ anime *Sekaimo* đã lên sóng, tập đầu tiên của series mới cũng vừa ra mắt, và chúng tôi – tôi với Sagiri – cũng đã hoàn tất việc thăm mộ cha mẹ.
Giấc mơ đã thành hiện thực, những ước mơ lớn lao hơn cũng đang vẫy gọi, mọi việc thuận buồm xuôi gió, chẳng còn điều gì phải lo sợ.
──Có lẽ mọi người sẽ nghĩ vậy.
Thế nhưng này, cuộc sống vẫn có lúc này lúc kia chứ.
Sáng một ngày trong tuần. Trước cổng nhà Izumi.
“Sagiri-channn ơi! Đi học thôi nàooo!”
Megumi trong bộ đồng phục học sinh, hướng về Sagiri đang mặc đồ ngủ mà lớn tiếng gọi.
Ngược lại, Sagiri với nụ cười tươi roi rói đáp:
“Hôm nay nghỉ học!”
“Hôm nay á~? Phải là *cũng* hôm nay chứ~? Đã ba ngày liên tiếp trốn học rồi đó! Anh hai cũng đừng có đứng nhìn nữa, nói gì đi chứ!”
“Ờ, ừm… Sagiri, Megumi đã cố công đến đón em rồi… thì… em thử cân nhắc việc đến trường xem sao?”
“Được. Em sẽ cân nhắc.”
Sagiri gật đầu thật mạnh. Em nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, và kết luận của em là──
“Em không đi học!”
Không thay đổi lấy một milimet.
“Ừ ừ đúng vậy ha… Thế thì, chịu thôi.”
“Anh haiiiiii!?”
Một tiếng gắt vang lên từ Megumi, dành cho tôi – kẻ đã bỏ cuộc ngay lập tức.
“Chịu thôi là sao chớ~?! Em Sagiri đáng yêu của chúng ta cuối cùng cũng đã có thể đi học lại rồi mà! Anh hai lúc nào cũng chiều Sagiri là sao vậyyyyy!”
“Đương nhiên rồi?”
“Đừ-đừng-có-lật-lọng-như-thế-chứuuu!”
“Gừ…”
Nhưng này Megumi ơi. Với tất cả những chuyện đã xảy ra từ trước đến nay, Izumi Masamune này không có cái lựa chọn nào là ép Sagiri làm cái việc mà em không muốn cả đâu.
Mặt khác, tôi cũng hiểu cảm giác tức giận của Megumi. Sau bao nhiêu rắc rối ầm ĩ, cuối cùng cũng vượt qua được một sự kiện lớn lao như thế! Cứ ngỡ như vậy mà Sagiri lại đi học buổi đầu, rồi về sớm chỉ sau nửa ngày.
Với chị lớp trưởng đã sắp xếp mọi thứ chu đáo ở trường, tức là Megumi, thì cô bé hẳn sẽ nghĩ: “Thế thì tất cả những chuyện đó là sao chứ!”
“Anh thành thật xin lỗi. Từ tận đáy lòng, anh xin lỗi em, Megumi.”
“Không không, em không muốn anh xin lỗi đâu. Em muốn biết lý do cơ.”
Megumi nghiêm túc nói.
“Lý do à…”
“Vâng. Tại sao Sagiri-chan lại nói là ‘không đi học’ vậy ạ?”
“Chuyện đó anh cũng muốn biết đây.”
Về sớm trong ngày khai giảng, rồi cùng đi thăm mộ.
Và ngày hôm sau, Sagiri đã đến trường đó chứ.
*“Hay là em nghỉ thêm một ngày nữa đi?”*
Khi tôi lo lắng hỏi vậy, cô em gái bé bỏng đáng yêu của tôi đã mạnh mẽ nói rằng:
*“Hôm qua đã về sớm rồi, nên hôm nay em sẽ cố gắng đến cùng.”*
Tôi đã tiễn em đi với đôi mắt rưng rưng.
Sagiri đã nói là làm, em thật sự cố gắng đến hết giờ và đã trở về.
Và rồi, sáng ngày tiếp theo đó nữa.
*“Từ hôm nay, em sẽ không đi học một thời gian.”*
Sagiri đột nhiên nói ra câu đó. Dĩ nhiên, tôi đã hốt hoảng hỏi em:
*“…Ở trường có chuyện gì hả? Em có bị bắt nạt hay bị làm phiền gì không?”*
*“Ư ưm, không phải đâu. Mọi người đều rất tốt bụng, quan tâm em, còn kết bạn được nữa… rất vui.”*
Từ nụ cười của em, tôi không đọc được chút mùi dối trá nào, mà chỉ thấy đó là những lời thật lòng.
Vì thế mà tôi càng không hiểu.
Không hiểu lý do Sagiri đã nghỉ học liên tiếp ba ngày sau đó là gì.
Từ trước đến nay tôi đã cố tình không hỏi. Bởi tôi nghĩ cứ để em yên một chút.
Nhưng giờ có lẽ là một cơ hội tốt.
Tôi đặt câu hỏi cho Sagiri:
“Sagiri, tại sao em lại ‘không đi học’?”
“Đầu tiên em muốn nói là… không phải vì ghét Megumi-chan hay mọi người trong lớp đâu. Em đã được nói chuyện với mọi người… được đối xử tử tế… và rất vui ạ.”
“May quá!”
Megumi thở phào nhẹ nhõm gật đầu. Sau đó, cô bé dịu dàng hỏi:
“Vậy thì, tại sao vậy?”
“Em trước giờ vẫn luôn là một hikikomori… không thể ra khỏi phòng… không thể ra khỏi nhà… cũng không thể đi học… đúng không?”
“Ừm.”
“Cuối cùng cũng có thể ra ngoài, cuối cùng cũng có thể đến trường… và em đã nhớ lại ‘một cảm xúc quan trọng’.”
“C-cảm xúc quan trọng… là gì cơ?”
Sagiri tươi cười trả lời:
“À đúng rồi… em nhớ là trước cả khi trở thành hikikomori, em đã ghét trường học rồi.”
“Ueeeeeeeee!”
Megumi ngửa người ra sau một cách rõ rệt. Phát ngôn gây sốc của Sagiri đã giáng trúng cô bé.
“N-nói cái gì thế? Sa-Sagiri-chan!?”
“Dù bệnh hikikomori đã khỏi, dù mọi người trong lớp đều tốt bụng, thì em vẫn ghét trường học. Nói cách khác, là em không muốn đi học lắm đâu.”
“Em không hiểu gì cả! Trường học rất vui mà, đúng không?!”
“Ừm, vui lắm.”
“Thế thì!”
“Nhưng em ghét. Em không muốn đi học lắm.”
“?????”
Megumi hoàn toàn hoảng loạn.
“Xin lỗi… em chẳng hiểu gì cả…”
“Thế mà em đã nói rõ ràng thế này rồi sao?”
“Nh-nhưng mà!──Sagiri-chan, đâu có lý do gì để không muốn đi học nữa đâu? Em đã cố gắng dẹp bỏ tất cả rồi mà! Đúng không?”
Megumi đưa ra cái “điều đương nhiên” của cô bé.
Thế rồi Sagiri, với một cử chỉ dễ thương nhưng hơi có vẻ bực bội, lắc lắc ngón tay “chít chít”.
“Megumi-chan chẳng hiểu gì cả. Cái suy nghĩ ‘có lý do thì mới không muốn đi học’ đã là sai rồi.”
Thôi xong, mình không thể xen vào cuộc đối thoại này được rồi. Thật là một người anh trai đáng xấu hổ mà.
Megumi càng thêm hoang mang. Tôi thì ngớ người ra.
Đứng trước cả hai chúng tôi, Sagiri với vẻ siêu thoát như một vị giác giả, thản nhiên nói:
“Chỉ đơn thuần là có cái cảm giác không muốn đi học này thôi. Không đi học mà không cần lý do gì cả, vậy là được rồi.”
“Hóa ra là… À không! Không được!”
“Sao cơ?”
Vòng công thủ bắt đầu đảo ngược rồi. Từ lúc nào không hay, Sagiri đã trở thành người chất vấn lý do…
“Sao cơ à… Đi học thì kết bạn được, nói chuyện với bạn bè được… rồi đi chơi sau giờ học… học hành cũng quan trọng mà?”
“Mấy cái đó, không đi học cũng làm được hết mà. Nhờ Megumi-chan đó.”
Đúng vậy, Sagiri hiện giờ──
Không cần đi học cũng kết bạn được, nói chuyện với bạn bè được, đi chơi hay học bài cùng nhau sau giờ học cũng được. Không bị bạn bè ghét bỏ, cũng không bị tụt lại về học vấn.
──Tất cả là nhờ Megumi.
Thấy chưa, ngay cả bây giờ em ấy vẫn đang nói chuyện với bạn bè đó──dù đang trốn học!
Megumi ôm đầu, run rẩy.
“Mình… những hành động mà mình nghĩ là tốt đẹp… lại đang làm Sagiri-chan hư hỏng sao…?”
“Không được, Megumi! Suy nghĩ đó không tốt! Đừng đi theo hướng đó! Em đã làm rất tốt mà…! Anh và Sagiri đều vô cùng biết ơn em mà…!”
“Ư ưm… Anh hai đừng có an ủi em nữa… Em là lớp trưởng thất bại rồi… Em chẳng là gì cả… Em chẳng là gì cả… Một người bạn quan trọng như vậy mà em cũng không giúp được cơ màaa!”
“Anh hai làm Megumi khóc đó.”
“Do em đó chứ! An ủi Megumi đi!”
“Khoảng một tuần em sẽ đi học một lần. Lúc đó thì nhờ Megumi-chan nhé.”
“Cứ để đó cho Sagiri-chan──Không phải chứ! Nghĩa là em nghỉ sáu ngày trong tuần á!?”
“Em đang làm việc mà, nói là cố gắng cả bảy ngày cũng không sai đâu.”
“Ưm… Thì… cũng đúng. Em Sagiri-chan đã rất cố gắng, em nghĩ vậy… có lẽ là hơn bất cứ ai ở trường luôn. Nhưng mà, ừm… em phải nói gì với mọi người trong lớp đây…”
“Cứ nói là hôm nay tan học rồi chúng ta cùng đi chơi đi.”
“…Nghỉ học nhưng vẫn đi chơi với mọi người hả?”
“Ừm. Không được sao?”
“…Thật ra Sagiri-chan khá là một học sinh cá biệt đó nhỉ.”
Đúng là còn hay tụt quần bạn nữa chứ.
Với gương mặt đáng yêu, cả suy nghĩ lẫn hành động của em đều là một học sinh cá biệt tai quái.
Trách nhiệm lớn nhất là của tôi, và bản thân tôi cũng chẳng ra sao nên chẳng nói được lời nào.
Bị chỉ trích cũng đáng đời, nhưng xin hãy bỏ qua cho tôi, vì tôi nhất định sẽ làm cho em ấy hạnh phúc.
“Biết rồi màaa… Cứ để đó cho em! Tan học, mọi người sẽ cùng đến nhà Sagiri-chan chơi!”
Megumi cười tươi như trút được gánh nặng.
“Nhưng mà~? Hãy chuẩn bị tinh thần đó nha! Chắc chắn sẽ có ngày em phải khiến Sagiri-chan nói là muốn đi học cả năm ngày trong tuần đóoo!”
Cùng với lời thách thức đó, Megumi tràn đầy năng lượng chạy đi.
Sau cơn mưa rào, không khí khô ráo hẳn, chỉ để lại ánh nắng và cầu vồng.
Với nụ cười rạng rỡ, cô bé sưởi ấm lòng người.
Jinno Megumi chính là một cô gái như vậy.
“Hẹn gặp lại, Megumi-chan!”
Đó là người bạn mà tôi và Sagiri đều rất tự hào.
Một ngày nọ, khi tập hai của anime *Sekaimo* sắp lên sóng.
Trong lúc đang làm việc ở phòng Sagiri, Makina-san đã gọi điện cho tôi.
*“Yeah, Masamune-san, lâu rồi không gặp~”*
“Haha, đâu đến mức gọi là lâu lắm đâu nhỉ?”
*“Á, bạc tình quá~, rõ ràng là lâu rồi mà~. Lại còn không đi được buổi tiệc kia nữa chứ~”*
Cô giáo Aoi Makina, nhà biên kịch, không tham gia vào các công việc như thu âm. Vì vậy, lần cuối cùng cô ấy và tôi gặp nhau là từ khi cô ấy hoàn thành kịch bản tập cuối cùng.
Ngày hôm sau buổi chiếu tập một, có một bữa tiệc ăn mừng dành cho hai anh em chúng tôi. Hôm đó, đáng lẽ Makina-san cũng được mời, nhưng cô ấy bị cảm lạnh nên không gặp được.
“Cảm cúm của cô đã khỏi chưa?”
*“Đấy đấy~, bị nặng lắm luôn, giờ tôi đang nằm viện đây.”*
“Ơ ơ ơ! Cô có sao không vậy ạ?!”
Đừng có nói cái chuyện quan trọng như thế một cách thản nhiên như vậy chứ!
*“Ổn cả ổn cả, khỏi rồi nè. Hôm nay xuất viện rồi~”*
“Vậy thì tốt quá, nhưng mà…”
Làm tôi hết hồn. Có tin buồn về người quen trong lúc anime đang chiếu thì đúng là chẳng ra thể thống gì.
Cô ấy vốn là người không biết kiềm chế bản thân, lại sống một mình nên tôi thực sự rất lo.
Đối với chúng tôi… không, đối với tất cả otaku, cô ấy là một người không thể mất đi được.
Tôi cất lời từ tận đáy lòng:
“Thật sự, cô nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”
*“Aye aye~. Mà này~, Masamune-san này, tôi có chuyện muốn bàn bạc chút đó~”*
“Chuyện gì vậy ạ?”
Chắc không phải là kêu tôi đến thăm đâu nhỉ. Hình như hôm nay cô ấy xuất viện rồi mà.
*“Ngày mai đến nhà tôi chơi không? Chỉ một chút thôi! Chỉ một chút xíu thôi là nhà tôi đang hơi lộn xộn đó~”*
Thật là… Yêu cầu gì mà dễ đoán quá vậy.
Tôi suy nghĩ một lát rồi đáp lại:
“Hôm nay cô xuất viện đúng không? Nếu được thì để bây giờ tôi đến luôn được không? Tôi không muốn người vừa ốm dậy phải ngủ trong căn phòng bẩn thỉu đâu.”
*“Chuyện quá nhanh đến mức cười ra nước mắt luôn. Uầy~, đúng là Masamune-san, cưới tôi đi màaa~♡”*
“Tôi không cưới.”
*“Hì hì, bị từ chối rồi.──Nếu đã vậy thì tôi xin phép nhận lòng tốt của cậu nhé. Gặp mặt rồi chúng ta sẽ nói chuyện tình yêu của cậu với Sagiri-sama nha~”*
“Rồi rồi. Mấy giờ thì tôi nên đến?”
*“Vậy thì, trước khi tôi về cậu cứ dọn dẹp giúp tôi đi.”*
Dù là do tự tôi đề nghị, nhưng cô ấy thật là đường đường chính chính ghê. Cứ có cảm giác như một cô tiểu thư được nuông chiều vậy.
“Nhưng mà tôi không có chìa khóa.”
*“Aka-P đang giữ, cậu cứ bảo ảnh đưa cho.”*
“Hả? Aka… Ai cơ?”
Không có câu trả lời cho câu hỏi của tôi, và điện thoại bị ngắt cùng với giọng điệu thờ ơ “Yoroyoro~♪”.
Bây giờ tôi xin nhắc lại một chút.
Người vừa gọi điện với thái độ tùy tiện hết mức đó chính là cô giáo Aoi Makina, nhà biên kịch, người đã được nhắc đến đây đó.
Một cô tiểu thư con nhà tài phiệt không rõ tuổi. Một phụ nữ hơi mập mạp đeo kính lớn.
Cô ấy là một tay biên kịch lão luyện đã tạo ra siêu phẩm anime *Hoshikuzu☆Witch Meruru*.
Cô cũng là một nhà biên kịch rắc rối, lười biếng đến mức ba chữ “siêu lười” cũng không đủ để miêu tả, với tốc độ viết thất thường và tật xấu là thường xuyên trễ deadline.
Và chuyện tôi đến nhà cô ấy đã được quyết định một cách gấp gáp như vậy. Khi tôi cất điện thoại đi, Eromanga-sensei đang làm việc ngay cạnh tôi liền hỏi:
“Ai gọi đó?”
“Makina-san. Cô ấy bị cảm nặng phải nhập viện, hôm nay xuất viện rồi.”
Tôi kể lại nội dung cuộc điện thoại.
“──Thế nên, anh sẽ đi một chút. Sẽ về trước bữa tối.”
“Ế? Em cũng đi nữa?”
“Công việc thì sao?”
“Phần của hôm nay đã xong rồi.”
“Vậy thì đi cùng luôn.”
Mọi chuyện đã được quyết định như vậy.
Con bé Sagiri này, sau khi bệnh hikikomori khỏi, em ấy di chuyển linh hoạt hẳn lên.
Đó là một dấu hiệu tốt. Cứ thoải mái ra ngoài đi thôi.
“Đi tàu điện hả?”
“Không, ‘Aka-P-san’ gì đó sẽ đến đón…”
“…Ai cơ?”
“À… chịu.”
Cô ấy chẳng chịu giải thích. Hơn nữa, đi cùng người lạ như vậy, Sagiri có ổn không nhỉ? Nếu có vẻ không ổn thì có lẽ tôi vẫn sẽ đi một mình.
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, chuông cửa reo lên.
Nhìn qua cửa sổ tầng hai, một chiếc xe sang trọng đen bóng đang đậu chờ. Từ trong xe bước ra là một người phụ nữ với bộ đồ đen tuyền, trông rất hợp với chiếc xe.
Đó là một người quen.
Tôi khẽ thở dài, rồi cười khổ nhìn Sagiri.
"Akapi" là ám chỉ Akasaka-P hả trời...
Akasaka Touko – Akasaka-P.
Trong bộ vest quần quen thuộc, cô Akasaka-P, nhà sản xuất anime "Sekaimo", cúi đầu chào một cách lễ phép.
"Tôi đến đón ngài, thầy Izumi ạ."
"Cảm ơn cô. ...Thật ngại quá khi cô phải đích thân đến."
"Dạ không sao ạ, tôi cũng có kế hoạch đến để hỏi về tiến độ của 'bản thảo đó' mà. Trái lại, người phải xin lỗi là tôi đây. Lại một lần nữa kéo ngài vào mấy chuyện nhõng nhẽo của tiểu thư phá gia chi tử... Thành thật xin lỗi ngài."
"Dạ không không không, làm gì có chuyện đó."
Một trận "khẩu chiến xin lỗi" diễn ra trong chốc lát.
Akasaka-P và Makina-san hình như là bạn bè lâu năm, đến mức có thể "xin lỗi thay" cho nhau. Makina-san lại còn xuất thân từ một gia đình siêu giàu, nên tôi chỉ có thể đoán già đoán non mà thôi.
"Thầy Izumi, vị tiểu thư đây là..."
Akasaka-P thoáng thay đổi sắc mặt, nhìn Sagiri. Đúng rồi, hai người họ vẫn chưa trực tiếp gặp mặt lần nào.
"À vâng, để tôi giới thiệu ạ. Đây là Sensei Ero Manga."
"...Chào cô."
Sagiri khẽ cúi chào. Chắc vì không bị đối xử như trẻ con, lại không để ý đến việc mình được giới thiệu bằng bút danh nên cô bé có vẻ hơi vui, trông thật đáng yêu.
"Chào cô, tôi là Akasaka Touko."
...
"Vậy thì, chúng ta đi thôi chứ?"
Tuy không đến mức như đạo diễn Amamiya, nhưng bầu không khí này cũng khá khó xử.
Căn hộ mà Makina-san đang ở nằm tại một vị trí đắc địa ở trung tâm Tokyo. Tôi và Akasaka-P cũng từng đến đây một lần trước đó. Khi ấy, chúng tôi mang trên mình nhiệm vụ thuyết phục Makina-san làm việc.
Kết quả là, Makina-san đã bị "giấc mơ" và "tình cảnh" của hai anh em chúng tôi kích thích cảm hứng sáng tạo, và đồng ý làm việc với một vài điều kiện.
Điều kiện đó là – cô ấy sẽ sống cùng với hai anh em chúng tôi.
Và đó chính là... khởi đầu của cuộc sống "chung nhà" ồn ào ấy.
Bây giờ, một lần nữa, tôi lại đến căn hộ của cô ấy, lần này là cùng với Sagiri.
Chúng tôi lên thang máy đến tầng 41 và dừng lại trước căn hộ góc. Akasaka-P, người đang giữ chìa khóa dự phòng, mở cửa chính. Tôi quay sang nhìn Sagiri bên cạnh, buông tay cô bé đang nắm.
"Sagiri, em đợi anh một lát ở đây được không?"
"Tại sao ạ?"
"...À thì."
Tôi hơi do dự, nhưng nghĩ bụng dù sao vào trong rồi thì cũng sẽ biết thôi.
"...Chắc là một cái bãi rác khổng lồ. Anh muốn em đợi anh dọn dẹp sơ qua một chút rồi hãy vào trong."
"Cho em xem bên trong một chút được không?"
Sagiri không đợi tôi trả lời, liền ghé mắt nhìn vào trong qua cánh cửa. Và rồi...
"Ôi chao..."
Chỉ với phản ứng này, chắc hẳn mọi người cũng có thể hình dung ra cảnh tượng bên trong. Đúng như dự đoán, nhà Makina-san đã trở lại thành cái phòng bẩn thỉu như tôi từng thấy trước đây.
"Khụ khụ... Trời ơi, kinh khủng quá."
Hành lang bị lấp kín phân nửa bởi những thùng carton phủ đầy bụi.
...Đây mà là phòng của tiểu thư nhà tài phiệt ư? Mùi thối kinh điển thực sự là tồi tệ nhất. Người đó tuy cũng thuộc dạng mỹ nhân, nhưng cảnh tượng này chắc làm bách niên chi luyến cũng phải nguội lạnh.
Tôi lấy từ ba lô ra khẩu trang y tế đóng gói riêng và một chiếc khăn bịt mặt.
"Sagiri, đeo khẩu trang vào đi. Rồi đợi ở ngoài nhé."
"Em cũng dọn dẹp. Em đến đây để làm việc đó mà."
Nói rồi, Sagiri đeo khẩu trang và bịt khăn. Kết hợp với bộ đồ thể thao, trang phục dọn dẹp hiếm thấy của Sagiri đã hoàn thiện. Cô bé cầm một cái xô màu xanh mang từ nhà đến, vẻ mặt đầy quyết tâm.
"Haizz..."
Ngay cả trong những lúc như thế này, Sagiri vẫn khiến tôi rung động.
Tôi cũng đã đoán trước cô bé sẽ nói như vậy. Đành chịu, tôi thở dài.
"Được rồi, vậy chúng ta cùng dọn dẹp vậy. Đây là một đối thủ khó nhằn, khác hẳn với việc dọn nhà mình, nên hãy chuẩn bị tinh thần kỹ càng. Tuyệt đối không được chạm vào đồ vật bằng tay không đâu đấy. Hãy coi đây như một hầm ngục bị ô nhiễm bởi chướng khí mà đối phó."
"Vâng!"
"Đã rõ. Thầy Izumi, xin hãy ra chỉ thị ạ."
Cứ thế, chúng tôi bắt đầu tổng vệ sinh cái phòng bẩn thỉu để đón Makina-san trở về.
Hai giờ sau.
"Phù... Tạm thời thế này là được rồi."
"Đã đẹp lên rất nhiều rồi đấy."
Căn hộ của Makina-san đã sạch bóng đến mức không thể nhận ra. Rác không thể vứt ngay được, nên tất cả đã được gom lại và dồn sang một bên. Dù sao thì, không gian sống cũng đã được "giải phóng" phần nào.
"Trong đống rác có quần lót lòi ra cũng chẳng vui vẻ gì... Đeo khẩu trang rồi mà vẫn thấy thối..."
Tôi thỉnh thoảng cũng lấy người thật làm mẫu nhân vật, nhưng Makina-san thì không thể rồi. Mất tư cách nữ chính light novel. Tôi có thể thấy trước cảnh tương lai bị biên tập viên chất vấn kiểu: "Tại sao lại thêm yếu tố tiêu cực như 'hôi' vào? Cô ấy là nữ chính mà?". Họ có thể sẽ nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng mà chất vấn: "Khi viết tiểu thuyết chuyển thể cho Mononoke Hime, anh có viết 'hôi' không? Chắc chắn là không rồi, đúng không?". Tốt nhất là không nên... đúng hơn là an toàn hơn.
"...Mọi người vất vả rồi, Sensei Ero Manga."
Ngay cả Akasaka-P cũng lộ vẻ mặt áy náy.
"...N...Ngoài email ra, xin hãy gọi tôi bằng tên thật."
Sagiri thì thầm bằng giọng gần như biến mất, không phun ra câu cửa miệng quen thuộc.
"Vâng, thầy Izumi... Sagiri-sensei. – Và hình như các thầy cô Aoi sắp đến rồi ạ."
"Các thầy cô?"
Là gia đình của Makina-san... chăng?
Thắc mắc đó nhanh chóng được giải đáp.
"Về rồi đây—!"
Vài phút sau, Makina-san, người vừa khỏi bệnh nhưng tràn đầy năng lượng, đã trở về và dẫn theo một người quen. À không, chính xác hơn là...
"Ách... cô là..."
"Masamune-shi~ ♡ Chúng ta lại gặp nhau rồi~!"
Là kẻ thù cuối cùng của câu chuyện này.
Dù lớn tuổi hơn nhưng lại trông như một nữ sinh trung học, cô gái xinh đẹp này chính là thầy Yamanashi Ganma. Một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, người đang sáng tác bộ truyện "Kẻ hút máu của ánh dương".
Bộ truyện tranh đó hiện đang được chiếu anime.
Tức là, cô ấy là một tác giả nguyên tác có vị trí rất gần với tôi.
Thầy Yamanashi Ganma và thầy Aoi Makina là đối thủ... là kẻ thù không đội trời chung.
Nên nói thế nào đây... Họ rất –
ghét nhau nhưng lại rất thân. Ý nghĩa chắc chắn bạn sẽ hiểu ngay.
Trước hai kẻ thù không đội trời chung không hiểu sao lại đi cùng nhau về, đương nhiên tôi phải hỏi:
"Yamanashi-san, chuyện đó... tại sao cô lại đi cùng Makina-san?"
"Tại cái tên này nhờ tôi 'đến đón' mà. Hình như cô ta không hòa thuận với gia đình? Dù là đối thủ, nhưng tôi không thể bỏ mặc được."
Yamanashi-san vừa xoay chìa khóa xe trên đầu ngón tay vừa nói:
"Nhân tiện chạy thử xe mới, nên tôi chở về cho 'OÁCH' đó mà."
"Suốt đường đi cứ khoe xe mới làm phát ghét. Mấy lão sensei manga bận rộn thì ít bạn bè, cũng đúng thôi."
"Ôi chà chà, Makina-chan yêu dấu. Cô hơi thiếu sự biết ơn với ân nhân đấy nhỉ? Haizz, thật tình... Mấy bà cô có chỉ số γ-GTP cao đúng là phiền phức."
"Ui trời, tính cách tệ thật. Bởi vậy nên mới không có bạn trai cùng đi lái xe đấy."
"Nói thế thì gây chiến đấy!"
Hai người họ cãi nhau ầm ĩ.
Thật sự họ là bạn thân rồi còn gì nữa. Chẳng hiểu sao lại gọi là kẻ thù không đội trời chung.
Mà thôi, tôi cũng hiểu lý do Yamanashi-san đi cùng rồi.
Dẫn hai người họ từ cửa vào trong nhà. Trên đường đi,
"Ối giời, sáng choang luôn rồi!"
Vừa nhìn thấy căn phòng, Makina-san liền la lớn.
"Như mọi khi, Masamune-san đúng là thánh! Sao nào, mấy kẻ không có bạn trai, ghen tị không?"
"Masamune-shi đâu phải bạn trai Makina-chan!"
"Cô nghĩ thế à?"
"Úi! K... không lẽ nào..."
Yamanashi-san lộ vẻ mặt vô cùng lo lắng, cứ như thể bị cướp mất lợi thế vậy. Tôi lạnh giọng nói một câu:
"Chúng tôi không hẹn hò. Tôi và Makina-san chỉ là người ngoài."
"Thấy chưa, nói là không phải mà! Makina-chan, đừng nói mấy lời gây hiểu lầm như thế chứ! Trong xe, chúng ta vừa hứa là sẽ không có bạn trai đâu đấy!"
Họ đã lập một lời hứa ghê gớm thật. Dù có giữ lời hay không thì cũng là địa ngục cả.
Thấy hơi sợ nên tôi chuyển chủ đề.
"À mà này, tôi có một người muốn giới thiệu với Yamanashi-san."
"Hả?", "Ai cơ?"
Hai người họ đầy hứng thú xúm lại. Tôi không trả lời ngay, thay vào đó mở cánh cửa dẫn vào phòng khách.
Trong đó, có Akasaka-P và – một người nữa.
"Sensei Ero Manga, hay còn gọi là Izumi Sagiri. Cô ấy là bạn gái tôi."
"Ch... chào cô ạ!"
Dù bị bất ngờ, Sagiri vẫn xử lý rất tốt. Cô bé cúi đầu một cách căng thẳng.
"Ồ~, cô bé này chính là người trong lời đồn... Tôi cũng rất vui được gặp! Tôi là Yamanashi Ganma ạ!"
"Sagiri-sama! Lâu rồi không gặp! Nghe nói em có thể ra ngoài được rồi, đúng là thật à!"
"Makina-chan, nghe nói em nhập viện nên chị rất lo... May quá em vẫn khỏe mạnh."
"Khỏe re, không có gì đáng lo cả! Hì hì hì, sau khi hoàn thành một công việc, cảm giác giải phóng thật khác biệt!"
Makina-san giơ tay ra, khoe bắp tay mềm nhũn như thể đang ăn mừng.
Ngay lập tức, Yamanashi-san với ánh mắt chán nản chen vào:
"Tận hưởng cảm giác tự do thì tốt đấy, nhưng nếu cứ khỏa thân uống rượu rồi cảm lạnh thì ai mà cứu được?"
"Đừng có mà tiết lộ bí mật của con gái người ta chứ!"
Cái lý do cô ấy phải nhập viện thật sự quá tầm phào.
"Dù lý do là gì đi nữa! Giờ thì tất cả chúng ta đã tề tựu đông đủ rồi!"
Makina-san vừa đón chúng tôi vào phòng khách, vừa lớn tiếng nói, như thể đang muốn trốn tránh chủ đề khó xử.
"Chúng ta hãy cùng bàn về 'chuyện đó' ngay đi!"
"Chuyện đó là chuyện gì?"
"Còn gì khác ngoài 'trận chiến cuối cùng' của chúng ta chứ. Hai bên có anime chiếu cùng thời điểm, phản ứng tập một ngang tài ngang sức, giờ là lúc phân định thắng bại rồi – là chuyện đó."
"À phải rồi, trước đây ba người chúng ta đã từng nói chuyện đó rồi nhỉ."
Tôi vừa nhớ lại lúc đó vừa nói.
Khi anime còn chưa hoàn thành, ngay sau cuộc họp kịch bản...
Tôi đã được Makina-san giới thiệu với Yamanashi-san.
Khi đó, tôi đã nhận được những lời khuyên quý báu từ thầy Yamanashi Ganma, một tiền bối gạo cội trong vai trò tác giả nguyên tác anime.
—Tớ ghét anime lắm!
—Chính vì thế, một khi đã làm thì phải thắng.
Tôi đã bị thách đấu và đã nhận lời.
Tất nhiên, với các anime khác chiếu cùng thời điểm, dù là đối thủ, nhưng chúng tôi không hề thù địch. Không phải chiến tranh, cũng không phải đối đầu trực tiếp như trong thể thao.
Nhưng tôi đã nhìn nhận cô ấy – Yamanashi Ganma-sensei, người đang đứng ở cuối "lễ hội lớn nhất đời" mà tôi đang đối mặt – là:
Kẻ thù cuối cùng.
Tôi nghĩ mình đã không sai.
Một người quen biết, đáng kính, nổi tiếng hơn tôi rất nhiều, và dù gián tiếp nhưng cũng có mối duyên nợ.
Nếu lễ hội này kết thúc, và tôi có cảm giác mình đã thắng cô ấy.
Thì giấc mơ của chúng tôi sẽ là "đại thành công hoàn mỹ".
Chúng tôi có thể tự hào mà ngẩng cao đầu.
Ngược lại, nếu tôi thua cô ấy.
Dù giấc mơ đã thành hiện thực, dù mục tiêu lớn nhất đã đạt được, thì vẫn sẽ còn lại một nỗi tiếc nuối.
Dù tôi gọi cô ấy là kẻ thù cuối cùng, nhưng Yamanashi Ganma-sensei có lẽ là đối với tôi và Sensei Ero Manga –
Một tên trùm ẩn sau khi phá đảo.
Có lẽ là một tồn tại như thế.
"Nhưng Makina-san. Nói là phân định thắng bại – nghĩa là sao vậy? Chẳng phải thắng thua trong trường hợp này, sau khi tất cả kết thúc, chỉ là điều tự mỗi người quyết định thôi sao..."
Tôi nghĩ rằng, "trận chiến" mà các nhà sáng tạo nói đến thường mang ý nghĩa như vậy.
Vả lại, chuyện "thỏa thuận với kẻ thù để thi đấu sáng tạo" như chúng tôi thì hầu như không bao giờ xảy ra. Thậm chí còn khó mà đặt ra điều kiện thắng bại rõ ràng.
Dù chính tôi là người đã lặp đi lặp lại những trận đấu sáng tạo như vậy mà nói thì nghe cũng hơi lạ.
「Không được, không được rồi, Masamune-san! Thắng thua cứ lờ nhờ thế thì hỏng. Cứ đà này là cả hai phim đều hay nên cả hai đều thắng mất thôi!」
「Chứ có gì sai đâu ạ?」
Cả hai đều thắng, chẳng ai thua. Chẳng phải thế thì tốt sao?
Trước câu hỏi của tôi, Makina-san liền chỉ thẳng vào mặt Yamanashi-san và nói:
「Thắng thua mà không rành rọt thì tôi biết trêu chọc gì con nhỏ này đây!」
「Ôi trời… Makina-chan ơi, chị đúng là không thèm che giấu ác ý luôn đấy.」
Sagiri tròn mắt ngạc nhiên, vẻ mặt như không còn lời nào để nói. Thế mà Makina-san chẳng hề nao núng, ngược lại còn thêm khí thế, hô to:
「Xin mọi người nhớ cho kỹ! Ngay từ đầu, tôi nhận công việc này là vì muốn được như thế đó!」
「…À phải rồi nhỉ.」
Hồi ấy, thứ khơi dậy nhiệt huyết của Makina-san chính là chuyện tình cảm của hai anh em chúng tôi, và cả tin nhắn từ kẻ thù truyền kiếp nữa. Makina-san đang chùn bước khi bị Yamanashi-san khiêu khích, đã nổi cơn lôi đình và quyết định vùng lên.
*Con ranh ấy, ta nhất định phải cho nó nếm mùi!*
「Giờ nhắc lại… tôi vẫn nghĩ đó là cách Yamanashi-san động viên Makina-san, với tư cách là bạn bè đấy ạ.」
「「Không phải đâu!」」
Makina-san và Yamanashi-san đồng thanh phủ nhận.
Rõ ràng là bạn thân mà.
「Nếu cô đã nói vậy, Aoi-sensei…」
Akasaka P ngán ngẩm bắt đầu tiếp lời.
「Liệu có cách nào để phân thắng bại rõ ràng không?」
Hai bộ anime được phát sóng cùng lúc.
Bộ nào thắng, bộ nào thua?
Thật sự có thể quyết định được sao?
Makina-san lên tiếng:
「Xếp hai tác phẩm thương mại đã được công bố ra, rồi bắt mọi người phải công nhận thắng thua… thì nói thật, chịu. Cho dù chất lượng có chênh lệch bao nhiêu, cho dù một bên có bán chạy tới mức nào đi nữa, thì cũng tuyệt đối không thể!」
Đúng là thế thật.
Suy cho cùng, mục đích tạo ra chúng đâu phải để đấu với nhau.
Light novel, manga hay anime, đều không phải là vũ khí để đánh bại kẻ thù.
Chúng không phải là công cụ tranh luận. Nếu quên mất tiền đề đó──
「Ối, Makina-cchi ơi? Cô Aoi Makina-sensei ơi? Thời cái hồi 'Tinh Tú☆Phù Thủy Meruru' với 'maschera ~Tiếng Thét Của Quái Thú Sa Ngã~', cô đã dựa vào số liệu để tuyên bố chiến thắng, rồi bao nhiêu lần chọc tức tôi đúng không? Vậy mà giờ cô nói thế thì sao đây hả?」
「Đó là tại vì bên này đã thắng áp đảo rồi mà cái con tác giả Yamanashi gan lì gì đó cứ không chịu nhận thua tới cùng đó thôi! Nên người ta mới thay đổi cách suy nghĩ đó!」
「Ối giời, tức điên người! Rõ ràng là tôi đâu có thua! Độ nổi tiếng của nguyên tác cũng tăng vù vù ra đó chứ!」
──Và cứ thế, những cuộc tranh cãi xấu xí giữa các tác giả lại nổ ra.
Chuyện muôn thuở.
Đĩa Blu-ray nào bán chạy hơn… có ra mùa tiếp theo hay không…
Thành tích phát sóng… tỉ suất người xem… doanh thu nguyên tác tăng bao nhiêu…
Có vô số thước đo để so sánh, nhưng chắc chắn sẽ có người không chấp nhận cách so sánh đó. Sẽ có người vỗ ngực tự tin tuyên bố: "Với tôi thì cái này thắng!".
Thế nên, vô số "cuộc chiến của các fan" trên thế gian luôn nóng bỏng, kéo dài triền miên và không bao giờ có hồi kết.
Không thể có một kết quả thắng thua được vạn người công nhận. Chuyện là vậy đó, chẳng có tốt hay xấu gì ở đây cả.
「Vậy, Aoi-sensei, cô tính làm thế nào?」
「Chúng ta hãy quyết định ngay tại đây!」
Ngoài ra thì còn cách nào nữa, cô ấy cười nói.
「Mọi người ở đây cùng nhau xem anime của nhau, cùng đưa ra ý kiến, thảo luận đến khi nào thỏa đáng thì thôi. Rồi mình sẽ phân định thắng thua thật rành mạch.」
「Liệu có ổn không ạ?」
Trước câu hỏi của Sagiri, tôi không kìm được mà bộc bạch suy nghĩ thật lòng.
「Nếu quyết định trong phạm vi của chúng ta là được rồi, tôi nghĩ vậy.」
Thắng thua với kẻ thù cuối cùng, chỉ cần tôi và Sagiri quyết định là đủ.
Sẽ không bị chi phối bởi bất kỳ thước đo nào khác. Đó là ý kiến của tôi.
「Tuy nhiên, tôi vẫn hoan nghênh việc có thêm yếu tố để đánh giá. Mọi người cùng xem anime và cạnh tranh – nghe cũng thú vị đấy chứ. Này, cô giáo Eromanga.」
「Tớ… tớ sẽ không ngại ngùng nữa đâu nhé!」
Lý do tôi gọi Sagiri bằng bút danh… có vẻ cuối cùng đã bị phát hiện.
Nhưng này. Tôi gọi cô bằng bút danh không chỉ vì muốn thấy bộ dạng ngại ngùng của cô đâu. Mà còn là để gọi Sagiri với tư cách là một nhà sáng tạo chuyên nghiệp.
Có lẽ đã hiểu ý tôi, cô ấy phồng má nhưng vẫn gật đầu.
「Em cũng thấy việc cạnh tranh này hay đó chứ.」
「Ừm!」
Ý kiến đã được thống nhất.
「Chúng ta làm thôi, Makina-san!」
「Quả không hổ danh Masamune-san, và cả Sagiri-sama nữa! Mọi người nhập cuộc rồi! – Còn bên đó thì sao?」
「Đương nhiên là được rồi. Tôi đã nói rồi mà? – “Đã làm thì phải thắng” đó.」
Yamanashi-san nhe nhẹ hàm răng khểnh dễ thương và mỉm cười.
Chắc chắn đây sẽ là…
Cuộc đấu sáng tác cuối cùng trong câu chuyện của chúng tôi.
Mặc dù tôi có làm vẻ ngầu một chút, nhưng nếu mọi người mong chờ những trận chiến hoành tráng như trong light novel chiến đấu thì chúng tôi cũng đành chịu.
Phóng chưởng, tung kiếm… những điều đó không ai ở đây có thể làm được cả.
Vậy thì sẽ là cuộc chiến như thế nào ư? Tốt nhất là mọi người hãy tự xem thì hơn.
──『Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới』 VS 『Ma Cà Rồng Ánh Dương』.
Tập đầu tiên đã được phát sóng, và phản hồi đều ngang ngửa nhau.
Vào ngày quyết định phân thắng bại, tất cả chúng tôi đã cùng nhau xem lại tập một tại nhà Makina-san, nhưng…
「Cho nên tôi mới nói là 『Dương Ca』 hay hơn mà! Trận chiến hoành tráng tới nghẹt thở! Những tình tiết cực kỳ ngầu được xây dựng tỉ mỉ! Chuyện tình lãng mạn lôi cuốn người xem! Thắng rồi! Đảm bảo là bá chủ mùa này!」
「U là trời, lớn rồi mà cứ tuổi teen vậy, chị bỏ ngay đi nhé.」
「Chị đâu có lớn! Đừng có nói mấy chuyện không liên quan tới tác phẩm nữa!」
「Thế thì nói chuyện tác phẩm nhé, tập một của 『Thế Giới Em Gái』 hay hơn nhiều. Đặc biệt là cái này… cái sự tinh tế của kịch bản đã phát huy được cái hay của nguyên tác? Người viết kịch bản đúng là thiên tài mà? Mà cái người viết đó là tôi đấy!」
「…Cái bà tự sướng kia thật là phiền phức.」
「Chúng ta đâu có hơn nhau bao nhiêu tuổi đâu!」
Nhân tiện, cả hai bên đều đã bắt đầu động chân động tay.
Những tiếng “bốp, bốp” không quá mạnh mẽ vang lên.
Một trận đấu cuối cùng với những cú đấm “tay mơ” chậm chạp, hoàn toàn khác xa với anime.
Cuộc tranh cãi quá đỗi xấu xí đến nỗi cả tôi, Sagiri và Akasaka P đều không thể tham gia vào cuộc trò chuyện.
Câu chuyện của chúng tôi. Đây thật sự là trận chiến cuối cùng sao?
Phải làm sao bây giờ đây…?
「Chị vừa mới khỏi bệnh mà, không thể bình tĩnh một chút để xem được sao?」
「Masamune-saaan! Nhưng mà tại…!」
Makina-san giãy nảy, mè nheo với thái độ hoàn toàn không giống một người lớn tuổi.
Thế rồi Yamanashi-san cũng quay sang phía chúng tôi:
「Masamune-shi các cậu thấy sao! 『Dương Ca』 và 『Thế Giới Em Gái』, cái nào hay hơn!?」
「「『Thế Giới Em Gái』」」
Giọng tôi và Sagiri vang lên hòa cùng nhau.
Yamanashi-san giậm chân thình thịch, phụng phịu nói:
「Ôi dào~, mấy ông tác giả~, thiên vị tác phẩm của mình quá mức rồi đấy~~~~~~」
「Thì bọn em là tác giả mà.」
「Tôi là họa sĩ minh họa mà.」
Việc đánh giá tác phẩm anime của mình ở mức cao nhất là điều đương nhiên.
Chỉ khi tự mình kiểm điểm thì mới cần cho điểm dưới mức tuyệt đối.
Nếu không, sẽ là một sự thiếu tôn trọng đối với cả người hâm mộ lẫn những người liên quan.
「「Phải không nào?」」
Thấy chúng tôi ăn ý đến vậy, Yamanashi-san “hừ” một tiếng đầy ngán ngẩm, rồi khẽ cười chua chát.
「Là vậy đó hả. Tôi cũng đâu có quyền nói người khác đâu nhỉ.」
「Ha ha… với tình hình này thì có vẻ vẫn không thể phân định thắng bại được rồi ạ.」
Dữ liệu chính xác về tỉ suất người xem và doanh thu các loại, các hoạt động thương mại trong tương lai, hay phản hồi từ khán giả.
Về anime, tác giả có thể nắm được nhiều thông tin hơn những người xem khác.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là các tác giả có thể phân định thắng bại giữa họ, như chúng ta đã thấy.
Còn tệ hơn cả những cuộc cãi vã giữa các fan. Chúng chỉ biến thành những lời lăng mạ xấu xí và những trận ẩu đả.
Ngay cả tôi, nếu Makina-san không chủ động “xông pha”, chắc chắn tôi cũng đã nổi máu ăn thua mà cãi lại Yamanashi-san rồi.
Nếu, giả sử… tập hợp các tác giả của "anime đang phát sóng" và để họ thảo luận mà không có máy quay, thì chắc chắn mọi chuyện cũng sẽ tương tự.
Cũng giống như việc "hãy quyết định xem con của ai là giỏi nhất!" vậy.
Ngay khoảnh khắc đưa ra chủ đề đó, tất cả các tác giả sẽ biến thành "phụ huynh quái vật".
Tất cả sẽ máu ăn thua và chắc chắn sẽ xảy ra một trận hỗn chiến. Thậm chí có thể đổ máu nữa.
Vậy nên… tôi nghĩ cuộc đấu này sẽ không có hồi kết.
Khi tôi bày tỏ ý kiến đó, Yamanashi-san vẫn cười chua chát và nói:
「Thật ra, không cần phân thắng bại cũng đâu có sao đâu?」
「Ngạc nhiên thật. Tôi cứ nghĩ Yamanashi-san có cùng suy nghĩ với Makina-san chứ.」
「Hì hì, tôi đây này. Kể cả hôm nay, tôi vẫn thấy cuộc đấu này không tệ. – Cậu thì sao?」
「Tôi thì──」
Chứng kiến cuộc tranh cãi xấu xí ngay trước mắt.
Cũng không nghĩ rằng sẽ có một kết quả đẹp đẽ.
Nếu lơ là, tôi cũng sẽ tham gia vào cuộc tranh cãi xấu xí đó.
Tuy đây là trận chiến cuối cùng nhưng lại thật thảm hại.
「Tôi nghĩ là không tệ đâu.」
「Đúng chứ~」
Trùm cuối của chúng tôi mỉm cười đáng yêu.
Không phải thắng thua, mà chính bản thân cuộc đấu, chính khoảng thời gian này mới là điều quan trọng.
Tôi hoàn toàn đồng cảm với điều đó.
Làm sao để diễn tả cảm xúc này cho mọi người hiểu nhỉ?
Trong suốt thời gian anime phát sóng, tôi cứ bồn chồn, nôn nao, hào hứng, tim đập thình thịch –
Một cảm giác khó tả.
Chắc hẳn Sagiri, Elf trước đây, và những tác giả có cùng hoàn cảnh với tôi cũng vậy thôi.
Đáng sợ, thú vị, lo lắng, và vui vẻ.
Anh em chúng tôi có thể chia sẻ cảm xúc hỗn độn này, có lẽ chỉ với kẻ thù cuối cùng đang ở trước mặt.
Hoặc có thể, với vô số các tác giả khác (đối thủ) nữa.
「Mấy cái tên tác giả kia! Đừng có tự tiện làm thân rồi mập mờ chuyện thắng thua chứ!」
Đương nhiên, cũng có người không đồng ý với ý kiến đó.
「Makina-chan. Chị nói vậy… nhưng cứ đà này thì sẽ chẳng có hồi kết đâu.」
「Cứ lặp lại chuyện y hệt hôm nay suốt mười hai tập thì cũng vậy thôi.」
Sagiri và Yamanashi-san phản bác Makina-san.
Cùng xem, cùng thảo luận để quyết định thắng thua.
Cách làm đó đã không thể phân định được kết quả.
Vậy thì phải làm sao?
「Ưm ưm ưm ưm…」
Makina-san đang rên rỉ, bỗng bật dậy với tốc độ chóng mặt và nói:
「Đến nước này thì chỉ còn nước cuối cùng thôi!」
Cô ấy gầm lên đầy hiếu chiến.
「Festival đó, festival! Hãy phân định thắng thua ở festival!」
「Festival đó là “World's Cutest Little Sister Festival” (Lễ hội Em gái đáng yêu nhất thế giới) sẽ được tổ chức vài tháng sau tập cuối anime sao, thưa cô?」
Akasaka P đã đặt một câu hỏi rất rõ ràng.
Makina-san gật đầu.
「Đúng rồi đó! Masamune-san và các cậu cũng có nghe nói rồi đúng không?」
「Đương nhiên rồi. Này, Sagiri?」
「Vâng. Ừm… là sẽ tổ chức ở một hội trường lớn… mời rất nhiều người hâm mộ… tổ chức các buổi biểu diễn ca khúc chủ đề và nhân vật, rồi các diễn viên lồng tiếng sẽ tổ chức talk show nữa.」
「Và cuối sự kiện sẽ có một sân khấu đặc biệt mà tôi sẽ viết kịch bản!」
「Sẽ có một câu chuyện gốc của 『Thế Giới Em Gái』 và một vở kịch đặc biệt đúng không? Mong chờ quá đi!」
Hiện tại chưa thể tiết lộ, nhưng nó hứa hẹn sẽ rất tuyệt vời, và tôi sẽ phụ trách giám sát cốt truyện.
Viết kịch bản sân khấu không phải là chuyên môn của tôi. Tôi dự định sẽ giao phó cho người chuyên nghiệp giàu kinh nghiệm – cô Aoi Makina-sensei.
Với tư cách là tác giả cũng như một người hâm mộ, tôi rất mong chờ câu chuyện sẽ diễn biến ra sao.
Cô giáo Eromanga cũng đang phụ trách minh họa cho sự kiện, và có vẻ ngày nào cô ấy cũng làm việc vui vẻ… mặc dù là trốn học.
「Cứ để đó cho Sagiri-sama! Tôi nhất định sẽ biến nó thành sự kiện anime hoành tráng nhất lịch sử!」
Ồ… Makina-san đang bốc lửa!
Đúng là nhiệt huyết đạt MAX!
Makina-san khi đã vậy thì rất đáng tin cậy. Chất lượng của anime chính là bằng chứng.
Với khả năng nói là làm, cô ấy chắc chắn sẽ cho ra lò một kịch bản sân khấu tuyệt vời.
Tôi thấy hào hứng quá rồi. Nhưng cũng có điều không hiểu.
「Cuộc đấu với Yamanashi-san và 『Thế Giới Em Gái Festival』 có liên quan gì đến nhau?」
「Khì khì, câu hỏi hay đó, Masamune-san. Vậy thì, Yamashiro Ganma-sensei, mời cô trả lời thay tôi nhé。」
「Vâng ạ. À thì, 『YouVan』 cũng dự định tổ chức sự kiện lễ hội vào cùng thời điểm đó. Tôi đoán là họ muốn dùng phản ứng của lễ hội để phân thắng bại chăng?」
「Đúng thế đó. Nếu có thể phân định thắng thua trước tập cuối thì tốt. Nếu không thì sẽ đấu hiệp phụ tại lễ hội. Anh thấy sao?」
Makina-san nhoẻn miệng cười gian xảo nhìn kẻ đối đầu.
Đáp lại, Yamashiro-san làm động tác như đang suy nghĩ.
「Ừm… Cái 『Lễ hội YouVan』 đó, họ sẽ trình diễn một vở nhạc kịch do chính tác giả kịch bản, đúng không nhỉ? Phần trước đã thành công rồi, bối cảnh cũng hợp với nhạc kịch, nên người ta tha thiết mời cô ấy làm đó。」
「Biết rồi. Thì sao?」
「Chắc chắn là tôi sẽ thắng, nhưng nếu cô chấp nhận thì cũng được thôi。」
「Cái… Cái đồ… đố…」
Makina-san… giận quá mà không nói nên lời rồi.
Trán cô nổi đầy gân xanh, trông cứ như sắp tức chết đến nơi.
Cuối cùng, cô khó khăn nặn ra một giọng run rẩy:
「Hơ, hơ… Nghe có vẻ tự tin ghê nhỉ.」
「Thật tình thì, tôi nghĩ đây là điều kiện khá có lợi cho tôi. Kịch bản sân khấu tôi cũng giỏi ngang ngửa manga mà.」
Thật đáng sợ… Một họa sĩ manga nổi tiếng lại nói rằng “giỏi ngang ngửa manga”.
Mà đúng thật, các vở nhạc kịch từ tác phẩm của Yamashiro Ganma-sensei nổi tiếng đến nỗi ngay cả tôi cũng từng nghe qua. Chắc chắn cô ấy là một chuyên gia. Chuyên gia ngang ngửa với Aoi Makina-sensei vậy.
Yamashiro-san đột ngột thay đổi không khí ngọt ngào thường ngày thành vẻ sắc sảo, lạnh lùng:
「Chắc chắn sẽ không có chuyện chúng ta cứ mãi không chịu chấp nhận thua cuộc như bây giờ đâu. Tôi sẽ thắng mà không cần bàn cãi. Cô tính sao? Từ bỏ không?」
「Cái đồ khốn này, dám chọc tức tôi à!」
Makina-san sung sướng nhếch mép.
Tia lửa điện tóe ra từ ánh mắt hai người.
Hai đối thủ ngang tài ngang sức sẽ phân định thắng thua trong cuộc đối đầu trực tiếp này…
Nói tóm lại, chuyện đã không diễn ra như vậy.
「Được thôi! Ta sẽ dùng kịch bản của mình mà đánh bại mi đến mức…」
Đó là bởi vì, ngay giữa câu nói oai phong của mình, Makina-san đột nhiên ngã vật ra.
Cô ngã thẳng cắm đầu xuống sàn.
*Rầm!* Một tiếng động nghe đã thấy đau khủng khiếp.
Cùng với tiếng hét thất thanh của các cô gái, tôi chạy vội đến bên cô ấy.
「Cô, cô có sao không Makina-san!」
「……………………………………!」
Nghe tiếng tôi lay gọi để giúp cô đứng dậy, cô không đáp lời. À không, cô định trả lời nhưng có lẽ đau quá mà không nói được gì. Cứ y như vậy đó.
Mặt cô tái mét, thân thể khẽ run lên.
Muôn vàn suy nghĩ xoáy tròn trong đầu tôi, ngay khi tôi chuẩn bị hành động để ứng phó với trường hợp xấu nhất thì…
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, nói:
「… Xin lỗi, tôi bị đau lưng rồi.」
「Trời ơi, trẹo lưng hả?!」
Về vụ ồn ào sau đó, tôi xin phép chỉ nói kết quả.
Makina-san được xe cứu thương đưa đi, và lại nhập viện lần nữa.
Thấy Makina-san khóc lóc vì đau đớn, chúng tôi đã gọi điện hỏi ý kiến bệnh viện, và cuối cùng cô ấy đã phải nhập viện.
Một buổi xem anime thật hỗn loạn, nhưng may mắn là không phải bệnh gì nguy hiểm đến tính mạng nên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Từ cửa sổ phòng bệnh, tôi nhìn thấy bầu trời hoàng hôn.
Thủ phạm gây ra mọi chuyện hỗn loạn đang nằm trên giường, nửa khóc nửa giận dỗi.
Yamashiro-san khẽ thì thầm như thương hại đối thủ của mình:
「…Xem ra, không còn là lúc để so tài nữa rồi nhỉ.」
「… ư… ư…」
Makina-san, giờ đã biến thành một đống thịt nằm co quắp như thai nhi, chỉ có thể rên rỉ.
Đau và khó chịu đến thế sao… trẹo lưng? Vì chưa từng trải qua nên tôi không biết…
「À… Dù đang trong hoàn cảnh khó khăn như vậy… Aoi-sensei。」
Akasaka-P thường ngày vẫn lạnh lùng như băng đá, nhưng trong tình huống này, giọng anh ta có vẻ dịu dàng hơn.
Với một giọng điệu thăm hỏi –
「Tiến độ kịch bản sân khấu thế nào rồi ạ?」
「… ư… ư…」
– Không không, tôi cũng định hỏi tiến độ của “bản thảo kia” mà.
Ngay từ đầu, Akasaka-P đến nhà Makina-san cũng là để hỏi chuyện đó.
「Đã qua hạn nộp rồi đó.」
「… ư… ư…」
「Xem xét lịch trình tập duyệt sân khấu, nếu không có bản thảo ngay bây giờ thì sẽ không kịp đâu.」
「… ư… ư…」
「Cô có rên rỉ cũng không qua mặt được tôi đâu nhé?」
「… Masamune-sannnn, cứu với!」
Cứu cái gì mà cứu!
Tình hình phức tạp quá… Quá nhiều thông tin đáng sợ mà tôi mới nghe lần đầu… Akasaka-P cũng quá là tàn nhẫn đi…
Tôi hiểu rằng cứ thế này thì “đấu ở lễ hội” còn không xong nữa là.
「Cái… Makina-san. Cô đau nên không nói được nhiều đúng không? Vậy thì… chỉ một chuyện này thôi.」
Tôi cố gắng hết sức để sắp xếp lại tình hình và nói với Makina-san:
「Cô có thể ghi ra mật khẩu máy tính chứa bản thảo vào một mảnh giấy cũng được.」
「Đồ quỷ sứ!」
Makina-san mắng tôi với vẻ mặt sắp chết đến nơi.
Ngay cả Yamashiro-san cũng hơi lùi lại nhìn tôi.
「Masamune-shi… đó không phải là lời nên nói với một người phụ nữ sắp chết đâu…」
「Xin lỗi, nhưng nếu không nhanh chóng nắm bắt và xử lý tình hình thì Makina-san cũng chẳng thể yên lòng đâu.」
「Tôi có chết đâu!」
「Nếu còn đủ sức mà cãi lại thì cô nói thẳng tiến độ bằng miệng đi.」
「… Chưa xong.」
Đúng vậy… Tôi đã lờ mờ đoán được rồi.
「Producer… lấy hộ tôi cái túi xách… Cảm ơn… ừm… hình như ở đây…」
Makina-san, với hơi thở thoi thóp, lấy ra thứ gì đó từ trong túi xách, dùng ngón tay kẹp lấy và đưa về phía tôi.
「Masamune-san.」
「Vâng. Có chuyện gì vậy Makina-san?」
Biên kịch thiên tài, người chỉ mới vừa rồi còn hừng hực khí thế với sự nhiệt huyết đến mức tối đa, thở ra một hơi nặng nề… và thật sự đầy hối tiếc nói:
「Xin lỗi. Phần còn lại nhờ anh nhé.」
Cô ấy đã giao cho tôi chiếc USB chứa kịch bản còn dang dở.
Sau đó. Chúng tôi chia tay Yamashiro-san ở bãi đỗ xe bệnh viện, tôi và Sagiri được Akasaka-P đưa về nhà bằng ô tô của anh ấy.
Trên đường đi, chúng tôi bàn bạc về những việc sắp tới.
「Về tình trạng sức khỏe của Aoi-sensei, nghe nói sớm nhất là vài ngày nữa có thể xuất viện. Tuy nhiên, không chắc là cô ấy có thể tiếp tục viết ngay lập tức.」
Akasaka-P thuật lại như một lời nhắc nhở. Chúng tôi cũng đã biết thông tin này rồi.
「Hạn nộp đã qua rồi, và tiến độ kịch bản sân khấu thì chưa biết được. Với tình trạng đó, rất có thể chỉ mới hoàn thành được một nửa.」
Đến đây, giọng cô ấy hạ thấp xuống.
「Cần phải hoàn thành kịch bản sân khấu sớm hơn một ngày… sớm hơn một phút. Nếu không làm được điều đó, ngay cả việc tổ chức sự kiện cũng bị đe dọa. Bởi vì sẽ không thể bắt đầu tập duyệt cho ‘sân khấu trọng điểm’ được.」
「……………………」
Sự im lặng nặng nề bao trùm khắp xe.
Cuối “Lễ hội Sekai-imo”, sẽ có một “vở kịch đặc biệt” được trình diễn.
Những sự chuẩn bị quy mô lớn như dàn dựng sân khấu đã và đang được tiến hành, giờ đây không thể hủy bỏ được nữa.
「Izumi-sensei… Tôi có thể giao kịch bản cho anh không?」
「Tôi sẽ làm.」
Tôi lập tức trả lời. Đó là điều tuyệt đối cần thiết để kết thúc giấc mơ bằng một cái kết hạnh phúc.
Vừa về đến nhà, tôi giao việc chuẩn bị bữa tối cho Sagiri và bật máy tính lên.
Là để kiểm tra kịch bản mà Makina-san đã giao phó.
「Nào… không biết đã xong đến đâu rồi… Nhờ cô đó, Makina-san.」
Trong USB chỉ có duy nhất một file Word.
Mặc dù có dự cảm không lành vì dung lượng quá ít, nhưng khi mở file ra,
Dòng chữ: 『Kịch bản sân khấu cuối cùng của Lễ hội Em gái dễ thương nhất thế giới』.
đã hiện ra trước mắt tôi.
Chỉ có thế.
……………………………………………………………………………………………………。
………………………………………………………………。
……………………Chỉ có thế.
「Hả? Thật sao?」
Một tiếng cười khô khốc thoát ra khỏi miệng tôi.
Con người ta, khi gặp một bất ngờ quá lớn, dường như chỉ còn biết cười.
「Cô, cô… “phần còn lại nhờ anh” mà… sao chỉ viết mỗi cái tiêu đề vậy trời!」
Nếu phải biện hộ… với tư cách là một biên kịch thiên tài, chắc chắn cô ấy đã sắp xếp xong câu chuyện trong đầu rồi.
Chỉ còn việc viết ra thành lời thôi.
Vì vậy, tiến độ không phải là số không – trong suy nghĩ của cô ấy.
「Nhưng với một người được giao phó như tôi, thì đây chẳng khác gì tiến độ bằng không đâu Makina-san…!」
Phải làm sao đây…
Tôi nào có kinh nghiệm biên kịch sân khấu đâu…
「…………」
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình trắng, nghiến chặt răng.
Để mọi người cùng cảm nhận được sự nguy cấp, tôi xin giải thích một chút.
Về “vở kịch đặc biệt” mà chúng tôi đang cố gắng tạo ra.
Chuyện mà tôi từng nói “chưa thể tiết lộ vào lúc này”.
Ở nửa đầu của “vở kịch đặc biệt”, các diễn viên lồng tiếng sẽ biểu diễn một vở kịch đọc truyện và các bài hát nhân vật.
Chúng tôi sẽ tạo ra một câu chuyện gốc của 『Sekai-imo』 không có trong nguyên tác, tập trung vào từng nữ chính và thể hiện các bài hát – đó là kế hoạch.
Nếu không có kịch bản, thì không thể tập duyệt. Sẽ có những khâu chuẩn bị không thể tiến hành được.
Rất nhiều người sẽ bị ảnh hưởng.
Người hâm mộ đến hội trường sẽ thất vọng, và giấc mơ quan trọng của chúng tôi sẽ sụp đổ vào phút cuối cùng.
「Mình… phải làm thôi.」
Bằng mọi giá.
Vào ngày diễn ra 『Lễ hội Em gái dễ thương nhất thế giới』.
Một ngày quan trọng đánh dấu sự tổng kết của giấc mơ chúng tôi.
Trước cao trào lớn nhất của sân khấu, vở kịch đọc truyện do Izumi Masamune biên kịch đã bắt đầu.
Thế giới quan giống hệt nguyên tác được tái hiện bởi một bộ sân khấu hoành tráng.
Vở kịch được thể hiện bằng giọng nói y như thật.
Ánh mắt tràn đầy mong đợi của khán giả.
Tất cả những điều đó đều bị kịch bản nghiệp dư của tôi hủy hoại.
Chính bằng đôi tay của bản thân tôi. Ngay trước mắt Sagiri.
Tôi đã gây ra kết quả tồi tệ nhất.
Tôi đã làm nụ cười của Sagiri phai nhạt đi…
– Tôi đã mơ một giấc mơ như vậy.
「Hự! Hự… Hả──────」
Tôi giật mình tỉnh dậy khỏi giấc ác mộng kinh hoàng, khi đang ngủ gục trên bàn làm việc.
Chợt nhận ra, đã vài tiếng trôi qua.
「Đã tối rồi sao…」
Căn phòng tối om. Do quá tập trung và căng thẳng, cảm giác về thời gian của tôi đã bị xáo trộn.
Ngay cả bữa tối mà Sagiri đã vất vả chuẩn bị, tôi cũng không còn nhớ gì.
「… Phù.」
Ngay khi dừng tay gõ phím, một cảm giác mệt mỏi và áp lực nặng nề ập xuống lưng tôi.
Tình hình không tốt chút nào. Ngay từ đầu tôi đã biết rồi. Mặc dù đã nhận lời, nhưng tôi nghĩ mình sẽ không thể làm được công việc này.
Tại sao ư, vì đây là công việc tôi làm lần đầu tiên.
Sân khấu.
Viết kịch bản cho thứ mà mình chưa từng xem tử tế.
Giống như việc tham gia một bài kiểm tra khó mà không học hành gì cả.
Giống như lao vào kẻ địch mạnh mà không hề nâng cấp.
Đương nhiên, kể từ khi bộ anime được quyết định, tôi đã thực hiện nhiều “công việc lần đầu tiên”.
Nhưng đó chỉ là nhờ có sự giúp đỡ của các chuyên gia.
Các biên kịch chuyên nghiệp, đạo diễn, hoặc nhà sản xuất.
Thật không thể nào làm một công việc không chuyên mà không có sự hỗ trợ.
Cứ thế này chắc chắn sẽ thất bại. Đáng sợ là, tôi có thể nhìn thấy điều đó rõ mồn một.
Và việc tôi đã nhận ra điều đó chính là thành quả lớn nhất của mấy tiếng đồng hồ vừa qua.
「Ước gì Makina-san mau chóng bình phục.」
Nhìn cảnh cô ấy đau khổ như vậy, không biết có nên trông cậy vào cô ấy không nữa. Tôi không cần cô ấy hồi phục hoàn toàn, chỉ cần cô ấy cho tôi lời khuyên sớm nhất có thể, chỉ mong cô ấy giám sát kịch bản của tôi.
「… Đau dạ dày quá.」
Dù vậy, vẫn phải làm thôi.
Tôi xoa bụng, đứng dậy và bước ra khỏi phòng.
Tôi định rửa mặt để sảng khoái lại.
Khi mọi chuyện xong xuôi và tôi chuẩn bị trở lại phòng thì—
「Anh hai.」
Sagiri đang đợi tôi trước cửa.
Cô bé trong bộ hoodie thường ngày hướng ánh mắt đầy buồn bã về phía tôi.
「Giờ, anh có rảnh chút không?」
「……………………」
Tôi định nói là muốn tập trung làm việc, để sau đi. Nhưng rồi lại thôi.
Sagiri… không, Eromanga-sensei, chắc chắn đã hiểu rõ mọi chuyện nên mới bắt chuyện với tôi.
「Được thôi. Vào phòng không?」
「Ở đây cũng được.」
Nói rồi, cô bé lại gần tôi.
Đưa tay phải ra, chạm vào trán tôi. Một cảm giác nhẹ nhàng, mềm mại.
Tôi cảm thấy sự lo lắng được xoa dịu, tâm trí bình tĩnh lại.
Sagiri nhìn lên tôi và khẽ nói:
「Anh mệt lắm rồi.」
「… Ừ.」
「Hôm nay, mọi chuyện xảy ra quá nhiều mà. Về nhà rồi, anh cũng làm việc liên tục.」
「…………Ừ.」
「Anh định cố quá sức phải không, Izumi-sensei?」
「Anh định thế đấy, Eromanga-sensei.」
Đêm tĩnh mịch, chúng tôi trao nhau một nụ cười nhè nhẹ.
Sau một hồi im lặng, tôi tiếp lời:
“Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng. Nhưng... lần này thôi, đừng ngăn tớ.”
“Không ngăn đâu. Có nói cậu cũng chẳng chịu nghe.”
Ngón tay vẫn chạm trên trán giờ lướt xuống vuốt ve gò má.
Dù được cô gái mình yêu thương khẽ chạm vào, tôi lại không hề thấy ngại ngùng hay kỳ cục chút nào. Chỉ có cảm giác ấm áp, an ủi lan tỏa từ nơi được chạm.
“Đổi lại, cậu hãy nói cho tớ nghe.”
“Nghe... gì cơ?”
“Cậu đang sợ điều gì... đang lo lắng chuyện gì... Tại sao lại có vẻ mặt như sắp khóc đến vậy. Tất cả, tất cả, tớ sẽ lắng nghe.”
Đôi mắt cô bé nhìn thẳng vào tôi, như đang cầu xin:
“...Tớ chẳng làm được gì nhiều đâu... nhưng tớ sẽ cùng cậu đối mặt với nỗi sợ đó.”
“Tớ sẽ làm bất cứ điều gì có thể để cậu vui lên.”
“Giống như cậu đã làm cho tớ vậy.”
Nước mắt làm nhòe đi, tôi không còn nhìn rõ mặt cô bé nữa.
“Tớ... tớ thật tệ... cứ thế này, chắc chắn sẽ thất bại thôi.”
“...Ừm.”
“Ước mơ của chúng ta, đến phút cuối cùng... tớ có thể sẽ phá hỏng tất cả.”
“...Ừm.”
“Áp lực vì phá vỡ deadline, gây phiền phức cho bao nhiêu người thật sự quá lớn.”
“...Ừm.”
“Biết là khó mà ra được sản phẩm tốt... nhưng vẫn phải tiếp tục làm, điều đó thật đáng sợ.”
“...Ừm.”
“Nhưng không làm thì không được... không làm là hỏng hết...”
Từng giọt nước mắt lăn dài.
Sagiri đã đón nhận tất cả những gì tôi trút xuống, một cách trọn vẹn.
Vừa vuốt má.
Vừa xoa đầu.
Vừa thì thầm những lời dịu dàng.
Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã được ôm chặt.
“Cậu ổn hơn chưa?”
“À... ừm... Đã để cậu thấy cảnh xấu hổ rồi.”
“Đều là do tình huống cả thôi.”
“...Phải, nhỉ.”
Trút hết bầu tâm sự trong vòng tay cô bé—tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.
Tôi nắm lấy hai vai Sagiri, kéo cô bé ra.
*Bốp!*
Tôi vỗ mạnh vào hai má mình bằng hai tay. Sau đó, tôi nhìn thẳng vào cô bé một lần nữa.
Với tâm trạng tươi sáng hơn, tôi mỉm cười nói:
“Thật tệ, dường như tôi lúc này không có đủ sức để hoàn thành công việc này.”
“Phải rồi. Vậy thì làm thế nào đây?”
Sagiri cũng tươi tắn đáp lời.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng trở lại bình thường. Mặc dù tình hình vẫn tệ hại như trước.
“Này, Eromanga-sensei. Ưu điểm của Izumi Masamune, một tác giả light novel, là gì nhỉ?”
“Viết nhanh và không có lòng tự tôn.”
“Có lẫn lời mắng nhiếc gay gắt nào không đấy?”
“Không đúng sao?”
“Đúng mà! Vậy thì phải dùng ưu điểm đó để làm gì đó chứ!”
“Làm gì đó là làm gì?”
“Tôi hiện tại không có khả năng làm công việc này. Vì vậy, tôi sẽ khẩn trương tích lũy khả năng.”
Nếu thách thức một đối thủ mạnh mà không tăng cấp là liều lĩnh, thì bây giờ chỉ còn cách tăng cấp thôi.
“Không làm được vì thiếu kiến thức thì phải học thôi. Bằng mọi cách!”
“Dường như cậu đã lấy lại được phong độ rồi.”
“Đầu tiên, tôi sẽ nói chuyện với nhà sản xuất và mời một chuyên gia sân khấu đến.”
Trên thế giới này, người duy nhất có thể viết kịch bản sân khấu cho *Sekaimo* từ con số 0 là cô Aoi Makina. Izumi Masamune lúc này không thể làm được.
Nhưng với sự hỗ trợ của chuyên gia, biết đâu có thể.
“Được rồi, tôi sẽ gọi cho nhà sản xuất ngay lập tức!”
“Đêm rồi đấy?”
“Không sao đâu. Những người có chức danh nhà sản xuất, dù là nửa đêm hay ngày lễ, họ cũng sẽ nhấc máy ngay sau một tiếng chuông. Tất cả những người tôi từng gặp đều như vậy, không thể sai được.”
“...Chắc chắn là cậu đang thành kiến đấy.”
“Deadline đã qua rồi, còn đâu thời gian mà lo! – Mà đúng rồi! Ngay bên cạnh chúng ta, có hai thiên tài viết light novel và một họa sĩ minh họa tài ba đang sống, vậy chúng ta cũng nên hỏi ý kiến họ luôn!”
“...Để thực hiện ước mơ của chúng ta mà lại nhờ vả nhiều người đến vậy... có ổn không nhỉ?”
“Izumi Masamune này chưa bao giờ nghĩ đến việc thành công chỉ bằng sức lực của bản thân đâu!”
“Dù cậu có nói như một câu danh ngôn thì cũng không ngầu đâu.”
Sagiri lại châm chọc tôi, hệt như cái cách tôi vẫn hay làm.
“Nếu có thể tăng dù chỉ một chút cơ hội thực hiện ước mơ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, không hề cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng.”
“Tớ đồng ý với điều đó.”
“Thấy chưa? Với lại, giờ nói mấy chuyện đó cũng muộn rồi. Chúng ta đã mượn sức của mọi người nhiều đến thế để đi đến đây mà.”
Sự biết ơn dành cho những người liên quan.
Sự biết ơn dành cho bạn bè.
Và sự biết ơn dành cho độc giả.
Những lời đẹp đẽ thường được viết trong phần lời bạt của light novel. Những thứ đó, khi đã quen với công việc hàng ngày, khi bị dồn vào đường cùng, tôi lại bỏ qua, coi nhẹ vì nghĩ dù sao cũng chẳng ai hiểu.
Cuối cùng, mọi chuyện đã đúng như vậy. Họ luôn ở bên tôi, chưa bao giờ phản bội tôi.
Tôi đã luôn được giúp đỡ.
Ngay cả bây giờ.
“Ừm, đúng... phải rồi.”
Tôi và Sagiri, chắc chắn đã chia sẻ cùng một suy nghĩ.
“Vậy nên, chúng ta cũng nên hỏi ý kiến Tsukimurata-san.”
“...Đối thủ của chúng ta sao? Kẻ thù cuối cùng sao?”
“Cậu ấy biết hết chuyện của chúng ta, lại có thực lực, và chắc chắn sẽ giúp đỡ chúng ta chứ? Nếu có thể kết thúc chặng đường hoàn thiện ước mơ bằng kết quả tốt nhất, tôi sẵn sàng quỳ lạy cả ác quỷ.”
“Ừm... Cậu cũng thường làm việc với người giống như ác quỷ mà, nên có lẽ đây là chuyện bình thường thôi.”
“Ý cậu là Kagurazaka-san sao? Hay là Akasaka P?”
“Cả hai.”
Đúng là một cuộc trò chuyện mà nếu để người trong cuộc nghe thấy, chắc chắn sẽ nổi giận.
Hãy khéo léo chuyển chủ đề thôi.
“Tất nhiên, tôi không có ý định phụ thuộc hoàn toàn vào người khác. Những gì tôi có thể làm... ừm, tôi nghĩ mình sẽ tạo ra thật nhiều kịch bản sơ bộ.”
“...Thật nhiều?”
“Tôi vừa nói gì lạ lùng à?”
“Ý tớ là... đó là ‘thật nhiều’ theo tiêu chuẩn của thầy Izumi thôi phải không?”
“Vì tôi không biết loại câu chuyện nào sẽ phù hợp với sân khấu, nên tôi sẽ cố gắng viết thật nhiều loại, với tất cả sức lực của mình.”
Đó là công việc duy nhất mà Izumi Masamune, người chưa từng viết kịch bản sân khấu và biết rõ mọi ngóc ngách của *Sekaimo*, có thể làm ở thời điểm hiện tại.
“Nhờ Sagiri mà tôi đã xác định được phương hướng rồi. Cảm ơn cậu.”
“Không có gì. Tớ cũng sẽ cố gắng hết sức làm công việc của mình.”
““Chúng ta cùng cố gắng nhé!””
Tôi và người bạn đồng hành của mình nắm tay nhau, như mọi khi.
Tất cả những lo lắng đang quây cuồng trong lòng đã biến thành động lực sáng tạo.
Lúc nào cũng vậy.
Ngay từ đầu đã như vậy.
Eromanga-sensei chính là nguồn sức mạnh của tôi.
Và Sagiri,
“Anh hai.”
Gọi tôi bằng một cách khác, cô bé ngước nhìn tôi ở ngay gần.
“Có chuyện gì à?”
“À... nếu anh vui lên một chút... thì... thế nên...”
Với đôi má đỏ bừng, cô bé kiễng chân lên—
“...Nếu thành công, tớ sẽ tặng anh một nụ hôn.”
Cô bé thì thầm vào tai tôi.
Tác dụng của nó thì.
Thật sự không cần phải viết ra nữa.
Chúng ta đã thắng rồi.
Và thế là—
Chúng tôi bắt đầu sáng tạo cho *Sekaimo Fes*.
Eromanga-sensei hăng say thực hiện “công việc bí mật” liên quan đến fes.
Tôi thì tạo ra rất nhiều bản thảo kịch bản sân khấu, và với sự giúp đỡ của mọi người, tôi không ngừng hoàn thiện chúng.
Chúng tôi tổ chức các cuộc họp trong phòng riêng bệnh viện, thậm chí cả Makina-san đang nửa sống nửa chết cũng tham gia, để tạo ra một tác phẩm ngày càng tốt hơn.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi.
Nhưng đó là khoảng thời gian vô cùng ý nghĩa.
Có lẽ còn hơn cả bất kỳ thời điểm nào trong cuộc đời tôi cho đến nay.
Khi sáng tạo thứ gì đó, thời gian trôi qua thật nhanh.
Anime tiếp tục ra mắt các tập mới, tháng đổi mùa, sách mới của tôi được phát hành—
Và ngày quyết chiến đã đến.
Ngày khai mạc “Lễ hội em gái đáng yêu nhất thế giới”.
Tôi và Sagiri, cùng với Elf, đã đến địa điểm tổ chức.
Đó là một hội trường lớn có sức chứa hàng ngàn người.
“Này, anh hai... đông người quá. Chẳng lẽ... tất cả chỗ này đều là người hâm mộ sao?”
Sagiri nắm chặt vạt áo tôi.
“Có vẻ là vậy nhỉ.”
Xung quanh hội trường, dù chưa đến giờ mở cửa, đã có rất đông người tụ tập. Xen lẫn tiếng ồn ào, tôi nghe loáng thoáng tên tác phẩm, tên nhân vật, tên các diễn viên lồng tiếng.
“...W-Vậy mà tôi lại thấy hồi hộp rồi.”
“Không sao đâu. Chúng ta đâu phải người lên sân khấu.”
Nói vậy thôi, nhưng bản thân tôi cũng đang rất hồi hộp.
“Đúng là hai người nhát gan quá đi! Hồi ‘Dark Elf Rực Lửa Fes’ ta còn tự mình lên sân khấu, ban phát những lời quý báu cho các fan cơ mà!”
Elf tự tin ưỡn ngực, kể về chiến tích của mình.
Sagiri liếc xéo Elf từ ngay bên cạnh tôi.
“Elf-chan chỉ làm những gì mình thích thôi phải không?”
“Kufufu, ta còn muốn hát một bài trên sân khấu nữa cơ. Nhưng bị đại ca bác bỏ rồi.”
“Đi xem sự kiện anime mà nghe tác giả nguyên tác hát thì fan sẽ ngạc nhiên lắm đấy.”
Mà nói thật, nếu là bài hát của Elf-sensei, tôi cũng muốn nghe đấy chứ.
Cô bé vui vẻ quan sát mặt chúng tôi, rồi như thường lệ, nói đúng điều cần nói.
“A, ta hiểu rồi. Sự kiện hôm nay còn là cuộc đối đầu với ‘Yovan Fes’. Vì thế mà hai người càng thêm căng thẳng đúng không.”
“...Elf-chan, đúng hoàn toàn.”
“Vở nhạc kịch của ‘Yovan Fes’ thật sự quá đỉnh mà.”
“A—... đúng là vậy.”
Cả ba chúng tôi cùng hồi tưởng.
“Lễ hội Vampire Ánh Dương” được tổ chức cách đây vài ngày. Chúng tôi, với bộ ba quen thuộc, đã được tác giả nguyên tác mời đến xem và trải nghiệm tác phẩm tự tin của Tsukimurata-san.
“Chết tiệt, Tsukimurata-san đó. Hèn chi cậu ấy lại tự tin đến vậy.”
Các nhân vật từ manga nguyên tác, với sự hoàn thiện như thể họ từ thế giới ảo bước ra đời thực, hát, chiến đấu, và nhảy múa. Tựa như đang lớn tiếng khẳng định đây chính là “2.5D” đích thực.
Mỗi khi nhớ lại sân khấu đó, tôi lại phải thở dài.
Đó là một màn trình diễn tuyệt vời đến mức đó.
“Masamune, Sagiri. Ta hỏi một điều này—“
Hướng về phía chúng tôi đang cứng đờ vì căng thẳng, Elf khiêu khích nói:
“—Không có tự tin sẽ thắng sao?”
“Sao có thể!” “Chắc chắn sẽ thắng!”
“Tốt. Vậy thì hãy tận hưởng sự hồi hộp đó đi. Ta cũng rất mong đợi đó— tác phẩm của hai người sẽ vượt qua ‘Yovan Fes’.”
Cứ như vậy, cô bé luôn vui vẻ động viên chúng tôi.
Người bạn thân nhất, đối thủ, và tình địch.
“Ừm, sẽ làm như vậy... Elf-chan.”
Cả Sagiri và tôi đều đã hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Ba chúng tôi cùng nhau bước vào hội trường.
Đi qua các nhân viên đang bận rộn, chúng tôi đeo thẻ ra vào dành cho người có liên quan lên cổ.
Ở đó, Kagurazaka-san nhận ra chúng tôi và giơ một tay lên chào.
“Đã đợi Izumi-sensei, Eromanga-sensei. Và cả Yamada-sensei nữa. – Mọi người đã đến đủ rồi đấy.”
Cô ấy dẫn chúng tôi đi, băng qua cánh cửa sắt và tiến về phía phòng chờ.
Bên trong, những người bạn mà tôi và Sagiri đã mời đều đã có mặt đông đủ.
“Mune-kun, Sagiri-chan! Cảm ơn hai cậu hôm nay nhé! Thật may mắn khi được làm bạn với cậu~~~”
“Onii-san, Sagiri-chan! Em đến cùng với bạn bè đâyyyyy~~~”
Những người đầu tiên cất tiếng chào là Tomo’e và Megumi. Hai người này cùng xuất hiện, tôi lại có cảm giác yên tâm như đang ở nhà sách Takasago vậy.
Những người bạn mà Megumi dẫn theo là Natsume Aya-chan và Shiratori Ageha-chan. Với tôi, họ là những gương mặt quen thuộc đôi chút... liệu họ có còn nhớ tôi không nhỉ?
““Chào buổi chiều ạ!””
Cả hai cúi chào tôi, sau đó Megumi dẫn dắt để họ chào Sagiri.
Trong lúc đó, tôi và Elf tiến sâu hơn vào phòng chờ.
“Đến rồi đây, Masamune-kun!”
“Cảm ơn anh Masamune đã mời ạ.”
“Lâu rồi không gặp, sensei.”
“Cảm ơn cả ba đã đến.”
Tôi trò chuyện với Muramasa-senpai, người bạn thân Usami Suzune của cô ấy, và đàn chị Kujou Tomoyo của họ. Trong đầu tôi hiện lên một cảnh tượng nào đó.
“Khi ba người đứng cạnh nhau, tôi lại nhớ đến lễ hội văn hóa trường Nanohana.”
“Đúng vậy ạ— tôi vẫn nhớ như in hình ảnh đáng yêu của Hana-chan làm việc tại ‘Cosplay Kissa ♡’ như mới hôm qua.”
“Xóa đi! Cái ký ức đó!”
Muramasa-senpai xấu hổ mà tức giận. Suzune luôn chọc ghẹo cô ấy như vậy, và điều đó càng làm nổi bật sự cuốn hút của cô ấy.
Họ là những người bạn thân thiết như vậy đấy.
Muramasa-senpai ho khan một tiếng để thay đổi chủ đề, rồi nở một nụ cười vui vẻ nhìn tôi.
“Masamune-kun! Tôi đã chờ đợi ngày này rất lâu. Tôi đã thề rằng nhất định sẽ không chết cho đến khi sự kiện kết thúc. Chắc chắn mọi người trong hội trường cũng có cùng cảm giác đó.”
“Đừng gây áp lực cho tôi ngay trước giờ G chứ.”
“Fufufu... Xin lỗi nhưng tôi sẽ không xin lỗi đâu. Vì tôi tin tưởng cậu mà. Rằng cậu sẽ cho tôi thấy một điều gì đó vượt xa mong đợi.”
“À, cái đó thì tôi nghĩ là không sao đâu. Bởi vì có cả sự hợp tác của senpai và Elf mà.”
Tôi nhẹ nhàng đón nhận những lời đó.
Thái độ ứng xử đúng mực với người hâm mộ ư? Chuyện đó thì hẳn nhiên là phải có rồi... nhưng mà còn vì tôi có sự tự tin tuyệt đối.
Vì tôi đã tận mắt chứng kiến nỗ lực và thực lực của tất cả những người có liên quan, bao gồm cả tôi và Eromanga-sensei.
"Tôi cũng rất mong chờ. Mong được mọi người đón xem."
"Hahaha! Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi sẽ trải nghiệm nó từ chiếc ghế đặc biệt mà mấy cậu đã dành tặng!"
Hôm nay, tất cả mọi người trong phòng chờ này sẽ ngồi cạnh nhau để theo dõi sự kiện.
Dù chỗ ngồi hơi xa một chút, nhưng chị Kyouka, tiền bối Kusanagi, Shido-kun và nhiều người khác nữa cũng sẽ đến.
Đương nhiên, đạo diễn Amamiya, nhà sản xuất Akasaka P và cả chị Makina cũng đã có mặt trong hội trường rồi.
Và rồi.
Hẳn là rất nhiều độc giả tiểu thuyết gốc, cũng như người hâm mộ yêu mến “Sekaimo” qua anime, đã tề tựu đông đủ.
Tuyệt đối không được phép thất bại. Với Izumi Masamune và Eromanga-sensei, đây chính là bước ngoặt quyết định tương lai, nói quá lên cũng không sai. Áp lực nặng nề đến tột độ, giờ đây chúng tôi chẳng thể làm gì hơn nữa, những gì cần làm đã làm hết cả rồi, chỉ còn biết cầu nguyện cho thành công mà thôi.
Nhưng chính điều đó lại khiến tôi vui sướng.
Trong lòng tôi tràn ngập niềm hân hoan khi được cùng mọi người đón chào “trận tổng kết” của đại lễ hội này.
Ôi──
Mau lên, mau lên, bắt đầu đi thôi!
Tâm trạng của tác giả gốc lúc này cũng y hệt những người đã đến hội trường quá sớm.
Khán giả chật kín đại sảnh.
Ghế dành cho người liên quan, nơi chúng tôi ngồi, nằm ở hàng đầu tiên của tầng hai.
Tôi và Sagiri ngồi cạnh nhau, và bên cạnh nữa là thầy Yamanashi Gamma.
Cuộc đối đầu giữa “Sekaimo” và “Yovam”, từng có lúc tưởng chừng đã tan biến, nay lại hồi sinh.
Thầy đến để chứng kiến ai là người chiến thắng.
Và rồi.
"Lễ hội Em gái đáng yêu nhất thế giới – Festival".
Đại lễ hội lớn nhất đời tôi. Sự kiện tổng kết đó đã chính thức khai màn.
Đầu tiên, các diễn viên lồng tiếng lên sân khấu chào đón khán giả.
Ngay sau đó, cuộc đối thoại giữa dàn diễn viên lồng tiếng và đội ngũ sản xuất anime bắt đầu.
Thật hài hước khi thấy dàn diễn viên lồng tiếng phải vất vả tìm cách gợi chuyện với đạo diễn Amamiya vốn ít lời.
Cùng với người hâm mộ trong khán phòng, chúng tôi ôn lại những cảnh phim đáng nhớ của anime, lắng nghe những câu chuyện hậu trường…
Thời gian trôi qua thật êm đềm.
Chương trình tiếp theo là buổi biểu diễn của các nghệ sĩ thể hiện ca khúc chủ đề.
Mỗi lần khán giả ồ lên kinh ngạc, tim tôi lại đập thình thịch, và tôi lại đảo mắt nhìn khắp hội trường.
Khi khúc dạo đầu của bài hát chủ đề vang lên, tôi và Eromanga-sensei nhìn nhau và bật cười.
"Fufu..."
"...Ha ha."
Tôi chợt nhớ lại. Ngày chúng tôi cùng nhau xem tập một của anime.
Và rồi, cũng như thế, ngày chúng tôi xem tập cuối.
Một chút tiếc nuối và cảm giác thành tựu dâng trào.
Một kỷ niệm với Sagiri mà tôi sẽ không bao giờ quên trong đời.
Mong rằng sự kiện hôm nay cũng sẽ trở thành một kỷ niệm sánh ngang với những ngày tháng ấy.
Chương trình diễn ra suôn sẻ và──
"Sắp... bắt đầu rồi nhỉ?"
"Ừm, không biết sẽ thế nào đây."
Vở kịch đọc kịch bản bắt đầu.
Kịch bản đầu tiên do Izumi Masamune chấp bút, và được mọi người cùng nhau trau chuốt.
Thành quả của sự khổ tâm đó, cuối cùng đã đến lúc được gửi gắm đến mọi người.
Nghĩ lại thì…
Từ trước đến nay, tôi đã gửi gắm rất nhiều câu chuyện đến rất nhiều độc giả.
Nhưng những người phản ứng ngay trước mặt tôi, khi đọc xong, chỉ có đối tác công việc, bạn bè thân thiết, gia đình… những người như vậy thôi.
Tôi chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến độc giả của mình đang đọc tiểu thuyết nhẹ và tận hưởng nó. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi có cơ hội trực tiếp kiểm chứng thành quả công việc của mình bằng chính đôi mắt này.
Tôi cố tình rời mắt khỏi sân khấu, nhìn quanh.
Những khuôn mặt của người hâm mộ hiện ra trước mắt.
Mỗi khi ánh đèn rực rỡ trong khán phòng tối tăm, những nụ cười rạng rỡ, đủ sắc màu lại hiện lên.
Mặc dù sân khấu này không phải là một tiểu thuyết nhẹ.
"Em có cảm giác như điều tưởng chừng không bao giờ thành hiện thực, đã thành hiện thực rồi."
"Tốt quá rồi, mọi cố gắng đều xứng đáng."
"...Ừ."
Đôi mắt em gái nhìn thẳng vào tôi.
Có một cảm giác như tôi đang chia sẻ mọi thứ với em ấy.
Cuối cùng, vở kịch đọc kịch bản kết thúc, và chương trình cuối cùng của "Sekaimo Fes" bắt đầu.
Chính là thứ mà tôi đã úp mở bao nhiêu lâu rằng "không thể tiết lộ".
Khán phòng xôn xao. Bởi vì đây không phải là một chương trình đã được thông báo trước.
Một cô gái trong bộ trang phục sân khấu lộng lẫy xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó chính là nữ chính của "Em gái đáng yêu nhất thế giới".
Nhờ công nghệ ảnh ba chiều tiên tiến nhất, cô ấy trông như thật đang đứng ngay tại đó.
"............Hóa ra là thế này."
Eromanga-sensei khẽ thở dài. Đây chính là công việc mà em ấy đã âm thầm thực hiện bấy lâu nay. Thiết kế "trang phục biểu diễn" của nữ chính.
"...Không nói nên lời."
Tôi chỉ có thể thốt ra những lời bình luận tầm thường, không xứng với một tiểu thuyết gia, nhưng…
Thật là một cảnh tượng huyền ảo.
Cô gái như vừa bước ra từ anime, bao phủ bởi một ánh sáng lân tinh mờ ảo, mang đến một cảm giác kỳ lạ, như một tinh linh hay một hồn ma.
Trong lúc "tinh linh" ấy đang hăm hở chào khán giả, cả khán phòng xôn xao bỗng trở nên im lặng như tờ, tôi và Sagiri lo lắng dõi theo.
Nghĩ lại thì, có lẽ bất ngờ quá lớn đã khiến mọi người choáng váng.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng reo hò vang dội như vỡ đê tràn ra.
Không khí rung lên bần bật. Da tôi tê dại, cứng đơ như bị kim thiếp, tay không còn chút sức lực nào, dù muốn nhìn khắp mọi người, nhưng ngay cả cổ cũng khó mà cử động nổi.
Vì vậy, tôi cứ dán mắt vào sân khấu mãi.
Từ đầu đến cuối, tôi đã dõi theo không rời mắt.
Cô ấy, người được tôi chấp bút và em gái vẽ nên, đang trình diễn trên sân khấu lớn.
Với nụ cười rạng rỡ, cô ấy hát những ca khúc của nhân vật.
Cảm giác về thời gian trở nên hỗn loạn. Dường như chỉ một khoảnh khắc, mà cũng như vĩnh hằng.
Dòng cảm xúc vô tận tuôn trào từ ngực, thậm chí không thể phân loại được.
Tôi lúc này, có phải đang vui không? Hạnh phúc không? Xúc động không?
Tôi không biết nữa. Chỉ biết lòng đau thắt, nước mắt cứ trào ra.
Chẳng biết từ lúc nào bài hát đã kết thúc, những tràng pháo tay và tiếng reo hò ập đến như vỗ vào chúng tôi. Cảm giác như bị một tiền bối hung hăng xoa đầu đến rối bù, kéo dài mãi không dứt. Khán phòng càng thêm sôi nổi,
"Wow...!"
Ánh sáng bừng lên.
Mọi người đang vẫy que phát sáng. Những vệt sáng lấp lánh như đang nhảy múa khắp nơi.
Màu sắc riêng biệt. Thời điểm riêng biệt. Trong những chuyển động hỗn loạn đó, chứa đựng cảm xúc của từng người.
Màn sân khấu từ từ hạ xuống.
Tôi nhận ra rằng lễ hội đã kết thúc.
"Anh trai!"
Quay lại theo tiếng gọi của Sagiri, tôi bất ngờ bị em ấy hôn.
"Gì...! Em, em..."
"Vì em đã hứa mà."
Em ấy mỉm cười, đôi má ửng hồng, nhìn tôi đang đỏ mặt sững sờ.
"...Em yêu anh."
"...Anh cũng vậy."
Trên đời này, làm gì có chuyện sống mà không có lấy một điều hối tiếc.
Bao nhiêu việc phải làm, bao nhiêu điều muốn làm chất đống, chết lúc nào cũng đầy ắp tiếc nuối.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, ngay bây giờ, tôi có chết cũng cam lòng.
Tôi đã nghĩ như vậy.
──Và rồi.
Tiểu thuyết nhẹ "Em gái đáng yêu nhất thế giới" do Izumi Masamune sáng tác, sẽ kết thúc ở tập hai mươi đang được viết dở.
Trong phòng riêng, vừa viết chương cuối, chúng tôi vừa hồi tưởng về những kỷ niệm tại "Sekaimo Fes".
"Sau khi fes kết thúc, chị Yamanashi đã đến gặp mình nhỉ?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Và rồi──"
──Chúc mừng, các em đã thắng rồi.
Cô ấy chúc mừng chúng tôi bằng một nụ cười rạng rỡ.
──Đương nhiên là chị là tác giả gốc nên không thể nhận thua được.
──Nhưng mà, chúc mừng chiến thắng của các em thì được chứ?
──Dù sao thì, sân khấu đó, giờ cũng là một phần tác phẩm của chị rồi.
"Em vẫn nhớ biểu cảm lạ lùng đó... vừa tiếc nuối vừa vui mừng."
"Chúng ta cũng đâu khác gì đâu nhỉ. Hôm đó... quá nhiều trải nghiệm tuyệt vời chồng chất lên nhau."
"...Dù có cố nhớ lại cảm giác lúc đó là gì, cũng không thể nào diễn tả được."
Vì vậy, hãy cứ kể lại những kỷ niệm đó bao nhiêu lần cũng được.
Về ngày tháng hạnh phúc nhất đời.
Về những ngày tháng chúng ta lao tới phía ước mơ.
"Sắp đến cảnh cuối rồi."
Vừa nói chuyện, ngón tay tôi vẫn gõ bàn phím lách cách.
Câu chuyện tiếp tục, và cái kết của "Em gái đáng yêu nhất thế giới" đang đến gần.
Nghĩ lại thì, câu chuyện của chúng tôi luôn đồng hành cùng tác phẩm này.
Việc mối quan hệ của tôi và Sagiri thay đổi, việc gặp Elf, việc tiền bối Muramasa gây náo loạn, tất cả đều bắt nguồn từ "Sekaimo".
Được cửa hàng sách Takasago tổ chức hội chợ, đối đầu với thầy Alumi, rồi có bản truyện tranh…
"...Cũng nhiều chuyện xảy ra nhỉ."
Đi Akiba, đi trại hè biển, đi lễ hội văn hóa, đi đền thờ.
Việc đối đầu với mẹ của Elf tại khách sạn sang trọng, tôi vẫn nhớ rất rõ.
Kể ra thì không biết bao giờ mới hết, đó là những ngày tháng đầy biến động.
"...Chúng ta đã đi nhiều nơi nhỉ."
"Em chỉ tham gia từ xa thôi mà."
"Bây giờ thì chúng ta luôn ở bên nhau."
"Đúng vậy. Mãi mãi, ở bên nhau."
Gần đây, Eromanga-sensei và tôi đang đi lại những nơi xa mà em ấy từng chỉ tham gia từ xa.
"Lần tới mình đi trại hè biển nha!"
"Được thôi, đi cùng với mọi người."
Vừa nhấm nháp những kỷ niệm quý giá, đôi khi lại cùng với Elf, tiền bối Muramasa, Megumi và mọi người.
"Sắp hết tập cuối rồi nhỉ."
"Ừ. Cuộc hành trình dài cũng đã kết thúc rồi."
"Anh vui không? Hay là... buồn?"
"Cũng không biết nữa. Lúc làm anime mùa hai thì bận túi bụi – cũng có cảm giác nhẹ nhõm."
"Thế nhưng..."
"Điều mạnh mẽ nhất là cảm giác phấn khích."
"À...?"
"Ngạc nhiên hả?"
"Không, em hiểu."
Kết thúc một tác phẩm không có nghĩa là chia ly vĩnh viễn.
Biết đâu một ngày nào đó, tôi sẽ lại dùng đôi tay này để viết tiếp câu chuyện của họ.
Và ngay cả khi không, những nhân vật đã ra đời một lần, chỉ cần không quên, ta có thể gặp họ bất cứ lúc nào.
Giống như những người bạn cũ đã chuyển đi xa.
Hoặc.
Như cách chúng tôi hàng năm gặp mặt bố mẹ──
Cho dù có quên đi, chỉ cần nhớ lại, ta vẫn có thể gặp họ bất cứ lúc nào.
Tôi tin là như vậy.
Ngay cả khi câu chuyện đã hoàn thành, và được gọi là "tác phẩm trước".
Ngay cả khi tác giả đã chết đi, biến mất. Ngay cả khi thời gian trôi qua, đến một ngày nào đó bị lãng quên.
Vẫn sẽ có những thứ còn lại.
" "Với lại──" "
Chúng tôi đồng thanh nói.
"Em có rất nhiều tác phẩm muốn viết!"
"Tôi có rất nhiều điều muốn vẽ!"
Khi một cuộc hành trình kết thúc, một cuộc hành trình mới sẽ bắt đầu. Không phải lúc để buồn rầu. Phải chuẩn bị cho những niềm vui mới.
Chỉ còn vài trang nữa thôi.
Hãy cùng nhau hồi tưởng lại và kết thúc.
Về ngày tôi biết được bí mật kinh khủng của em gái.
Về những biến cố lớn mà cả hai đã cùng trải qua.
Câu chuyện về cô em gái đáng yêu nhất vũ trụ và anh trai rất đỗi bình thường.
Câu chuyện về họa sĩ minh họa Eromanga-sensei và tiểu thuyết gia Izumi Masamune.
Chỉ cần có thể khiến ai đó mỉm cười một lần, tôi cũng đã thấy mãn nguyện rồi.
Cách kết thúc cuối cùng thì đã định sẵn.
"Lần tới chúng ta sẽ làm tiểu thuyết nhẹ như thế nào đây, Eromanga-sensei?"
"Tôi không biết người nào tên như vậy cả!"
Em gái của tôi, đáng yêu đến thế này.